Chuyện xứ Lang Biang (Tập 3: Chủ Nhân Núi Lưng Chừng)

Chương 26


Đọc truyện Chuyện xứ Lang Biang (Tập 3: Chủ Nhân Núi Lưng Chừng) – Chương 26

Chương 19
Họa sĩ Yan Dran
Nguyên quay sang Suku, bắt gặp thằng này cũng đang đưa mắt nhìn mình. Bốn con mắt nhìn nhau trừng trừng, sửng sốt và ngờ vực, rồi như không nén được hai cái miệng cùng bật kêu lên:
– Thanh xà bạch xà!
Masari giật mình một cái rồi khẽ cúi đầu lẩm bẩm:
– Đúng rồi! Là thanh xà bạch xà!
– Ha ha ha! – Từ đâu đó, tiếng cười của tổng quản lâu đài Sêrôpôk chợt vang lên, đầy châm biếm. – Hắc tinh tinh, thành thật chia buồn với bọn ngươi nha! Luyện lại ba con rắn khác chắc không dễ chút nào chứ hả?
Hắc tinh tinh ủ rũ nhìn ba xác rắn cứng quèo, vẻ mặt đau khổ và mất mát. Phải mất một lúc lâu, cả ba mới nhấc mắt lên khỏi những con rắn thân yêu, ngoảnh đầu nhìn ra xa, giận dữ gào lên:
– Pôcô, Pôca! Đồ mất dạy! Tụi bay ra đây!
Hắc tinh tinh gào to đến mức ba chiếc mũi lệch rung rinh như sắp rớt.
Nhưng mặc cho bọn chúng gào thét, Pôcô và Pôca vẫn im ru. Hắc tinh tinh vẫn nhìn chằm chằm về phía mà bọn chúng tin là cặp ma song sinh đang ở đó, răng nghiến ken két, cơn phẫn nộ làm những chiếc áo chùng đen phồng lên như sắp phát nổ.
– Thôi, chúng ta về đi. – Masari chống cây gậy sừng hươu xuống cỏ, thở dài nói.
– Về? – Phù thủy Hắc tinh tinh đứng bên trái quay phắt sang Masari, mắt lóe lên rờn rợn. – Ngươi điên rồi hả, Masari? Ta chưa từng biết có lần nào Tam phù thủy rút lui khi chưa hoàn thành nhiệm vụ.
– Thiệt vậy sao? – K’Tub nói, giọng châm chọc. – Vậy mà tôi tưởng lúc ở lâu đài K’Rahlan mấy ông đã chạy vắt giò lên cổ khi nhìn thấy cấm lệnh của Balibia chớ?
Gương mặt trơ như gỗ của Hắc tinh tinh đột nhiên rung động. Cả sáu ánh mắt rọi thẳng vào mặt K’Tub như muốn dùng tia nhìn giết chết thằng oắt cho rồi.
– Ngươi tưởng bọn ta sợ Balibia ư? – Phù thủy đứng giữa cười khảy. – Hừm, nếu ngươi là thằng nhóc có đầu óc thì ngươi phải biết là bọn ta không muốn đối địch với tả hộ pháp của phe Hắc Ám.
– Thằng cha Balibia đó cũng chẳng ra gì. – Phù thủy đứng bên phải nhún vai, cất giọng rin rít. – Nếu bọn nhóc lâu đài K’Rahlan còn sống sờ sờ ra đây thì chắc là gã Mustafa cũng đang nhởn nhơ ở đâu đó. Hừm!
Pila mân mê chuỗi cườm trên cổ, chép miệng:
– Nếu bọn ngươi không về thì bọn ta đi trước à.
– Pila! – Phù thủy đứng giữa hét lên điên tiết. – Bọn ngươi làm ăn cái kiểu gì lạ vậy hả? Nếu vậy thì đừng nhận tiền của người ta…
– Ngươi đúng là ngu như heo. – Pila cáu kỉnh quát lại. – Chúng ta nhận tiền là để đối phó với người sống chứ đâu phải để đối phó với người chết. Làm sao chúng ta giết được hai thằng nhóc Pôcô, Pôca khi mà tụi nó đã chết ngắc từ đời kiếp nào rồi. Hừm, ngay cả chạm vào chúng cũng không được nữa là.
Lý lẽ của Pila làm Hắc tinh tinh cứng họng. Phù thủy đứng giữa sững sờ một thoáng rồi ngửa mặt lên trời, cười ghê rợn:
– Thiệt tức chết đi được! Ta sẽ kiện vụ này lên Hội đồng Lang Biang, yêu cầu họ cách chức ngay tên thối tha nào cai quản hồ Ma. Làm sao mà để cho hai con ma nhóc sẩy ra ngoài đi quậy lung tung như vậy được chớ!
Hắn giận quá, thân hình cao lêu nghêu run bần bật, ngực áo phồng lên xẹp xuống như đang lận trong người một cái ống bơm.
– Về thì về! Cuối cùng, hắn rên lên, bất lực và phẫn nộ. Và gần như ngay lập tức, cả ba biến mất.
Masari quay sang bọn trẻ, vẫy cây gậy sặc sỡ thay cho lời chào:
– Bọn anh đi trước nhé. Hẹn gặp lại.
– Im đi! – Lão quản gia vừa quát vừa vung khúc xương trắng về phía các chàng trai Bạch kỳ lân. – Tốt nhất là bọn ngươi đừng bao giờ để cho ta thấy mặt nữa!
Lão Imđi chỉ nói để xả cơn giận, chứ lão cũng thừa biết lời nói của lão rơi tõm vào khoảng không: Ai cũng thấy Tam phù thủy Bạch kỳ lân đã không còn ở đó nữa.
***
Căn nhà của họa sĩ Yan Dran tranh vẽ treo la liệt, ngợp cả mắt. Các vách kín tranh, bức này chồng lên bức kia, có nhiều bức thõng xuống từ trên nóc nhà. Có thể thấy Yan Dran không vẽ gì khác ngoài những con vật. Bọn Nguyên nhìn quanh, có cảm giác tụi nó đang lạc vào trong một vườn thú, rờn rợn vì đó là những con thú sổng khỏi thiên nhiên; trong tranh của Yan Dran không có một cái cây nào.
Trong khi Nguyên tò mò ngắm một con rùa đang bơi một cách sống động trong bức tranh ở sát cùi tay nó, Yan Dran đã cất giọng trầm trầm:
– Tụi con đã làm ta vô cùng cảm động. Chà, – ông đưa tay quẹt mũi để chặn lại một tiếng khịt – không phải ai ở xứ Lang Biang này cũng dám công khai đối địch với Tam phù thủy đâu.
Ông cúi xuống Nguyên, ân cần hỏi:
– Con ốm như thế nào hả K’Brăk?
– Thưa thầy… – Nguyên ngập ngừng – theo như người ta nói, con và K’Brêt bị trúng lời nguyền Tan xác của Buriăk. Bây giờ ký ức của tụi con đã mất sạch.
Yan Dran cúi xuống thấp hơn nữa, chóp mũi của ông suýt quét vào chỏm tóc của đứa học trò:
– Thế những gì ta đã dạy cho con?
– Con cũng đã… quên hết, thưa thầy. – Nguyên đáp bằng giọng biết lỗi.
Yan Dran xộc tay vào mái tóc rối bù và đứng thẳng người lên.

– Không sao. – Ông thở đánh thượt. – Từ từ rồi ta sẽ dạy lại cho con.
Ông đưa mắt nhìn một lượt những đứa trẻ trước mặt:
– Hôm nay tụi con đi đến núi Lưng Chừng phải không?
– Dạ, – Nguyên ngạc nhiên – thầy biết rồi hả thầy?
– Ta đã được giáo chủ Ama Êban thông báo. – Giọng ông chuyển qua nghiêm trang. – Ta biết con và K’Brêt đã được chọn là chiến binh giữ đền đời thứ ba. Chủ trương của giáo phái Madagui từ xưa đến nay là luôn luôn ủng hộ các chiến binh giữ đền. Hơn nữa, đưa các chiến binh giữ đền đến núi Lưng Chừng là nhiệm vụ mà Hội đồng tối cao xứ Lang Biang đã giao cho ta.
– Ông biết núi Lưng Chừng ở đâu sao? – K’Tub vọt miệng hỏi.
– Ta ư? – Yan Dran đột nhiên trở nên mơ màng, ông nói mà không nhìn K’Tub. – Thú thiệt là chính ta cũng không biết núi Lưng Chừng ở đâu.
Câu trả lời của nhà họa sĩ khiến bọn trẻ ngơ ngác nhìn nhau.
– Thế… thế… – Tam ấp úng – thế làm sao…
– Thế làm sao ông có thể đưa K’Brăk và K’Brêt đến đó được? – Bolobala sốt ruột nói tiếp câu nói dang dở của Tam.
Yan Dran như bừng tỉnh. Ông quét mắt qua những gương mặt đang nghệt ra nhìn ông rồi chỉ tay vô tấm tranh bên vách trái căn nhà:
– Tụi con nhìn bức tranh này nè.
Nguyên kinh ngạc khi nhận ra bức tranh này giống hệt bức tranh vẽ ngựa của thằng K’Brăk nó từng nhìn thấy ở đồi Phù Thủy. Chỉ khác là trong bức tranh này có tới hai con ngựa bạch. Hai con ngựa đang phi, bờm tung bay phất phới, vó cất cao, đặc biệt mỗi vó có một cặp cánh nhỏ ở hai bên.
Mua liếm môi, hồi hộp hỏi:
– Hổng lẽ đây là những con ngựa biết bay?
– Đúng thế. – Yan Dran gật đầu. – Chính chúng sẽ đưa K’Brăk và K’Brêt đến núi Lưng Chừng. Ta không biết hòn núi này ở đâu nhưng chúng thì biết rõ.
Kan Tô gãi gáy:
– Nhưng đây chỉ là tranh vẽ…
Yan Dran lừ mắt nhìn Kan Tô, cắt ngang:
– Chà, thằng nhóc này. Hổng lẽ con không biết Yan Dran là ai? Hổng lẽ con thiệt tình không biết trùm Bastu tìm hết cách này đến cách khác đe dọa ta để mong ta tiết lộ bí quyết gì sao?
Yan Dran cầm bức tranh ngựa xoay ra ngoài cửa, khẽ phất tay áo một cái. Trước sự sửng sốt của bọn trẻ, từ trong bức tranh, hai con ngựa phi ra, phóng ào qua cửa, đánh một vòng quanh bãi cỏ rộng, ngửa mặt lên trời hí vang, rồi bất thần tung vó bay vọt lên không.
Chúng bay càng lúc càng cao, những chiếc cánh nhỏ ở bốn vó vẫy nhịp nhàng trong ánh hoàng hôn, trông giống như những cánh bồ câu đang bay theo vó ngựa.
Yan Dran thả tay ra, bức tranh lập bập quay về vị trí cũ và bọn trẻ tròn mắt thấy đó chỉ là một tấm vải trống trơn.
Nguyên chợt buột miệng “à” lên một tiếng, nhớ ngay đến những bức tranh quái dị của thằng K’Brăk. Hôm đó, K’Brăk vẽ tất cả là ba bức. Một bức vẽ ngựa, một bức vẽ rồng, bức cuối cùng vẽ thầy nó. – họa sĩ Yan Dran. Nhưng do trình độ của K’Brăk có hạn, những sinh vật trong tranh không thoát hẳn ra ngoài được. Con ngựa bạch ló ra được cái đầu, con rồng chỉ quẫy được nửa khúc trên, còn họa sĩ Yan Dran thì thò ra được mỗi cánh tay cầm gươm. “Thầy tao khen tao vẽ đẹp, nhưng ổng bảo tao phải học thêm ít nhất là hai trăm năm nữa họa may mới được phân nửa trình độ của ổng”. K’Brăk nói câu này lúc ngồi vẽ trên sườn đồi Phù Thủy, Nguyên từ từ nhớ lại. Lúc Nguyên và Kăply sợ xanh mặt khi thấy con ngựa bạch thò đầu ra khỏi bức tranh, K’Brăk lại trấn an: “Tụi mày yên chí đi. Trình độ của tao chưa thể khiến các hình vẽ thoát hẳn ra ngoài”. Lúc đó, Nguyên chưa hiểu hết những gì thằng K’Brăk nói.
Bây giờ thì Nguyên đã hiểu. Và nó ngước nhìn họa sĩ Yan Dran, vờ cất giọng buồn bã:
– Thầy ơi, chắc con phải học thêm hai trăm năm nữa may ra mới được phân nửa trình độ của thầy.
– Cái đó là ta nói cho vui thôi. – Họa sĩ Yan Dran mỉm cười. – Nếu con cố gắng, ta nghĩ chừng vài năm nữa con cũng có thể làm được như ta.
Ông đưa mắt nhìn Kăply đang nằm trên chiếc ghế dài kê sát vách, tặc lưỡi:
– Ta cũng biết K’Brêt bị trúng độc của sứ giả Basil. Nhưng nếu thằng bé chưa chết thì nó vẫn phải có bổn phận đến núi Lưng Chừng.
– Thế còn tụi con, thưa ông? – K’Tub thấp thỏm hỏi, cái cảm giác sắp sửa bị bỏ rơi khiến bụng nó lạnh ngắt. – Tụi con cũng cùng đi với anh K’Brăk và anh K’Brêt chứ?
Một tràng tiếng hí vút lên ngay trước nhà cắt ngang câu chuyện. Mọi người quay ra đúng lúc hai con ngựa phi qua cửa. Bọn trẻ hoảng hốt thót bụng lại và vội vàng nhắm tịt mắt, sau này nghĩ lại tụi nó mới thấy đó là chuyện đại ngu vì khi nhắm mắt dĩ nhiên tụi nó hổng thấy được hai con ngựa đã chui vào lại trong bức tranh như thế nào.
K’Tub ngắm hai con ngựa lúc này đã yên vị trong tranh, vẫn với tư thế cũ không sai một mảy, rồi ngước nhìn Yan Dran, thắc mắc khi nãy vẫn đang lấp đầy miệng nó:
– Thế nào hở ông? Tụi con sẽ đi đến núi Lưng Chừng chứ?
– Không được đâu, con trai. – Họa sĩ Yan Dran gõ gõ thanh gươm vào lòng bàn tay, lắc đầu nói. – Tất cả tụi con phải ở nhà. Chỉ có chiến binh giữ đền mới được phép đi đến đó thôi.
– Con cũng không được đi hả ba? – Thằng Yan Jik ré lên bất bình, nãy giờ nó vẫn ngồi thu lu đằng góc nhà với lão Imđi.
– Im đi, Yan Jik! – Lão quản gia bắn tia nhìn răn đe vào mặt thằng oắt, nạt. – Trước tiên con phải tự hỏi xem con có phải là chiến binh giữ đền không đã!
– Lão im đi thì có! – Thằng Yan Jik đổ quạu. – Tôi có hỏi lão đâu!
Lão Imđi bật lên khỏi ghế như cái cập kênh thình lình bị chổng một đầu.
– Mày nói gì, nhóc? – Lão sùi bọt mép, giận đến mức nửa mặt bên trái đỏ ửng còn nửa mặt bên kia vàng khè. – Hổng lẽ mày không hỏi thì tao không được răn dạy mày sao?
Tính nết thằng Yan Jik hóa ra giống hệt K’Tub. Nó cũng đứng phắt dậy, gần như ngay lập tức, mắt lóe lên thứ ánh sáng điên tiết và chĩa thẳng cây cọ vẽ vào người lão quản gia, mặt khùng khùng:

– Lão muốn chơi tay đôi với tôi hả?
Trong khi lão Imđi tái mặt, mắt nhìn chòng chọc cây cọ trên tay thằng oắt, hai tay lật đật giữ chặt lưng quần thì họa sĩ Yan Dran đập thanh gươm đánh chát vào cây cột tròn giữa nhà, xẵng giọng:
– Yan Jik, con có thôi cái trò thô bỉ đó đi không!
Mặt ông phừng phừng:
– Con đi kiếm hai anh em Pôcô, Pôca về đây ta bảo. Ta giữ hai đứa nó ở lại đây cho con có bạn chớ đâu phải để chúng bày trò bá láp cho con hả.
Yan Jik không dám cãi lại ba nó, mặc dù có thể thấy nó là thằng nhóc cực kỳ bướng bỉnh. Nó đùng đùng đi ra cửa, mặt hầm hầm như sắp sửa giết người. Đi ngang qua chỗ Nguyên ngồi, nó tung chân đá đánh “binh” một cái vào bức tranh con rùa, sém tí nữa bức tranh đã rách toạc.
Nhưng Yan Jik vừa thò chân ra khỏi cửa, mọi người ngạc nhiên thấy nó hấp tấp rụt trở vô. Chưa ai kịp hỏi, những cái miệng đã há hốc khi thấy đằng sau Yan Jik là một chòm râu dê đang chĩa vô người nó, trông đe dọa như mũi súng sẵn sàng nhả đạn.
– Hé hé hé.
Thám tử Eakar chưa bước vô cửa đã cất tiếng cười quen thuộc.
– Ủa, bọn nhóc ngươi làm gì mà dồn cục ở nhà lão Yan Dran thế? – Nhà thám tử trố mắt nhìn bọn trẻ, cây gậy phép suýt tuột khỏi tay vì bất ngờ.
Như hình ảnh Nguyên vẫn thấy, sau lưng Eakar là ba phù thủy đeo huy hiệu Cục an ninh. Một phù thủy tiến lên nói:
– K’Brăk và K’Brêt nhà K’Rahlan chuẩn bị đến núi Lưng Chừng, thưa ngài.
– À, ta nhớ rồi. – Thám tử Eakar vung vẩy cây gậy phép. – Nhưng dù như vậy, ta cũng không thể không hỏi tội lão Yan Dran.
Eakar quét mắt một vòng qua các bức tranh, không giấu vẻ soi mói, cuối cùng ánh mắt dò xét của ông dừng lại trên khuôn mặt của chủ nhà, nhếch mép hỏi:
– Ông biết tôi chớ, ông Yan Dran?
Họa sĩ Yan Dran vẫn nín thinh kể từ khi bọn người lạ bước vào nhà. Nghe nhà thám tử hỏi, ông khẽ động đậy thanh gươm trên tay:
– Ở xứ Lang Biang đại danh của ngài như sấm rền, thưa ngài Eakar.
Thám tử Eakar không biết Yan Dran đang nhạo báng mình. Ông toét miệng cười, mặt nở ra:
– Hân hạnh, thiệt là hân hạnh.
Đang vui vẻ, mặt ông chợt cau lại, nụ cười thoắt biến mất:
– Vậy thì chắc ông cũng biết tôi đến đây dĩ nhiên là chẳng đem lại điều gì tốt lành cho ông.
Yan Dran nhún vai:
– Tôi cũng nghĩ thế. Nhiều người nói, cũng như bệnh dịch, ông không có thói quen đem lại niềm vui cho người khác.
Lần này thì Eakar biết là nhà họa sĩ đang bỡn cợt mình. Chòm râu dưới cằm ông quặp lại như thủ thế.
– Ông cứ vung vít cho sướng miệng đi, ông Yan Dran. – Eakar gằn giọng, mặt đỏ lên. – Ông cứ nói cho đã, rồi bình tĩnh trả lời những câu hỏi của tôi đây.
– Ông cứ hỏi. – Yan Dran nheo mắt, giọng khiêu khích. – Tôi tưởng tôi có thể trả lời những câu hỏi của ông mà không cần phải bình tĩnh lắm.
– Được rồi. – Thám tử Eakar nhìn trừng trừng vào mặt nhà họa sĩ. – Nếu thế thì tôi cũng không khách sáo. Ông bắt đầu trả lời đi. Ông có biết Hiệp ước Krông Pach cấm tu luyện và sử dụng các loại thần chú giết người hàng loạt không?
– Dĩ nhiên là tôi biết. – Yan Dran dè dặt đáp, cảm thấy thám tử Eakar đang cố tình giăng một cái bẫy để ông chui vào.
Thám tử Eakar hỏi tiếp, vẫn không rời mắt khỏi Yan Dran:
– Thế ông có biết Hiệp ước Krông Pach cũng cấm các phù thủy thực hiện việc biến đổi gien để tạo ra các quái vật không?
– Cái này tôi cũng biết.
– Tốt lắm. – Thám tử Eakar vung cây gậy phép chĩa ngay người Yan Dran. – Vậy tôi được phép tuyên bố ông đã phạm vào điều cấm kỵ này.
Trước vẻ mặt hoang mang của mọi người, Eakar khoa cây gậy thành một vòng tròn rồi lại chĩa vào Yan Dran lần nữa, giọng chắc nụi:
– Lời tuyên bố thứ hai trong ngày hôm nay của tôi: Ông đã bị bắt.
Yan Dran vẫn tỉnh bơ trên chỗ ngồi, và nói:
– Ông không thể bảo những con ngựa có cánh của tôi là quái vật, ông Eakar. Thứ nhất, chúng không phải là những con vật được tạo ra để chiến đấu. Chúng không có chức năng đó, vì vậy chúng không làm hại ai. Thứ hai, chúng cũng không phục vụ cho những âm mưu đen tối. Chúng là linh vật, có khả năng siêu nhiên là xác định được núi Lưng Chừng đang tọa lạc ở đâu. Và điều quan trọng nhất, nhờ khả năng này những con ngựa bay của tôi đã có giấy phép sử dụng do Hội đồng Lang Biang cấp, hổng lẽ ông không biết điều này?
– Tôi biết.

Họa sĩ Yan Dran kiêu hãnh dội thêm một tràng:
– Vậy thì ông cũng nên chuẩn bị biết thêm một chuyện nữa: Nếu sáng mai những con ngựa bay của tôi đưa được K’Brăk và K’Brêt đến núi Lưng Chừng thì không chừng chúng sẽ được Hội đồng Lang Biang gắn huy chương đấy.
– Về điều này, tôi tin là ông không khoác lác. – Thám tử Eakar bình tĩnh nói. Đột nhiên, ông đập cây gậy vô cột nhà một cái “bộp”, cao giọng. – Nhưng ông vờ vịt như thế là đủ rồi, ông Yan Dran. Ông thừa biết là tôi đâu có ngu đến mức chọc mũi vào mấy con ngựa bay của ông.
Mặt lộ sắc giận, Yan Dran đã bắt đầu không còn nể nang:
– Nhưng nếu ông đã biết vậy mà vẫn kết tội tôi vi phạm Hiệp ước Krông Pach thì cũng đâu có thể gọi là khôn.
Thám tử Eakar nghiến răng trèo trẹo:
– Tôi hỏi ông. Một con sóc có đôi chân vịt và cái đầu cá nhám có thể gọi là quái vật không?
Yan Dran hừ mũi:
– Dĩ nhiên là quái vật.
– Hay lắm. – Thám tử Earkar gật đầu. – Thế một con chim có vây của con cá và đầu của con mèo thì gọi là gì?
– Quái vật.
Eakar nheo mắt:
– Còn một con bê có đầu lợn và đuôi rắn?
– Cũng quái vật tuốt. – Họa sĩ Yan Dran đáp nhanh và hậm hực xoáy mắt vào nhà thám tử. – Ông còn định tưởng tượng ra những con quái đến bao lâu nữa hở ông Eakar? Ông tưởng tôi rảnh rỗi đến mức có thể ngồi ở đây suốt ngày để trả lời những câu hỏi vớ vẩn của ông sao?
– Tôi chẳng tưởng tượng gì sất. – Thám tử Eakar lại quơ cây gậy phép một vòng. – Tất cả những con quái đó đều quanh quẩn trong khu vực này. Và dù trời có sập xuống đầu, tôi cũng quả quyết đó là sản phẩm của ông.
– Láo toét! – Họa sĩ Yan Dran đứng bật dậy, thanh gươm trên tay run lên. – Hổng lẽ ông nghĩ là tôi bị mất trí sao, ông Eakar?
Thám tử Eakar thản nhiên:
– Rất tiếc là tôi đang nghĩ như vậy đó.
– Im đi, Eakar. – Lão quản gia gầm lên, gương mặt ngựa của lão đột ngột dài ra. – Ông tưởng ông đang nói chuyện với ai chớ?
Thám tử Eakar từ từ xoay người về phía lão Imđi, lặng lẽ ngắm lão một lúc rồi chậm rãi nói:
– Ngay cả lão nữa, lão cũng không nằm ngoài vòng điều tra đâu. Nếu ta mà phát hiện lão có nhúng tay vào vụ này, lão đừng hòng thoát. Thay vì quang quác lên, tốt nhất lão nên ngồi im mà nghĩ cách gỡ tội trước Cục an ninh đi!
– Gỡ cái con khỉ! – Lão Imđi tức đến sùi bọt mép, bất thần lão văng tục. – Ông đúng là đồ chó chết, ông Eakar! Những trò vu khống này, ta còn lạ gì.
Họa sĩ Yan Dran môi giần giật:
– Thám tử Eakar! Tôi không thể nghĩ được tại sao ông lại bịa ra những chuyện đó…
Tới nước này, Nguyên tự thấy không thể làm thinh được nữa. Nó bứt rứt kêu lên:
– Ổng không bịa chuyện đâu, thưa thầy.
– Con nói gì, K’Brăk? – Họa sĩ Yan Dran thô lố mắt nhìn đứa học trò, có cảm tưởng ông mới nhìn thấy nó lần đầu.
Nguyên đưa tay dứt một sợi tóc, nhăn nhó nói:
– Trên đường đi tới đây, chính mắt con đã nhìn thấy những con quái đó.
– Không thể nào! – Yan Dran hét to. – Không thể nào!
– Ông Yan Dran. – Păng Ting rụt rè nói. – Tất cả tụi con đều nhìn thấy.
– Vô lý! – Yan Dran vung gươm, đầy kích động, mái tóc rối bù dựng lên, xù ra mọi hướng. – Làm gì có chuyện đó! Ta đâu có điên!
Ông lướt mắt qua từng gương mặt như tìm kiếm sự chia sẻ, giọng khản đặc:
– Các con nghĩ coi. Ta không hề làm chuyện đó. Mà ta tạo ra một đống quái vật lôm côm như vậy làm gì mới được chứ…
Đang nói, Yan Dran bỗng ngưng bặt khi ánh mắt ông dừng lại trên gương mặt bối rối của Yan Jik.
Ông thở hổn hển, mắt chợt tối sầm:
– Mày? Như vậy là mày? Đúng là mày rồi!
Yan Jik lúng túng miết cây cọ vẽ lên bắp đùi trần, ấp úng:
– Con… con…
– Mày giết tao rồi, Yan Jik! – Yan Dran rên lên, phẫn uất và chán chường, lưng còng xuống như thân cây bị bão uốn cong.
– Không phải con! – Yan Jik hoảng sợ la lên. – Chính Pôcô và Pôca xúi con…
Lão Imđi hình như không còn hơi để quát “Im đi”. Lão tước lấy cây cọ trên tay Yan Jik, cáu kỉnh liệng ra ngoài cửa.
– Ra vậy. – Thám tử Eakar gật gù. – Thì ra thủ phạm vụ động trời này là đứa con trai bảo bối của ông.
Ông ném cho Yan Dran đang rũ người trên ghế một cái nhìn tinh quái:
– Nhưng Yan Jik còn vị thành niên, chưa đủ tuổi để chịu trách nhiệm trước pháp luật…
– Ông khỏi cần nói nữa, ông Eakar. – Họa sĩ Yan Dran mệt mỏi cất tiếng. – Tôi sẽ theo ông về Cục an ninh.

– Không! – Yan Jik mếu máo ré lên. – Con sẽ đi theo mấy ổng. Việc này chẳng liên quan gì tới ba.
– Im đi, nhóc con! – Lần này thám tử Eakar quát thay lão quản gia câu nói ưa thích của lão. – Việc quyết định ai đi ai ở cũng chẳng liên quan gì tới ngươi hết.
Ông quay về phía các phù thủy Cục an ninh, hất hàm:
– Các ngươi tước năng lượng pháp thuật của họa sĩ Yan Dran rồi giải ông ta về Cục!
Nhưng ba phù thủy Cục an ninh vừa nhích chân, Suku đã thét:
– Không được! Họa sĩ Yan Dran còn phải thực hiện nhiệm vụ đưa các chiến binh giữ đền đến núi Lưng Chừng.
Bị phá bĩnh, thám tử Eakar sôi gan, ông quay sang Suku, mắt lóe lên điên tiết:
– Câm mồm! Ai cho phép ngươi xen vô chuyện của người lớn!
Thứ ánh sáng đỏ quạch thoáng rực lên trong đáy mắt nhà thám tử rồi tắt phụt nhưng cũng đủ để Suku nhận ra. Nó gào tướng lên:
– Ngươi không phải là thám tử Eakar!
– Cái gì? – Cả đống cái miệng vụt hỏi.
Eakar nghiến răng ken két:
– Ngươi nói năng vớ vẩn gì thế hả?
Suku đứng phắt dậy:
– Ngươi lộ tẩy rồi, Balibia!
Như một tiếng sét, câu nói của Suku dựng bật mọi người lên khỏi ghế. Sau một thoáng sững sờ, hàng loạt cẳng chân hấp tấp lùi lại, quây thành một vòng tròn quanh Balibia, tay run run chĩa ra phía trước. Đằng sau Balibia, các tay chân của hắn trong lốt phù thủy Cục an ninh cũng lập tức cho tay vào túi áo chùng. Không khí trong căn nhà của Yan Dran đột nhiên căng như một sợi dây đàn.
– Ha ha ha! – Balibia ngửa mặt lên trần nhà, cười khành khạch. – Balibia thì sao nào! Dù Tứ bất tử có ở đây, hắn cũng đâu có đụng đến được một sợi lông chân của ta.
Balibia ngừng bặt, để người nghe có thì giờ nghĩ ngợi và run sợ trước sự thật hắn vừa nói.
Đúng là không ai trong những người có mặt có thể chống lại tả hộ pháp Hắc Ám, Nguyên lo lắng nghĩ. Siêu phù thủy Yan Dran giỏi lắm là ngang tay với các sứ giả của Bastu, hoặc trội hơn một chút. Còn muốn thắng được Balibia là chuyện không tưởng. Tổng quản lâu đài Sêrôpôk mà còn bỏ chạy trước bàn tay máu của Balibia thì Yan Dran gần như hoàn toàn không có cơ hội.
– Thế còn Đại phù thủy Păng Sur thì sao? – Bolobala thình lình hỏi.
Balibia giật bắn:
– Păng Sur hả… ả…?
Bolobala trả lời bằng cách lập tức biến mất. Trong khi Balibia há hốc miệng chưa kịp ngậm lại, Bolobala đột ngột hiện ra trở lại nhưng thằng Tam bên cạnh nó lại tan vào không khí.
– Thiệt là xúi quẩy! Rút!
Balibia mặt xanh rờn, phất tay một cái và vọt ra cửa. Ba tên phù thủy nhép hối hả co giò chạy theo.
Yan Dran sau thoáng ngỡ ngàng, liền cúi đầu cung kính:
– Thiệt không ngờ Nhị tiên xuất hiện…
– Bà của con không có ở đây, ông Yan Dran. – Păng Ting cười nói.
Yan Dran nhìn sững Păng Ting:
– Con là cháu của Đại phù thủy Păng Sur à?
– Đúng rồi. – Păng Ting chỉ tay vào Suku. – Còn nhóc này là cháu của Pi Năng Súp.
– Ồ! – Yan Dran gại gại mũi gươm lên cằm, mặt rạng ra. Nhưng cặp lông mày ông lập tức cau lại. – Con vừa bảo sao? Đại phù thủy Păng Sur đã bỏ đi rồi ư?
– Bà của con không hề đến đây.
Yan Dran quay sang Tam và Bolobala, ánh mắt ông đi qua đi lại giữa hai đứa trẻ, dò xét và nghi hoặc:
– Thế sao…
– Vừa rồi Tam và Bolobala đã độn thổ, thưa thầy. – Nguyên mỉm cười, giải thích. – Bạn con không độn thổ đi xa được nhưng chui xuống rồi chui lên thì dễ như trở bàn tay.
Trong khi Yan Dran ngẩn ra thì lão Imđi vỗ đùi đánh đét:
– Hà hà, không ngờ tả hộ pháp Balibia lại bị mắc lỡm bởi trò trẻ con này.
Bọn trẻ không muốn làm lão Imđi cụt hứng nên không nhắc tới chuyện cách đây mấy ngày Balibia đã tận mắt nhìn thấy Đại phù thủy Păng Sur làm Tam và Bolobala biến mất nên bây giờ thấy hai đứa này biến mất lần nữa, hắn hấp tấp chuồn ngay, không còn tâm trí đâu để suy xét thực hư.
– Làm sao con biết hắn là Balibia hở Suku? – Lão Imđi kéo dài sự hào hứng bằng cách quay nhìn Suku, khoái trá hỏi.
– Chính ánh mắt hắn đã tiết lộ điều đó. – Suku lắc khẽ mớ tóc trước trán. – Lúc giận quá, ánh mắt hắn rợn lên màu đỏ. Đó là ánh mắt của Balibia.
Yan Dran không có được vẻ hơn hớn như lão Imđi. Mặt sụp xuống, ông buồn bã nhìn cậu quý tử, thở dài nói:
– Nhưng dù có thoát được Eakar giả, mai mốt Eakar thật mò đến đây, ta cũng đành bó tay.
– Ba đừng lo! – Thằng Yan Jik vung cây cọ vẽ không biết nó đã nhặt lại từ hồi nào, bô bô. – Thám tử Eakar mà dẫn xác tới đây, con sẽ cho ổng đứt phựt luôn!
– Đứt phựt cái đầu mày! – Yan Dran nổi cộc. – Ta bảo mày đi kiếm hai thằng Pôcô, Pôca về đây sao mày còn đứng đó hả? Lần này mà ta không tống cổ hai thằng ôn đó về hồ Ma thì ta không phải là người!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.