Bạn đang đọc Chuyện xứ Lang Biang (Tập 1: Pho tượng của Baltalon): Chương 12 phần 2
Kăply cắn môi, quay mặt đi chỗ khác:
– Ờ.
– Nhỏ nào vậy! – Suku thắc mắc.
Trong một thoáng, gương mặt Kăply chuyển đủ bảy sắc cầu vồng. Nó ngần ngừ một lát rồi đưa tay bụm miệng và từ trong lòng bàn tay nó, Suku nghe văng vẳng có tiếng vọng ra, rên rỉ như tiếng dế:
– Nhỏ Mua.
– Chị Mua! – Suku há hốc miệng. – Sao lại là chị Mua được? Hổng lẽ cả anh lẫn anh K’Brăk đều khoái chị Mua?
Suýt chút nữa Kăply đã điên tiết phun ra chuyện thằng K’Brăk hiện nay thực ra không phải là thằng K’Brăk. Thằng K’Brăk chính hiệu hiện đang lang thang đâu đó ở làng Ke. Còn thằng K’Brăk bây giờ chẳng liên quan gì đến nhỏ Mua hết, thậm chí còn không nhớ ra nhỏ Mua là ai.
– Anh K’Brăk thực ra đâu có thích chị Mua… – Kăply bình tĩnh nói, cuối cùng nó cũng đã làm cho cái đầu nó nguội lại. – Ảnh chỉ khoái mỗi chị Êmê thôi.
– Ồ… – Cặp mắt long lanh của Suku lăn qua lăn lại như hai giọt nước. – Vậy mà hễ ai nhắc đến chị Mua là chị Êmê lại nổi giận đùng đùng. Thiệt vớ vẩn hết chỗ nói!
Suku cao hứng đập bốp lên vai Kăply:
– Nếu anh K’Brăk không dính dáng gì vào đây thì quá đơn giản. Ngay từ lúc này, anh đã có thể ngủ ngon rồi, anh K’Brêt.
Vừa nói Suku vừa cho tay vào túi lôi ra một lá bùa chẳng rõ làm bằng thứ gì, trông xù xì và nhớp nháp, nồng nặc mùi cỏ xạ hương lẫn mùi lá húng tây. Lá bùa hình chữ nhật, bé bằng bàn tay, màu xỉn như đất, khi cầm trên tay thiệt tình là Kăply phải nín thở khi liên tưởng đến miếng keo diệt ruồi.
Ngày hôm sau, Kăply dậy thật sớm, khoái chí dán lá bùa yêu lên lưng trước khi mặc áo và lập tức nhận ra mình đang trải qua những khoảnh khắc đầu tiên của buổi sáng trong một tâm trạng bồn chồn khó tả. Dạo gần đây, tới giờ đi học chỉ có Nguyên và nó kéo nhau ra khỏi tòa lâu đài (Êmê, K’Tub và Suku không đi cùng tụi nó đến trường như ba ngày đầu nữa) và thường bao giờ nó cũng lề mề đến mức Nguyên phải cáu tiết giục giã năm lần bảy lượt.
Nhưng sáng nay dòng đời rõ ràng là đã trôi theo hướng khác.
– Lẹ lên, Nguyên! – Kăply sốt ruột kêu inh ỏi. – Trong nhà tắm có gì hay ho mà mày chết dí trong đó thế?
– Còn sớm mà… – Tiếng Nguyên vọng ra.
– Còn sớm cái đầu mày! – Kăply rít lên. – Mày khoái làm con rùa thì tao đi trước à.
Nguyên bước ra, tay sửa lại nếp áo chùng, mắt lóe lên những tia sáng kỳ lạ:
– Mày siêng lên tự bao giờ thế hả? Giờ này vác xác đến trường làm cái quái gì?
– Tao… tao… – Ánh mắt của Nguyên làm Kăply chột dạ, ấp úng mãi nó mới nghĩ được câu trả lời. – Tao… không muốn đụng đầu thằng Steng ngoài sân trường.
Có vẻ Kăply không thể nghĩ ra cách giải thích nào tuyệt chiêu hơn được nữa. Cái tên Steng đập vào tai Nguyên không khác gì một nhát búa.
– Vậy thì đi!
Nguyên vừa nói vừa quơ chiếc cặp trên bàn, hấp tấp bước ra cửa, bụng chỉ mong những toan tính của thằng Kăply nếu không hoàn toàn chính xác thì cũng đừng đến nỗi hoàn toàn trật lất.
Cho đến khi trường Đămri hiện ra trước mặt, Kăply luôn luôn vượt lên trước Nguyên và thật hên cho Kăply là khi tụi nó băng ngang sân trường, thằng Steng mới bắt đầu lò dò vào cổng. Cực kỳ khoái chí khi nghe tiếng kêu í ới của thằng Steng rớt lại tuốt đằng sau, Nguyên không nghi ngờ gì về chuyện tại sao bữa nay thằng Kăply đầu óc trống rỗng lại nghĩ ra được một cái mẹo hay quá mạng như vậy. Kăply vừa đặt chân qua ngưỡng cửa đã quét mắt về chỗ ngồi của mình, mừng rơn khi trông thấy hai cái bím tóc của Mua đang lúc lắc ngay bên cạnh.
Nó hăm hở ngồi vào chỗ, lén thò tay ra sau lưng áo rờ rẫm xem lá bùa còn ở đó hay không rồi hí hửng quay sang Mua. Nhưng khi Mua ngước lên thì nó vụt quay mặt đi.
Kăply đã đổi ý rồi. Nó sực nghĩ ra không dại gì nhìn vào mắt Mua và rủ Mua đi chơi trong lúc lớp học chuẩn bị bắt đầu và thầy Hailixiro sắp sửa xuống tới. Thời cơ đang ở trong tay nó (chính xác là đang ở trên lưng nó), nó muốn chộp lấy lúc nào cũng được, chẳng việc quái gì phải thúc ép vận may của mình.
Kăply nghĩ vậy, và tự tán thưởng sự thông minh của mình bằng cách quay sang Nguyên, nhe răng ra cười.
– Cười nhạo gì đó mày! – Nguyên nhìn chòng chọc vào mắt bạn, cau mày gắt.
– Nhạo gì đâu!
– Đồ ngu! – Thình lình Nguyên gầm lên. – Không nhạo sao lại nhe răng khỉ ra cười trong lúc này?
– Ơ, ơ…
Kăply ngớ ra, không hiểu tại sao thằng bạn mình lại vô cớ xẵng giọng như người phát rồ vậy. Nó muốn cự lại sự quát tháo vô lối của Nguyên nhưng liếc thấy bộ mặt quạu quọ quá xá khó ưa của thằng này, nó đành bấm bụng ngó lơ chỗ khác, không muốn tự nhiên làm lùm xùm trong lớp.
Đúng lúc đó, lớp học bỗng nhiên tối sầm như mặt trời bị mây che khuất. Kăply ngẩng mặt ngó ra, ngạc nhiên thấy một thứ gì đó có vẻ như là một đám mây màu đỏ chắn gần bít cửa ra vào. Phải chớp mắt hai ba cái và khi nhận ra cái đầu hói quen thuộc bên trên đám mây đó, Kăply mới biết là thầy Hailixiro vừa tới.
Thầy tươi cười đứng đó, đưa đôi mắt vui vẻ nhìn khắp lớp một lượt rồi mới khệ nệ khuân cái tảng thịt hơn một trăm ký chậm chạp lê về chỗ chiếc ghế bành giữa lớp.
Nhìn thầy hí hoáy nhét người vào giữa hai tay ghế, Kăply phì cười nhủ bụng: Ổng vất vả với mớ thịt nung núc của ông chi vậy há? Ổng giỏi môn Biến sao ổng không biến mình ốm nhom ốm nhách như thằng Steng có phải hơn không!
Như đọc được ý nghĩ nhạo báng của Kăply, sau khi nhốt được mình vào ghế, thầy Hailixiro lập tức bắn tia nhìn về phía nó:
– Trò K’Brêt lên đây.
Kăply hồi hộp bước ra khỏi chỗ, bụng giật thon thót, thầm trấn an: Theo những gì mình đã học về môn Thần giao cách cảm thì nếu mình không truyền ý nghĩ đi thì người khác đâu có thể đọc được những gì trong đầu mình. Hổng lẽ thầy Hailixiro siêu đến mức cỡ nào ổng cũng đọc được?
– Thưa thầy…
Kăply đứng trước chiếc ghế bành, lí nhí trong khi cố tình cúi gằm đầu xuống đất.
Thầy Hailixiro chép miệng:
– Ta vô cùng thất vọng khi cuối cùng trò và trò K’Brăk sẽ không còn học với ta.
– Thưa thầy, tụi con rất muốn được học với thầy… – Kăply thở phào khi biết thầy Hailixiro chỉ muốn nhắc đến chuyện hôm qua. – Nhưng thiệt sự là tụi con không biết phải nói với thầy hiệu trưởng như thế nào. Nếu thầy bày cho tụi con…
– Bây giờ thì muộn rồi… – Từ trong chiếc ghế bành bay ra một tiếng thở dài. – Ta không có cách nào giữ mấy trò lại được. Chỉ mong một ngày nào đó mấy trò có dịp quay trở lại học với ta. Có lẽ mấy trò không biết được ta yêu quý mấy trò như thế nào đâu.
Giọng nói đượm tình cảm của thầy Hailixiro khiến Kăply không thể không ngước mắt lên. Nó cảm động nói:
– Thưa thầy, con và K’ Brăk cũng quyến luyến thầy.
– Trò nói xạo cái gì đó! – Thầy Hailixiro bất thần nghiến răng trèo trẹo, vẻ thân thiện thường ngày trên mặt thầy như có ai vừa lấy giẻ chùi mất. – Trò tưởng là ta có thể tin những lời nói xằng của trò hả?
Mặt Kăply lập tức trắng bệch ra như giấy. Nó lấm lét nhìn đôi mắt đang long lên giận dữ của thầy Hailixiro, lo lắng cố nhớ mình có vừa thốt ra câu gì ngu ngốc hay không.
Bọn học trò ngồi bên dưới cũng kinh ngạc không kém gì Kăply. Từ hồi đầu năm đến giờ, tụi nó chưa từng thấy thầy Hailixiro phát khùng như thế bao giờ. Trong tất cả các giáo sư ở trường Đămri, thầy Hailixiro luôn được học trò ca tụng là vị giáo sư hiền hòa, vui tính và dễ gần nhất. Cho nên khi thầy đột ngột phát cáu lên, bọn học trò có cảm tưởng thầy đang đeo lộn bộ mặt của ai đó.
Bộ mặt đó lúc này gần như chồm sát vào mặt Kăply và từ trong cái cổ họng to bành vằn những gân đỏ của thầy phát ra tiếng hổn hển như một con quái vật đang thở:
– Trò… trò còn đứng đó giương cặp mắt gớm ghiếc ra nhìn ta nữa hả? Có cút về chỗ đi không?
Kăply đi như trong cơn mộng du, và thiệt tình là nó cũng không nhớ mình đã trở về chỗ ngồi bằng cách nào. Bọn học trò tò mò dồn mắt theo từng bước chân của nó, thắc mắc hổng biết thằng khỉ này đã làm cái quái gì đến nỗi một ông thầy hiền lành nhất thế giới như thầy Hailixiro phải mất bình tĩnh dữ vậy.
– Mày đã nói bậy bạ gì với ổng vậy hả! – Tiếng Nguyên thì thào bên tai Kăply.
– Tao có nói gì bậy bạ đâu… – Kăply tặc lưỡi đáp, giọng chưa hết hoang mang. – Tao chỉ bảo là tao và mày rất quyến luyến ổng thôi. Tao nói là tụi mình rất muốn tiếp tục học với ổng.
– Nếu K’Brêt chỉ nói vậy có lý nào thầy lại nổi điên! – Tiếng Mua bên cạnh cất lên đầy ngờ vực.
Kăply quay sang nhỏ bạn:
– Tôi nói vậy thật mà.
Đôi mắt tròn xoe của Mua khiến Kăply đột ngột mất tập trung. Trong một thoáng nó quên béng nó đang thanh minh chuyện gì, quên cả cái quyết định sáng suốt khi nãy, thậm chí có vẻ nó cũng không nhớ mình đang ở đâu. Nó đăm đăm nhìn vào mắt nhỏ bạn, nghe những lời quảng cáo mùi mẫn của Suku kêu ong ong trong đầu, và phân vân hạ giọng:
– Mua nè.
– Gì?
– Lát nữa Mua đi chơi với tôi không! – Liếm đôi môi khô rang, Kăply thấp giọng thêm một chút nữa để Nguyên đừng nghe thấy.
Đang hí hửng chờ lời tiên đoán “nó sẽ đi ngay” của Suku ứng nghiệm, Kăply bỗng tái mét mặt khi nghe Mua bất thần tru tréo:
– Cái gì? Bạn rủ tôi đi chơi? Trời đất, bạn điên quá sức rồi, K’Brêt!
Kăply càng chết điếng khi tiếng thét oang oang của Mua khiến cả lớp giật mình ngoảnh nhìn và gần như ngay lập tức hàng loạt tiếng cười hí hí hố hố há há vang lên. Lớp học bỗng chốc náo loạn như một cái trại gà.
Nguyên đờ mặt nhìn Kăply, chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì thầy Hailixiro đã xuống tới, tha theo cả chiếc ghế bành sau mông.
– Làm gì mà quang quác lên thế, Mua! – Thầy nhíu mày, tia nhìn xẹt qua xẹt lại giữa hai đứa học trò.
– Thưa thầy, K’Brêt rủ em bỏ học đi chơi… – Mua tố cáo, môi mím chặt giận dữ, mắt vẫn không rời gương mặt xanh lè xanh lét của Kăply. Nó nói thêm bằng giọng độc ác. – Bạn ấy không biết mình là một con cú hôi hám ạ.
Nhận xét của Mua như một mũi dùi xuyên qua ngực Kăply. Nó nghe tim mình đau nhói, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán. Giọng nói hiền từ của thầy Hailixiro vang lên trên cái nền âm thanh hỗn độn đầy những lời bình phẩm nhí nhố và những tràng be be rất chi là phấn khích của đám học trò chung quanh:
– Thì đã có sao đâu, Mua. Hồi ta còn bé, ta cũng từng rủ bạn gái trốn học đi chơi như trò K’Brêt vậy mà.
Kăply ngước nhìn thầy Hailixiro bằng ánh mắt cảm kích:
– Thưa thầy, con có rủ bạn Mua đi chơi nhưng không phải đi trong giờ học ạ.
– Láo toét! – Mắt thầy Hailixiro lóe lên, vẻ hiền lành biến mất, và như khi nãy, thầy thoắt nổi khùng, chiếc áo chùng đỏ bay phần phật dù chẳng có một cơn gió nào. – Trò tính giở trò gian dối trước mặt ta hả? Cút ra khỏi lớp ngay! Ta không muốn thấy bộ mặt xảo trá của trò nữa!
Thầy đùng đùng chỉ tay ra cửa, hét vang:
– Cút ngay lập tức!
Rồi trước những gương mặt ngơ ngác của đám học trò, thầy quay ngoắt người lại, lạch bạch đi lên bảng, chiếc ghế lúc lắc dữ dội sau mông khiến thầy ngó giống hệt một con rùa khổng lồ.
Nước mắt ứa ra tức tưởi, Kăply quơ vội lấy cặp, không nhìn ai, bỏ chạy ra cửa.
Kăply cắn môi muốn rướm máu, tiếp tục vừa chạy vừa khóc, tự thề độc trong lòng nếu nó còn quay lại trường Đămri thêm một lần nào nữa, trời sẽ sập ngay chóc xuống đầu nó, cho dù vì vậy mà nó sẽ không học thêm được chút pháp thuật nào và sẽ bị Baltalon xé xác ra làm trăm mảnh.
Nhưng Kăply chưa kịp ra tới cổng bỗng nghe tiếng thầy Hailixiro gọi lớn phía sau:
– Trò K’Brêt, quay lại đi! Ta xin lỗi trò, nhưng trước khi vào lớp trò nhớ gỡ lá bùa gây gổ sau lưng trò vứt đi đã!
Kăply đứng lại, tự nhiên thèm buột ra một tiếng chửi bậy bạ quá sức. Nó không tin Suku cố tình hại nó nhưng cái tật hậu đậu của thằng này đã gây ra những hậu quả thê thảm đến mức nó có đủ lý do để nhai xương thằng nhóc khi gặp lại. Bây giờ thì Kăply hiểu ra tại sao hễ nó nhìn vào mắt ai, người đó liền nổi cáu lên với nó.
Lếch thếch trở vào lớp với bộ mặt đỏ bừng, và cũng như khi đi ra, Kăply cắm đầu xuống đất không dám nhìn ai.
Đầu Kăply càng cúi thấp hơn nữa khi lời trêu ghẹo của thằng Kan Tô vang lên như ngọn roi quất ngang lưng nó:
– Muốn rủ Mua đi chơi thì mày phải xài bùa yêu mới đúng, chớ sao lại xài bùa gây gổ hở K’Brêt?
Kăply có cảm tưởng mọi người đang muốn dìm chết mình, nhất là khi nó vừa rón rén ngồi vào chỗ đã nghe thấy tiếng thằng Nguyên cự nự:
– Thằng ngu! Mày kiếm lá bùa bá láp đó ở đâu ra thế hả?
Mặt mày sượng ngắt, Kăply đáp lời bạn bằng cách gục đầu xuống hai cánh tay đang khoanh tròn trên bàn, cảm thấy nếu trước đây nó đã từng gặp phải cảnh ngộ éo le thì cũng chẳng thấm tháp gì so với lúc này.
Một bàn tay đặt lên tay Kăply làm nó rúm người lại. Nó muốn hất bàn tay đó ra kinh khủng, muốn hét lên với Nguyên rằng hãy để cho nó yên, rằng đừng đụng vào nó trong lúc này nếu thiệt sự còn coi nó là bạn chứ không phải là đồ cóc nhái nào đó.
Nhưng ngay lập tức, Kăply bỗng đờ người ra khi sực nhớ thằng Nguyên ngồi bên trái trong khi bàn tay kia đến từ bên phải. Tim đập binh binh, Kăply chưa kịp ngẩng đầu lên đã thấy bàn tay đó bóp chặt lấy tay mình và cái giọng ngọt ngào của Mua khẽ cất lên du dương như tiếng sáo:
– K’Brêt đừng giận Mua. Cũng đừng buồn nữa nhé. Lúc nãy thực ra… thực ra…
Cả người tê rần, đầu choáng váng, Kăply hầu như không nghe Mua nói gì. Lúc này nó giống như đang rơi vào trong một giấc mơ, cảm thấy tay mình ấm áp trong tay Mua, và ngẩn ngơ tự hỏi: Rốt cuộc thì lá bùa mà Suku đưa mình là bùa gây gổ hay bùa yêu?