Bạn đang đọc Chuyện Xưa Ở Đào Gia Thôn FULL – Chương 4: Mèo Tham Ăn
Mấy tên nhóc chạy đuổi nhau vòng quanh sân trước vài vòng rồi Đại Bảo và Nhị Bảo mới cầm túi sách bằng vải thô và chuẩn bị tới tộc học ở thôn đông.
Tam Bảo và Tứ Bảo như hai con sâu bám đít la hét muốn đưa anh đi học.
Bốn đứa cãi nhau ầm ĩ, đuổi chạy về phía thôn đông, dọc đường đi còn gặp Thiết Đản, Xuyên Tử, Kim Tỏa, Ngân Tỏa, Cẩu Đản và mấy đám nhỏ thường hay chơi cùng.
Đội ngũ ngày càng lớn mạnh, cả hội chạy như điên, so xem ai chạy nhanh hơn ai.
Tam Bảo và Tứ Bảo còn nhỏ, chân ngắn chạy không bằng mấy đứa lớn.
Mắt thấy đám kia chạy như một đám lừa hoang vọt vào tộc học thế là tụi nó cũng điên cuồng chạy đuổi theo.
Chờ hai chân ngắn nhỏ chạy đến nơi thì mấy người khác đã ở trong lớp quậy phá vui đùa.
Học đường này do thôn dân dựng ra, ở ngay cạnh nhà của Trường Hiền, bàn ghế bên trong cũng do trong tộc bỏ vốn mời thợ mộc tới chế tạo.
Bọn nhỏ lục tục tới đông đủ, đứa nào cũng hăng tiết vịt, dù sao thì từ hôm qua tới giờ tụi nó không được gặp mặt nên lúc này đánh nháo như nồi cháo sôi.
Có đứa nhỏ còn móc khoai lang chưng từ trong túi ra vừa gặm vừa ồn ào.
Mãi tới khi Đào Trường Hiền mặc một thân áo dài màu xanh cầm theo thước xuất hiện thì đám quỷ kia mới an tĩnh lại.
Tụi nó đứng dậy khom lưng chào tiên sinh, hoàn toàn không còn bộ dạng nghịch ngợm như vừa nãy.
Mấy đứa chưa gặm xong khoai lang cũng bỏ vào túi định tan học sẽ ăn.
Có điều tụi nó quên lau miệng, trên mép vẫn dính đầy vụn khoai lang, lát sau khô lại trắng như râu.
Tam Bảo và Tứ Bảo cùng mấy đứa khác trong thôn còn bé quá chưa được vào học thì chỉ có thể hâm mộ đứng ngoài rào tre ngó vào, mãi tới khi tiên sinh vào lớp tụi nó mới tan đi.
Từ thôn đông đến thôn tây không xa cũng không gần, hai anh em vừa đi vừa dừng đuổi gà chọc vịt, sau đó lại bắt lấy một con chó con tên là Hoàng Hoàng.
Hai đứa kiên quyết nâng hai chân trước của con chó nhỏ muốn dạy nó đi thẳng thế là Hoàng Hoàng không nhịn được kêu gâu gâu gọi mẹ nó tới.
Đại Hoàng nhe răng hầm hè cảnh báo thế là hai anh em nhà kia chạy trối chết.
Đầu thôn đông có một cái giếng, miệng hình bát giác xây bằng đá xanh.
Xung quanh giếng có bậc thang cũng bằng đá xanh để tiện cho thôn dân đặt thùng nước khi múc.
Những bậc thềm này mọc đầy rêu vì quanh năm ẩm ướt, bậc trên cùng còn có một bụi hoa nghênh xuân mọc ở mé.
Đóa hoa màu vàng nở trên cành cây màu xanh non, có mấy cành già màu nâu nở đầy hoa.
Mấy đóa hoa mang theo giọt sương này hấp dẫn Tam Bảo và Tứ Bảo, hai đứa cẩn thận đi tới mấy bậc thềm đá bên cạnh giếng với ý định hái hoa kia.
“Tam Bảo, chúng ta trở về đi.” Tứ Bảo hơi sợ, rốt cuộc hắn cũng mới 4 tuổi, nếu để mẹ hắn biết hắn chạy tới bên giếng chơi thì chắc chắn sẽ đánh hắn sưng mông.
“Gọi Tam ca!” Tam Bảo bất mãn, cái tên Tứ Bảo này chẳng bao giờ tình nguyện gọi hắn là ca ca.
“Tam ca, chúng ta trở về đi, nương không cho chúng ta chơi bên cạnh giếng đâu.”
“Ta đi hái hoa cho Nữu Nữu, buổi sáng đã hứa rồi, đệ ngồi ở đây túm tay kéo ta nhé.”
Tứ Bảo ngồi xổm ở chỗ không có rêu xanh, cả người nghiêng về phía trước duỗi tay nắm tay Tam Bảo.
Tam Bảo thì cẩn thận bước lên phiến đá có rêu xanh.
Rốt cuộc hắn cũng mới 5 tuổi, cảm giác dưới chân hơi trơn thế là lòng hắn cũng sợ.
Nhưng nghĩ tới buổi sáng đã đồng ý hái hoa cho Nữu Nữu thế là hắn bỏ qua hết.
Tam Bảo duỗi tay phải run run kéo một cành hoa nghênh xuân và hái xuống.
May mà hoa kia kéo là đứt, trên cành có sáu đóa hoa nhỏ.
Lúc này Tam Bảo lập tức tin tưởng tràn đầy đắc ý khua cành hoa với Tứ Bảo ở phía sau rồi lại run run vươn tay hái một cành hoa khác.
Cành này chỉ có ba đóa hoa.
Sau khi hái xong hai cành hoa này Tam Bảo phát hiện phải bước xa hơn một chút mới có thể hái được nhiều hoa hơn.
Đang do dự thì hắn nghe thấy một tiếng rống to, “Ngứa mông phải không?! Mấy thằng nhóc chết bầm này!” Ngay sau đó hai anh em thấy trời đất quay cuồng, hai đứa bị hai bàn tay to túm lên như xách hai con gà con.
“Trường Võ bá bá.” Hai anh em quay cuồng một lúc mới nhìn thấy Trường Võ cao lớn đang đen mặt nhìn mình.
Phía xa còn có một thùng gỗ đựng phân bón, hẳn là hắn đi ngang qua thấy có đứa nhỏ chơi bên cạnh giếng nên mới đi tới thu thập.
Người lớn của Đào gia thôn chỉ cần nhìn thấy trẻ con chơi cạnh giếng hoặc bờ sông sẽ lập tức hung hăng mắng cho một trận.
“Ngứa da phải không?! Dám đến cạnh giếng chơi, ngã xuống là thành người chết đó! Mấy tên thối tha này muốn ăn đòn phỏng?!” Trường Võ tức trợn mắt sau đó nâng tay làm bộ muốn đánh mông.
“Trường Võ bá bá, bọn cháu sai rồi, về sau bọn cháu xin chừa, bá bá đừng nói với cha bọn cháu nhé!” Tứ Bảo nước mắt lưng tròng, ánh mắt giống hệt con chó Hoàng Hoàng vừa bị hai đứa bắt nạt.
“Còn không mau về nhà đi, nếu ta mà thấy đứa nào đến cạnh giếng chơi thì thấy một lần đánh một lần!”
“Cảm ơn Trường Võ bá bá!” Tam Bảo nhanh chóng nhặt hai cành hoa nghênh xuân kia lên và dắt Tứ Bảo chạy biến.
Chạy về bên rào tre nhà mình rồi hai đứa mới dừng lại thở dốc, hơn nửa ngày mới hoàn hồn.
“Này, cành này nhiều hoa thì cho đệ.” Tam Bảo chia cành nhiều hoa hơn cho Tứ Bảo, còn mình cầm cành có ba bông.
Cánh hoa kiều nộn trải qua cuộc chạy trốn vừa rồi đã hơi hơi héo.
“Cảm ơn Tam ca!” Tứ Bảo làm bộ muốn dựa gần cọ cọ Tam Bảo.
“Hế! Đừng có làm bộ nữa! Lúc này mới thèm gọi Tam ca.” Tam Bảo dịch sang một bên kéo giãn khoảng cách và nói: “Đi, tìm Nữu Nữu chơi đi!”
Cháo nấu đặc tỏa mùi thơm nồng đậm độc đáo, cả bát cháo lớn được đặt ở bàn gỗ bên mép giường.
Cháo sền sệt, đặc tới độ có thể cắm một cái thìa gỗ mà không đổ.
Lưu thị múc cháo từ bát lớn sang bát nhỏ dành riêng cho Nữu Nữu để nếu con bé ăn không hết thì cháo trong tô người khác vẫn ăn được.
Thìa gỗ nhỏ nhẹ gạt phần cháo nguội trên mặt, Lưu thị lại nhẹ nhàng thổi thổi mới đút cho Nữu Nữu ăn.
Nữu Nữu ngoan ngoãn há mồm nuốt cháo, sau đó lại nhìn chằm chằm cái bát trong tay mẹ mình.
“Thật đúng là con mèo tham ăn, có ngon không?” Lưu thị dùng cái thìa quệt cháo vương quanh mép Nữu Nữu.
“Ăn ngon.” Nữu Nữu cong mắt cười đáp, “Nữu Nữu thích ăn cháo trắng.”
Nhà nông dân luôn tiết kiệm, ngoài lễ lạc mới có thể ăn chút mỳ phở bằng gạo trắng còn bình thường đều ăn lương thực phụ là chủ yếu.
Nữu Nữu mới hơn ba tuổi một chút, dựa theo thói quen của nhà Đào Tam gia thì đứa nhỏ trước 4 tuổi cứ cách hai ngày sẽ có một bữa cháo trắng ăn với trứng gà để thân thể được bồi bổ khỏe mạnh.
Bởi vì Nữu Nữu mới vừa hạ sốt, ăn cháo trắng dễ tiêu hóa hơn nên mới được ưu tiên.
Trong chốc lát Nữu Nữu đã ăn xong hai bát cháo nhỏ.
Lúc này Tam Bảo và Tứ Bảo đẩy cửa tiến vào vui vẻ cười thấy răng không thấy mắt.
Tụi nó chạy về phía Nữu Nữu, trong tay là hai cành hoa.
“Nữu Nữu, xem ca ca hái hoa cho muội nè!” Tam Bảo khoe thành tích.
“Còn có ta, ta cũng hái được thật nhiều hoa hoa.” Tứ Bảo không chịu yếu thế.
“Ca ca, Nữu Nữu muốn chơi hoa.” Nữu Nữu uống nước xong lại ăn chút cháo thế là cổ họng không còn khào khào nữa, từng chữ cũng nói rõ ràng chứ không cạc cạc như con gà mái nhỏ.
“Nữu Nữu ngoan, ăn xong lại chơi hoa hoa, để các ca ca cầm hoa trước đã” Lưu thị nhìn cái tô trên bàn vẫn còn một nửa cháo thì muốn đút thêm cho Nữu Nữu.
“Nữu Nữu no rồi, không ăn.”
“Thật không ăn?” Lưu thị lại hỏi.
“Không ăn, không ăn, no rồi.” Nữu Nữu lắc đầu như trống bỏi.
“Được, vậy cho các ca ca ăn.” Lưu thị nhìn Tam Bảo và Tứ Bảo rồi chọc: “Muội muội ăn còn thừa ít chào, hai đứa có vét nồi không?”
Tam Bảo và Tứ Bảo cũng ăn cháo gạo trắng lớn lên nên vừa nhìn thấy cháo trắng tinh là đã chảy nước miếng.
Nhưng tụi nó nghĩ tới cháo này làm cho Nữu Nữu nên chỉ nuốt nước miếng lắc đầu.
“Tới đây, đứng bên cạnh nương nè.
Nữu Nữu bị bệnh nên không ăn hết nhiều cháo như thế.
Phần cháo con bé ăn dở trong bát nhỏ hai đứa có muốn ăn ta cũng không dám đút, lỡ hai đứa cũng bị bệnh thì bà nội mấy đứa sẽ lột da ta mất.” Lưu thị kéo Tam Bảo và Tứ Bảo tới bên người rồi bưng tô cháo lớn trên bàn và lấy một cái thìa gỗ khác đút cho hai đứa.
“Nương biết Nữu Nữu ăn không hết, sợ bỏ thứ tốt thì uổng nên cố ý để lại cháo trong bát khác để hai con mèo nhỏ tham ăn có thể ăn nè!”
“Nương, con không phải mèo nhỏ tham ăn.” Tam Bảo trợn trắng mắt.
“Đại bá mẫu, cháu cũng không phải con mèo nhỏ tham ăn.” Tứ Bảo vừa ăn vừa nói.
“Con là mèo nhỏ tham ăn!” Nữu Nữu ở trên giường vội lên tiếng, miệng nhỏ dẩu lên, mắt cong cong.
“Hô hô hô ~ đúng rồi, Nữu Nữu là mèo nhỏ tham ăn, Tam Bảo và Tứ Bảo thì không phải!” Lưu thị vui vẻ.
“Con cũng là mèo nhỏ tham ăn.” Tam Bảo vừa nghe Nữu Nữu tự xưng là mèo nhỏ tham ăn thế là hắn cảm thấy như thế cũng không tồi.
“Cháu cũng là mèo nhỏ tham ăn!” Tứ Bảo vĩnh viễn theo sát Tam Bảo không chịu thua.
Lưu thị càng vui vẻ.
Meow! Meow! Lúc này con mèo Đại Hoa chui vào từ khe cửa, đôi mắt màu vàng nâu nhìn chằm chằm cái bát gốm trong tay Lưu thị rồi ưỡn ẹo đi tới, miệng khò khè.
Nó dựa vào cẳng chân Lưu thị cọ tới cọ đi, đuôi dựng thẳng tắp tạo thành độ cong kỳ quái.
“Meo Meo cũng là mèo nhỏ tham ăn, ha ha ha!” Tam Bảo cười nói.
“Nó tên là Đại Hoa.” Nữu Nữu sửa đúng.
Tứ Bảo duỗi tay muốn túm đuôi của Đại Hoa nhưng con mèo kia lại lắc đuôi trái phải không cho đứa nhỏ như ý.
Tứ Bảo không chê phiền, Đại Hoa cũng thế, nhưng được một lát Đại Hoa từ bỏ.
Nó ném cho Tứ Bảo một ánh mắt khinh bỉ rồi nhanh nhẹn nhảy lên ghế ngồi xổm và bắt đầu liếm móng vuốt béo.
Sau đó nó lau mặt, lau xong lại liếm móng vuốt béo.
“Ăn nhanh đi, xong cái này nương còn phải đi cho gà ăn.” Lưu thị nhanh chóng đút cho Tam Bảo và Tứ Bảo, cái bát lập tức thấy đáy, lại quét một vòng là sạch.
Lúc này nàng ta móc một cái khăn tay bằng vải bông lau miệng cho hai đứa nhỏ.
“Tam Bảo, con mang theo đệ đệ và muội muội chơi nhé.
Nữu Nữu vừa khỏi bệnh, không được để con bé chui ra khỏi chăn biết không?” Lưu thị cẩn thận dịch chăn cho Nữu Nữu và dặn.
Tam Bảo và Tứ Bảo vội gật đầu thế là Lưu thị mới yên tâm ra ngoài..