Chuyện xảy ra ở London

Chương 13


Bạn đang đọc Chuyện xảy ra ở London: Chương 13

Chương Mười ba
Ở ngài Harry Valentine có năm điều mình rất thích
Olivia Bevelstoke
Nụ cười
Sự hóm hỉnh
Ánh mắt
Nói chuyện với mình qua cửa sổ
“Vladimir!” hoàng tử bất chợt gọi to, khiến Olivia chưa kịp tính đến điều thứ năm.
Vladimir vội băng ngang qua phòng đến chỗ Hoàng tử Alexei vừa thốt ra mấy lời bằng tiếng Nga nghe có vẻ như ra lệnh. Vladimir gật gật đầu kèm theo mấy tiếng làu bàu tuân lệnh trong miệng rồi tuôn ra một tràng tiếng Nga mà nàng không thể hiểu nổi.
Olivia nhìn sang Harry. Anh cau mày. Nàng nghĩ chắc mình cũng đang như thế cũng nên.
Vladimir nhấm nhẳng gì đó rồi lại lui về góc phòng, và Harry, người nãy giờ vẫn quan sát hai người kia nói chuyện với nhau, nhìn hoàng tử nói, “Anh ta tiện thật đấy nhỉ.”
Hoàng tử Alexei ném sang anh ánh nhìn bực dọc. “Ta không hiểu ý ngài.”
“Anh ta đến, đi, làm bất kỳ điều gì ngài sai bảo…”
“Đó là mục đích của anh ta mà.”
“Ồ, đương nhiên rồi.” Đầu Harry nghiêng thật khẽ. Thực ra là cái nhún vai mà vai không hề nhún, là sự buông lơi trong dáng điệu. “Tôi đâu có ý khác.”
“Người trong hoàng gia mỗi khi đi đâu đều cần phải có tuỳ tùng đi theo.”
“Tôi hoàn toàn đồng ý,” Harry đáp, nhưng cái giọng ra vẻ đồng tình của anh dường như càng châm chích hoàng tử thêm.
“Trà xong rồi đây,” Olivia xen vào, đưa tách trà về phía Harry. Anh đón lấy, từ tốn cảm ơn nàng rồi nhấp một ngụm.
“Tôi cũng uống trà theo cách giống như ngài Harry,” nàng nói, không cụ thể hướng về một ai. “Trước đây tôi uống với đường, nhưng nhận thấy nó làm át đi vị trà.”
Harry nhìn nàng đầy tò mò. Olivia không thấy bất ngờ; nàng không thể nhớ nổi lần cuối cùng nàng nói chuyện chán ngắt như thế này là khi nào. Nhưng chắc chắn anh cũng hiểu nàng không có lựa chọn nào khác.
Nàng hít một hơi thật sâu, cố làm cuộc nói chuyện trở nên đỡ căng thẳng hơn. Hai người đàn ông này căm ghét nhau, điều này đã rõ quá rồi, trước đây nàng cũng đã từng ở trong những căn phòng với những người không ưa gì nhau. Nhưng không tỏ ra mặt thế này.
Và dù muốn nghĩ rằng đó chỉ là do ghen tuông mà ra, nàng không thể không cảm thấy còn có một điều gì đó khác nữa.
“Hôm nay em chưa ra ngoài,” nàng nói, vì thời tiết luôn là một đề tài có thể viện đến mỗi khi cuộc nói chuyện bị mắc kẹt. “Không biết có ấm không ạ?”
“Ta nghĩ sẽ có mưa đấy,” hoàng tử nói.
“Ồ, nước Anh trong mắt ngài là vậy hả? Nếu trời không mưa, trời sẽ mưa thật to. Và nếu trời không mưa thật to…”
Nhưng hoàng tử đã chuyển sự chú ý sang đối thủ của mình, “Nhà ngài ở đâu, ngài Harry?”

“Bây giờ thì sát ngay đây,” Harry nói đầy hứng khởi.
“Ta tưởng ở đây quý tộc thì phải có nhà to chứ.”
“Vâng đúng thế,” Harry nhã nhặn đáp. “Nhưng tôi đâu phải là quý tộc.”
“Trà thế nào?” Olivia hỏi giọng không còn chút hy vọng.
Cả hai đáp lại bằng một tiếng cộc lốc, không hơn một âm tiết, và không hiểu được là gì cả.
“Thế nhưng người ta gọi ngài là ngài,” Hoàng tử Alexei nói.
“Đúng thế,” Harry đáp, trông anh không có vẻ gì là quan tâm đến địa vị xã hội thấp của mình. “Nhưng từ đó đâu có biến tôi thành quý tộc được.”
“Tòng nam tước không được xem là quý tộc,” Olivia giải thích, nhìn sang Harry có ý xin lỗi. Hoàng tử thật thô lỗ khi cứ nã liên hồi vào địa vị thấp của Harry, nhưng nói gì thì nói cũng phải chiếu cố đến sự khác biệt về văn hóa.
“Thế ‘tòng nam tước’ có nghĩa là gì đấy?”
“Lửng lơ ấy mà,” Harry đáp kèm theo tiếng thở dài. “Kiểu như ở giữa thiên đường và địa ngục ấy.”
Hoàng tử Alexei quay sang Olivia. “Ta không hiểu ngài ta muốn nói gì.”
“Ý ngài ấy là, hay trong chừng mực em có thể hiểu được ý của ngài ấy,” – nàng liếc sang Harry với ánh mắt bực bội vì nàng cũng không biết anh nghĩ anh đang làm gì, cứ cố tình chống đối hoàng tử – “tòng nam tước không được xem là thuộc giới quý tộc, song họ không phải là không được phong tước. Đó là lý do tại sao người ta gọi ngài ấy là ngài.”
Hoàng tử Alexei vẫn ngớ ra, nên Olivia giải thích tiếp, “Theo thứ tự, đương nhiên bên dưới những người thuộc hoàng tộc là công tước, hầu tước, bá tước, tử tước, và cuối cùng là nam tước.” Nàng ngừng lại. “Rồi mới đến tòng nam tước và tòng nam tước phu nhân, nhưng họ cũng được xem là người có địa vị cao ngay bên dưới tầng lớp quý tộc.”
“Quá thấp,” Harry lẩm bẩm, giọng lộ vẻ thích thú. “Rất rất thấp so với người như hoàng tử đây.”
Hoàng tử thoáng nhìn anh nhưng đủ để Olivia thấy được hoàng tử căm ghét Harry đến mức nào. “Ở Nga, giới quý tộc làm nên cấu trúc xã hội. Không có những gia đình quý tộc thì nước ta sẽ không có sự gắn kết.”
“Ở đây nhiều người cũng nghĩ thế,” Olivia nói giọng nhã nhặn.
“Sẽ có – nói thế nào nhỉ…”
“Cách mạng?” Harry gợi ý.
“Bạo loạn?” Olivia đoán.
“Bạo loạn,” Hoàng tử Alexei chọn từ này. “Chính thế. Ta không sợ cách mạng.”
“Ta nên khôn ngoan mà học lấy kinh nghiệm từ người Pháp,” Harry nói.
Hoàng tử Alexei quay sang anh với ánh mắt như có lửa. “Người Pháp thật ngu dốt khi cho giai cấp tư sản quá nhiều tự do. Ở Nga chúng ta không mắc sai lầm đó.”
“Người Anh chúng tôi không sợ cách mạng,” Harry nói giọng điềm đạm, “dù vậy tôi cũng mong đó là vì những lý do khác.”
Olivia nín thở. Anh nói với cung cách trầm tĩnh nhưng đầy thuyết phục, ngược lại hoàn toàn với cách nói ngang tàng lúc nãy giờ. Giọng anh nghiêm túc khiến người ta không thể không chú ý. Ngay cả Hoàng tử Alexei cũng nhìn sang anh với nét mặt… không phải là tôn trọng, chính xác là thế, vì rõ ràng hoàng tử không đánh giá cao lời bình phẩm đó. Nhưng có lẽ có một chút thừa nhận nào đó, thừa nhận Harry là một đối thủ không vừa.
“Hai người hơi quá đà rồi đấy nhé,” nàng nói. “Giờ vẫn còn quá sớm để nói những chuyện như thế này.” Không thấy ai phản ứng, nàng nói thêm, “Em không thể chịu được dăm ba cái chuyện chính trị khi bên ngoài trời chưa tắt nắng.”

Thực ra, điều nàng không thể chịu được là biến mình thành kẻ ngờ nghệch. Nàng luôn cực thích những vấn đề chính trị, bất kể thời gian nào trong ngày.
Và bên ngoài trời cũng không có nắng.
“Chúng ta mất lịch sự quá,” Hoàng tử Alexei vừa nói vừa đứng lên. Anh ta đến trước nàng và quỳ xuống một chân, khiến nàng ngơ ngác không thốt lên được lời nào. Anh ta định làm gì?
“Nàng thứ lỗi cho chúng ta chứ?” anh ta cầm tay nàng nói.
“Em… em…”
Anh ta đưa tay nàng đến gần môi mình, “Xin nàng.”
“Dạ đương nhiên rồi ạ,” rốt cuộc nàng cũng thốt ra được mấy tiếng. “Thật sự là…”
“Không sao cả,” Harry xem vào. “Tôi tin rằng đó là từ cô đang tìm, đúng không nhỉ?”
Nàng những muốn liếc xéo Harry một cái nhưng tầm quan sát của nàng về phía Harry bị Hoàng tử Alexei choán mất. “Sao em có thể trách ngài được chứ, thưa Hoàng tử.” Nàng nói. “Em thật là ngốc quá.”
“Bất kỳ người phụ nữ xinh đẹp nào cũng có quyền ngốc nghếch nếu cô ấy muốn.”
Nói đến đây hoàng tử xê dịch một chút, nhờ đó Olivia có thể thoáng trông thấy mặt Harry. Nhìn anh như thể đang buồn nôn.
“Ngài hẳn là có rất nhiều cuộc hẹn[5] ở London này nhỉ,” Harry nói khi hoàng tử đã về lại ghế ngồi.
“Ta được ban thưởng không ít,” anh ta nói, nét mặt thoáng bối rối và cáu kỉnh khi đề tài đột ngột thay đổi.
Olivia vội giải thích. “Em nghĩ ý ngài Harry đây muốn nói là hẳn hoàng tử có nhiều việc phải lo, nhiều người phải gặp.”
“Đúng thế,” Hoàng tử Alexei nói.
“Chắc ngài bận rộn lắm ấy nhỉ,” Harry thêm vào, giọng anh nghe có vẻ xun xoe và bị ấn tượng.
Olivia nhíu mày. Nàng có cảm giác mình biết anh có ý đồ gì, và ý đồ đó sẽ dẫn tới kết cục chẳng hay ho gì. “Cuộc sống của ngài hẳn là thú vị lắm,” nàng nói nhanh, cố chuyển đề tài.
Nhưng vẫn không khiến Harry thay đổi ý định ban đầu. “Chẳng hạn như hôm nay đây,” anh trầm ngâm. “Hẳn là kế hoạch của ngài kín hết cả. Vậy mà ngài vẫn quá bộ đến thăm tiểu thư Olivia, thật vinh dự cho cô ấy quá.”
“Ta lúc nào cũng sẵn sàng dành thời gian cho tiểu thư Olivia.”
“Ngài thật rộng rãi,” Harry nói. “Thế chiều nay ngài có phải bỏ lỡ mất cuộc hẹn nào để mà ngồi đây với chúng tôi không nhỉ?”
“Ta không ngồi đây với ngài.”
Harry cười ranh mãnh, chỉ để cho thấy anh biết hoàng tử xúc phạm anh nhưng đối với anh điều đó chẳng là gì cả. “Chiều nay ngài có thể ở chỗ nào khác nữa, thưa hoàng tử? Chỗ ngài đại sứ chăng? Hay chỗ đức vua?”
“Ta muốn ở đâu thì ở.”
“Đúng là đặc quyền của hoàng thân quốc thích có khác,” Harry trầm ngâm.

Olivia cắn môi đầy lo lắng. Vladimir đã bắt đầu nhích về phía họ và nếu có xảy ra xô xát, Harry sẽ không địch nổi.
“Tôi cũng thấy rất vinh dự khi ngài có mặt ở đây,” nàng nói – câu nói độc nhất nàng có thể nghĩ ra thật nhanh trong lúc này.
“À, cảm ơn cô,” Harry châm chọc.
Thôi đi, nàng làm khẩu hình với anh.
Tại sao? anh làm tương tự với nàng.
“Ta nghĩ hai người đang nói chuyện như thể ta không có mặt ở đây vậy,” Hoàng tử Alexei nói giọng giận dữ.
Vladimir tiến lại gần hơn.
“Đâu có ạ,” Olivia trấn an. “Em chỉ cố nhắc ngài Harry rằng em họ ngài ấy… ừm… đang đợi gặp ngài ấy thôi mà.”
Alexei trông có vẻ đầy ngờ vực, “Đúng là hai người chỉ nói chuyện đó chứ?”
Olivia có thể cảm thấy da mình nóng ran lên. “Dạ vâng,” nàng lúng búng.
“Tôi phải đi rồi,” Harry bỗng đứng lên nói.
Olivia cũng đứng lên, “Để tôi tiễn ngài ra cửa,” nàng nói, cố không để giọng mình nghe như thoát ra từ kẽ răng.
“Thôi không cần phiền cô đâu,” anh đáp. “Tôi đâu có dám mơ tới việc đòi một tiểu thư xinh đẹp như thế này phải bận tâm chứ.”
Olivia tái mặt. Liệu Hoàng tử Alexei có nhận ra rằng Harry đang cạnh khóe anh ta không? Nàng nhìn sang hoàng tử, cố không quá lộ liễu. Không có vẻ gì cho thấy anh ta cảm thấy xúc phạm cả; mà thực ra anh ta trông có vẻ rất hài lòng nữa là khác. Hài lòng một cách cứng nhắc và kín đáo. Có lẽ thoả mãn thì đúng hơn.
Harry đi ra, không để cho Olivia có cơ hội nói cho anh biết chính xác nàng nghĩ gì về hành động trẻ con của anh. Nàng bấu chặt mép ghế sofa, lòng giận sôi lên. Anh không thoát được dễ dàng vậy đâu. Anh không biết khiến phụ nữ giận là như thế nào đâu. Dù tối nay nàng có phải nói gì với anh đi nữa thì cũng không thể dễ chịu hơn buổi chiều nay.
Tuy nhiên hoàng tử vẫn còn ở lại. Anh ta ngồi đối diện với nàng, vẻ mặt anh ta vừa có chút thỏa mãn vừa có chút tự mãn. Anh ta hài lòng vì Harry đã ra về, và có thể thậm chí còn hài lòng hơn nữa khi giờ này chỉ còn lại mỗi mình nàng với anh ta.
Và Vladimir nữa. Thực sự không thể nào lờ hẳn sự có mặt của Vladimir.
“Không biết mẹ em đâu rồi ấy nhỉ,” Olivia nói, vì quả thực là thật lạ khi không thấy bà xuất hiện. Cánh cửa dẫn tới phòng khách lúc nãy giờ vẫn để mở. Bà không cần theo sát nàng nhưng Olivia cứ tưởng mẹ nàng sẽ muốn đến chào hoàng tử một tiếng chứ.
“Phu nhân nhất thiết phải có mặt ở đây không?”
“À, cũng không cần lắm.” Olivia hướng ánh nhìn về phía cửa đi. “Ông Huntley đang ở sảnh…”
“Ta rất vui khi ta và nàng có thể một mình cùng nhau thế này.”
Olivia nuốt khan, không biết nên nói gì lúc này.
Anh ta cười cười, nhưng ánh mắt nheo nheo đầy toan tính. “Nàng cảm thấy bất an khi ở một mình cùng ta ư?”
Đến lúc bất an rồi đây.
“Đương nhiên là không,” nàng nói. “Em biết ngài là một quý ông đàng hoàng mà. Và hơn thế nữa, ta đâu có một mình.”
Anh ta chớp mắt rồi đột nhiên bật cười. “Nàng không có ý muốn nói đến Vladimir đấy chứ?”
Olivia nhìn qua nhìn lại, hết nhìn hoàng tử rồi lại tên cận vệ của anh ta, cứ thế mấy lần. “À, ý em là vậy,” nàng nói ngập ngừng. “Anh ta ở… ngay đằng kia. Và…”
Alexei xua đi, “Vladimir vô hình mà.”
Nàng thấy càng bồn chồn hơn, “Em không hiểu.”

“Kiểu như anh ta không có ở đây ấy.” Anh ta mỉm cười, và không phải theo cách khiến nàng thấy dễ chịu. “Nếu ta muốn thế.”
Olivia hé miệng, nhưng dứt khoát là nàng không nghĩ ra được điều gì để nói.
“Chẳng hạn như,” Hoàng tử Alexei nói tiếp, “nếu ta muốn hôn nàng.”
Olivia há hốc miệng.
“…thì cũng giống như hai ta ở một mình thôi mà. Anh ta sẽ không kể cho bất kỳ ai, và nàng sẽ không cảm thấy… nói thế nào nhỉ… kém thoải mái.”
“Em nghĩ ngài nên về được rồi, thưa Hoàng tử.”
“Ta muốn hôn nàng trước đã.”
Olivia đứng lên, cẳng chân va vào bàn. “Không cần phải như thế.”
“Cần chứ,” anh ta nói, cũng đứng lên. “Ta nghĩ cần phải thế. Để cho nàng thấy.”
“Cho em thấy gì cơ?” nàng nói, không tin rằng mình đang đặt câu hỏi đó.
Anh ta phác một cử chỉ về phía Vladimir. “Để cho nàng thấy anh ta ở đây cũng như không thôi. Ta phải được bảo vệ mọi lúc. Anh ta lúc nào cũng bên cạnh ta. Ngay cả khi – mà ta không nên nói ra điều này trước mặt một tiểu thư.”
Đã có quá nhiều điều lẽ ra anh ta không nên nói trước một tiểu thư rồi. Olivia men theo mép ghế sofa cố đi ra phía cửa nhưng hoàng tử đang chắn lối.
“Ta sẽ hôn tay nàng,” anh ta nói.
“S… ao?”
“Để cho nàng thấy rằng ta là một quý ông lịch lãm. Nàng nghĩ ta sẽ làm điều gì khác, nhưng ta chỉ muốn hôn tay nàng thôi.”
Cổ họng nàng giờ như thể bị kẹt cứng. Miệng nàng há hốc, nhưng hồ như nàng không thở được. Anh ta vừa mới làm nàng hoảng hồn.
Đoạn anh ta cầm lấy tay nàng. Olivia vẫn còn quá choáng đến nỗi quên cả rụt tay lại. Anh ta hôn vào tay nàng và ve vuốt khi buông ra.
“Lần tới,” anh ta nói, “ta sẽ hôn môi nàng.”
Ôi trời ơi.
“Vladimir!” Hoàng tử Alexei tuôn ra một tràng tiếng Nga, và ngay lập tức tên cận vệ tiến đến ngay cạnh anh ta. Olivia phát hoảng khi nhận ra rằng nãy giờ nàng quên mất là anh ta đang có mặt trong phòng, mặc dù nàng hoàn toàn chắc chắn rằng chỉ là vì nàng quá sửng sốt trước cách nói chuyện sỗ sàng của hoàng tử.
“Tối nay sẽ gặp lại nàng đấy,” Hoàng tử Alexei nói với nàng.
“Tối nay?” Olivia hỏi lại.
“Nàng sẽ đi xem nhạc kịch phải không? Cây sáo thần. Vở đầu tiên trong mùa này mà.”
“Em… em…” Nàng có đi xem không? Nàng không nghĩ cho ra hồn nữa. Một hoàng tử cố ve vãn nàng ngay tại phòng khách nhà nàng. Không thì ít nhất cũng là một hành vi kiểu đó. Ngay trước mặt tên cận vệ của anh ta.
Chắc chắn trò lấp lửng của anh ta đã có phần làm nàng bối rối.
“Vậy nhé, tiểu thư Olivia.” Hoàng tử Alexei đi ra khỏi phòng. Vladimir nối bước theo sau. Và trong đầu Olivia chỉ có mỗi một suy nghĩ Mình cần phải kể cho Harry nghe chuyện này mới được.
Chỉ có điều nàng đang giận anh ghê gớm.
Có không nhỉ?
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.