Bạn đang đọc Chuyện Xưa Ở Đào Gia Thôn FULL – Chương 174: Cô Nương Suốt Ngày Về Nhà Mẹ Đẻ
Đào Tam gia về đến nhà nói chuyện hợp bát tự với Lý thị và mọi người thế là ai cũng cười híp cả mắt.
Ngày cũng đã định ra rồi, là 28 tháng 12 năm sau.
Lý thị vừa nói với bà mối là bà ta đã hớn hở quay lại Triệu gia báo.
Hai nhà gặp gỡ bàn và chọn các trình tự đính hôn, đưa sính lễ linh tinh, nhưng đó là chuyện lúc sau.
Buổi tối hôm ấy Đào Tam gia nằm ở trên giường nói chuyện Phan chưởng quầy với vợ thế là Lý thị tức giận mắng: “Cả ngày ông cứ nghĩ cái gì thế? Ông đã gật đầu cho vợ chồng Đại Bảo lên trấn trên mà hôm nay còn nói lời ấy với thông gia làm gì? Người làm chủ nhà như ông sao không nghĩ cho Đại Bảo, một hai phải để hắn bị kẹp ở giữa chịu khổ hả?”
Đào Tam gia thở dài: “Aizzz! Lúc ấy ta cũng không nghĩ thấu đáo được!”
Lý thị vội vàng xoay người ngồi dậy nói: “Hôn sự này trước đây là do ông đồng ý, hiện giờ Đại Bảo kẹp ở bên trong cũng là do ông.
Sao ông không thông cảm cho đứa nhỏ vậy? Ông ở nhà dông dài vài câu còn chưa tính, nay trước mặt ông thông gia và cháu dâu mà ông còn nói thế thì bảo người ta làm sao? Hơn nữa Đại Bảo là đứa nhỏ trời sinh tính tình hiền lành, ông phải đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ cho hắn chứ!”
Đào Tam gia duỗi tay kéo vợ nằm xuống: “Có chuyện gì nằm xuống rồi nói, bà ngồi thế này coi chừng cảm lạnh đó!”
Lý thị hất tay chồng ra rồi tự mình giận dỗi nằm xuống đưa lưng về phía Đào Tam gia: “Phan thị là do nhà ta cưới hỏi đàng hoàng về, đứa nhỏ sinh ra cũng mang họ Đào, Đại Bảo đâu phải đi ở rể cho nhà họ Phan đâu mà lão già ông lẫn lộn hai việc này với nhau làm gì? Ông muốn phân rõ thì đi mà làm nhưng đừng có chết chìm trong ấy!”
Đào Tam gia thở dài một hơi và để mặc Lý thị lải nhải.
Lý thị lải nhải xong lại bắt đầu lo lắng chuyện chắt trai.
Đào Tam gia cũng phiền lòng xoay người đưa lưng về phía vợ, lúc sau thật sự không nghe nổi mới nói: “Được rồi, ngủ đi!”
Lý thị cũng lải nhải mệt mỏi nên nhắm mắt lại nhanh chóng ngủ.
Ngày hôm sau Đại Bảo mang theo Phan thị trở lại, hẳn là vì thái độ của Đào Tam gia hôm trước khiến hai vợ chồng băn khoăn.
Lý thị biết nguyên nhân nhưng không thể hiện ra mà nhiệt tình lôi kéo Phan thị hỏi han.
Đại Bảo mang quà về đặt đầy trên bàn khiến Tam Bảo vui hỏng rồi.
Ngũ Bảo thì cáu Tam Bảo ấu trĩ thế là lại bị tên kia nhảy tới tàn nhẫn đấm một cái lên búi tóc nhỏ của hắn.
Trưa hôm đó Nhị Bảo cũng trở về.
Hắn nói là đã định trở về cùng lúc với Đại Bảo nhưng Hồ lang trung lại đột nhiên có bệnh nhân thế nên hắn mới chậm trễ.
Lý thị cực kỳ vui vẻ, vội để Tiểu Ngọc Nhi và Ngũ Bảo tới Ân gia gọi vợ chồng Đào thị về, cả nhà tụ hội!
Vì thế Đào thị và chồng lại về nhà mẹ đẻ.
Một tháng này nàng về không biết bao nhiêu lần rồi.
Con gái nhà khác năm mới về 1-2 lần, còn Đào thị thì 1-2 ngày về một lần khiến đám phụ nhân trong thôn khó chịu cực kỳ.
Hiện tại nàng đã mang thai được 4 tháng, bụng đã gồ lên.
Có lẽ cái bụng nhắc nhở nên lúc này Đào thị đi đứng cũng cẩn thận hơn trước.
Khuôn mặt nhỏ của nàng càng thêm mượt mà, màu da cũng trắng nõn, hẳn là ngày tháng thư thái, được chồng hầu hạ đâu ra đấy.
Lưu thị lôi kéo Phan thị hỏi xong lại lôi kéo Đào thị hỏi mãi, so với con dâu thì bà ấy hỏi con gái tỉ mỉ hơn nhiều.
Cái gì mà ngủ lúc nào dậy lúc nào, ngày ăn mấy bát cơm, uống bao nhiêu nước, thậm chí đi vệ sinh mấy lần cũng phải hỏi!
Nếu là cô nương khác thì đã sớm xấu hổ không nói được gì nhưng Đào thị lại coi như không.
Nàng có gì nói đó, chẳng hề giấu giếm, chỉ cần Lưu thị muốn biết nàng đều cười tủm tỉm trả lời.
Lưu thị rất vừa lòng, cuối cùng cũng buông tha con gái đi chuẩn bị cơm chiều.
Mỗi ngày Đào thị đều ở trong nhà cùng Ân Tu Trúc mắt to trừng mắt nhỏ nên cũng chán.
Hiện tại về nhà mẹ đẻ nàng rất kích động, sau khi nói chuyện với mấy cô chị dâu nàng lại lôi kéo Tiểu Ngọc Nhi nói nửa ngày, sau đó trêu đùa Ngũ Bảo không ngừng.
Đào thị nghe nói tới hôn sự của Tứ Bảo thì vui vẻ liên tục chúc mừng.
Tam Bảo nhân cơ hội ấy lại trêu đùa em hắn một phen, đặc biệt thích nhắc tới hai chữ Tịch Mai.
Tứ Bảo cũng đã gặp Triệu Tịch Mai và coi như vừa lòng với tướng mạo nàng ấy chỉ có điều hắn thấy nàng hơi nhỏ gầy một chút!
Lý thị giải thích với hắn: “Nhỏ gầy chỗ nào? So với cái đứa ngưu cao mã đại như con thì đúng là nhỏ gầy nhưng so với chị dâu con thì nàng cũng thế.
Nhà Tịch Mai gia điều kiện không tốt nên gầy là chuyện thường, chờ vào cửa nghỉ ngơi một thời gian là sẽ mập lên thôi.
Còn nữa, đừng nhìn con bé nhỏ gầy mà khinh nhé, mông với eo kia đúng là tốt, vừa thấy đã biết dễ sinh nở……” Câu tiếp theo của Lý thị thì Tứ Bảo nghe hết nổi rồi, hắn vội che mũi chạy ra ngoài.
Người một nhà đều đông đủ khiến Đào Tam gia và Lý thị cực kỳ vui.
Rượu và đồ ăn trên bàn phong phú hơn nhiều, nhưng đa phần là thức ăn chay.
Dù vậy người một nhà vẫn ăn uống cực kỳ vui vẻ.
Cơm nước xong Lý thị lập tức đuổi con gái về nhà, nói là nhân lúc trời còn sáng, còn nhìn rõ đường thì nên về nhà, đợi đêm xuống bà sẽ không yên tâm.
Đào thị còn muốn ở lại một lúc nhưng Lý thị cũng không cho vì thế nàng đành bĩu môi theo chồng đi về.
Lưu thị và Trương thị đun nước ấm cho cả nhà rửa mặt mũi rồi đi ngủ sớm.
Tới hôm sau Đào thị lại mang theo chồng về nhà mẹ đẻ, nàng lấy cớ: “Cháu không ngủ được nên từ sớm đã tỉnh!”
Nhị Bảo đầy thâm ý liếc nhìn Ân Tu Trúc một cái thế là tên kia sờ sờ mũi, vô tội nhìn lại.
Có trời đất chứng giám, vì sức khỏe của vợ nên dù hắn có đại phu chuyên nghiệp chỉ bảo cũng đâu có dám làm gì.
Lý thị huỵch toẹt: “Con muốn về xem náo nhiệt chứ gì!”
Đào thị cười hì hì nói: “Bà nội, không chỉ có cháu, còn đứa nhỏ trong bụng cháu cũng muốn xem náo nhiệt đó!”
Lý thị cười mắng: “Thật là biết lấy cớ! Con sắp làm mẹ rồi sao còn giống đứa nhỏ thế?”
Đào thị chỉ vào Ân thị nói: “Tam tẩu còn lớn tuổi hơn con nhưng chẳng phải cũng giống trẻ con đấy ư!”
Ân thị nằm không cũng trúng đạn thế là vội vàng giải thích: “Ta đâu có giống trẻ con, ta là người lớn đó!”
Lý thị cười nói: “Được rồi, đừng tranh cãi nữa, mẹ và nhị thẩm của mấy đứa hẳn đã chuẩn bị xong cơm sáng, vào nhà ăn đi thôi!”
Ân Tu Trúc tiến lên đỡ Đào thị, Ân thị nhân lúc Lý thị không nhìn thấy thế là làm mặt quỷ với em chồng.
Đào thị cũng lè lưỡi đáp trả, Ân Tu Trúc giật giật khóe miệng, nhanh chóng đứng chặn ở giữa ngăn cuộc chiến ngầm của em gái và vợ.
Tam Bảo hớn hở gọi: “Bà nội mau xem kìa!”
Lý thị quay đầu hỏi: “Xem cái gì?”
Đào thị tức giận nhìn chằm chằm Tam Bảo còn Ân thị cũng ném cho chồng ánh mắt hình viên đạn thế là hắn vội lắc đầu nói: “Cháu trêu bà thôi!”
Lý thị cười mắng: “Con khỉ hoang này, cả ngày hết trêu chọc ông nội bây lại lấy bà ra làm trò cười.
Một ngày con không bị mắng thì ngứa tai phải không? Bà nể vợ con chứ không đã sớm lấy gậy trúc ra cho con một trận no đòn rồi!”
Tam Bảo liên tục xin lỗi sau đó vẫn không quên cho Ân thị một ánh mắt ”nàng chờ đó”.
Nàng kia chỉ hừ một tiếng sau đó vui vẻ đi bên cạnh anh trai.
Cuối tháng 10 việc đồng áng đã ngơi nên sau khi ăn xong Đào Tam gia đi dạo một vòng quanh ruộng lúa mạch.
Sau đó ông mang theo Đại Bảo và Nhị Bảo tới thôn đông thăm Đào Đại gia.
(Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Đại Bảo mang theo chút quà còn Nhị Bảo mang theo mấy bao thuốc.
Ba ông cháu được Vương thị nhiệt tình đón vào nhà, bà ấy lại còn liên tục cảm ơn.
Nhị Bảo vẫn tới trước giường của Đào Đại gia khám cho ông ấy một phen.
Người già nên tai cũng nghễnh ngãng, Nhị Bảo phải ghé sát để nói: “Đại gia gia, ông phải dưỡng bệnh cho tốt nhé, ông cứ yên tâm đi, uống xong mấy thang thuốc này là khỏe thôi!”
Đào Đại gia gật đầu sau đó Đại Bảo cũng đến gần chào hỏi thế là khuôn mặt gầy guộc đầy nếp nhăn của ông ấy nở một nụ cười tươi, miệng nói: “Ngoan quá, đều là đứa nhỏ ngoan!”
Đào Tam gia ngồi ở một bên nhìn thân thể dần gầy mòn của Đào lão đại thì chua xót cực kỳ.
So với lúc còn trẻ tinh thần 10 phần thì lúc này ông ấy như một người khác hẳn!
Con người ai cũng như thế, bất kể khi còn trẻ ngươi khí phách hăng hái thế nào thì tới khi về già cũng đều ốm đau, cả người bị tra tấn không còn hình dáng cũ.
Trên đường trở về Đào Tam gia thở dài: “Nhìn Đào lão đại bị dày vò như vậy ta quả thực không đành lòng, haizzz! Lại qua mấy năm nữa hẳn ta cũng sẽ nằm trên giường bệnh giống ông ấy, ăn uống, tiêu tiểu đều phải có người hầu hạ, thật đúng là liên lụy tới con cháu!”
Đại Bảo và Nhị Bảo thương tâm nhìn ông nội sau đó Đại Bảo nói: “Ông nội sẽ không thế đâu, có Nhị Bảo rồi ông sẽ không triền miên trên giường đâu!”
Nhị Bảo nói: “Đúng vậy, ông nội, cuối năm là cháu về Đào gia thôn, cháu sẽ chăm sóc ông và ông sẽ sống lâu trăm tuổi!”
Đào Tam gia cười cười nói: “Ông cũng không muốn sống lâu như thế đâu, 70 đã là tốt rồi.
Nếu ta già quá sẽ chẳng thể tự làm mọi việc, như thế không phải sẽ liên lụy con cháu ư? Thế còn không bằng chết sớm một chút.”
Ông nói xong lại nhìn thấy mắt Đại Bảo và Nhị Bảo đỏ lên thế là vội vàng cười nói: “Hai đứa làm sao mà lại mau nước mắt thế? Sinh lão bệnh tử là vận mệnh rồi, chẳng ai tránh được.
Ông chỉ cần không ốm đau bệnh tật, cứ thế nằm ngủ rồi đi, đừng làm phiền con cháu là được!”
Có lẽ vì nhìn thấy bệnh trạng của Đào đại gia nên Đào Tam gia cũng thương cảm.
Đại Bảo và Nhị Bảo thì lặng lẽ khóc, tay cầm chặt tay ông nội không buông.
Đào Tam gia cười nói: “Thôi được rồi, để người trong thôn nhìn thấy sẽ không tốt đâu, mau lau nước mắt đi!”
Đại Bảo và Nhị Bảo nhanh chóng lau nước mắt rồi cúi đầu chớp chớp mắt cho tới khi khôi phục bình thường mới ngẩng đầu lên..