Đọc truyện Chuyện Tình Xưa Trong Những Năm Thành Hóa – Chương 4: Thái tử Hữu Đường
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Bỗng nàng quay đầu lại nhìn ta, cười quyến rũ: “Cho nên ta sẽ không để người khác sinh con, ai cũng không thể.”
Ta không kìm được đau thương, cảm thấy mình đã bị khuất phục hoàn toàn, khi ấy ta đã làm một hành động đủ để khiến mình hối hận cả đời. Ta tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Vì vậy mọi chuyện lại trở về như cũ, chuyên sủng thì vẫn như trước, tân hoàng hậu đối với Vạn Trinh Nhi cũng hết sức khiêm nhường, các tần phi lại càng kính sợ, dường như tất cả đều như ý muốn.
Có điều hoàng đế dù sao cũng vẫn là hoàng đế, có nhiều người đẹp như vậy, tuổi còn trẻ mà lại kiều mỵ, thỉnh thoảng cũng lâm hạnh một vài người. Vạn Trinh Nhi cũng chẳng quan tâm, người đàn ông này cũng chẳng phải của nàng, chưa bao giờ nàng nghĩ ngài sẽ là của nàng.
Một hôm, nội thị lặng lẽ bẩm báo, Trương thục phi có thai.
Nàng trầm tư hồi lâu rồi sai người mang thuốc phá thai tới cho Trương thục phi. Quả nhiên, lúc chạng vạng đã có tin tức truyền ra, Trương thục phi trượt chân té ngã, long chủng cũng mất.
Nàng cười nhạt, lại sai người đi biếu thuốc bổ. Chỉ cần như ý nàng thì luôn có thể sống tốt trong hoàng cung này.
Song ánh mắt hoàng thượng nhìn nàng đã không giống trước, trong lòng mọi người đều biết rõ, người mang long loại tất nhiên phải cẩn thận mọi nơi mọi lúc, làm sao có thể trượt chân mà té được. Thế nhưng ngài cũng không nói gì thêm.
Nhất thời, lòng nàng có chút hối hận, thế nhưng chỉ cần chạm tay vào ngọc bội thì tâm lại vững như sắt.
Nhưng nàng cũng khó mà đề phòng hết được, không lâu sau lại có cung nhân báo lại, Bách hiền phi lén lút sinh được một bé trai, bây giờ đã được bảo vệ rất nghiêm ngặt.
Nàng không khỏi tức giận, nhưng sắc mặt vẫn thản nhiên.
Hoàng thượng bỗng nhiên có con trai nên tất nhiên là vô cùng mừng rỡ, sau đó không lâu liền phong đứa trẻ đó làm thái tử.
Nàng cũng không có biểu hiện gì, chỉ lẳng lặng chờ đợi một cơ hội.
Bỗng một ngày, huyện Hạ nơi biên cương dâng lên vài mỹ nữ.
Vạn Trinh Nhi đích thân tuyển chọn, có rất nhiều cô gái dáng vẻ yêu kiều xinh đẹp, mỗi người một vẻ, vừa trẻ trung lại vừa quyến rũ. Nàng đi qua trước mặt họ, tất cả bọn họ liền cung kính quỳ xuống. Nàng bỗng nhận ra mình đã già rồi, năm tháng đúng là không tha một ai.
Bỗng nàng nhìn thấy một cô gái, da trắng như ngọc, mi tựa núi xa, đôi mắt long lanh như nước, nàng chăm chú nhìn cô ta, hồi lâu mới cất tiếng hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Cô gái kia trả lời: “Tiểu nữ Kỷ Xuân Hồng.”
Kỷ Xuân Hồng? Nàng lại nhìn kỹ cô gái trước mặt một lúc, cười nói: “Tốt, ngươi tới Dịch đình trông sách đi!”
Kỷ thị vội vã khấu đầu tạ ơn, nàng như có điều suy nghĩ lại nhắc thêm một câu: “Hoàng thượng vẫn thường tới đó xem sách, đến lúc đó ngươi phải hầu hạ cho cẩn thận.”
Lúc quay đi, môi nàng nhếch một nụ cười nhạt, lòng lại lạnh lẽo như nước, làm như vậy liệu có đúng không?
——————–
Mùa xuân năm Thành Hóa thứ bốn, ta tới Dịch đình đọc sách, ngẫu nhiên gặp được cung nữ Kỷ Xuân Hồng.
Người con gái ấy lẳng lặng đứng một góc, không gây ra chút tiếng động nào, tựa như không phải vật đang sống vậy.
Ta đi qua người nàng, kinh thư trong tay bị rơi xuống đất, nàng liền tiến tới nhặt lên giúp ta.
Ta nhận lấy quyển sách từ tay nàng, sau đó nhìn thấy đôi mắt đen láy của nàng, một cảm giác bi thương dâng lên trong lòng, đôi mắt của cô gái này không ngờ giống Trinh Nhi như đúc.
Các thiếu nữ trẻ tuổi luôn có những điểm đáng yêu, huống chi cô gái này lại vô cùng xinh đẹp.
Ta nhìn vào mắt nàng, cặp mắt như vậy, ngoại trừ có vẻ trẻ hơn thì gần như là bản sao của Trinh Nhi.
Ta không biết cô gái này đến từ nơi nào, ta hỏi nàng: “Ngươi tên gì? Vì sao trẫm chưa từng gặp ngươi?”
Nàng trả lời: “Nô tỳ Kỷ Xuân Hồng, vốn là con gái quan huyện Hạ, bởi vì bại trong cuộc chiến với Thiên triều nên mới bị dâng vào cung.”
Ta gật đầu, cô gái này ăn nói rõ ràng, giọng nói lại rất êm tai.
Ta nhìn dáng vẻ của nàng lại cảm thấy đau thương, có thể bởi vì nhìn nàng quá giống Trinh Nhi. Mấy ngày nay, Trinh Nhi nỗ lực tổn thương lòng ta, những gì nàng làm không phải ta không biết, nhưng ta lại chẳng dám hỏi nàng. Tình cảm hư ảo như vậy cứ luôn quấy nhiễu lòng ta, ta biết nàng chưa bao giờ thực lòng yêu ta.
Nghĩ tới những tần phi bị ép phá thai, ta không hiểu đến tột cùng là vì sao nàng lại hận ta như vậy.
Ta nói: “Trẫm đang tìm chú giải Thập tam kinh, ngươi có biết để ở đâu không?”
Nàng lập tức tìm được vị trí để quyển sách, đưa tới trước mặt ta, ta hỏi: “Ngươi đã từng đọc sách sao?”
Nàng cười ngượng ngùng, gương mặt trắng noãn hơi ửng hồng: “Nô tỳ từng đọc một ít, có điều bây giờ đã quên gần hết rồi.”
Ta cười cười: “Thế là tốt rồi, quý phi của ta ngay cả tên của mình cũng không viết được.”
Nàng nhếch môi cười, không nói lời nào.
Ta liền nắm lấy tay nàng, đôi tay nhỏ nhắn, mềm mại mà trơn nhẵn, ta nhẹ nhàng vuốt ve tay nàng, lòng lại ngập tràn đau khổ, Trinh Nhi, vì sao nàng lại đâm thương lòng ta như vậy?
Nàng mặt đỏ tai hồng tựa như một con thỏ rụt rè.
Ta kéo nhẹ một cái, nàng liền ngã vào lòng ta.
Khi cởi vạt áo của nàng, ta rõ ràng cảm giác được sự vui vẻ giống như được trả thù trong lòng.
Cô gái này thực sự rất giống Trinh Nhi, bởi vậy ta không chút thương tiếc tàn phá nàng, khiến nàng phải yêu kiều hét to. Vậy mà lòng ta lại thấy đau đớn, ta cố gắng không nhìn vào mắt nàng, chỉ như vậy, ta mới có thể tiếp tục.
Sau hôm ấy, mỗi ngày ta đều hoan ái cùng cô gái này, gần như đã quên mất trên thế giới này còn có Vạn Trinh Nhi.
Nhưng mà, ở nơi sâu nhất trong lòng vẫn luôn có một góc mà ta không muốn nhìn thẳng vào. Cho dù là lúc khoái nhạc nhất, ta cũng chợt cảm nhận được bi thương như thủy triều xô tới, tình yêu của ta, vì sao lại biến thành như vậy?
Ba tháng sau, có cung thị cấp báo, Thái tử chết yểu.
Ta kinh hoảng, chợt phát hiện ba tháng nay, ta đã quên mất mẹ con Bách phi.
Ta vội vàng chạy tới Đông cung, sắc mặt Thái tử xanh xám, hàm răng cắn chặt, từ mũi và tai chảy ra máu đen.
Ta liếc nhìn thái y, thái y khoanh tay đứng một bên, mặt không cảm xúc, ta biết thái tử là bị người đầu độc mà chết.
Ta không cách nào áp chế được cơn phẫn nộ dâng lên trong lòng.
Ta lập tức đi thẳng tới Ninh Trinh cung, trong hoàng cung này, chỉ có nàng mới dám làm việc đó.
Đó là một buổi hoàng hôn ngày hạ, mặt trời đã bắt đầu rớt về phía chân trời, vài con bồ câu do muội muội ta nuôi kinh hãi bay lên từ mái hiên.
Ta cảm thấy vô cùng phẫn nộ, không sao kiềm chế được, theo đó đau xót cũng như sóng triều xô tới, từng đợt từng đợt.
Thế nhưng khi bước tới Ninh Trinh cung, những đợt sóng ấy lại dần hạ xuống.
Ta nhìn thấy hoa mẫu đơn nở rộ bên ngoài Ninh Trinh cung đã có dấu hiệu suy tàn, những cây dâu được trồng khắp quanh Ninh Trinh cung cũng bắt đầu rụng lá.
Mà ở dưới chân ta là những quả dâu bị giẫm nát, chất dịch màu tím nhuộm đầy đất, phẫn nộ càng lúc càng ít, mà bi thương lại càng nhiều.
Nhưng mà đứa con trai của ta đã chết, ta không thể cứ quên đi như vậy.
Xông vào Ninh Trinh cung, nhìn thấy tầng sa mỏng màu tím nhạt, ta chợt nhận ra, từ sau khi lưu luyến Kỷ thị, ta chưa từng tới nơi này.
Trong cung không có cung nhân nào, Trinh Nhi vốn không thích cung nhân, nàng luôn muốn được ở một mình.
Vì vậy cũng không có người nào vào bẩm báo.
Tuy là ngày hè, vậy mà khung cảnh trong cung lại lạnh lẽo như vậy, vừa bước vào, ta dường như cảm thấy một luồng khí lạnh ập tới.
Đi tới tận cùng bên trong mới thấy Trinh Nhi đang ngồi dựa trên giường, trên bàn có huân đàn hương, khói hương lượn lờ bay lên, khuôn mặt Trinh Nhi ẩn sau màn khói, tựa như mộng ảo không có thực.
Gặp lại nàng, ta bỗng nhiên phát hiện, sự phẫn nộ của ta đã hoàn toàn biến mất, tan biến không chút dấu vết, nhưng điều này lại khiến ta lúng túng vô cùng, chẳng lẽ ta thật sự không thể thiếu nàng?
Trinh Nhi liếc ta một cái, cũng không đứng dậy, nàng chỉ thản nhiên nói: “Ngài đã tới rồi! Ta tính ngài cũng đã nên tới!”
Ta ngây ngẩn nhìn nàng, tuy rằng đã quen thái độ lạnh nhạt của nàng nhưng tay chân vẫn luống cuống. Nhưng ta là hoàng đế cơ mà, còn nàng chỉ là một người phụ nữ. Ta nói: “Nói vậy, nàng đã biết vì sao ta đến.”
Nàng cười cười, “Thái tử không bệnh mà chết, thực đáng tiếc!”
Ta cắn răng, “Đúng vậy, nhưng Thái tử vẫn luôn khỏe mạnh, tại sao lại không bệnh mà chết được?”
Nàng vẫn cười nhẹ nhàng như vậy, “Bởi vì có người thừa cơ hạ độc.”
Dáng vẻ tươi cười ấy của nàng khiến ta có cảm giác, dường như nàng không còn muốn lưu lại nhân gian này, ta nuốt một ngụm nước bọt, “Sao nàng biết được?”
Ta rất mong nàng sẽ trả lời, nàng không biết, hoặc là nói nàng sai rồi, nhưng ta biết điều ấy không thể xảy ra.
Quả nhiên nàng ngẩng đầu nhìn ta, nói hết sức nghiêm túc: “Bởi vì ta đã hạ độc.”
Ta lập tức sững người.
Là nàng hạ độc, nàng nói với ta như vậy. Ta nên làm thế nào đây? Có phải ta nên lập tức gọi người tới, lôi nàng ra ngoài chém đầu? Không thể. Có phải ta nên lớn tiếng trách mắng nàng, kêu nàng không bao giờ được làm thế nữa? Khả năng này cũng không lớn. Thế thì chí ít ta cũng phải nói một hai câu, tỏ ý, đó là con trai của ta, là long chủng, nàng không thể làm như vậy.
Ta nói, “Vì sao?”
Nàng cười cười, “Chẳng vì sao cả, ta thích thế.”
Vì vậy ta liền giống một thằng ngốc mà ngẩn người nhìn nàng, nàng cũng mỉm cười nhìn ta.
Chúng ta yên lặng nhìn nhau hồi lâu, ta chợt nói: “Ta thích một nữ tử họ Kỷ, ta muốn lập nàng làm quý phi.”
Nàng cười nói: “Được, tốt lắm.”
Ta ngây ra nhìn nàng một lúc rồi nói: “Ta nói thật đấy.”
Nàng gật đầu, “Ta biết.”
Nhưng rồi nàng chậm rãi quay mặt về phía cửa sổ, nàng nói: “Ta già rồi, đã bốn mươi tuổi. Phụ nữ lớn tuổi như vậy chắc chắn không thể sinh con được nữa.”
Bỗng nàng quay đầu lại nhìn ta, cười quyến rũ: “Cho nên ta sẽ không để người khác sinh con, ai cũng không thể.”
Ta không kìm được đau thương, cảm thấy mình bị khuất phục hoàn toàn, khi ấy ta đã làm một hành động đủ để khiến ta hối hận cả đời. Ta tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Nàng mềm mại ngã vào lòng ta, ta cảm nhận được nàng đang im lặng khóc, nước mắt cũng tự nhiên tuôn ra vành mắt ta.
Trinh Nhi đã già rồi, rồi sẽ có một ngày nàng rời ta mà đi, như vậy những ngày về sau đó ta sẽ sống thế nào?
Ta biết lúc ấy ta không nên ôm nàng, hành động này chứng minh ta đã hoàn toàn thất bại trong trận chiến này, không còn khả năng đấu với nàng nữa. Từ này về sau, sinh mệnh của ta liền bị thao túng trong tay nàng.
Có lẽ bây giờ ta thực sự sai, nhưng ta lại không hề hối hận, chỉ cần thấy nàng khóc thì ta không cách nào hận nàng nữa, mà chỉ đau xót dần dâng lên trong lòng.
Từ đó về sau, ta không bao giờ đi gặp nữ tử họ Kỷ kia nữa.
Năm đó, trên trời xuất hiện Tuệ tinh, triều thần đều lấy việc này để khuyên can ta, nói là âm tinh khắc chủ. Ta cười cười, “Chuyện trong cung, chư vị đại thần không cần quan tâm.”
Âm tinh khắc chủ, mọi người đều biết là chỉ Trinh Nhi, nhưng ta có thể làm sao? Ta là hoàng đế, song ta cũng là một người đàn ông, một người đàn ông chỉ yêu duy nhất một người phụ nữ.
——————–
Mỗi sáng, ngồi trước gương bạc, Vạn Trinh Nhi luôn tỉ mẩn ngồi đếm những sợi tóc mai đã bạc. Đằng sau có cung nga dùng đầu lưỡi cẩn thẩn liếm qua tóc nàng một lần. Nhưng dù có nỗ lực muốn giữ gìn thanh xuân thế nào vẫn là không thể, người đã già cũng hệt như đóa hoa đã héo, cho dù còn ở trên cành nhưng cũng đã khô héo, cong cành.
Buổi sáng là lúc Kiến Thâm bận rộn nhất, vội vã vào triều, vừa dùng xong bữa sáng là lập tức rời đi.
Nhìn thân hình của ngài vẫn trẻ trung, tráng kiện như xưa, Vạn Trinh Nhi không kìm được thở dài.
Kỷ thị đã mang thai, nàng theo lệ cũ, sai thái giám Trương Mẫn đem đi một thang thuốc phá thai.
Thời điểm Trương Mẫn trở về, thần thái có chút kinh hoảng, nàng hỏi: “Đã làm thỏa đáng chưa?”
Trương Mẫn vội nói vâng, nàng cũng không truy đến cùng.
Tuy trong lòng có nghi hoặc, lại thấy mệt mỏi rã rời, mặc kệ đi vậy.
Kỷ Xuân Hồng cũng vô cùng thông minh. Khi Trương Mẫn tới, nàng liền tận lực van xin, Hoàng thượng tới nay còn chưa có long chủng, dù sao cũng nên lưu lại chút huyết mạch cho hoàng thượng chứ?
Trương Mẫn do dự không quyết, chuyện như vậy, gã vốn cũng không muốn làm, nhưng Vạn phi đã phân phó, ai có thể không tuân?
Gã liền đem thuốc giảm xuống phân nữa, nói với Kỷ thị: “Thuốc này, ta đã giảm đi một nửa, cô uống vào, nếu đứa trẻ vẫn sống được thì chính là ý trời, nếu không sống được thì cũng đừng trách ta.”
Kỷ thị không còn cách nào khác, đành phải uống, ai ngờ đứa bé lại không mất. Nàng liền lén lút trốn ở lãnh cung, lẳng lặng chăm sóc thân thể, cuối cùng qua mười tháng sinh ra một đứa trẻ, là con trai.
Nàng không khỏi vừa khóc vừa cười, đứa bé này sống được thực gian nan.
Bởi vì nàng uống thuốc phá thai nên đứa bé sinh ra vẫn không được khỏe mạnh, nhưng cuối cùng vẫn sống sót, khi lớn lên, đỉnh đầu không có tóc, có lẽ cũng là do bát thuốc kia.
Đứa trẻ vẫn không có tên, nàng không biết đến khi nào đứa bé mới có thể thấy được mặt trời. Nàng vẫn luôn lo sợ Vạn quý phi, ngay cả trong mơ cũng thấy sợ hãi, sợ rằng có cung nhân bỗng nhiên xuất hiện, cướp mất con của nàng.
Có điều nàng không hận Vạn Trinh Nhi, nhớ lại lúc mới gặp người, người phụ nữ ấy im lặng nhìn nàng, ánh mắt đen nhánh chất chứa đầy đau thương, nỗi đau đó sâu đậm đến vậy, khiến cho nàng cũng không kìm được chua xót. Chỉ là, nữ tử bi thương này vì sao lại oán hận như vậy, ngay cả một đứa trẻ chưa sinh cũng không buông tha?
Đứa bé chậm rãi lớn lên, vẫn bị nhốt trong lãnh cung, đồ ăn cũng là do Trương Mẫn len lén đưa tới.
Khi ấy, phế hậu Ngô thị cũng ở trong lãnh cung, nàng vô cùng thống hận Vạn phi, bởi vậy đặc biệt chiếu cố tới Kỷ thị. Hai người phụ nữ cùng nhau nhìn đứa trẻ lớn lên, thường ngày Ngô thị cũng đem đồ của mình cho đứa bé ăn.
Nhưng không ai dám để nó đi ra ngoài, sợ rằng vừa ra ngoài sẽ có họa sát thân.
Có đôi khi, nó đứng một mình trước cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra ngoài, nó hỏi nàng: “Mẫu thân, bên ngoài nhìn như thế nào?”
Nàng không nhịn được bi thương, ôm con vào lòng mà rơi lệ, vì vậy đứa bé liền không bao giờ hỏi nữa, thực là một đứa nhỏ hiểu chuyện.
Nàng chưa bao giờ vọng tưởng Hoàng thượng sẽ giải cứu mẹ con nàng, nàng chỉ hy vọng đứa trẻ này có thể lớn lên, sống thọ một chút.
Cũng không biết qua bao lâu, tóc đứa bé đã dài chấm đất, đến tận bây giờ cũng chưa từng cắt, chính nàng cũng vậy, dung nhan trong gương hốc hác, gầy gò. Những ngày như vậy, đến bao giờ mới kết thúc đây?
——————–
Năm Thành Hóa thứ mười một, ta đã hai tám tuổi.
Có lẽ do đăng cơ lúc còn trẻ, quá nhiều quốc sự cùng nội vụ khiến ta nhanh chóng già đi. Ta mới chỉ hai tám tuổi nhưng thoạt nhìn đã giống người bốn mươi tuổi.
Vậy mà Trinh Nhi vẫn trẻ trung như trước, dung nhan của nàng so với hai mươi năm trước cơ bản không có nhiều thay đổi, ta không biết nàng dùng phương pháp gì để giữ gìn, thế nhưng làn da của nàng vẫn trắng như tuyết, tóc mai như mây, giống thiếu nữ đôi mươi.
Sau khi Thái tử mất, ta liền ít gần nữ sắc, hàng đêm đều ngủ tại Ninh Trinh cung. Mỗi tối ta chỉ cần lẳng lặng nhìn Trinh Nhi là đã thỏa mãn, song đồng thời ta vẫn hận nàng, ta luôn nghĩ về đứa con của ta đã chết trong tay nàng, bọn chúng hoặc chưa ra khỏi bụng mẹ, hoặc nửa chừng chết yểu.
Yêu cùng hận cứ đan xen như vậy, mỗi ngày đều dằn vặt ta, khiến ta vô cùng thống khổ.
Có lúc, trong đêm khuya tĩnh lặng, nhìn khuôn mặt ngủ say của nàng, ta lại có một loại xúc động muốn giết chết nàng, nếu vậy, ta có thể thoát ra khỏi mê võng của nàng, nhưng chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt điềm tĩnh ấy, ta lại không thể hành động. Ta nghĩ, nếu nàng chết đi, ta cũng chẳng sống được bao lâu.
Mẫu thân thấy vậy vô cùng bất mãn, nhưng bà cũng hết cách. Trong những năm Cảnh Thái, Trinh Nhi vẫn luôn ở bên ta, tại thời điểm khó khăn nhất, nàng cũng chưa từng vứt bỏ ta, vậy nên bà cũng chỉ có thể tiếp tục mặc chúng ta như vậy.
Rằm tháng sáu, thái giám Trương Mẫn chải đầu cho ta, khi đó ta đang ở Xâm cung, Trinh Nhi không có bên cạnh.
Ta nhìn dung mạo già yếu trong gương, mái tóc càng ngày càng bạc, không nhịn được thở dài: “Trẫm đã già rồi mà còn chưa có con nối dõi, không biết sau khi chết, xã tắc giang sơn sẽ giao cho ai?”
Trương Mẫn đứng sau lưng ta, hình như do dự điều gì đó. Sau đó, hắn bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt ta, nói: “Vạn tuế, lão nô đáng tội chết, Vạn tuế đã có con trai rồi.”
Ta kinh hãi, nhìn kỹ vẻ mặt của gã: “Ngươi nói cái gì?”
Gã trả lời: “Con trai của Vạn tuế đã sáu tuổi rồi.”
Lòng ta vô cùng vui sướng: “Con trai trẫm ở nơi nào? Vì sao trẫm không biết?”
Gã đáp: “Hoàng tử vẫn được nuôi ở lãnh cung, không dám cho người khác biết, sợ bị hạ độc thủ.”
Nghĩ tới Trinh Nhi, ta nói: “Ngươi dẫn ta đi xem.”
Trương Mẫn liền dẫn ta đi về phía lãnh cung, dọc đường ta không ngừng nghĩ tới Vạn phi, nếu nàng nghe được tin này thì sẽ thế nào?
Ta nghĩ trước khi ta tới nơi nhất định đã có cung nhân đi truyền tin tức. Một bé trai mặc áo đỏ đứng ở cửa lãnh cung, lo lắng nhìn xung quanh.
Khi ta bước tới, nó thận trọng nhìn ta, nhìn một lúc lâu rồi bỗng nhào vào lòng ta, nói: “Phụ hoàng, con chính là con trai của người.”
Ta ôm lấy nó, đặt lên đùi ta. Tóc đứa nhỏ này rất dài, cũng không được chải cẩn thận, đôi mắt to sáng ngời, nhìn ta không chớp mắt, ta không khỏi thương tâm, đứa nhỏ này bộ dáng cực kỳ giống ta, đây thật sự là con trai của ra rồi!
Ngẩng đầu lên thì thấy Kỷ thị đang dựa vào cửa lãnh cung, nàng không quỳ lạy, ta cũng không trách nàng. Ta thấy khuôn mặt nàng tiều tụy vô cùng, đôi mắt trong suốt đang rưng rưng, ta biết mấy năm nay nàng sống rất khổ.
Ta quay đầu nói với Trương Mẫn: “Truyền chỉ, phong Kỷ thị làm Thục phi, chuyển tới Vĩnh Thọ cung.”
Đứa nhỏ kia bỗng kéo tay áo ta, ta cúi đầu, nó nói: “Phụ hoàng, người phải cứu mẫu thân của con!”
Ta ngẩn người: “Có ai muốn làm hại mẫu thân của con sao?”
Đứa trẻ lắc đầu: “Con không biết, nhưng mẫu thân đã nói với con, phụ hoàng tới, mẫu thân sẽ chẳng sống được bao lâu. Phụ hoàng, cầu người cứu mẫu thân, đừng cho mẫu thân chết được không?”
Ta ngẩng đầu, Kỷ phi nước mắt tràn mi, nàng quỳ xuống nói: “Hoàng thượng, xin bỏ qua cho lời nói vô tâm của trẻ nhỏ.”
Ta sửng người hồi lâu rồi cười nói: “Nàng yên tâm, lần này, trẫm nhất định sẽ bảo vệ hai người.”
Ta đặt tên cho đứa nhỏ là Hữu Đường, nhưng chưa phong thái tử, cuối cùng ta vẫn sợ làm Trinh Nhi thương tâm, ta nghĩ, chuyện phong thái tử cứ để hoãn lại đã.
Lúc gần tối, ta trở lại Ninh Trinh cung, lòng thấy lo lắng không yên, chẳng hiểu sao ta lại nghĩ mình đã phản bội Trinh Nhi, tựa như trong chuyện này từ đầu đến cuối cũng không phải lỗi của nàng mà là sai lầm của ta. Nghĩ như vậy, đến chính ta cũng phải thấy buồn cười.
Trinh Nhi vẫn ngồi một mình trước cửa sổ, Ninh Trinh cung vẫn không có bóng cung nhân như xưa.
Ta cảm thấy dáng ngồi của nàng tựa như linh hồn đã rời khỏi thân thể, nàng không giống người sống mà lại giống một bức tượng điêu khắc.
Ta ngồi xuống bên nàng, cầm tay nàng đặt vào ngực ta, đôi tay tái nhợt lại lạnh lẽo đến vậy, ta vẫn nhớ rõ khi còn bé ta thích nhất là nắm tay nàng, bởi vì tay nàng vừa ấm áp lại mềm mại, từ sau khi gả cho ta, thân nhiệt của nàng càng ngày càng thấp, đôi khi ta cảm thấy cái lạnh ấy truyền từ người nàng sang ta, khiến ta lạnh đến tận xương.
Nàng không nhìn ta, “Ngài đã tìm được nó?”
Ta trầm mặc không nói, ta biết chuyện này không thể lừa được nàng. Nàng cười cười, “Bây giờ người không cần lo lắng nữa, người không chỉ có con trai, mà con trai cũng đã sáu tuổi rồi, lại còn rất thông minh nữa!”
Ta vẫn không nói gì, nàng lườm ta: “Ngài không sợ ta sẽ giết nó sao?”
Ta chăm chú nhìn nàng, “Trinh Nhi, vì sao? Cho dù nàng hận ta cũng không nên thương tổn đứa nhỏ? Bọn họ vô tội mà.”
Nàng cười mệt mỏi: “Ta không hận ngài, ai ta cũng không hận. Có điều, nếu ta là ngài, ta nhất định sẽ đem đứa nhỏ tới cho Thái hậu nuôi để phòng vạn nhất.”
Ta cười, “Ta đã làm vậy rồi.”
Nàng cũng cười, không nói thêm câu nào.
Chúng ta im lặng ngồi trong bóng đêm, tâm trạng cô độc bỗng dâng trào trong lòng, lần thứ hai ta nắm chặt tay nàng, đời người như vậy, thật khiến người ta đau xót.
Ba ngày sau, Kỷ phi ở Vĩnh Thọ cung thắt cổ tự tử mà Trương Mẫn cũng nuốt vàng tự sát, con trai của ta vì sống ở chỗ Chu Thái hậu mới bình an vô sự.
Ta không biết cái chết của bọn họ có phải do Vạn phi gây ra không, nhưng ta đã sớm dự cảm được ngày này sẽ tới, chỉ là nó tới quá nhanh.
Thế nhưng ta vẫn không nhịn được muốn đi thăm dò thái độ của Trinh Nhi, khi nghe được tin bọn họ chết, ta liền tới Ninh Trinh cung nói với Trinh Nhi “Kỷ phi đã chết, Trương Mẫn cũng đã chết.”
Nàng “ừ” một tiếng rồi chẳng nói gì nữa.
Ta nói: “Hai người bọn họ cùng chết một lúc, nàng không cảm thấy kỳ lạ sao?”
Nàng liếc ta một cái, “Có gì kỳ lạ?”
Ta thở dài: “Hai người họ đều tự sát.”
Nàng gật đầu, “Ta biết.”
Vì vậy ta không nói gì nữa, có thể là nàng làm, cũng có thể không phải, nhưng cho dù nàng làm, thì bọn họ cũng vì nàng nên mới làm như vậy.
Tuy nhiên tất cả đối với ta mà nói đều không quan trọng, đôi khi ta nghĩ mình thật sự rất tàn nhẫn, ta chỉ quan tâm con trai của ta, chỉ cần ta có người kế nghiệp, vậy thì dù mẫu thân của nó có ra sao, ta cũng không để tâm.
Ngoại trừ điều này, ta chỉ quan tâm tới Trinh Nhi.
Hữu Đường biết tin mẫu thân nó chết thì vô cùng đau xót, khóc nức nở rất lâu. Đứa nhỏ này thông minh dị thường, mới có vài ngày, nó đã thấy rõ tình hình trong cung, nó biết ta rất sủng ái Vạn phi. Bởi vậy mỗi khi nhìn thấy Vạn phi, trong mắt nó luôn mang hận ý.
Hận ý ấy không hề bị che giấu, không chỉ ta mà ngày cả đám nội thị chung quanh cũng đều cảm nhận được.
Còn Trinh Nhi thì sao? Chắc chắn nàng cũng cảm nhận được, nhưng nàng vờ như không có, tựa như đứa trẻ này không hề tồn tại trước mắt nàng, cũng tựa như cả thế giới này không tồn tại.
Mấy ngày nay, nàng càng lúc càng lãnh đạm, mà thái độ lạnh lùng này càng thêm hấp dẫn ta, ta muốn kích thích sự chú ý của nàng, luôn muốn khơi gợi tâm tư của nàng, ta thường nghĩ, đằng sau khuôn mặt lạnh giá kia, liệu có tồn tại chút tình cảm nào không?
Ta không thể xác định, ta vẫn nhớ rõ khi ta còn nhỏ, nàng vẫn thích mỉm cười, cũng thường rơi lệ vì hoa tàn trăng khuyết. Thế nhưng bây giờ, tất cả đều đã thay đổi.
Cái gì đã biến nàng thành như vậy? Là ta sao?
Là do ta sao?
Ta nghĩ đến nam tử đã chết kia, hắn chết dưới âm mưu của ta, chính cái chết của hắn đã cướp đi nụ cười của Trinh Nhi sao? Là như thế sao?
Ta đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu sớm biết như vậy, ngày ấy liệu ta có làm chuyện đó không?
Suy xét trước sau một hồi, không ngờ đáp án vẫn là như vậy, nếu sớm biết thế này, lúc đó ta vẫn sẽ làm, chỉ cần hắn sống thêm một ngày, Trinh Nhi sẽ không thuộc về ta.
Chỉ khi hắn chết đi, Trinh Nhi mới có thể thuộc về ta, cho dù vì nó ta phải trả một cái giá vô cùng đắt, vì nó mà ta đánh mất nụ cười Trinh Nhi, ta cũng không hề hối tiếc.
Dù có trở lại một lần nữa, kết quả cũng vẫn như vậy.