Chuyện tình thần vi

Chương 23


Bạn đang đọc Chuyện tình thần vi – Chương 23:

Chương 23: Xứng đôi vừa vừa lứa, kính trọng lẫn nhau.
 
Khi Cố Thần và Hứa Vi tách ra tại cửa khách sạn, nhìn cô gọi xe rời đi, anh gọi điện cho trợ lý.
 
“Bây giờ anh đang ở đâu?” Vừa mới cúp cuộc gọi của trợ lý, Dương Phong đã gọi điện tới hỏi anh ở đâu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Khách sạn trên đường Hán.” Cố Thần nói.
 
“Sao tối qua cậu lại thế hả? Tôi nghe nói cậu đã tới rồi, sao còn rời đi thế?” Giọng điệu Dương Phong có chút ai oán: “Hiếm khi mới ngồi lại được với nhau một bữa, cậu lại không đến.”
 
“Có việc đột xuất.” Cố Thần cười nói: “Lần sau sẽ mời cậu.”
 
“Nhớ đấy!” Dương Phong vui vẻ: “Tôi đợi tổng giám đốc Cố.”
 
Hai người trò chuyện thêm vài câu, hẹn ngày khác trực tiếp đến công ty nói chuyện, sau đó kết thúc cuộc gọi.
 
Tài xế Tiểu Triệu lái xe đến đây, Cố Thần vừa lên xe đã nhận một cuộc gọi, là mẹ ruột anh gọi đến bảo anh về nhà. Dù Cố Thần không hề kiên nhẫn, vẫn bảo Tiểu Triệu lái xe về nhà chính.
 

“Con đã về rồi.” Nghe thấy tiếng mở cửa, Lưu Tô Bội quay đầu nhìn con trai của mình, trong nụ cười tươi có chút oán trách.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Mẹ gọi con về có chuyện gì không?” Cố Thần vừa thay giày, vừa hỏi.
 
“Không có chuyện thì không về được sao?” Lưu Bội Tô rất không hài lòng với thái độ lạnh nhạt của anh anh.
 
Cố Thần không đáp, thay giày xong bước vào trong.
 
“Anh A Thần, anh về rồi à!” Có tiếng bước chân truyền ra từ phòng bếp, tiếp đó là một giọng nói điệu đà vang lên.
 
Cố Thần quay đầu nhìn một chút, cau mày.
 
“Hôm nay Gia Ý được nghỉ, nên đến thăm mẹ.” Lưu Tô Bội mỉm cười vẫy tay, gọi cô ta lại đây.
 
Hàn Gia Ý cười ngọt ngào đi qua, ngồi bên cạnh Lưu Tô Bội.
 
“Dạo này con rảnh, lập tức đến thăm bác, không ngờ còn gặp được anh A Thần về.” Lời cuối lại nhìn Cố Thần.
 
“Nếu không có chuyện gì, con về công ty đây.” Cố Thần chỉ liếc cô ta bằng nửa con mắt, không hề xem trọng cô ta, vờ như chẳng nghe cô ta nói gì.
 
“Vừa về, lại đi!” Lưu Tô Bội gọi anh lại, lạnh lùng nói: “Mà hôm nay là thứ bảy, công ty nghỉ làm, con đi làm gì?”
 
“Tăng ca.” Cố Thần lạnh nhạt nói.
 
“Còn tăng ca nữa à, cả ngày con đều bận rộn, sắp bận đến mức quên luôn mẹ ruột của con rồi.” Lưu Tô Bội bĩu môi: “May là còn có Gia Ý thường xuyên đến thăm mẹ. . . Gia Ý, bác nhớ con học thiết kế tại đại học kiến trúc W à? Vừa khéo A Thần cũng học ở đại học W, con không biết cái gì có thể hỏi nó.”
 
“Vâng!” Hàn Gia Ý nhìn chằm chằm Cố Thần, dù là ai cũng có thể nhận ra tình ý trong mắt của cô ta.
 
“Con chỉ học ở W hai năm, chắc mẹ cũng biết rõ, đã nhiều năm rồi, chưa chắc Hàn tiểu thư đã quen con.” Cố Thần cau mày: “Vì thế con đâu thể giải đáp thắc mắc cho Hàn tiểu thư được. . . Còn bận việc, đi trước, cơm trưa không ăn ở nhà.”
 
“Thằng nhóc này!” Nhìn anh lạnh lùng rời đi, Lưu Tô Bội cảm thấy bất bực lần nữa, đây là con trai duy nhất của bà, bà không thể cãi nhau với anh được.

 
“Bác gái. . .” Trên mặt Hàn Gia Ý lộ ra nụ cười cứng nhắc: “Anh A Thần. . .”
 
“Không sao đâu.” Lưu Tô Bội dịu dàng vỗ tay cô ta: “Nó không ăn, thì chúng ta ăn!”
 
Rời khỏi nhà chính, Cố Thần không đến công ty, mà trực tiếp gọi điện cho Dương Phong, hẹn anh ta nói chuyện.
 
Dương Phong và Cố Thần lớn lên cùng nhau, ngoại trừ mấy năm Cố Thần đến thành phố X học thì hai người vẫn luôn là bạn học kiêm bạn thân.
 
“Bạn gái nhỏ của cậu đâu?” Đang bàn bạc chuyện Dương Phong đến làm ở tập đoàn Thần Phong, đột nhiên Cố Thần hỏi một câu.
 
Dương Phong nhướng mày, không hề che dấu sự kinh ngạc của mình: “Sao lại hỏi đến điều này?”
 
“Nói đi.” Sắc mặt Cố Thần bình thản.
 
“Chia tay rồi.” Dương Phong nhún vai, dáng vẻ chả sao cả.
 
“Sao lại chia tay? Thấy cậu rất thích cô bé. . .” Cố Thần cau mày.
 
“Người nhà không đồng ý. . .” Dương Phong cười mỉa mai: “Chi bằng chia tay sớm, đỡ làm lỡ dở người ta.”
 
“. . .”

 
“Nghe tôi nói này!” Dương Phong ngửa người ra sau, tựa lưng vào ghế ngồi nhìn bạn tốt đối diện, nói ra câu chân thành: “Người như chúng ta, không nên đi trêu chọc mấy cô bé ấy, chúng ta không làm chủ được, chỉ khiến người ta lỡ thì.”
 
Cố Thần cau mày càng chặt.
 
“Là ai? Người nhà sắp xếp ai cho cậu?” Đều là những nhân vật có uy vọng cao ở thành phố W, Dương Phong muốn biết, vợ tương lai của anh là ai.
 
“Hừ!” Nhớ tới mục đích của Lưu phu nhân gọi anh trở về nhà hôm nay, sắc mặt Cố Thần lạnh đi: “Chuyện của tôi, tôi tự làm chủ.”
 
“Haizz. . .” Dương Phong cười anh ngây ngô: “Cậu mà rục rịch gì để họ biết được, cô bé ấy nhất định sẽ gặp phiền phức, sao cô ấy có thể đối phó với đám lão già thành tinh trong nhà chúng ta chứ?” Anh ta dừng lại một chút, cười nói: “Tựa như tôi này, mẹ tôi chỉ cần dùng một trăm vạn đã giải quyết xong, haizz. . . Chúng ta nên tìm một đối tượng xứng đôi vừa lứa, tôn trọng lẫn nhau sống cả đời vậy, cần gì tình cảm đôi bên chứ!”
 
Thấy anh cúi đầu, không biết suy nghĩ điều gì, Dương Phong lại cười: “Còn nhớ bảy năm trước không phải anh đã lãnh hội uy lực của bác gái à? Gia thế của Bạch tiểu thư không tệ, nhà họ Bạch cũng có chân trong ngành ẩm thực thành phố X, nhưng bác gái vừa ra tay, chẳng phải Bạch tiểu thư cũng ngoan ngoan đi vào khuôn khổ sao? Cậu đưa cô ta xuất ngoại thì sao nào?” Nhìn thấy Cố Thần bất ngờ đảo ánh mắt lạnh thấu xương qua đây, Dương Phong bĩu môi, cũng không dám sờ mông hổ nữa.
 
“Chuyện của tôi, tôi tự mình quyết định. . .” Cố Thần nói câu này, đột nhiên hơi bực bội.
 
“Nhưng bây giờ nhà họ Bạch cũng rất khá đó, nói không chừng bác trai bác gái sẽ không gây khó dễ lắm đâu.” Dương Phong nhận ra anh đang bực, muốn trấn an anh một chút, ai ngờ chỉ nghe được tiếng hừ lạnh khinh thường của anh.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.