Bạn đang đọc Chuyện xứ Lang Biang (Tập 2: Biến cố ở trường Đămri): Chương 10 phần 1
Chương 10
Krazanh và Kim
Khi Păng Ting và Kăply bị lão Chu và mụ Gian áp giải tới văn phòng hiệu trưởng thì căn phòng của thầy N’Trang Long đã chật ních người.
Kăply đưa mắt nhìn quanh, mặt héo đi khi thấy Nguyên, K’Tub, Êmê, Suku đang ngồi rúm ró trên chiếc ghế dài trước bàn thầy hiệu trưởng. Như vậy là rốt cuộc chẳng đứa nào chạy thoát! Kăply rầu rĩ than thầm và quét tia nhìn thù địch vào đám phù thủy bán quán lúc này đang đứng xếp hàng đằng sau chiếc ghế dài với vẻ mặt khẩn trương như sẵn sàng tóm cổ bất cứ đứa nào có ý định đào tẩu.
Bên tay phải thầy N’Trang Long, thầy Haifai ngồi trên chiếc ghế tròn mà Kăply chắc là ổng vừa làm phép hiện ra, mặt mày tỉnh rụi như thể trước đây mấy phút người lén lút rình mò trước cửa phòng thầy Hailixiro là ai chứ không phải là ổng.
Càng nhìn rõ bộ mặt kỳ quái của thầy Haifai, nỗi ngờ vực trong lòng Kăply càng tăng, đến mức người nó bất giác run lên. Nó cảm thấy lòng nó rõ ràng đang bị lấp đầy bởi một nỗi lo lắng không sao trấn áp được, nhất là khi nó chợt nhớ ra thầy Haifai là giáo sư duy nhất của trường Đămri tỏ vẻ cáu kỉnh trước những câu phỏng vấn của phóng viên Chor trong số báo ra ngày hôm nay, thậm chí có vẻ như ổng muốn tống cổ đám nhà báo tọc mạch của tờ Tin nhanh N, S & D ra khỏi trường càng sớm càng tốt.
Từ từ nhưng chắc chắn, Kăply bắt đầu nhẩm lại mẩu tin của Pôlôna trong đầu và khi nhớ đến đoạn “Giáo sư Hailixiro cũng khẳng định là ông đang có những chứng cớ đáng tin cậy có thể giúp ông khám phá ra thủ phạm giấu mặt trong vụ này và tin rằng kết quả điều tra sẽ được công bố trong một ngày rất gần” thì nó hãi hùng hiểu ra mục đích của thầy Haifai trong đêm nay không có gì khác hơn là tìm cách hãm hại thầy Halixiro để bịt đầu mối trước khi mọi chuyện bị vạch trần, điều mà khi nãy nó ngờ ngợ nhưng chưa thực sự quả quyết.
Từ khi xâu chuỗi các sự kiện lại với nhau và cuối cùng khám phá ra âm mưu kinh khủng đó, Kăply ngoảnh đầu đi chỗ khác, không dám nhìn vào cái mũi gãy và đôi mắt sâu hoắm của thầy Haifai nữa. Nó nhìn xuống, cảm thấy rất rõ hơi đá lạnh ngắt từ nền nhà đang ngấm dần lên hai chân mình, như thể nó đang đút chân vào tủ lạnh. Kăply hiểu đó là hiện tượng của sự sợ hãi, và sự sợ hãi đó lúc này đang lan ra khắp cơ thể nó làm đông đặc từng phần vuông da thịt khi nó tuyệt vọng hiểu rằng người đáng tin cậy nhất hiện nay là N’Trang Long lại là người tin tưởng thầy Haifai một cách mù-quáng-hết-chỗ-nói, thậm chí nếu nó dại dột tỏ ý nghi ngờ thầy Haifai một lần nữa, chắc chắn thầy N’Trang Long sẽ không ngại ngần gì mà không chửi nó te tua.
Như có một con gì đó quằn quại trong dạ dày, Kăply cứ rục rịch hoài, nửa muốn hét to lên những lời tố cáo nửa không dám manh động trong một căn phòng nhúc nhích người như thế.
Nó chỉ trấn tĩnh lại khi thầy N’Trang Long bắt đầu lên tiếng.
– Cảm ơn các vị nhé. – Thầy nhìn đám phù thủy bán quán đang đứng san sát nhau trước mặt bằng ánh mắt vui vẻ. – Đêm nay các vị vất vả quá. Nhưng bây giờ thì các vị có thể về nghỉ ngơi được rồi.
– Vậy thì xin chào ngài.
Lão Chu lên tiếng, có vẻ như là người cầm đầu ngoắt người đi ra cửa, không quên ném cho tụi Kăply một cái nhìn chế nhạo. Phía sau, mụ Gian và những người khác lục tục đi theo.
Thầy N’Trang Long nhìn theo bọn lão Chu cho đến khi họ khuất sau cửa phòng, rồi quay lại bọn trẻ, giới thiệu bằng giọng hồ hởi như thể những người vừa rồi không liên quan gì đến vụ vây bắt tụi nó:
– Đội bảo vệ của nhà trường đó.
– Thưa thầy… – Êmê cựa quậy người trên ghế, ngập ngừng hỏi. – Thế ban ngày họ vờ…
– Ban ngày họ buôn bán thiệt chứ không phải giả vờ con à. – Thầy N’Trang Long ngắt lời cô học trò nhỏ. – Họ cũng phải kiếm đồng ra đồng vào chớ. Nhưng ban đêm họ làm việc cho ta. Chà, ta chưa thấy ai có tinh thần trách nhiệm trong công việc như bọn họ. Phải nói là rất nhiệt tình!
Thầy gật gù cái đầu thông thái, không biết lời khen thầy vừa dành cho đội quân của lão Chu khiến mặt mày bọn trẻ nóng ran như hơ lửa.
Kăply, lúc này đã cùng Păng Ting ngồi xuống cạnh lũ bạn trên chiếc ghế dài, vội vàng đưa tay lên xoa xoa má như thể làm vậy thì đỡ ngượng hơn.
– Thầy ơi, – Nguyên lựa lời một cách khó khăn, – tụi con… thực ra tụi con…
– Ta biết, K’Brăk à. – Thầy N’Trang Long giơ bàn tay lên như dựng một thanh ba-ri-e trước miệng thằng nhóc. – Tụi con chắc chắn không làm chuyện gì xấu. Nhưng ta cần phải nói là mò vô trường lúc đêm hôm như vậy thì rất, rất không nên. Nếu đội bảo vệ của nhà trường không kịp bắt giữ tụi con thì thiệt tình ta cũng hổng biết tụi con sẽ gặp phải những chuyện gì.
Thầy xoắn lấy một cọng râu dưới cằm, tặc tặc lưỡi:
– Chậc, thiệt là nguy hiểm.
Mắt lóe lên, thầy Haifai gầm gừ đằng sau hàm răng nhọn hoắt:
– Bộ tụi bay cho rằng trường Đămri chưa đủ hỗn loạn hay sao mà còn làm những trò ngu ngốc vậy hả?
Trong khi bọn Êmê gục đầu cố tránh ánh mắt trông rất giống như đang bừng bừng nổi giận của thầy Haifai thì Kăply nghe máu trong người như sôi lên.
Nó chậm rãi nói, nghiến chặt răng để giữ bình tĩnh:
– Tụi con chỉ muốn điều tra xem ai là thủ phạm hãm hại Bolobala…
– Câm miệng! – Thầy Haifai cắt lời Kăply bằng một tiếng quát sùi bọt mép, mặt thầy nhăn lại khiến chiếc mũi gãy như vẹo qua một bên. – Đó không phải là chuyện của tụi bay. So với lũ nhóc hỉ mũi chưa sạch như tụi bay thì xem ra ta làm việc đó còn hiệu quả hơn nhiều.
– Con không dám chắc như vậy, thưa thầy. – Nhìn thẳng vào mặt thầy Haifai, Kăply tiếp tục nói thật chậm để có thể kiểm soát từng từ. – Nhất là trong trường hợp có thể thầy chính là thủ phạm.
Có vẻ như cái mà Kăply vừa ném ra không phải là một câu nói, mà là một quả bom. Thầy N’Trang Long nhăn tít đôi mày rậm. Thầy Haifai khẽ lắc lư một cái làm như chiếc ghế thầy đang ngồi đột nhiên biến thành chiếc ghe. Còn đám bạn nó thì giật bắn người, bàng hoàng như thể đang chứng kiến thằng này thò đầu vào miệng cá sấu.
Mặt tái mét, Êmê run rẩy ngước chiếc mũi hếch về phía thầy Haifai theo cái kiểu các nhà khí tượng học giương ăng-ten về phía tâm bão, xem chừng nào thì sự tàn phá sẽ bắt đầu. Nguyên giận đùng đùng, cái cách mà nó nhìn Kăply rõ ràng cho thấy nó sẵn sàng cắn thằng này một miếng nếu Kăply ngồi cạnh nó.
Trong bọn, chỉ có Păng Ting là tỏ ra phấn chấn trước sự liều lĩnh của Kăply. Nó kín đáo quan sát thầy Haifai, chờ xem thầy sẽ đối phó như thế nào trước lời buộc tội thẳng thừng của bạn mình, định bụng sẽ nhảy ra làm chứng nếu thầy chối phăng mọi chuyện.
Nhưng hoàn toàn ra ngoài sự tiên liệu của bọn trẻ, thầy Haifai không có gì muốn xé thằng Kăply ra làm đôi, thậm chí thầy cũng không gầm lên như thói quen mặc dù cặp môi mỏng dính của thầy lúc này đang co giật dữ dội.
– Con lại nói bá láp rồi, K’Brêt à. – Thầy N’Trang Long hắng giọng phá tan bầu không khí căng thẳng đang khiến ai nấy đều cảm thấy tức thở. – Ta đã nói với con bao nhiêu lần…
– Không, thưa thầy! – Kăply ré lên với vẻ khùng khùng của người vừa bị chó dại đớp ấy miếng và quyết định nói huỵch toẹt. – Mới vừa rồi đây, chính mắt con đã nhìn thấy thầy Haifai rình trước cửa phòng thầy Halixiro.
Trong khi tụi bạn dồn mắt vô bộ mặt hầm hầm như sẵn sàng tử vì đạo của Kăply, vô cùng sửng sốt trước tiết lộ động trời của thằng này, thì thầy N’Trang Long quay nhìn thầy Haifai, hỏi bằng giọng mà bọn trẻ nhận ra ngay là thấy không hài lòng chút nào:
– Có đúng vậy không, anh Krazanh?
Thầy Haifai như không nghe thấy thầy hiệu trưởng. Thầy cúi gằm đầu xuống, chiếc cằm gần như tì vào xương ức và trong tư thế của một kẻ cầu nguyện, thầy mê man lẩm bẩm với chính mình điều gì đó và thú thiệt là trông thầy rất giống kẻ đang bị kẹt ở chỗ nào đó trong một giấc mơ.
– Sao anh lại làm thế, anh Krazanh? – Thầy N’Trang Long thở dài, người sụp xuống như ngọn tháp bị lún. – Tôi đã nhiều lần lặp đi lặp lại với anh, rằng ai làm ác thì sớm muộn gì cũng sẽ bị trừng phạt kia mà.
– Thầy còn nói lằng nhằng làm chi nữa hả thầy. – K’Tub nóng nảy vọt miệng. – Chứng cớ đã rành rành, thầy cứ bắt thầy Haifai trói lại là xong.
– Bắt ai kia? – Thầy N’Trang Long ngơ ngác nhìn K’Tub, rõ ràng không hiểu nó nói gì.
– Bắt thầy Haifai chứ bắt ai. – K’Tub nhìn lại thầy N’Trang Long với ánh mắt ngơ ngác không kém – Chẳng phải vừa rồi thầy bảo ai làm ác thì sẽ bị…
– Ta không nói thầy Haifai, con trai à. – Thầy N’Trang Long nặng nề đáp. – Ta nói kẻ nào đã hãm hại Bolobala, tức là kẻ cúi đầu làm tôi tớ cho trùm Bastu…
– Trời đất! – Kăply như bị sốc. Nó nhảy dựng lên khỏi ghế, chiếc áo phình lên một cách đáng ngại và phẫn nộ phun ào ào. – Đến lúc này mà thầy còn bênh vực, che chở cho thầy Haifai nữa hả thầy? Hổng lẽ thầy muốn nói rằng người hãm hại Bolobala không phải là thầy Haifai? Tay chân của trùm Bastu cũng không phải thầy Haifai nốt?
– Rất tiếc là ta đang nghĩ đúng như vậy đó, K’Brêt à. – Thầy N’Trang Long tỉnh queo đáp, thậm chí thầy phát âm từng tiếng với vẻ tự tin hiếm có.
– Sao lại có thể như thế, hả thầy? – Đến lượt Păng Ting không nhịn được. – Chính con cũng thấy cảnh thầy Haifai rình rập…
Không để cho Păng Ting nói hết câu, thầy N’Trang Long nheo đôi mắt lục lạc:
– Thế tụi con cho rằng thầy Haifai rình trước cửa phòng thầy Hailixiro để làm gì?
– Còn để làm gì nữa nếu không phải là tìm cách thủ tiêu thầy Hailixiro! – Kăply rống lên đầy kích động, tưởng như cổ họng nó sắp nứt toạc.
– Thủ tiêu thầy Hailixiro? – Thầy N’Trang Long mở to mắt nhìn Kăply và lại đưa tay lên cằm, mò mẫm một sợi râu để xoắn. – Ta chẳng thấy có lý do gì để thầy Haifai phải làm chuyện dại dột đó cả.
– Có đấy, thưa thầy. – Tới phiên Êmê tham gia cuộc đấu khẩu, nó có vẻ đã bắt đầu tin vào nhận định của Kăply. – Nếu thầy Haifai đúng là thủ phạm trong vụ này thì khi thầy Hailixiro tuyên bố đã có những bằng chứng giúp lần ra thủ phạm, thầy Haifai nếu muốn thoát hiểm chỉ có cách làm cho thầy Hailixiro vĩnh viễn không mở miệng được.
– Con nói hay lắm, Êmê. – Thầy N’Trang Long gật gù. – Nhưng ta có thể lấy danh dự ra để đảm bảo với tụi con là thầy Haifai không phải là tay chân của trùm Bastu, do đó không thể là thủ phạm hại Bolobala.
– Không! – Kăply hét lên như người mất trí. – Thầy bị lừa rồi! Con quả quyết thầy Haifai chính là một trong những sứ giả của phe Hắc Ám!
– Im đi, K’Brêt! – Thầy N’Trang Long cau mày. – Ta dám chắc là con không biết con đang nói cái gì đâu.
Cả thầy N’Trang Long lẫn bọn Kăply nãy giờ như quên mất sự hiện diện của thầy Haifai bên cạnh. Họ nói về thầy như nói về một người vắng mặt. Và thực ra thì trông thầy Haifai lúc này cũng rất giống kẻ không còn thần trí, nếu không muốn nói là giống y chang một pho tượng bằng gỗ.
Nhưng đến khi Kăply ngang bướng gầm lên “Con biết con đang nói gì mà!” rồi thầy N’Trang Long đứng phắt lên khỏi ghế tuyên bố “Được rồi, ta sẽ chứng minh cho tụi con thấy là tụi con chẳng biết cái quái gì hết” thì thầy Haifai bắt đầu cựa quậy. Và từ đôi môi đỏ chót của thầy, một giọng nữ eo éo cất lên:
– Không cần đâu, ông N’Trang Long. Bọn trẻ muốn nghĩ thế nào về vợ chồng tôi cũng được. Chuyện đó thực ra có quan trọng gì đâu!
– Chị đừng ngăn cản tôi, chị Kim. – Thầy N’Trang Long dịu dàng nói. – Tôi cho rằng đã đến lúc học sinh trường Đămri phải học cách kính trọng vợ chồng chị như những anh hùng trong cuộc chiến đấu chống lại thế lực đen tối. Bọn nhóc cần hiểu đúng về chị và anh Krazanh!
– Được kính trọng hay không đối với vợ chồng tôi bây giờ đâu có ý nghĩa gì! – Tiếng vợ thầy Haifai thở dài u oán. – Chúng tôi chỉ mong sao trùm Bastu và bọn tay chân nhanh chóng bị tiêu diệt để đừng có cặp vợ chồng nào giống như cặp vợ chồng tôi nữa thôi, ông N’Trang Long à.
Với những vết hằn đột ngột hiện ra trên mặt, trông thầy N’Trang Long như đang đắm mình trong một nỗi buồn xa vắng. Thầy nói, giọng trầm xuống và trở nên sâu lắng:
– Tôi hiểu tâm trạng của chị và anh Krazanh. Nhưng chị cũng biết rồi đó, K’Brăk và K’Brêt đã được chọn làm chiến binh giữ đền đời thứ ba của xứ Lang Biang. Tôi nghĩ nếu tụi nó biết rõ về vợ chồng chị, điều đó sẽ có lợi hơn cho sư nghiệp chung.
Một phút im lặng khắc khoải theo sau câu nói của thầy N’Trang Long, rồi tiếng thầy Haifai thở phì, lần này đúng là giọng của thầy:
– Thôi, tùy ông, ông N’Trang Long…
Nói xong, thầy Haifai đứng lên và nặng nề lê bước ra khỏi phòng, không chào và cũng không nhìn ai. Ở phía sau, chiếc ghế tròn dưới mông thầy biến mất không rõ từ lúc nào.
oOo
Phía sau chỗ ngồi của thầy N’Trang Long là chiếc tủ đựng giấy tờ. Thầy đặt tay nhẹ nhàng lên cạnh tủ, khẽ lầm bầm trong miệng. Lập tức chiếc tủ nhúc nhích rồi từ từ chạy qua một bên, lướt đi trên nền nhà êm du như tàu lướt trên đường ray.
Bọn trẻ xúm xít xung quanh, im lặng theo dõi từng động tác của thầy hiệu trưởng, ngạc nhiên thấy một chiếc gương hình bầu dục hiện ra trên tường sau khi chiếc tủ được dời đi.
Khác với chiếc gương trong phòng nó ở lâu đài K’Rahlan, Kăply nhận thấy chiếc gương này hoàn toàn bằng đồng, mặt kim loại hơi lõm vào ngay chính giữa và sáng loáng như mới được đánh bóng. Nó nhích tới một bước, tò mò soi mặt vào đó nhưng chẳng thấy gì ngoài những hình bóng phản chiếu lờ mờ.
– Các con lại gần đây! – Thầy N’Trang Long nói.
Bọn trẻ xích sát bên cạnh Kăply, lỏ mắt nhìn vào gương.
– Gương gì vậy, thầy? – K’Tub thắc mắc.
– Đây là tấm gương lưu trữ. – Thầy N’Trang Long ôn tồn giải thích. – Dĩ nhiên không phải cái gì nó cũng lưu trữ và để khai thác nó một cách có lợi thì phải biết cách, thậm chí phải hết sức thận trọng. Ngay cả ta, bất đắc dĩ lắm ta mới đụng tới nó.
Thầy cúi xuống những đứa trẻ:
– Các con nhìn cho kỹ nhé!
Bọn Kăply thấp thỏm thấy rõ, không đứa nào buồn che giấu vẻ háo hức hiện ra lồ lộ trên mặt và cả đống chân cẳng rục rịch một cách không kiểm soát được.
– Chuyện gì đã xảy ra với Krazanh và Kim?
Bọn trẻ nghe thầy N’Trang Long cất tiếng hỏi, câu hỏi lơ lửng ở đâu đó trên đầu chúng, giọng chỉ lớn hơn tiếng thì thầm một chút. Thoạt đầu không đứa nào nghĩ ra tại sao thầy lại hỏi tụi nó một câu quá xá khó như vậy nhưng đến khi tấm gương đồng trước mặt đột ngột sáng rực lên và liền sau đó những hình ảnh lạ lùng dần hiện lên trên mặt kim loại, tụi nó mới biết là thầy hỏi tấm gương.
Kể từ giây phút đó, bọn Kăply gần như quên cả thở. Sáu cặp mắt mở to hết cỡ trân trối nhìn vào gương.
Kăply nhanh chóng thấy đó là một khu khối đá. Bên trên, bầu trời không gợn một bóng mây và tràn ngập nắng nhưng khung cảnh vẫn lạnh lẽo và ủ rũ kỳ lạ. Ở dưới chân núi, lúc này có hai bóng người đang đối diện nhau, tư thế như sắp sửa giao đấu.
Suýt chút nữa Kăply đã kêu lên khi nó nhận ra một trong hai người chính là tay hiệp sĩ trong bức tranh thằng K’Brăk vẽ ở đồi Phù Thủy dạo nọ. Không khác bức hình trong tranh một mảy, tóc ông vẫn bù xù như mớ cỏ rối, tay cầm thanh gươm ngắn cũn như đồ chơi trẻ con. Chỉ có điều vẻ đằng đằng sát khí trên mặt ông như bị ai chùi mất, thay vào đó là vẻ căng thẳng tột độ và Kăply có thể cảm nhận được nỗi lo sợ đang hiện ra lồ lộ trên đôi gò má không ngừng rung động của ông.
Kăply nhìn chằm chằm thanh gươm, nhớ là nếu nó dài thêm một tấc thì hôm ở đồi Phù Thủy nó đã rạch vài đường lên má Nguyên rồi. Nghĩ đến đây, Kăply bất giác quay sang nhìn bạn, thấy Nguyên cũng đang nhìn lại nó với ánh mắt chứa cả một tá dấu hỏi.
– Siêu phù thủy Yan Dran!
Tiếng reo của Suku khiến Kăply và Nguyên giật mình ngoảnh nhìn thằng nhóc.
– Gì thế em? Yan Dran là ai? – Nguyên ngạc nhiên.
K’Tub chỉ tay vô hiệp sĩ gươm ngắn, bô bô cướp lời Suku:
– Yan Dran nè. Ổng là thầy dạy vẽ của anh đó, anh K’Brăk.
– Thầy dạy vẽ của anh? – Nguyên há hốc miệng.
K’Tub gật gù:
– Chắc bây giờ anh quên ổng rồi. Em nghĩ hôm nào anh phải đi thăm ổng mới được. Ờ, mà anh còn phải tiếp tục học vẽ nữa chớ.
Người đứng đối diện với Yan Dran thình lình lên tiếng khiến bọn trẻ lập tức im bặt:
– Chọn lựa đi, Yan Dran! Cái bí quyết vẽ truyền thần đó hoặc là ngươi phải tiết lộ với ta hoặc là ngươi ôm theo nó xuống mồ.
Kăply căng mắt nhìn người vừa lên tiếng. Đó là một người đàn ông tầm thước, mặc áo chùng màu mỡ gà với những đường viền màu cánh gián mảnh như sợi chỉ, dáng dấp trông rất ung dung quý phái. Mặt ông ta bịt một tấm sa mỏng màu xanh ngọc, chỉ để lộ đôi mắt sáng như sao. Đôi mắt đó lúc này đang nhìn xoáy vào Yan Dran, toát ra một áp lực ghê hồn mặc dù giọng ông ta nghe rất mượt mà. Rõ ràng ông ta đang đe dọa Yan Dran nhưng giọng điệu lại nhẹ nhàng như đang nói về thời tiết.
Êmê ngoảnh đầu ra sau:
– Người đó là ai vậy, thầy?
– Trùm Bastu.
Thầy N’Trang Long đáp một cách đơn giản nhưng bọn trẻ nghe như sét nổ ngang tai. Bụng giật thót, cả bọn không hẹn mà cùng bước lùi một bước, mặt biến sắc, có thể thấy rõ là không đứa nào buồn quan tâm đến việc cố tỏ ra cứng cỏi trong lúc này.
– Đây là hình ảnh trong quá khứ. – Thầy N’Trang Long nói tiếp, giọng điềm tĩnh. – Hắn không làm hại được các con đâu.
Nhưng ngay cả khi được thầy hiệu trưởng trấn an, bọn trẻ vẫn không làm sao ép cho trái tim trở lại nhịp đập bình thường, cảm giác ngột ngạt cứ mỗi lúc mỗi ngập tràn trong lồng ngực. Trùm Bastu – cái tên gợi lên một nỗi hãi hùng kỳ lạ. Nếu nghe nhắc đến Thần Chết, có lẽ bọn trẻ cũng không có cảm giác rờn rợn đến thế. Sau khi lùi lại, tụi nó vẫn nhìn vào tấm gương với vẻ sợ sệt và cảnh giác cao độ, dẫu biết rằng điều đó hoàn toàn không cần thiết và rất có thể khiến thầy N’Trang Long cười thầm trong bụng.
Kăply liếm môi khô rang, mắt mở trừng trừng. Nó không ngờ tay tổ Hắc Ám lại có bề ngoài thanh lịch đến vậy, nếu so với Tam phù thủy Bạch kỳ lân, hắn cũng chẳng kém cạnh chút nào, thậm chí có phần tao nhã hơn nhờ cách ăn mặc giản dị của mình.
Bastu lại lên tiếng, khi thấy Yan Dran trả lời mình bằng cách giơ cao thanh gươm lên khỏi đầu:
– Ngươi cũng biết là ngươi không thể chống lại được ta mà, Yan Dran!
Êmê lại buột miệng:
– Lạ thật! Con chưa hề nghe nói trùm Bastu đích thân ra tay đối phó với kẻ địch bao giờ.
Lần này Êmê không quay đầu ra sau nhưng có thể thấy là nó đang chờ thầy N’Trang Long giải đáp thắc mắc cho nó. Nhưng Suku đã nhanh nhẩu làm chuyện đó:
– Trình độ của Yan Dran rất cao. Đám sứ giả dưới trướng trùm Bastu không làm gì được ổng, chị Êmê à.
– Không hẳn như thế đâu, Suku. – Thầy N’Trang Long nhẹ nhàng đính chính. – Đơn giản là lúc câu chuyện này xảy ra, Bastu chưa đặt ra chức vị sứ giả.
Trong tấm gương đồng, Bastu lại nói, giọng êm ái đến khó tin:
– Khó khăn lắm ta mới chộp được ngươi. Và ngươi biết rõ là ta không thể buông tha ngươi mà, đúng không Yan Dran?
Yan Dran ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Trùm Bastu nheo nheo mắt:
– Ngươi biết tại sao ta phải quyết hạ sát ngươi chứ?
Yan Dran lại gật đầu.
Ánh mắt trùm Bastu bám cứng gương mặt của Yan Dran:
– Có nghĩa là ngươi cũng biết làm sao để ta từ bỏ ý định đó chứ?
Thay vì gật đầu, lần này Yan Dran khua thanh gươm trên tay, nhếch mép khẳng khái:
– Đừng hòng lung lạc ta, Bastu! Ta đã sẵn sàng mang theo bí mật của ta xuống lòng đất.
– Tiếc thật! – Trùm Bastu chép miệng, hắn nhìn Yan Dran bằng ánh mắt xót thương như nhìn một người đang giãy chết. – Một tài năng hiếm có như ngươi mà bỏ mạng quá sớm quả là đáng tiếc.
– Chẳng có gì là đáng tiếc. – Yan Dran hừ mũi. – Ta sẽ có dịp gặp lại Niê Blô.
– Gã đội trưởng tuần tiễu lâu đài Sêrôpôk không thể sánh được với ngươi. Gã chết thì chỉ như một con giun. Còn ngươi thì khác. Nhất là Yan Jik rất cần ngươi. Ta nghe nói chú nhóc đó rất thông minh…
Câu nói của trum Bastu khiến gương mặt của Yan Dran đột nhiên co rúm, cánh tay cầm gươm run lẩy bẩy.
– Yan Jik tuy còn bé nhưng dường như đã học được không ít tài nghệ của ngươi… – Trùm Bastu nói chậm từng tiếng, vừa nói vừa thú vị thưởng thức nỗi đau đớn trên mặt đối phương. – Ngươi chết, nó sẽ trở thành đứa bé mồ côi…
– Câm miệng!
Yan Dran hét lên một cách điên cuồng và từ mũi gươm của ông, một bầy ngựa cuồn cuộn phóng ra như khói và phi thẳng vào trùm Bastu.
Bọn trẻ nhìn không chớp mắt cảnh tượng trước mặt, trống ngực đánh binh binh, trong lòng không còn ao ước nào hơn là mong cho trùm Hắc Ám bị bầy ngựa xéo nát cho rồi.
Kăply thấy rõ trùm Bastu khẽ hất tay ngay lúc con ngựa đầu tiên chạm tới vạt áo choàng của hắn và trong khi nó trố mắt chờ xem cánh tay của Bastu bị đập nát như thế nào thì một tiếng “bụp” khe khẽ vang lên và ngay lập tức bầy ngựa biến mất.
– Cái trò chơi của ngươi trông cũng ngộ nghĩnh đấy, Yan Dran. – Trước vẻ mặt chảy dài của bọn Kăply, tiếng cười của trùm Bastu bay ra từ sau chiếc khăn che mặt. – Ngươi còn trò gì hay hơn không?
Gương mặt Yan Dran lúc này trông lầm lỳ phát sợ. Không nói không rằng, ông một lần nữa vung thanh gươm tới trước, miệng nhẩm đọc thần chú. Lần này phóng ra từ đầu mũi gươm là một con rồng khổng lồ với những chiếc vảy bạc lấp lánh trong ánh nắng, trông chói mắt như những tấm kiếng phản quang. Kăply nhận ngay ra đó là con rồng mà thằng K’Brăk từng vẽ. Con rồng quẫy mình trên không một cách kịch liệt rồi hung hãn lao về phía trùm Bastu, miệng không ngớt phun ra từng khối cầu lửa đỏ rực khiến vạt cỏ dưới chân núi bốc cháy phừng phực từng mảng lớn.
Kăply mừng rỡ nhận thấy trùm Bastu có vẻ ngán con rồng. Hắn không còn giữ vẻ thản nhiên như lúc nãy mà bắn vọt người ra xa để tránh những khối lửa, chiếc áo choàng đã kịp dính đầy những tàn tro.
Ở đằng sau, Yan Dran không ngớt vung vẩy thanh gươm, miệng vẫn liên tục niệm chú.
Trong khi bọn trẻ hi vọng con rồng bạc của Yan Dran ít ra cũng đuổi được trùm Hắc Ám thì Bastu có vẻ như đang kêu tới một trận mưa. Bầu trời thình lình đen kịt, gió thổi ù ù và sấm chớp nổi lên. Rồi nước trút xuống như thác, chớp mắt đã xuất hiện những dòng suối nhỏ chảy róc rách giữa các khe đá.
– Lửa tắt rồi! – Suku hớt hải kêu lên.