Đọc truyện Chuyện Tình Vịnh Cedar 5: Vẫn mãi yêu anh – Chương 15
23
“Tớ sẽ ăn bánh kem”, Grace nói khi bước vào một ngăn trong nhà hàng Pancake Palace. Chị và Olivia vừa ra khỏi lớp thể dục thẩm mỹ tối thứ Tư và quyết định vừa nói chuyện, vừa ăn bánh và uống cà phê. Tuy nhiên, kem dừa không giúp Grace dễ chịu hơn. Chị cáu kỉnh và buồn rầu, vẻ mặt Olivia nói cho chị biết bạn mình cũng cảm thấy thế.
“Cả hai chúng ta đều gọi bánh kem”, Olivia nói khi ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Grace.
“Cậu nói trước đi”, Grace nói. Họ là bạn thân từ hồi học phổ thông và đến bây giờ vẫn thân thiết như chị em. Chị hầu như không giấu Olivia chuyện gì và biết rằng bạn mình cũng đối xử với mình như vậy. Họ có một tình bạn đặc biệt.
“Đó là Jack”, Olivia rên rỉ. “Cậu có ngạc nhiên không?”.
“Không”.
Goldie, người phục vụ yêu thích của họ, bước tới với một bình cà phê. “Vẫn như mọi hôm chứ?”, bà hỏi khi rót đầy cà phê cho họ. Olivia và Grace là những người sống theo thói quen. Tối thứ Tư nào cũng vậy, họ tham gia lớp thể dục và sau đó đi thẳng tới Pancake Palace để ăn bánh và uống cà phê.
Grace lưỡng lự trước câu hỏi của bà phục vụ rồi nhún vai. Olivia cũng vậy. “Tuần này chúng tôi có bánh nhân quả băm”, Goldie nói với họ bằng một giọng mời chào.
“Không, cám ơn bà”, Olivia nói như cái máy.
Grace cân nhắc một lát. “Kem dừa”, chị lẩm bẩm, hơi không hài lòng với bản thân vì đã không dám thử món mới. Nếu mình không thử thay đổi một chút thôi thì làm sao có thể thực hiện một thay đổi lớn?
Một lát sau Goldie trở lại với một lát bánh kem dừa và một lát bánh trứng đường vị chanh kèm theo tờ hoá đơn.
“Cậu buồn bực vì Jack hả?”. Grace nói, kéo Olivia trở lại với câu chuyện của họ.
“Đúng thế. Trời, tớ gần như không nhìn thấy mặt anh ấy nữa? Tớ quá bực mình khi anh ấy hủy buổi hẹn đi xem phim của bọn mình. Cậu không biết tớ đã mong ngóng dịp cả bốn chúng mình cùng đi chơi thế nào đâu. Chúng mình thật khó được đi cùng nhau như thế.
“Tớ cũng thất vọng lắm”, Grace nói. Ai mà tin được rằng bữa tối đó và một buổi đi xem phim lại là điểm nhấn cho mùa Giáng sinh cho cả hai người bọn họ chứ?
Olivia có vẻ đã bình tĩnh lại. “Cậu và Cliff đi chơi vui chứ?”, chị hỏi.
“Bọn mình sẽ nói chuyện đó sau. Kể nốt cho tớ chuyện giữa cậu và Jack đi”. Grace kinh ngạc khi thấy mắt Olivia mọng nước. “Tối hôm đó bọn mình đã cãi nhau. Jack mãi nửa đêm mới mò về – thôi được, mười giờ tối, nhưng cứ như là nửa đêm rồi ấy. Anh ấy đã ở văn phòng cả ngày rồi. Cậu cứ nghĩ tới cảnh mặt trời mọc rồi lặn trong phim Sử ký ấy. Đó là tất cả cuộc sống của anh ấy, còn tớ thì thật lòng ghét nó”. Chị giận dữ lau nước mắt trên má. “Tớ không định xúc động thế này đâu. Chỉ là bọn tớ có vẻ rơi vào bế tắc rồi”.
“Cậu không nghĩ đến…”. Grace không thể nói ra từ ly dị.
“Không, nhưng mọi thứ phải thay đổi. Jack làm việc quá sức, anh ấy hầu như chỉ dùng đồ ăn nhanh và không tập tành gì hết. Anh ấy sẽ tự giết mình mất nếu cứ tiếp tục cái đà này”. Chị cau mày. “Anh ấy nghĩ toàn bộ chuyện này là một trò đùa. Anh ấy nói rằng nếu một ngày anh ngã xuống thì điều tớ nhớ nhất chính là quan hệ tình dục thường xuyên”.
Grace đảo mắt. “Cứ để cho đàn ông làm mọi chuyện nhẹ nhàng như vậy đi”. “Anh ấy hứa là chương trình của mình sẽ thay đổi sau năm đầu tiên, nhưng tớ đã từng nghe những lời hứa tương tự trước đây rồi. Tớ không muốn anh ấy tự giết mình vì một tờ báo ngu ngốc”.
“Anh ấy yêu cậu, Olivia ạ”.
“Tớ biết và tớ cũng yêu anh ấy. Tớ đã mua cho anh ấy một cái máy tập chạy làm quà Giáng sinh”.
“Tốt đấy. Có thể Jack sẽ hiểu ý nghĩa của nó”.
“Nhưng anh ấy cứng đầu lắm”.
Grace không thể không bật cười. “Đàn ông nào mà không thế?”.
Lúc này Olivia cũng mỉm cười. Chị với lấy dĩa và cắt bánh trứng nhân đường vị chanh của mình. “Thôi nào, nói về mình và Jack thế đủ rồi đấy. Có chuyện gì giữa cậu và Cliff nào?”.
Grace thở dài nặng nề. “Cliff ngủ gật khi xem phim. Tớ đánh thức anh ấy dậy khi anh ấy bắt đầu ngáy… ngáy to”.
Olivia cười phá lên.
“Olivia Lockhart Griffin, việc đó không buồn cười đâu”.
Olivia cố gắng kiềm chế sự thích thú của bản thân. “Mười phút sau, anh ấy lại ngáy. Tớ thấy thế là quá lắm rồi, và chúng tớ ra khỏi rạp”. Sự thật là Olivia nên thấy mừng vì đã bỏ lỡ buổi hẹn tối hôm đó. Cliff đã kiệt sức. Anh làm việc với lũ ngựa suốt cả ngày rồi kết thúc với cảm giác mệt lả và cáu kỉnh. Bữa tối sau buổi chiếu phim thật buồn thảm.
“Tớ thất vọng đến mức suýt phát khóc”.
“Những người đàn ông của bọn mình bị sao ấy nhỉ?”. Olivia hỏi.
“Tớ chẳng biết. Nhưng tớ chán kiểu này lắm rồi”, Grace nói. “Cứ như tớ cưới chồng mà chẳng để làm gì”.
“Ý cậu là cưới chồng mà không quan hệ thường xuyên hả?”, Olivia trêu.
“Cậu là bạn thân nhất của tớ, nhưng có những việc tớ sẽ không hé răng, kể cả với cậu, trong đó có chuyện về đời sống tình dục của tớ”.
“Nói cách khác thì cậu không có”.
“Nói cách khác thì cậu đúng đấy”.
Cả hai bật cười và cảm thấy khá hơn. Chỉ còn bốn ngày nữa là đến Giáng sinh rồi và chị định ăn tối với các con gái rồi sáng muộn hôm Giáng sinh mới đến nhà Cliff. Nhưng Grace thấy mình thực sự có cảm giác khác về Cliff.
“Bọn mình sẽ làm gì đây?”. Olivia hỏi. Jack sẽ nghĩ mình thật thông minh khi mua tặng anh ấy cái máy tập chạy, nhưng tớ không thể khiến anh ấy tập thể dục được. Tớ cũng không kéo được anh ấy ra khỏi mấy cái bánh kem kẹp thịt hun khói hai lớp”.
“Còn tớ thì không thể khiến Cliff yêu mình”.
Câu nói đó rõ ràng khiến Olivia bị sốc. “Cliff thực sự yêu cậu”, chị nhấn mạnh.
Grace cũng đã từng tin điều đó nhưng gần đây chọ không chắc lắm. “Bọn tớ đã có một Lễ Tạ ơn tuyệt vời nhưng giờ đang sống mòn rồi. Ở bên tớ có vẻ là một gánh nặng đối với anh ấy hơn là niềm vui. Buổi hẹn thứ Bảy trước là một nghĩa vụ mà anh ấy thấy phải hoàn thành. Tớ chắc mình không thích thú gì và tớ đoán anh ấy cũng vậy”.
“Rồi sao nữa?”.
Đó là một câu hỏi cần suy ngẫm. “Ước gì tớ biết được”.
“Hãy hứa với mình là cậu không làm gì cho đến hết lễ Giáng sinh nhé”.
Grace nhăn mặt. “Kế hoạch cho lễ Giáng sinh thế này này. Tớ sẽ đến nhà Cliff vào lúc gần trưa, nấu bữa tối rồi ngồi đan len trong khi anh ấy ngủ khì trước cái tivi. Chị sẽ rửa bát, hôn tạm biệt anh rồi tự đi về. Chị cũng có thể ở nhà với chú chó và mèo của mình; Buttercup và Sherlock luôn là những người bạn tốt. “Lúc nào đó vào buổi sáng hôm sau”, Grace tự kết thúc kịch bản của mình, “Cliff sẽ gọi điện và xin lỗi rồi bọn tớ bắt đầu lại từ đầu”.
“Phải có người lay lay cái chuồng của Cliff thôi”, Olivia gợi ý, gõ gõ ngón tay lên môi.
“Nghe có vẻ khó đấy”.
“Cậu cảm thấy như mình đã cưới nhưng không có một vị trí gì, đúng không? Vậy hãy nói với anh ấy là cậu muốn cưới anh ấy đi”.
“Cậu nghĩ là mình nên cầu hôn hả?”.
“Đúng vậy”, Olivia đáp. “Điều đó sẽ khiến anh ấy tỉnh lại”.
“Tớ muốn Cliff chú ý chứ không phải làm anh ấy bị đau tim”.
“Cứ bắt anh ấy phải quyết định – một lời cam kết”.
Grace có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của anh, nhưng có lẽ Olivia nói đúng. Đã đến lúc hoặc là cam kết hoặc là chia tay. Tuy nhiên, Grace không biết liệu mình có đủ can đảm để theo đuổi bất cứ kết cục nào hay không.
“Thế nào?”, Olivia hối thúc.
“Tớ không biết nữa”.
“Cậu phải làm gì đó”, Olivia nói chắc nịch và ngốn nốt phần bánh còn lại.
Sự thật là thế, nhưng gợi ý về một cuộc hôn nhân có vẻ hơi quyết liệt. “Tớ sợ”, chị thú nhận sau khi suy nghĩ một lát.
“Cậu sợ cái gì?”.
Grace đặt cái đĩa sang một bên và cầm ly cà phê lên lồi lại đặt xuống. “Tớ không biết”. Đó không hoàn toàn đúng sự thật. Chị biết như vậy. Nỗi sợ lớn nhất của chị là Cliff nói với chị rằng anh không có kế hoạch làm đám cưới. Hoặc là dù thế nào đi nữa thì cũng không phải là cưới chị.
“Grace à?”, Olivia vươn tay qua bàn và nắm lấy tay bạn. “Mặt cậu tái đi kìa”.
Chị cố gắng nở nụ cười run rẩy. “Tớ vẫn đang chờ cái bánh đó có tác dụng”. “Cậu sẽ làm chứ?”.
Grace hít một hơi thở sâu. “Tớ tin là mình sẽ làm. Đã đến lúc tớ phải biết mình đang đứng ở đâu bên cạnh Cliff”.
24
Sáng giáng sinh, Maryellen thức giấc trong vòng tay ấm áp và dễ chịu của chồng. Cô thở khẽ, hạnh phúc và quay mặt nhìn anh.
“Giáng sinh vui vẻ!”, cô thì thầm và nhận thấy rằng Jon đã nhỏm dậy, chống tay trên giường và đang ngắm nhìn cô. Ánh mắt anh tràn đầy yêu thương khi anh cúi xuống hôn lên trán cô.
“Giáng sinh vui vẻ!”, anh lặp lại. “Em thấy thế nào?”.
“Em vẫn chưa biết”. Cô ngập ngừng nhấc đầu lên và chờ giây lát. Mọi thứ có vẻ ổn. Bụng cô chưa bắt đầu nhô lên ngay lập tức và đó là một dấu hiệu tốt. Lần mang thai thứ hai này không khó khăn như lần trước, lần cô bị sẩy một bé trai. Lần này cô thỉnh thoảng thấy buồn nôn vào buổi sáng nhưng không suy nhược.
Jon vẫn sợ rằng có bầu sớm như vậy là một sai lầm. Nhưng cô không gài bẫy anh; anh biết cô không sử dụng biện pháp tránh thai và chuyện đó sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra mà thôi. Cũng như cô, anh chỉ nghĩ sẽ xảy đến muộn hơn. Khi chuyện đó xảy ra sớm vậy, Maryellen tự thấy ngạc nhiên – và vui mừng khôn xiết. Cô muôn bé Katie có em trai hoặc em gái và cô không muốn chờ quá lâu. Và quan trọng là cô đã gần bốn mươi tuổi rồi.
“Katie vẫn còn đang ngủ”.
“Kỳ quan nhỏ bé”.
Họ đã tập trung tại nhà Kelly và Paul cùng mẹ của Maryellen để đón đêm Giáng sinh. Katie và Tyler chơi đùa với nhau, đuổi bắt vòng quanh cây thông Giáng sinh, tiếng cười rộn ràng của lũ trẻ vang khắp ngôi nhà. Đêm đã khuya nhưng Katie vì phấn khích quá nên mãi đến gần sáng mới ngủ được. “Anh đang tính”, Jon thì thầm khi anh đặt bàn tay ấm áp lên ngực cô. “Chúng ta nên có thời gian đẹp cho mình”. Anh áp chặt vào cô rồi kề môi vợ, anh hôn cô vội vãi ngấu nghiến và ham muốn. “Em vẫn nói đây chính là lúc để bắt đầu một truyền thống kỳ nghỉ mới phải không nhỉ?”.
“Nghe hay đấy”, Maryellen hạnh phúc thì thào. Cô yêu người đàn ông này và biết rằng nếu để anh bước ra khỏi cuộc đời mình thì cô cũng tự đánh mất bản thân – mất đi người phụ nữ của chính mình.
Một tiếng sau, họ ngồi trong phòng khách, mỗi người cầm một cốc cà phê và nhìn ra ngoài khung cảnh Seattle. Trời vẫn còn tối nên ánh đèn thành phố vẫn chiếu mờ mờ phía xa. Jon đặt cánh tay lên vai cô.
“Anh có nghĩ là chúng ta nên đánh thức bé Katie dậy không?”. Maryellen hỏi. “Nếu làm vậy anh có cảm giác chúng ta rồi sẽ hối tiếc đấy”.
Jon nói đúng. Katie chắc sẽ khóc nhè, đặc biệt là sau một đêm thức khuya. Hơn nữa, Maryellen thích khoảnh khắc riêng tư này với chồng và không muốn lãng phí.
“Mở quà đi anh”, cô gợi ý. Maryellen đã dùng tiền thưởng Giáng sinh của mình từ Phòng tranh phố Harbor mua một chiếc máy ảnh kỹ thuật số hiện đại tặng Jon. Anh đã mong đợi nó từ nhiều tháng nay rồi nhưng không thể điều chỉnh tài chính. Cô biết anh rất muốn có nó và niềm vui có thể mua tặng cho anh khiến cô cảm thấy choáng váng.
“Em mở trước đi”, anh nói. Anh đứng dậy bước về phía cây thông và ngắt lấy một hộp nhỏ treo dưới một cành cây. Maryellen thấy nó ở đó nhưng đã không chạm vào. Mối quan tâm chính của cô là giữ cho Katie tránh xa những món quà.
“Em nghe nói những món quà tuyệt vời thường nằm trong hộp nhỏ”, cô trêu anh. Họ sống với nguồn thu nhập hạn chế nên cô chờ đợi một món quà không đắt lắm. Một vật lưu niệm chẳng hạn. Cô xé lớp giấy gói và thấy một chiếc hộp trang sức chạm nổi. Cô lườm Jon và nụ cười biến mất.
“Em mở ra đi”, anh giục.
Chồng cô là người ít cười. Niềm vui của anh ngắm nhìn cô mở quà thể hiện qua cách ánh mắt anh sáng lên và khoé miệng hơi nhếch.
Maryellen mở nắp hộp và há hốc miệng. Đó là một chiếc nhẫn cưới nạm kim cương với một viên kim cương phải tới một ca-ra. Nước mắt làm nhòa khung cảnh xung quanh và cô không nói nên lời. Khi họ cưới nhau, tất cả nhũng gì họ có thể mua sắm chỉ là một chiếc dây chuyền vàng đơn giản.
Malyellen chưa từng hé lộ rằng cô thích một viên kim cương hơn. Cô nói với Jon rằng anh chính là viên đá quý của cô và tình yêu của họ còn giá trị hơn bất cứ chiếc nhẫn nào.
“Em nói gì đi chứ”, anh giục giã. “Em có thích không? Nếu em không thích thì anh có thể mang đi đổi”.
“Em yêu nó…”. Cô quàng hai tay lên cổ anh và bật khóc nức nở vì vui sướng. “Anh làm thế nào?” Cô chắc anh chưa trả tiền mua nó. Jon là một người quản lý tiền nong tuyệt vời và luôn trả báng tiền mặt. Căn nhà của họ không có thế chấp vì ông chồng căn cơ của cô trả từng phần khi xây nhà. Anh vẫn chưa hoàn thành nhưng sẽ kịp thời gian.
“Anh đã để dành tiền cả năm nay”, Jon nói với cô và lau nước mắt trên má cô. “Anh luôn muốn em có một viên kim cương nhưng đã không có đủ tiền khi chúng ta làm đám cưới”.
Maryellen nhấc chiếc nhẫn ra khỏi lớp nệm nhung và đeo vào ngón tay. Chiếc nhẫn vừa khít ngón tay cô. Cô mỉm cười với anh rồi ngọt ngào hôn anh và thì thầm rằng cô yêu anh biết nhường nào. “Em thực sự thích nó. Nhưng không nhiều bằng em yêu anh”.
“Anh vui lắm”.
“Đến lượt anh mở quà”, cô bảo anh và lôi chiếc hộp phía sau cây thông ra. Một gói giấy lớn đổ ập xuống với nó.
“Của ai vậy?”, Jon khẽ nói.
Chắc anh đã đoán ra nhưng vẫn hỏi. Maryellen thở dài. Cô không muốn bất cứ thứ gì làm hỏng lễ Giáng sinh này. “Từ Oregon gửi tới từ cuối tuần trước”, cuối cùng cô đáp.
Gói quà được chuyển đến phòng tranh, đề tên cả ba người, dòng chữ KHÔNG MỞ TRƯỚC GIÁNG SINH viết bằng chữ in hoa trên nắp hộp.
Maryellen không nói gì với con và mang về nhà giấu sau cây thông.
“Anh mở quà đi”, cô nói, hy vọng làm anh phân tâm.
“Món quà này được gửi tới lúc nào thế”, anh hỏi bằng giọng phẫn nộ.
“Tuần trước”.
“Sao em không nói gì?”.
Maryellen ngồi thụp xuống ghế. “Anh Jon, đừng mà. Bé Katie là người cháu duy nhất của họ. Họ yêu bé và muốn gắn bó với cuộc đời con bé. Anh đã nói rõ tình cảm của mình, nhưng con gái anh xứng đáng được biết ông bà nó chứ”.
Anh có vẻ định tranh cãi nhưng sau một lát anh nhún vai và gật đầu.
“Bây giờ anh mở quà đi”, cô nói và đẩy gói quà về phía anh. Nó không nặng nhưng cô cố tình khiến anh có cảm giác như thế.
Jon háo hức xé giấy gói và khi nhìn thấy hộp đựng máy ảnh, anh sững người. Anh chậm lãi ngước lên, ánh mắt anh như bị sốc. “Em không…?”.
“Em có chứ”, cô vui mừng tuyên bố.
“Chúng ta không có đủ tiền mua cái này”.
“Em dùng tiền thưởng của em”.
“Maryellen, số tiền đó là để cho em mua gì em muốn”.
“Đúng thế. Em chẳng muốn gì trên đời hơn là tặng cho chồng mình chiếc máy ảnh kỹ thuật số mà anh ấy mong muốn suốt sáu tháng qua”.
Jon bước tới chỗ cô ngồi và quỳ xuống trước mặt cô. Anh nắm tay cô trong lòng bàn tay anh và hôn cô. “Cám ơn em”.
Maryellen vòng tay lên cổ anh. “Đây là Giáng sinh tuyệt vời nhất trong đời em”, cô nói và thực sự nghĩ vậy. Cô có Jon và bé Katie, một mầm sống khác đang lớn dần trong cô, minh chứng cho tình yêu của hai vợ chồng.
Rồi bé Katie thức giấc, Jon hôn lên má Maryellen lần nữa rồi chạy lên gác đón con gái. Khi anh đang bận rộn với con, Maryellen rót cho cô bé một cốc nước cam buổi sáng.
Mở quà tặng cùng con gái là một niềm vui không giống những niềm vui khác. Katie muốn chơi với từng món đồ chơi và khám phá từng món quà – giống như mọi đứa trẻ khác – và cũng hứng thú với giấy gói quà không kém. Không có gì ngạc nhiên khi việc này kéo dài vài giờ đồng hồ. Phải đến tận hai giờ chiều khi chú gà tây đã nằm yên vị trong lò nướng thì họ mới mở đến món quà cuối cùng – chiếc hộp được gửi đến từ Oregon.
Katie không mở được gói quà này nên Maryellen giúp cô bé. Jon đứng trong bếp và quan sát như thể muốn càng tránh xa món quà gia đình anh gửi càng tốt.
Khi cô thận trọng mở lớp gói bên ngoài Maryellen thấy ba món quà được gói bên trong: một cho Katie, một gói khác cho cô và gói cuối cùng dành cho Jon. Cô ngồi lên gót chân và liếc mắt nhìn chồng.
“Gì thế?”, anh hỏi.
Cô không trả lời ngay. “Đây này Katie”, cô nói và đưa món quà cho con gái. Đó là một chiếc váy màu trắng móc bằng tay có nơ bằng vải sa-tanh đẹp tuyệt. Maryellen có thể tưởng tượng ra thời gian và công sức để hoàn thành chiếc váy.
Katie vì thích những món đồ chơi của mình hơn nên nhanh chóng quay lại bảng đồ chữ bằng gỗ mà Jon và Maryellen đã mua tặng cô bé. Cô bé có vẻ định xếp tất cả các miếng ghép vào đúng ô của chúng.
“Em sẽ mở quà của em”, Maryellen nói. Quà của cô cũng được làm bằng tay – một chiếc áo poncho(1) đan bằng len mềm màu be. “Ôi, anh Jon nhìn xem cái áo Ellen đã đan cho em này”.
Anh không bình luận gì. Khi Maryellen thử áo và tạo dáng cho anh xem, anh gật đầu một cái rồi bước đi. Rõ ràng là có gì đó trong bếp đang cần anh chú tâm ngay lập tức.
Maryellen đặt món quà của anh lên chiếc bàn cà phê. Cô sẽ không giục anh mở nó ra. Đó là lựa chọn của anh. Món quà nằm đó trong suốt bữa tối và chỉ đến khi cô đã sẵn sàng lên giường đi ngủ mới nhận thấy rằng Jon vẫn chưa lên gác. Bé Katie đã ngủ rồi và sáng mai Maryellen phải đi làm.
Khi nhìn xuống cầu thang, cô thấy chồng đang ngồi trên ghế sofa nhìn chằm chằm vào món quà. Một lát sau anh với lấy chiếc gói lớn có giấy bọc màu đỏ và vàng roi xé mở. Đó là một bước cải thiện tình hình. Cho đến lúc này, mọi động thái của gia đình anh đều vấp phải sự từ chối thẳng thừng. Maryellen thấy đây là thời khắc quan trọng nên cô đã kịp bịt miệng mình lại. Cô không chờ xem món quà bố mẹ Jon tặng cho anh là gì. Vì sợ để lộ mình nên cô nhẹ nhàng trở lại giường và chờ anh đến nằm cùng.
Mãi một lúc lâu sau anh mới bước vào. Cô đã tắt đèn và đang nằm nghiêng ngủ mơ màng thì Jon leo lên giuờng. Anh dịch người sát vào cô và choàng tay lên eo cô, áp bàn tay vào bụng cô.
Maryellen đặt tay mình lên tay anh. “Em bị thức giấc hả?”, anh thì thầm.
Cô đáp lời bằng tiếng thở dài ngái ngủ. Vì anh lặng thinh quá nên cô hỏi. “Anh ổn chứ?”.
“Anh không biết”, anh đáp giọng khàn khàn. “Bố anh là một người tàn nhẫn. Biết anh vô tội nhưng vẫn tống anh vào tù để anh chết dần chết mòn. Và bây giờ… bây giờ lại tặng anh một cái cần câu làm quà Giáng sinh”.
Maryellen trở mình nằm ngửa để có thể nhìn vào gương mặt chồng và thấy mắt Jon lấp lánh với những giọt nước mắt đang chực trào ra. Cô lấy một tay nâng má anh, hôn anh và không biết phải nói gì để an ủi anh.
“Khi anh còn bé, ông thường đưa anh đi câu cá, trước khi mẹ qua đời. Đó là những ký ức đẹp nhất của thời trẻ thơ – đi câu cá cùng bố”.
Maryellen nhắm mắt lại và choàng cả hai tay ôm người anh. Cô nghĩ là Joseph Bowman đã tìm ra cách tiếp cận với con trai mình.
_________
1. Loại áo choàng bằng một tấm vải to có khe hở ở giữa để chui đầu qua, gốc ở Nam Mỹ.