Đọc truyện Chuyên Viên Uốn Nắn Tam Quan – Chương 58: Thợ săn và con mồi
Việc tung ra bức ảnh tạo hình này đã làm nổ tung tất cả các website ngay lập tức. Số lượng chia sẻ bình luận trên weibo Bùi Tu Nhiên và weibo official điên cuồng tăng lên. Lượng truy cập khổng lồ như vậy thậm chí đã làm tê liệt weibo một thời gian, buộc lập trình viên phải thức trắng đêm sửa gấp.
Chỉ mất cùng lắm nửa ngày một đêm, ba chữ Mạnh Minh Hiên đã trở thành từ được sử dụng thường xuyên nhất trên tất cả các trang mạng xã hội.
Anh gần như làm tất cả các chủ đề liên quan bùng nổ, lượt xem và tham dự khủng khiếp cứ liên tục tăng lên.
Ngay cả người luôn giỏi đánh bài lưu lượng, gây mâu thuẫn và dẫn dắt chủ đề như Bùi Tu Nhiên cũng chưa từng đạt được thành công marketing kinh người như vậy.《 Tháp Quy Nguyên 》vốn muôn người chú ý đã trở thành bộ phim được quốc dân mong chờ chỉ sau một đêm, nó đã có độ quan tâm gần gấp mười lần vị trí thứ hai. Cho dù là trong thời buổi lưu lượng bùng nổ như hiện nay cũng khó có thể thấy được.
Bức ảnh tạo hình của Mạnh Minh Hiên nổi như cồn nên số lượng fan trên weibo anh tăng vọt. Khu bình luận dưới weibo ban đầu toàn sóng chửi mạnh mẽ đã bị lượng fans khổng lồ mới tràn vào nhấn chìm. Tuy vẫn còn một nhóm người đinh ninh tất cả đều là công lao của bộ lọc P và nhiếp ảnh gia, đều là trò con bò “tẩy trắng” của tên người mới có ô dù sau lưng này, và một số fans sách lý trí đang nằm quan sát, nhưng số lượng người qua đường khổng lồ tham gia là hiện trường thơm tho bao thật.
Dư luận vốn là thứ cực dễ bị ám chỉ và thao túng, hơn nữa có vốn liếng giúp đỡ và bản thân Mạnh Minh Hiên không có nhiều tư liệu đen lắm, cho dù chưa có bất kỳ tác phẩm nào kề bên người nhưng anh vẫn vươn mình từ hoàn cảnh toàn mạng mắng chửi lên lưu lượng siêu siêu hot mới trong thời gian ngắn nhất.
Nhưng Thẩm Không không quan tâm nhiều như vậy, anh chỉ rũ mắt tùy ý trượt trên màn hình mấy lần rồi trả điện thoại cho trợ lý.
Trợ lý hơi nghi hoặc nhận lấy điện thoại di động, do dự vài giây mới mở miệng hỏi:
“Cái đó… Anh Mạnh, anh xem xong thì nghĩ thế nào?”
“Nghĩ thế nào?” Thẩm Không nhún nhún vai, nói: “Thảo nào mới sáng sớm người đại diện đã bắt đầu điên cuồng nhét đại ngôn nhét show diễn cho tôi, hóa ra là do đây.”
Nhưng anh đã sớm đoán được mình không ở trong khoảng thời gian này lâu, nên vịn cớ Bùi Tu Nhiên huấn luyện nghiêm ngặt chiếm cứ tất cả thời gian của anh để từ chối hết sạch thông báo. Bây giờ anh đang trong đoàn phim, người đại diện không thể kiểm soát anh đến tận đây, lại không dám đụng vào ác quỷ nguy hiểm trong giới là Bùi Tu Nhiên đâu.
Trợ lý nghẹn họng không trả lời được, cậu hơi ngượng ngùng siết chặt điện thoại di động, biểu cảm nghi ngờ trên mặt đậm hơn:
“Anh Mạnh, anh không vui sao? Dù gì thì bây giờ danh tiếng của anh đã đảo ngược rồi á! Là siêu siêu hot á!”
Thẩm Không cầm lon nước lạnh lên hút một cái, lười biếng nói rằng: “Cậu thấy lúc danh tiếng của tôi tệ hại thì tôi khổ sở lắm sao?”
Trợ lý ngẩn người, chậm rãi lắc lắc đầu, nói: “… Hình như, không có á.”
Cậu được cử đến khi Mạnh Minh Hiên ký kết với công ty Thành Tỉ xong, lúc cậu đến bên cạnh Mạnh Minh Hiên cũng là lúc anh là đối tượng bị toàn mạng chửi bới cười cợt. Ban đầu bị điều tới cậu còn lo lắng sợ hãi rất lâu, nhưng trong khoảng thời gian này cậu lại từ từ có hiểu biết mới với ngôi sao bị đồn là yêu ma quỷ quái này. Ngoài việc không thích nói chuyện lắm thì Mạnh Minh Hiên đúng là chủ nhân tốt nhất thế giới. Đẹp người đẹp nết, kỹ thuật diễn xuất tốt, còn không hô đến quát đi với trợ lý như mấy ngôi sao khác. Cậu nhìn thấy những lời đám antifan nói trên mạng thì giận full color, thậm chí còn khoác clone đi war với bọn họ nhiều lần cơ — Bây giờ đứng đây nghĩ kỹ, hình như Mạnh Minh Hiên chưa từng quan tâm đến mấy lời trên mạng thật.
Thẩm Không chậm rãi lật một tờ kịch bản trên đầu gối, nhẹ nhàng nói:
“Không.”
Thật ra Thẩm Không hơi ủ rũ vì chuyện danh tiếng của mình đảo ngược trên mạng.
Dù gì thì anh khổ cực duy trì hình tượng đó lâu như vậy lại bất ngờ sụp đổ, tuy trên mạng không thiếu antifan nhưng hiện tại dòng lưu lượng chủ yếu là đánh giá tốt hơn làm anh không kịp trở tay luôn. Hơn nữa bức ảnh tạo hình và video tay không giết rắn còn bị chia sẻ một cách điên cuồng trên mạng nữa. Dù có thể dùng rất nhiều cớ tạm ổn lấp liếm cho qua, ví dụ như là phản ứng bản năng trong tình huống nguy hiểm, hay khóa biểu diễn Bùi Tu Nhiên cho anh học có hiệu quả lớn lao, nhưng muốn Hàn Lệ không hề nghi ngờ anh thì rất khó.
Thẩm Không gần như có thể thấy bí danh trên người mình lảo đà lảo đảo luôn rồi.
Nếu không phải bây giờ bên tai còn chưa xuất hiện âm thanh nhắc nhở cơ học của hệ thống thì anh đã cảm thấy ngay giây sau Hàn Lệ sẽ xuất hiện trước mặt mình rồi.
Nhưng từ lúc “Thử thách bảy ngày nơi hoang dã” phát sóng đến giờ đã gần mười hai tiếng, bên Hàn Lệ lại không hề có động tĩnh gì làm Thẩm Không hơi khó hiểu.
Luôn cảm thấy sai sai sao sao.
Lúc Thẩm Không đang trầm tư, trợ lý nhỏ cũng lộ vẻ mặt sùng bái nhìn chằm chằm gò má bình tĩnh không động đậy của anh, trong đầu vô thức hiện lên một câu nói:
Lẽ nào… đây chính là cảnh giới không vì cảnh ngoài mà vui, chẳng vì sự mình mà buồn sao! Thật lợi hại!
Cậu âm thầm nắm tay, quyết định lát nữa sẽ đăng ký thêm mấy cái clone để kiểm soát bình luận — Anh Mạnh không để ý nhưng cậu là một người phàm nên không thể có tư tưởng giác ngộ cao như thế được.
Tui muốn bảo vệ anh Mạnh tốt nhất thế giới!
Thẩm Không: “?”
Anh chẳng hiểu gì cả nhìn trợ lý đột ngột tỏ vẻ kiên định rồi xoay người rời đi, nhất thời hơi bối rối.
… Lại xảy ra chuyện gì nữa?
Đúng lúc này, điện thoại trong túi anh đột nhiên rung lên hai lần. Thẩm Không lấy điện thoại từ trong túi ra liếc nhìn một cái mới biết là tin nhắn anh Đường gửi đến, bảo anh lập tức chạy đến bãi đậu xe gặp mình, giọng điệu cực kỳ cấp thiết cứ như là đang có chuyện gì vô cùng quan trọng tìm anh vậy.
Thẩm Không hơi nhướng mày.
Xem ra linh cảm của mình ứng nghiệm rồi.
Chắc chắn tối qua đã xảy ra thay đổi gì đó, tính tham khảo của thời gian và địa chỉ định sẵn giảm mạnh, bây giờ chỉ có thể cố gắng tùy cơ ứng biến. Nhưng hiện tại tiền đề là phải biết anh Đường này tìm anh để làm gì thì mới có thể lên ý tưởng cho hành động tiếp theo từ đó.
Thẩm Không đứng dậy khỏi chỗ ngồi, dặn dò người bên cạnh vài câu đơn giản xong thì vội vã chạy tới vị trí được gửi đến điện thoại.
Gara dưới tầng ngầm lạnh lẽo và ẩm thấp, gió lạnh ở nơi sâu nhất gara từ từ thổi ra, thổi thẳng vào Thẩm Không làm quần áo mỏng manh trên người anh dán sát da thịt.
Đèn ở cuối gara hỏng rồi, ánh đèn trắng xám trên đỉnh đầu chiếu xuống sàn bê tông, lạnh lùng lóe sáng.
Thẩm Không thoáng liếc mắt nhìn camera giám sát trên đầu cách đó không xa.
Mấy sợi dây điện ẩn đằng sau camera đang treo lơ lửng trên không, ống kính bất động gục xuống, có vẻ như nguồn điện đã bị ngắt.
Thẩm Không tỉnh bơ chầm chậm bước vào trong gara.
Gần đó có tiếng anh Đường phát ra: “Minh Hiên, ở đây!”
Anh đi về phía giọng nói truyền đến nhưng chưa đi được mấy bước thì vài bóng người đã lao ra từ trong bóng tối, ụp thẳng vải trắng tẩm thuốc mê vào mũi miệng Thẩm Không. Chẳng ngờ, cứ như là Thẩm Không có mắt sau đầu ấy, linh hoạt khom lưng, khuỷu tay đột ngột thụi vào eo người đằng sau, động tác tàn nhẫn và chính xác, gần như đập xuống vị trí yếu ớt nhất trên thân thể. Người đó đau đớn gập thắt lưng xuống, la hét thảm thiết co người lại.
Mấy người khác thấy sai sai sao sao bèn vội vàng lao vào, cố gắng dùng thịt đè người đánh bại Thẩm Không.
Nhưng không ngờ thanh niên có vẻ mong manh yếu đuối trước mắt lại di chuyển vào giây tiếp theo. Hình như anh luôn có thể hóa giải tất cả đòn tấn công trong thời khắc quan trọng, sau đó dùng cách hiệu quả nhất làm kẻ địch trước mặt ngã xuống ngay lập tức. Dường như mỗi một động tác đều có thể phát huy tối đa từng tấc cơ bắp trên người, thoáng thủ thế chờ đợi như loài báo Gêpa, có thể xé nát cuống họng của người trước mắt trong nháy mắt.
Báo Gêpa:
Thợ săn và con mồi nháy mắt đã bị hoán đổi.
Người mặc áo đen trên cái xe gần đó chạy xuống nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn này, hốt hoảng rút súng bên hông ra. Nhưng gã chưa kịp nhắm bắn đã bị thanh niên mới cách gã mấy bước xa nhảy vọt đến bên cạnh, ngay sau đó, gã đang load dở thì nghe thấy tiếng gãy xương răng rắc vang lên trong gara im ắng. Mấy giây sau, gã mới chậm chạp cảm nhận được cơn đau đớn kịch liệt.
Gã ôm cánh tay bị bẻ ngoặt về phía ngược lại ngã xuống, thống khổ rú lên.
Thanh niên trước mắt đứng ngược sáng, nhìn chằm chằm gã từ trên cao xuống, đường nét ngũ quan mơ hồ và xa xôi, chỉ có thể cảm nhận được ánh mắt vô cảm lạnh lùng đang khóa chặt gã.
Thẩm Không khom lưng nhặt cây súng bị ném sang một bên, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng đùa nghịch cục thép nằng nặng trong tay, giọng nói bình thản:
“Súng lục Colt MKⅡ, tốt đấy.”
Súng lục Colt M1911:
Anh hơi nheo mắt lại, nhấc chân đạp lên cổ họng người đó, từ tốn hỏi:
“Ai sai chúng mày đến… Hửm?”
Theo giọng mũi nâng lên, sức mạnh dưới chân anh chậm rãi tăng tiến, người đó vừa đau đớn kéo đế giày Thẩm Không vừa giãy giụa thở hổn hển.
Bỗng, một tiếng động kỳ lạ phát ra cách đó không xa.
Thẩm Không nhạy bén ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng âm thanh truyền tới, thấy trên ghế sau của chiếc xe mà người đó chạy ra ban nãy, một gương mặt quen thuộc ngó ra thăm dò từ cửa sổ xe, trợn mắt há hốc mồm nhìn anh. Sắc mặt ông ta trắng bệch, kính mắt nghiêng lệch, hai tay bị trói rất chặt, biểu cảm hệt như gặp ma.
Anh Đường?
Thẩm Không đột nhiên sáng mắt ra, cúi đầu nhìn những người đang kêu rên thảm thiết lăn lê bò toài trên đất trước mặt, ánh nhìn lướt qua gương mặt vặn vẹo vì đau đớn của bọn họ.
Tuy bọn họ đều có tóc đen mắt đen nhưng mũi cao mắt sâu, rõ ràng là tướng mạo của người nước ngoài.
Anh lại nhìn Colt trên tay một chút, trong đầu nổi lên nội dung nhiệm vụ chính thứ hai — Ngăn cản Hàn Lệ kế thừa thế lực ngầm của Feminster II.
Thẩm Không thoáng thả lỏng sức mạnh dưới chân, dùng tiếng Anh hỏi:
“Chúng mày là người của Feminster II à?”
Người đó ho kịch liệt, sợ hãi ôm cổ họng mình, nín thinh.
Thẩm Không nheo mắt lại: “Chúng mày đã đẩy những người khác đi trước khi tao đến, cũng xử lý camera giám sát rồi. Tao có nhiều thời gian để chơi với chúng mày lắm, cho nên là tao đề nghị chúng mày… tốt nhất là khai thật đi.”
Người đó hoảng sợ ngừng ho, chậm rãi gật gật đầu dưới ánh mắt của anh.
“Chúng mày định mang tao đi tìm Hàn Lệ à?”
Người đó lại gật đầu.
“Hàn Lệ có biết không?”
Người đó lắc đầu.
Trong lòng Thẩm Không đã hiểu rõ tình hình bây giờ. Theo nguyên tác thì tin tức thúc đẩy Hàn Lệ lạnh lùng giết chết những người đó ngoài việc Hàn Tử Trạc cố gắng giết hắn, còn có nguyên nhân thật sự dẫn đến cái chết của mẹ hắn, mà đây chính là do thế lực Feminster II tiết lộ. Ngoài ra, còn có một danh sách tất cả các gia tộc có liên quan đến cái chết của mẹ hắn. Đây không chỉ để hắn báo thù mà còn có thể làm Hàn Lệ hoàn toàn về phe bọn họ, trở thành người thừa kế. Cách tốt nhất để đạt được mục đích này là nhuộm đỏ, làm bẩn bàn tay hắn — Đúng là bọn họ đã thành công. Sau khi giết chết cha ruột mẹ kế của mình, Hàn Lệ dùng thủ đoạn cứng rắn thống trị tất cả thế lực ngầm, trở thành đức vua bước qua hai vạch trắng đen, bắt đầu “thanh toán” những gia tộc khác.
Trong cốt truyện ban đầu, Mạnh Minh Hiên không tham gia vào đoạn này mấy.
Nhưng sau khi Thẩm Không đến thì khác.
Dù gì thì xem xét tình hình bây giờ, Mạnh Minh Hiên là người phản bội đã bán Hàn Lệ cho Hàn Tử Trạc.
Vậy nên bọn họ mới cử người đến mang Thẩm Không đi đối đầu với Hàn Lệ, để anh trở thành nước cờ đẩy thẳng Hàn Lệ vào vực sâu.
Tâm tư Thẩm Không chuyển biến nhanh như điện, biểu cảm bỗng chốc dịu đi. Anh cúi người xuống, không thèm quan tâm đến động tác đối phương liều mạng lùi về phía sau, cứng rắn đỡ người đó lên.
Anh dùng vẻ mặt ôn hòa nói: “Sao anh không nói sớm?”
Dưới ánh mắt mờ mịt của gã, Thẩm Không đan hai cổ tay vào nhau, duỗi ra trước mặt gã, cười híp mắt hỏi:
“Vậy bao giờ chúng ta đi?”