Bạn đang đọc Chuyện xứ Lang Biang (Tập 1: Pho tượng của Baltalon): Chương 17 phần 1
Chương 17: Hiệu trưởng NTrang Long
Sáng nay, cả Nguyên lẫn Kăply đều muốn bịnh khi vừa mở mắt ra đã thấy con số 3 nằm đe dọa ngay trên trần nhà. Y chang một con mắt lân tinh, con số quái gở kia chiếu xuống mặt hai đứa nhóc những tia nhìn lạnh lẽo khiến tụi nó muốn nín thở.
Như một kẻ bị thôi miên, Kăply cố không nhìn con số nhưng lại không sao ngọ ngoạy đầu được. Nó nằm đó, mở thao láo mắt, người trơ ra, gần như tê liệt.
Nguyên khá hơn một chút, cố chỏi tay ngồi dậy, ngoái cổ ra sau.
– Trời, ngó pho tượng kìa!
Tiếng kêu thất thanh của Nguyên kịp thời lôi Kăply ra ngoài rìa của cơn mụ mị. Nó bật người lên khỏi chiếc nệm lông chim, quay phắt về phía chiếc bàn học và lập tức phát hoảng khi thấy pho tượng báo tử bữa nay không còn lấp lánh nữa mà đỏ rực lên như thỏi thép trong lò rèn, đến nỗi mớ sách vở, bút thước, ly tách trên bàn, cả chiếc gương đồng treo trên vách cũng bị nhuộm đỏ theo.
– Sao thế hở mày! – Kăply nhìn bạn, run run hỏi.
– Cái này gọi là báo động đỏ! – Nguyên trầm ngâm nói, và dù không cố ý câu nói tiếp theo của nó vẫn nghe như một tiếng thở dài. – Chỉ còn ba ngày nữa thôi mà.
Kăply nhận ra ngay sự tuyệt vọng trong hơi hướm của bạn. Điều đó cũng dễ hiểu, vì chính nó, nó cũng thấy mình bất lực thê thảm trước mối đe dọa ngày càng tới gần của Baltalon. Kăply biết lối thoát duy nhất của tụi nó trong tình huống này là phải tìm cho ra chiếc ghế ngựa vằn. Nhưng kể từ hôm suýt bị pháp sư K’Tul bắt gặp trong nhà kho trên lầu hai, tụi nó vẫn còn chưa hoàn hồn nên chưa đứa nào nghĩ đến chuyện mò lên đó một lần nữa. Chưa kể, theo như nhận định của Nguyên thì có lẽ người ta không cất hai chiếc ghế ngựa vằn trong nhà kho, mặc dù cất ở đâu thì tụi nó hổng biết.
Hôm trước, sau khi chửi thằng Nguyên một trận quá mạng về cái tội nhiều chuyện, Kăply liền đem những điều tai nghe mắt thấy về tiệm Những Dấu Hỏi ra kể cho thằng này nghe. Nghe xong, Nguyên đùng đùng đòi nó dẫn ngay tới đó khiến nó phát hoảng.
– Tới đó làm chi! – Kăply ngập ngừng hỏi lại, không nghĩ thẳng bạn của nó lại liều mạng dữ vậy.
– Tới coi cho biết.
Kăply lo lắng:
– Bộ mày không sợ đụng đầu ông K’Tul hả?
– Sợ cóc gì! Tao không nghĩ là ổng tới đó mỗi ngày.
Nguyên tỉnh queo đáp, và Kăply không có cách nào khác hơn là chiều theo ý bạn.
Nhưng chuyến đi bữa đó rốt cuộc công cốc. Kăply dẫn Nguyên đi trên con đường mà nó và Mua đã đi hôm trước nhưng lần này không hiểu sao nó đi hoài, đi hoài mà chẳng thấy cái tiệm quỷ quái đó đâu.
Thấy Kăply vừa đi vừa dáo da dáo dác như thằng trộm gà, Nguyên đâm sốt ruột:
– Gần tới chưa hở mày?
– Lẽ ra thì phải tới rồi.
Câu trả lời lạ lùng của Kăply khiến Nguyên cất chân hết muốn nổi:
– Mày nói gì thế, thằng ngốc? Tại sao lại có chữ lẽ ra ở đây?
Kăply cũng dừng chân theo bạn. Nó đưa tay quẹt mồ hôi trán:
– Hôm qua tao và Mua đâu có đi xa dữ vậy.
– Quay lại xem! – Nguyên khoát tay, nóng nảy. – Có thể khi nãy tụi mình không quan sát kỹ.
Kăply không nói gì, chỉ nhún vai một cái và lẽo đẽo theo Nguyên quay lại đường cũ, trong bụng biết chắc là không làm gì có chuyện bỏ sót. Tiệm Những Dấu Hỏi là một ngôi nhà đồ sộ chứ có phải một túp lều con con đâu mà không nhìn thấy. Chắc chắn là cái tiệm bí ẩn này đã đột ngột biến mất vào sáng nay, Kăply nghĩ vậy và bất giác buột miệng:
– Đừng tìm nữa. Cái tiệm đó đã biến mất rồi.
– Biến mất á?
– Không còn ở chỗ cũ nữa tức là biến mất chứ sao.
Nguyên nhìn Kăply qua khóe mắt:
– Thú thiệt là tao rất nghi ngờ về sự tồn tại của cái tiệm con khỉ đó.
– Ý của mày là…
Nguyên nói huỵch toẹt:
– Là hổng có cái tiệm nào như vậy. Chẳng lẽ mày và Mua vất vả hẹn hò nhau chỉ để chui vô cái chỗ chật ních và bát nháo như vậy rồi chui trở ra?
Giọng điệu châm biếm của Nguyên làm Kăply muốn khóc quá chừng.
– Tao nói thiệt mà… – Kăply méo xệch miệng. – Cửa tiệm này lớn lắm. Hôm qua tụi tao phải băng qua một cái sân rộng, đến một cái hành lang sâu hút rồi trèo lên những bậc thang…
– Đừng bốc phét nữa! – Nguyên cắt ngang, giọng đã có vẻ bắt đầu nổi quạu. – Bộ mày tưởng trên đời này ai cũng đần như mày hở Kăply?
Phải cố lắm Kăply mới không phun ra một tiếng bậy bạ. Nó giận thằng bạn mình hết sức nhưng lại không có cách gì chứng minh được sự thành thật của mình. Nó biết trong hoàn cảnh này dù có tới mười cái miệng nó cũng chẳng thể nào thanh minh nổi, trừ phi cái tiệm Những Dấu Hỏi chết tiệt đó hiện ra trở lại.
Cũng may trên đời còn có một thằng nhãi tên là Suku. Nghe Kăply ấm ức thuật chuyện, Suku nheo mắt nhìn Nguyên:
– Anh K’Brêt không phịa đâu, anh K’Brăk.
– Cái gì! – Nguyên chưng hửng. – Em cũng tin rằng có một cái tiệm như thế sao, Suku?
– Tin chớ. Đây là cửa tiệm nổi tiếng của lão Luclac mà. Tiệm của lão mới ra đời chừng một, hai năm nay thôi, nhưng bị đóng cửa hoài. Đóng rồi mở, mở rồi đóng. Tại lão kinh doanh bất hợp pháp, hổng đóng thuế má gì ráo trọi. Nghe nói lão mới khai trương lại cái tiệm chừng hai tháng nay.
Lão Luclac? Cái tên đó ngay lập tức khiến Kăply nhớ tới gã phù thủy điều khiển chương trình ăn mặc màu mè với bộ mặt tếu táo và chiếc nón chóp không ngừng lắc lư một cách khoái trá. Căn cứ vào những gì Suku vừa tiết lộ, Kăply đoán gã này phải hưởng ít nhất là 30-40 % khoản tiền thưởng của các khách hàng may mắn, nếu không trông gã không phởn như thế.
– Nhưng tại sao anh hổng thấy cái tiệm đó đâu, Suku! – Nguyên nhíu mày. – Trong khi K’Brêt khoe là…
– Tại anh không biết đó thôi… – Suku mỉm cười ngắt lời. – Tiệm Những Dấu Hỏi chỉ hoạt động vào ngày thứ sáu. Và mỗi lần như vậy nó lại hiện ra ở một chỗ mới. Đại khái không bao giờ nó xuất hiện hai lần ở cùng một địa điểm. Lão Luclac muốn tránh tai mắt của pháp luật mà.
– Thấy chưa, K’Brăk! – Kăply reo lên đắc thắng. – Tao đâu phải là đứa ba hoa, đúng không?
Suku hất mấy lọn tóc xanh rêu để những ngọn tóc khỏi chọc vào mắt và tặc tặc lưỡi:
– Nhưng anh tìm đến cái tiệm nhí nhố đó làm gì, anh K’Brăk? Theo em, tốt nhất là chúng ta nên tránh xa lão Luclac ra.
– Tránh xa ư! – Nguyên nhướng mắt. – Tại sao em không nghĩ các nhà thông thái ở đó có thể chỉ ra ình một cách thức…
– Cách thức? Cách thức gì cơ! – Tia nhìn của Suku đóng đinh vào mặt Nguyên, rõ ràng nó không hiểu thằng này muốn nói gì.
Nguyên đáp bằng giọng chậm và rõ, cứ như thể nó đang đếm từng tiếng, không thèm tránh ánh mắt của Suku:
– Còn cách gì nữa ngoài cách chống lại Baltalon.
– Anh đánh giá bọn phù thủy ở tiệm Những Dấu Hỏi quá cao rồi đó, anh K’Brăk… – Suku nhún vai. – Nếu anh hỏi bọn họ làm thế nào để chống lại Baltalon, chắc chắn bọn họ chỉ có một câu trả lời thôi.
– Câu gì?
– Không có cách nào.
Suku thốt ra câu đó nhẹ tưng nhưng lại làm cho lồng ngực hai đứa bạn nó nặng như chì. Kăply hãi hùng với ý nghĩ là rốt cuộc nó và Nguyên chỉ còn sống được sáu hôm nữa thôi, mặc dù nếu thằng Suku không hé môi thì nó cũng đã nghĩ đến chuyện đó suốt ngày rồi.
Nguyên lặng người đi một lúc rồi thở một hơi thườn thượt:
– Em nói thiệt đi, Suku. Theo em thì Tam phù thủy Bạch kỳ lân có bảo vệ được anh không?
– Khó nói lắm, anh K’Brăk… – Suku gại gại một ngón tay lên chót mũi, giọng ngần ngừ. – Những chuyện như thế này không thể nào nói trước được.
Đưa ánh mắt thăm dò sang Nguyên, Suku chép miệng:
– Dù sao anh cũng nên đặt niềm tin vào họ. Theo em biết thì xưa nay bọn Tam phù thủy luôn luôn làm hết sức mình để bảo vệ uy tín nghề nghiệp.
Rồi thấy Nguyên vẫn chẳng có vẻ gì phấn khởi sau lời động viên của mình, Suku bèn đập hai tay vào nhau, giọng quả quyết:
– Nhưng anh chẳng việc quái gì phải lo. Tới hôm đó em sẽ tặng anh một siêu sản phẩm pháp thuật. Đây là phát minh mới nhất của em. Có nó, Baltalon sẽ chẳng làm gì anh được!
Bây giờ nhớ lại lời hứa và nhất là vẻ mặt bừng bừng của Suku lúc đó, Kăply thấy hơi yên tâm được một chút. Nó lồm cồm bò xuống khỏi giường, miệng lẩm bẩm:
– Hổng biết thằng Suku sẽ đem tới cho tụi mình thứ gì há?
Kăply nói trống không nhưng Nguyên nhận ra ngay niềm hy vọng lấp lánh trong câu nói làm ra vẻ bâng quơ của bạn. Nó hừ mũi, và thốt ra một câu mà Kăply chắc chắn không muốn nghe chút nào:
– Hy vọng đó không phải là thứ lôm côm như thuốc lột da hay bùa Tóc mây thiên thần.
***
Kăply, Nguyên, Êmê, K’Tub và Păng Ting vừa đun đầu qua khỏi cổng trường, Mua đã chạy xô lại, miệng tía lia:
– Chào mọi người.
K’Tub toét miệng cười:
– Chào chị Cặp Sách.
Câu chào của thằng nhóc làm Mua hơi khựng lại một thoáng (cho đến lúc này Mua vẫn chưa biết tại sao tụi bạn gọi nó bằng cái biệt danh kỳ quặc đó) nhưng đang băn khoăn về tiết lộ úp mở của Kăply hôm trước, nó chỉ nhìn lướt K’Tub, nhún vai một cái rồi hối hả quay sang Kăply:
– Này, K’Brêt. Có phải tính từ bữa nay, bạn thiệt sự chỉ còn sống có ba ngày nữa không?
Bất thần bị hỏi độp một phát ngay giữa đám đông, Kăply bẽn lẽn đưa mắt nhìn tụi bạn, càng bẽn lẽn hơn khi thấy tụi bạn cũng đang giương mắt ra nhìn lại nó, mặt đứa nào đứa nấy ngơ ngơ ngác ngác làm như chuyện nó tâm sự với Mua là một điều gì đó hết sức bậy bạ. Lúng túng một thoáng, Kăply nhìn Mua, nói giọng đắn đo:
– Ờ, ờ… cũng có thể cho là như vậy.
– Tại sao lại cho là! – Mua như không kềm được mình. – Bạn nói cho tôi biết đi. Điều gì sắp xảy ra với bạn vậy?
– Điều gì sắp xảy ra ư! – Kăply ngớ ngẩn lặp lại câu hỏi của Mua và lần thứ hai đưa mắt nhìn tụi bạn, lần này lộ rõ vẻ cầu cứu vì thiệt tình thì nó cũng không biết có nên nói tuột mọi chuyện ra với Mua không.
– Chị Mua ơi… – K’Tub vọt miệng. – Anh K’Brêt nói đùa mà chị cũng tin sao.
– Nói đùa á! – Mua tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi nó lắc đầu ngay. – Không phải đâu. Chị biết anh K’Brêt không đùa đâu, K’Tub.
Kăply nhìn hai bím tóc lúc lắc hai bên vai Mua, thở dài:
– Mua ơi, tôi nói đùa thiệt mà…
Mua vẫn khăng khăng, giọng bắt đầu xẵng đến mức không thể coi là tự nhiên với một cô bé xưa nay vẫn rất dịu dàng:
– Không. Tôi không tin. Không tin chút xíu nào.
– Tôi thì ngược lại… – Một giọng nói thình lình chen vào. – Thằng K’Brêt chỉ còn sống được ba ngày là điều không có gì phải nghi ngờ.
Cả bọn ngoảnh lại, bắt gặp bộ mặt tươi hơn hớn của Steng lấp ló ngay sau lưng, cứ như thể nó rình rập cuộc trò chuyện này từ lâu.
– Cút đi, Steng! – Nguyên gầm lên. – Tụi tao không nói chuyện với mày.
– Ngay cả mày cũng không thoát khỏi đâu, K’Brăk à… – Steng tỉnh bơ đáp, có vẻ nó đã quá quen với chuyện bị bạn bè xua đuổi. – Sau thằng K’Brêt là tới lượt mày…
Steng không bao giờ có thể kết thúc được câu nói của mình. Vì ngay lúc đó, tụi bạn nó lập tức tản ra mỗi người một hướng, như thể cả đám đều ngầm nhất trí rằng đó là cách tốt nhất để làm cho bộ mặt đầy mụn của thằng Steng đực ra ngay giữa sân trường.
Lúc đi ngang qua lớp Cao cấp 1, Kăply không ngăn được mình ngoảnh cổ dòm vô. Nhưng nó chẳng thấy hai bím tóc quen thuộc của Mua đâu, chỉ thấy đằng trước bảng chiếc áo chùng đỏ đang gói chặt thầy Hailixiro, chôn cứng thầy trong chiếc ghế bành.
Bất chợt thầy Hailixiro nhìn ra và toét miệng cười khi trông thấy Kăply. Nó chưa kịp gật đầu chào bỗng chới với khi nghe giọng nói quen thuộc của thầy vang lên ong ong trong đầu “Chào K’Brêt! Trò và trò K’Brăk học hành thế nào rồi?” Chậc, ổng lại chơi trò thần giao cách cảm, Kăply giật mình nhủ bụng, sao ổng có vẻ khoái cái trò này quá há? Nó chưa kịp nghĩ tiếp đã lại nghe tiếng thầy Hailixiro lùng bùng trong óc: “Ta quên là trò không trả lời được. Dù sao ta vẫn rất muốn nhắc lại là Lớp Cao cấp 1 của ta sẵn sàng đón trò và trò K’Brăk trở về bất cứ lúc nào.”
Nếu có thể trả lời được bằng ý nghĩ thì chắc chắn Kăply sẽ không ngại ngần gì mà không nói thẳng với thầy là tụi nó cũng rất muốn quay về lớp cũ, rằng cho đến bữa nay thì tụi nó đã ớn thầy giáo Haifai, nhất là bà vợ thầy, quá sức rồi. Nhưng Kăply quên béng mất câu thần chú đã học bữa trước nên nó chỉ biết gật gật đầu trước khi đi khuất khỏi cửa lớp, cảm thấy muốn nổi khùng lên với mình đến mức nếu không sợ đau thì nó đã dang tay nện cho cái đầu bã đậu của nó một cú rồi.
– Gì thế mày! – Nguyên ngạc nhiên hỏi, không hiểu thằng bạn mình đang quạu quọ chuyện chi.
– Thầy Hailixiro.
– Thầy Hailixiro sao?
– Khi nãy ổng mới nói chuyện với tao. Ổng kêu ổng rất nhớ tụi mình, tóm lại là ổng dụ tụi mình quay về học với ổng.
Nguyên lộ vẻ ngờ vực:
– Sao tao hổng nghe gì hết vậy?
– Ổng nói bằng ý nghĩ mà…
Lớp Cao cấp 2 hiện ra trước mặt làm Kăply bất thần im bặt. Nó nghiêng đầu dòm qua cửa sổ rồi quay ngay lại:
– Bỏ xừ rồi! Bả đang eo éo ở trỏng.
Nguyên gõ tay lên trán một cái “cốp”:
– Tao nhớ rồi. Bữa nay là ngày của môn Nghệ thuật nguyền rủa.
Kăply nhăn mặt:
– Tao cá với mày thế nào bả cũng lôi thằng Tam ra hành cho bõ ghét. Tao rành bả quá mà, hễ đụng tới hai chữ nguyền rủa là bả nổi điên.
– Tụi mình chuồn quách! – Nguyên níu tay Kăply. – Tao với mày…
– Hai trò làm gì mà đứng xớ rớ ở đây?
Tiếng thầy N’Trang Long như vọng xuống từ trên cao, đột ngột đến mức Nguyên và Kăply giật bắn người. Hai đứa hoảng hồn ngoảnh lại, ngước nhìn chòm râu quai nón loăn xoăn viền quanh gương mặt thầy hiệu trưởng, ấp úng:
– Thưa thầy… thưa thầy…
– Sao hai trò không vô lớp! – Đôi mắt to ơi là to của thầy N’Trang Long chiếu xuống hai đứa học trò tia nhìn dò hỏi, nhưng giọng nói lại rất dịu dàng.
Nguyên cảm thấy dạn dĩ hơn một chút:
– Bữa nay không có giờ Thần chú chiến đấu, thưa thầy.
– Vậy sao hai trò không ở nhà mà mò đến đây?
– Dạ, tụi con quên mất.
Thầy N’Trang Long đưa tay vân vê hàng ria đen rậm, mắt nheo lại, vẻ nghĩ ngợi. Rồi thầy lại nhìn xuống hai đứa trẻ, cất giọng khàn khàn:
– Nếu không có chuyện gì làm thì hai trò đi theo ta!
Nói xong, không đợi Nguyên và Kăply trả lời, thầy quay mình đi trước. Đôi chân không giày dép của thầy sải những bước dài làm vạt áo chùng lòa xòa bay tung lên như một đám mây màu tím.
Nguyên và Kăply lẽo đẽo bám theo sát gót, đôi khi phải co giò chạy mới đuổi kịp thầy, bụng thắc mắc quá sức nhưng không dám hỏi. Ba thầy trò đi hết dãy hành lang đã đến ngọn tháp nằm ngay góc sân. Chắc văn phòng hiệu trưởng ở trong này! Kăply nhủ bụng khi cả ba đi xuyên qua những căn nhà thấp nằm cạnh chân tháp trước khi trèo lên những bậc thang lát đá xanh, cùng một loại với thứ đá lát mặt ngoài bức tường thành bao quanh trường.