Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 17: Quan Tài Nhỏ Trên Bàn


Đọc truyện Chuyến Xe Bus Số 14 – Chương 17: Quan Tài Nhỏ Trên Bàn


Tôi gật đầu, sau khi bà Phùng rời đi tôi liền vội vã xuống lầu chạy tới thôn Tang Hòe.

Còn âu phục đại thúc nhân cơ hội theo dõi bà Phùng, nhìn xem rốt cuộc bà ta đi tới chỗ nào.
Đêm nay ánh trăng u ám, thời điểm vào thôn cũng không ai phát hiện ra tôi.

Đến trước cửa nhà bà Phùng, tôi cúi người xuống, nhẹ nhàng đem ngưỡng cửa rút ra.

Ngưỡng cửa này cao hơn một thước, dài hơn một mét, không tính là nặng.
Ngay sau đó tôi liền bò ở trên mặt đất, đang chuẩn bị bò vào trong phòng, bỗng nhiên phát hiện đám gà trong sân đang đứng không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi không quan tâm chúng nó có hiểu tiếng người hay không, lúc này dựng thẳng ngón tay lên, nói: ” Xuỵt “
Lặng lẽ bò vào trong nhà bà Phùng, một luồng khí lạnh tới cực điểm bao phủ toàn thân khiến tôi không khỏi ôm chặt hai tay.
Mở điện thoại di động lên, tôi nhìn kỹ bốn phía xung quanh.

Lần trước tới đây rất hồi hộp nên trong phòng có cái gì cũng không nhìn kỹ, trong lòng nói lần này nhất định phải điều tra kỹ.
Bởi vì tôi lén lút lẻn vào nên dù sao không vẻ vang và sợ bị phát hiện, vì vậy dùng tay che bớt màn hình điện thoại, để tia sáng vừa đủ điều tra tình cảnh trong nhà.
Đi về gian phòng phía đông, bỗng nhiên xuất hiện một cô gái mặc áo trắng, đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào tôi.
A! Tôi cả kinh quát nhẹ một tiếng, nhanh chóng cầm điện thoại di động chiếu thẳng tới.

Đi đến nhìn kỹ, hóa ra chỉ là một bức họa.
Bức họa này là một cô gái mặc áo trắng, đứng ở đám mây phía trên trời bao quát chúng sinh.

Nếu như tôi không đoán sai, đây chính là Vô Sinh Lão Mẫu trong truyền thuyết.

Rất nhiều người đối với Vô Sinh Lão Mẫu có lý giải sai lầm, chỉ vì Bạch Liên Giáo tôn thờ Vô Sinh Lão Mẫu liền coi Vô Sinh Lão Mẫu là Tà Thần.


(1)
Kỳ thực không phải, Vô Sinh Lão Mẫu thật ra là vị thần chính nghĩa, là hóa thân của từ bi.

Cũng có người nói Vô Sinh Lão Mẫu chính là Cửu Thiên Huyền Nữ.

(2)
(Bà ngoại tôi sinh năm 1930, cả đời trải qua kháng chiến cùng nội chiến trong nước.

Những người sinh ra ở thời loạn lạc đấy rất tin thần linh.

Nhớ khi còn bé thấy bà ngoại thắp hương cho bồ tát, trong miệng nói thầm cầu mẹ già phù hộ )
Nhìn thấy hình ảnh Vô Sinh Lão Mẫu, tôi chắp tay hai tay cung kính lạy một hồi.

Nhưng vừa cúi lạy thấy một đồ vật làm tôi sợ hãi suýt chút đem cả con ngươi rơi ra ngoài.
Chiếc bàn đen ở phía trước bức họa, dĩ nhiên bày một chiếc quan tài!
Chiếc quan tài này dài hơn 20 centimet, rộng năm, sáu centimet, cao bảy, tám centimet, giống như một cái hộp gỗ phi thường tinh xảo, hơn nữa trên nắp quan tài còn điêu khắc rất nhiều hoa văn.
Tôi cẩn thận từng li từng tí một đẩy nắp quan tài ra, bên trong có hai con búp bê vải nằm song song ở trong quan tài.

Nhìn qua hẳn là một con búp bê đàn ông, một con búp bê phụ nữ.
Con búp bê phụ nữ kia dùng sợi tơ màu đen làm tóc, rất dài rất dày.

Tôi cầm nó lên cúi nhìn, cảm giác còn rất mới.


Quay một vòng nhìn thì phát hiện ở phía sau con búp bê này dán một tờ giấy, trên tờ giấy viết một chuỗi số.
11/06/1980
Vừa nhìn thấy chuỗi số này, tôi sửng sốt một chút, trong đầu như xẹt qua một tia chớp.

Chuỗi số này rất quen thuộc, tôi chắc chắn đã từng thấy, nhưng trong thời gian ngắn không nhớ ra được.
Tôi vỗ trán của mình, rất muốn cẩn thận suy tư một phen, nhưng tôi biết, thời gian không đợi người, tôi chỉ còn khoảng một tiếng.
Ngay sau đó tôi để búp bê nữ xuống rồi cầm con búp bê nam lên.

Con búp bê vải này làm cũng rất tinh xảo, hơn nữa kiểu tóc giống tôi như đúc, tôi cười trêu nói: ” Chẳng lẽ con búp bê này chính là mình?”
Sau đó tôi quay người con búp bê, phát hiện cũng dán một tờ giấy nhỏ, bên trên viết một chuỗi số.
14/06/1990
Tôi định thần nhìn lại, cả người cả kinh, trực tiếp làm rơi con búp bê vải.
Chuỗi số này chính ngày sinh của tôi !
Trong bóng tối tôi trợn to hai mắt, không thể hô hấp.

Sự việc tiến triển vượt xa khỏi sự tưởng tượng của tôi, bà Phùng làm sao biết sinh nhật của tôi ?
Bà ta chưa từng nhìn thẻ căn cước của tôi, tôi cũng chưa từng nói qua với bà ta.

Lẽ nào là Cát Ngọc nói cho bà ta ? Tôi đã từng dùng thẻ căn cước thuê phòng ở khách sạn Hán Đình cho Cát Ngọc, nên cũng có thể có chuyện này ?
Giờ phút này tôi tràn ngập trong sự sợ hãi, cảm thấy huyết dịch cả người đông cứng lại, người lạnh không khác gì linh hồn.
Nhìn một đôi búp bê vải này, tôi nghĩ tới “thuật trấn yểm” lưu truyền từ cổ đại tới nay.

Nhưng tôi cùng bà Phùng không thù không oán, bà ta trấn yểm tôi để làm gì ?

Nhìn đồng hồ phát hiện tôi đã sợ hãi mất mười phút, chỉ còn khoảng năm mươi phút.

Tôi nhất định phải đem gian phòng này điều tra rõ ràng, bà Phùng tuyệt đối không phải là một người đơn giản!
Sau khi quyết định chủ ý thì điện thoại di động vang lên.

Ở nơi yên tĩnh không có một tiếng động như này bỗng nhiên có âm thanh tin nhắn tới làm tôi giật cả mình.
Mở điện thoại di động ra, là tin nhắn âu phục đại thúc gửi.
– “Theo dõi thất bại, mau trở về! Nhanh! “
– ” Cái gì? Ông ta là một nam tử đang tuổi tráng niên làm sao có thể theo dõi một bà lão thất bại? Tôi hoảng loạn mau chóng để hai con búp bê vải về vị trí ban đầu, đóng nắp quan tài, xác định không có gì khác biệt như ban đầu rồi bò ra khỏi nhà bà Phùng.
Đang định sửa lại tấm ngưỡng cửa, từ xa truyền đến tiếng bánh xe di chuyển.
Sửa xong ngưỡng cửa, đang định phủi bụi đất trên người, quay đầu nhìn lại, trong bóng tối thân hình lọm khọm của bà Phủng đứng thẳng nhìn chằm chằm vào tôi!
Tôi cả kinh, trong lòng nghĩ mới khoảng mười phút từ lúc nhận tin nhắn, bà ta làm sao có thể quay trở lại nhanh như vậy? Vậy tính ra, âu phục đại thúc theo dõi không nổi hai mươi phút ?
Bà Phùng híp mắt đi tới, chỉ vào tôi a a a a nói.

Tôi kinh ngạc phát hiện bà Phùng lần này từ ngoài thôn trở về, tay trái của bà ta cũng không có trở nên dồi dào mà vẫn khô héo.
Tôi biết bà Phùng đang hỏi y phục của tôi tại sao bẩn, tôi giả bộ ung dung trả lời: ” Bà bà, con vừa đến tìm người thì bị ngã ở trước cửa nhà.”
Tôi cười nói, nhưng vẻ mặt bà Phùng rất nghiêm trọng.

Tôi thấy vẻ mặt này rất phẫn nộ, hay là bà ta phát hiện ra tung tích của tôi.
Bà Phùng mở cửa nhẹ nhàng kéo tay tôi đi vào trong phòng.

Lần này bà ta không bật đèn, ở trong bóng tối tìm tòi.

Tôi nghe thấy tiếng nước chảy, thanh âm này giống như như là đang cầm ấm trà rót vào cốc.
Hơn nữa nhìn bà Phùng đang nghiêng thân thể giơ cao tay phải lên, trong tay cầm một vật dài hình ống trụ, hẳn là phích nước nóng.
Tôi nghĩ thầm, bà ta rốt cuộc đang làm cái gì ?
Sau khi tiếng nước chảy dừng lại, bà Phùng bưng một chén nước run rẩy đi tới, sau đó đưa cho tôi.
Bởi vì tôi đứng ở cửa nên có chút ánh trăng, tôi có thể lờ mờ thấy vẻ mặt bà Phùng.


Bà ta đang muốn tôi uống chén nước này.
Tôi không dám uống, thật sự không dám uống.

Thậm chí tôi muốn cầu xin bà Phùng buông tha tôi, tôi không có ác ý, chỉ là muốn tìm kiếm Cát Ngọc.

Tôi nhớ nàng, thật sự muốn gặp nàng.
Nhưng bà Phùng thấy tôi không uống cũng không ép buộc, mà đem chén nước đổ lên trên mặt đất.

Sau đó đứng trước mặt tôi khoa tay.
Khắc hoạ nửa ngày, tôi hỏi: ” Bà bà, bà đang nói tới âu phục đi theo con ?”
Bà Phùng gật đầu sau đó lại bắt đầu khoa tay.

Nàng chỉ vào chén nước rồi chỉ miệng tôi, sau đó đem hai tay chồng lên nhau, để lên ví trí trái tim trên ngực.

Sau đó lại từ từ bỏ ra, giống như một đám mây nhẹ nhàng bay đi.
Tôi lần này thật sự bối rối, tôi hỏi bà Phùng: ” Ý của bà là để con uống chén nước sao? “
Bà Phùng dùng sức gật đầu.
Tôi vẫn không dám uống, cuối cùng nói: ” Bà bà, lòng tốt của người con chân thành ghi nhớ, thế nhưng con thật sự không khát, nếu như ngài không có chuyện gì khác, vậy con xin phép đi về”.
Nói xong, tôi mau chóng đi ra ngoài, vừa đi vừa run rẩy cả người, tôi chỉ lo bà Phùng bỗng nhiên ở sau lưng giữ tôi lại.

Tôi thậm chí nghĩ bà Phùng có phải đang cầm một cây đao đang đuổi theo tôi ?
——————————————————————–
(1) Ai hay đọc truyện TQ thể loại cổ sự quân đại hẳn sẽ biết Bạch Liên Giáo.

Đây là một tổ chức tà giáo dựa vào tín ngưỡng để mê hoặc lòng dân, hòng lật đổ chính quyền phong kiến thời cổ đại.
(2) Cửu Thiên Huyền Nữ: Là nữ thần chiến tranh, tình dục, trường thọ của TQ


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.