Đọc truyện Chuyến Xe Bus Số 14 – Chương 42: Dấu Chân Trên Bả Vai
Đến góc tối tăm , tôi nhỏ giọng hỏi: chữ viết cổ chú ta viết ra , rốt cuộc là ý gì?
Đao Như bưng lỗ tai của tôi , sáp gần lại nhỏ giọng nói: em cũng không biết.
Tôi trừng hai mắt, nhỏ giọng hỏi: cô đang lừa hắn ta?
Đao Như gật gật đầu, lại cẩn thận nói: những bức ảnh quan tài táng treo kia , khẳng định không phải hắn cho em ! Nhưng hắn làm sao biết có những hình này ,em sẽ không rõ ràng, lấy quan hệ của chúng em ,chắc sẽ không hợp tác.
Tôi nghĩ tới ở trạm cao tốc, phản ứng khi hai người bọn họ lần đầu gặp mặt , liền hỏi: hai ngươi đến cùng có cái gì ân oán?
Đao Như nói: ân oán của chúng em nói rất dài dòng, tạm thời sẽ không nói cho anh biết.
Nhưng anh ghi nhớ kỹ, mặc kệ hắn hỏi anh những chữ viết này là có ý gì, anh đều nói không tiện để lộ.
Tôi hiểu ý của Đao Như, nàng đây là đang bảo vệ tôi .
Bởi vì từ khi đi tới núi Long Hổ , chú mặc com lê này bắt đầu trở nên kì lạ, mà chữ viết cổ này, chính là một tấm bùa hộ mệnh Đao Như cho tôi, nếu là chú mặc com lê đối với tôi có ác ý, muốn ở nửa đường giết chết tôi , vậy chí ít tôi cất giữ bí mật này, hắn vẫn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Ngày mai, chúng tôi chỉnh đốn trang bị, bắt đầu lên trên núi xuất phát, nửa đường, Đao Như quá mót, đỏ mặt rời đi, để lại hai chúng tôi đứng tại chỗ chờ.
Hôm nay ngày vẫn là âm âm u u, chú mặc com lê thình lình hỏi tôi : A Bố , những chữ viết kia đến tột cùng là có ý gì?
Tôi nói: những chữ viết kia chú thấy ở đâu?
Chú mặc com lê nói chuyện ngược lại cũng trực tiếp nhanh gọn, hắn nói: ở trên một khối mộ bia thấy.
“Nha, ý tứ của những chữ viết kia, tôi hiện tại thật không tiện để lộ, đợi đến lúc có thể nói cho chú biết, tôi nhất định nói cho chú biết.” Tôi đây là trả lời nước đôi.
Đao Như cho tôi một tấm bùa hộ mệnh, mà tôi lợi dụng tấm bùa hộ mệnh này moi móc tin tức từ miệng chú mặc com lê .
Chú mặc com lê hừ lạnh một tiếng nói: nữ nhân này, cậu tuyệt đối không nên dễ tin nàng, những bức ảnh quan tài treo kia, tôi căn bản là không gửi cho nàng, nhưng làm sao rơi vào trong tay nàng, tôi sẽ không rõ ràng!
Vừa nghe nói như thế, tôi cơ hồ lơ ngơ.
Đao Như nói bức ảnh không phải chú mặc com lê cho nàng , chú mặc com lê cũng nói chắc chắn sẽ không đem bức ảnh cho Đao Như , bởi vì hai người trước có ân oán.
Nếu nói như vậy, có phải hay không là chú mặc com lê đem bức ảnh cho người kia, mà người kia không có tới, đồng thời đem tin tức gửi cho Đao Như, cuối cùng kết quả chính là đem chú mặc com lê cùng Đao Như liên hệ với nhau?
Làm như vậy là nguyên nhân gì? Chẳng lẽ người trung gian kia biết hai người có ân oán, cố ý để hai người bọn họ cùng nhau đi theo tôi lên núi Long Hổ , đến lúc đó, nếu là có chuyện gì không hợp, khả năng phát sinh sống mái với nhau, giết chết một phương khác? Hay hoặc là hai bên cùng tổn hại?
Này ngược lại là cái một hòn đá ném hai con chim(1) thật là tốt cơ hội, nhưng người trung gian này rốt cuộc là ai?
Ở trong những người tôi quen biết, còn biết những hình này tin tức, chỉ có bác Hải!
Manh mối một lần nữa chỉ về phía bác Hải, tôi lại một lần nữa hoài nghi bác Hải , tôi biết bác Hải là cao nhân, bởi vì ở thời điểm lần thứ nhất cứu tôi , bác dùng kim châm đóng huyệt đạo của tôi , để tôi không thể động đậy, lúc này mới đem tôi vác đi, trốn ra tai nạn xe cộ.
Nhưng nghĩ lại, có phải hay không là ở lúc tôi hút thuốc , bác ta liền lặng yên không tiếng động tới gần tôi , dùng kim châm niêm đóng lại huyệt đạo của tôi , sau đó dẫn dắt tôi tiến vào bên trong ảo giác, nói cách khác, lúc đó tôi thấy Lamborghini xảy ra tai nạn xe cộ, có thể là giả?
Tuy rằng bản thân tôi cũng không thường quan tâm tin tức, nhưng một quãng thời gian này tôi xác thực cũng không có ở trên báo chí nhìn thấy tin tức tai nạn xe cộ ở xưởng Tiêu Hóa.
Theo lý thuyết, xe xịn như Lamborghini ra tai nạn xe cộ, trên báo chí, tin tức bát quái nên truyền bá khắp nơi, sau đó kiếm độc giả, nhưng vấn đề là, chính là tôi không thấy bất kỳ một tin tức có liên quan tai nạn xe cộ .
Chẳng lẽ, hình ảnh hai lần tôi cùng thần chết gặp thoáng qua , kỳ thực cũng không tồn tại, đều là bác Hải một tay chế tạo ra ảo giác?
Dù sao ở hai lần tôi đối mặt cái chết, bác Hải đều có thể quỷ thần xui khiến tìm tới tôi , điểm này chính là một điểm đáng ngờ!
Nếu như suy đoán thành lập, kẻ chủ mưu phía sau màn, nhất định là bác Hải!
Tôi bỗng nhiên có loại cảm giác đẩy ra mây mù thấy trời xanh(2), tôi vẫn luôn suy tư vấn đề theo thứ tự từng bước , căn bổn không có đứng khía cạnh của ông trời đi quan sát tất cả mọi người, bởi vì tôi là trước tiên lái xe bus tuyến số 14 , sau đó gặp gỡ bác Hải a, vì lẽ đó, sự kiện kỳ lạ trên xe buýt tuyến số 14 , tôi vẫn không liên hệ với bác Hải.
Bây giờ suy nghĩ một chút, thậm chí tất cả mọi chuyện, bao gồm chuyện tôi ứng tuyển làm tài xế xe bus tuyến số 14, có thể đều là cái bẫy mà bác Hải sớm vì tôi bày sẵn!
Nghĩ tới đây, tôi vô cùng rõ ràng, cũng bỗng nhiên có thể giải thích hết thảy những chuyện kỳ dị này, chú mặc com lê biết loại cổ thuật đứa bé giữ cửa bốn mắt đã thất truyền này, mà khi tôi gọi điện thoại cho bác Hải, bác ta dĩ nhiên cũng biết loại cổ thuật đứa bé giữ cửa bốn mắt này, không chỉ như thế, bác ta thậm chí còn biết bà Phùng chăn nuôi thạch sùng Âm Dương.
Một người bí hiểm khó lường như vậy, nếu quả thật nhận thức chú mặc com lê , như vậy, bác ta có thể hay không chính là cấp trên của chú mặc com lê ? Mà chú mặc com lê biết tất cả cổ thuật, kỳ thực đều là bác Hải nói cho chú ta ?
Trong lòng tôi cười khẩy một tiếng, trong lòng nghĩ xem ra tôi thật sự ai cũng không thể tin, hiện nay chỉ có thể đi một bước nói một bước.
Giải khai trong lòng nghi ngờ, cảm thấy cả người thoải mái, hết thảy phía sau quỷ thần, có lẽ đều là kẻ chủ mưu trong bóng tối này, chế tạo ra âm mưu?
Mà tôi , cần phải làm là kéo tơ bóc kén(3), tìm hiểu nguồn gốc tìm ra kẻ chủ mưu chân chính, trước lúc này, tôi muốn từng cái từng cái thăm dò tất cả mọi người nội tình(4)!
Sau khi Đao Như đi vệ sinh trở lại, ba người chúng tôi tiếp tục theo lối nhỏ trên núi hướng về núi Long Hổ xuất phát, ở nửa đường phát hiện không ít sứt mẻ bia mộ cùng với cây lim mục nát .
Cây lim phân bố dày đặc, bình thường dùng để chế quan tài, có thể ngàn năm không mục, nhưng cây lim bên đường này đã mục nát nghiêm trọng, có thể thấy được quan tài táng treo trong núi Long Hổ này có lịch sử lâu đời.
Chú mặc com lê đi ở phía trước, Đao Như đi ở chính giữa, tôi đi ở cuối cùng.
Đang đi, chú mặc com lê bỗng nhiên xua tay chặn lại, quát lên: đừng động!
Hả? Tôi duỗi đầu nhìn về phía trước đường núi.
Hỏi: làm sao vậy?
Chú mặc com lê ngồi xổm xuống, tỉ mĩ xem xét hòn đá dưới mặt đất , tôi cùng Đao Như lại gần, cũng tỉ mĩ nhìn hòn đá, sau một lúc lâu, tôi không nhịn được hỏi: này có chỗ gì đặc biệt sao?
Chú mặc com lê nói: con đường này, có quỷ đi qua.
Tôi cùng Đao Như liếc mắt nhìn nhau, không biết làm sao tiếp lời, chú mặc com lê còn nói: tiếp tục đi thôi, nhất định phải vô cùng cẩn thận!
Ba người chúng tôi tiếp tục tiến lên, tục ngữ nói ngắm núi chạy ngựa chết(5), đường núi khó đi, vẫn chạy tới buổi tối, chúng tôi mới đến giữa sườn núi, dù sao nơi này không phải vùng khai thác, không có bậc thang quá bằng .
Trong núi Long Hổ , quan tài táng treo nơi thần bí nhất, sơn động vô cùng nhiều, khi màn đêm đến, ba người chúng tôi ở ngay trong một hang động, dựng lều cắm trại, đốt lửa lên.
“Ai, mệt chết tôi .” đặt balo leo núi trên đất, tôi cơ hồ đều phải hư thoát(6).
Chú mặc com lê ở nấu mì, Đao Như thì cười hì hì đi tới phía sau tôi , giúp tôi nhẹ nhàng xoa vai, nói: A Bố , vất vả anh.
Đao Như này không động còn tốt, nàng vừa mới chạm, tôi hí một tiếng hít vào một ngụm khí lạnh, suýt chút nữa liền vọt lên rồi.
Đau!
Đau xót ruột gan.
Tôi nói Đao Như cô nhẹ chút a, tôi đây cõng một ngày túi leo núi, vai đều sắp đứt đoạn mất.
Đao Như giảm nhẹ lực, nhưng tôi còn là cảm thấy đau, loại này đau nói như thế nào đây?
Vai căn bản cũng không thể chạm, cũng không dám đụng vào, chỉ cần hơi hơi đụng tới, lập tức chính là một trận xót ruột đau.
Đao Như cho tôi xoa bóp vai, tôi không ngừng mà đau ngâm, cuối cùng Đao Như nói: A Bố , anh còn có phải là đàn ông không a, cõng một ngày túi leo núi liền đau thành như vậy?
Chú mặc com lê đang nấu mì cũng cười nhạo tôi một câu: nhóc con, bình thường không làm sao rèn luyện thân thể đi? Leo núi có thể vất vả hơn so với lái xe bus.
Tôi nói: chú, nấu xong mì chú đun cho tôi một bình nước sôi đi, tôi đắp vai một hồi.
Nói xong, tôi cởi áo trên, ở trần ngồi ở bên trong hang núi, chúng tôi là ngồi ở cửa hang động , trong hang núi sâu không đo được, thỉnh thoảng thổi gió mát, trong nháy mắt cảm thấy thoải mái không ít.
Ngay khi tôi mới vừa dựa lưng vách đá, Đao Như bỗng nhiên hoảng sợ, trong nháy mắt nhìn về phía tôi , a kêu to một tiếng lui về sau hai, ba bước.
Tôi nói cô làm sao vậy? Đàn ông chúng tôi cởi cái áo thôi mà, lại không cởi quần, nhất thiết phải khẩn trương như vậy sao?
Đao Như sắc mặt đều trắng, chỉ vào tôi , trừng con ngươi, ấp úng nói không ra lời.
Ánh lửa cửa sơn động chiếu rọi trên người tôi , để da thịt của tôi trở nên ngăm ngăm, tôi cúi đầu vừa nhìn, sợ hãi đến cả người run lên!
Trên bả vai của tôi , chẳng biết lúc nào xuất hiện một đôi dấu chân!
(1) : làm một việc hoặc một hành động nào đó nhưng cùng lúc đạt được hai mục đích mà mình mong muốn
(2) xóa tan mọi chướng ngại phía trước thấy được chân tướng của sự việc
(3) phân tích mọi thứ cực kỳ chi tiết và từng bước từng bước theo thứ tự
(4) nội tình là quê quán , từ đâu đến, làm gì, mục đích
(5) lên núi rõ ràng mắt đã nhìn thấy núi nhưng khi đi mới biết còn rất xa
(6) hạ đường huyết do mất máu, mất nước