Bạn đang đọc Chuyện tình thần vi – Chương 18:
Chương 18: Biến cố ở quán bar.
Vừa tan làm, Hứa Vi trở về căn phòng thuê gần công ty, lấy một chiếc váy màu xanh nhạt rồi thay ra. Cầm lấy túi xách rồi cuống quit chạy xuống lầu, hôm nay đột nhiên Sơ Kiến gọi điện cho cô, muốn hẹn cô uống rượu. Cô không uống rượu nhưng cảm xúc của Sơ Kiến không ổn lắm, cô phải nhanh chóng đến quán bar.
Khó khăn lắm mới gọi được xe.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vừa mới bước xuống cửa xe taxi, nhìn thấy bảng hiệu lấp lánh trước cửa quán bar, Hứa Vi hít sâu một hơi đi vào bên trong.
Bên trong quán bar rất ồn, âm nhạc rung động trời đất, trên sàn nhảy có người đang nhảy múa, có ca sĩ đang hát, còn hát cái gì thì Hứa Vi không nghe rõ. Đảo mắt nhìn xung quanh, cô không tìm thấy Lâm Sơ Kiến, lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho cô ấy. Cảm thấy quá ồn lại đi ra ngoài, lúc này mới bắt đầu gọi điện.
Nhạc chuông vang lên rất lâu mới có người nghe máy, tiếng nhạc bên kia cùng với âm thanh cô nghe lúc nãy hoàn toàn giống nhau.
Không bao lâu sau có người bước ra, nhìn thấy Hứa Vi đang nôn nóng chờ đợi, quan sát cô một lúc lâu, Hứa Vi bị hắn ta nhìn có hơi bực, cũng gắng không tức ra mặt. Người nọ đi về phía Hứa Vi, cô vô thức lùi lại một bước.
“Hứa tiểu thư à?” Người nọ chần chừ rồi hỏi một câu.
“Phải!” Hứa Vi dừng lại.
“Đúng là Hứa tiểu thư rồi. . .” Người nọ tươi cười, tiến về phía cô một bước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh là ai?” Hứa Vi muốn biết hắn ta là ai.
“Tôi là bạn của Sơ Kiến, Sơ Kiến bảo tôi ra đón cô.” Người nọ càng cười nhiệt tình hơn.
“Vậy sao. . .” Hứa Vi nửa tin nửa ngờ, người nọ cũng không thèm để ý, dẫn cô vào bên trong quán bar.
“Đây là lần đầu tiên Hứa tiểu thư đến quán bar à?” Dường như người nọ chỉ thật sự muốn tán gẫu đôi câu.
Cô mặc một chiếc váy liền kín đáo, để lộ ra một phần chân trắng nõn, đôi giày vải bạt màu trắng được giặt sạch sẽ. Không hề trang điểm, cột tóc đuôi ngựa, vừa nhìn đã thấy đây là gái nhà lành.
Lòng đề phòng của Hứa Vi rất cao, chỉ cười mỉm không trả lời hắn ta.
Vừa khéo khi các cô vào quán bar, ánh sáng rực rỡ đủ màu sắc của ánh đèn chiếu lên người kia, khiến nụ cười mỉm kia thêm vài phần mê hoặc người khác. Người đàn ông thoáng ngẩn người.
“Sơ Kiến ở đâu?” Hứa Vi cao giọng hỏi.
“Ở đằng kia!” Hắn ta sực tỉnh, chỉ vào mặt trong của khu vực ghế dài, lần nữa đi trước dẫn đường cho cô.
Chen qua đám người, cuối cùng Hứa Vi cũng nhìn thấy Lâm Sơ Kiến. Cô ấy ngả nghiêng trên ghế dài, trong tay cầm ly rượu, đôi mắt híp lại nhìn về phía thiếu niên ngồi trước mặt cô.
“Sơ Kiến!” Hứa Vi đi qua, đỡ cô dậy.
“Bé Tiểu Vi, cậu cũng đến sao!” Lâm Sơ Kiến nhìn thấy cô, rất vui vẻ.
“Say rồi à?” Nhìn đôi má ửng hồng, ánh mắt mê ly của cô, Hứa Vi hơi lo lắng.
“Không đâu. . . Bé Tiểu Vi mau ngồi đi!” Lâm Sơ Kiến dịch sang một bên, càng tiến đến gần thiếu niên kia một chút, để Hứa Vi ngồi bên cạnh cô.
“Cậu muốn uống cái gì?” Lâm Sơ Kiến chớp mắt nhìn cô.
“Tớ không uống. . .” Hứa Vi cũng không thích uống rượu, cũng không mượn rượu giải sầu.
“Không được, không được!” Cánh tay Lâm Sơ Kiến bắt lấy tay cô, liên tục lắc đầu: “Hôm nay đã nói sẽ mời cậu uống rượu, sao lại không uống? Cậu đã tốt nghiệp rồi, xem như chúc mừng đi.”
“Tớ thật sự không uống đâu. . .” Hứa Vi ngẩng đầu nhìn giá cả, suy đi tính lại.
“Hứa tiểu thư cứ uống một ly đi, cũng khiến Sơ Kiến tiểu thư vui vẻ.” Người dẫn đường cho cô, ngồi bên cạnh thiếu niên kia.
Hứa Vi nhìn thấy Lâm Sơ Kiến không vui, mím môi, gọi một ly giá vừa phải.
“Bé Tiểu Vi, cậu khinh thường tớ có phải không?” Lâm Sơ Kiến không vui.
“Tớ không có ý này. . . Được rồi, tớ chọn lại vậy.” Trước ánh mắt của cô ấy, Hứa Vi hơi khó xử, chỉ có thể chọn lại món đắt hơn một chút.
“Bé Tiểu Vi. . .” Lâm Sơ Kiến dựa vào người cô, nhỏ giọng: “Cậu nói xem đàn ông đều thích những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp phải không? Đều có mới nới cũ à?”
“Nói bậy gì thế hả?” Hứa Vi buồn cười: “Cậu còn chưa đủ trẻ đẹp sao?”
“Tất nhiên là tớ đẹp!” Lâm Sơ Kiến bĩu môi, “Nhưng chưa đủ trẻ. . . Haizz!”
“Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?” Hứa Vi hiếm khi thấy cô ấy buồn bã như vậy: “Là Tần thiếu gia khiến cậu buồn sao?”
“Hừ hừ. . .” Lâm Sơ Kiến hừ vài tiếng: “Không nhắc đến anh ta nữa!”
Rốt cuộc Hứa Vi cũng chắc nịch vì sao cô ấy không vui.
“Đến đây, để chị hôn một cái!” Lâm Sơ Kiến quyến rũ vẫy tay với thiếu niên kia, rồi quay đầu hớn hở với Hứa Vi đang trợn mắt há mồm: “Anh ta có thể tìm gái trẻ, vậy tớ cũng có thể tìm.”
“Sơ Kiến.” Hứa Vi bất lực đỡ trán: “Chúng ta bình tĩnh lại đã được không?”
“Tớ rất bình tĩnh.” Thiếu niên đã ngồi gần lại, gương mặt còn vệt hồng khả nghi, Lâm Sơ Kiến đặt một tay lên vai hắn tai, rãnh ngực rất sâu.
Hứa Vi dời mắt, đầu vừa quay sang đã trừng mắt thật lớn, một thanh niên nổi giận đùng đùng đi tới.
“Sơ Kiến! Sơ Kiến!” Hứa Vi vội kéo ống tay áo của Lâm Sơ Kiến, vừa cảnh giác nhìn chằm chằm người đàn ông đang muốn chạy như bay đến hàng ghế dài.
Ngay khi Lâm Sơ Kiến chu miệng muốn hôn lên mặt thiếu niên kia, khoé mắt đã nhìn thấy bóng người cao lớn, cô ngẩn người, nhưng làm như không có chuyện gì vẫn tiếp tục đi hôn thiếu niên kia. Thiếu niên bất chợt bị người khác kéo ra.
“Anh làm gì thế?” Lâm Sơ Kiến trợn mắt tức giận, vẻ mặt không kiên nhẫn khi chuyện tốt bị phá hư.
“Lâm Sơ Kiến!” Tần Thuật cười lạnh: “Em đúng là lớn gan!”
“Lá gan của tôi luôn lớn thế đấy!” Lâm Sơ Kiến khinh thường dời mắt đi, nhìn người đã dẫn Hứa Vi tiến vào: “Anh lại đây!”
“Lâm tiểu thư. . .” Người này rất có mắt nhìn người, nịnh nọt mỉm cười, nhưng không lại gần.
“Anh còn ở đây làm gì?” Lâm Sơ Kiến trừng mắt với Tần Thuật: “Ở đây tôi không chào đón anh, đừng quấy rầy chuyện tốt của tôi.”
“Hừ!” Tần Thuật liếc nhìn chàng trai kia một cái, tràn đầy trào phúng: “Nhỏ như vậy mà em cũng thích à!”
“Ai cần anh lo! Tôi cứ thích đấy!” Mặt Lâm Sơ Kiến đỏ lên, không chỉ vì say mà còn vì tức giận.
“Không phải em thích tôi à? Từ lúc nào lại thay đổi khẩu vị rồi?” Tần Thuật cười như không cười.
“Anh!” Lâm Sơ Kiến chỉ vào anh ấy, rất tức giận: “Ai thích anh!?”
“Là ai ở trên giường bị anh làm đến ngất ngây hả?” Đột nhiên Tần Thuật cúi người, nhỏ giọng cười nói bên tai cô ấy.
Hứa Vi không nghe được Tần Thuật nói gì, chỉ nhìn thấy mặt Lâm Sơ Kiến lại đỏ lên.
“Chúng ta rời khỏi đây trước đã.” Nhìn thấy Tần Thuật đã đến, Hứa Vi xác định sẽ không xảy ra chuyện gì, đưa mắt nhìn hai chàng trai ngây ngốc kia một cái, im lặng rời khỏi ghế dài.
Vừa uống nửa ly rượu, Hứa Vi muốn đi toilet, hỏi đường rồi đi qua.
Lúc đi vào, Hứa Vi cảm thấy gương mặt mình nóng lên, liền nhìn bản thân trong gương, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình, cô chỉ nghĩ chắc do nửa ly rượu đó, cũng không quá để tâm, dùng nước rửa mặt thì vệt ửng đỏ đã hơi tan, sau đó mới đi ra ngoài.
Cô nghĩ chuyện Lâm Sơ Kiến bên kia chắc đã được giải quyết, Hứa Vi trở về khu ghế dài, nhưng chỉ có một thiếu niên ngồi ở chỗ đó, Hứa Vi sửng sốt.
“Hứa tiểu thư.” Thiếu niên đứng lên, hơi lo lắng.
“À.” Hứa Vi gật đầu hỏi: “Lâm tiểu thư đâu?”
“Lâm tiểu thư và tổng giám đốc Tần đi trước rồi, bảo tôi nói với Hứa tiểu thư một tiếng.” Thiếu niên cười thẹn thùng: “Tổng giám đốc Tần đã thanh toán rồi.”
“Thế à. . . Cảm ơn!” Hứa Vi nói lời cảm ơn, nhấc chiếc túi xách lên rồi xoay người rời đi, không ngờ đầu lại hơi choáng váng.
“Hứa tiểu thư, cô không sao chứ?” Thiếu niên vội vàng đỡ lấy cô.
“Không sao cả. . .” Hứa Vi lắc đầu, gắng gượng cười một cái, giây tiếp theo đã mềm oặt ngã vào lòng ngực thiếu niên kia. Trong cơn mơ màng có người lại gần, sau đó cô lại chuyển vào lòng người nọ.
“Không sao cả. . . Mang cô ta theo. . . Chúng ta. . . Cùng nhau. . .” Đầu óc lộn xộn của Hứa Vi nghe không rõ bọn họ nói gì, nhưng cô lại vô cùng rõ ràng, tình cảnh hiện tại của bản thân rất không ổn.