Bạn đang đọc Chuyện xảy ra ở London: Chương 08 – Part 01
Chương Tám
Nguyên nhân khiến hoàng tử để mắt đến mình
Olivia Bevelstoke
Suy biến
Hôn nhân
Chẳng lựa chọn nào có sức thuyết phục đặc biệt cả. Phá đám thì rõ rồi, còn hôn nhân thì… có cả núi lý do.
Lý do mình không màng đến chuyện cưới
một hoàng tử Nga
Olivia Bevelstoke
Mình không nói tiếng Nga
Ngay cả tiếng Pháp cũng không
Mình không muốn chuyển đến Nga sống
Nghe bảo ở đấy lạnh lắm
Mình sẽ nhớ nhà
Và trà
Ở Nga người ta có uống trà không nhỉ? Nàng liếc sang ngài Harry lúc này vẫn đang săm soi tấm thiếp nàng đưa ban nãy. Chẳng hiểu sao nàng nghĩ anh sẽ biết. Anh đã tới nhiều nơi, hay ít nhất là nhiều ở mức quân đội cần, và anh thích trà.
Và trong bản liệt kê của nàng thậm chí không hề đả động gì đến khía cạnh hoàng gia của cuộc hôn nhân với một hoàng tử. Nghi thức ngoại giao. Lễ nghi này nọ. Nghe đúng là môt cơn ác mộng.
Ác mộng ở một nơi vô cùng lạnh giá.
Thành thật mà nói nàng đang bắt đầu nghĩ rằng nguyên nhân thứ nhất không đáng sợ bằng nguyên nhân thứ hai.
“Tôi không biết là cô quan hệ rộng đến thế đấy.”
Ngài Harry lên tiếng sau khi xem xong tấm thiếp.
“Đâu có. Tôi gặp anh ta có hai lần. Không,” – nàng cố nhớ lại mấy tuần trước, “Ba lần. Chỉ vậy thôi.”
“Hẳn cô gây cho anh ta nhiều ấn tượng lắm nhỉ.”
Olivia thở dài não nề. Nàng biết hoàng tử thấy nàng hẫp dẫn. Từ trước đến giờ có nhiều người theo đuổi nàng đủ để nàng có thể nhận ra được điều đó.
Nàng cố làm anh ta nản lòng theo cách tế nhị hết mức, nhưng nàng không thể dứt khoát cự tuyệt anh ta được. Vì anh ta là hoàng tử, trời ạ. Nếu hai nước có xảy ra chuyện gì không hay thì nàng không thể là nguyên nhân được.
“Cô đi chứ?” Harry hỏi.
Olivia nhăn nhó. Hoàng tử rõ ràng không biết theo khuôn phép của người Anh thì đàn ông phải tới thăm phụ nữ nên đã yêu cầu nàng đến thăm anh ta. Anh ta còn ấn định cả thời gian, ngày mốt lúc ba giờ chiều, điều này khiến Olivia có cảm giác anh ta dùng “yêu cầu” hơi bừa bãi.
“Tôi chưa biết phải từ chối thế nào đây,” nàng nói.
“Không.” Anh lại nhìn xuống tấm thiếp, lắc đầu. “Cô không thể làm vậy được.”
Nàng rên rỉ.
“Đa số các bà các cô sẽ lấy làm hãnh diện lắm đấy.”
“Tôi nghĩ thế. Ý tôi muốn nói đương nhiên là thế rồi. Anh ta là hoàng tử cơ mà.” Nàng cố pha một chút hào hứng vào trong giọng nói của mình. Nhưng nàng không nghĩ mình thành công.
“Thế sao cô còn không muốn đi?”
“Nhiêu khê lắm, thật đấy.” Nàng nhìn thẳng vào anh. “Có bao giờ ngài vào cung diện kiến chưa? Chưa chứ gì? Hãi lắm.”
Anh cười vang, nhưng nàng không để ý gì khác, vẫn cứ tiếp tục nói. “Xiêm y phải thế này thế nọ, nào là vòng váy, nào là khung giữ, ngay cả khi mà nhiều năm rồi chẳng ai còn mặc cái của nợ ấy nữa. Rồi phải nhún gối vừa phải, không ít không nhiều, và cấm có được cười không đúng lúc đấy nhé.”
“Tôi nghĩ chắc Hoàng tử Alexei không cần cô phải mặc váy phồng gì đâu.”
“Tôi biết anh ta không yêu cầu thế, nhưng sẽ vẫn phải đúng nghi thức dù biết là lố bịch đi nữa, mà tôi thì có biết tí gì về lễ nghi của Nga đâu. Nên thể nào mẹ tôi cũng cố tìm cho được một người dạy bảo tôi chuyện đó à xem, dù tôi không rõ là sắp đến ngày rồi thì bà tìm đâu ra nữa. Và rồi suốt hai ngày tới đây tôi sẽ phải học nhún gối sao cho vừa phải, và tránh đề cập những chủ đề khiến mình bị xem là khiếm nhã, phù!”
Nàng thốt ra tiếng phù! Vì thật lòng toàn bộ chuyện này khiến nàng đau quặn bụng. Cả căng thẳng nữa. Đúng là căng thẳng. Nàng ghét điều đó.
Nàng nhìn sang Harry. Anh ngồi không nhúc nhích nét mặt khó hiểu. “Ngài không định bảo tôi là chuyện này sẽ không kinh khủng tới mức ấy đấy chứ?”
Anh lắc đầu. “Không, sẽ rất kinh khủng.”
Nàng ngồi sụm người ủ rũ. Mẹ nàng thấy con gái ngồi với bộ dạng thế này trước mặt một quý ông thể nào cũng giận sôi lên. Nhưng chẳng lẽ anh không thể nói dối một chút rằng gặp hoàng tử sẽ rất thú vị hay sao chứ? Nếu anh nói thế, hẳn nàng vẫn còn ngồi thẳng lưng được.
Và nếu đổ lỗi cho người khác khiến nàng dễ chịu hơn thì nàng cứ nghĩ thế.
“Chắc cô cũng phải có ít nhất vài ngày chuẩn bị trước khi tới đó chứ nhỉ?”
“Chỉ hai ngày thôi,” nàng chán chường đáp. “Mà có thể tối nay tôi cũng sẽ gặp anh ta đấy.”
“Tối nay?”
“Buổi khiêu vũ tại nhà Mottram. Ngài có đi không?” nàng phẩy phẩy tay trước mặt. “Không, chắc chắn là ngài không đi rồi.”
“Sao cơ?”
“Ồ, tôi xin lỗi.” Nàng cảm thấy mặt mình đang đỏ bừng lên. Nàng thật là, nói mà không chịu suy nghĩ gì cả. “Tôi chỉ có ý là ngài không hay đi đâu cả. Chứ không có ý ngài không được mời. Chỉ là ngài thích ở nhà. Hay ít nhất tôi nghĩ rằng đó là lý do.”
Anh nhìn nàng đăm đăm, đủ lâu để buộc nàng phải nói.
“Nhớ là tôi đã quan sát ngài năm ngày cơ đấy.”
“Tôi dễ gì quên chuyện đó chứ.” Hẳn là anh thấy tội nghiệp cho nàng, vì anh không tiếp tục đề tài đó nữa mà thay vào đó chỉ nói, “Thực ra tôi cũng định tới dự buổi khiêu vũ nhà Mottram.”
Nàng mỉm cười, khá bất ngờ trước thoáng chút hân hoan trong lòng. “Vậy hẹn gặp ngài ở đấy nhé.”
“Dù có phải chết tôi cũng nhất định tới đó.”
Thực ra, lúc đầu Harry không có ý định tham dự buổi khiêu vũ đó. Thậm chí anh cũng không chắc liệu mình có được mời không nữa, nhưng chắc Sebastian cũng đi, và anh có thể đi cùng cậu ta. Như thế cũng có nghĩa là anh buộc phải nghe Sebastian tra vấn – nào là tại sao tự nhiên anh lại muốn đi chơi và ai khiến cho anh thay đổi như vậy? Nhưng Harry đã có nhiều kinh nghiệm trong chuyện né tránh những câu hỏi của Sebastian rồi, và khi vừa đến, chẳng mấy chốc anh thoát khỏi chú em họ vì buổi khiêu vũ đông nghịt người.
Harry đứng trong vũ phòng, nhìn khắp lượt đám đông. Thật khó ước lượng được bao nhiêu khách dự. Ba trăm? Bốn trăm? Rất dễ chuyền tay nhau một mẩu tin mà không bị phát giác hay trao đổi chuyện cơ mật, trong khi bề ngoài vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra.
Harry tự lôi mình ra khỏi luồng suy nghĩ ấy. Anh bắt đầu có suy nghĩ giống như một tên gián điệp phải gió rồi, ôi trời ơi. Mà đâu có ai bắt anh làm chuyện này. Anh chỉ có việc để mắt tới tiểu thư Olivia và hoàng tử, cùng nhau hoặc riêng từng người thôi. Không ai yêu cầu anh ngăn chặn hay cản trở bất kỳ điều gì. Thật vậy, không hề.
Chỉ quan sát rồi báo cáo, thế thôi.
Anh không thấy Olivia hay bất kỳ ai mang dáng dấp hoàng gia, nên rót ình một ly rượu pân nhâm nhi một lúc, thích thú nhìn Sebastian đi khắp phòng, khiến mọi người mắt tròn mắt dẹt trông theo.
Đó chính là tài năng. Một cái tài mà không đời nào anh có được.
Sau chừng ba mươi phút quan sát và chờ đợi (chẳng có gì để báo cáo cả) một đám đông nhốn nháo gần cửa vào phía đông nên Harry đi sang hướng đó. Anh đến chỗ gần nhất có thể rồi nghiêng sang người đàn ông bên cạnh hỏi, “Anh có biết tại sao chỗ kia ồn ào vậy không?”
“Hoàng tử Nga gì đó.” Người đàn ông nhún vai, chẳng mấy quan tâm. “Đã ở đây được vài tuần rồi.”
“Làm người ta nháo nhác hết cả lên,” Harry nhận xét. Người đàn ông – Harry không biết anh ta nhưng có vẻ như anh ta là kiểu người hay lui tới những chốn như thế này – khì mũi. “Mấy bà mấy cô ở đây phát rồ lên vì anh ta mất.”
Harry hướng sự chú ý trở lại đám đông nhốn nháo nơi gần cửa. Có một nhóm người bình thường như bao nhóm người khác, và anh thỉnh thoảng nhác thấy người đàn ông đi giữa, nhưng không kịp nhìn rõ anh ta.
Anh thấy được tóc anh ta màu vàng, cái đó thì anh có thể nhìn rõ, cao hơn bình thường, dù có thể không cao bằng anh và điều này khiến anh thấy hả dạ. Chẳng có lý do nào Harry cần được giới thiệu với hoàng tử, và cũng không ai nghĩ đến chuyện giới thiệu anh, nên anh đứng yên chỗ cũ, cố “đọc” hoàng tử khi anh ta đi qua đám đông.
Anh ta có vẻ cao ngạo, điều này có thể thấy rất rõ. Có ít nhất mười thiếu nữ tới chào anh ta, và mỗi lần như thế anh ta không có lấy một cái gật đầu. Anh ta vẫn nghếch cằm, chỉ đáp lai họ bằng ánh nhìn xuống khinh mạn.
Với đàn ông, anh ta cũng cư xử hách dịch như thế, chỉ nói chuyện được với ba người.
Harry phải tự hỏi liệu hoàng tử có coi ai ở đây đáng để anh ta để mắt tới không.
“Tối nay sao thấy ngài có vẻ nghiêm nghị vậy ngài Harry?”
Anh quay lại mỉm cười trước khi kịp nghĩ lại. Tiểu thư Olivia không biết từ đâu xuất hiện ngay bên cạnh anh, đẹp mê hồn trong chiếc đầm nhung xanh màu trời đêm.
“Chẳng phải là con gái chưa chồng thì nên mặc màu tùng lam hay sao?” anh hỏi nàng.
Nàng nhướng mày trước câu nói xỏ xiên của anh nhưng mắt nàng long lanh vẻ hóm hỉnh, “Đúng thế, nhưng tôi không còn mới nữa. Tôi đã dự những buổi thế này ba năm nay rồi. Ế nhệ rồi.”
“Vậy mà không hiểu sao tôi lại thấy khó tin rằng đó là lỗi của ai khác chứ không phải của cô đấy.”
“Cái gì?”
Anh cười rạng rỡ. “Tối nay cô đã làm gì rồi.”
“Chưa có gì đặc biệt cả. Chúng tôi mới đến.”
Đương nhiên anh biết thế. Nhưng anh không thể để nàng biết anh đã tìm nàng nên bảo, “Hoàng tử của cô đang ở đây dấy.”
Trông nàng như thể muổn rên rỉ ỉ ôi. “Tôi biết.”
Anh cúi người về phía cô, kèm theo một nụ cười bí hiểm – “Để tôi giúp cô tránh anh ta nhé.”
Mắt nàng sáng rỡ lên. “Ngài làm được sao?”
“Tôi là người đa tài mà tiểu thư Olivia.”
“Không tính đến mấy cái mũ ngộ nghĩnh chứ gì?”
“Không tính đến mấy cái mũ ngộ nghĩnh.”
Rồi như chỉ chờ có thế, cả hai cùng cười vui vẻ. Tiếng cười hòa vào nhau nghe thật hoàn hảo, vừa trong trẻo lại vừa thực. Và rồi, cùng lúc, cả hai dường như nhận ra rằng giây phút này thật trọng đại, dù không ai hiểu được vì lẽ gì.
“Sao ngài hay mặc đồ sẫm màu thế?” nàng hỏi.
Anh nhìn xuống trang phục đang mặc trên người. “Cô không thích áo khoác của tôi à?”
“Thích chứ,” nàng trấn an. “Rất lịch lãm. Chỉ là có lời ra tiếngvào.”
“Về gu ăn mặc của tôi ư?”
Nàng gật đầu. “Thiên hạ râm ran cả tuần. Mà ngài cũng bình phẩm chiếc đầm của tôi đấy thôi?”
“Ừ thì thế. Tôi mặc màu sẫm vì nó giúp cho cuộc sống của tôi dễ dàng hơn.”
Nàng im lặng với nét mặt mong đợi như thể muốn nói – chắc chắn là còn lý do nào nữa.
“Để tôi cho cô biết bí mật ghê gớm này nhé, tiểu thư Olivia.” Anh nghiêng người về phía trước, nàng cũng vậy, và lại thêm một khoảnh khắc nữa. Khoảnh khác hòa hợp hoàn hảo.
“Tôi tệ về màu sắc lắm,” anh nói khẽ nhưng vẻ đầy nghiêm túc. “Tôi không hề phân biệt được đâu là màu đỏ đâu là màu xanh”
“Thật ư?” Giọng nàng hơi lớn. Nàng ngượng nghịu đưa mắt liếc nhìn xung quanh rồi tiếp tục nói giọng khẽ hơn. “Tôi chưa thấy ai như thế bao giờ.”
“Không phải mình tôi bị thế đâu. Ấy là nghe bảo thế chứ tôi cũng chưa gặp người nào bị giống tôi.”
“Nhưng đầu cần phải mặc màu đen suốt như thế chứ?” Nàng có vẻ – và trông mặt – rất thích thú. Mắt nàng long lanh còn giọng nói đầy hào hứng.
Nếu Harry biết chuyện anh gặp khó khăn trong việc phân biệt màu sắc có thể khiến phụ nữ thích thú như thế thì anh đã nói vậy cách đây nhều năm rồi.
“Thế người hầu của ngài không chọn được trang phục cho ngài hay sao?” nàng hỏi.
“Có, thế nhưng rồi tôi lại phải dựa vào cậu ấy mất.”
“Thế ngài không tin tưởng cậu ấy à?” trông nàng đấy hiếu kỳ. Thích thú. Có lẽ cả hai thì đúng hơn.
“Cậu ấy không hài hước cho lắm, và cậu ấy biết tôi không thể sa thải cậu ấy.” Anh nhún vai bất lực. “Cậu ấy có lần đã cứu sống tôi. Và có lẽ quan trọng hơn là cả con ngựa của tôi nữa.”
“Ồ, vậy rõ ràng là ngài không đuổi cậu ấy được rồi. Con ngựa của ngài rất dễ thương đấy.”
“Tôi khá hài lòng,” Harry nói. “Về con ngựa. Và cả cậu người hầu.”
Nàng gật đầu đồng tình. “Tôi thấy ngài nên biết ơn vì mình hợp với màu sẫm. Không phải ai mặc màu sẫm cũng đẹp.”
“Này tiểu thư Olivia, liệu đó có phải là một lời khen không nhỉ?”
“Khen ngài thì khen thế thôi chứ tôi không có ý bảo người khác mặc màu sẫm không đẹp đâu,” nàng quả quyết.
“Tạ ơn trời vì điều đó. Tôi không nghĩ mình biết cách xử sao cho phải phép trong cái thế giới mà cô đưa ra lời khen tặng.”
Nàng khẽ chạm vai anh – lả lơi, táo bạo và mai mỉa hết sức. “Tôi cũng thấy y như vậy.”
“Được. Giờ thì ta đồng tâm nhất trí rồi nhé, vậy sẽ làm gì với hoàng tử của cô đây?”
Nàng ném sang anh một cái nguýt dài.
“Tôi biết rằng ngài đang cầu mong cho tôi bảo anh ta không phải là hoàng tử của tôi.”
“Đúng là tôi muốn cô nói như vậy đấy,” anh nói khẽ.
“Vì tôi rất sung sướng khi làm ngài thất vọng nên tôi phải nói rằng anh ta là hoàng tử của tôi cũng giống như là hoàng tử của bất kỳ ai khác ở đây.” Nàng mím môi khi đưa mắt quanh căn phòng. “Ngoại trừ người Nga, có lẽ vậy.”
Nếu vào lúc khác, Harry có thể đã nói anh là người Nga, hay ít ra là một phần tư Nga. Anh sẽ đưa ra một lời bình luận hay ho nào đấy, chẳng hạn như hoàng tử thì có cái gì chứ, và rồi làm nàng mắt tròn mắt dẹt vì khả năng tiếng Nga của mình.
Nhưng anh không thể. Thực ra anh cũng không chắc mình muốn làm thế.
“Ngài thấy hoàng tử đâu không?” nàng hỏi rồi vừa nghểnh cổ vừa kiễng chân lên nhìn, nhưng dù nàng có cao hơn mức trung bình một chút thì cũng không tài nào nhìn qua được đầu đám đông.
Harry thì có thể. “Kia kìa,” anh nói, hất đầu về phía cửa dẫn ra khu vườn. Hoàng tử đứng giữa một nhóm người, nét mặt lộ vẻ chán chường vì sự quan tâm quá mức của đám đông, nhưng đồng thời cũng ra vẻ mình được quan tâm như thế là lẽ đương nhiên.
“Anh ta đang làm gì thế?” Olivia hỏi.
“Đang được giới thiệu với…” Ôi, chết thật. Anh không biết là ai. “… ai đó.”
“Đàn ông hay phụ nữ?”
“Phụ nữ.”
“Trẻ hay già?”
“Đây có phải câu hỏi không?”
“Trẻ hay già?” nàng lặp lại. “Ai ở đây mà tôi chả biết. Biết hết mọi người tại những sự kiện như thế này là nghề của tôi mà.”
Anh nghiêng nghiêng đầu. “Chuyện này có gì đó khiến cô đặc biệt tự hào hả?”
“Không hẳn là đặc biệt.”
“Bà ta trung trung tuổi rồi,” anh nói.
“Bà ta mặc gì?”
“Đầm,” anh đáp cộc lốc.
“Ngài tả xem được không?” nàng sốt ruột hỏi. Rồi tiếp: “Ngài cũng tệ hệt em trai tôi ấy.”
“Tôi rất thích em trai cô,” anh nói, gần như chỉ để chọc nàng.
Nàng trừng mắt. “Đừng lo, ngài sẽ biết cậu ấy nhiều hơn, rồi thế nào cũng đổi ý thôi.”
Anh mỉm cười vì lời nàng nói. Anh không thể không cười. Sao lúc trước anh có thể nghĩ nàng lạnh lùng và xa cách nhỉ? Có chăng là nàng rất tai quái. Và có vẻ như là cần có bạn.
“Sao hả?” nàng hỏi. “Bà ta mặc kiểu đầm gì?”
Anh kiễng hết chân nọ sang chân kia để nhìn rõ hơn. “Kiểu phồng phồng, có…” Anh hướng ánh mắt lên hai vai mình như thể vẫn hy vọng miêu tả được xiêm y phụ nữ. Rồi lắc đầu, “Tôi không thể biết được nó màu gì đâu.”
“Hay đấy.” Nàng cau mày. “Thế có nghĩa là màu đỏ hay xanh lá cây chăng?”
“Hay bất kỳ màu gì trong cả ngàn màu giống vậy.”
Dáng điệu nàng hoàn toàn thay đổi. “Chuyện này đúng là tuyệt vời thật, ngài có nghĩ thế không?”
“Thực ra, lúc nào tôi cũng thấy chuyện này phiền phức thì đúng hơn.”
“Tôi cũng nghĩ là ngài cảm thấy thế,” nàng thừa nhận, rồi hỏi, “Cái bà anh ta đang nói chuyện cùng…”
“Ồ, anh ta đâu có nói chuyện với bà ta,” Harry nói, giọng để cảm xúc chi phối hơn dự định.
Nàng lại kiễng chân, nhưng cũng chẳng thấy rõ hơn là mấy. “Ý ngài là gì vậy?”
“Anh ta không chuyện trò với ai cả. Ít nhất là gần như không một ai. Gần như lúc nào anh ta cũng nhìn xuống cái mũi của mình.”
“Lạ quá đi. Anh ta nói chuyện với tôi nhiều lắm mà.”
Harry so vai. Anh không biết đáp lại câu này thế nào, chỉ biết rõ ràng là gã hoàng tử muốn đưa nàng lên giường. Mà nói ra chuyện đó vào lúc này có vẻ không hợp lý chút nào.
Mặc dù anh phải thừa nhận là hoàng từ có con mắt tinh đời.
“Ồ,” Olivia nói. “Cái bà anh ta không thèm nói chuyện cùng ấy. Có phải đang đeo một viên kim cương thô kệch không?”
“Trên cổ hả?”
“Không trên cổ thì trên mũi chắc.”
Anh nhìn nàng chằm chằm vẻ xét nét. “Cô không giống như tôi hằng nghĩ.”
“Không biết ấn tượng đầu tiên của ngài về tôi thế nào, nhưng đó có thể là một ấn tượng tốt đẹp. Bà ta đeo kim cương phải không?”
“Ừ.”
“Vậy chính là Mottram phu nhân rồi,” nàng khẳng định. “Chủ nhân buổi dạ vũ này đấy. Điều này có nghĩa là anh ta sẽ phải bận rộn hơi lâu đây. Đâu thể thiếu lịch sự mà phớt lờ bà ta được.”
“Tôi không tin anh ta chịu đi ngược lại mong muốn của mình để giữ lịch sự đâu.”
“Đừng lo. Anh ta sẽ không đi được đâu. Mottram phu nhân có xúc tu và hai cô con gái chưa chồng đấy.”
“Ta đi về hướng ngược lại chứ nhỉ?”
Nàng nhướng mày tinh quái. “Thì đi.”
Nàng cất bước, lẹ làng chen qua đám đông. Anh đi theo tiếng cười khúc khích của nàng, còn nàng thì cứ chốc chốc ngoái lại đằng sau để chắc chắn là anh vẫn đi theo, trên môi nàng nở nụ cười lấp lánh.
Rốt cuộc hai người đến một bức tường hõm, và nàng ngồi phịch xuống ghế, thấy đầu váng vất và mệt đứt hơi. Anh đứng bên cạnh nàng, dáng điệu đã trầm tỉnh hơn nhiều. Anh không muốn ngồi. Chưa muốn. Anh cần theo dõi hoàng tử.
“Anh ta sẽ không tìm thấy chúng ta ở đây được!” nàng hoan hỉ thốt lên.
Sẽ không một ai tìm được. Harry không thể không nhận thấy điều đó. Không có gì quá suồng sã nơi tường hõm trông vào vũ phòng này. Nhưng với vị trí chênh chếch sang bên và kiến trúc kiểu hình khum, phải đứng chính diện mới nhìn được bên trong.
Không thể nói đó là cảnh tự tình hay gì đó ám muội được, nhưng quả thực là đó là không gian rất riêng tư. Thoát hẳn những huyên náo của buổi tiệc ngoài kia.
“Vui nhỉ,” Olivia lên tiếng.
Anh thấy ngạc nhiên rằng mình cũng đồng ý với nàng. “Chứ còn gì nữa?”
Nàng thở ra nhè nhẹ. “Tôi nghĩ chắc mình không thể nào tránh anh ta cả tối nay được.”
“Cô thử xem.”
Nàng lắc đầu. “Mẹ tôi sẽ tìm ra tôi.”
“Có phải bà đang cố gả cô cho anh ta không?” anh hỏi rồi đến ngồi bên cạnh nàng trên băng ghế gỗ uốn cong.
“Không, bà không muốn tôi lấy chồng xa đâu. Nhưng anh ta là hoàng tử.” Nàng ngước nhìn anh với vẻ mặt như đang nói về định mệnh. “Đây là một niềm vinh hạnh, ý tôi là sự quan tâm của anh ta ấy.”
Harry gật đầu. Không phải đồng tình mà là thông cảm.
“Và hơn nữa là…” Nàng đột nhiên ngưng bặt, rồi mở miệng như thể muốn nói tiếp. Nhưng rồi lại thôi.
“Hơn nữa gì?” anh nhẹ nhàng gợi mở.
‘Tôi có thể tin ngài được không nhỉ?”
‘Có thể chứ,” anh bảo nàng, “nhưng tôi chắc cô biết thừa là đừng bao giờ nên tin một người đàn ông bảo cô có thể tin anh ta.”
Nàng cười mỉm. “Đúng vậy, nhưng…”
“Cứ nói nghe xem nào,” anh dịu dàng bảo. À… Mắt nàng đăm chiêu như thể đang tìm từ diễn đạt, hay có thể nàng đã tìm ra nhưng nói ra không hay cho lắm. Và rốt cuộc thì nàng cũng nói mà không nhìn anh.
Nhưng nàng cũng không hẳn tránh anh.
“Có một số người theo đuổi tôi, nhưng tôi… không đáp lại.”
Anh thấy lạ khi nàng cẩn thận dùng cụm từ “không đáp lại” nhưng không cắt ngang.
“Tôi đâu có nghĩ mình cao giá hơn họ đâu. À, chỉ một số người bọn họ, tôi nghĩ vậy.” Nàng quay sang nhìn thẳng vào mắt anh. “Một số người bọn họ kinh khủng lắm.”
“Tôi hiểu.”
“Nhưng hầu hết bọn họ… Không có gì không tốt cả. Chỉ là họ không hợp với tôi thôi.” Nàng thở dài, tiếng thở dài phảng phất nỗi buồn.
Anh ghét như thế.
“Đương nhiên không ai nói thẳng với tôi thế cả,” nàng nói.
“Nhưng cô nổi tiếng là kênh kiệu phải không?”
Nàng nhìn anh rầu rĩ.
“’Kén cá chọn canh’ là điều tôi nghe được từ họ. À, là một trong những điều tôi nghe được.” Mắt nàng sa sầm lại. “Điều duy nhất tôi muốn nhắc lại.”
Harry nhìn xuống bàn tay trái của mình. Bàn tay rấm rứt nãy giờ đã nắm lại thành nắm đấm. Olivia đang cố kiềm chế hết sức có thể nhưng rõ ràng là nàng bị những tin đồn làm tổn thương ghê gớm.
Nàng tựa lưng vào bức tường đằng sau, sự đăm chiêu hiện rõ qua từng hơi thở. “Và đó… ừm, đó là điều thực sự khiến tôi đau lòng vì…” Nàng lắc đầu, ngước mặt lên trời như thể kiếm tìm sự chỉ bảo, hay tha thứ. Hay chỉ là thấu hiểu.
Nàng nhìn ra đám đông mỉm cười, nhưng ấy là môt nu cười buồn và bối rối. Rồi nói, “Vài người còn bảo ‘Cô ta nghĩ cô ta đang đợi ai chứ? Một hoàng tử chắc?’”
“À.”
Nàng quay sang nhìn anh với cặp mày nhướng lên và nét mặt chân thành. “Ngài có biết tôi khốn khổ thế nào không?”
“Tôi hiểu mà?”
“Nếu người ta thấy tôi không đáp lại anh ta, chắc tôi sẽ…” Nàng cắn môi, tìm từ chính xác, “… không phải là trò cười… Tôi không biết tôi sẽ bị coi là gì nhưng chắc chắn là chẳng có gì hay ho.”
Trông anh như ngồi bất động nhưng nhìn nét mặt anh có thể thấy được sự ân cần đến nao lòng khi anh cất tiếng, “Cô không việc gì phải kết hôn với anh ta chỉ để làm đẹp lòng cái xã hội này.”
“Không, đương nhiên là không. Nhưng tôi phải thể hiện sao ọi người thấy ít ra tôi cũng cư xử phải phép với anh ta. Nếu tôi mà khước từ anh ta ngay lập tức ấy…” Olivia thở dài. Nàng ghét chuyện này. Nàng ghét tất cả chuyện này, và nàng thực sự chưa từng kể với bất kỳ ai, vì họ sẽ chỉ nói toàn những điêu kinh khủng và giả tạo kiểu như – Có ối người muốn khổ như cô chả được đấy.
Và nàng biết mình may mắn, và nàng biết mình tốt số, và nàng biết mình không có quyền than vãn bất kỳ điều gì về cuộc sống của mình, và nàng không hề than vãn, thực sự là vậy.
Ngoại trừ đôi lúc nàng có than vãn thật.
Và đôi lúc nàng chỉ muốn đàn ông thôi để ý đến mình, thôi khen nàng xinh đẹp và dễ thương và duyên dáng (mà nàng đâu có phải thế). Nàng muốn họ thôi đến chơi nhà, thôi hỏi xin cha nàng cho phép họ tìm hiểu nàng vì không một ai hợp với nàng cả, và chán nhất là nàng không muốn gắn đời mình với người tốt nhất trong số những người khả dĩ chấp nhận được.
“Có phải là cô luôn xinh đẹp?” anh hỏi thật khẽ.
Đây là một câu hỏi lạ lùng. Lạ lùng và có sức mạnh, và không phải là loại câu hỏi nàng từng nghĩ tới, nhưng không hiểu sao…
“Vâng.”
Không hiểu sao với anh dường như điều này rất đỗi bình thường.
Anh gật đầu. “Tôi cũng đã nghĩ yậy. Gương mặt cô đúng như thế thật.”
Nàng quay sang anh với tâm trạng hứng khởi trở lại một cách kỳ lạ.
“Tôi đã kể ngài nghe về Miranda chưa nhỉ?”
“Tôi không nghĩ là cô đã kể”
“Bạn tôi đấy. Và là vợ anh trai tôi.”
“À. Chiều nay cô viết thư cho cô ấy chứ gì.”
Olivia gật đầu. “Cô ấy đã từng là một nhóc vịt con xấu xí. Gầy tong và chân dài dễ sợ. Chúng tôi thường đùa là chân dài đến cổ. Nhưng tôi không bao giờ thấy như vậy cả. Cô ấy chính là bạn tôi. Người bạn thân nhất, thú vị nhất và dễ thương nhất. Chúng tôi học cùng nhau. Chúng tôi làm mọi thứ cùng nhau.”
Nàng nhìn sang anh, cố đoán định mức độ quan tâm của anh đối với chuyện này. Đa số đàn ông đã chạy mất giày trước khi nàng kể đến đây rồi – một cô nàng huyên thuyên về tình bạn thuở ấu thơ. Trời ạ.
Nhưng anh chỉ gật đầu. Và nàng biết rằng anh hiểu.