Chuyện xứ Lang Biang (Tập 2: Biến cố ở trường Đămri)

Chương 04


Bạn đang đọc Chuyện xứ Lang Biang (Tập 2: Biến cố ở trường Đămri): Chương 04

Chương 4
Bùa ếm hình nhân
Suku không thuê thảm bay của lão Alibaba nữa. Sau khi phát giác ra tụi nó bị kẻ lạ mặt bí mật bám theo, cả bọn sợ hết vía và hoàn toàn không muốn lang thang trên không một lần nữa chút xíu nào.
Hôm qua trên đường về, gần như không ai nói với ai một câu, cứ như thể những cái lưỡi thụt đi đâu mất. Cả bọn phấp phỏng ngồi túm tụm vào chính giữa tấm thảm và vật lộn một cách khổ sở với cảm giác đang bị những cặp mắt vô hình rình rập. Câu chuyện về cái báo động kế lại có dịp ngân nga trong những cái đầu vốn không cần nhớ lại những gì thầy N’Trang Long nói cũng đủ tê liệt hết chỗ nói rồi.
Gã Mustafa từ khi phát hiện ra chiếc chổi bay cho đến lúc lái tấm thảm chúi xuống khu vườn um tùm đằng sau nhà lão Alibaba (hấp tấp đến nỗi va đánh sầm vào thân cây bự nhất và bọn Suku văng tung tóe mỗi đứa một nơi), chỉ lầm rầm niệm chú hay cầu nguyện gì đó, không hề nói một tiếng nào, và hoàn toàn ngược lại với bộ dạng dềnh dàng lúc ra đi, suốt quãng đường về dài dằng dặc gã chỉ cố làm sao rút người cho nhỏ lại và phải nói là gã làm cái chuyện đó trông thiệt là vất vả.
Kăply liếc bộ mặt mất hết thần sắc của Mustafa, thấp thỏm nhủ bụng: Chắc chỉ có sứ giả của trùm Bastu mới khiến gã sợ đến són ra quần như vậy thôi. Có lúc Kăply định lên tiếng gạn hỏi nhưng rồi nó biết có cạy miệng gã cũng chẳng nói và thực sự thì nó thấy điều đó cũng chẳng cần thiết khi thái độ chết nhát của Mustafa đã tự tố cáo tất cả những gì gã đang nghĩ trong đầu rồi.
Bây giờ nhớ lại cái lúc cả bọn lóp ngóp bò dậy sau cú ngã quá mạng và tìm mãi không thấy gã Mustafa lẫn vợ chồng con cái lão Alibaba đâu, Kăply không khỏi phì cười mặc dù không thể bảo là lòng nó đang vui sướng. Trong trí nó lúc này đang tái diễn cái cảnh thằng Suku ôm mớ tiền vàng trên tay, sục sạo khắp cái hang chuột chũi của lão Alibaba một cách vô vọng, cuối cùng đành đứng giữa nhà chửi om một hồi rồi đặt tiền lên bàn, lủi thủi ra về.
– Cười chuyện gì vậy, anh K’Brêt?
K’Tub tò mò dán mắt vào mặt Kăply, lúc này cả bọn đang ở trên đại lộ Brabun với cặp sách lủng lẳng trên tay.
– Chuyện hôm qua ấy mà.
– Chuyện hôm qua theo tao chẳng có gì đáng cười. – Nguyên nhếch mép, giở giọng đại ca.
Kăply khẽ nhăn mặt, nó khịt khịt mũi như thể Nguyên vừa nhét một hạt táo vào trong đó:
– Đến bây giờ tao vẫn không hiểu lúc đó đám người của lão Alibaba chui đi đâu.
– Chắc chắn là bọn họ đã độn thổ trốn vô rừng. – Êmê tặc lưỡi.
– Điên thiệt tình! – K’Tub bình luận kèm theo cái nhún vai.
– Họ không điên đâu, K’Tub. – Nguyên thở phì một tiếng. – Chẳng qua họ quá khiếp đảm trước thế lực của Bastu. Họ sợ sứ giả của trùm Hắc Ám bí mật bám theo Mustafa để lần ra chỗ cư ngụ của họ.
– Bộ anh tin cái tên lén lén lút lút hôm qua là người của trùm Bastu thật hả?
K’Tub giương mắt nhìn Nguyên và hỏi một câu kỳ cục đến mức Nguyên phải giương mắt chòng chọc nhìn lại nó:
– Chứ chẳng lẽ hổng phải?
Cái nhìn như xoi thủng cả gỗ của Nguyên khiến K’Tub lúng túng đưa tay gãi đầu.
– Hôm qua em cũng nghĩ như anh. – Nó bối rối đáp. – Nhưng sáng nay em bỗng ngờ ngợ. Nếu là người của phe Hắc ám tại sao hắn lại bảo mình đi gặp Tam phù thủy. Anh và anh K’Brêt mà tìm ra được núi Lưng Chừng thì bọn chúng chỉ có khóc.
– Không cần phải thông thái mới biết được đó là đòn đánh lạc hướng, K’Tub à. – Păng Ting ngọ ngoạy đầu trong chiếc áo chùng, nóng nảy kêu lên, bữa nay nó lại nhuộm tóc đen khiến Nguyên và Kăply cứ nhìn sững. – Chị không tin Hắc tinh tinh và Bạch kỳ lân biết đường đến núi Lưng Chừng, thậm chí chị nghĩ chưa chắc bọn họ đã biết hòn núi đó nằm ở đâu.
Nguyên nhìn Păng Ting bằng ánh mắt tán thưởng:
– Hiện nay người của trùm Bastu đang theo mình rất sát và chắc chắn đã biết tỏng ý định của tụi mình. Rõ ràng bọn chúng đang lo lắng tìm đủ mọi cách để làm mình hoang mang…
Êmê không bỏ lỡ cơ hội hùa theo Nguyên, giọng hớn hở chưa từng thấy:
– Thầy N’Trang Long đã khẳng định thế nào anh K’Brăk và anh K’Brêt cũng tìm ra núi Lưng Chừng. Trùm Bastu có lẽ đã đánh hơi được điều này nên… nên…
Đang thao thao, Êmê đột nhiên ngắc ngứ như đang nghẹn một đống cá pha lê trong họng khiến cả bọn ngạc nhiên ngước lên và nhận ra tụi nó đang chui qua mái che trước cổng trường.
Thằng Steng! Kăply bật kêu khổ thầm, nhưng sau khi dáo dác nhìn quanh nó chẳng thấy bộ mặt lấm tấm mụn nào ở gần đó. Ủa, thế sao Êmê… Nhưng Kăply không có đủ thì giờ nói hết cái câu tự hỏi trong đầu vì ngay lúc đó nó kịp nhìn thấy cái gì đã chẹn ngang cổ Êmê: Tít đằng xa, Bolobala đang chạy như bay về phía tụi nó, vừa chạy vừa vung vẩy tay, và trông cái vẻ mặt tươi hơn hớn của con nhỏ khi nhìn thấy Nguyên, Kăply không thể cưỡng được một cái liếc mắt hồi hộp về phía Êmê.

– Chào K’Brăk.
Bolobala vui vẻ kêu lớn, và cái bộ dạng mừng rỡ quá trớn của nó khiến Nguyên đỏ bừng mặt.
– Chào Bolobala.
Nguyên đáp giọng ỉu xìu, trong bụng ao ước phải chi người đang đứng trước mặt nó lúc này là thằng Steng quách cho rồi.
Bolobala cầm tay Nguyên lắc lắc:
– Hôm nay có giờ Thần chú chiến đấu, tôi biết thế nào bạn cũng đến mà.
Nói xong, nó toét miệng cười, khuôn mặt bầu bĩnh của nó nở ra như được nhúng trong niềm vui khôn xiết.
Trong khi Êmê hầm hầm dán mắt vào bàn tay Bolobala lúc này vẫn đang nắm cứng tay Nguyên thì những đứa còn lại chăm chăm dán mắt vào mặt nó, với cái vẻ lo âu của những người đang rình một quả mìn vừa bị châm ngòi.
Bolobala như không nhìn thấy vẻ căng thẳng trên mặt tụi bạn, lại lắc lắc tay Nguyên và kêu lên bằng giọng hân hoan lộ liễu:
– Đi! Tụi mình vô lớp đi!
Vừa nói nó vừa kéo Nguyên về phía lớp Cao cấp 2 trong khi thằng này có vẻ như đang ra sức ghì lại.
– Buông tay ra, Bolobala. – Tới nước này thì Êmê không thể tiếp tục làm ra vẻ mình là quả mìn bị thối; nó rít lên như con ngỗng mái bị bắt mất con. – Bạn không nghĩ là anh K’Brăk không thể tự mình đi đứng đó chớ?
– Ờ, ờ, mình quên! – Bolobala ngoảnh lại nhìn Êmê, buông tay Nguyên và đáp bằng cái giọng hớn hở như muốn nói chẳng có gì đáng để làm ầm ầm lên như thế.
Vẻ tỉnh queo của Bolobala càng làm Êmê tức uất. Nó hít vào một hơi thật dài, như chuẩn bị phun lửa qua chiếc mũi hếch. Nhưng nó chưa kịp gầm lên thì Nguyên đã ngoái cổ lại, vẫy tay:
– Tụi anh vô lớp trước nhé.
Chỉ đợi có vậy, Kăply co cẳng lật đật chạy theo Nguyên và Bolobala. Cũng như Păng Ting và K’Tub, nó vô cùng nhẹ nhõm vì trận tử chiến giữa Êmê và Bolobala đã không có cơ hội xảy ra trước khi tụi nó kịp tách làm hai nhóm.
“Chào K’Brêt! Trò và trò K’Brăk dạo này vẫn khỏe chứ hả?”. Giọng nói quen thuộc của thầy Hailixiro vang lên ong óng trong đầu khiến Kăply sực nhận ra nó đang đi ngang qua lớp Cao cấp 1. Kăply ngoảnh nhìn vào trong, cố tìm xem Mua đang ở đâu nhưng nó chỉ bắt gặp gương mặt tròn quay của thầy Hailixiro đang tươi cười nhìn nó. Thầy vẫn nặng nhọc chôn khối thịt nung núc của thầy trong chiếc ghế bành với tấm áo chùng đỏ quấn quanh người, cái hình ảnh mà Kăply có cảm giác suốt cả ngàn năm nữa chắc cũng không thay đổi. Chỉ có chiếc đầu hói của thầy là Kăply không thấy đâu, chắc vì mới vào lớp nên thầy chưa kịp gỡ chiếc nón chóp ngù vàng vốn chưa bao giờ làm thầy thấy thoải mái, nhất là nó quá chật so với chiếc đầu bự chảng của thầy.
Kăply mấp máy môi “Chào thầy”, hy vọng thầy Hailixiro đọc được sự lễ phép của nó qua cử động của đôi môi. “Ta nghĩ các trò phải rất cẩn thận trong những ngày sắp tới”. Nụ cười trên mặt thầy Hailixiro thoạt biến mất, thầy nghiêm nghị nói tiếp, vẫn bằng cái lối thần giao cách cảm mà Kăply cực kỳ ngao ngán: “Gần đây ta cảm thấy có một hiểm họa vô hình nào đó đang lơ lửng trong trường”.
Kăply nghe tim đập binh binh, hoàn toàn bất ngờ trước lời dặn dò của thầy Hailixiro. Như vậy, hóa ra không chỉ có thầy N’Trang Long và thầy Haifai biết được mối nguy hiểm đang tiềm phục trong trường.
Kăply gật gật đầu với thầy Hailixiro qua cánh cửa mở rộng, ý nói là nó và K’Brăk đã biết chuyện đó rồi. Nhưng thầy Hailixiro lại hiểu cái cử chỉ của Kăply theo nghĩa khác, nên giọng nói của thầy lại cất lên trong đầu Kăply, lần này không giấu vẻ hài lòng “Ta rất vui khi các trò biết nghe lời ta. Các trò phải biết là ta rất lo cho sự an nguy của các trò”. Thầy Hailixiro kết thúc cuộc đàm thoại một chiều bằng cách quay mặt xuống lớp, giải phóng Kăply ra khỏi cái lối trò chuyện bằng ngôn ngữ của người câm khiến nó rầu chết được.
Kăply đuổi kịp Nguyên và Bolobala chỗ cửa Cao cấp 2. Nó khều vai bạn, hổn hển thông báo:
– Thầy Hailixiro vừa nói chuyện với tao. Ổng bảo ổng cảm thấy có một mối hiểm họa đang lơ lửng đâu đó…
Nguyên đánh mắt sang Bolobala và đưa tay lên miệng “suỵt” khẽ. Y chang radio bị mất sóng, câu nói nửa chừng của Kăply đột ngột tắt lịm. Nhưng Bolobala đã kịp cất giọng tò mò, như để chứng minh là không phải tự nhiên mà trông nó rất giống mèo:
– Thầy Hailixiro nói gì bạn thế K’Brêt?
– Ờ, ờ, không có gì. – Kăply ấp úng, cố xoay chuyển ý nghĩ. – Ờ, ổng chỉ nói là ổng rất khoái tụi này. Ổng bảo nếu tụi này cảm thấy không theo kịp chương trình của lớp Cao cấp 2 thì quay về học với ổng.
Bolobala bày tỏ sự ngờ vực bằng một cái nhún vai; không phải nội dung câu trả lời mà chính vẻ mặt thoạt xanh thoạt đỏ của Kăply khiến nó tin rằng cái điều thầy Hailixiro vừa nói chắc chắn có nội dung quan trọng hơn nhiều. Lúc đó nếu không nhác thấy thầy Haifai đang đứng nhe nanh trước bảng và đập đập hai tay vào nhau làm phát ra những tràng lốp bốp như pháo nổ để dập tắt tiếng rì rầm dưới các dãy bàn, Bolobala đã gặng hỏi Kăply tới nơi tới chốn rồi.
Nguyên và Kăply dĩ nhiên cũng nhìn ra cơ may đó nên tụi nó nhanh nhẹn chộp lấy bằng cách lập tức vù ngay xuống chỗ ngồi, luống cuống như đang trong một cuộc tháo chạy đến nỗi cái thằng ít nói nhất trên đời là Tam cũng phải tròn mắt lắp bắp:
– Ai… ai rượt tụi mày vậy?

oOo
Thoát khỏi Bolobala không có nghĩa là tránh xa được mọi rắc rối. Một lát sau, Kăply đau khổ tóm được cái triết lý đó khi đang mải ngắm nghía và phân tích thầy Haifai, loay hoay đoán xem thầy có bao nhiêu phần trăm khả năng là người của trùm Bastu, hoàn toàn vứt bỏ những lời giảng ra khỏi đầu óc, thì thình lình nó nghe tên mình nhảy ra khỏi mớ răng lởm chởm của thầy:
– K’Brêt, Lung, lên bảng!
Kăply giật bắn như thể nghe một phát đạn sượt qua đầu. Người chết điếng, hoàn toàn không nhận ra là mình đã di chuyển như thế nào, một lát sau Kăply thấy mình đang đứng nhấp nhổm trước đôi tai chuột của thằng Lung với nỗi hoang mang chạy nhộn nhạo trong đầu: Hổng lẽ thầy Haifai biết mình đang xem xét ổng nên ổng tìm cách làm ình khốn khổ chơi?
– Thần chú chiến đấu số 7 là thần chú Sụm bà chè. Các trò đã biết cách thực hành rồi chứ hả? – Tiếng nói ồm ồm của thầy Haifai phát ra từ đâu đó ở khoảng giữa của chiếc mũi gãy và đôi môi đỏ chót.
– Dạ biết ạ.
Thằng Lung rống lên với vẻ hào hứng làm Kăply phải vội vàng mấp máy môi theo và dĩ nhiên là không phát ra một chút xíu hơi nào.
– Vậy thì bắt đầu đi!
Thầy Haifai ra lệnh bằng giọng điệu khoái trá như thể thầy biết trước người sụm bà chè hiển nhiên là Kăply và nếu điều đó mà không xảy ra thầy sẵn sàng để cho trời sập ngay chóc xuống đầu cho rồi.
Trước hàng chục cặp mắt thô lố chĩa lên từ dưới lớp, Kăply và Lung đồng loạt chĩa tay vào nhau, miệng lầm bầm gần như cùng một lúc. Và cũng gần như cùng một lúc, cả hai nện mông đánh rầm xuống đất, mạnh đến mức có cảm tưởng tụi nó không có mục tiêu nào to tát hơn là làm thủng quách cái nền nhà cho bõ ghét.
– Hay lắm, K’Brêt!
Nguyên không kèm được tiếng reo, cảm thấy bất ngờ một cách sung sướng khi trước đó ngó khuôn mặt đang héo đi từng phút một của Kăply, nó chắc mẩm thằng bạn mình sẽ chẳng làm được trò trống gì.
– Chẳng hay ho gì trong chuyện này hết!
Thầy Haifai giận dữ nói. Rồi chĩa cái trán dồ về phía Kăply thay cho ngón tay thầy khịt khịt mũi đầy đe dọa:
– Trò đứng lên đi!
Kăply vặn vẹo người cố nhổ mông lên khỏi mặt đất nhưng hoàn toàn vô vọng, cứ như thể nó đang ngồi trên một lớp keo dính thượng hảo hạng.
– Thưa thầy… – Kăply ngước cặp mắt bất lực nhìn thầy Haifai.
Như không trông thấy cái nhìn cầu cứu của Kăply, thầy Haifai tỉnh bơ quay cái trán dồ sang Lung:
– Trò cũng đứng lên đi!
Khác hẳn với tình trạng của Kăply, Lung chỏi tay một cái là đứng dậy được ngay, gần như chẳng cần phải cố sức khiến cả lớp bật ra tiếng “Ồ” sửng sốt.
– Sao lạ vậy thầy? – Thằng Amara cất tiếng oang oang. – Có phải cái mông bạn Lung trơn hơn cái mông của bạn K’Brêt không hả thầy?
Cái lối cợt nhả không đúng lúc của thằng Amara làm đôi mắt tối om om của thầy Haifai vụt lóe lên thứ ánh sáng rùng rợn nhưng chỉ thoáng qua một giây là tắt phụt ngay và đứa nào cũng biết sở dĩ thầy thình lình nguội ngắt như vậy chẳng qua là do thầy chợt nhớ ra đứa học trò mất dạy này vốn là đệ tử ruột của vợ thầy.
– Tụi bay chống tai lên mà nghe nè! – Thầy Haifai cáu kỉnh dộng tay vô bảng rầm rầm; không làm gì được thằng Amara thầy có vẻ như muốn xả cơn giận lên đầu nguyên cả lớp. – Ta đã nói khô nước miếng với tụi bay những gì từ hồi đầu năm đến giờ hả? Rằng thì là Thần chú chiến đấu không phải là thứ để giỡn chơi. Chẳng may có đứa khốn nạn nào đó của phe bên kia muốn ăn thịt tụi bay, tụi bay phải dùng thần chú Sụm bà chè đánh cho hắn lết mông luôn.
Thầy chỉ tay vô Kăply lúc này đang tiếp tục đau khổ ịn mông xuống đất:
– Tụi bay thấy chưa. Thế mới gọi là Thần chú chiến đấu. Chiến đấu cái con khỉ gì mà đối phương vừa ngã xuống đã bật ngay dậy như có lò xo dưới mông. Cái đó là trò con nít.
Thầy quắc mắt nhìn Kăply, thứ ánh sáng chết chóc khi nãy lại bừng lên trong hốc mắt và câu hỏi của thầy nghe rin rít như phát ra từ một chiếc cối xay:

– Vừa rồi trò đâu có xài thần chú Sụm bà chè, đúng không?
Trước mấy chục cái miệng há hốc của lũ bạn, Kăply gục đầu lí nhí:
– Dạ.
– Hừm, trò tưởng không có chuyện gì trên đời dễ hơn là qua mặt ta hả? Trò lầm to rồi, K’Brêt! – Tóc trên đầu dựng ngược, thầy Haifai nắm chặt hai tay như cố để đừng xông vào bóp cổ tên học trò láo toét đang ngồi rúm người dưới đất. – Nói thiệt với trò, thứ thần chú Té xuống mà trò vừa đem ra xài là thần chú phổ thông, thứ thần chú loại bét dành cho con nít mới biết mặc quần. Ta nghĩ ở vào địa vị một thành viên nhà K’Rahlan, lẽ ra trò nên có ý thức học hành tử tế hơn mới phải. Trò khai thiệt đi, trò học ba thứ mánh khóe bất lương này từ trò Tam phải không?
Thầy Haifai nói sùi bọt mép, và khi nhắc đến tên Tam, nước miếng thầy bắt đầu văng tùm lum. Trong một lúc, Kăply bỗng thấy mình giống thằng Tam thiệt. Nó phát giác ra mình ớn thầy Haifai đến nỗi nước miếng thầy văng tá lả trên đầu trên cổ nó cũng chẳng dám lấy tay chùi và nhất là tự nhiên nó nghe mình lắp bắp bằng cái giọng của thằng Tam lúc sắp són ra quần:
– Thưa thầy… con không có…
– Trò về chỗ đi!
Thầy Haifai phất tay một cái, dựng Kăply dậy.
Trong khi Kăply gằm đầu lê bước về chỗ, ánh mắt vẫn còn tức tối của thầy xẹt ngang xẹt dọc khắp lớp như muốn đố đứa nào mở miệng chọc tức thầy. Và khi thấy lũ học trò im thít một cách ngoan ngoãn, thầy lại càng muốn nổi điên.
– Tụi bay đúng là một lũ ngu! – Thầy quài tay ra sau dộng vô tấm bảng đánh “rầm” một cái nữa, cất tiếng chửi. – Thần chú Sụm bà chè và thần chú Té xuống khắc nhau như mặt trời với mặt trăng mà chẳng có cái đầu bã mía nào nhận ra. Tụi bay học hành cái kiểu gì vậy hả?
Thầy ngừng lại để thở, mảng áo chùng trước ngực phồng lên xẹp xuống đầy kích động như có một con mèo đang cựa quậy ở trỏng. Và bọn học trò lại giật thót khi thấy thầy một lần nữa nhe nanh ra. Nhưng cả đống cái miệng đang nín thở liền xì ra nhẹ nhõm khi nhận ra đó là giọng của vợ thầy:
– Thôi, đủ rồi, ông ơi. Tiếp tục kêu bọn nhỏ lên thực tập đi!
– Đúng rồi đó, cô! – Thằng Amara hân hoan phụ họa, có vẻ như cố kềm một tiếng reo. – Thầy dạy tụi con không bao nhiêu mà chửi tụi con quá trời, cô ơi!
– Được lắm, Amara! – Thầy Haifai chọc ngón tay đang run lên về phía thằng nhóc nói qua hàm răng nghiến chặt. – Vậy thì trò bước lên đây đi!
Amara hùng dũng tiến lên bảng, cố tình không nhìn thấy mối ác cảm đang hiện lồ lộ trên mặt thầy.
Ngón tay màu mè của thầy Haifai rê lòng vòng quanh các dãy bàn như nòng đại liên rồi thình lình chĩa ngay khuôn mặt bầu bĩnh của Bolobala:
– Trò!
Thằng Amara giãy nảy khi thấy Bolobala bước ra khỏi chỗ ngồi:
– Đổi đứa khác đi thầy! Đánh thắng tụi con gái chẳng vinh dự gì hết, nhất là với một người sau này sẽ là một Đại phù thủy lừng danh và là kẻ thống trị tối cao của xứ Lang Biang…
– Im đi, Amara. – Thầy Haifai sầm mặt nạt ngang. – Cái đó là bả nói chứ không phải ta nói. Trò sau này sẽ thành cái thứ gì thì kệ trò, bây giờ trò phải đấu với Bolobala đã.
Kăply chưa bao giờ nghe thầy Haifai nói với Amara bằng giọng điệu xài xể như vậy. Nó sướng rên người, cảm thấy thầy bớt giống tay chân của trùm Bastu một chút.
– Ông ăn nói càng lúc càng chẳng ra làm sao. – Tiếng vợ thầy Haifai lập tức rít lên, tưởng như có một quả đạn pháo đang bay trong phòng. – Cái trò nói xấu đồng nghiệp như vậy thiệt tiểu nhân hết chỗ nói. Ông có muốn tôi nhổ ông không còn một cọng tóc hay không hả?
Không rõ vì chợt nhận ra mình phát biểu hơi quá trớn hay vì sợ lời hăm dọa đầy bạo lực của bà vợ mà thầy Haifai nín thinh. Chỉ khi Amara và Bolobala đứng đối diện nhau, thầy mới khe khẽ nói, bằng cái giọng lí nhí y như mượn của thằng Tam:
– Bắt đầu đi!
Cả hai cánh tay cùng nhanh nhẹn vung về phía trước, và Amara vừa nhúc nhích môi chưa kịp đọc hết câu thần chú đã bất thần té bật ngửa ra sau, dộng đầu xuống đất một cái “cộp”. Phải nói ra cú té rất ngoạn mục mặc dù trông hổng giống chút xíu nào với kiểu té tét mông của người bị trúng thần chú Sụm bà chè.
Trong khi cả lớp đang trố mắt lên chưa hiểu điều gì vừa xảy ra thì cả hai vợ chồng thầy Haifai gần như cùng ré lên một lượt bằng thứ giọng pha trộn rất kỳ cục:
– Tam!
– Thưa thầy… con không có…
Tam run bắn. Trông nó hoảng đến mức chưa kịp đứng lên, câu nói đã run rẩy phun ra trước.
– Trò có hay không ta không cần biết. – Thầy Haifai gầm lên điên cuồng, trông thầy giận đến mức có cảm tưởng sự gắt gỏng thầy dành cho Amara một phút trước đó chỉ đáng là cơn hắt hơi nho nhỏ và nếu như lúc này thầy có đột ngột nổ tung lên ngay giữa lớp thì cũng chẳng có ai ngạc nhiên. – Ta đã nghe những lời xảo trá của trò quá nhiều rồi. Tóm lại, trưa mai sau khi chùi cầu tiêu, trò phải ở lại đây đến tối để lau cho sạch hết mọi thứ từ cửa nẻo, bàn ghế cho đến sàn nhà, nhớ chưa?
– Dạ, nhớ ạ.
Kăply tò mò liếc Tam qua khóe mắt, thấy thằng này yếu ớt đáp và rũ người xuống ghế, nom mềm oặt như một thỏi cao su bị hơ lửa. Dù đang buồn nẫu ruột vì mới bị thầy Haifai chửi te tua, Kăply cũng rất muốn phá ra cười. Nó nhớ lại lời nguyền bí mật vọng vào tai nó trước khi Amara té lật gọng, thầm công nhận thằng Tam đóng kịch siêu đẳng thiệt. Tam không những giỏi vờ vịt mà phải nói là cực kỳ lì lợm. Cứ nhằm giờ dạy của vợ chồng thầy Haifai mà giở trò đểu cáng, trừ quái nhân Tam có lẽ không đứa học trò nào trong trường Đămri dám thử làm, dù chỉ làm thử một lần cho biết.

oOo
Trong khi lớp Cao cấp 2 của Nguyên và Kăply xảy ra đủ thứ chuyện nhăng nhít thì ở lớp Trung cấp hai cách đó mấy căn, Êmê đang đăm đăm dán mắt lên bảng, say sưa rình từng lời giảng của thầy Đi Pri trong tiết Luyện bùa.
Lúc bình thường, Êmê chỉ thích học các môn mà tính hiếu kỳ bị kích thích dữ dội như Quái vật học hay Các loại quỷ. Nó không khoái môn Luyện bùa lắm, mặc dù gần đây cái vạc phế thải mà ông K’Tul quẳng trong nhà kho thường xuyên được nó lôi ra để rang hết hòn đá này đến hòn đá khác hoặc nấu tùm lum các loại dược thảo cho Nguyên lận theo người đề phòng bất trắc.
Hôm nay cũng vậy, ngay từ đầu giờ, Êmê chẳng để tâm lắm vào bài học, nhất là từ khi con nhỏ Bolobala xuất hiện, thân mật với Nguyên một cách trắng trọn, sau đó lôi Nguyên và Kăply đi tuốt, tâm trí của Êmê như tan ra, những ý nghĩ trong đầu cứ đứt rời từng khúc không làm sao nối lại được.
Suốt một lúc lâu, Êmê ngồi trong lớp như ngồi giữa màn sương, thấy hình ảnh chung quanh nhòa đi, chập chờn như ảo ảnh.
Êmê chỉ bừng tỉnh khi đập vào tai nó loáng thoáng một điều gì đó, một điều mà bằng trực giác Êmê biết là số phận đã ưu ái tặng cho nó.
Nó lúc lắc mái tóc vàng, màn sương trước mắt lập tức tan biến. Và ngay khi vừa thoát ra ngoài rìa của cơn mê, nó nghe như có một luồng điện chạy qua người khi nhận ra thầy Đi Pri đang hướng dẫn học trò cách Ếm bùa bằng hình nộm.
Có thể nói chưa bao giờ Êmê chí thú nghe giảng đến thế, vừa nghe vừa sốt sắng ghi chép, cảm giác đây là bài giảng thầy Đi Pri dành riêng cho nó, ngòi viết chạy kinh hoàng trên giấy:
– Đây là loại bùa được du nhập từ xứ Mũi Lõ. Thông thường các hình nộm được làm bằng sáp hoặc đất sét trộn lẫn với móng tay của nạn nhân, tệ lắm cũng phải trộn cho được vài sợi tóc. Chôn hình nộm dưới gốc cây cải hương vào lúc nửa đêm. Đúng hai mươi tư tiếng đồng hồ sau, người bị ếm sẽ biến mất khỏi mặt đất…
Păng Ting ngồi bên cạnh, ngạc nhiên thấy Êmê đột nhiên biến thành đứa mê ghi chép, cái hình ảnh nó chưa từng thấy trước đây, một trạng thái báo trước Êmê nếu không sắp thành một nhà bác học thì chắc chắn là sắp điên.
– Chị Êmê…
Păng Ting kêu khẽ và được đáp lại bằng một cái khoát tay trông rất khùng khùng của Êmê.
Chỉ đến khi tiếng chuông tan học vang lên và thầy Đi Pri cùng mái tóc bóng mượt biến mất ngoài hành lang, Êmê mới tống mớ sách tập vào cặp, lấy tay chùi mồ hôi trán và bắt đầu bớt giống một bệnh nhân vừa trốn ra khỏi viện tâm thần.
Păng Ting cố che giấu tâm trạng lo lắng bằng một lời bông đùa:
– Chị không định đứng đầu lớp tháng này chứ hả, chị Êmê?
Păng Ting vừa hỏi vừa nhìn sâu vào đáy mắt của Êmê, kín đáo thở phào khi không phát hiện dấu hiệu gì khác lạ.
Nhưng Păng Ting chỉ yên tâm được chừng mười phút hay hơn một chút gì đó. Vì khi gặp đám học trò lớp Cao cấp 2 ùa ra, Êmê kéo Păng Ting chạy xô lại với một vẻ hoan hỉ rất đáng ngại. Nhìn bộ mặt tươi tỉnh của nó có cảm tưởng sáng nay chẳng có cuộc chạm trán căng thẳng nào xảy ra chỗ sân trường.
– Anh K’Brăk! Anh K’Brêt!
Êmê vui vẻ kêu, rồi trước ánh mắt sửng sốt của mọi người, nó quay sang choàng vai Bolobala, một cử chỉ mà không ai nghĩ nó có thể làm, giọng niềm nở:
– Bữa nay lớp bạn học tới câu thần chú gì rồi há?
– Thần chú Sụm bà chè.
Bolobala ngơ ngác đáp, chân như khuỵu xuống, có vẻ rất muốn sụm bà chè trước sự thân mật khó tin của Êmê.
Bất chấp cái cách lũ bạn đang nhìn mình, toàn là những cái nhìn kỳ cục, Êmê tiếp tục bày tỏ tình cảm bằng cách đập đập tay lên vai Bolobala:
– Chỗ nào anh K’Brăk và K’Brêt không hiểu, bạn nhớ chỉ giùm nha.
– Dĩ nhiên rồi, Êmê à. Cái đó thì bạn khỏi cần dặn.
Vừa đáp Bolobala vừa sượng sùng đưa tay lên gãi gãi chỗ ngứa trên đầu, bụng băn khoăn: Hổng lẽ bữa nay đầu mình tự nhiên có chí?
Không ai nhìn thấy Êmê đang len lén thả sợi tóc vừa bứt trộm được vào túi áo chùng, cho nên dĩ nhiên là cũng không ai hình dung được một tai họa khủng khiếp sắp sửa chụp xuống đầu Bolobala.
Ngay cả nạn nhân Bolobala cũng không ngờ vực một chút xíu nào. Nó chỉ hơi ngỡ ngàng trước sự thay đổi thái độ đột ngột của Êmê nhưng liền sau đó nó hân hoan đón nhận sự thân thiết bất ngờ mà Êmê mang lại với sự cảm kích của một con mèo thích được vuốt ve.
Bolobala không nhớ ra Êmê đã thả tay khỏi vai nó từ lúc nào nhưng điều đó đối với nó chẳng có gì quan trọng khi mà nó sung sướng nhận ra ngọn lửa của tình bạn thực sự tỏa ấm hơn nhiều so với một cái choàng vai.
Nhìn Êmê và Bolobala cặp kè bên nhau, cái hình ảnh mà trước đó mười phút không ai có thể tưởng tượng ra, Nguyên cảm nhận một cách rõ rệt nó đang trải qua một khoảnh khắc êm đềm kỳ lạ, cái khoảnh khắc mà nó tưởng là mình sẽ đắm chìm trong đó mãi mãi nếu không có tiếng quát giật của K’Tub dộng vô tai:
– Xéo đi, Steng! Báo ày một tin buồn là chưa có ai trong tụi tao sẵn sàng qua đời đâu!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.