Đọc truyện Chuyện xứ Lang Biang (Tập 3: Chủ Nhân Núi Lưng Chừng) – Chương 15- Phần 1
Chương 10
Lời chỉ dẫn của Bạch Kỳ Lân
Sáng hôm sau, Nguyên và Kăply không đến lớp. Tụi nó ở nhà; trong khi Kăply vừa nhai cơm vừa nghĩ ngợi lan man và đoán hoài không ra cô Haifai sẽ dạy môn Nghệ thuật nguyền rủa như thế nào cho sinh động khi mà thằng Tam không còn là đối tượng thích hợp để cô lôi ra nguyền rủa nữa thì Nguyên vắt óc cố nhớ xem ngoài thầy Haifai, tụi nó còn học thầy nào nữa.
Tối hôm qua, Tam phù thủy Bạch kỳ lân lộ vẻ sửng sốt cực độ khi Păng Ting hỏi bọn họ làm thế nào để đến núi Lưng Chừng.
– Em gặp bọn anh chỉ để hỏi chuyện này thôi sao, Păng Ting?
Masari mở to đôi mắt đẹp, tấm khăn choàng trắng bay phần phật trong gió. Như chưa từng xảy ra cuộc đụng độ khốc liệt với Baltalon cách đây hơn nửa tháng, ba chàng trai Bạch kỳ lân hiện ra trước mắt bọn trẻ nom vẫn xinh đẹp và điệu đàng như các hoàng tử Bắc Âu. Các cây gậy sừng hươu trên tay bọn họ trông còn sặc sỡ hơn các cây gậy đã bị Baltalon phá hủy.
Păng Ting cố tỏ ra duyên dáng bằng cách cười thật tươi:
– Vâng, đúng thế, anh Masari.
Karăm cắn môi hỏi, tay nắm chặt vạt áo chùng, cử chỉ khiến Nguyên nghĩ rằng anh đang cố trấn tĩnh:
– Nhưng tại sao tụi em cần biết điều đó?
Păng Ting đưa mắt nhìn Nguyên và Kăply, ngần ngừ đáp:
– Với các anh thì em nói ra cũng không ngại gì. Anh KBrăk và anh KBrêt đã được chọn là chiến binh giữ đền đời thứ ba.
Cả ba chàng trai Bạch kỳ lân cùng “ồ” lên một tiếng và đưa mắt nhìn nhau. Kăply quan sát cái cách những ánh mắt họ gặp nhau để cố đoán xem họ đang muốn bày tỏ điều gì nhưng nó hoàn toàn bất lực cho đến khi họ quay sang nhìn nó và Nguyên với vẻ dò xét và nói:
– Ra vậy.
Masari nhíu mày:
– Nhưng tụi anh vẫn chưa hiểu tại sao em lại tìm kiếm điều đó nơi tụi anh? Dựa vào đâu mà em nghĩ là tụi anh có thể trả lời câu hỏi đó?
– Anh Masari. – Păng Ting hít vô một hơi, giọng có vẻ bực bội. – Từ nãy đến giờ các anh hỏi em hơi nhiều rồi đó. Em trả tiền để mua câu trả lời của tụi anh chứ không phải để nghe tụi anh hỏi tới hỏi lui và cuối cùng em phải è cổ ra thanh toán cho khoản thời gian lãng nhách đó.
Pila lắc khẽ những lọn tóc mềm mại trên vai, lẩm bẩm như nói với chính mình:
– Lạ lùng thiệt. Tại sao cô bé lại triệu tập tụi mình để hỏi đường đến núi Lưng Chừng?
Karăm nhìn chòng chọc vào mặt Păng Ting, giọng nôn nóng:
– Em nói đi, Păng Ting. Ai bảo em đến gặp tụi anh? Tụi anh hứa sẽ không tính tiền cuộc gặp hôm nay nếu em trả lời câu hỏi này.
Bọn Kăply không thể không nhận thấy Tam phù thủy Bạch kỳ lân đang vô cùng thắc mắc về những gì diễn ra. Có vẻ như việc Păng Ting hỏi thăm họ về núi Lưng Chừng là chuyện họ không bao giờ ngờ tới và căn cứ vào thái độ hoang mang mà họ bộc lộ nãy giờ, Nguyên tin là tụi nó đã hỏi đúng người.
Nó liếc Păng Ting, nhận ra cô bé đang tươi hơn hớn trước đề nghị bất ngờ của Karăm.
– Anh nói chắc đó chớ, anh Karăm?
Păng Ting cẩn thận hỏi lại và khi bắt gặp cái gật đầu khẳng khái của thủ lĩnh Masari, nó toét miệng cười hì hì:
– Vậy thì em xin nói ngay. Đúng là có người xui em đến gặp tụi anh để hỏi về núi Lưng Chừng nhưng em cũng thú thiệt là em hổng biết người đó là ai hết.
Trong khi Karăm phát ra một tiếng gầm khe khẽ trong cổ họng thì Pila thở phì phì, tức tối:
– Em đùa với tụi anh hả, Păng Ting?
– Em không đùa, anh Pila. – Păng Ting chớp chớp mắt để tạo một vẻ ngây thơ hoàn hảo. – Đó hoàn toàn là sự thật. Người đó cỡi chổi bay, bí mật bám theo tấm thảm của tụi em và nói như thế.
Karăm nhíu mày:
– Em không nhìn thấy hắn ta à?
– Em hổng thấy gì hết trọi. – Păng Ting lắc đầu. – Lúc đó, cả hắn lẫn tụi em đều đang bay trong mây mù.
– Anh tin em, Păng Ting. – Thủ lĩnh Masari cất giọng ôn hòa, tay mân mê chuỗi cườm ngọc bích trên cổ và nói tiếp bằng giọng thông cảm. – Đôi khi chúng ta vẫn gặp phải những trường hợp như thế trong cuộc sống.
Đôi mày anh khẽ cau lại, dù giọng nói vẫn mềm mại:
– Kẻ bí mật đó rõ ràng biết rất rõ chúng ta nhưng chúng ta không biết gì về hắn. Thiệt là tệ quá!
– Ờ, tệ thiệt. – Păng Ting a dua. – Nhưng dù tệ đến mấy thì tụi anh vẫn giữ lời đó chớ?
– Giữ lời gì cơ? – Masari nhướn mắt, không hiểu cô bé định nói gì.
Păng Ting gãi đầu, ấp úng:
– Cái vụ… vụ miễn phí bữa nay đó.
– Dĩ nhiên rồi. – Masari mỉm cười, độ lượng. – Không những không lấy tiền em bữa nay mà tụi anh sẽ giải đáp thắc mắc của em ngay đây.
Câu nói của Masari ngay lập tức dựng đứng các vành tai của bọn trẻ. Cả đống ánh mắt chăm chú nhìn anh và cả đống cái miệng cùng há ra, cứ như thể người ta có thể nghe bằng cả tai lẫn miệng.
– KBrăk. – Khẽ huơ cây gậy phép trên tay, Masari nhìn sâu vào mắt Nguyên, nghiêm nghị nói. – Muốn đến được núi Lưng Chừng, chỉ có một cách duy nhất là em phải hỏi thầy em.
– Không được! Không được! – Păng Ting giậm chân bình bịch. – Anh không thể trả lời như vậy được, anh Masari. Anh KBrăk đã hỏi thầy NTrang Long rồi và thầy chẳng chỉ dẫn gì cụ thể hết.
– Đúng rồi đó, anh Masari. – Nguyên vọt miệng, lo lắng. – Thầy chỉ bảo núi Lưng Chừng nằm ở… lưng chừng thôi à.
Masari thản nhiên:
– Anh không nghĩ là em chỉ có một ông thầy.
Không để cho bọn Kăply kèo nài thêm, nói xong, Masari lập tức biến mất. Karăm và Pila nhìn bọn trẻ, nói “Tạm biệt” rồi biến theo Masari, nhanh như khói.
Trong bọn, chẳng đứa nào biết độn thổ nên cả đám đành đưa mắt nhìn xuống chỗ Tam phù thủy Bạch kỳ lân vừa đứng, trông chờ trong vô vọng rằng họ sẽ trồi lên nói thêm một câu gì đó rõ ràng hơn một chút trước khi biến mất thực sự nhưng dĩ nhiên là chẳng có cái quái gì nhúc nhích ở chỗ đó hết.
Bây giờ nghĩ lại, Nguyên nặn óc cố nhớ xem ngoài thầy NTrang Long ra, vị giáo sư nào có thể là người mà Masari muốn nói đến nhưng càng nghĩ nó càng rơi vào chỗ mù mờ, chẳng thu lượm được kết quả gì ngoài chứng nhức đầu khủng khiếp.
– Tao vẫn chưa nghĩ ra ai hết, Kăply. – Một lúc, Nguyên nói, đúng hơn là than vãn.
Nhưng Kăply lại hiểu là bạn đang hỏi ý kiến mình. Nó ngước mặt lên khỏi tô cơm:
– Chuyện hỏi đường đến núi Lưng Chừng hả?
Bắt gặp cái lừ mắt của bạn, Kăply luống cuống nói thêm:
– Theo tao, có thể Bạch kỳ lân muốn tụi mình đến gặp thầy Haifai.
– Thầy Haifai với thầy NTrang Long gần như là một. – Nguyên ngọ nguậy đầu, giọng mệt mỏi. – Nếu thầy NTrang Long đã không nói thì thầy Haifai chắc chắn cũng không hé môi.
Nguyên nhún vai:
– Cũng chưa chắc thầy Haifai đã biết núi Lưng Chừng nằm ở đâu.
– Hay là thầy Đi Pri? – Kăply lại nói hú họa.
– Không thể là thầy Đi Pri được. – Nguyên nhìn bạn bằng ánh mắt chán chường. – Thầy Akô Nô mới chuyển về, cũng không thể tính vô đây. Theo cách nói của anh Masari, người đó phải là người gắn bó và rất gần gũi với tụi mình.
Kăply giật bắn, đôi đũa rơi ngay xuống đất:
– Hổng lẽ anh Masari muốn nói đến thầy Hailixiro?
Nguyên ngước lên cành lá trên đầu, làu bàu:
– Nếu vậy thì thiệt là quái đản!
– Tao nhớ rồi, Nguyên. – Kăply bất thần reo lên, lần này nó làm văng luôn cái tô xuống cỏ. – Mày còn có một ông thầy dạy vẽ.
– Siêu phù thủy Yan Dran?
Nguyên trố mắt nhìn Kăply, sửng sốt buột miệng, đầu óc như bừng tỉnh khi những hình ảnh trong tấm gương lưu trữ hôm nọ cháy lên trong tâm trí nó. Lúc vợ chồng Krazanh và Kim thình lình xuất hiện ở khu núi đá để cứu Yan Dran, Nguyên nhớ trùm Bastu có hỏi một câu “Hắn đã giúp vợ chồng ngươi đến núi Lưng Chừng?”. Đó chỉ là một câu hỏi thoáng qua, hết sức nhỏ nhặt, nhưng đối với Nguyên lúc này, đó chính là chiếc chìa khóa mà nó đang tìm kiếm.
– Xong rồi. – Mặt rạng ra, Nguyên đập hai tay vào nhau đánh “bốp” và nhìn bạn bằng ánh mắt rất khó diễn tả. – Cảm ơn mày, Kăply. Mày nói đúng. Yan Dran chính là ông thầy mà Masari nói đến.
Kăply quẫy mình còn mạnh hơn Nguyên, không phải vì tụi nó đã tìm ra đáp số của bài toán hóc búa mà vì lần đầu tiên trong đời nó nghe thằng bạn đại ca của nó mở miệng cảm ơn nó, lại bằng giọng xúc động đến mức nó tin rằng nếu thằng Nguyên không ngất đi thì chính nó sẽ lăn ra xỉu.
* * *
Không đứa nào xỉu hết, vì ngay lúc đó Êmê và KTub về tới.
– Có cái này hay lắm nè.
KTub vừa nói vừa liệng chiếc cặp lên bàn đánh rầm, rồi lúi húi lục từ trong đó một lá thư, hí hửng chìa ra:
– Hai anh đọc đi.
Nguyên và Kăply mở ra xem, ngạc nhiên thấy đó là thư của thầy hiệu trưởng gửi ông KTul và bà Êmô xin phép cho bốn đứa tụi nó chiều nay vô trường để phụ làm sổ sách.
– Anh không hiểu gì hết, KTub. – Nguyên ngước nhìn thằng oắt và đưa trả lá thư cho nó.
KTub toét miệng cười:
– Em chẳng cần hiểu làm quái gì. Được đi chơi là em khoái rồi.
– Ai bảo em là đi chơi? – Êmê trừng mắt.
KTub nhăn nhó:
– Nhưng em thì biết con khỉ gì về chuyện sổ sách cơ chứ!
– Đừng cãi nữa! – Nguyên nhìn Êmê và KTub, rồi thình lình hạ giọng. – Tụi em có biết Bạch kỳ lân muốn chúng ta đi gặp ai không?
– Ai vậy, anh KBrăk? – Êmê và KTub hồi hộp dán mắt vào mặt Nguyên.
– Yan Dran.
KTub nhảy bắn một cái, bay tuốt lên ghế khi nghe cái tên đó:
– Sao em và chị Êmê không nghĩ ra ổng há! Dở thiệt tình!
– Con làm gì thế, KTub? – Tiếng ông KTul vang lên từ chỗ cầu thang cắt đứt cơn phấn khích của thằng oắt. – Tháng này con xếp hạng nhất trong lớp à?
KTub huơ tờ giấy trên tay về phía ba nó:
– Thầy hiệu trưởng gửi thư cho ba nè.
Có lẽ ngay cả trong mơ ông KTul cũng không bao giờ chờ đợi điều đó. Kẹp xấp báo vô nách, ông bước nhanh về phía KTub, giật lấy lá thư trên tay nó rồi ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc ở đầu bàn, ông mở thư chăm chú đọc.
– Có thiệt là lão NTrang Long kêu tụi con vô trường để làm sổ sách không? – Buông lá thư xuống bàn, ông KTul ngước cặp mắt lấp loáng chiếu thẳng vào mặt thằng con, nghi ngờ hỏi.
– Làm sao con biết được, ba. – KTub nhăn nhó, nó đã leo xuống khỏi ghế và đang nhìn ba nó từ đầu bàn đối diện. – Chiều nay tụi con mới vô trường mà.
– Hừm, ta nghi lão này lắm. – Ông KTul khẽ nhúc nhích hàng ria mép. – Có khi lão tính lợi dụng tụi con vô chuyện bá láp gì đó.
KTub lia mắt xuống xấp báo ba nó vừa đặt trước mặt:
– Bộ tờ Tin nhanh N, S & D vừa đầu độc ba chuyện gì nữa hả ba?
Ông KTul quắc mắt nhìn thằng con, những thớ thịt trên mặt đanh lại, giọng gằn gằn như thể ông nhai kỹ từng tiếng trước khi nhả ra:
– Ta nghĩ con nên học cách tôn trọng Ama Đliê, KTub à. Theo ta thì trong vụ Bolobala, Ama Đliê chỉ sai lầm về mặt suy luận nhưng khi thông tin về các sự kiện, ông ta không hề bịa đặt.
KTub định im lặng nhìn ba nó, vì dẫu sao thì nó cũng thấy chỗ này ba nó nói đúng. Nhưng rồi rất nhanh, nó phát hiện ra ngay lỗ hổng trong câu nói của ba nó.
– Con thì con không dễ tin như ba. – KTub dài môi ra. – Dựa trên những sự kiện có thật để dẫn dắt người đọc đến những kết luận vớ vẩn, điều đó xem ra còn láo toét hơn là bịa đặt hoàn toàn.
Thái độ ương ngạnh của thằng con làm ông KTul điên tiết. Ông đập mạnh tay xuống bàn làm xấp báo nảy tưng lên. Ông chộp lấy một tờ liệng tới trước mặt bọn trẻ và hả họng gầm lên, Kăply lấy làm mừng là thằng Đam Pao và con Chơleng chưa dọn bát đĩa ra, nếu không thức ăn trong miệng ông thế nào cũng văng tá lả và bám đầy đầu cổ tụi nó là cái chắc:
– Chống mắt lên xem đi, con trai! Để thấy Ama Đliê có phải hạng người láo toét không!
Nguyên, Kăply và Êmê tò mò chụm đầu vô tờ Tin nhanh N, S & D lòe loẹt trên tay KTub, không hiểu Ama Đliê còn tung được tin gì bậy bạ khi mà thám tử Eakar vừa thất bại thảm hại trong vụ kết án cô Kemli Trinh và pháp sư Lăk.