Đọc truyện Chuyện xứ Lang Biang (Tập 3: Chủ Nhân Núi Lưng Chừng) – Chương 34
Chương 24
Thủ lĩnh ánh sáng
Hai tay xòe ra trước ngực, Balibia ngửa mặt lên trời cười sằng sặc. Hắn khoái chí quá. Khoái chí đến mức nhắm tịt hai mắt lại mà cười cho đã. Hắn không nghĩ việc đoạt lấy hai quả táo vàng lại dễ dàng đến thế. Hắn cười, cười mãi, vai rung rung, cái đầu trọc cũng rung rung.
Nhưng rồi đột nhiên hắn ngưng cười. Đang phấn khích, hắn chợt lạnh người nhận ra không có quả táo nào bay vào tay hắn. Cái gì thế nhỉ? Lẽ ra mình đã chộp được hai quả táo trong tay rồi mới phải chớ!
Balibia mở choàng mắt ra, thấy cách đó một quãng có một lão già gầy khẳng gầy kheo, mặt mày nhăn nheo héo úa như quả táo khô, đang đứng tựa lưng vào gốc cây nhìn hắn mỉm cười. Tay lão rõ ràng đang cầm hai quả táo vàng.
– Badd! – Balibia ré lên, tức muốn xịt khói lỗ tai. – Trả hai quả táo lại cho ta.
Sứ giả Badd khẽ cựa quậy cánh tay phải. Lập tức cả chục quả cầu pha lê xuất hiện bay lòng vòng quanh thân hình ốm nhom của lão, vừa bay vừa phát ra những tia sáng lóng lánh.
– Hà hà, đâu có đơn giản thế. – Badd cười khùng khục. – Ngươi hỏi những quả cầu của ta xem chúng có đồng ý không.
– Đồ phản phúc! – Balibia nghiến răng trèo trẹo. – Lát nữa thế nào ngài cũng đến đây róc thịt ngươi.
Badd cười hề hề:
– Chẳng ăn thua gì rồi. Ta gầy như cái que thế này, làm gì có thịt mà róc với chả róc!
– Thế thì ta bẻ xương ngươi!
Balibia gầm lên. Tiếng gầm chưa dứt bàn tay máu của hắn đã chụp xuống đầu Badd như một tia chớp đỏ.
– Ngươi chẳng làm gì được ta đâu, Balibia!
Sứ giả thứ nhất của phe Hắc Ám cười khảy, khinh khỉnh nói, cùng lúc hai trong cả chục quả cầu của lão tách ra, vọt thẳng lên cao, đâm sầm vào bàn tay máu của đối phương.
Bàn tay máu gặp khắc tinh, không sa xuống được, cứ ngúc ngoắc cách đầu Badd vài mét, dùng dằng một lúc rồi bị đẩy dần lên cao.
Bọn Kăply nín thở theo dõi trận quyết đấu giữa hai tay tổ Hắc Ám, trán từ từ dãn ra. Tụi nó đã từng chứng kiến tả hộ pháp Balibia và sứ giả Badd đối đầu cách đây mấy ngày, biết chắc Balibia không thể thắng nổi thần chú Nảy nở từa lưa của Badd. Nhưng dù kết quả cuối cùng có thế nào đi nữa, khả năng thu hồi hai quả táo vàng của tụi nó cũng rất mong manh. Viễn ảnh đó khiến lòng dạ tụi nó rối bời, niềm vui thoát chết dưới bàn tay máu bỗng chốc nguội ngắt.
– Làm sao đây, Suku? – Kăply cụng đầu vào tai thằng nhóc, lo lắng hỏi.
– Em chưa nghĩ ra cách nào, anh K’Brêt. – Suku tặc lưỡi. – Cánh tay Baltalon không thể lọt qua hàng rào những quả cầu pha lê của sứ giả Badd được.
– Nhưng với lão Badd, chúng ta còn hy vọng thương lượng. Nếu Balibia đoạt được hai quả táo đó thì chúng ta vô phương lấy lại.
Nguyên nói xen vào, mắt vẫn không ngừng theo dõi cuộc quyết đấu trước mặt. Da xám như chì, bộ mặt của Balibia giống như đeo mặt nạ, không lộ cảm xúc gì nhưng hai hàm răng hắn cứ chốc chốc lại nghiến vào nhau ken két cho thấy hắn đang điên tiết tột độ.
– Hà hà. – Sứ giả Badd thốt lên một tràng cười dài, giọng nhạo báng. – Bàn tay máu của ngươi có vẻ thích hợp với chuyện rửa bát hơn là đánh nhau…
– Chưa chắc!
Có tiếng đáp trả nhưng tiếng nói đó rõ ràng không phải phát ra từ miệng tả hộ pháp Balibia. Cả sứ giả Badd lẫn bọn Kăply hấp tấp quay phắt lại phía bìa rừng, sửng sốt khi thấy một Balibia khác đang lững thững bước ra.
Balibia thứ hai vừa đến nơi, phất tay áo một cái làm hiện ra trên đầu một bàn tay đỏ lòm y hệt bàn tay máu của gã Balibia đến trước.
– Sao lại có đến hai Balibia, K’Brăk? – Tam trố mắt. – Hay là trong này có một người do Buriăk hóa ra?
Kan Tô nhìn Nguyên, ngơ ngác:
– Hôm trước chính mày bảo Balibia và Buriăk là một người kia mà!
– Có lẽ là tao nhầm. – Nguyên lẩm bẩm, ánh mắt đi qua đi lại giữa hai gã Balibia, đầu xoay như chong chóng.
– Thế ai mới là Balibia thật hở anh? – K’Tub níu tay Nguyên, giọng háo hức.
Nguyên cắn môi:
– Có lẽ gã Balibia xuất hiện trước là Balibia thật…
Êmê hắng giọng:
– Ánh mắt của Balibia thật lúc bình thường trông không có gì khác lạ, chỉ khi nào giận dữ mới phát ra màu đỏ. Còn ánh mắt của Balibia giả, tức là Buriăk, lúc nào cũng đỏ rực.
– Không đúng đâu, chị Êmê! – Suku tặc lưỡi. – Em đã quan sát kỹ rồi. Từ khi xuất hiện đến giờ, ánh mắt của Balibia không hề có chút sắc đỏ. Nếu em đoán không lầm thì Balibia thật bao giờ cũng xuất hiện với cấm lệnh bàn tay máu và những lọn tóc đi kèm.
Mua há hốc miệng:
– Hổng lẽ đến hôm nay chúng ta mới lần đầu gặp Balibia thật, còn trước giờ chỉ gặp toàn Balibia giả?
Như để xác nhận sự phỏng đoán của bọn trẻ, gã Balibia xuất hiện trước phẫn nộ hét vang:
– Buriăk! Ta chỉ dẫn ngươi cách tu luyện bàn tay máu đâu phải để ngươi giả dạng ta mọi lúc mọi nơi hả?
– Ủa, – gã Balibia thứ hai, tức Buriăk, cười hềnh hệch – ta tưởng vụ này bọn ta đã thỏa thuận với nhau rồi kia mà. Ngay cả ngài cũng đồng ý là khi nào ngươi bận việc ta sẽ dùng thân phận tả hộ pháp…
– Câm mồm! – Balibia hét sùi bọt mép. – Ta đang ở thù lù trước mặt ngươi đây mà ngươi còn muốn làm Balibia, thế là cái quái gì hả?
– Thôi được rồi. Hừ, ta nghĩ làm Balibia thì có gì là hay kia chớ.
Buriăk đấu dịu và cùng với câu nói, hình dáng hắn từ từ biến đổi, trong chốc lát đã hiện nguyên hình một con người nhỏ thó, da dẻ và quần áo mốc thếch, dơ hầy như một tên ăn xin, nhìn hắn bao giờ bọn trẻ cũng có cảm giác như nhìn qua một tấm kính bẩn. Chỉ có bàn tay máu là vẫn còn chập chờn trên đầu hắn.
Hắn chiếu ánh mắt đỏ rực vào Balibia, đanh giọng nói:
– Để ta giúp ngươi xóa sổ tên phản bội này!
Nhanh như chớp, bàn tay máu của hắn quật mạnh xuống đầu sứ giả Badd. Như đã đề phòng từ trước, hai quả cầu khác của Badd bay vụt lên, chặn bàn tay máu của Buriăk lại. Từ khi Buriăk xuất hiện, Badd không hề mở miệng để tập trung năng lượng cho cuộc tử chiến mà lão biết là rất gay go.
Quả như Badd lo lắng, lần này bốn quả cầu của lão không thể chống nổi hai bàn tay máu của Balibia và Buriăk, mắt lão trợn trừng khi thấy bốn quả cầu bị ép xuống từng tấc một.
Lại hai quả cầu nữa bay lên, rồi hai quả nữa, nhưng bọn trẻ thấy rõ Badd vẫn không sao lấy lại được thế cân bằng. Lão chỉ trì hoãn được sự thất bại nhưng không thể ngăn được sức ép càng lúc càng mãnh liệt của hai bàn tay máu lúc này bỗng nặng như hai quả núi.
Và đến khi thấy lão tung nốt hai quả cầu cuối cùng lên không mà vẫn không có vẻ gì sẽ cầm cự nổi với Balibia và Buriăk, vóc người gầy gò hom hem của lão rung bần bật như một cái que sẵn sàng gãy ngang bất cứ lúc nào, bọn Kăply bắt đầu cảm thấy hoang mang.
Êmê ném cho Nguyên một cái nhìn u ám:
– Badd có sẽ lật ngược tình thế được không, anh K’Brăk?
Câu hỏi của Êmê như cái kẹp dây phơi, kẹp chặt đôi môi Nguyên lại. Nó lúng túng đánh mắt sang Suku.
Bắt gặp cái nhìn dò hỏi của Nguyên, thằng oắt thở một hơi dài thượt:
– Badd coi như tiêu tùng rồi. Khi Balibia và Buriăk liên tay, nhất là cùng sử dụng bàn tay máu, ở xứ Lang Biang này chỉ có các đại phù thủy như thầy N’Trang Long hay thầy Akô Nô họa may mới chống cự nổi.
K’Tub nhíu mày:
– Thế sao khi nãy lão Badd chỉ cần hai quả cầu đã có thể đánh lui được bàn tay máu của Balibia?
Suku nhìn K’Tub bằng ánh mắt của thầy giáo nhìn đứa học trò chậm hiểu:
– Bởi vì lúc đó toàn bộ năng lượng của lão dồn cả vào hai quả cầu. Bây giờ nhìn bề ngoài, chúng ta thấy lão huy động đến mười quả cầu, chia ra chống đỡ mỗi bên năm quả, tưởng là mạnh hơn, trong khi thực ra sức mạnh của năm quả bây giờ chỉ ngang với một quả hồi nãy thôi.
Tràng cười đắc ý của tả hộ pháp Balibia cất lên cắt ngang tiếng thì thầm của bọn trẻ:
– Ha ha ha. Đến lúc này mà ngươi còn chưa chịu đưa hai quả táo ra để chuộc mạng mình sao?
Êmê nhìn ra, thấy lão Badd tóc tai rối bù, hơi thở gấp và cạn, như sắp đứt hơi tới nơi. Nó nôn nóng lướt mắt qua tụi bạn:
– Hay chúng ta cùng xông vào giúp lão Badd một tay!
– Việc quái gì phải giúp lão, chị Êmê! – K’Tub phản đối. – Bộ chị quên lão là thủ phạm hãm hại ba mẹ anh K’Brêt rồi sao?
– Bây giờ không phải là lúc nhắc đến chuyện đó, K’Tub. – Êmê tặc lưỡi. – Chúng ta phải nghĩ đến việc đoạt lại hai quả táo vàng đã!
– Đồ ngu! – Bọn trẻ cãi nhau chưa ngã ngũ, đã nghe lão Badd quát ầm. – Tụi bay muốn chết hết cả lũ hay sao mà định xông vào!
Bọn trẻ ngớ ra, không ngờ lão Badd đang chống đỡ cật lực với đối phương mà vẫn nghe thấy những gì tụi nó nói tận đằng xa. Tụi nó chưa hết ngạc nhiên, bỗng nghe Badd quát tiếp:
– Đón lấy này!
Hai chấm màu vàng thình lình vọt ra khỏi tay lão, bay vèo về phía bọn Kăply. Lão Badd nhanh, Balibia còn nhanh hơn. Như đã đoán ra hành động này của Badd từ trước, hắn quơ tay một cái, bàn tay máu trên không đột ngột dài ra, chụp xuống hai quả táo.
Ngay lúc đó, tất cả những người ở hiện trường chợt thấy mắt mình hoa lên. Một tấm lưới bạc không biết từ đâu bay tới, cuộn lấy hai quả táo. Tả hộ pháp Balibia ré lên thảng thốt khi bàn tay máu của hắn vừa chạm vào tấm lưới bạc đã văng ngược trở lại như chạm phải vách sắt:
– Thần chú kim cương!
* * *
Một bóng người đứng sững ở bìa rừng không biết từ lúc nào. Căn cứ vào vóc dáng tầm thước, chiếc áo chùng màu mỡ gà khoác bên ngoài và tấm sa mỏng màu xanh ngọc che ngang mặt, bọn trẻ khiếp hãi nhận ra đó là trùm Hắc Ám. Cả bọn bất giác thối lui một bước, cả người tê dại như vừa bị ai đóng một cây cọc xuyên từ đỉnh đầu đến gót chân. Kăply cảm thấy đầu óc mình lúc này rất giống một miếng bọt biển thấm đẫm nỗi kinh hoàng mà nó không biết làm cách nào để vắt cho khô. Điều duy nhất mà nó có thể làm trong lúc này là bước lui một bước, đứng nấp sau lưng thằng bạn đại ca của nó.
– Tiêu rồi, anh K’Brêt. – Tiếng thằng K’Tub sợ hãi xát vào tai Kăply càng làm nó thêm quíu. – Những quả táo này mà rơi vào tay trùm Bastu thì tai họa không biết đâu mà lường.
Như bị thôi miên, Kăply mở to mắt, trừng trừng nhìn trùm Hắc Ám qua khe hở giữa Nguyên và K’Tub, cố nhớ lại câu chuyện Nguyên đã kể cho nó nghe về chiếc mặt nạ thần hộ mệnh. Trùm Bastu đã luyện được thần chú kim cương thì đâu có coi chiến binh giữ đền ra cái đinh gì. Hắn đã từng kéo dài mạng sống cho Kăply, dĩ nhiên hắn cũng chẳng thèm tước đoạt những quả táo vàng này làm gì. Chắc là hắn sẽ trả những quả táo này lại cho nó và Nguyên, đợi hai đứa nó trở thành những chiến binh giữ đền thực thụ rồi, lúc đó hắn mới ra tay để tỏ rõ oai phong. Kăply thắc thỏm nghĩ, cảm thấy trái tim trong ngực nó không nhúc nhích gì hết, y như cánh bướm bị ép chặt vào giữa hai trang sách.
Ở phía trước, trùm Bastu vẫn không nói một tiếng nào từ khi xuất hiện. Hắn chỉ khẽ vẫy tay thu tấm lưới bạc về, trông hắn làm chuyện đó nhẹ nhàng như ngoắt một cánh chim.
Sau thoáng bàng hoàng, sứ giả Badd đột ngột ngửa mặt lên trời cười thê lương:
– Những tên đầu sỏ đã đến cả đây rồi… ha ha ha…
Balibia và Buriăk quát to, gần như cùng một lượt:
– Hỗn xược!
– Khép cái miệng hôi thối của ngươi lại!
Badd lừ lừ quét mắt qua Balibia, Buriăk và trùm Bastu, đáy mắt của lão lóe lên thứ ánh sáng thù hận, căn cứ vào ánh mắt đó có thể tin là lão đang ước gì có thể dùng tia nhìn giết chết tươi đối thủ cho rồi:
– Hà hà, bữa nay nếu ta bỏ mạng tại đây thì trong bọn ngươi ít nhất cũng sẽ có một, hai tên nằm lại với ta…
Balibia cười nhạt:
– Ngươi nằm mơ hả Badd?
Bọn Kăply nín thở chăm chú nhìn cảnh tượng trước mặt, lòng khấp khởi mừng thầm khi thấy sự xung đột giữa các tay tổ Hắc Ám gay cấn và quyết liệt đến mức gần như không thể nào cứu vãn.
Tấm khăn che mặt của trùm Bastu khẽ lay động và từ bên trong một giọng nói nhẹ nhàng đưa ra:
– Trong vòng năm phút, hai ngươi phải giết chết tên khốn kiếp này cho ta!
Trùm Hắc Ám ra lệnh giết người bằng một giọng mượt mà đến khó tin. Chứng kiến thái độ của hắn, bọn trẻ bất giác run lên. Nghĩ đến số phận của mình sau khi trùm Bastu thanh toán xong sứ giả Badd, đứa nào đứa nấy cảm thấy toàn thân căng thẳng như sợi dây đàn, tưởng như bất cứ ai hoặc bất cứ vật gì đụng vào cũng có thể ngân lên thành tiếng.
Ở trên không, hai bàn tay máu của Balibia và Buriăk dần dần phồng to ra, lần này áp lực dữ dội đến mức chung quanh Badd cỏ tróc lên từng mảng, đá vụn bay tứ tung, còn bọn Kăply đột nhiên cảm thấy gần như không thở nổi.
– Lùi lại nhanh! Buriăk có lồng cả lời nguyền Tan xác trong cú đánh này…
Suku rối rít nói và hấp tấp lùi ra xa, kéo theo nguyên cả đám bổ nháo bổ nhào về phía sau.
– Đến nước này ta cũng chẳng buồn giữ kẽ với các ngươi làm gì nữa…
Sứ giả Badd rít lên và trước vẻ mặt sửng sốt của mọi người, những quả cầu pha lê chung quanh lão biến mất, thay vào đó một luồng khói trắng bất ngờ vọt ra từ trong tay áo lão. Luồng khói tuôn ra không ngừng, càng lúc càng dày, chẳng mấy chốc tụ lại thành một đám mây có hình một con bạch mã đang sải vó trên không.
Cả đống cái miệng cùng lúc ré lên:
– Thần chú sát tinh!
– Trời ơi! – Êmê mặt mày tái nhợt. – Làm sao lão ta biết thần chú Mã sát tinh?
K’Tub chồm qua tóm lấy vai Suku, lắc mạnh:
– Suku! Vụ này là sao?
Mã sát tinh vừa xuất hiện đã lao thẳng vào bàn tay máu của Buriăk, tức khắc làm phát ra những tiếng nổ vang như sấm rền và đẩy bắn bàn tay máu của Buriăk lên cao. Tiếng động còn âm u trong gió chưa dứt, con ngựa trắng đã nhanh như chớp quay sang tấn công bàn tay máu của Balibia, tiếp tục làm dậy lên một tràng âm thanh đì đoàng nhức óc đến mức bọn trẻ phải hoảng hốt đưa tay bịt chặt hai tai.
Như thể một cuộc đấu pháo, Mã sát tinh một mình quần thảo với hai bàn tay máu trên cái nền những tiếng nổ mỗi lúc một kinh hồn. Nếu còn đủ bình tĩnh, Kăply sẽ nhận thấy chỉ trong một phút mà nó đã đưa tay chặn ngực tới năm lần. Hai bàn tay nó, và những đứa khác cũng vậy, đi qua đi lại giữa tai và ngực liên tục như đang thực hiện những chuyến bay khứ hồi gấp gáp.
Balibia và Buriăk có vẻ như không chống chọi nổi với Mã sát tinh. Hai bàn tay máu cứ bợt đi sau mỗi cuộc tấn công hung hãn của con ngựa trắng, bây giờ đã bắt đầu nhợt nhạt giống như bàn tay của xác chết.
– Khoan đã!
Thình lình, Balibia hét lên. Và hắn bắn vọt người ra xa, hổn hển hỏi:
– Thực ra ngươi là ai?
Sứ giả Badd nheo mắt:
– Thế ngươi nghĩ ta là ai?
– Chắc chắn ngươi không phải là Badd.
Buriăk tranh thủ cơ hội hai bên đối đáp cũng thu bàn tay máu lại, lẩn tuốt ra sau một gốc cây to. Hắn thò gương mặt mốc thếch ra khỏi gốc cây, hoang mang nói:
– Trên đời này chỉ có một người duy nhất biết sử dụng thần chú Mã sát tinh. Đó là K’Rahlan.
Balibia hừ giọng:
– Nhưng K’Rahlan đã chết mười ba năm nay rồi.
– Ngươi xem đây, Balibia.
Badd nhếch môi ngạo nghễ nói và lão khẽ rùng mình. Trước những ánh mắt chăm chú đang đổ dồn vào lão, thân hình Badd từ từ mập ra, cao lên, những nếp nhăn trên mặt biến mất, từ một lão già ho hen như sắp chui vô quan tài, lão bỗng hóa thành một người đàn ông cường tráng, mũi to, mày rậm, cái miệng rộng với đôi môi dày toát ra vẻ quả quyết, cương nghị.
Đôi mắt Balibia như đứng tròng. Hắn hỏi, môi run run:
– Hổng lẽ ngươi… còn… còn sống sao, K’Rahlan?
Đằng xa, bọn Kăply hoàn toàn không tin vào mắt mình. Thủ lĩnh phe Ánh Sáng bị trùm Bastu và năm tên phù thủy hắc ám vây đánh và giết chết mười ba năm về trước bây giờ bất thần xuất hiện dưới lốt của sứ giả thứ nhất phe Hắc Ám quả là chuyện không ai tưởng tượng nổi, ngay cả trong những giấc mơ táo tợn nhất.
Êmê và K’Tub sau thoáng ngỡ ngàng, cùng hoan hỉ reo:
– Cậu K’Rahlan!
Tiếng kêu của hai bạn khiến Nguyên sực tỉnh, ngay lập tức nó biết nó phải làm gì.
– Ba. – Nguyên ngoác miệng cố rống thật to.
K’Rahlan từ từ quay mặt về phía bọn trẻ, giọng cố nén xúc động:
– Con giỏi lắm, con trai ba. Cả các bạn con nữa, các con thật là tuyệt.
Giọng ông chợt nghiêm lại:
– Nhưng bây giờ thì các con chạy đi. Nghe lời ta, chạy nhanh đi…
Balibia hét lên, cắt ngang lời K’Rahlan:
– Ngươi đã làm gì Badd rồi, K’Rahlan?
– Badd ư? – K’Rahlan nhún vai. – Hắn đã đến một nơi thật yên tĩnh…
– Ngươi không định nói hắn đã chết đó chớ?
– Rất tiếc là ta định nói như vậy đó, Balibia. – Giọng thủ lĩnh phe Ánh Sáng lạnh lùng. – Badd hiện đang ở cùng một chỗ với Baltalon và Basil.
Balibia quay phắt sang Bastu, mặt xám như tro:
– Thưa ngài…
Trùm Hắc Ám giơ một cánh tay lên:
– Ta biết ta phải làm gì, Balibia.
Hoàn toàn ra ngoài tiên liệu của mọi người, nói xong Bastu đột ngột quay sang phía bọn trẻ, ánh mắt sáng quắc của hắn chiếu thẳng vào mặt Nguyên và Kăply như hai ngọn đèn khiến hai đứa bất giác bủn rủn cả tay chân.
Chưa kịp nghĩ ra nên làm gì, Nguyên và Kăply đã thấy Bastu phất tay một cái, ngay lập tức hai đứa cảm thấy quai hàm của mình như bị ai kéo mạnh. Hai đứa há hốc miệng ra, hoàn toàn không tự chủ.
– Bastu! Ngươi dám…
K’Rahlan thét lên và Mã sát tinh lao xuống đầu trùm Hắc Ám nhanh như điện xẹt.
Trước cú bổ nhào khủng khiếp của con ngựa trắng, Bastu chỉ ve vẩy mấy ngón tay một cách hờ hững. Như một trò ảo thuật, hai quả táo vàng từ trong tấm lưới lăn gọn vào lòng bàn tay hắn, còn tấm lưới thì phình to ra như một bức màn bằng bạc, bay lên chắn ngay trên đầu.
Bọn Kăply quên mất nguy hiểm, hồi hộp căng mắt dòm. Thầy N’Trang Long từng nói cho tụi nó biết thần chú sát tinh là thần chú siêu đẳng nhất của phe Ánh Sáng, phe Hắc Ám và giáo phái Madagui, chỉ lãnh tụ tối cao của mỗi phe phái mới được phép tu luyện. Qua tấm gương lưu trữ, nhiều đứa trong tụi nó đã được chứng kiến sức tàn phá khủng khiếp của Điểu sát tinh, thủ phạm biến các siêu phù thủy Krazanh và Kim thành một cặp vợ-chồng-hai-trong-một. Uy lực của Mã sát tinh nếu không hơn thì chắc chắn cũng không kém Điểu sát tinh, Kăply hồi hộp nhủ bụng, nếu không thần chú này vừa rồi đã chẳng làm cho tả hộ pháp Balibia và sứ giả Buriăk xiểng liểng đến thế. Nhưng lần này, thần chú sát tinh đụng phải thần chú kim cương, xưa nay vẫn được truyền tụng là thần chú vô địch. Hổng lẽ… Kăply không dám nghĩ tiếp, và cũng không có thì giờ để nghĩ tiếp: Ở trước mặt nó, con ngựa trắng đã chạm vào tấm lưới bạc.
Tất cả bọn trẻ đều cuống quýt bụm chặt hai tai, chờ một tiếng nổ kinh thiên động địa để lăn tròn ra đất. Nhưng rốt cuộc chẳng có một âm thanh nào phát ra sau cú va chạm kia. Như trong một cuốn phim câm, Mã sát tinh vừa va phải tấm lưới đã lộn ngược một vòng và văng tuốt ra xa, êm ru như va phải một bức tường bằng bông.
“Thôi rồi!”, Kăply vừa than thầm trong bụng đã sửng sốt thấy hai quả táo vàng từ tay trùm Bastu bắn tới như hai hòn đạn và chui tọt vào hai cái miệng há rộng từ nãy đến giờ của nó và Nguyên.
Kăply cảm nhận rất rõ quả táo vừa chui vô miệng liền bốc lên một mùi thơm kỳ lạ nhưng nó chưa kịp hít hết mùi thơm đó vào lồng ngực thì quả táo đã lật đật lăn qua cuống họng, chui tọt xuống dạ dày, trơn tuột và nhanh như thể đó không phải là quả táo mà là một con thằn lằn đang cuống cuồng chạy trốn.
Cùng lúc đó, Kăply phát hiện ra quai hàm của nó đã cử động được. Nó tính buột ra một tiếng kêu, bỗng thấy có vật gì vương vướng nơi cổ. Nó lo lắng thò hai ngón tay vào mò mẫm và lôi ra thứ gì đó giống như một ngôi sao năm cánh. Nó chưa kịp ngạc nhiên đã nhớ ngay tới lời nói của thầy Akô Nô: Hạt của quả táo vàng có hình ngôi sao năm cánh, bỏ hạt táo trong túi áo có thể bảo vệ được mạng sống trước mọi hiểm họa.
Kăply lập tức nhét hạt táo vào túi áo chùng, quay sang bên cạnh thấy Nguyên cũng vừa rút tay ra khỏi túi.
– Chúc mừng hai anh nha. – Suku toét miệng cười nói. – Như vậy thì thầy N’Trang Long đâu có trách hai anh về vụ này được.
Thằng K’Tub vỗ tay bôm bốp:
– Hay quá! Bây giờ thì hai anh có thể giúp pháp sư K’Rahlan một tay để đối phó với trùm Hắc Ám được rồi.
– Ủa, – Êmê ngúc ngoắc chiếc mũi hếch, giọng như mơ ngủ – tại sao trùm Hắc Ám lại giúp anh K’Brăk và anh K’Brêt nuốt hai quả táo há?
– Chị quên trùm Bastu đã nói gì hôm trước rồi sao, chị Êmê. – Păng Ting nhún vai. – Hắn nói hắn muốn coi thử chiến binh giữ đền là thứ quái vật gì. Hắn bảo Bajaraka và Pô Palay sợ chiến binh giữ đền chứ hắn cóc sợ.
– Hắn ngạo mạn như vậy có lẽ do hắn ỷ vào thần chú kim cương. – Bolobala rầu rĩ tiếp lời. – Mã sát tinh của thủ lĩnh K’Rahlan còn không làm gì nổi hắn thì K’Brăk và K’Brêt có ăn hai quả táo này vào cũng chẳng ăn thua gì.
Nguyên và Kăply nghe hết những lời bàn luận của tụi bạn nhưng không cách gì mở miệng được. Cơ thể tụi nó thoạt nóng thoạt lạnh như đang ngâm mình trong một cái bồn tắm mà nhiệt độ thay đổi đột ngột và liên tục từ 00 qua 1000 rồi ngược lại.
Mồ hôi vừa túa ra trên trán, cả hai đã tức khắc run cầm cập. Mặt mày nhăn nhúm và trắng bệch, nom Nguyên và Kăply đau đớn như đang bị một chất độc cực mạnh hành hạ.
Balibia, Buriăk và K’Rahlan thoạt đầu không hiểu hành động của trùm Hắc Ám có dụng ý gì, cứ trố mắt ra nhìn Nguyên và Kăply.
Bây giờ thì K’Rahlan đã có vẻ hết kiên nhẫn. Môi ông run run:
– Bastu… ngươi vừa cho bọn trẻ ăn… quả gì vậy?
Buriăk cười hiểm độc:
– Ta thì ta nghĩ đó là quả hiến sinh.
Như bị rắn mổ, K’Rahlan và bọn trẻ gần như nhảy dựng lên.
– Ngươi vừa nói gì, Buriăk? – K’Rahlan cắn môi muốn bật máu, ánh mắt như xuyên thủng gã Buriăk đang thò nửa người ra sau gốc cây.
– Ngươi cũng biết rồi mà, K’Rahlan. – Buriăk cười hê hê. – Chỉ có nhựa độc của quả hiến sinh mới có thể làm lục phủ ngũ tạng của con người ta nát bét và mặt mày thoạt xanh thoạt đỏ thế thôi. Hà hà, đây là một trong ba thứ độc bất trị…
– Nói láo! – Suku vung nắm tay nhỏ xíu về phía Buriăk, quát lớn. – Ngươi cóc biết gì về các loại độc mà cũng bày đặt nói lung tung.
– Thằng nhãi ngu ngốc kia! – Buriăk trợn đôi mắt đỏ khé nhìn Suku. – Nếu ngươi thiệt sự chưa mất hết thần trí thì ngươi thử quay nhìn hai đứa bạn của ngươi đi. Có phải là chúng sắp chết rồi không?
Hắn quét mắt qua Nguyên và Kăply, sung sướng kêu lên:
– Đó, nhìn gương mặt chúng kìa! Chúng đã… đã…
Buriăk không có cơ hội nói hết câu. Ngay lúc đó, giống như kẻ thình lình ra khỏi một trận ốm, khuôn mặt của Nguyên và Kăply sáng bừng lên, cơ thể cũng thôi co giật. Và đến khi hai đứa mở mắt ra thì mọi người đều nhận thấy ánh mắt của tụi nó hoàn toàn khác hẳn trước đây mấy phút. Êmê mừng rỡ khi thấy đôi mắt của Nguyên và Kăply lúc này sáng lấp loáng, trông oai phong không kém gì đôi mắt của pháp sư K’Tul. Nó lắp bắp, mừng mừng tủi tủi:
– Suku nói đúng… Không phải là quả hiến sinh… không phải…
– Tôi đã biết là Buriăk nói xạo mà.
Bolobala hoan hỉ vọt miệng, vừa nói nó vừa thò tay nắm chặt tay Nguyên như thể mục đích của cuộc đời không có gì khác hơn là chọc cho nhỏ bạn Êmê phát khùng lên chơi. Nhưng con nhỏ Êmê lúc này nguội ngắt, nó không quan tâm đến chuyện gì ngoài chuyện chà tay lên chiếc mũi hếch để ém lại những tiếng sụt sịt cứ chực xì ra.
Mua và K’Tub cũng đâm bổ vào người Kăply từ phía bên kia, trông cái cảnh tụi nó giành nhau để được tóm Kăply, thằng này bỗng rất giống một thứ có thể ăn được.
Nhìn cái cảnh nhí nhố trước mặt, Buriăk hoàn toàn không tin vào mắt mình. Hắn ngơ ngác quay sang trùm Hắc Ám:
– Thưa ngài… hổng lẽ… đó là những quả táo ở núi Lưng Chừng thật…
Trùm Bastu lạnh nhạt đáp:
– Ngươi không tin ư?
Đột ngột, hắn gằn giọng:
– Để ta chứng thực cho ngươi thấy.
Quay về phía bọn trẻ, Bastu cất cao giọng:
– K’Brăk, K’Brêt! Hai ngươi thử đánh nhau với Balibia và Buriăk xem nào!
– Đánh nhau với họ? – Kăply hoang mang hỏi lại, lưng bất chợt nổi đầy gai ốc. Chưa bao giờ nó nghĩ sẽ có ngày nó dám đối địch với Balibia hay Buriăk.
Bastu hừ mũi đằng sau tấm khăn che mặt:
– Bọn ngươi đã ăn quả táo tri thức, sức mạnh và ma thuật đó rồi, còn sợ sệt gì nữa.
Nguyên liếc về phía K’Rahlan, bắt gặp cái gật đầu khe khẽ của ông, liền bước tới một bước:
– Thử thì thử.
– Thưa ngài… – Balibia lấm lét liếc trộm trùm Hắc Ám, rụt rè cất tiếng.
– Đánh đi! – Giọng Bastu ráo hoảnh. – Không lẽ bọn ngươi sợ mấy đứa nhóc?
– Nhưng…
Balibia ấp úng, nhưng hắn mới nói được một tiếng, những sợi lòi tói từ phía Nguyên đã phóng tới trước mặt. Biết không thể né tránh cuộc đánh nhau vô vị này, đôi mắt Balibia lập tức lóe lên sát khí. Bàn tay máu của hắn xuất hiện, chụp xuống làm những sợi dây đứt phựt.
Bắt chước Nguyên, Kăply lật đật chĩa tay về phía Buriăk, lẩm bẩm niệm thần chú chiến đấu số 6 “Trói gô”, và nó há hốc miệng khi thấy từ tay mình những sợi dây loằng ngoằng bắn thốc ra, dữ dội đến mức làm phát ra những tiếng veo véo ghê hồn.