Chuyện tình thần vi

Chương 6


Bạn đang đọc Chuyện tình thần vi – Chương 6:

Chương 6: Trước buổi tiệc rượu
 
Giữa trưa có một cô gái ăn mặc thời thượng bước vào một tòa cao ốc, vào thang máy lên thẳng tầng 12.
 
Kiến trúc Trung Hằng được đánh giá là công ty thiết kế kiến trúc đứng đầu thành phố W.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Chà, đây không phải là cô cả Lâm sao?” Lâm Sơ Kiến vừa bước ra khỏi thang máy, đã nhìn thấy một chàng trai mỉm cười chào hỏi cô ấy.
 
Đưa tay tháo mắt kính xuống, Lâm Sơ Kiến cau mày suy nghĩ một hồi, mới nhận ra đây là cấp trên trực tiếp của Hứa Vi, Lý Dực.
 
“Chào giám đốc Lý.” Lâm Sơ Kiến bình đạm trả lời anh ta một câu.
 
“Không dám, không dám.” Lý Dực cười xua tay: “Chắc cô Lâm đến tìm Hứa Vi, cô ấy đang ở văn phòng.”
 
“Cảm ơn.” Thái độ của Lâm Sơ Kiến tốt hơn rất nhiều, cô ấy không thích đàn ông tiếp cận mình, anh ta thức thời như vậy, cô ấy cũng không giữ bộ mặt nghiêm túc nữa.
 
Cô ấy biết văn phòng của Hứa Vi ở đâu, cũng chẳng cần người ta chỉ đường. Mới đi được hai bước, đột nhiên cô ấy dừng bước chân, gọi với theo Lý Dực mới tiến vào thang máy.
 
“Cô Lâm có gì dặn dò sao?” Lý Dực cau mày, tất nhiên là kinh ngạc với sự chủ động của cô ấy.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi muốn xin nghỉ phép thay Hứa Vi, giám đốc Lý có thể thả người đi không?” Lâm Sơ Kiến cười hỏi.
 
“Đương nhiên là được!” Lý Dực sảng khoái đồng ý, không chờ Lâm Sơ Kiến nói lời cảm ơn đã vội mở miệng tiếp: “Nhưng mà…”
 
“Nhưng mà gì thế?” Lâm Sơ Kiến nhíu mày.
 
“Tối nay cô ấy phải tham gia tiệc rượu ở G&X, cô Lâm phải đảm bảo cô ấy không được đến trễ. Lý Dực nói.
 
“À…” Lâm Sơ Kiến hơi đăm chiêu, nhìn lên nhìn xuống anh ta một hồi, chợt hỏi một câu: “Tham dự cùng anh sao?”
 

“Phải.” Lý Dực cười.
 
“Được thôi.” Lâm Sơ Kiến mỉm cười giảo hoạt, tiếc là Lý Dực không hiểu rõ cô ấy, nên nhìn cũng không hiểu.
 
Nhìn thấy Lâm Sơ Kiến trực tiếp đến tìm cô, Hứa Vi còn hơi kinh ngạc, vốn tưởng rằng cô ấy sẽ ở nhà chờ cô.
 
“Chúng ta đến The Long Bar ăn cơm đi.” Lâm Sơ Kiến vừa nhìn cô thu dọn đồ, vừa nói.
 
“Quá xa, chiều đi làm sẽ trễ mất.” Hứa Vi cũng không ngẩng đầu lên, nghiêm túc dọn dẹp giấy nháp.
 
“Tớ đã xin phép cho cậu rồi!” Lâm Sơ Kiến ôm lấy cô, vẻ mặt vui vẻ: “Cả buổi chiều của cậu đều do tớ nhận thầu.”
 
“Cậu…” Hứa Vi ngẩn ra vừa giận vừa cười, nhìn cô ấy mỉm cười ngọt ngào lấy lòng lại không phát giận được.
 
Mỗi lần gặp Lâm Sơ Kiến, Hứa Vi vừa đau đầu vừa bất lực. Thông cảm cho cô ấy lăn lộn ở nước ngoài một tháng, nên cũng tùy ý cô ấy làm càn.
 
Hai người ăn cơm trưa, Hứa Vi lại bị Lâm Sơ Kiến lôi kéo đi dạo trung tâm mua sắm.
 
“Cậu thấy cái này thế nào?” Nghe thấy thế, Hứa Vi ngẩng đầu nhìn chiếc váy dài màu tím nhạt trên tay cô ấy.
 
“Nhìn rất đẹp.” Đúng là người đẹp thì nhìn thuận mắt, da lại trắng dù mặc cái gì cũng đẹp cả.
 
Sơ Kiến nhoẻn miệng cười, vội bước đến trước mặt kéo cô đứng lên, nhét quần áo vào lòng cô: “Vậy cậu nhanh thử xem!”
 
“Sao lại bắt tớ thử?” Hứa Vi hoang mang cầm bộ váy.
 
“Cậu mặc, cậu không thử thì ai thử?” Sơ Kiến kiên quyết.
 
“Tớ mặc à?” Hứa Vi càng mơ hồ: “Tớ không nói là muốn mua quần áo mà!”
 
“Chẳng lẽ tối nay cậu không tham gia tiệc rượu sao?” Sơ Kiến hỏi.
 

“Có chứ.” Hứa Vi gật đầu.
 
“Cậu đã có lễ phục dạ hội chưa?” Sơ Kiến hỏi.
 
“Hình như… Chưa?” Hứa Vi đã hiểu ra.
 
“Tham gia tiệc rượu mà không có lễ phục dạ hội sao được chứ?” Sơ Kiến nói xong, kéo cô đứng dậy: “Chẳng lẽ cậu còn muốn mặc váy ngủ đi dự à? Lâm Sơ Kiến tớ xấu hổ chịu không nổi đâu!”
 
Trời… Hứa Vi cúi đầu nhìn quần áo của mình, trước khi các cô đi ăn cơm, cô đã trở về thay quần áo, trang phục đơn giản hai màu xám trắng đan xen. Dù không thể dự tiệc rượu, nhưng… Đâu đến mức ném đi?
 
“Tớ cũng phải đi, ai chẳng biết hai người chúng ta như hình với bóng. Nếu cậu mặc đồ khó coi như vậy, mặt mũi của tớ để ở đâu chứ?” Dường như đã nhận ra suy nghĩ trong lòng cô, Lâm Sơ Kiến nói chuyện không hề e dè.
 
Được rồi… Hứa Vi phát hiện bản thân không có cách nào đáp trả.
 
Lâm Sơ Kiến đẩy cô vào phòng thử đồ, đắc ý mỉm cười. Rồi vẫy tay với một nhân viên cửa hàng phía sau.
 
“Cô Lâm.” Nữ nhân viên cửa hàng lập tức tiến tới.
 
“Đi chuẩn bị vài bộ lễ phục dạ hội, kích cỡ thì áng chừng theo cô ấy.” Cô ấy vừa nói vừa bĩu môi về phía phòng thử đồ.
 
“Vâng ạ.” Nhân viên cửa hàng được dặn dò, vội vàng cùng đồng nghiệp đi chuẩn bị.
 
Lâm Sơ Kiến đi dạo quanh một vòng, ngồi trên ghế sofa chơi di động, đợi Hứa Vi ra.
 
Cửa phòng thử đồ từ từ mở ra, Lâm Sơ Kiến ngẩng đầu nhìn lại. Một cô gái mặc váy tím dài nhẹ nhàng bước ra, ánh mắt hơi hoang mang, vẻ mặt không hề thư giãn.
 
“Đẹp quá!” Lâm Sơ Kiến không khỏi cảm thán.
 
“Chỗ này…” Vẻ mặt Hứa Vi không được tự nhiên, một tay kéo váy, một tay che trước ngực. Phía trước bộ váy này khoét cổ sâu để lộ ra phần ngực.
 

“Thử cái khác đi.” Nhìn thấy quần áo nhân viên cầm đến, Hứa Vi chủ động nói.
 
“Được, bé Tiểu Vi thử nhiều một chút.” Lâm Sơ Kiến không hề để tâm.
 
Nhìn Hứa Vi vào phòng thử đồ, ý cười đắc thắng trên mặt Lâm Sơ Kiến càng đậm thêm.
 
Người bạn này của cô ấy vừa cố chấp vừa bảo thủ. Lúc học đại học rất ít tham gia hoạt động gì, một lòng để đổ vào học tập. Đồ bình thường mặc nếu không phải là trang phục thể thao thì là đồ thoải mái, không có gì mới mẻ. Lúc đi làm, cũng chỉ mặc trang phục nghiêm túc.
 
Khí chất của cô trong sáng, làn da trắng nõn, dáng người cao gầy. Tuy rằng ngực không lớn lắm, nhưng cũng có da có thịt. Eo nhỏ mông cong, chính là giá treo đồ di động, nhưng tới tận bây giờ không bao giờ trang điểm. Tóc cứ mãi buộc kiểu đuôi ngựa, vẻ ngoài lại cứng nhắc.
 
Trước sau thử mấy bộ quần áo, Lâm Sơ Kiến đều nói là đẹp. Nhưng không lộ ngực thì lại hở lưng hoặc là lộ chân, Hứa Vi mặc không quen.
 
Đây là bộ cuối cùng, Lâm Sơ Kiến chờ cũng hơi mệt. Đây thật sự là một cảnh khá kỳ lạ, người nên đưa các cô gái đến khu mua sắm chọn quần áo nên là các quý ông mà?
 
Đó là một chiếc váy màu champagne, phần ngực được thiết kế lụa xếp ba tầng, tuy đã hoàn toàn che khuất bộ ngực, nhưng lại toát ra vài phần thần bí, thiết kế hoàn hảo thu nhỏ eo cũng đô đậm dáng người đồng hồ cát đầy đặn của cô. Phần dưới thiết kế kiểu váy công chúa, càng làm nổi bật khí chất phóng khoáng thướt tha của cô. Váy rất dài khiến giày cô lúc ẩn lúc hiện, khiến Lâm Sơ Kiến khẽ cau mày.
 
“Lấy cái này đi!” Cô ấy giải quyết dứt khoát.
 
“Nhưng mà…” Hứa Vi còn muốn nói gì nữa.
 
“Không nhưng nhị nữa nhé.” Lâm Sơ Kiến tiến lên ôm cô: “Cậu vốn không biết bản thân đẹp thế nào đâu.”
 
“Nhưng mà… Quá đắt!” Hứa Vi nói nhỏ bên tai cô ấy.
 
“Để cho tớ!” Lâm Sơ Kiến hào hùng vỗ ngực.
 
“Không được đâu…” Hứa Vi không hề suy nghĩ muốn từ chối ngay, dù như thế nào cũng không thể tốn tiền của cô ấy.
 
Lâm Sơ Kiến cũng không dây dưa với cô, để nhân viên cửa hàng thu dọn đám váy của Hứa Vi, rồi kéo cô đến quầy thu ngân.
 
Cuối cùng người trả tiền vẫn là Hứa Vi.
 
“Đi mua giày nào!” Lâm Sơ Kiến kéo Hứa Vi lên tầng ba chuyên kinh doanh giày dép.
 
Đúng thế, phải có giày xứng với lễ phục.
 
Cuối cùng khi làm tóc đã gần 7 giờ, tiệc rượu bắt đầu lúc 8 giờ, Lâm Sơ Kiến nhìn Hứa Vi: “Cậu gửi định vị cho giám đốc Lý của cậu đi, để anh ta đến đón cậu.”

 
“Hả?” Hứa Vi kỳ lại: “Vì sao phải gọi anh ấy đến đây đón tớ? Cậu không đi với tớ à?”
 
“Tớ phải trở về chuẩn bị đã, không thể đưa cậu đi cùng, để anh chàng Lý Dực kia đón cậu đi.” Lâm Sơ Kiến nói xong là đi: “Cậu đừng quên, hôm nay cậu là bạn đi cùng của anh ta.”
 
Cô ấy đi quá nhanh, Hứa Vi chỉ kịp nhìn theo bóng lưng của cô ấy.
 

 
Một chiếc xe Bentley xen lẫn giữa dòng xe ngược xuôi, chạy thong thả. Người đàn ông dựa vào ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, thỉnh thoảng lại xoa bóp giữa mày.
 
Trong xe yên tĩnh, đột nhiên vang lên tiếng thông báo, người đàn ông mở mắt ra, vẻ mặt lạnh lẽ.
 
Một bức hình và một tọa độ.
 
Nhìn bức hình, môi người đàn ông mím lại thành một đường, có thể thấy rõ anh không vui.
 
Tuy ảnh chụp không rõ mặt, nhưng anh cũng biết người trong hình là ai.
 
Anh đã hôn lên xương quai xanh tinh tế đó vô số lần. Khi chủ nhân động tình, chiếc cổ dài nhỏ ấy luôn ngưỡng cao duyên dáng.
 
“Tới G&X!” Anh chợt nói.
 
Những người ngồi trong xe đều ngẩn người. Khí lạnh trên người ông chủ quá nặng, trợ lý Tiểu Lâm gom hết dũng cảm mới lúng túng mở miệng: “Không đến công ty nữa ạ?” Nói xong mới phát giác bản thân đã nói một câu vô nghĩa.
 
“Có cần báo cho cô Hàn không?” Tiểu Lâm không kìm được nuốt nước miếng, rồi mở miệng lần nữa.
 
“Không cần!” Anh lại lạnh lùng thốt ra hai chữ.
 
Tiểu Lâm muốn hỏi ông chủ không có bạn đi cùng thì làm sao bây giờ, có thể cảm nhận được hỏi cũng như không hỏi, nói không chừng còn khiến ông chủ không vui, nên đành ngậm miệng lại.
 
Hai ngày trước, phu nhân gọi điện thoại cho ông chủ, bảo ông chủ đưa cô Hàn đến tham gia tiệc rượu tối nay, ông chủ đã lấy cớ công việc mà từ chối. Thật ra cũng không phải lấy cớ, Tiểu Lâm nghĩ ông chủ thật biết quan tâm, vừa mới xuống máy bay đã muốn đến công ty. Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, mà khiến sự chú ý của ông chủ thay đổi.
 
Tài xế ở phía trước quay đầu, đi đến G&X.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.