Chuyện Tình Vịnh Cedar 5: Vẫn mãi yêu anh

Chương 30(Hết)


Đọc truyện Chuyện Tình Vịnh Cedar 5: Vẫn mãi yêu anh – Chương 30(Hết)


50
Tâm trạng nặng nề, Maryellen đặt điện thoại xuống sau khi nói chuyện với Kelly. Cô cảm thấy như sắp khóc. Chẳng việc gì diễn ra suôn sẻ cả.
Nằm liệt giường và khổ sở trong suốt quá trình mang thai, cô đếm từng ngày chờ đến khi có thể trở lại với cuộc sống vốn có của mình.
Maryellen không thể đi làm và đóng góp tiền, ngân sách của họ bị co lại tới mức nguy hiểm. Jon đang cố làm hết sức mình để thực hiện các đơn đặt hàng và làm các tấm ảnh mới. Tuy nhiên đang là mùa đóng thuế nên vào thời điểm này trong năm, việc bán các mặt hàng không phải là nhu yếu phẩm giảm tới mức tồi tệ.
Lúc không làm ảnh, anh lại đến nấu ăn vào bất kỳ giờ nào mà Seth Gunderson có thể bố trí cho anh ở nhà hàng Hải Đăng. Nhưng tuần trước, nó đã bị lửa thiêu rụi và trở thành vụ cháy lớn nhất trong lịch sử vịnh Cedar. Cả thành phố, ai cũng tiếc khi mất Hải Đăng. Thế là tiền kiếm được từ việc nấu ăn của Jon ở nhà hàng cũng biến mất, họ lại trở về mức ban đầu.
Và vì vậy Jon làm việc không ngừng để kiếm tiền nuôi cả gia đình, cộng với việc trông nom cô, Katie và dọn dẹp nhà cửa. Chồng cô quá mệt mỏi và Maryellen không biết anh có thể chịu được trong bao lâu nữa. Đứa con, đám cháy và giờ là vấn đề với em gái cô.
Kelly cũng có thai nhưng không may là cô bị nghén vào buổi sáng. Suốt nửa ngày cô cúi đầu trong toa-lét. Paul cũng phải tham gia giúp sức. Anh bảo trông nom Katie là quá sức đối với Kelly. Maryellen hiểu điều đó. Em gái cô muốn giúp đỡ và rất buồn vì để mọi người bị ảnh hưởng nhưng cô ấy không thể trông Katie thêm một chút nào nữa.
Giờ đây Maryellen phải nói với chồng cô điều đó ngoài mọi việc, anh còn phải trông nom cô con gái hai tuổi nữa. Vậy là may lắm thì anh chỉ còn chín mươi phút trông khi Katie ngủ trưa. Còn hầu hết các buổi chiều cô bé chỉ ngủ một tiếng.
Từ phòng làm việc nhỏ của mình, Jon xuống cầu thang, anh bước vào phòng khách – và nhận ra rõ ràng là có gì đó không ổn.
“Chuyện gì vậy em?”.
Maryellen chỉ vào khoảng trống cạnh cô ở trên giường. “Tệ thế à?”, anh hỏi như thể đây là một trò đùa.
“Anh nên ngồi xuống”, cô nói, cố cười với anh nhưng nỗ lực đó thất bại. “Kelly vừa gọi điện”.
“Katie ổn không?”.
“Ổn anh ạ”. Chuyện khác mới không ổn. Jon ngồi xuống đuôi giường. “Con à?”.
Maryellen đặt tay lên bụng. “Nếu dựa vào những cú đạp của con trong bụng thì em có thể nói rằng đứa bé này khỏe hơn cả hai chúng ta cộng lại”. Jon thở phào và cầm tay cô. Lúc mang thai Katie cô ít khi nhìn thấy anh và lần này, cả hai đều muốn anh dành nhiều thời gian bên cô hơn. Maryellen ước gì đây là một trải nghiệm thú vị hơn.

“Mọi thứ sẽ nhanh chóng tốt đẹp thôi em ạ”. Anh trấn an cô.
“Em biết”, cô thì thầm và cố kiềm chế vì những gì cô phải nói với anh.
Anh dịu dàng ôm cô trong vòng tay mình. “Anh có cần nhắc lại với em là anh yêu em đến nhường nào không? Không có em và Katie, anh chẳng là gì hết”.
Maryellen tựa lưng và hít một hơi thở sâu. “Kelly có bầu rồi”.
“Anh biết”, Jon nói, giọng anh bối rối. Họ đã nói về chuyện hai anh em họ chỉ sinh cách nhau có vài tháng. Cả Paul và Kelly đều mong lần mang thai thứ hai này. Lần trước, cô gặp khó khăn và khoảng cách giữa hai lần sinh là gần sáu năm.
“Chị ấy lại bị nghén nặng vào buổi sáng”. Lần trước mang thai Tyler, Kelly cũng bị như vậy. “Vì thế…”.
Jon căng thẳng như thế anh hiểu những gì sắp diễn ra. “Cô ấy không thể trông Katie nữa?”.
Maryellen gật đầu buồn bã. “Kelly không muốn nói với em. Nó cảm thấy rất buồn vì chuyện này. Nhưng trông một đứa trẻ hai tuổi trong khi đang mệt như vậy – cô ấy không thể”.
Jon im lặng nhìn xa xăm. Lại thêm một gánh nặng nữa. Maryellen không dám gợi ý. Trong lá thư trước, bố và mẹ kế anh đã đề nghị giúp đỡ. Nhưng một lần cô đưa vấn đề này ra, Jon đã từ chối thẳng thừng. Cô không thể, sẽ không thể lặp lại nữa.
“Em đã cố nghĩ xem chúng ta có thể làm gì”, cô thì thầm và cố tập trung vào một giải pháp. “Buổi sáng em sẽ để mắt đến Katie. Sẽ không dễ dàng gì, nhưng em sẽ cố xoay sở”.
“Katie chạy khắp nơi và khám phá mọi thứ”, Jon lẩm bẩm. “Em không thể vừa trông con bé vừa giữ cái thai được”.
“Nhưng anh…”.
“Anh sẽ mang con bé đi. Anh đã từng làm thế, em nhớ không?”.
Maryellen gật đầu, nhưng cả hai đều biết rằng lúc đó Katie còn là đứa trẻ sơ sinh. Anh đã có một cái địu đặc biệt để địu con bé trên lưng khi đi dã ngoại để chụp ảnh, và mặc dù còn bé nhưng Katie rất thích những lúc như thế với bố. Maryellen vẫn nhớ như in.
“Mẹ em có thể giúp”. Dù nói thế, nhưng Maryellen vẫn biết là không thể. Grace vừa mới cưới và có một công việc đòi hỏi rất cao. Hàng tuần, mẹ cô đến đây khoảng hai hoặc ba lần. Đó là việc tốt nhất mà mẹ cô có thể làm, nhưng chưa đủ. Tháng trước, mẹ cô và Cliff đã thuê một người đến dọn dẹp nhà cửa và đặt thức ăn nấu sẵn cho cô, và Maryellen rất cảm động. Cliff, đặc biệt là Grace đã giúp họ như vậy là đủ rồi.
“Chúng ta không thể đòi hỏi mẹ Grace nhiều hơn nữa”. Jon đọc to những suy nghĩ của Maryellen.

“Em biết…”, cô ứa nước mắt. Nối lo lắng và căng thẳng quá sức chịu đựng của cô.
“Maryellen…”.
Cô giơ hai tay lên che mặt và cúi đầu xuống. “Em yêu, sẽ ổn thôi”.
“Không, không ổn được”: “Anh sẽ thế chấp mảnh đất”.
“Đừng!”, cô nài nỉ. Mảnh đất này anh được thừa kế từ ông mình và là tất cả đối với Jon. Nếu mất nó, anh sẽ mất hết. Chồng cô im lặng một lúc lâu, cuối cùng anh đứng dậy và bước đi.
“Jon?”, cô gọi lúc anh đang lên cầu thang. “Anh đi đâu vậy?”.
“Đi gọi điện thoại”. “Cho ai?”.
Anh quay lại và nhìn qua vai. “Anh sẽ liên hệ với gia đình anh, Maryellen. Em muốn anh làm thế phải không?”.
Cô không trả lời anh.
“Anh còn lựa chọn nào không?”. Anh hỏi một cách lặng lẽ.
“Em xin lỗi”, cô kêu lên. “Nhưng đó không phải lỗi của em – em không muốn bất kỳ một chuyện nào như thế này xảy ra, đừng giận dữ với em”.
“Nhưng dù sao đó cũng là điều em muốn phải không?”, anh vẫn khăng khăng.
Đúng, nhưng chỉ vì nó sẽ mang lại cho bố và mẹ kế anh một cơ hội để xây dựng lại mối quan hệ với đứa con duy nhất còn sống. Và còn vì Maryellen cần giúp đỡ. Jon cũng cần nữa.
Anh thở dài và vuốt mặt. “Họ không được ở với chúng ta, hiểu không?”. Cô gật đầu.

“Và họ sẽ chỉ được chào đón cho tới khi nào đứa trẻ ra đời”. Cô nghẹn ngào. “Anh sẽ nói thế với họ sao?”.
“Anh phải nói thẳng. Anh không muốn họ lởn vởn quanh anh. Không phải việc này là cho anh, Maryellen. Lý do duy nhất anh làm thế là vì em, vì con gái chúng ta và đứa con trong bụng em”.
Nước mắt chảy ròng ròng xuống gò má Maryellen. Cô không muốn mủi lòng thế này. “Cứ nói với họ những gì anh muốn”, cô cố thốt lên trong tiấng nấc. “Chỉ có điều đừng buồn phiền với em. Em không chịu đựng được nếu anh cáu giận. Em không thể chịu đựng được”.
Jon bước xuống cầu thang và đến bên cô. Anh ôm cô trong tay và lấy vai thấm những giọt nước mắt của cô. “Anh không cáu với em”, anh thì thầm. “Anh cáu với chính bản thân anh”.
“Nhưng tại sao?”.
“Vì anh không thể là người đàn ông em cần. Em nghĩ anh nên tha thứ cho họ vì những gì họ đã làm. Nhưng dù cố gắng đến mấy anh vẫn không thể, Maryellen ạ”.
Cô vòng tay quanh người anh và họ cứ thế ôm nhau. Họ sẽ vượt qua được giai đoạn này, dù có hay không có sự giúp đỡ của bố mẹ anh.
*
* *
Roy McAfee đứng trước đống tro vốn trước đây là nhà hàng Hải Đăng. Anh cảm thấy xót xa trong lòng. Con trai anh đứng một bên và Gloria đứng bên kia.
“Cảnh sát trưởng Davis bảo thanh tra nói rằng đám cháy này là cố ý”, Gloria chống tay vào hông, vừa nói vừa khảo sát đám đổ nát đó. Cô lắc đầu như thể khó mà tin vào cảnh tượng đang diễn ra trước mắt. Roy cũng cảm thấy như vậy.
Cố ý. Roy không muốn nghe từ này. Đây là điều anh không nghĩ lại xảy ra ở một nơi như vịnh Cedar. Bài báo trên Bản tin vùng vịnh Cedar cho biết rằng gia đình nhà Gunderson đang sốc và vẫn chưa có quyết định gì. Đến thời điểm này họ vẫn chưa biết liệu có nên xây lại hay không.
“Có kẻ tình nghi nào không?”, Roy hỏi con gái.
Gloria gật đầu. “Một cậu học sinh trung học bố ạ. Thằng bé đã gây ra một đám cháy vài tháng trước và mới bị nhà hàng cho nghỉ việc”.
“Cái nhà trong công viên ấy à?”, Roy nhớ anh đã đọc về vụ này nhưng người ta không đưa tên thằng bé lên mặt báo.
Gloria lại gật đầu.
“Nó có động cơ không?”.
“Có vẻ Cảnh sát trưởng Davis nghĩ là có. Hộp tiền cũng bị mất”.

Troy cố nhớ những gì anh nghe được về dụng cụ gây cháy. “Thằng bé đó nói gì?”.
“Nó đã chạy trốn”, Gloria thông báo với anh.
“Bố”, Mack bảo. “Chẳng phải thứ hai tuần trước có một thiếu niên đến văn phòng của bố sao?”.
Roy gật đầu. Con trai anh đã kết nối các điểm mấu chốt lại với nhau nhanh hơn cả anh. “Con gái nhà Cox muốn thuê bố”, anh trầm tư, “để tìm ra bạn nó”. Cô bé này đang tiết kiệm tiền để mua xe nhưng sẵn sàng bỏ tiền ra nếu Roy có thể xác định được nơi ở của cậu bạn trai đã mất tích. Roy cảm nhận được sự quyết tâm của cô bé – nhưng cô bé này chưa từng đề cập tới việc cậu ta đang gặp rắc rối. Đúng, cô bé nên tiết kiệm tiền. Luật pháp có nhiều nguồn tin tốt hơn anh nhiều. Nếu cô bé vẫn khăng khăng muốn tiêu tiền, anh sẽ gợi ý cho cô bé một luật sư tốt.
“Tên thằng bé đó là Anson Butler”, anh bảo. Gloria để ý ngay. “Butler đến tìm bố à?”.
“Không, bạn gái của thằng bé. Nó là thằng bé đang bị mất tích”.
Con gái anh nhìn anh. “Nó cũng là thằng bé đang bị tình nghi trong vụ hỏa hoạn”.
Rướn mày lên, Mack lấy chân đá vào đống tro. “Đã đến lúc con cần thông báo cho mọi người biết rằng con là một tình nguyện viên của phòng cứu hỏa Kent trong vài năm qua”.
“Thế à?” Gloria có vẻ khoái chí nhất.
“Vâng”, Mack nhún vai trả lời. “Em thích mà”.
“Chị nghe nói phòng cứu hỏa vịnh Cedar sắp cần hai người”. Gloria nói. “Em có thể nộp hồ sơ”.
Mack nhìn Roy như thể muốn xin ý kiến.
Roy gật đầu trang nghiêm. “Bố mong rằng con sẽ làm việc đó”. Con trai anh cười vui sướng. “Vậy thì con sẽ nộp hồ sơ”.
Roy ngồi thụp xuống và bốc một nắm tro. Giờ anh đã có đầy đủ gia đình ở bên. Gloria, đứa con gái mà anh chưa từng biết, và Mack, đứa con trai vốn trước đây xa cách với anh. Linnette cũng đã chuyển tới vịnh Cedar và nếu Mack có việc làm ở phòng cứu hỏa, nó cũng sẽ sống ở đây.
Anh thả những hạt tro rơi qua kẽ tay và tự hỏi không biết Anson có biết rằng Allison sẵn sàng từ bỏ những gì cô bé có để tìm ra cậu ta không. Anh hy vọng rằng một ngày nào đó thằng bé sẽ biết trân trọng những gì con bé sẵn sàng hy sinh cho cậu ta.
Roy đứng thẳng dậy và nhìn qua quang cảnh này lần cuối. Anh biết mất nhà hàng này là một cú sốc khủng khiếp với Seth và Justine Gunderson. Dù bằng chứng sờ sờ ra trước mắt nhưng khó có thể tin rằng lại có ai đó cố tình làm hại họ. Cần phải tìm ra kẻ nào đã gây ra đám cháy. Troy Davis nghiên cứu những thằng bé đang ở độ tuổi thiếu niên mà Seth mới cho nghỉ việc – đặc biệt là Anson Butler – tình nghi số một của anh. Mọi việc có vẻ hơi đơn giản. Nhưng nếu không phải là một nhân viên tức tối vì mất việc, vậy thì ai vào đây?
Roy vẫn chưa có dịp nói chuyện với Seth và Justine nhưng anh nghĩ anh sẽ sớm ghé qua nhà họ ở số 6 đường Rainer Drive.
Hết Tập 5.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.