Chuyện xứ Lang Biang (Tập 3: Chủ Nhân Núi Lưng Chừng)

Chương 24


Đọc truyện Chuyện xứ Lang Biang (Tập 3: Chủ Nhân Núi Lưng Chừng) – Chương 24

Chương 17
Hồ ma
Càng đi xa về phía Tây, khung cảnh càng âm u, hoang dã. Rừng nối tiếp rừng, cây dày đặc, lá kết thành vòm và ở phía xa núi kéo thành từng vệt xanh mờ. Thời tiết vùng này thiệt là thổ tả! Nguyên làu bàu khi những cơn mưa cứ nhì nhằng từ sáng đến tối khiến quần áo tụi nó lúc nào cũng ẩm ướt, rin rít một cách khó chịu. Suốt một ngày, tụi nó chỉ nhìn thấy mặt trời chừng một hai lần, vào lúc những cơn mưa tạm nghỉ để lấy sức trút xuống còn dữ dội hơn sau đó.
Gần tối thì tụi nó đến một hồ nước rộng, mặt nước đen như mực, chính giữa hồ có một hòn đảo nhỏ hình con rùa, chung quanh cỏ cao và lau sậy mọc um tùm. Khung cảnh thê lương, buồn tẻ đến nỗi bất cứ ai đứng ở nơi này cũng nhanh chóng bắt gặp cảm giác chán chường gieo vào lòng mình từng phút một.
Đây chắc là hồ Ma! Nguyên nhủ bụng và cảm thấy buồn nôn khi xộc vào mũi nó mùi thối rữa của xác chết. Nó nơm nớp nhìn quanh, ruột gan đảo lộn khi đập vào mắt nó vô số những mẩu xương trắng hếu nằm rải rác quanh bờ hồ.
– Đừng sợ. Đó không phải là xương người.
Một giọng nói ồm ồm vang lên từ bụi cây trước mặt làm bọn trẻ suýt chút nữa sụm người xuống.
– Ai thế nhỉ? – Bolobala sợ hãi thì thào, ánh mắt xẹt ngang xẹt dọc trong bụi cây nhưng không thấy một bóng người.
Suku hít vô một hơi:
– Đừng tìm kiếm vô ích. Có thể đó là một hồn ma.
Câu nói của Suku càng khiến Bolobala thêm biến sắc. Nó níu tay thằng oắt:
– Hồn ma ư?
– Em nghĩ thế.
Bolobala lấm lét quét mắt xuống đất, môi giần giật:
– Họ nói có đúng không? Đây có thật là xương thú vật không, Suku?
– Đúng thế, chị Bolobala à.
K’Tub kêu lên, giọng run bắn:
– Vậy ai đã giết những con thú này?
– Cái đó thì tao không biết. – Suku nhìn bạn, thở đánh thượt.
Kan Tô tái mặt:
– Hổng lẽ những hồn ma cũng ăn thịt sống?
– Mày ngu quá nhóc. – Giọng nói ồm ồm khi nãy lại cất lên. – Ma không ăn thịt. Nói chung là hổng ăn cái gì hết.
Păng Ting nhìn về phía bụi cây:
– Thế ông là hồn ma à?
– Bọn ta ư? – Lần này là một giọng đàn bà trong trẻo trả lời. – Bọn ta cũng không biết bọn ta là cái gì nữa.
– Sao lạ thế? Các người không biết các người là cái gì sao?
– Ờ, không biết. – Một giọng nam trầm buồn bã đáp, nghe có vẻ lớn tuổi hơn giọng nam vừa rồi. – Một thời gian nữa có lẽ bọn ta sẽ là những hồn ma. Lúc đó bọn ta sẽ sống dưới hồ. Còn hiện giờ thì đúng là bọn ta không biết bọn ta là cái ôn gì hết!
Bọn trẻ nhìn sững vào bụi cây, băn khoăn không biết có bao nhiêu hồn ma ẩn nấp trong đó.
K’Tub liếc xuống chân, quay trở lại thắc mắc khi nãy:
– Không phải những hồn ma, thế ai đã giết những con thú này?
Giọng nam trầm nói:
– Tụi bay nhìn giữa hồ coi, có thấy hòn đảo kia không?
– Thấy. – K’Tub gật đầu. – Hòn đảo hình con rùa chứ gì.
– Mắt mày lé hả nhóc? Đó là con rùa thật chứ hòn đảo hình con rùa cái quái gì!
Trong khi bọn trẻ trố mắt quan sát hòn đảo, giọng nam trầm “xì” một tiếng:
– Tụi bay không thấy cái đầu rùa nhúc nhích hả?
– A, thấy rồi. – Tam reo lên. – Hóa ra đó là con rùa chứ không phải hòn đảo.
– Lại thêm một thằng ngu nữa. – Giọng nam trầm chưa nói gì, giọng ồm ồm đã mắng. – Cái tụi bay nhìn thấy ở giữa hồ đúng là một hòn đảo, và một con rùa đang nằm trên hòn đảo đó, hiểu chưa?
Tam trợn mắt:
– Làm gì có một con rùa bự chảng vậy?

– Thì bự như vậy nó mới ôm hết hòn đảo chứ. Nó làm cái nắp mà?
– Cái nắp? – Tam ngẩn người hỏi lại. – Cái nắp gì?
– Tôi hiểu rồi. – Suku nói. – Những hồn ma bị nhốt dưới hồ và ở giữa hòn đảo chắc là có lối thoát ra cho nên con rùa mới canh giữ chỗ đó.
– Mày khá đó nhóc. – Giọng ồm ồm cười hè hè, khen. – So với đám bạn của mày thì mày ít ngu hơn một chút. Nhưng mày vẫn cứ nói trật: Cái hồ này là vương quốc của những hồn ma. Họ sống vui vẻ dưới đó chứ không phải là bị nhốt nhiếc gì hết.
K’Tub hừ mũi:
– Thế thì sao phải canh giữ họ? Các người nói thiệt là vô lý!
– Vô lý cái con khỉ! – Giọng ồm ồm có vẻ tức giận. – Phải canh giữ bởi vì trong bọn họ cũng có những hồn ma lôm côm, nóng nảy và cứng đầu cứng cổ như nhóc mày vậy. Sống yên ấm một chỗ không chịu, cứ thích chuồn ra ngoài đi lang thang như bọn bụi đời. Hai anh em thằng Pôcô – Pôca mất dạy bây giờ chắc te tua như cái mền rách rồi.
Dường như nhận ra hồn ma bên cạnh đang mất bình tĩnh, giọng nữ nhẹ nhàng lái câu chuyện sang hướng khác:
– Các hồn ma không được ra khỏi vương quốc của mình, đó là quy tắc. Nhưng mỗi tháng, vào đêm ba mươi, họ được phép ra ngoài vui chơi một lần.
Nguyên gật gù:
– Và đó cũng là thời khắc con rùa vào bờ kiếm ăn, và đó là lý do tại sao có những mẩu xương này?
– A, thằng nhóc này coi bộ ít ngu nhất trong bọn. – Giọng ồm ồm reo lên khoái trá, nghe rất giống âm thanh phát ra từ một quả chuông rè. – Úy, nhóc mày ôm cái gì trong tay vậy?
– Em tôi.
– Nó chết rồi sao?
– Chết rồi. – Nguyên đáp, giọng chùng xuống. – Nó bị ngấm nọc độc của con basilic.
– Đó là nhóc mày tưởng thế thôi! – Giọng nam trầm vọt miệng. – Thằng bé này chưa chết.
– Chưa chết? Sao các người biết? – Nguyên tròn mắt, tim đập thình thịch, bắt đầu nghĩ trùm Bastu không lừa gạt mình. Đã quá buổi trưa, nếu tính từ lúc Kăply bị con basilic mổ trúng, thời gian đã hơn một ngày rồi.
– Sao lại không biết? Bọn ta đâu có xa lạ gì với cái chết.
Thấy bộ mặt bọn trẻ thuỗn ra, giọng nam trầm khoan thai giải thích:
– Khi một người chết đi, linh hồn sẽ thoát qua miệng để ra ngoài…
Suku gật đầu:
– Tôi có biết chuyện đó.
– Nhóc mày câm mồm đi để nghe ta nói. – Giọng nam trầm cáu kỉnh, bọn trẻ nghe có tiếng khịt mũi bực dọc phát ra từ trong lùm cây. – Nhóc mày chỉ biết một chứ đâu có biết hai. Sau khi linh hồn thoát ra, đôi môi người chết sẽ biến thành màu đen, tụi bay hiểu không?
– Tôi hiểu rồi. – Nguyên nhìn xuống gương mặt Kăply, nói giọng kích động. – Đôi môi em tôi chưa biến thành màu đen, nghĩa là linh hồn nó vẫn còn trong thân xác?
– Chứ gì nữa! Hổng lẽ ta nói vậy chưa đủ rõ ràng sao?
– Thế còn các người thì sao? – Păng Ting tò mò hỏi. – Các người cũng là linh hồn thoát xác đó chớ?
– Sao nhóc mày ngu như heo vậy? – Giọng ồm ồm rên lên. – Khi nãy ta đã bảo bọn ta không phải là những hồn ma mà lại.
– Không phải hồn ma thì là cái quái gì mới được chớ? – K’Tub giở bộ mặt quàu quạu, nó chưa nguôi nỗi ấm ức bị kêu là lôm côm, cứng đầu cứng cổ.
Bọn trẻ nín thở chờ một tiếng quát tháo phun ra từ trong lùm cây, nhất là cái giọng ồm ồm rất khoái mắng chửi người khác. Nhưng chẳng có gì giống như tụi nó nghĩ. Chỉ có những tiếng thì thào vẳng ra như trong một cuộc họp kín. Sau một lúc hội ý, giọng nữ dịu dàng lên tiếng:
– Bọn ngươi lại đây!
Bọn trẻ đưa mắt nhìn nhau rồi rụt rè bước lại, bụng giật thon thót. Chỉ có con Chacha là đứng tuốt đằng xa, khua tay múa chân, vẻ bồn chồn, lo lắng.
Vài phút sau, Nguyên đã đứng sát bụi cây rậm, tròn mắt săm soi. Nhưng nó chẳng thấy gì, ngoài những cành cây bình thản đong đưa trước mặt, thỉnh thoảng quẹt vào chóp mũi nó như trêu ngươi. Bên cạnh nó, tụi bạn cũng gí mắt vào đám lá xanh, hồi hộp nghiêng ngó. Nhưng cũng như Nguyên, chẳng đứa nào thấy gì lạ hết. Chỉ có những nhánh lá rên rỉ trong gió chiều nghe thiệt là ảo não.
– Tụi bay không nhìn thấy bọn ta à?
Giọng ồm ồm cất lên gần như ngay trước mặt khiến cả đám bắn người lên và hốt hoảng thụt lui ra sau, đứa nào đứa nấy mặt cắt không còn hột máu.
– Đừng sợ. – Giọng nữ nhẹ nhàng trấn an. – Nhìn kỹ đi. Bọn ta đang đậu ở trên cây ấy.
Sau khi hoàn hồn, bọn trẻ ngước mắt dòm dáo dác, lần này thì tụi nó đã trông thấy ba con chim đậu trên nhánh cây phía trên đầu, cách tụi nó chừng một sải tay. Ba con chim to như ba con gà, lông đen tuyền, đang đứng quay lưng lại, chĩa chiếc đuôi dài vào mắt tụi nó.
– Các người đấy à? – Nguyên nuốt nước bọt, cố giữ giọng đừng run.
– Đúng rồi. Bọn ta đấy. – Giọng nam trầm đáp, vì ba con chim đứng sát vào nhau nên Nguyên không xác định được tiếng nói đó phát ra từ con chim nào trước mặt.
– Sao các người không quay lại? – Êmê hỏi.
– Tụi bay muốn bọn ta quay lại ư? Giọng ồm ồm hỏi lại và bọn trẻ một lần nữa nghệt mặt ra, cố đoán xem câu hỏi kia có ẩn ý gì.

– Các người cứ quay lại đi!
Cuối cùng Nguyên nói liều, giọng căng thẳng, tin rằng nếu có gì xảy ra cũng đâu có khủng khiếp bằng những chuyện động trời tụi nó đã trải qua mấy ngày nay.
Tụi bạn nó chắc cũng nghĩ vậy nên không đứa nào lên tiếng, nhưng đến khi ba con chim trước mặt đồng loạt quay lại thì tất cả cái miệng cùng rú lên khiếp đảm, tất cả trái tim như ngừng đập và tất cả hồn vía của tụi nó có vẻ như đã bay đi đâu mất.
Không đứa nào ngờ rằng đó là những con chim mang đầu người. Ngay cả Suku, thằng nhóc thông thái nhất đám, cũng hoàn toàn chết điếng khi nhìn thấy những con chim quái đản này.
Con chim đứng giữa có gương mặt một người đàn ông dữ tợn với bộ râu quai nón viền quanh chiếc cằm bạnh cười khà khà:
– Ai biểu tụi bay kêu bọn ta quay lại! Són ra quần rồi hả, các con?
Thấy bọn trẻ có vẻ như sắp xỉu tới nơi, con chim bên trái có gương mặt phụ nữ xinh đẹp ôn tồn nói:
– Không có gì phải kinh hãi hết. Các ngươi cũng thấy rồi đó, bọn ta đâu có phải là những hồn ma, đúng không?
– Còn ghê hơn những hồn ma nữa! – K’Tub mếu máo, răng đánh vào nhau lập cập.
– Tôi nhớ ra rồi. – Suku trấn tĩnh nói. – Ala Krem có nhắc đến trường hợp này trong cuốn Đối thoại chim chóc. Những ai vì lý do nào đó tạm thời rời bỏ sự sống, nhưng chưa thực sự chết vĩnh viễn, đều hóa thành chim đầu người. Linh hồn tạm trú ngụ ở thế gian dưới hình thức này cho đến chừng nào nó quyết định sẽ sống lại hay chết hẳn.
Đôi mắt người nữ nhìn Suku với vẻ thán phục:
– Ta nghe đồn Đại tiên ông Pi Năng Súp có một đứa cháu nhờ bị nhốt trong thư viện quanh năm nên làu thông kim cổ. Hà, ngươi chắc là thằng nhóc Suku đó?
– Đúng rồi đó. – Nghe người phụ nữ tán dương Suku, cái miệng đang méo xệch của K’Tub lập tức toét ra cười. Sự sợ hãi trong lòng bay biến mất, nó vỗ tay lên vai Suku bồm bộp. – Thằng này đúng là Suku. Nó là bạn thân của tôi đó.
Không để ý đến giọng điệu khoe khoang của K’Tub, ánh mắt người phụ nữ vẫn dán vào mặt Suku:
– Thế ngươi có biết bọn ta phải làm sao để trở lại cuộc sống trước đây không?
Suku đong đưa đôi mắt sáng:
– Theo tôi biết, chỉ có quả táo vàng ở núi Lưng Chừng mới giúp chim đầu người trở lại thành người.
– Ngươi nói đúng rồi đó. – Đôi môi người nữ chợt thở dài. – Và đối với bọn ta, điều đó gần như là không tưởng.
K’Tub láu táu:
– Bọn tôi đang trên đường đến núi Lưng Chừng nè.
– Cái gì? – Người nữ kinh ngạc thốt lên, đôi mày nhướn cao, cong vòng như hai mảnh trăng lưỡi liềm. – Bọn ngươi đến núi Lưng Chừng? Hổng lẽ chiến binh giữ đền xuất hiện trở lại sau ba trăm năm sao?
– Thiệt là ba xạo hết chỗ nói. – Con chim bên phải nhếch mép hừ một tiếng. Đó là con chim mang cái đầu của một ông già râu tóc bạc phơ, mặt mày đỏ au như quả cà chua chín, lúc này cái đầu đó đang ngúc ngoắc, còn đôi cánh đen không ngừng vỗ phành phạch làm những chiếc lá chung quanh kêu rào rào.
– Ai xạo mấy người làm gì. – K’Tub dài môi ra như muốn mổ vào mặt ông già.
Ông già lừ mắt nhìn K’Tub, cất giọng trầm trầm:
– Mày có biết chiến binh giữ đền đời thứ nhất và đời thứ hai là ai không hả nhóc?
K’Tub nhún vai:
– Ông muốn nói đến chủ nhân núi Lưng Chừng và Đại tiên ông Mackeno chứ gì. Nhưng như vậy đâu có nghĩa chiến binh giữ đền đời thứ ba phải là mấy lão già cốc đế.
Thằng K’Tub khùng khùng bắt đầu nói xẵng nhưng ông già không có vẻ gì là giận dữ. Ông lướt mắt qua từng gương mặt, nhíu mày hỏi:
– Thế đứa nào trong tụi bay được chọn làm chiến binh giữ đền?
K’Tub chỉ Nguyên và Kăply:
– Đây là hai chiến binh giữ đền nè.
Nó ưỡn ngực ra phía trước, hoàn toàn không biết đã nhiễm nặng cái cung cách chào hàng của thằng Suku:
– Anh K’Brăk, con trai của K’Rahlan. Và anh K’Brêt, con trai của K’Srêgơl.
Tên tuổi của các thủ lĩnh phe Ánh Sáng dập tắt ngay sự ngờ vực của những con chim đầu người. Thậm chí con chim có khuôn mặt người nữ còn khiến bọn trẻ cực kỳ sửng sốt khi reo lên:
– A, ta có biết mẹ của K’Brêt. Hình như bà ta cũng ở quanh đây.
– Bà nói gì? – K’Tub ngơ ngác hỏi lại, nhìn bộ tịch của nó có thể tin chắc nó đang nghĩ mình nghe lộn.
Êmê lập tức chĩa cái mũi hếch lên cành cây như người thợ săn chĩa súng, có vẻ sẵn sàng bắn hạ con chim đầu người nếu nó không trả lời thỏa đáng:

– Bà có nhầm không đó? Mẹ của anh K’Brêt đã chết cách đây mười hai năm rồi kia mà.
– Nhầm sao được mà nhầm. Bà ta tên là Ka Lên, vợ của pháp sư K’Srêgơl, không phải sao?
– Ôi, đúng là dì ấy rồi. – Êmê hét lên mừng rỡ. – Dì ấy còn sống thật sao? Thiệt không ngờ! Bà gặp dì ấy ở đâu? Làm sao tụi tôi gặp được dì ấy bây giờ?
Êmê hỏi dồn, trông nó như khẩu súng liên thanh không ngừng xả hết băng đạn này đến băng đạn khác.
– Bà ấy ư? Thỉnh thoảng bọn ta mới gặp bà ấy. Hình như bà ấy trú ngụ ở bờ hồ bên kia.
K’Tub đấm hai tay vào nhau:
– Ôi, dì Ka Lên còn sống. Thật không thể tin được!
Chiếc đầu có bộ mặt dữ tợn cất giọng ồm ồm:
– Sống cái con khỉ khô! Bà ấy cũng sắp hóa thành một hồn ma rồi.
– Là… sao… ạ? – K’Tub lắp bắp, người run lên.
Gương mặt người nữ tối lại:
– Cũng như bọn ta, bà ấy là một con chim đầu người.
– Trời ơi. – Êmê kêu lên thảng thốt. – Sao lại có thể như thế được?
– Sao lại không được! – Bộ mặt dữ tợn cười khảy. – Mười hai năm trước, bà ta trúng đòn của sứ giả Badd nhưng chưa chết, chỉ bất tỉnh thôi. Hắn đem bà ta đến đây, liệng xuống hồ, dĩ nhiên sau đó bà ta hóa thành một con chim đầu người.
Êmê cắn môi muốn rớm máu:
– Ai bị ném xuống hồ Ma đều biến thành chim đầu người hết sao?
– Thì tụi bay cứ nhìn bọn ta đây nè. – Con chim có chiếc đầu ông già khẽ nhấc một chân lên, chỉ vào ngực mình. – Ở quanh cái hồ khốn nạn này, có tới bốn, năm chục con chim đầu người chứ ít đâu!
– Tất cả đều bị phe Hắc Ám ném xuống sao? – Păng Ting ngạc nhiên hỏi.
– Chỉ có một số là bị hãm hại thôi. – Gương mặt người nữ ửng đỏ, ngượng ngập đáp. – Còn như bọn ta thì bọn ta tự mò xuống hồ.
– Tự mò xuống hồ? – Păng Ting há hốc miệng. – Đó chẳng phải là hành động tự sát là gì!
– Sao mày hỏi ngu thế, nhóc? – Bộ mặt dữ tợn có vẻ nổi quạu, chòm râu quai nón cựa quậy một cách nóng nảy. – Ai dại gì đâm đầu xuống hồ nếu biết trước rơi xuống đó sẽ hóa thành con chim chết tiệt này.
K’Tub ngứa ngáy hỏi:
– Nhưng các người mò xuống hồ để làm gì mới được chớ?
– Do lòng tham thôi, K’Tub à. – Suku chép miệng, vừa nói nó vừa lùi xa ra khỏi bụi cây, đề phòng những con chim đầu người nổi khùng. – Chúng ta thấy mặt nước hồ Ma đen kịt, nhưng thiệt ra không hoàn toàn như thế. Mỗi ngày vào lúc mặt trời đứng bóng, hồ Ma bỗng trở nên trong suốt, có thể nhìn tận đáy. Lúc đó, hồ Ma giống như một bầu trời lỏng, ai tình cờ đi ngang, sẽ thấy một thế giới nguy nga, lộng lẫy với vô số những cung điện có mái vòm bằng pha lê, tường bằng kim cương và những cây cột bằng vàng…
Bọn trẻ tim dộng binh binh, sửng sốt khi nghe Suku tiết lộ bí mật của hồ Ma thì ít mà thất kinh khi nghe thằng oắt nói huỵch toẹt điều thầm kín của những con chim đầu người thì nhiều. Mọi cặp mắt đều cảnh giác xoắn chặt lấy ba con chim bự chảng và đen thùi lùi trước mặt, nơm nớp chờ một phản ứng bất lợi. Nhưng thực tế lại xảy ra nhẹ nhàng hơn lo lắng của tụi nó nhiều.
Hoàn toàn không giống một quả mìn bị châm ngòi, người nữ cụp mắt xuống, giọng buồn bã:
– Ngươi nói đúng đó, Suku. Và đó là cái giá mà bọn ta phải trả. Tiếc là bọn ta không có một cơ hội cỏn con nào để chuộc lại lỗi lầm.
Nguyên thắc mắc:
– Sao các người không bay về nhà hay nơi nào đó để báo tin và nhờ giúp đỡ?
Con chim có chiếc đầu ông già làm một động tác trông giống như là nhún vai:
– Hừm, nếu bay được thì bọn ta đã bay rồi. Tụi bay ráng bắt cái đầu của tụi bay suy nghĩ chút đi: nếu bà Ka Lên bay về nhà được thì tụi bay đâu có phải đợi đến bây giờ mới biết được sự thật về số phận của bả.
Trước vẻ mặt ngớ ra của bọn trẻ, gương mặt người nữ khẽ khàng giải thích:
– Chim đầu người chỉ có thể sống luẩn quẩn quanh hồ Ma thôi. Bọn ta tồn tại một nửa do khí dương, một nửa nhờ khí âm. Ra khỏi hồ Ma khoảng ba dặm, bọn ta sẽ tức khắc nhận lãnh cái chết vĩnh viễn và hóa thành hồn ma thực thụ ngay.
– Tôi hiểu rồi. – Nguyên gật đầu, giọng cảm khái. – Phen này nếu hái được táo vàng ở núi Lưng Chừng, bọn tôi nhất định sẽ quay lại đây.
– Ta cảm ơn nhóc mày trước, K’Brăk. – Người đàn ông dữ tợn cười nói, có lẽ bộ mặt bặm trợn đó sinh ra không phải để cười nên lúc này trông nó như bị biến dạng, ngó thiệt là kỳ cục. – Và để tỏ sự cảm kích một cách cụ thể, ta cho nhóc mày biết điều bí mật này: thằng em của mày sẽ được cứu sống nếu có một con basilic chịu hút chất độc trong người nó ra.
– Tôi biết. – Nguyên nói, không để ý đến vẻ mặt cụt hứng của người đàn ông. – Nhưng cách đó thiệt tình là hổng có giá trị chút nào hết. Các người cũng biết rồi đó, basilic là một con quái xà…
– Nè nhóc! Mày tốt bụng thiệt, nhưng như vậy không có nghĩa là mày bớt ngu đi. – Bộ mặt dữ tợn thu ngay nụ cười lại và thô bạo ngắt lời. – Ta đâu có bảo mày đi tìm một con basilic thật. Mày và em mày là hai chiến binh giữ đền, hổng lẽ mày không thể nhờ Nhị tiên hay một đại phù thủy nào đó phe Ánh Sáng hóa thành con basilic để cứu em mày sao?
– Ờ há! – Nguyên, và cả đống cái miệng của tụi bạn nó, bật reo lên.
K’Tub cốc tay lên đầu:
– Mình ngốc thiệt. Nó quay sang Nguyên, mắt sáng rỡ:
– Cần gì Nhị tiên, anh K’Brăk. Em nghĩ thầy N’Trang Long hay thầy Akô Nô đều thừa sức giúp chúng ta.
Trong bọn, chỉ có Suku là chẳng tỏ vẻ gì phấn khởi.
– Chẳng ăn thua gì đâu! – Nó khẽ nói, giọng dàu dàu. – Chỉ có các phù thủy Hắc Ám hoặc có khuynh hướng hắc ám mới có thể hóa ra con basilic. Còn Nhị tiên hay các phù thủy phe Ánh Sáng dù rất thành thạo khả năng hóa thú cũng không thể và không được phép tự biến thành con vật kinh tởm đó.
Y chang như bị tạt nước lạnh, mặt mày bọn trẻ đang tươi hơn hớn bỗng xẹp lép và chảy xệ xuống như những thỏi kem bị nặn quá tay. Mua gục đầu lên vai Êmê, cố hết sức để đừng dội nước mắt lên người nhỏ bạn, trông nó đau khổ đến nỗi không buồn quan tâm đến việc ba con chim đầu người đang giương mắt nhìn nó chòng chọc.
Nguyên xốc Kăply trên tay, bùi ngùi nói:
– Bọn tôi đi đây.

Gương mặt người nữ tròn xoe mắt:
– Các ngươi không đợi gặp bà Ka Lên ư?
– Không. – Nguyên thở dài. – Bọn tôi không muốn dì Ka Lên trông thấy K’Brêt trong tình trạng như thế này. Các người cũng làm ơn đừng nói gì với dì ấy.
– Được rồi. – Con chim ông già đưa chân lên gãi đầu, tư thế ngó thiệt là quái chiêu. – Cứ coi như bọn ta chưa hề gặp tụi bay là xong!
– Tạm biệt ha.
Păng Ting nói, và quay người đi theo Nguyên. Ba con chim đầu người đưa mắt buồn phiền nhìn theo bọn trẻ, con chim đứng giữa tằng hắng một tiếng rồi cất giọng ồm ồm:
– Chúc tụi bay đến được núi Lưng Chừng và hái cả đống táo về nha.
***
Bọn trẻ lẽo đẽo lê bước dọc hồ Ma. Mưa lúc này đã ngưng nhưng tiếng gió thổi qua đám lau sậy ven hồ kêu u u nghe thiệt là lạnh lẽo. Buổi chiều tự dưng dài ra và khung cảnh chung quanh tựa như một bức tranh quá nhiều màu xám, nom buồn tẻ vô hạn.
K’Tub đưa mắt nhìn xuống hồ, chép miệng:
– Hai con ma Pôcô và Pôca hồi trước cũng ở đây, anh K’Brăk há?
– Ờ.
– Anh em tụi nó chắc quậy dữ. – K’Tub lại nói. – Bỏ nhà đi bụi đâu phải là chuyện giỡn chơi.
Bolobala bênh hai con ma nhóc:
– Nếu không có tụi nó, sứ giả Buriam của trùm Bastu đã trốn thoát rồi, K’Tub.
Tam quay đầu nhìn quanh:
– Hổng lẽ trùm Hắc Ám để tụi mình thong dong đến núi Lưng Chừng thiệt sao?
Bọn trẻ vừa đi vừa tự hâm nóng bằng những câu trò chuyện vu vơ, một hồi đã qua khỏi hồ Ma và bắt đầu tiến vào một vùng đồi mọc toàn những loại cây thấp. Hoa sim và hoa mua nở tím sườn đồi khiến cảnh vật trong mắt bọn trẻ vui tươi lên được một chút. Mặt trời lúc này cũng đã ló ra sau cụm mây chiều, và bọn trẻ sung sướng khi thấy cơ thể ấm dần lên.
– Con gì kìa?
Đang đi, Nguyên chợt khựng lại, kinh ngạc kêu lên, cái xác Kăply trên tay suýt chút nữa rơi xuống đất.
Tụi bạn nó lật đật chồm tới trước, sửng sốt khi thấy cạnh bụi sim trên sườn đồi bên phải một con vật kỳ lạ đang đứng giương mắt ra nhìn tụi nó. Suku phải mím môi ghì con Chacha lại để nó khỏi lao tới.
Nguyên cắn môi, mắt mở trừng trừng, không biết con vật trước mặt là con gì. Nó giống như con sóc nếu căn cứ vào bộ lông mềm mại màu nâu và chiếc đuôi dài nhưng đôi chân nó lại là đôi chân vịt, trong khi cái đầu của nó là đầu cá nhám với chiếc mõm dài và nhọn, đôi mắt lờ đờ, nói chung trông thiệt là quái gở.
Con quái đứng im lìm chỗ bụi cây, không tỏ vẻ gì sắp tấn công bọn trẻ nhưng hình thù kỳ dị của nó vẫn khiến đứa nào đứa nấy không rét mà run.
– Giờ tính sao, K’Brăk? – Kan Tô bối rối hỏi. – Tiếp tục đi tới hay là…
– Cứ đi! – Nguyên ngắt lời bạn. – Chắc nó không làm gì tụi mình đâu.
Nói xong, Nguyên sè sẹ nhích chân về phía trước, mắt vẫn chằm chằm nhìn con quái.
Quả như Nguyên nghĩ, con quái chẳng có phản ứng gì khi bọn trẻ lướt ngang qua. Nó vẫn đứng bất động một chỗ, chỉ quay chiếc mõm nhọn theo hướng chuyển động của bọn nhóc như một chiếc kim đồng hồ bự chảng và phát ra một âm thanh kỳ cục trong cổ họng nghe như tiếng òng ọc.
– Ớn lạnh thiệt! – K’Tub vuốt ngực nói, sau khi đã ngoái đầu nhìn lại cả chục lần và chắc nụi là con quái không đuổi theo.
Nguyên quay sang Suku:
– Em biết con vật đó không, Suku?
– Không, anh K’Brăk. – Thằng oắt đáp, ánh mắt xa xăm như đang nghĩ ngợi điều chi.
Mua rụt cổ:
– May mà đó không phải là một con ác thú. Nếu không…
Tiếng đập cánh phành phạch sát rạt trên đầu quạt câu nói của Mua bay mất nửa khúc sau.
Bọn trẻ ngẩng phắt lên, điếng hồn thấy một con chim khổng lồ bay lướt qua, thấp đến mức suýt chạm vào đầu tụi nó. Đó đích thị là một con chim, không nghi ngờ gì nữa, nhưng bọn trẻ rõ ràng cũng nhìn thấy dưới bụng nó có những cái vây lấp lánh như vây cá và khi bay ngang qua, con chim lạ kêu lên những tiếng meo meo khiến tụi nó rùng mình tin là nó có cái đầu của một con mèo.
Lần này thì Nguyên dừng phắt lại, mặc dù con quái điểu đã bay mất.
– Suku! – Nguyên nghiêm mặt nhìn thằng oắt, giọng ngờ vực. – Thế này là thế nào? Nơi đây thực ra là đâu?
– Em không rõ lắm, anh K’Brăk. – Suku lúng túng chùi tay lên vạt áo. – Nhưng chắc chắn siêu phù thủy Yan Dran ở loanh quanh trong khu vực này.
Nguyên nhớn nhác nhìn quanh, lại hỏi, cảm thấy cổ họng khô rang:
– Hổng lẽ ổng chọn một cái chỗ quái đản như thế này để cư ngụ?
Như để trả lời Nguyên, một tiếng ủn ỉn vang lên từ bên trái. Bọn trẻ ngoảnh phắt lại, thấy một con heo trắng thò đầu ra khỏi bụi cây rậm, miệng đang nhai chóp chép một thứ lá quỉ quái gì đó màu đỏ. Con heo không để ý gì tới tụi nó, cứ gục đầu cặm cụi đánh vật với mớ lá trong miệng, vừa ăn vừa kêu ục ục một cách khoái trá.
Bọn trẻ dán mắt vào con heo, thấp thỏm chờ đợi. Và đúng như tụi nó lo lắng, khi con heo chui hẳn ra ngoài, tụi nó thấy con quái chỉ có cái đầu là heo, còn thân mình là của một con vật nào đó từa tựa như con bê nhưng lại có đuôi rắn.
Trong khi tụi con gái sợ hãi giúi vào nhau thì Nguyên một lần nữa đưa mắt nhìn Suku.
– Kệ bọn chúng! Chúng ta cứ đi tiếp, anh K’Brăk!
Suku hắng giọng nói, cố tỏ ra bình thản và nhất là cố tránh ánh mắt của Nguyên mà nó tin là chẳng có chút xíu vui vẻ nào trong đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.