Đọc truyện Chuyện Tình Vịnh Cedar 5: Vẫn mãi yêu anh – Chương 23
38
“Roy, anh rót nước vào cốc được không?”, Corrie gọi với ra từ trong bếp. Khách của họ sẽ đến trong vài phút nữa và chị đang rất bận rộn.
Hôm nay vợ chồng nhà Beldons đến chơi với họ và nấu cơm mời một người như Peggy Beldons quả là một thách thức. Kỹ năng nấu nuớng trong bếp của Peggy có thể trình diễn trên Mạng lưới Ẩm thực. Có thể phục vụ một bậc thầy ẩm thực món gì bây giờ?
Sau nhiều ngày đọc sách nấu ăn, Corrie đã cho món cá bơn halibut nướng với gạo và đỗ xanh tươi. Đồ tráng miệng là bánh dừa theo thực đơn của bà Charlotte Jefferson. Với món bánh này, bà Charlotte đã giành được chiếc ruy băng xanh trong Hội chợ Hạt Kitsap. Corrie hoàn toàn bị chinh phục. Chiếc bánh của chị chỉ cần đạt được một nửa hình thức và mùi vị chiếc bánh của Charlotte thôi cũng đủ gây ấn tượng với Peggy rồi.
“Xong”, Roy vừa giơ bình nước lên vừa nói. “Em còn cần anh làm gì không?”.
Corrie buớc giật lùi và kiểm tra phòng ăn. Nếu tự mình nhận xét, chị sẽ nói cách bày biện rất trang nhã. Ở giữa chiếc bàn ăn phủ vải màu vàng nhạt là những đóa hoa tươi. Điểm vào đó là những chiếc khăn ăn màu rất hợp được gấp thành hình những chú chim đang chuẩn bị cất cánh. Sự đơn giản trên chiếc bàn hấp dẫn chị. Họ bày ra những đồ sứ và đồ bạc đẹp nhất để đãi khách.
Có tiếng chuông cửa, Corrie hít thở lấy bình tĩnh. Chị không hiểu tại sao mình lại lo lắng đến thế. Đó không phải là một cuộc thi và Peggy cũng chẳng để ý. Chị cho rằng thủ phạm chính là thói cầu toàn của mình cộng thêm việc chị muốn chắc chắn rằng khách mời sẽ có một khoảng thời gian tuyệt vời.
Roy chào đón vợ chồng Beldons. Sau khi đỡ áo cho Bob và Peggy, họ cùng ngồi ở phòng khách và Corrie mang ra món khai vị. Đó là một món rất dễ làm từ pho-mát kem. Bắt đầu bằng tôm Oregon tươi trộn với nước sốt cốc-tai và phủ lên trên bằng một lớp pho mát kem mềm. Xung quanh đĩa xếp những chiếc bánh quy giòn nhỏ.
Roy lấy một chai rượu trắng trong tủ lạnh ra và rót vào ba cái cốc. Bob uống soda. Anh chẳng quan tâm tới việc người khác uống rượu mặc dù Corrie rất để ý tới việc bạn mình đã bỏ rượu. Bob đã khẳng định với họ rằng việc đó không thành vấn đề vào lần viếng thăm trước, lần đó – ồ, chị bối rối vì đã lâu quá rồi. Buổi tối có cái giỏ hoa quả, và chị đã luôn nghĩ về nó, tháng Mười năm ngoái…
Họ nói chuyện với nhau một lát, những câu chuyện nho nhỏ về cuộc sống quanh họ.
“Anh chị có nghe tin gì của Hannah Russel không?” Roy hỏi. Anh ngồi sát vào Corrie và vòng tay ôm vai chị.
Hannah là cô bé đã sống với vợ chồng Beldons năm ngoái. Bố cô bé bị chết ở nhà nghỉ Thyme and Tide trước đó hai năm và cái chết của khiến cả cộng đồng kinh hãi – đặc biệt là khi phát hiện ra rằng cái chết đó hoàn toàn không bình thường. Max Rusell đã bị giết. Không ai lo sợ bằng Bob, người bị tình nghi ban đầu.
Đến tận bây giờ, Corrie vẫn không hiểu được các mối liên hệ. Chị biết Max và Bob cùng tham chiến tranh Việt Nam; Dan Sherman cũng cùng một đội với họ. Người đàn ông thứ tư, giờ là một đại cũng vậy. Những người đàn ông này mang một mật khủng khiếp – một vụ thảm sát ở một ngôi là nhỏ xa xôi. Tất cả bọn họ đều dính vào và khỏi cần phải nói cũng biết chẳng ai trong số họ có thể quên được. Họ khỏa lấp ký ức không thể nào quên đó theo nhiều cách khác nhau. Với Bob thì đó là uống rượu…
Dan là người bị chết đầu tiên. Tuy nhiên cái chết của anh ta là tự tử. Sau đó Max bị chết và có hàng loạt câu hỏi cũng như những hiểu nhầm liên quan tới cái chết của anh.
Sau đó là sự thực kinh hoàng về cái chết của khi có thông tin rằng chính con gái anh ta đã giết mình. Không ai ngạc nhiên bằng Peggy vì chị đã làm bạn với cô gái và chào đón cô đến nhà mình. Vợ chồng nhà Beldons để cô bé sống với họ, giúp cô bé tìm việc, động viên và hỗ trợ cô.
“Đã nhiều tháng nay tôi không nói chuyện với Hannah”, Peggy buồn bã đáp. “Tôi đã viết thư cho con bé vài lần nhưng nó chẳng bao giờ trả lời. Lần cuối cùng tôi được biết là do cái chết của mẹ, con bé được đưa đến California để chờ kết án”. Ban đầu, Hannah cố tìm cách giết cha mình bằng cách để một người bạn đâm vào xe ông ta nhưng chính mẹ con bé lại chết.
“Peggy cũng có mặt ở tòa”. Bob lắc đầu bối rối. “Hannah đổ lỗi cho chúng tôi vì để nó bị bắt”.
Peggy cắn môi. “Tôi vẫn thấy khó mà tin được rằng Hannah lại có thể giết bố mẹ mình”.
Roy không đáp lại, và Corrie biết tại sao. Chính chồng chị là người từ lâu đã nghi ngờ việc cô bé liên quan tới vụ giết người này. Lý do duy nhất để Hannah tới vịnh Cedar là nắm thông tin về quá trình điều tra. Đồng thời cô ta lừa mọi người bằng những hành động có vẻ nhút nhát và dễ bị tổn thương qua hình ảnh của một cô gái nhỏ bị mất cha mẹ và lạc đường.
“Cái chết của Max không phải là bí mật duy nhất ở thị trấn này”, Bob hớp một ngụm soda và bình luận. “Theo tôi nhớ, lần cuối cùng chúng ta ăn tối ở đây, có ai đó đã để một gói hàng trước cửa nhà anh.
Peggy đưa tay lên cổ. “Anh dọa chúng tôi vì anh nghĩ rằng giỏ hoa quả có thể cỏ cài bom ở trong hoặc thứ gì đó”.
Roy cố gượng cười. “Tôi nhớ”.
“Anh đã tìm ra ai là thủ phạm chưa?”. Corrie nhìn chồng mình.
“Vẫn chưa”, Roy chỉ nói có thế.
“Tôi hy vọng chuyện này không phải là tuyệt mật nhưng Corrie kể với Peggy rằng anh nhận được những tấm thiệp nặc danh”, Bob lên tiếng. “Đừng có bảo tôi rằng chuyện này vẫn tiếp tục đấy?”.
“Tấm thiệp gần đây nhất là vào ngày Lễ Tình nhân”, Corrie trả lời khi thấy Roy dường như không muốn trả lời. Đó thực sự là tấm thiệp valentine và bên trong ghi như sau: HOA HỒNG THÌ ĐỎ, VIOLET THÌ TÍM, TÔI BIẾT TÔI LÀ AI – PHẢI KHÔNG?
Bob nhíu mày và lắc đầu. “Có manh mối nào để biết kẻ nào làm việc này không?”.
Roy gật đầu. “Chúng tôi có một ý tưởng”.
Đúng lúc đó hẹn giờ lò vi sóng kêu ầm lên. Corrie thấy hẹn giờ rất chuẩn. “Tôi nghĩ chúng ta nên chuyển vào phòng ăn”.
Buổi tối thật thú vị và họ lai rai cho tới khi Bob gợi ý chơi bài. Roy chuẩn bị bàn còn Corrie đi lấy bộ bài. Họ chơi bài pinooc. Sau ván đầu tiên, họ ngừng lại một chút để uống cà phê và ăn món tráng miệng. Corrie hứa là sẽ viết công thức làm món bánh dừa cho Peggy. Họ vừa kết thúc thì Linnette tới. Cô con gái có vẻ ngạc nhiên khi thấy bố mẹ có khách. “Ồ, con xin lỗi”, cô lẩm bẩm. “Chào bác Peggy và bác Bob. Cháu không nhận ra là bố mẹ cháu lại có bạn đến chơi”.
Ngay lập tức Corrie biết rằng có gì đó khiến con bé buồn. “Mẹ gọi con sau nhé?”, chị hỏi.
“Không cần đâu”, Peggy trả lời. Chị mang cái đĩa bánh đã hết và cái cốc ra bếp. “Đã đến lúc Bob và tôi về nhà”.
“Thế à?” Bob nhìn chăm chú xuống những quân bài trên bàn. “Vâng”, Peggy thẳng thắn. “Đúng thế”.
Corrie mỉm cười. Cánh đàn ông đang không biết làm thế nào để kết thúc buổi tối vì các bà đã thắng ở vòng một. Lần trước, họ thắng chị và Peggy một trận ra trò và chị xem lần này là để lấy lại công bằng.
Roy và Corrie đưa khách tới cửa trước còn Linnette thì cắt một miếng bánh. Chắc có gì đó nghiêm trọng lắm.
Sau màn tiễn biệt mùi mẫn, Corrie trở lại bếp.
Roy ngáp ngắn ngáp dài. “Anh đi ngủ đây, kệ mẹ con nói chuyện”.
“Không, bố, bố cũng liên quan tới việc này”, Linnette huơ cái đĩa chỉ vào cái ghế trống đối diện với mình.
Roy đẩy một cái ghế ra và gác chân lên đó. “Có chuyện gì thế!”.
“Gloria Ashton”.
Roy quay sang hỏi vợ. “Ai vậy?”.
“Hàng xóm của Linnette”, Corrie nhắc anh.
“Và bạn nữa”, con gái chị nói thêm. “Cũng là một người bạn rất tốt”. “Vậy thì sao nào?”, Roy mất kiên nhẫn hỏi.
Corrie thầm nghĩ, anh ấy có vẻ dễ tính với khách hàng hơn là con mình và chị cố kiềm chế để không đá vào chân anh dưới gầm bàn.
“Việc này có liên quan gì tới Chad không?” chị hỏi. “Ồ, đúng, anh chàng bác sĩ”, Roy lẩm bẩm.
Linnette cúi đầu xuống và gật đầu. “Cách đây một tuần, anh ấy mời con đi uống cà phê sau giờ làm việc và con đã đồng ý”.
Cô nhíu mày rồi nhún vai. “Về cơ bản, anh muốn nói với con rằng anh ấy đang hẹn hò Gloria”.
“Hàng xóm của con”, Roy chen vào như thể đến lúc này anh mới nhận ra
Gloria là ai. “Tại sao lại phải xin phép con? Đó đâu phải việc của con”. “Đó chính xác là những gì con đã bảo anh ta”.
Giờ thì Corrie cũng bối rối. “Hẳn là mẹ để lỡ mất điều gì đó ở đây. Lần trước mẹ nghe con nói, con quyết định rằng chẳng việc gì phải héo mòn vô ích vì Chad”.
“Quá vô ích”, Linnette đồng tình. “Con đã bảo Chad rằng nếu anh ta muốn xin phép con để hẹn Gloria thì anh ta đã được cho phép rồi. Con thấy anh ta hỏi con như kiểu trẻ con. Rồi Chad giải thích rằng Gloria từ chối đi chơi với anh ta vì cô ấy và con là bạn”.
Nghe rất giống những chuyện ở trường trung học. “Sao con bé lại làm thế?”, Roy hỏi.
“Con không biết. Con đã cố nói chuyện với cô ấy”, Linnette đáp, “nhưng cô ấy không nghe. Cô ấy bảo đàn ông một hào mua cả tá”. Rồi cô con gái ý nhị liếc bô. “Con xin lỗi bố”.
“Tiếp đi”, Roy giục.
“Gloria bảo những người bạn tốt không dễ mà có được, và con đồng ý. Con bảo cô ấy rằng chẳng vấn đề gì với con nếu cô ấy có thích Chad, nhưng cô ấy lại cho rằng cô ấy không muốn mạo hiểm một tình bạn vì một gã đàn ông.
“Và Chad trách con?”.
Linnette thở dài. “Con cảm thấy có lỗi nhưng sao con phải thế nhỉ? Con đã nói với Gloria rằng nếu cô ấy không đi chơi với Chad, con sẽ đi – và rằng đó là điều tệ nhất con có thể nói”.
“Chad có nói gì trong chuyện này không?”, Roy lẩm bẩm.
“Không hẳn”, Linnette đáp lại. “Được, anh ấy có nói, nhưng con không quan tâm việc anh ay rủ con đi chơi hay không”.
“Nếu Cal rủ thì con có quan tâm không?”, Corrie khoái trá chen vào.
“Cal?”. Roy nhắc lại. “Có phải người đàn ông nào con hẹn hò tên cũng bắt đầu bằng chữ C?”.
“Hay lắm, bố, rất hay”.
“Con chưa trả lời câu hỏi của mẹ”, Corrie nhắc. “Có”, cô thở dài thú nhận.
“Từ khi cậu ta đến trung tâm y tế con có gặp lại không?”. Linnette lắc đầu. “Không mẹ ạ”.
“Con không cần kiểm tra những vết khâu đó à?”. Theo Corrie, đây là cách hoàn hảo nhất.
Cô nhún vai. “Sẽ có ai đó kiểm tra. Hoặc Cal tự làm hoặc Cliff Harding”. “Con có thể đến thăm cậu ta”, Corrie gợi ý.
“Anh có cần có mặt ở đây không?”. Roy chán nản lên tiếng.
“Có chứ bố. Khi con hỏi bố về Cal, bố nói nếu con muốn gặp lại anh ấy, số phận sẽ đưa anh ấy trở lại cuộc đời con. Đó là những gì đã xảy ra với bố và mẹ phải không?”.
“Đúng”, Roy tán thành.
“Số phận đã đưa anh ấy trở lại, và lần này con sẽ không phạm sai lầm như thế nữa. Con không biết kết quả sẽ thế nào nhưng con sẵn sàng thử mọi cách. Anh ấy không phải là một bác sĩ với nhiều bằng cấp và con nghĩ anh ấy không có thu nhập cao, nhưng anh ấy sẽ là người đàn ông con có thể điều khiển được”.
Corrie thích thú mỉm cười nhưng khi nhìn Roy, chị nhận ra rằng chồng mình không hài lòng lắm.
39
Marryellen đang ở thế bí. Jon đã làm một cái giường tạm cho cô ở tầng dưới. Giờ đây, phòng khách của họ bỗng nhiên trở thành trung tâm vũ trụ – và nhà tù của cô. Bác sĩ không cho cô leo cầu thang. Tệ hơn nữa, Maryellen không được nhấc vật gì nặng hơn một cân trở lên, như vậy có nghĩa là cô không thể bế con gái mình được. May mà có chị gái cô trông nom con gái vào ban ngày và Maryellen không biết họ sẽ có thể làm gì nếu không có sự giúp đỡ của Kelly. Buổi tối Jon trông nom con cái và làm hầu hết việc nhà, thế là khó khăn lắm rồi.
Sáng nào anh cũng đưa Katie vào thị trấn rồi chiều lại đón con bé. Maryellen thì bị giam trong nhà, buồn bã, chán nản và thất vọng, luôn trong trạng thái sợ hãi rằng bất kỳ cử động nào của cơ thể cũng có thể khiến cô bị sảy thai.
Cuộc sống của cô bị rơi vào một vòng luẩn quẩn thật khó chịu. Bảy giờ sáng Jon thúc dậy, xuống tầng dưới pha cà phê rồi lại lên tầng trên mặc quần áo cho Katie. Sau khi cho Katie ăn, anh mang cho Maryellen một cốc trà thảo dược. Họ cố dành vài phút bên nhau với Katie trước khi đưa con bé đến nhà Kelly. Đang là đầu mùa xuân, vì thế những mầm dương xỉ và vài hoa sớm bắt đầu nhú lên và sắp đến thời điểm chính để anh đi chụp những cảnh thiên nhiên kỳ thú. Jon thường vắng nhà vài tiếng đồng hồ. Anh phải làm việc để kiếm tiền.
Maryellen biết anh không muốn vợ phải lo lắng về chuyện tiền nong – cứ như có thể tránh được chuyện đó. Thường thì cô rất lo. Nếu cô không đi làm, họ phải sống dựa vào thu nhập của một người. Tiền bán tranh của Jon ngày càng tăng lên nhưng cũng chưa tới mức để anh tự trang trải cho mình, nói gì tới vợ và hai đứa con. Maryellen đã thuyết phục anh thôi không làm đầu bếp ở nhà hàng Hải Đăng để công hiến cho sự nghiệp của anh. Kế hoạch của cô vẫn trôi chảy cho tới thời điểm này.
Cửa trước mở ra và Maryellen đặt cuốn tiểu
thuyêt đang đọc sang một bên. Suôt buổi sáng, cô cứ tha thẩn hết từ vật này sang vật khác và thời gian trôi đi thật chậm chạp. Jon bước vào nhà với một chiếc ba lô đựng các thiết bị chụp ảnh.
“Anh về rồi”.
Cô cố nở nụ cười.
“Em cảm thấy thế nào?”, anh vừa tụt ủng ra vừa hỏi cô.
“Mệt lắm”, cô mếu máo. “Anh không tưởng tượng được ở trên giường suốt ngày chán đến thế nào đâu”. Cô nhìn chỗ nào cũng thấy cần được cọ rửa, dọn dẹp, thu gấp. Jon đã cố, nhưng anh không thể một mình làm hết mọi việc.
“Anh nấu bữa trưa nhé?”, anh gợi ý.
“Em không đói”. Cô đánh giá rất cao lời đề nghị đó của anh và biết rằng Jon đang cố chiều cô. Thực ra những ngày này cô chẳng muốn ăn uống gì. Sao cô lại thế? Bài tập duy nhất đối với cô là xuống nhà vệ sinh ở tầng dưới và bác sĩ DeGroot cũng nhắc nhở rằng cô nên hạn chế việc này càng nhiều càng tốt.
“Em gần như mới nếm một chút bữa sáng”. Jon nhắc cô. Anh ngồi ở mép giường nhìn vợ bằng ánh mắt dịu dàng, âu yếm và quan tâm sâu sắc. “Anh sẽ làm món em yêu thích – bánh xăng-guých pho mát nướng và súp cà chua”.
Cô mỉm cười. Vì anh, cô sẽ cố cắn vài miếng.
Jon hôn lên trán cô rồi đi vào bếp. “Lúc anh đi vắng có ai gọi điện không?”. “Không”, Maryellen khoanh tay lại. Trong vài tuần đầu, hàng ngày cô đều nhận điện thoại của Lois vì cần tư vấn hoặc hướng dẫn. Giờ không còn những cuộc gọi đó nữa. Rõ ràng, trợ lý của cô giờ đã thoải mái trong cương vị quản lý của phòng tranh. Mẹ cô thường cố gắng gọi cô trong giờ ăn trưa và Maryellen rất cảm ơn mẹ vì điều đó. Nhưng buổi trưa thư viện thường đông và mẹ cô phải giảm xuống gọi ba lần một tuần.
“Em có nghe mẹ nói gì không?”, Jon hỏi như đọc được suy nghĩ của cô. “Hôm nay mẹ không gọi”. Grace cố gắng giúp Maryellen càng nhiều càng tốt. Tuy nhiên, mẹ cô còn có cuộc sống riêng của bà nữa chứ. Giờ mẹ cô đã hứa hôn với Cliff và bà đang dành những phút quý giá bên ông. Maryellen không biết khi nào họ có kế hoạch làm đám cưới nhưng cô đoán chắc sớm thôi. Không biết liệu cô có dự lễ cưới được không và điều đó càng làm cô thấy buồn.
“Tuần này em hết tiền nghỉ việc rồi”, năm phút sau Jon quay lại với một cái khay và cô thông báo với anh như vậy. Cô không muốn là người mang tin xấu nhưng chồng cô cẩn nhận ra rằng cô sẽ không thể thanh toán thêm một hóa đơn nào nữa. Cô luôn lo lắng rằng họ sẽ bị hết tiền. Tệ hơn nữa họ còn phải thanh toán cả tiền phí bảo hiểm, một khoản lớn. Maryellen cảm thấy may mà luôn có khoản tiền để bù vào từ công việc của mình, nhưng những khoản đó cũng chỉ hạn hẹp.
“Anh biết”, Jon nói như thế điều đó chẳng sao hết. “Chúng ta sẽ xoay sở được”.
“Xoay thế nào?”. Cô nhìn xuống chiếc nhẫn kim cương anh đã tặng cô nhân dịp Giáng sinh. Giờ cô ước giá mà anh gửi món tiền đó vào ngân hàng. Họ đang ở trên bờ vực khủng hoảng tài chính còn cô lại đang đeo một chiếc nhẫn kim cương khổng lồ.
“Niềm tin của em đâu cả rồi hả Maryellen?”.
“Niềm tin của em?”, cô nhắc lại. “Vào anh? Vào Chúa?”.
“Cả hai”, anh bình tĩnh khẳng định. Anh đặt cái khay súp và bánh vào lòng cô rồi ngồi xuống bên cạnh vợ. “Anh biết là rất khó khăn, em yêu ạ, nhưng rồi chúng ta sẽ ổn thôi”.
Maryellen vốn chịu trách nhiệm thanh toán hết các hóa đơn và cô không chắc Jon hiểu hết việc này căng thẳng đến thế nào. Để đáp ứng những nhu cầu tối thiểu đã rất khó khăn và giờ đây, lại còn phải trả tiền phí bảo hiểm nữa chứ.
“Chỉ còn mười ba tuần nữa con chúng mình sẽ ra đời”.
Nếu anh muốn động viên cô thì không được rồi. Mười ba tuần dài dằng dặc. “Ăn đi em”, anh vừa nói vừa đẩy chiếc bánh về phía cô. Vì đứa con,
Maryellen cắn một miếng bánh nhỏ, rồi một miếng nữa. Lần nào Jon cũng phải ép cô. Cô không có ý rắc rối như vậy, và cô thở dài vì cảm thấy thật khốn khổ. Vì quá khổ sở nên cô chẳng hề để ý thấy rằng trạng thái của Jon cũng chẳng hơn gì cô.
“Mọi việc có ổn không, anh yêu?”. Cô lo lắng hỏi anh. Ngay lập tức mặt anh giãn ra như thể muốn trấn an cô. “Tất nhiên rồi”.
“Nếu không anh sẽ bảo em phải không?”. “Có chứ”, anh hứa với cô.
Nhưng Maryellen phải thắc mắc chứ. Và càng băn khoăn cô càng cảm thấy mình có lỗi. “Suốt cả ngày em cư xử rất tệ phải không?”.
“Không hề”. Anh lắc đầu phản đối cô. “Có đấy, anh đừng nói dối em”.
Jon cười nhưng Maryellen có thể đọc ra rằng anh buộc phải nói thế. “Hãy nói cho em biết đi”, cô năn nỉ.
Anh nhún vai. “Để làm gì? Để em càng thêm phiền não sao?”.
“Jon”, cô gào lên. “Chúng ta là vợ chồng – là một nhà. Chúng ta không nên che giấu cảm xúc. Giao tiếp là chìa khóa để mở cửa trái tim của nhau. Chính anh đã bảo em thế, anh nhớ không?”.
Cô đẩy cái khay sang một bên vì không thể ăn thêm một chút nào nữa. Jon tránh cái nhìn của cô và ánh mắt anh trở nên xa xăm. “Anh đã đến gặp Seth Gunderson để xin làm thêm ngoài giờ. Chúng ta thể dùng số tiền này và anh không để ý việc anh ta cho anh làm thời gian nào”.
Maryellen rất ghét khi phải nghĩ tới việc Jon ngừng công việc chụp ảnh, nhưng họ cần có một nguồn thu nhập ổn định.
“Seth rất vui khi gặp anh và anh ấy bảo anh ấy sẽ nhận anh trở lại bất cứ khi nào”.
“Đó là một tin vui phải không?”.
“Đúng thế – cho tới khi anh phát hiện ra rằng chỉ trông thời gian vào buổi tối. “Ôi”. Một mình Maryellen không thể xoay sở được với Katie.
“Seth hiểu rằng anh cần làm việc vào ban ngày và anh ấy bảo anh ấy sẽ nói chuyện với đầu bếp ban ngày xem anh ta có thể đổi ca được không”.
“Được thế thì tuyệt quá”. Maryellen cố tỏ ra lạc quan. Đồng thời cô cũng nhận ra rằng nếu Jon làm việc cả ngày anh sẽ chẳng có cơ hội để tiếp tục công việc tranh ảnh của mình.
“Chúng mình sẽ ổn thôi”, anh lại nói nhưng giọng có vẻ lặng xuống. Maryellen nghẹn ứ nơi cổ họng. “Anh ôm em một chút được không?”, cô hỏi. Mỗi khi ở trong vòng tay chồng, cô lại thấy mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn.
Cảm giác của cô là thật thoải mái và bình yên. Tựa đầu vào vai chồng, cô có thể hướng tới tương lai và nhớ ra là trong hoàn cảnh bần cùng này họ sẽ có được đứa thứ hai. Katie sẽ có một đứa em nhỏ. Chỉ còn hơn ba tháng nữa thôi là chuyện này sẽ chấm dứt. Việc cô cần làm là kiên định vào tương lai chứ không phải là hoàn cảnh hiện tại của họ.
Jon vuốt ve lưng cô và cô thở khoan khoái, đó là lần đầu tiên cô thấy hài lòng trong ngày hôm nay. “Em đã nghĩ”, cô lẩm bẩm, cẩn thận mở đầu câu chuyện.
“Đó là một dấu hiệu nguy hiểm”.
Maryellen cảm thấy nụ cười của chồng. “Em đang cố xem có cách nào khác không. Chúng ta cần sự giúp đỡ Jon ạ”.
“Anh đang cố xoay sở”.
“Vâng”, cô đồng tình. “Và anh đang làm một việc thật tuyệt. Nhưng mới chỉ ba tuần mà anh đã kiệt sức rồi. Trông nom Katie và em, lau nhà cửa, đi mua sắm, nấu nướng, cộng với việc căng người ra làm việc và bán ảnh. Anh đang hủy hoại sức khỏe của mình”. Cô không thể tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu anh thêm vào lịch làm việc của mình bốn mươi tiếng đồng hồ ở nhà hàng Hải Đăng.
“Em nghĩ anh mệt phải không?”. Anh hít hà nơi cổ cô đầy trìu mến chứ không phải là khêu gợi. Mọi hành động mang tính kích dục đều không được phép cho tới khi cô sinh con được sáu tuần.
Maryellen ôm sát anh hơn. “Anh mệt. Em cũng vậy”. “Đúng vậy, em yêu”.
“Chúng ta đều biết ai có thể giúp được”.
Anh hiểu ý cô ngay lập tức. “Nếu em muốn gợi ý rằng anh làm theo lời của em thì em đừng nói mà tốn hơi”. Jon gạt đi và đứng dậy.
“Jon, xin anh hãy nghĩ nghĩ về việc này cho hợp tình hợp lý một chút được không?”
“Em muốn anh gọi bố mẹ anh”.
Chính xác đó là điều cô muốn. “Họ sẽ có cơ hội được ở bên chúng ta”. Bố anh và mẹ kế anh đều muốn lấy lại tình yêu thương của anh và sẽ làm mọi việc có thể để có được cơ hội đó.
“Anh không nhờ họ”, Jon gằn giọng, “và anh cấm em liên lạc với họ”. “Cấm à?” Cô rướn mày hỏi lại. “Cấm?”.
Cô như sắp phát cáu nhưng lại cố giữ bình tĩnh. Khi nói, Maryellen cẩn thận chọn từng từ. “Jon, em muốn anh nói rõ chuyện đó vì em phải tin rằng anh không có ý như vậy”.
Chồng cô bắt đầu đi qua đi lại. “Cấm không phải là một từ hay. Anh xin lỗi”. Rồi anh ngập ngừng và bước tới chỗ cửa sổ trông ra Puget Sound. “Nhưng nếu em biết cảm giác của anh về họ thế nào, anh hy vọng em sẽ cân nhắc điều này”.
“Em đã biết”.
Anh quay lưng lại cô và xỏ tay vào túi quần. “Em đã liên lạc với họ chưa?”. Maryellen thở dài. “Em đã gửi những tấm ảnh đợt trước anh chụp với Katie và kèm theo lời nhắn rằng em đã có thai”.
“Khi nào?”.
“Vào dịp Giáng sinh”. Rồi cô nhớ ra rằng cô cũng gửi lời cảm ơn. “Em… em cũng viết thư sau Giáng sinh nữa – một lời nhắn ngắn cảm ơn họ đã gửi quà”. Mặc dù vậy cô vẫn cảm thấy có lỗi vì hành động nhỏ đầy thiện chí này của cô dù sao cũng là phản bội lại chồng.
Jon quay lại đối mặt với cô. “Đã có lúc anh cần bố mẹ anh nhưng họ làm khổ anh. Anh đã thề là sẽ không bao giờ nhờ họ giúp đỡ nữa”.
Maryellen biết điều gì sắp xảy ra.
“Anh không thể. Anh xin lỗi, Maryellen. Anh thà làm việc hai mươi tiếng một ngày còn hơn là nhờ bố mẹ anh dù chỉ là một cái móng tay. Anh sẽ không làm việc đó”.
Quyết định là ở anh và cô không thể nói gì để anh thay đổi được. “Được rồi”.
Anh nhìn cô đầy hoài nghi. “Em giận anh phải không?”
Cô lắc đầu. “Không, trước đó anh đã nói rồi – chúng ta sẽ ổn thôi”. “Em sẽ không làm điều đó sau lưng anh chứ?”
Cô đã làm một lần và giờ thì cô thấy hối hận. “Vâng”.
Jon trở lại và ngồi xuống bên cạnh cô. “Chẳng thế mà anh yêu em nhiều đến vậy. Katie và em là những gì tốt đẹp nhất của anh”.
Dù anh có nói cô đã làm gì cho anh chăng nữa, Maryellen vẫn biết rằng chính tình yêu của Jon đã cứu cuộc đời cô.