Bạn đang đọc Chuyện Xưa Ở Đào Gia Thôn FULL – Chương 27: Họp Chợ
Thời tiết càng ngày càng nóng, ngày cũng dài hơn.
Sau khi ăn cơm chiều chân trời vẫn còn một chút ánh nắng chưa tắt.
Đại Tần thị tới trả rổ, trong đó tràn đầy trứng gà.
Lý thị vội mời khách vào nhà nhưng Đại Tần thị xua tay nói không vào mà chỉ hàn huyên vài câu rồi đi.
“Tam tẩu tử, đa tạ tẩu cho nhà ta trứng gà có trống, đây là trứng mới đẻ gần đây, có thể để thêm chút thời gian.” Đại Tần thị bỏ rổ trứng gà xuống và nói.
“Bà con xa không bằng láng giềng gần, ngươi còn khách sáo với ta làm gì!” Lý thị cười nói.
“Mấy năm nay tam tẩu tử đã giúp đỡ chúng ta nhiều, ta đều nhớ trong lòng.
Lời khách sáo ta cũng không nói nữa, ta phải đi về đây.
Vợ Trường Phương nghén quá, trong nhà không có ta là không được, trong ngoài đều phải quán xuyến.”
“Chắc chắn rồi! Người làm mẹ chồng như ngươi không nhọc lòng thì còn ai nữa!” Lý thị Trêu.
Đại Tần thị vui tươi hớn hở đi về.
Lý thị thì thả trứng gà vào kho lúa.
Nhà họ cho nhà Đại Tần thị 40 quả trứng gà có trống, nay được trả lại 50 quả, phần tâm ý này Lý thị chỉ cười và nhận lấy.
Trừ 40 quả trứng để ấp gà con thì trong nhà có 60 quả trứng nữa, nay Đại Tần thị trả 50 quả thế là thành hơn một trăm quả.
Thời tiết nóng bức không thể để trứng quá lâu vì vậy Lý thị quyết định mang lên trấn trên bán.
Trấn trên xa, phải đi qua sáu ngọn núi vì vậy đêm đó bà ta quyết định sáng sớm hôm sau Trường Phú và Trường Quý sẽ mang trứng gà tới trấn trên bán.
Trương thị kích động nói: “Nương, ngọn đậu Hà Lan trong đất cũng mọc nhiều lại non, con muốn hái một ít mang đi bán! Thứ này hiếm lạ, hẳn sẽ bán được.”
Lý thị cười cười nói: “Có thể bán được sao?”
“Thử một lần là biết, nếu không bán được thì mang về chúng ta ăn.
Chúng ta đã ăn ngọn đậu Hà Lan nhiều lần, ngon hay không mọi người đều rõ.” Trương thị nói.
Lý thị nhìn nhìn sắc trời rồi đáp: “Vậy cũng được, hiện tại chúng ta xuống ruộng hái luôn, ngọn đậu chưa dính sương sớm sẽ để được lâu hơn.
Mà sáng mai canh năm đã phải rời giường lên trấn trên rồi cũng không kịp xuống ruộng hái.”
Trương thị nói đi là đi, lập tức cõng sọt ra cửa.
Lưu thị và Lý thị cũng đi theo hỗ trợ.
Nhân lúc vẫn còn chút ánh nắng mặt trời mẹ chồng nàng dâu ba người hái đầy một sọt ngọn đậu Hà Lan.
Ngọn đậu Hà Lan lồng phồng nên chiếm nhiều chỗ có điều lại nhẹ, cả một sọt đầy mới chỉ có 10 cân.
Đêm đó Lý thị thu xếp trứng gà và ngọn đậu Hà Lan thật tốt, lại tranh thủ nướng bánh trứng, đun hai bình nước sôi, làm chuẩn bị cực thỏa đáng.
Lúc canh năm Trường Phú và Trường Quý dậy rửa mặt xong thì mang theo đồ chuẩn bị xuất phát.
Lý thị dặn dò những thứ trong nhà cần mua như dầu, muối, kim chỉ và những thứ khác sau đó lại đưa một xâu tiền cho Trường Phú.
Ra ngoài mang theo chút tiền cũng yên tâm hơn.
Bầu trời mùa hạ thực sáng sủa, sao lấp lánh rực rỡ, ánh trăng như cái liềm bạc nằm ở phía tây an tĩnh rải ánh sáng xuống soi tỏ con đường.
Tiếng ếch truyền đến từ đồng ruộng, giữa bụi cỏ là tiếng côn trùng kêu chít chít, nơi xa có con chim bị kinh hoàng vỗ cánh bay lên.
Một ngày mới cứ thế lặng lẽ thức tỉnh.
Vào lúc ăn sáng bọn nhỏ biết cha đã đi trấn trên thế là nhao nhao lên nói sao lại không mang tụi nó theo.
Cả đám chưa từng được lên trấn trên, với bọn họ thì nơi ấy giống như trốn đẹp đẽ nào đó, không được đi theo là tiếc nuối cả đời vậy.
“Thôi ngay, mau ăn cơm đi, chờ mấy đứa bây lớn hơn thì sẽ được đi tới trấn trên!” Đào Tam gia gõ gõ tẩu thuốc nói.
“Ông nội, cháu lớn rồi mà, sao còn phải đợi chứ?” Tam Bảo oán giận nói.
“Thằng nhóc thối, con mới bằng cái mắt muỗi thì có leo được 6 ngọn núi không?” Đào Tam gia cười mắng.
“Sáu ngọn núi á?” Tam Bảo giật mình trợn mắt.
“Đúng vậy, muốn đi tới trấn trên phải leo 6 ngọn núi đó, canh năm đã phải rời giường mà đi tới trưa mới tới.” Đào Tam gia đáp.
Tam Bảo nhìn cái chân ngắn ngủn của mình sau đó im luôn.
“Ông nội, cha cháu có thể cõng cháu cơ mà!” Tứ Bảo chớp chớp mắt to hỏi.
“Không được, mấy đứa là nam nhân, mà nam nhân thì phải tự mình đi đường!” Đào Tam gia phun một ngụm khói và nói.
“Ông nội, nhà ta về sau mua con ngựa đi, như thế lên trấn trên tiện hơn nhiều.” Đại Bảo nói.
“Đừng nói ngựa, có thể mua con lừa đã là không tồi rồi!” Đào Tam gia xoa đầu Đại Bảo nói.
“Ông nội, vậy mua con lừa đi!” Nhị Bảo cũng hăng hái reo lên.
“Nhà ta chỉ có chút tiền ấy còn chưa đủ cho mấy đứa bây cưới vợ kìa.
Bây muốn lừa hay muốn vợ hả?” Đào Tam gia vui vẻ trêu chọc.
“Muốn lừa!” Nhị Bảo nghiêm túc nói.
“Thằng nhóc thối!” Đào Tam gia cười mắng.
“Ông nội, đợi cháu lớn lên nhất định sẽ nỗ lực kiếm tiền mua ngựa, mua lừa, mua vợ!” Đại Bảo nghiêm túc nói.
“Có chí khí! Ông chờ đấy nhé!”
“Ông nội, bên ngoài trấn trên rốt cuộc là nơi như thế nào?” Tam Bảo hỏi.
“Chờ con có thể tới trấn trên thì hẵng nói tới ngoài trấn trên nhé!” Đào Tam gia đứng dậy đi ra ngoài.
Nữu Nữu cầm cái thìa trong tay và quay đầu nhìn Lưu thị sau đó nghiêm túc nói: “Nương, con không đi trấn trên, con ở nhà canh nhà!”
Lưu thị chọc chọc cái mặt nhỏ của Nữu Nữu và cười nói: “Được!”
“Ai u, vẫn là Nữu Nữu hiếu thuận nhất, biết canh nhà, còn đám khỉ con này chỉ đợi cánh cứng cáp là đòi bay đi!” Lý thị nói xong lập tức ưu thương nhìn mấy thằng cháu giống như tụi nó thật sự bỏ nhà bỏ cửa vậy.
Mấy tên nhóc thầm trợn trắng mắt sau đó cũng u oán nhìn Lý thị.
“Được rồi, nên làm gì thì làm đi! Thằng nhóc choai choai ăn nghèo lão tử, lương thực nhà ta không sản xuất kịp cho một đám tham ăn này nữa rồi.
Lại phải đi giã gạo, ba ngày hai đầu lúc nào cũng thấy phải giã gạo.” Lý thị vừa thu dọn chén đũa vừa oán giận.
“Bà nội, lần gần nhất nhà chúng ta giã gạo là lúc nào thế?” Đại Bảo hỏi.
Lý thị nghĩ nghĩ, hai tháng trước hay ba tháng trước nhỉ? Lý thị không nhớ rõ thế là bà ta trừng mắt nhìn Đại Bảo một cái và mắng: “Thằng quỷ sứ!”
Đại Bảo lè lưỡi rồi chạy vọt đi.
Đến khi trời tối đen, bọn nhỏ đều đã đi ngủ thì Trường Phú và Trường Quý mới trở về.
Lý thị mang cơm chiều để phần cho hai người tới để bọn họ ăn trước.
Dưới ánh đèn như hạt đậu người một nhà vây quanh bàn.
Chỉ nghe thấy tiếng Trường Phú và Trường Quý húp cháo xoàn xoạt và tiếng nhai bánh bột ngô.
Rốt cuộc cũng chờ được hai người ăn xong, Lưu thị thu dọn chén đũa sau đó người một nhà mới ngồi nói chuyện trấn trên.
Trường Phú móc một xâu tiền để lên bàn nói: “Nương, đây là 200 văn tiền ngài đưa lúc bọn con ra ngoài, vẫn còn nguyên!” Nói xong hắn lại móc ra một xâu tiền nói: “Đây là 600 văn, trứng gà bán được 660 văn, ngọn đậu Hà Lan chỉ có mười hai cân và bán được 240 văn, tổng cộng là 900 văn, mua kim chỉ, muối, dầu và những thứ khác hết 300 văn, còn dư lại 600 văn!”
“Oa, không ngờ ngọn đậu Hà Lan cũng bán được quá!” Lý thị cười tủm tỉm nói.
Trương thị cũng vui vẻ cực kỳ bởi vì công lao của nàng là lớn nhất nên nàng đắc ý nói: “Nương, lúc này con không cần trả ngài đậu Hà Lan nữa rồi đúng không?!”
“Đồ tinh quái!” Lý thị tà tà liếc Trương thị.
Trường Phú nói tiếp: “Bọn con tới trấn trên đã là giữa trưa, chợ bán đồ ăn đã tan nên con và Trường Quý hỏi thăm giá trứng gà thì thấy tầm 6, 7 văn một quả.
Nhưng bọn con lại chẳng biết giá ngọn đậu Hà Lan thì bán thế nào vì trước giờ không có ai bán.
Sau khi thương lượng bọn con định ra 20 văn một cân, nếu người mua cảm thấy đắt thì cũng có thể giảm một chút.
(E book Truyen.Net) Nhưng bọn con đợi nửa canh giờ vẫn không thấy ai hỏi, vì muốn bán nhanh để còn về nên tụi con tới tiệm cơm hỏi.
Hai đứa nghĩ món ngọn đậu Hà Lan này hiếm lạ, hẳn sẽ có người thích nên mang theo mớ to nhất đi tới một tiệm cơm dò hỏi.
Thật đúng là hỏi trúng rồi, chưởng quầy tiệm cơm vừa liếc mắt đã coi trọng rau này, giá cũng chấp nhận 20 văn, đã thế ông ta còn mua hết, thậm chí trứng gà cũng lấy luôn.”
“Đại ca, chưởng quầy tiệm cơm kia có nói khi nào lại cần ngọn đậu Hà Lan không?” Trương thị kích động hỏi.
“Ế? Cái này chúng ta không hỏi, chưởng quầy cũng không nói.” Trường Phú thành thật nói.
Lý thị thu tiền rồi thì vui vẻ nói: “Cái này thì đơn giản, chờ ngọn đậu Hà Lan mọc ra chúng ta lại ngắt và mang tới hỏi tiệm cơm!”
Mọi người vừa nghe vừa gật đầu.
“Hầy, mười mấy con gà mái nhà chúng ta một ngày có thể đẻ 7,8 quả trứng, chờ ngọn đậu Hà Lan lớn hơn ta lại tích cóp mấy chục trứng mang lên trấn trên bán.
Tốt nhất có thể tìm một nhà cố định thu mua vì sau này chúng ta thả cả gà ở rừng trúc nên sẽ cho nhiều trứng hơn.” Lý thị nói.
Đào Tam gia hút một ngụm thuốc rồi xen vào: “Hiện tại chúng ta bán 20 văn một cân đó là vì nó còn hiếm lạ, cùng lắm chỉ bán được vài lần là hết, lần sau mọi người đều học theo thì không có giá đó đâu.”
Trường Phú gật đầu nói: “Cha nói đúng.”
Trương thị thì cười ha hả nói: “Chúng ta quản nhiều như thế làm gì, người khác muốn trồng chúng ta không quản được, nhân lúc này còn bán được chút tiền chúng ta cứ tranh thủ không phải tốt sao?”
Lý thị cũng tán đồng: “Vợ Trường Quý nói đúng đó, ngày mai chúng ta dùng rào trúc vòng một mảnh ở rừng trúc.
Hôm nay gà mái bắt đầu ấp trứng, qua 20 ngày nữa là gà con ra đời rồi.”
Đào Tam gia đứng lên kết thúc: “Không còn sớm nữa, đều về nghỉ ngơi đi!”
Mọi người cũng đứng dậy và đi về phòng mình..