Bạn đang đọc Chuyện Xưa Ở Đào Gia Thôn FULL – Chương 178: Không Phải Về Nhà Mà Là Chúc Tết
Đào đại gia mất khiến không khí năm mới ở Đào gia thôn buồn bực hẳn.
Tuy nhà Đào Tam gia nhiều việc vui nhưng đêm trừ tịch mọi thứ vẫn làm lặng lẽ.
Hôn sự của Tứ Bảo đã định, Nhị Bảo cũng đã xuất sư và trở lại Đào gia thôn.
Phan thị la hét phải về Đào gia thôn ăn tết.
Nàng đang thai nghén, rất thèm ăn thịt viên và thịt chưng Lý thị làm nhưng vì chưa qua 3 tháng nên Phan chưởng quầy không đồng ý, nói là trên đường xóc nảy có nguy hiểm vì thế chỉ có mình Đại Bảo về.
Lý thị tán thành với cách làm của Phan chưởng quầy, hiện tại thai chưa ổn, không nên đi xa.
Còn chuyện Phan thị muốn ăn thịt chưng và thịt viên thì quá đơn giản, bà làm cả hai khay đầy trong ngày trừ tịch để mùng một Đại Bảo mang lên trấn trên.
Đại Bảo còn muốn ở nhà mấy ngày nhưng trọng tâm của Lý thị lúc này đều đặt trên người Phan thị vì thế bà nhanh chóng thu dọn thứ tốt và đuổi hắn lên trấn trên sớm.
Nhị Bảo cười nói: “Đại ca chờ một lát, vừa lúc đệ cũng phải lên trấn trên chúc tết sư phụ, chúng ta cùng đi đi!”
Tiểu Lý thị lấy quà đã chuẩn bị sẵn đưa cho chồng và dặn dò trên đường phải cẩn thận.
Nhị Bảo gật đầu đón lấy quà và cùng anh hắn rời đi.
Trường Phú và Trường Quý vẫn mang theo con cháu đi chúc tết trưởng bối trong thôn.
Trong đội ngũ có Ân Tu Trúc, Tam Bảo và Tứ Bảo, ai cũng mặc đồ mới nói cười vui vẻ ra khỏi nhà.
(Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Lý thị thì mang đậu phộng rang, trái cây và điểm tâm đưa cho đám nhỏ trong thôn tới chúc tết Đào Tam gia.
Theo tập tục thì ngày mùng 2 con gái sẽ về nhà mẹ đẻ.
Nhưng Đào thị ở gần, ra cửa đi hai dặm là tới nên mùng một nàng đã về.
Trên đường gặp thôn dân nàng sẽ dừng lại nói vài câu mới lắc lư tiếp tục về nhà mẹ đẻ.
Phía sau nàng còn có tiểu Hoàng Hoàng đi theo.
Hiện giờ tiểu Hoàng Hoàng cũng đã trưởng thành.
Đại Hoàng Hoàng béo ú giống hệt người tiền nhiệm của nó cũng thường xuyên nghênh đón cả nhà họ.
Tiểu Hoàng Hoàng lắc cái đuôi đi vào trong viện thế là Đại Hoàng Hoàng lập tức tiến lên.
Hai con chó ngửi ngửi, cắn cắn một lát rồi vui vẻ vọt ra khỏi sân.
Đào thị ôm bụng cười, lại ngó lơ vẻ mặt giận dữ của Lưu thị và nói: “Nương, hôm nay không phải con về nhà mẹ đẻ đâu, con tới chúc tết với tư cách hàng xóm, ngày mai con mới về nhà mẹ đẻ!”
Lưu thị giả vờ tức giận nói: “Tu Trúc đi chúc tết đi thì con không thể ngoan ngoãn ở nhà à? Nhiều bậc thềm như thế, nếu con mà ngã thì sao? Đứa con gái này càng lớn càng không bớt lo!”
Đào thị kéo tay mẹ làm nũng: “Nương, đây là năm mới đó, ngài mà mắng thì cả năm nay con sẽ bị mắng mất!”
Lưu thị lập tức cười nói: “Ai mắng con, nương không mắng con!”
Đào thị thân thiết dựa lên vai Lưu thị và nịnh nọt nói: “Nương thật tốt!”
Lưu thị cười tủm tỉm đỡ Đào thị ngồi xuống.
Tiểu Lý thị và Ân thị nhìn thấy thế thì đều ghen tị chết đi được.
Hai người đều mất mẹ sớm, thấy mẹ con Lưu thị thân mật như thế, rồi lại thấy vẻ yêu chiều như đào tim đào phổi của Trương thị với Tiểu Ngọc Nhi cũng khiến hai người hâm mộ.
Tiểu Lý thị đẩy kẹo tới trước mặt Đào thị và cười nói: “Ăn cái kẹo đi, ngọt giọng lại ngọt lòng!”
Đào thị nói: “Cảm ơn nhị tẩu!” Nói xong nàng cầm cái kẹo bỏ vào miệng và thỏa mãn híp mắt.
Ân thị cười nói: “Xem nàng kìa, đúng là đồ ngọt hấp dẫn con ong mật!”
Đào thị mở mắt nhìn Ân thị và nói: “Tam tẩu cũng ăn một miếng đi, đảm bảo tẩu ăn rồi sẽ lập tức mang thai một thằng nhóc béo!”
Ân thị đỏ mặt cầu cứu Lưu thị: “Nương, ngài mau quản muội muội đi!”
Lưu thị còn chưa kịp nói gì thì đã bị Lý thị ở bên cạnh đoạt trước.
Bà ấy cười nói với tiểu Lý thị: “Vợ Nhị Bảo và vợ Tam Bảo đều ăn một cái đi! Nữu Nữu nhà ta chính là có cái miệng cát lợi, nàng không mấy khi nói mấy lời này nhưng vừa nói là sẽ trúng.
Mọi người không biết chứ Bụ Bẫm chính là do nàng đoán trúng mà tới đó, ta nhớ rõ khi ấy vợ Trường Phương còn làm cho nàng một bộ quần áo để cảm ơn.”
Đây đều là chuyện rất lâu rồi, khi ấy Đào thị mới hơn 3 tuổi, đánh bậy đánh bạ lại trúng nhưng với Lý thị nàng vẫn luôn là đứa nhỏ có phúc.
Ngay cả tiểu Tần thị cũng vẫn nhớ cái ơn này.
Tiểu Lý thị và Ân thị mới nghe thấy chuyện này lần đầu vì thế hai người đều cười tủm tỉm cầm kẹo lên ăn.
Ân thị còn hẹn với tiểu Lý thị: “Nhị tẩu, chúng ta cũng phải chuẩn bị quà cảm ơn mới được!”
Tiểu Lý thị gật đầu cười nói: “Đúng vậy, muội muội đều đã nói thế thì ta không thể không chuẩn bị được!”
Hai người trêu ghẹo Đào thị nhưng nàng kia căn bản không thèm để bụng.
Nàng đã ăn hai cái kẹo sau đó vẫn nhìn cái khay đồ ăn trong tay tiểu Lý thị.
Lý thị cười nói: “Được rồi, ăn ít một chút! Ăn nhiều cẩn thận tí không ăn được cơm.
Con sắp sinh rồi, cũng nên chú ý ăn uống, nếu đứa nhỏ to quá sẽ phải chịu tội đó!”
Đào thị đành phải rút tay về rồi chép chép miệng thèm thuồng.
Lúc này ngoài viện truyền tới tiếng cười ầm ĩ.
Tưởng đám nhỏ trong thôn tới chúc tết nên Lý thị đi ra ngoài đón còn những người khác thì vẫn ngồi trong phòng nói chuyện phiếm.
Đại khái là qua một nén nhang mọi người tới chúc tết mới rời đi.
Lý thị vội xong lại đi tới nói với con cháu: “Mỗi năm vào mùng 1 đều sẽ bận thế này, sau đó là rảnh không có việc gì nên ta cũng muốn ra ngoài đi dạo! Năm nay thôn đông có một cái bàn đu dây, đứng trong sân này cũng nghe được tiếng bọn nhỏ cười, chúng ta cũng đi xem náo nhiệt đi!”
Đào thị là vui mừng nhất, nàng ồn ào đòi đi thật nhanh nhưng Lưu thị vội vàng giữ con gái lại nói: “Con không được đi, ở lại với nương!”
Đào thị bĩu môi hỏi: “Vì sao con không thể đi? Bàn đu dây kia đã dựng ba ngày rồi, từ sườn núi cũng nhìn thấy đám nhỏ bu quanh nên con đã sớm muốn đi xem!”
Lưu thị khuyên: “Bụng con lớn thế này rồi thì đừng đi lung tung, người chơi đánh đu nhiều, trẻ con lại không biết chừng mực, nếu đụng phải con thì làm sao?”
Đào thị bất đắc dĩ đành phải ngồi xuống và trơ mắt nhìn Lý thị, Trương thị, tiểu Lý thị, Phan thị và Tiểu Ngọc Nhi đi ra cửa.
Ân thị quay đầu nháy mắt với nàng còn Tiểu Ngọc Nhi thì tốt bụng nói: “Đại tỷ tỷ, chờ muội về sẽ kể lại cho, tỷ an tâm ở nhà đi!”
Đào thị gật đầu, trong lòng nghĩ: không thể ăn nhiều, không thể đi ra ngoài chơi, vậy về nhà mẹ đẻ cũng nhàm chán quá! Nàng sờ sờ cái bụng lớn và lẩm bẩm nói: “Chờ con ra đời nương nhất định phải ăn cho đã, còn phải làm một cái bàn đu dây trong sân để thích chơi lúc nào thì chơi!”
Lưu thị cười nói: “Hiện tại nói thế nhưng chờ con sinh hắn ra rồi sẽ thấy không nhàn như thế đâu.
Cho hắn ăn, đổi tã, tắm rửa, giặt giũ, chỉ làm xong từng ấy đã đủ bận tối mặt rồi.
Lo lắng hắn ngủ không tốt con sẽ phải dỗ, lo hắn khóc tỉnh con sẽ phải thường xuyên ngó, hắn đói bụng sẽ khóc, tỉnh cũng khóc, đi đái cũng khóc.
Mà hắn vừa khóc thì con sẽ phải dỗ, nếu vui hắn mới cười.
Đến lúc ấy con làm gì còn thời gian mà chơi đu dây!”
Mặt Đào thị nhăn lại hỏi: “Nương, khi còn nhỏ con cũng như vậy sao?”
Lưu thị nghĩ nghĩ và cười nói: “Khi còn nhỏ con rất ngoan!”
Đào thị lại hỏi: “Ngoan như Ngũ Bảo khi còn nhỏ ư?”
Lưu thị đáp: “Vẫn kém Ngũ Bảo!”
Đào thị à một tiếng thế là Lưu thị cười nói: “Nhưng ngoan hơn Tam Bảo khi còn nhỏ nhiều!”
Đào thị cười lớn: “Đương nhiên, tam ca chính là con khỉ hoang!”
Đám Trường Phú và Trường Quý vừa lúc đi chúc tết về.
Tam Bảo vừa vào sân đã nghe thấy Đào thị chửi bới hắn thế là hắn quay đầu mách Ân Tu Trúc: “Anh vợ cứ mặc kệ thế à?”
Ân Tu Trúc nhếch miệng lắc đầu nói: “Ta đâu quản được!”
Tam Bảo hừ hừ hai tiếng và làm bộ muốn vào phòng tìm Đào thị báo thù nhưng vừa vào hắn đã bị Lưu thị đuổi ra.
Bà ấy nói phòng vừa mới ấm lên, Tam Bảo ở ngoài lắc lư mãi nên trên người hơi lạnh nặng, không tốt cho Nữu Nữu!
Tam Bảo chỉ đành phải cười làm lành và đi ra.
Nếu không thể báo thù ở nhà vậy hắn đi tìm em rể tính sổ! Hai người bày bàn cờ đánh giết tơi bời, kết quả là thù cũ chưa báo được đã thêm hận mới!
Đào thị và Ân Tu Trúc ăn cơm trưa xong thì nhân lúc ánh mặt trời đẹp đẽ hai người lắc lư đi về nhà.
Vì là năm mới nên người trong thôn đều ra khỏi nhà, người trên đường sôi nổi nói chuyện, gặp ai cũng chắp tay chúc mừng sau đó giao lưu vài câu.
Hai vợ chồng son bước lên thềm đá và ngửi được mùi hoa mai lan khắp nơi thế nên cũng ngừng bước.
Đào thị chỉ vào một cành mai mới hé nụ và bảo Ân Tu Trúc bẻ cho nàng.
Lúc sau Ân Tu Trúc lại bẻ một cành cắm trên búi tóc cho vợ và cười khanh khách nhìn nàng.
Quả nhiên là người cũng như hoa, hương sắc đều đủ.
Đào thị cười hì hì ý bảo Ân Tu Trúc cúi đầu rồi nàng cũng cắm cành mai lên búi tóc cho hắn.
Kết quả là hai người lại liếc mắt đưa tình, không khí thân mật ấm áp.
Bọn họ bước chậm lên từng bậc đá về nhà mình.
Còn tiểu Hoàng Hoàng vốn đi theo hai vợ chồng đã sớm bị Đại Hoàng Hoàng bắt cóc đi nói chuyện yêu đương nơi đồng ruộng rộng lớn của Đào gia thôn..