Chuyện xứ Lang Biang (Tập 2: Biến cố ở trường Đămri)

Chương 06


Bạn đang đọc Chuyện xứ Lang Biang (Tập 2: Biến cố ở trường Đămri): Chương 06

Chương 6
Cửa hiệu thất tình
Păng Ting lắc đầu và ném cho Êmê một cái nhìn ngao ngán, khi cả bọn chui ra khỏi cổng trường vắng ngắt:
– Chị thiệt là điên, chị Êmê à. Thầy Đi Pri đã nói rõ ràng cái chuyện ếm bùa cho đối phương biến mất là một trong những truyền thuyết lếu láo nhất mà một bộ óc hài hước có thể nghĩ ra, bộ chị không nghe gì hết hay sao?
– Ờ, bữa đó đầu óc chị đang để ở đâu đâu. – Êmê đưa tay xoa xoa gáy, ngượng ngập đáp. – Đến lúc thầy Đi Pri giảng về cái vụ này thì chị mới bắt đầu chú ý…
– Như vậy là chị không nghe đoạn trước. – Păng Ting bật cười. – Ngoài vụ ếm bùa bằng hình nộm, thầy Đi Pri còn kể ra cả mớ những kiểu ếm bùa ba xạo khác, như ếm bùa bại liệt bằng hai nửa quả bí, ếm cho bạn gái ôm hôn mình bằng cách nhúng hoa hồng vào hũ dưa cải thối rồi ngậm trong miệng suốt chín mươi ngày… Hèn gì bữa đó thấy cả lớp đứa nào cũng ngồi vểnh tai nghe chơi cho biết, chỉ có chị là cắm cúi ghi ghi chép chép, em hổng hiểu chị làm cái trò gì.
Nghe K’Tub cười híc híc, Nguyên khẽ liếc Êmê, thấy mặt nó lại bắt đầu ửng màu cà chua chín, liền lật đật kéo câu chuyện ra xa khu vực bùa ngải:
– Không hiểu Bolobala đang gặp tai họa gì vậy há?
K’Tub giương mắt nhìn Nguyên, nụ cười tuột đi đâu mất:
– Hình như lúc nãy anh có hỏi thầy N’Trang Long mà, anh K’Brăk.
– Ờ, nhưng ổng hổng chịu hé ra chút gì hết. Ổng chỉ nói cái báo động kế mấy hôm nay đã vọt lên tới 90° và kêu tụi anh liệu mà tới núi Lưng Chừng cho sớm.
– A, – K’Tub sực nhớ ra – anh có nói cho thầy N’Trang Long biết chuyện chúng ta bị kẻ bí mật theo dõi không?
– Chậc, anh quên mất. – Nguyên đưa tay dứt mạnh một sợi tóc, có vẻ tiếc là đã bỏ sót mất một chuyện quan trọng như vậy. – Lúc nãy thiệt khó mà bình tĩnh để nhớ được một điều gì.
Êmê nhún vai nói, cố vượt qua cảm giác nhột nhạt do lời than vãn của Nguyên mang lại:
– Nếu mức nguy hiểm trong cái báo động kế gia tăng đột ngột như vậy thì tai họa mà Bolobala đang gặp phải chắc chắn có liên quan đến âm mưu của kẻ đang mai phục trong trường, anh K’Brăk à.
Cặp lông mày của Nguyên lập tức sắp thành một đường thẳng sau nhận xét của Êmê. Ý nghĩ này đã từng thoáng qua trong óc nó nhưng nó vẫn chưa xâu chuỗi hai sự kiện này lại với nhau được. Răng trên của Nguyên cắn vào môi dưới:
– Nếu đó là hành vi của phe Hắc Ám thì nạn nhân phải là anh hoặc K’Brêt mới đúng chứ. Vì lẽ gì mà bọn chúng nhắm vào Bolobala?
– Chuyện này khó nói lắm. – Êmê đưa tay lên định vò đầu nhưng chợt sợ làm hỏng mái tóc đẹp, nó lại buông tay xuống. – Có thể vì bọn chúng chưa tiếp cận anh và anh K’Brêt được. Cũng có thể bọn chúng đã có lúc đến gần tụi anh nhưng lúc đó lại không thuận tiện để ra tay. Nhưng nói chung thì chúng ta không nên xét hành động của trùm Bastu và đồng bọn theo quy luật thông thường.
– Chị Êmê nói đúng đó, anh K’Brăk. – K’Tub đập đập hai tay vào nhau một cách lo lắng. – Những tính toán của bọn chúng bao giờ cũng hiểm độc và đầy bất ngờ. Em nghĩ tụi anh phải đề cao cảnh giác từng phút một mới được.
Lẽ ra Nguyên đã phì cười trước bộ dạng nghiêm trọng của K’Tub nếu ngay lúc đó không có một bóng người thấp thoáng chỗ ngã tư Brabun – Chifichoreo làm nó mím môi lại.
– Thằng Tam! – Nguyên bật kêu khẽ, chiếc áo chùng đồng phục khoác bên ngoài thân hình dong dỏng giúp Nguyên nhận ngay ra Tam, dù nhìn từ phía sau.
Kăply cũng kịp nhìn thấy Tam, ngạc nhiên lẩm bẩm:
– Sao giờ này nó còn lảng vảng ở đây nhỉ? Hổng lẽ nó tính chui vào tiệm Cái Cốc Vàng lén uống vài cốc bia?
– Nguy rồi, anh K’Brăk! – Êmê chợt nhíu mày. – Có phải anh nói là hôm qua Tam bị phạt ở lại lớp từ trưa đến tối để làm vệ sinh không?
– Ờ. Có chuyện gì vậy, Êmê?
Êmê đáp nhanh, có thể thấy rõ ngực áo nó đang phập phồng dữ dội:
– Bolobala cũng gặp nạn vào hôm qua. Liệu đó có phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên không?
Suy luận của Êmê trát lên mặt bọn nhóc một màu xám xịt. Cả bọn bất giác đưa mắt nhìn nhau, hoang mang và lo lắng.
Păng Ting nói qua vành môi run run:
– Nếu tai họa của Bolobala đã không do Êmê gây ra thì dứt khoát là do Tam rồi. Tất cả chúng ta đều biết một quái nhân bẩm sinh trở thành tay chân của trùm Hắc Ám là điều rất dễ xảy ra mà.
– Rùng rợn thiệt đó. – K’Tub rút cổ vào giữa hai vai, lắp bắp. – Không hiểu anh Tam đã làm gì chị Bolobala rồi há. Năng lực nguyền rủa thầm là một cái thứ quỷ quái gì đó phải nói là rất khủng khiếp. Hổng biết chừng bây giờ chị Bolobala ngoẻo rồi cũng nên.
Kăply nghe một cảm giác khó chịu trào lên trong ngực. Từ ngày đặt chân vào lớp Cao cấp 2 đến nay, tuy hai bên trò chuyện với nhau không được mấy câu do Tam là đứa cực kỳ ít nói, Kăply vẫn nhận ra mình có cảm tình đặc biệt với thằng này. Đôi lúc Kăply còn thấy tội tội nữa, mặc dù nó biết tỏng cái bộ mặt thảm não mà Tam thường xuyên chường ra chỉ là bộ mặt vờ vịt nhằm đánh lừa vợ chồng thầy Haifai. Nó chỉ ghét thằng Tam mỗi một lần duy nhất là lần thằng này rủa cho Bolobala té chổng gọng hôm đụng Baltalon ở phía sau lâu đài K’Rahlan. Nhưng nói chung thì dưới mắt nó, cũng như dưới cặp mắt chắc là rất tinh tường của thằng bạn đại ca của nó, Tam tóm lại là một quái nhân đáng yêu.
Dĩ nhiên Tam chỉ đáng yêu đến chừng nào nó chưa đầu nhập vào dưới trướng của trùm Bastu. Kăply có cảm giác trái tim mình như tan ra khi nghĩ đến điều đen tối đó.
– Nếu thằng Tam thực sự là thủ phạm ám hại Bolobala, không đời nào thầy N’Trang Long để cho nó đi lại ung dung như thế. – Kăply hắng giọng nói, cố bào chữa cho Tam, cũng là bào chữa cho niềm tin mà nó đã lỡ đặt vào thằng này.

– Biết đâu thầy N’Trang Long cố tình làm như vậy. Thầy vờ như không biết gì hết để bí mật theo dõi nhằm tìm xem nó còn đồng bọn nào nữa không.
Êmê phản đối bằng một lập luận chắc như tường đồng đến nỗi Kăply phải tìm cách húc đầu vào chỗ khác:
– Nhưng các bạn đừng quên khi Tam bắt đầu làm vệ sinh thì lúc đó Bolobala đã ra về cùng những đứa khác rồi.
Lần này thì bức tường đồng do chính Kăply dựng lên. Êmê chỉ còn cách đưa mắt nhìn Păng Ting. Păng Ting nhìn K’Tub. K’Tub nhìn sang Nguyên. Nguyên nhìn theo thằng Tam lúc này chỉ còn là một chấm nhỏ trên đường Chifichoreo.
– Cách hay nhất là chúng ta cứ hỏi thẳng nơi Tam. – Nguyên gục gặc đầu, nghiêm giọng phán, ngón tay đưa lên cằm định xoắn lấy một lọn râu cho giống thầy N’Trang Long nhưng sực nhớ ra nó phải chờ thêm bét nhất cả chục năm nữa mới có râu để rờ rẫm bèn lỏn lẻn bỏ tay xuống.
– Cách đó không ổn đâu, anh K’Brăk. – K’Tub nhăn nhó nói. – Nếu anh Tam thiệt sự là thủ phạm thì đời nào ảnh chịu nhận.
– Chúng ta không cần Tam thừa nhận. – Nguyên nhướn mắt. – Nhưng qua thái độ và phản ứng của nó, chúng ta có thể biết chắc nó có phải là người của trùm Bastu hay không.
Cả bọn hối hả đuổi theo Tam sau quyết định chắc nịch của Nguyên, bất chấp mặt trời đang thả từng bựng nóng xuống trên đầu.
– Hai anh độn thổ đi trước đi! – K’Tub lo lắng giục Nguyên và Kăply khi thấy bóng Tam mỗi lúc một xa. – Đừng chờ tụi em!
– Độn thổ cái con khỉ! – Kăply cười khảy. – Tụi anh có được học môn này giờ nào đâu mà độn với chẳng độn!
– Ờ há. – K’Tub sực nhớ ra, và đưa tay sửa lại cái nón chóp. – Vậy thì chúng ta ráng chạy nhanh lên.
Nói xong, nó hăm hở co giò chạy trước, tay vẫn giữ chặt cái nón.
Kăply “ợ” một tiếng dài, một âm thanh hiểu là phản đối cũng được mà hiểu là đồng tình cũng được, rồi cắm cổ rượt theo.
Mười phút sau, bọn Kăply bắt kịp Tam lúc nó sắp sửa rẽ qua đường Ea Nop.
– Tam!
Nguyên cất tiếng gọi làm Tam giật bắn mình. Nó ngoảnh lại, mặt tái đi khi nhận ra cả đống đứa đang chạy tới gần.
– Tụi mày… tụi mày…
Tam ấp úng, mấp máy môi mãi vẫn không thốt thêm được tiếng nào, khuôn mặt thanh tú của nó không ngừng trắng bệch ra.
– Ê, bạn hổng được giở trò với tụi này đó nha! – Êmê xua tay rối rít, mắt lom lom dán chặt vào miệng Tam với vẻ cảnh giác lộ liễu.
– Tụi tao chỉ muốn chúc mừng mày thôi. – Nguyên cười nói, cố khỏa lấp thái độ căng thẳng của Êmê.
– Chúc mừng tao á? – Tam ngơ ngác. – Chúc mừng chuyện gì?
– Về cái chuyện mày đã vượt qua được hình phạt của thầy Haifai một cách ngon lành ấy mà.
– Ờ… có gì đâu…
Tam lí nhí và đưa tay quẹt mũi một cách không cần thiết, mắt vẫn lấm lét nhìn từng khuôn mặt khả nghi của lũ bạn.
– Sáng nay phải công nhận là lớp học cực kỳ sạch sẽ, thơm tho và tươm tất. – Nguyên tiếp tục vòng vo. – Mày chăm chỉ thật đấy.
Trước lời tâng bốc của Nguyên, Tam đứng yên không nói gì, mặt cũng chẳng có chút gì vui sướng, thậm chí trông nó có vẻ bồn chồn trước cái lối ngợi ca đáng ngờ của Nguyên.
– Một mình mày lau chùi lớp học từ trưa đến tối thật đấy chứ? – Nguyên nhìn chòng chọc vào mặt Tam, bất thần hỏi.
– Không… tao không có…
Tam xao xuyến đáp, cảm thấy sự việc sắp sửa đến hồi quan trọng.
– Mày nói gì thế, Tam? – Nguyên nhếch mép. – Tao có phải là thầy Haifai đâu mà mày nói năng ngọng nghịu thế.
– Không… tao không có… – Tam nhìn Nguyên trân trân, lúng búng lặp lại câu vừa rồi, có cảm giác chính nó cũng không biết nó nói gì.
– Ờ, tao hiểu ý mày rồi. – Nguyên gật gù, tinh quái. – Như vậy là hôm qua mày không có lau chùi một mình, đúng không?
– Ơ… tao không…
Thái độ của Tam khiến cả bọn dậy lên mối nghi ngờ.

– Tao biết. – Ánh mắt Nguyên vẫn bám cứng lấy khuôn mặt lo âu của Tam. – Đích thị là con nhỏ Bolobala đã ở lại giúp mày một tay. Tao nói đúng chứ hả?
– Tao không hãm hại Bolobala…
Tam chớp mắt lia lịa như có một hạt bụi vừa bay vô mắt, cố nói thật nhanh, như mong cho chẳng đứa nào nghe kịp.
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần, tụi Kăply vẫn cảm thấy rúng động trước câu nói của Tam. Nguyên cắn chặt môi, cố giữ cho người đừng run.
– Tụi tao cũng cho rằng chuyện đó không phải do mày. – Nguyên nói thật chậm để có thì giờ cân nhắc từng từ. – Nhưng chắc mày biết thủ phạm là ai chứ?
Đám Kăply nín thở nhìn Tam, hồi hộp như thể những người thợ săn trong giây phút chờ con thú sa bẫy.
– Tao không biết. Khi tao ra ngoài đổ rác, quay vào đã thấy Bolobala… nằm thẳng cẳng dưới đất rồi.
Tam lắp bắp nói, quay mặt đi chỗ khác như không chịu đựng nổi cái cách tụi bạn đang nhìn nó.
Êmê ré lên:
– Bolobala chết rồi sao?
Như bị một lực đẩy vô hình, Nguyên, Păng Ting, Kăply và K’Tub không hẹn mà cùng nhích tới trước một bước như để nghe cho rõ hơn câu trả lời của Tam.
– Tôi không rõ lắm, Êmê à. – Tam thở phì phò. – Lúc đó trời đã tối. Sau khi nghe tôi báo, thầy N’Trang Long đã đến ngay lập tức và vội vàng đem Bolobala đi. Thiệt tình thì tôi chẳng thấy Bolobala nhúc nhích gì hết.
Bọn Kăply nghe nhói trong ngực một cái như bị kim đâm. Năm cái đầu quay nhìn nhau và cùng thẫn thờ đọc thấy trong mắt nhau lời an ủi: Chắc không đến nỗi nào! Thầy N’Trang Long đã hứa với lão Bolorađam một tuần nữa Bolobala sẽ trở về có nghĩa là thầy đã có cách cứu lấy tính mạng của cô học trò nhỏ.
– Tao đi nhé.
Tam nói, và nhân lúc tụi Kăply đang còn đờ mặt ngó nhau, nó lật đật quay mình chạy vào đường Ea Nop.
Bọn Kăply mãi một lúc mới thoát ra khỏi nỗi sững sờ, nhưng khi đã bừng tỉnh, tụi nó lại không quyết định được có nên đuổi theo Tam hay không.
– Phải nó là thủ phạm không nhỉ? – Nguyên nhìn theo tà áo choàng phơ phất của Tam, lẩm bẩm.
– Nó chứ ai. – Păng Ting rít qua kẽ răng. – Chỉ có Bolobala với nó ở trong lớp, dễ ra tay quá mà.
Kăply trầm ngâm:
– Nếu Tam là thủ phạm, tại sao nó không tìm cách phi tang mà chạy đi báo với thầy hiệu trưởng?
– Một thủ đoạn siêu đẳng đó, anh K’Brêt. – K’Tub nhún vai. – Anh Tam làm như vậy thì thầy N’Trang Long đâu có lý do gì nghi ngờ ảnh.
– Có đấy, nhóc. – Păng Ting nheo mắt nhìn K’Tub, môi dài ra. – Bản thân là một quái nhân, tự điều đó đã đủ để nghi ngờ rồi.
– Khó hiểu thật! – Kăply sục năm ngón tay vào mái tóc như muốn bới tung lên. – Chẳng lẽ chỉ vì một lời chê trách nhẹ hều bữa trước mà thằng Tam thù Bolobala tới tận bữa nay?
Một bóng người to lớn vụt qua trước mặt khiến bọn Kăply vội vã ngậm miệng.
– Ba của Bolobala.
Êmê tròn mắt nhìn sau lưng người đàn ông, khẽ kêu lên khi nhác thấy cây gậy không ngừng vung vẩy trên tay lão Bolorađam.
– Ổng có biết gì về tai họa của Bolobala không há? – K’Tub buột miệng thắc mắc.
– Nếu ổng mà biết được thì cái trường Đămri đã tanh banh rồi. – Êmê thở dài nói, rùng mình khi nhớ lại cái cảnh lão Bolorađam quậy tưng trong trường khi nãy.
– Ủa, – K’Tub chợt la lên – tại sao ổng đi về cùng hướng với anh Tam há? Hổng lẽ hai người này nhà ở gần nhau?
Phát hiện của K’Tub như một nhát búa gõ trúng đầu Nguyên.
– Không xong rồi! – Nó cuống quýt nói. – Chúng ta phải đuổi theo mau. Ba của Bolobala đang truy lùng thằng Tam đó.
– Hổng lẽ ổng đã đánh hơi được điều gì rồi hả anh K’Brăk?

Câu hỏi của K’Tub rơi tõm vào khoảng không. Vì Nguyên đã vọt đi cách đó một quãng và nhanh chóng trở thành cái đầu tàu kéo theo bốn cái toa cao thấp khác nhau có tên là Kăply, Păng Ting, Êmê và K’Tub lếch thếch phía sau.
Lão Bolorađam đi rất nhanh, chẳng hề có ý giảm tốc độ dù quãng đường lão đi phải nói xa thiệt là xa. Lão cũng không một lần quay đầu lại phía sau, ngay cả khi rẽ ngoặt ở những khúc quanh. Lúc này Tam đã mất hút nhưng lão Bolorađam vẫn đi một cách hùng hổ và tự tin, như thể lão biết tỏng Tam vừa rồi đi theo ngả nào và hiện nay đang ở đâu.
Bọn Kăply vẫn lẳng lặng bám theo, trên đường lúc này lác đác người qua lại nên tụi nó không cần phải nấp lánh.
Cả bọn đi đến rã cẳng bỗng giật mình phát giác ra tụi nó đang lê bước trên đường Brabun.
– Cái quái gì thế nhỉ? – K’Tub nghiến răng ken két. – Sao tự dưng tụi mình lại quay về đây?
– Ổng cố tình đi vòng vèo như thế này hẳn là có lý do. Anh nghĩ…
Nguyên chưa nói dứt câu đã há hốc miệng ra. Cả bọn ngước lên, thấy lão Bolorađam đã biến mất như khói.
– Công cốc rồi. – Êmê nói mà mặt méo xẹo.
– Yên tâm đi. – Nguyên chận tay lên ngực như cố đè một tiếng kêu kinh ngạc chực thốt ra. – Ổng vừa chui vô CỬA HIỆU THẤT TÌNH của lão Seradion.
– Cái gì? – Êmê trợn trừng mắt, trái tim của nó như vọt lên. – Ổng… ổng… vô đó làm chi? Hổng lẽ…
– Ủa, bộ chị tưởng chỉ có chị mới biết thất tình sao, chị Êmê?
K’Tub ngứa miệng phang một câu khiến cả Êmê lẫn Nguyên đều sượng ngắt. Kăply kín đáo dòm sang Êmê, nín thở khi thấy nhỏ bạn đang trừng trừng nhìn K’Tub, hai tay nắm chặt như cố để đừng chồm tới vặn cổ thằng này.
Păng Ting hắng giọng, cố phá tan bầu không khí ngượng ngập K’Tub vừa khuấy lên:
– Đi đứng quanh quanh quẹo quẹo kiểu này chắc là ổng thất tình thiệt rồi.
Êmê kéo tay Păng Ting, giọng bực bội:
– Tụi mình về đi thôi.
– Khoan đã, Êmê. – Nguyên hấp tấp ngăn lại. – Ai biết được ổng thực sự làm gì ở trỏng. Tốt nhất chúng ta nên vô dò xét xem.
– Vô trong cái cửa hiệu lăng nhăng đó ư? – Mặt Êmê đột nhiên trông rất giống quả táo khô, nó hỏi bằng cái giọng như thể Nguyên vừa xúc phạm nó ghê gớm.
– Tụi mình vô trỏng cốt để điều tra vụ Bolobala thôi mà. – Nguyên cất giọng năn nỉ, rồi sợ Êmê tiếp tục giãy nảy, nó chép miệng, nói thêm. – Nói thiệt thì anh hổng tin ông Bolorađam vô đó để xả nỗi buồn đâu.
Êmê nghinh mặt:
– Chứ ổng vô đó để làm gì?
– Để làm gì thì tụi mình vô trong rồi sẽ biết.
– Đúng rồi đó, chị Êmê. – K’Tub hưởng ứng lời kêu gọi của Nguyên với vẻ khoái chí trắng trợn. – Dù sao thì chúng ta cũng nên bước vô cái cửa hiệu của lão Seradion một lần cho biết. Bỏ qua cơ hội này thiệt là uổng lắm đó.
Chủ tiệm Seradion là một lão già hổng có lấy một cái răng làm thuốc nên trông lão móm xọm. Kăply nhìn lão cười mà không hiểu hằng ngày lão ăn uống bằng cách nào.
Lão đón Nguyên và Kăply ở cửa với nụ cười rộng mở nhưng đến khi những đứa còn lại lần lượt đun đầu vô thì nụ cười trên mặt lão rơi đi đâu mất, thay vào đó là cái miệng há hốc của kẻ lần đầu thấy ma:
– Cả đám tụi bay đều thất tình hết sao?
– Ừ, – K’Tub cười toe toét – tụi tôi thất tình tập thể mà.
– Trời đất, mày mới chừng mười tuổi à, nhóc. – Lão Seradion trợn mắt nhìn K’Tub.
– Đừng giỡn chớ. Năm nay tôi mười hai tuổi rồi đó. – K’Tub vừa đáp vừa cố kiễng chân lên, giọng không giấu vẻ bất bình.
– Mười hai tuổi thì chỉ học đòi thôi chứ yêu đương cái cóc khô gì.
Lối nói năng khinh thị của lão Seradion khiến K’Tub điên tiết:
– Ông già ơi, ông là chủ tiệm hay ông tưởng ông là ông tôi vậy? Hừm, nói cho ông biết, gì chứ yêu đương là dòng họ nhà tôi phát triển sớm lắm đó…
– Thôi, tao thua cái miệng mày rồi, nhóc. – Lão Seradion khoát tay. – Tụi bay vô đi!
Bọn trẻ lục tục kéo vô. Lúc đi ngang lão Seradion, một tia chớp chợt lóe lên trong óc K’Tub. Nó dừng phắt lại, khều tay lão chủ tiệm, cười hề hề:
– Tôi nói nhỏ ông nghe nhé. Ông tôi cũng đang có mặt trong cửa hiệu này đấy.
– Xạo đi, nhóc! – Lão già nhìn K’Tub bán tín bán nghi.
– Tôi xạo ông làm gì. Ông tôi bự con lắm, không giống như tôi đâu. – K’Tub vừa nói vừa dang hai tay ra. – Ổng bự chừng này nè, lúc nào cũng kè kè bên người cây gậy ngắn…
– À, ta biết rồi! Ổng đang ngồi trong phòng số 8. – Lão cúi xuống K’Tub. – Ông của chú mày thiệt đó hả?
– Sao lại không thiệt. – K’Tub nhún vai, tỉnh queo đáp. – Nhà tôi từ ông đến cháu ai cũng vướng vào chuyện này hết. Năng khiếu bẩm sinh mà.

Trong khi lão Seradion nhìn theo K’Tub bằng ánh mắt không rõ là chê bai hay ngưỡng mộ, bọn nhóc đã trờ tới trước cửa phòng số 8. Nguyên cố nhìn xuyên qua tấm kính đục nhưng chẳng thấy gì hết, chỉ nghe những tiếng rì rầm mơ hồ vẳng ra.
– Tụi bay chọn phòng nào?
Lão Seradion lẽo đẽo đi đằng sau, tay rung rung xâu chìa khóa.
Nguyên chỉ tay vô phòng số 9:
– Phòng này có khách chưa vậy?
– Chưa.
Lão Seradion tra chìa khóa vào ổ, vặn đánh tách một cái, quay đầu hỏi:
– Tụi bay chun vô chung một phòng hả?
– Dĩ nhiên rồi. – Nguyên gật đầu, chân bước lẹ vô phòng để lão chủ tiệm khỏi hỏi han lôi thôi.
– Cái cảnh này thiệt tình là tao chưa từng thấy.
Lão Seradion chép miệng nói, và quay mình bỏ đi.
Vừa khép cửa lại, bọn Kăply lập tức vọt người tới bên bức vách giáp với phòng số 8, kê tai nghe ngóng.
Nhưng tụi nó chưa kịp nghe được chút gì, tiếng gõ cửa cồm cộp đã vọng vào khiến tất cả hấp tấp lao ngay về dãy ghế sát tường.
Lão Seradion ló đầu vào khi Nguyên vừa hé cửa, tay ôm một đống thú nhồi bông.
Lão lấy cùi tay hích cho cánh cửa mở toang ra rồi khệnh khạng tiến vào, buông mớ con thú trên tay xuống chiếc bàn to đùng ở giữa phòng, quét mắt một vòng qua những khuôn mặt đang chăm chú nhìn lão, toét miệng cười hì hì rồi bằng thứ ngôn ngữ chào hàng lạ hoắc, lão bắt đầu ngân nga:
– Kẻ thù đây, thưa quý ông quý bà. Quý ông quý bà tha hồ trút cơn phẫn nộ, có thể chửi bới, ngắt véo, cào cấu tùy thích.
Lão chỉ tay vào cái kệ dài treo dọc vách, chất lỉnh kỉnh đủ thứ hầm bà lằng, ra rả quảng cáo bằng một giọng vang và rõ y như thể được phát ra từ một cái miệng còn đầy đủ ba mươi hai cái răng:
– Ở đây có kim để chích, có kềm để kẹp, có búa để gõ và hàng đống những dụng cụ tra tấn rùng rợn khác mà quý ông quý bà có thể thoải mái sử dụng, vừa để hả giận vừa để dạy cho những kẻ phụ bạc biết thế nào là lễ độ.
Trước ánh mắt trố ra của bọn trẻ, lão Seradion bước lại chỗ chiếc kệ, ôm xuống một chồng sách ngó cũ mèm bày ra bàn, lấy tay phủi phủi từng cuốn, hào hứng tiếp:
– Nếu quý vị là người lịch sự, hòa nhã, xưa nay vẫn ăn nói mềm mỏng, nhẹ nhàng, không quen mắng mỏ, rủa xả ai, nay tình thế dồn tới chỗ bức bách và không biết phải làm thế nào thì đây… – Lão đập đập tay lên mấy cuốn sách, giọng không giấu vẻ kiêu hãnh – chúng tôi đã có sẵn tài liệu để phục vụ quý vị…
Kăply tò mò liếc xuống bàn, nhẩm đọc tên những cuốn sách kỳ quặc của lão chủ tiệm mà thấy gai cả người: Bí quyết để trở thành người thô lỗ, Chửi bới là nghề của tôi, 200 câu rủa thông dụng, Chửi – một kỹ năng để sinh tồn trong tình yêu lận đận…
Kăply liếc mắt qua bên cạnh, thấy Păng Ting và Êmê đang lấy tay che mặt, Nguyên đang tủm tỉm cười, còn K’Tub thì nhấp nhổm như muốn vồ lấy một cuốn để mở ra coi ngay tức khắc.
– Còn đây là nước giải khát. – Lão Seradion chỉ tay vô cái thùng giấy kê ở góc phòng, tỉnh bơ hướng dẫn.– Quý ông quý bà có thể dùng nó để thấm giọng sau khi đã chửi mắng, quát thét khô cổ. Bên cạnh là bia Chết quách cho rồi, tuyệt vời hơn ngàn lần so với các loại lôm côm như bia Saydimi hay bia Concop.
Bọn trẻ rõ ràng là đang muốn chết quách cho rồi nếu lão Seradion còn tiếp tục ở lại trong phòng và luôn miệng lải nhải, nhưng lão hình như chẳng thèm biết đến chuyện đó, cứ thản nhiên bô bô:
– Cửa hiệu chúng tôi cũng có sẵn các món ăn thích hợp như Xà lách Quên đời, xúp Khổ tâm hay bánh Hận thù, khi nào đói bụng vì hoạt động quá nhiều, quý vị cứ việc gọi…
Một tiếng “xoảng” vang lên chát chúa khiến bọn Kăply giật nảy, ngơ ngác nhìn quanh.
– Quý vị yên tâm! Có lẽ một vị khách phòng bên đang nhấm nháp thú vui bạo động. – Lão Seradion xua tay, trấn an bằng giọng cực kỳ hồ hởi, cứ như thể cái tiếng rơi vỡ điếc tai vừa rồi là một loại âm nhạc du dương thượng hạng. – Tất cả các bức vách ở đây đều làm bằng kiếng để mang lại cảm giác tuyệt vời cho quý vị. Khi nào quý vị quá giận, giận hết sức là giận, đấm đá cào xé đến rã tay vẫn chưa hết giận, thì quý vị có quyền ném chai vào vách, xán ly vào tường, không sao hết. Những vách kiếng của cửa hiệu chúng tôi đã được ếm bùa, vỡ nát rồi tự liền lại ngay, quý vị không phải bồi thường một xu…
– Chúng tôi biết rồi, biết rồi! – Êmê kêu lên khó chịu. – Ông đã nói hết chưa vậy?
– Đừng nôn nóng quá, cô gái! – Lão Seradion ném cho Êmê một cái nhìn láu lỉnh và rút ra từ trong túi áo một chiếc quạt lông chim, tặc tặc lưỡi. – Còn một chuyện cuối cùng và cũng là chuyện quan trọng nhất đây.
Lão huơ qua huơ lại chiếc quạt trước những con thú nhồi bông nằm ngổn ngang trên bàn, nghiêm giọng nói:
– Bây giờ từng người trong quý vị mô tả cặn kẽ hình dạng kẻ tình nhân bạc bẽo của mình, tôi sẽ lập tức biến những con thú này thành…
– Không cần đâu, ông Seradion! – Thấy Êmê có dấu hiệu sắp sửa nổi khùng, Nguyên vội vã ngắt lời lão chủ tiệm. – Chỉ như vậy cũng quá tốt với tụi tôi rồi.
– Tôi hiểu, tôi hiểu. – Lão Seradion cười xun xoe, tay nhét chiếc quạt vào lại trong túi. – Nếu những con thú này khoác một hình thù giống y chang người yêu của quý vị, quý vị sẽ chùn tay, sẽ không nhẫn tâm hành hạ. Ôi, đang thất tình mà vẫn giữ được trái tim nhân hậu như quý vị đây thật là hiếm có, hiếm có.
Những lời thao thao không dứt của lão Seradion có vẻ đã đốt cháy đến gam nhẫn nại cuối cùng của Êmê. Quá ngao ngán, nó đứng phắt lên khỏi ghế, chiếc mũi hếch chĩa vào mặt lão chủ tiệm như sẵn sàng ghim lão vào tường, giọng hăm dọa:
– Tụi tôi không nhân hậu như ông tưởng đâu, nhất là nếu ông cứ rề rà mãi ở đây không chịu ra ngoài.
Êmê nói như đấm vào miệng. Nhưng đích thị là lão Seradion không coi vẻ đằng đằng sát khí của Êmê là thứ keo tốt đến mức có thể bịt miệng được lão. Lão xoa hai tay vào nhau, đầu cúi thấp một cách vờ vịt:
– Một câu cuối cùng không thể không nói, xin phép quý vị. Với những tiện nghi được trang bị không chê vào đâu được nhằm phục vụ quý vị thật chu đáo, cửa hiệu chúng tôi xin quý vị 2.000 năpken mỗi giờ thư giãn. Quý vị ở đây có năm người tất cả, như vậy là 10.000 năpken mỗi giờ. Quý vị có thể lưu lại bao lâu tùy thích, phí tổn cứ theo đó mà nhân lên. Tiền bạc chúng tôi sẽ thu sau, khi quý vị trả phòng trong tâm trạng thỏa mãn. Chào quý vị. Chúc quý vị hưởng được những giờ phút đẹp nhất đời mình.
Lần này thì lão Seradion nhanh nhẹn biến ra khỏi cửa, không đợi Êmê kịp sử dụng một câu nào trong cuốn sách hai trăm câu rủa thông dụng mà nó vừa cáu tiết chộp lấy trên bàn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.