Bạn đang đọc Chuyện Xưa Ở Đào Gia Thôn FULL – Chương 198: Rồi Cũng Có Ngày Phải Già Đi
Lúc này cửa nhà xí mở ra, con cả của Đào Trường Tổ là Đào Vĩnh Tân đi ra thế là cha hắn vội xán tới muốn chen ngang vọt vào nhưng lại bị đám nhóc xếp trước kéo lại, “Trường Tổ thúc, phải theo thứ tự chứ, chúng ta cũng không nhịn được nữa rồi!”
Trường Tổ lập tức ra đòn sát thủ: “Phải cho ta đi trước, ta chính là người tiếp khách có tiếng trong thôn, ai không nhường ta thì tới khi thành thân ta cho kẻ đó đẹp mặt!” Nói xong hắn chen vào nhà xí rồi đóng cửa cái sầm.
“Vĩnh Tân, sao cha ngươi lại như thế?”
“Hê hê! Chắc là gấp quá rồi! Mọi người chịu khó nhịn vậy!” Đào Vĩnh Tân đã giải quyết xong nên thể xác và tinh thần đều thoải mái, giọng cũng nhẹ nhàng.
“Cút ngay! Ngươi nói nhẹ nhàng nhỉ, không phải mới rồi ngươi cũng nghẹn đỏ mặt à?!”
Đào Vĩnh Tân cười hê hê: “Vừa rồi là vừa rồi, hiện tại là hiện tại, dù sao hiện tại ta cũng không cần nghẹn nữa!” Ai biết vừa dứt lời bụng hắn lại lộc cộc một tiếng, Đào Vĩnh Tân thầm kêu không ổn thế là ôm bụng đập mạnh cửa nhà xí: “Cha, ngài nhanh lên, bọn con không nhịn được nữa rồi!”
Đám người xếp hàng phía sau buồn cười quá nhưng đành phải nhịn, thế là mặt vặn vẹo, tay thì ôm bụng, đúng là gấp đủ đường.
Dù rất nhiều người đều gặp vấn đề tiêu hóa vì ăn nhiều thịt mỡ nhưng bọn họ vẫn cảm kích Phan chưởng quầy, Lý chưởng quầy, Hồ lang trung và Vương Thuận.
Dù sao sau thiên tai rốt cuộc bọn họ cũng có thể có lộc ăn một lần.
Ngày hôm sau Phan chưởng quầy, Lý chưởng quầy, Hồ lang trung và Vương Thuận mang theo người nhà từ biệt một nhà Đào Tam gia rồi về trấn trên.
Nhà cửa hàng quán bị hủy lại xây mới, ngày tháng sau này cứ làm việc chăm chỉ là có thể sống tốt.
Nhà Đào Tam gia vốn náo nhiệt nay lại quạnh quẽ, Đại Bảo cũng theo cha vợ lên trấn trên kinh doanh Duyệt Lai Phạn Quán nên trong khoảng thời gian ngắn hắn sẽ không về nhà.
Nhị Bảo cũng lên trấn trên hỗ trợ sư phụ và cha vợ gây dựng lại y quán và dược hành.
Tam Bảo làm cái gậy chống cho Đào Tam gia, mài giũa bóng loáng sau đó cười hì hì mang tới nói: “Ông nội chống cái này thử xem có hợp tay không?”
Đào Tam gia trừng mắt nhìn Tam Bảo rồi hừ hừ: “Ta còn không già tới độ không đi nổi đâu!”
Tam Bảo cười nói: “Ông nội, đây không phải là để ông chống đi đường mà để ông đánh người.
Ông xem cả phòng toàn chắt trai, ồn ào phiền muốn chết.
Ông xem đứa nào không nghe lời thì cầm cái này đánh đứa ấy!”
Đào Tam gia đón lấy cái gậy, chỉ thấy tay cầm bóng loáng, cực hợp tay sau đó ông giơ lên muốn đánh Tam Bảo.
Tên kia lập tức nhảy tránh thoát rồi cười như trộm: “Hê hê! Cháu đã sớm đoán được ông có chiêu này rồi!”
Đào Tam gia tức thổi râu thế là Tam Bảo lại nói: “Nhìn khá tốt, ông dùng mà chống đi thôi!”
Đào Tam gia chống gậy đứng dậy đi vài vòng quanh sân, trong lòng thở dài: “Aizzz! Già rồi! Già rồi!”
“Ông nội nghỉ ngơi đi, cháu xuống ruộng làm việc đây!” Tam Bảo nói xong thì tới nhà kho ở sân sau lấy cái cuốc.
Tứ Bảo và Ngũ Bảo cũng đang ở đó nên ba anh em cùng nhau khiêng cuốc ra ngoài đồng.
Tam Bảo lấy cái cuốc của Ngũ Bảo và nói: “Ngũ Bảo, ngoài ruộng có ta và Tứ Bảo là đủ rồi, đệ về nhà đọc sách đi.
Hiện tại tân triều mở khoa cử, đệ nên tranh thủ thi được cái bằng tú tài về đây!”
Tứ Bảo gật đầu nói: “Học sinh của Thục Châu phần lớn đều bị Bát Đại Vương giết hại rồi, hiện tại học sinh thưa thớt, Ngũ Bảo hẳn sẽ có nhiều cơ hội lớn.”
Ngũ Bảo lại không chịu nghe mà lấy lại cái cuốc sau đó nghiêm túc nói: “Mọi người cho rằng thi được tú tài dễ thế à? Huyện khảo, phủ khảo, viện khảo đều phải qua mới tính là trúng tú tài.
Ngay cả báo danh thi huyện khảo cũng cực kỳ phiền toái, không những phải có văn ước của năm người cùng thi năm ấy, còn phải có chứng minh của lão tú tài ở quê nhà đảm bảo không mạo danh thay thế, không ở trong thời kỳ để tang, không giả mạo tên họ, thân thế trong sạch, đủ điều kiện dự thi.
Người đứng đầu danh sách tú tài được gọi là Lẫm Sinh, chỉ có Lẫm Sinh mới có tiền trợ cấp.
Hơn nữa công danh tú tài kia cũng không phải vĩnh cửu, cứ ba năm lại phải thi lại một lần, nếu thành tích kém sẽ bị tước danh phận tú tài.
Chuyện làm tú tài ba năm thành bạch đinh cũng không hiếm.”
Tuy Tam Bảo và Tứ Bảo đọc sách mấy năm nhưng không có quá nhiều tâm huyết với chuyện khoa cử.
Lúc này nghe Ngũ Bảo nói thế bọn họ mới cảm thấy con đường khoa cử thực sự gian nan hơn khiêng cuốc trồng trọt nhiều.
Ngũ Bảo nói tiếp: “Tộc học tuy tốn tiền nhưng nếu muốn đi lên con đường thi cử thì còn tốn hơn.
Vì một cái công danh tú tài mà cả ngày đọc sách không làm ăn gì thì đệ không làm được, trừ phi có thể đỗ Lẫm Sinh và có tiền!”
Tam Bảo và Tứ Bảo nghẹn họng, cuối cùng Tam Bảo vỗ vai Ngũ Bảo nói: “Đệ cũng lớn rồi, tự có cân nhắc của bản thân, mặc kệ đệ làm gì tam ca đều ủng hộ đệ!”
Tứ Bảo cũng gật đầu nói: “Tứ ca cũng ủng hộ đệ!”
Ngũ Bảo cười và gật đầu sau đó vung vung cái cuốc nói: “Đi, chúng ta ra đồng làm việc thôi!”
Thiếu niên 18 tuổi nở nụ cười tuấn tú sáng ngời như ánh mặt trời.
Ba năm tai họa khiến việc hôn nhân của hắn chẳng có người nào thu xếp.
Lý thị nói rằng hôn sự của hắn có thể đợi hai năm nữa, đợi nhà họ tích được ít của cải lại lo cho hắn cũng không muộn.
Lúc này Tiểu Ngọc Nhi mới gấp gáp, thiếu nữ 19 tuổi phải sớm lo chuyện hôn sự mới an tâm.
Lý thị đã lớn tuổi rồi nên để con dâu lo liệu việc hôn sự cho cháu, bà chỉ là người thẩm định cuối cùng thôi.
Đối với hôn sự Tiểu Ngọc Nhi có một yêu cầu quan trọng đó là phải gần.
Vì không thể gả tới cùng thôn như chị gái nàng nên nơi gần nhất chỉ có Phùng gia thôn.
Dù Trương thị luyến tiếc con gái nhưng tuổi không thể đợi người, thiếu nữ 19 tuổi không thể giữ ở nhà được nữa.
Vì thế cả ngày Trương thị đều qua lại hỏi thăm mấy phụ nhân đáng tin cậy trong thôn, nếu có ai thích hợp là nàng ta sẽ về thương lượng với Lý thị.
Qua mấy phen như thế nhà họ chọn con trai độc nhất của một gia đình ở Phùng gia thôn.
Người kia cũng vì thiên tai mà bị chậm trễ, tuổi năm nay lớn hơn Ngọc Nhi hai tuổi.
Chuyện phía sau cứ thế thuận lý thành chương, hai nhà đều vội vã xử lý hôn sự của con mình, ngày thành thân định ra vào mùng 6 tháng chạp.
Tinh thần Đào Tam gia ngày một mệt mỏi, ban ngày ông thường nằm trên ghế gà gật.
Điều này khiến người nhà rất lo lắng, Đại Bảo và Nhị Bảo cũng bị gọi về.
Nhị Bảo kiểm tra cho Đào Tam gia một phen sau đó kê chút thuốc điều trị.
Chỉ có bản thân Đào Tam gia là rõ ràng, ông nói với người nhà: “Thân thể ta thế nào tự ta biết, không có vấn đề gì lớn đâu, đây chỉ là bệnh chung của người già! Con người ta rồi cũng phải già, mấy năm qua thiên tai nên có vài chuyện chưa làm được.
Cũng trách ta, lúc còn khỏe không làm đi, cứ lần lữa mãi tới giờ cũng không lần lữa được nữa.”
Tam Bảo vội nói: “Ông có việc gì cần làm cứ nói để cháu làm ngay cho ông!”
Đào Tam gia cười đáp: “Cái con khỉ hoang này sốt ruột cái gì!” Nói xong ông nhìn về phía Trường Phú và nói: “Đây là việc nhất định phải để Trường Phú làm.
Con là con trưởng, con tới Phùng gia thôn mời thợ mộc họ Phùng tới làm hai cỗ quan tài đi, cho ta và mẹ mấy đứa! Chúng ta đều già rồi, chưa biết chừng ngày nào đó là nhắm mắt, mấy thứ này cần phải chuẩn bị sớm mới tốt!”
Con cháu đều chua xót, Trường Phú cũng đau lòng nói: “Cha, ngài còn khỏe lắm, quan tài làm sớm làm gì?!”
Đào Tam gia xua tay nói: “Mấy đứa làm sao thế? Vừa nghe đến quan tài đã bị dọa thành như vậy.
Đừng lo lắng, ta chỉ muốn chuẩn bị trước, miễn cho tới khi có việc lại cuống quít làm.
Đại Bảo, con lên cửa hàng may vá ở trấn trên đặt làm hai bộ áo liệm, nhân lúc ta còn sống phải sắp xếp xong hậu sự cho ta và cả bà mấy đứa!”
Lý thị khóc ròng: “Lão nhân, ông nói cái gì thế?! Đang sống tốt mà nói chết chóc làm gì?!”
Đào Tam gia thở dài: “Aizzz! Đào lão đại chuẩn bị quan tài với áo liệm từ năm 50 tuổi, thế mà hơn 20 năm sau ông ấy mới dùng tới.
Giờ ta mới chuẩn bị đã là muộn rồi.” Nói xong ông vẫy tay nói: “Thôi đi làm việc đi, không có việc gì thì đừng vây quanh ta làm gì, ta cũng ngại phiền!”
Con cháu đỏ mắt tản đi, chỉ còn mấy đứa chắt nhỏ là ở lại.
Bân Bân và Y Y là lớn nhất, năm nay đều 10 tuổi.
Thông Thông chín tuổi, Mao Mao tám tuổi, Duệ Duệ và Tráng Tráng bảy tuổi, Trân Trân 6 tuổi, Kỳ Kỳ và Quân Quân năm tuổi, nhỏ nhất là Tú Tú cũng đã 4 tuổi.
Đứa lớn một chút sẽ đỏ mắt đứng cạnh Đào Tam gia, đứa nhỏ hơn sẽ dựa vào người ông làm nũng.
Đào Tam gia cười tủm tỉm nhìn một đám chắt sau đó nghĩ tới 60 năm trước.
Năm ấy thiên tai người nhà ông chết hết chỉ còn mình ông, 60 năm sau lại thiên tai nhưng người nhà vẫn còn sống cả.
Từ lúc đầu chỉ lẻ loi một mình tới bây giờ tứ đại đồng đường, có thể nói đời này của ông đã không uổng phí! Muốn nói có gì còn tiếc nuối thì chính là ông còn chưa được nhìn thấy con của Tiểu Ngọc Nhi và Ngũ Bảo.
Cũng không biết ông có sống được tới ngày đó không!
Quân Quân vươn tay nhỏ lôi kéo tay Đào Tam gia và nũng nịu hỏi: “Cụ ơi, sao cụ lại khóc thế?”
Mấy đứa khác cũng sôi nổi dán tới, Y Y móc khăn tay lau nước mắt cho cụ nội thế là Đào Tam gia cười nói: “Cụ vui quá, nhìn mấy đứa ngoan ngoãn hiểu chuyện thế này cụ đặc biệt vui mừng! Cụ muốn sống đến 100 tuổi nhìn mấy đứa trưởng thành rồi thành gia lập nghiệp!”
Mấy đứa nhỏ nghe thế thì ríu rít tranh luận, đứa này nói cụ ắt sẽ sống đến 200 tuổi, đứa kia lại nói phải sống tới 300 tuổi.
Đào Tam gia mỉm cười nghe tụi nó tranh luận, nếu đứa nào chu mỏ làm nũng ông sẽ duỗi tay xoa đầu và an ủi hắn vài câu, hoặc kéo đứa nhỏ vào lòng vỗ vỗ vài cái.