Chuyện Xưa Ở Đào Gia Thôn

Chương 166: Dạy Dỗ Hay Chiều Chuộng Đều Là Lòng Người Làm Mẹ


Bạn đang đọc Chuyện Xưa Ở Đào Gia Thôn FULL – Chương 166: Dạy Dỗ Hay Chiều Chuộng Đều Là Lòng Người Làm Mẹ


Tết Trung Thu năm nay thời tiết rất tốt, bầu trời vạn dặm trong xanh, những đám mây trắng tinh như bông lãng đãng bay qua.

Nắng gắt cuối thu tuy vẫn nóng nhưng không địch lại gió thu mát mẻ sau trưa.

Ăn cơm trưa xong cả nhà ngồi dưới gốc cây lột số bắp còn lại.
Đào tam gia, Trường Phú và Trường Quý tới hầm khoai lang đỏ để lấy khoai, Ân Tu Trúc cũng tranh đi hỗ trợ.

Lý thị giữ chặt hắn nói: “Cháu đừng đi, hầm khoai lang nhỏ, người nhiều không làm được gì đâu.

Nếu để bẩn quần áo thì không đáng tí nào!”
Ân Tu Trúc nhìn quần áo sạch sẽ trên người mình thì cười nói: “Bà nội, không có việc gì đâu, quần áo bẩn rồi lại sạch, hơn nữa cháu thu được không ít khoai từ ruộng cho thuê, nếu không học cách sử dụng hầm thì không được đâu!”
Lý thị thấy Ân Tu Trúc kiên trì muốn đi thì quay đầu nói với Đại Bảo: “Đại Bảo, tìm một bộ quần áo cũ của con mang cho Tu Trúc thay.

Mấy đứa cũng tới hầm khoai lang quan sát học đi, ngày sau còn giúp Tu Trúc xây hầm khoai trên núi nữa!”
Đại Bảo gật đầu và nói với Ân Tu Trúc: “Em rể đi với ta!” sau đó hai người đi vào phòng hắn.

Chỉ lát sau Ân Tu Trúc đã thay một bộ quần áo vải cũ và đi ra.
Lý thị cười nói: “Nhìn đứa nhỏ này đi, trời sinh đã mang bộ dạng thư sinh, mặc áo vải thô mà vẫn không giống nông dân.”
Ân Tu Trúc ngượng ngùng cười cười và đi theo mấy cái bảo tới hầm khoai lang đỏ.


Rất nhanh đã nghe tiếng quát tháo của Đào Tam gia truyền tới: “Tới đây làm gì? Mấy củ khoai thôi mà cần nhiều người hỗ trợ thì còn ra gì nữa? Đi về hết đi!”
Mặc cho Đào Tam gia quát tháo thế nào cũng chẳng có ai về, đám con cháu đều tích cực giúp đỡ dọn hầm khoai lang.
Lý thị cười ha ha và nói với mấy đứa cháu dâu: “Mấy đứa cũng là có phúc, hiện giờ nhà ta nhiều lao động nên nữ nhân không cần đi hỗ trợ.

Mấy năm trước toàn là chúng ta đi hỗ trợ dọn hầm khoai lang, còn phải bẻ bắp, dỡ khoai.

Những việc ấy nữ nhân cũng phải tham gia làm.”
Phan thị cười nói: “Từ nhỏ có người đoán mệnh đã nói cháu tốt số, khi còn nhỏ được cha mẹ yêu thương, lớn lên gả tới Đào gia mọi người từ trên xuống dưới đều hòa thuận, tướng công thì săn sóc, cuộc sống này không còn gì hơn.

Đây còn không phải tốt số sao?”
Tiểu Lý thị che miệng cười: “Đại tẩu!”
Phan thị lúc này mới phản ứng lại và đỏ mặt ngượng ngùng nói: “Cháu nói lỡ lời!”
Lưu thị thấy con dâu cả đỏ mặt thì vội vàng giải vây: “Chuyện vợ chồng ân ái là việc tốt, không có gì phải ngượng ngùng.

Trường bối chúng ta thấy vợ chồng hai đứa hòa thuận thì trong lòng cũng vui!”
Đào thị lập tức phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy, có gì mà phải đỏ mặt, nhị tẩu không nói nhưng trong lòng hẳn cũng ngọt ngào lắm ấy!”
Tiểu Lý thị đỏ mặt dỗi: “Muội muội chỉ biết nói bậy!”
Quả đào nhà ai đó chớp mắt cười như trộm: “Lúc muội đi nhà xí có đi ngang qua phòng tẩu và thấy nhị ca đang nắm tay tẩu, còn……”
Đào thị còn chưa nói xong đã bị tiểu Lý thị ngắt lời: “A! Nhất định là muội muội bị hoa mắt rồi, nhị ca đệ đang bắt mạch cho ta thôi!” Nói xong nàng ta nhìn Đào thị bằng ánh mắt xin khoan dung.
Đào thị cười hì hì nói: “À, hóa ra là đang bắt mạch, chắc muội nhìn nhầm rồi!”

Lý thị nhìn rõ hết, ánh mắt nhìn lướt qua cháu gái và cháu dâu rồi nói: “Nữu Nữu là cô nương ngốc, từ nhỏ đã như thế, hiện tại gả cho người ta vẫn không đổi tính.

Con cứ hấp tấp bộp chộp, lời gì cũng dám nói hẳn là vì được Tu Trúc chiều đến hư rồi!”
Đào thị bĩu môi bất mãn: “Bà nội, sao bà lại nói cháu thế?”
Ân thị dán tới bên tai Đào thị và nhỏ giọng hỏi: “Gả cho ca ca ta là đúng rồi phải không?”
Đào thị cười híp cả mắt và vội vàng gật đầu sau đó nhỏ giọng trả lời: “Tam ca đối xử với tẩu cũng tốt!” Sau đó nàng đột nhiên nghĩ tới cái gì thế là vội dán đến thì thầm với Ân thị: “Tam tẩu, trước mặt tam ca đối xử với tẩu rất tốt, giữ lễ nữa, nhưng sau lưng có giở trò xấu không?”
Mặt Ân thị lập tức đỏ như gan heo và không nói gì, chỉ vùi đầu lột bắp.

Đào thị còn ngây ra chờ Ân thị đáp nhưng Lưu thị ở một bên đã nghe hết mấy lời con gái nói thế là vội véo cánh tay nàng không cho nàng nói tiếp nữa.
Đào thị tròn mắt nhìn mẹ mình và khó hiểu: “Nương véo con làm gì?”
Lưu thị nói: “Con đang có thai, ngồi cho đàng hoàng vào, nghiêng thế kia ngã thì sao!”
“Hì hì, con nói hăng say quá nên quên mất!” Đào thị vội vàng ngồi thẳng rồi lấy bắp tới lột.
Lưu thị thầm thở dài: “Haizzz, đứa con gái ngốc này làm sao thế, sao cái gì nó cũng dám nói, dám hỏi thế? Không biết Tu Trúc có biết và để ý hay không? Thằng bé kia vừa nhìn là biết đứa có học thức, người đọc sách lại nhiều quy củ, người làm mẹ như ta lo lắng chết đi được!”
Lưu thị bên này đang lo đến nhăn tít mặt thì Đào thị bên kia vẫn hồn nhiên lột bắp.

Lưu thị ngước mắt nhìn con gái ngốc nghếch thì lại sầu hơn.
Lý thị nói: “Aizzz! Con cháu đều có phúc của mình, trưởng bối như chúng ta cũng không cần lo nhiều làm gì!”
Lưu thị cười với Lý thị, mày giãn ra, trong lòng thầm nghĩ: “May mà con gái gả gần nên người làm mẹ như ta cũng có thể yên tâm.


Nên dạy thì phải dạy, có lẽ sau khi sinh con xong đứa con gái ngốc của mình sẽ hiểu chuyện hơn, nói chuyện cũng sẽ biết chừng mực!”
Các nữ nhân vừa nói chuyện vừa lột bắp, Ngũ Bảo thì đi tộc học vào buổi sáng, buổi chiều cùng Tiểu Ngọc Nhi cắt rau ngổ sau đó về nhà ngoan ngoãn ở trong phòng luyện chữ.

Tiểu Ngọc Nhi cũng đi theo hắn học mấy chữ, sau đó vui vẻ đi ra ngoài giúp lột bắp.
Trương thị thương đứa con gái này nhất, chỉ cần có con gái thì một khắc nàng ấy cũng không rời mắt khỏi con mình.

Thấy Tiểu Ngọc Nhi đi ra khỏi đông phòng nàng vội đặt ghế nhỏ bên cạnh mình cho con gái ngồi.
Hiện tại Tiểu Ngọc Nhi cũng đã hơn 8 tuổi, mặt mày giống hệt Trương thị, đều là mắt một mí thon dài, khóe mắt hơi nhướng lên, chẳng qua Tiểu Ngọc Nhi thiếu chút thành thục và phong tình nơi khóe mắt của Trương thị mà nhiều vài phần ngây thơ thôi.

Ngoài mặt mày thì những đặc điểm khác nàng đều giống mấy đứa cháu nhà Đào Tam gia.
Phan thị khen: “Ngọc Nhi muội muội càng ngày càng xinh đẹp, qua mấy năm nữa là thành đại mỹ nhân rồi!”
Trương thị cười tươi, chỉ cần có ai khen con gái là nàng đều hăng hái hùa theo, “Vợ Đại Bảo đúng là có ánh mắt, không phải ta thổi phồng đâu nhưng Tiểu Ngọc Nhi nhà chúng ta đúng là làng trên xóm dưới không ai bằng!”
Lý thị trợn trắng mắt nói: “Vợ Trường Quý, con nói chuyện kiềm chế chút đi, đừng có nói vống lên.

Tiểu Ngọc Nhi đáng yêu thì người làm bà như ta cũng biết, nhưng người ta nói gì cũng nên khiêm nhường một chút, con cứ nói quá lên sẽ bị người ta chê cười đó!”
Trương thị không phục: “Nương, đây không phải con tự biên tự diễn mà là lời thật.”
Tiểu Ngọc Nhi nghe hết nổi vì thế nói với mẹ mình: “Nương, ngài nói bớt một chút, ngài thổi con lên tận mây xanh, thành tiên nữ trên ấy thì con có còn là con gái ngài nữa không?!”
Trương thị nhương mày la lên: “Sao không phải con gái ta, lòng ta mong ngóng bao lâu mới sinh được con đó! Ai cũng đừng có mong cướp con đi được!”
Lý thị thấy bệnh cũ của Trương thị lại tái phát thì nói thẳng: “Sớm hay muộn Tiểu Ngọc Nhi cũng sẽ phải gả cho người ta, chẳng lẽ lúc ấy con cũng định đi theo à?”
Khí thế của Trương thị rõ ràng giảm đi nhiều, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Nếu có thể tìm được nhà chồng như Nữu Nữu, vừa ngẩng đầu là thấy thì tốt rồi!” Nói xong mắt Trương thị sáng quắc nhìn về phía Ân thị hỏi: “Vợ Tam Bảo, nhà cháu chỉ có hai anh em thôi à? Có còn anh em trai nào nữa không?”
Ân thị lắc đầu nhưng Trương thị vẫn chưa từ bỏ ý định và tiếp tục hỏi: “Thế anh em họ cũng được!”
Ân thị cười nói: “Nhị thẩm, thân thích của cháu ở tận Yến Châu, chúng ta cũng đã sớm không còn qua lại, chẳng lẽ ngài nỡ gả Tiểu Ngọc Nhi tới tận phía bắc à?”
Trương thị vội vàng lắc đầu và lẩm bẩm: “Xem ra gần nhất chỉ có Phùng gia thôn thôi!”

Tiểu Ngọc Nhi đỏ hết cả mặt, không ngừng cầu cứu Lý thị.

Bà vội trấn an cháu gái sau đó lớn tiếng nói: “Vợ Trường Quý, con cứ lảm nhảm gì thế.

Việc hôn nhân của Tiểu Ngọc Nhi con không cần lo, đứa nhỏ tốt như thế lại bị con lải nhải sợ quá rồi đây này.”
Trương thị vừa tủi thân vừa thương tâm nhìn con gái, Tiểu Ngọc Nhi ngoan ngoãn rúc vào bên cạnh mẹ mình và nói: “Nương đừng nghĩ nhiều, con biết ngài thương con, mà con cũng thương ngài lắm!”
Trương thị thương tâm được con gái an ủi, lại thấy con gái hiểu chuyện thì trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Đào thị nhìn cảnh mẹ con tình thâm ở bên cạnh thì bất mãn nhìn Lưu thị lẩm bẩm: “Nương, vừa rồi ngài còn véo con!”
“Ta còn véo ít ấy, con là cái đứa chẳng tiến bộ tí nào.

Nương còn hận không kéo tai con xuống cho rồi!” Lưu thị mắng.
Đào thị tủi thân tiếp tục lột bắp.

Nghe thấy tiếng cười từ phía đông truyền tới nàng vội vàng tìm bóng dáng chồng mình, tủi thân này chỉ có hắn là có thể an ủi.
Ân Tu Trúc và mấy cái bảo đi từ phía đông tới, trên người không có quá nhiều bụi.

Bởi vì nhiều người nên toàn bộ khoai lang đỏ thu hoạch được năm nay đều đã được xếp xong.

Lý thị vội vàng thu xếp cho con cháu đi rửa mặt rửa tay.
Ân Tu Trúc nhanh chóng nhìn thấy đôi mắt nhỏ đầy tủi thân của vợ thế là hắn nhếch miệng, liếc mắt đưa tình an ủi một phen.

Mãi tới khi vợ hắn cười híp mắt hắn mới đi tới bên chậu nước rửa tay rồi cùng Đại Bảo đi thay quần áo..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.