Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 52: Vòng Cấm


Đọc truyện Chuyến Xe Bus Số 14 – Chương 52: Vòng Cấm


Tôi nói: không có, làm sao vậy?
Nghe mùi thơm của thịt thỏ rừng , trong bụng truyền đến tiếng kêu ùng ục.

Yết hầu rung động, tôi không nhịn được nuốt mấy ngụm nước bọt.
” Một lúc nữa sau khi ăn xong thịt thỏ, chúng ta trước tiên đi đến con suối nhỏ kia, tìm con cóc, vật ấy có thể có tác dụng lớn.” Vừa nói chuyện, chú mặc com lê lấy thịt thỏ từ trên đống lửa kệ xuống, cùng tôi chia đồ ăn.
Ăn uống no đủ, hai chúng tôi lại tiếp tục lên đường đi tới con suối nhỏ kia, qua ước chừng hơn hai giờ, chúng tôi lúc này mới chạy tới.
“Trời tối như vậy, anh có thể bắt được con cóc sao?” Tôi nhỏ giọng hỏi một câu.
Trong bóng tối, chú mặc com lê nhìn chằm chằm dòng suối nhỏ trước mặt , cười nói: cậu cẩn thận nghe một chút.
Hai chúng tôi đứng bên bờ dòng suối nhỏ, nghiêng tai lắng nghe, thật giống như ở phía xa dòng suối, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng oa oa.
Tôi nhỏ giọng nói: Con cóc đang kêu?
“Đúng! Men theo tiếng kêu, định có thể tìm tới chúng nó, đi theo tôi .” Chú mặc com lê từ sau eo rút ra một con dao găm, lúc này liền một bước nhảy vào trong dòng suối nhỏ.
Tôi cũng theo hắn, cùng nhảy vào, trong nháy mắt cảm giác lạnh buốt từ lòng bàn chân vọt tới toàn thân.
Dẫm vào khe suối, chúng tôi chậm rãi đi tới một tảng đá màu xanh gần đó, tảng đá màu xanh này ước chừng to như bóng rổ, tròn tròn dẹp dẹp , lại đặt ở chính giữa con suối nhỏ.

Chú mặc com lê đưa đèn pin đưa cho tôi , cong lưng, một tay nhẹ nhàng đẩy ra hòn đá, một tay kia xem đúng thời cơ, bỗng nhiên liền chọc vào trong nước.
Tôi cả kinh, nghĩ bên dưới hòn đá này chẳng lẽ nằm con cóc?
Tôi biết con ếch bình thường đều là nằm nhoài bờ sông không động đậy , chúng tôi khi còn bé câu con ếch, đều là dùng lưỡi câu bốn mặt.


Chúng tôi ngầm gọi là câu bom , sau khi tìm thấy con ếch, chậm rãi đem tuyến thả xuống, đợi đến khi sợi tơ gần tới bụng con ếch , đột nhiên kéo lên, bom câu liền trực tiếp cắm vào bụng con ếch rồi.
Nhưng tôi còn chưa lấy đèn pin soi cho hắn a, trong đêm tối thị lực của hắn có thể tốt như vậy? Không chờ tôi phản ứng lại, tay phải của hắn từ trong nước lộ ra, tôi giơ đèn pin lên, soi qua nhìn, không thể không vô cùng khâm phục.

Trên dao găm mà tay phải hắn nắm, đang cắm một con cóc, mũi dao cắm vào phần lưng của con cóc, lại từ cái bụng trắng như tuyết của con cóc nhô ra, hầu như trực tiếp chọc thủng.

“Đi!”
Chú mặc com lê hất đầu, mang theo tôi tiếp tục chạy về phía đỉnh ngọn núi.
Trước khi chúng tôi tới, đã đã làm xong ký hiệu, lần này quen việc dễ làm, vẻn vẹn hơn nửa giờ lại lần nữa leo lên đỉnh ngọn núi.
Ngẩng đầu nhìn lên, mặt trăng bị mây đen che phủ, như là phủ thêm một tầng lụa mỏng, ánh trăng rất mờ, rất mờ.
Chú mặc com lê quay đầu nhìn bốn phía, cuối cùng chỉ vào một gốc cây đại thụ cành lá xum xuê , nói với tôi : đi theo tôi .
Đến bên dưới đại thụ, tôi giúp hắn bật đèn pin, hắn thì dùng giày da giẫm hai chân sau của con cóc , sống sờ sờ rút dao găm từ trong thân thể con cóc ra, làm mũi dao rời đi thân thể con cóc , phốc xì một tiếng,máu trong cơ thể con cóc đều bắn tung toé ra.

Tôi có chút không đành lòng, nhưng là không biết nên nói cái gì.
Chú mặc com lê nói: cậu nghĩ cái gì đấy? Đừng phân tâm, giúp tôi soi rõ nào!
Sau đó, hắn giơ dao găm, cẩn thận từng li từng tí một ở trên phần bụng trắng như tuyết của con cóc , qua lại cắt, đem con cóc đang yên lành sống sờ sờ, quả thực là cắt đến đau đớn giãy dụa.
Nhưng là con cóc càng giãy dụa, dao của chú mặc com lê lại càng tàn nhẫn, cơ hồ đều phải đem da thịt ở phần bụng của con cóc toàn bộ cắt rồi.

Tôi nói: ai, chú, ngươi nhẹ chút đi, tôi nhìn đều thấy đau bụng.
Hắn sững sờ, nói: cậu nghĩ nhiều rồi, cậu nhìn kỹ một chút, tôi chỉ là cắt da của nó, vẫn chưa thương tới cơ thịt của nó.
Đang nói chuyện, chú ta lại bắt đầu cắt chân sau của con cóc.

Tôi phát hiện chú mặc com lê kỳ thực cũng là một cao nhân thâm tàng bất lậu(giấu giếm năng lực không để cho người khác biết) , nếu như tôi lần thứ nhất nhìn thấy cảnh tượng này, tôi nhất định cho rằng hắn là nhà sinh vật học.
Bởi vì hắn dĩ nhiên chuẩn xác không lệch cắm dao găm vào trong đùi của con cóc , càng là chuẩn xác không lệch chặt đứt gân đùi của con cóc , cứ như vậy, con cóc này tuy rằng không chết, cũng coi như là tàn tật.
Con cóc sẽ không nhảy, giống như phụ nữ không sinh được con cái, đó là cả đời bi thương.
Tôi cho rằng vậy thì đủ rồi, không nghĩ tới, chú mặc com lê dĩ nhiên lần thứ hai dùng cành cây, đè lại một chân trước của con cóc , cũng dùng mũi dao đánh gãy cơ thịt trên chân trước của con cóc.

Con cóc bốn chân này , quả thực là bị hắn đánh gãy ba cái chân!
Làm xong tất cả những thứ này, hắn mới nhấc chân lên, buông ra giày da, con cóc này ngửa mặt hướng lên trời, căn bản không dám lật mình, trên bụng chảy ra máu tươi, đem cỏ dại xung quanh đều nhuộm đỏ.

Tôi nói: chú nghĩ làm gì chứ?
Chú mặc com lê bỗng nhiên đem ngón tay đặt ở miệng, đối với tôi làm ra một động tác xuỵt .
Tôi không lên tiếng,cùng nhìn theo ánh mắt của hắn, con cóc sắp chết đi này , dĩ nhiên lưng hướng dưới, cái bụng hướng lên trời, ở trên cỏ khó khăn ngọ nguậy.


Bởi gân đùi của con cóc này bị đánh gãy, nó không cách nào bật lên, chân sau xem như là trực tiếp tàn phế.

Mà chân trước cũng bị đánh gãy một chi, chỉ còn lại có một cái cẳng chân bên trái , gian nan bới ra cỏ dại trên đất, mượn cỗ lực ma sát này tiến lên.
Bao độc trên lưng con cóc , trong quá trình ma sát , dần dần cọ nát, nọc độc toàn bộ bôi ở trên con đường nó lê qua.
Tôi nhìn con cóc này, trong lòng thực sự là vô cùng đau đớn, tôi cảm thấy nó còn muốn sống, nó vẫn còn muốn tìm tới nhà nó, vẫn còn muốn tìm đến cha mẹ nó, nó còn muốn trở lại nơi nó sinh sống.

Chỉ tiếc, tràng ảo tưởng tốt đẹp này, cuối cùng rồi sẽ ở trong quá trình máu xói mòi mà tan tành.
Bởi con cóc chỉ còn dư lại một cái chân trước, vì lẽ đó khi nó di chuyển, thì không cách nào duy trì một đường thẳng , nó bò bò xung quanh chúng tôi vẽ thành một vòng tròn.

Mà trong nháy mắt mới vừa nối xong điểm bắt đầu và điểm kết thúc của vòng tròn này lại với nhau , bụng của con cóc rốt cục ngừng nhảy lên.
Nó, chết ở điểm khởi đầu, cũng chết ở điểm cuối.
Cái vòng mà dùng nọc độc của con cóc, cùng với máu vẽ ra tới, là đều đều như vậy , mỗi một nơi tỉ lệ máu và nọc độc đều là như vậy thỏa đáng.
Tôi âm thầm khiếp sợ, bây giờ nghĩ lại một hồi, chú mặc com lê này nhìn như là không có mục đích ở trên bụng con cóc loạn cắt, kì thực đã ở nắm giữ đúng mực, thứ nhất không thể cắt quá sâu, không thì liền trực tiếp giết chết con cóc.

Thứ hai không thể cắt quá nhẹ, không phải vậy chảy không ra nhiều như vậy máu.
Chú mặc com lê nói với tôi : xem qua Tây Du kí sao?
Tôi nói: xem qua, làm sao vậy?
“Tôn Ngộ Không dùng gậy Kim Cô (hoặc gậy Như Ý) vẽ một vòng tròn cho Đường Tăng, yêu ma quỷ quái thì không thể tới gần hắn, cậu liền chờ ở bên trong vòng này, tôi bảo đảm an toàn của cậu.”
Chú mặc com lê vừa dứt lời, tôi liền nói: đó là giả, được không? Anh sẽ không lấy sinh mệnh tôi nói đùa chứ?
“Ở trong giới tự nhiên, gấu chó phát hiện con mồi, sẽ vãi một bãi nước tiểu, đưa con mồi này vây thanh một vòng tròn, sau đó con mồi này cũng không dám chạy, lúc nào gấu chó đến ăn đều được, cậu có biết tại sao không?”

Tôi nói không biết, cũng chưa từng nghe nói.
Chú mặc com lê nói: Bên trong nước tiểu của gấu chó, chứa một loại thành phần đặc thù, loại thành phần đặc thù này sẽ khiến cho những động vật khác biết một thông tin, , một loại thông tin làm chúng nó sản sinh sợ hãi , chỉ đơn giản như vậy.
Tôi chua lòm nói: vậy anh làm cái vòng này, là chuẩn bị phòng bị cái gì? Cá trong sông sao?
Chú mặc com lê nói: không, là vì phòng bị quỷ trong núi!
Tôi hít vào một ngụm khí lạnh, liếc mắt nhìn bốn phía, trong nháy mắt cảm thấy gió lạnh vù vù, lá cây trên đỉnh đầu tựa hồ đã ở không gió tự bay.

Tôi nhỏ giọng nói: chú ngươi muốn làm gì?
Hắn sáp đến bên tai tôi , nhỏ giọng nói: có nhớ hay không khi chúng ta ở miếu hoang trong thôn, lúc tôi nửa đêm rời đi miếu hoang?
Tôi nói nhớ tới, lúc đó tôi tỉnh rồi, nhưng không thấy anh đâu.
Chú mặc com lê gật đầu, còn nói: lúc tôi đang ngủ , cảm giác có người đang sờ đầu tôi.

Khi tôi tỉnh lại nhìn, phát hiện tóc mình rụng hết.
Mịa nó, tôi trừng mắt, suýt chút nữa liền đái trong đũng quần rồi.
Tôi nói: chú, lúc nửa đêm, chú đừng nói những chuyện này với tôi a, vả lại, tóc chú bây giờ không phải khỏe mạnh sao?
Chú mặc com lê vẻ mặt nghiêm cẩn, nghiêm túc nói: trước khi trải qua này thần cây Phạm Diễn gột rửa, tôi không phải người cũng không phải quỷ, vì lẽ đó, tóc của tôi cũng đều là giả, bất cứ lúc nào tôi có thể lại mọc ra tóc.
“Chú, ngươi ý tứ gì, cứ việc nói thẳng đi, tôi đây sẽ sợ hãi đến luống cuống a.”
Chú mặc com lê nhỏ giọng nói với tôi : lúc đó tôi tỉnh lại, lại không cảm ứng được hơi thở của người sống, vừa vặn ngoài miếu tiếng gió mãnh liệt, tôi liền đuổi theo, kết quả phát hiện không còn bóng rồi.
Tôi nghĩ tới khi tôi ngủ không được , mở mắt nhìn thấy bóng đen trên nóc miếu hoang.
“Vì lẽ đó, tôi cảm thấy, dọc theo con đường này có một con quỷ đang theo dõi chúng ta! Nhóc con, cậu biết quỷ thực sự là như thế nào sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.