Bạn đang đọc Chuyện tình thần vi – Chương 16:
Chương 16: Nói chuyện với nhau.
Ngày hôm sau, khi Tần Thuật tìm tới cửa, Hứa Vi biết cô không nên xen vào chuyện của người khác, nhưng lại nhớ đến những vết xanh tím trên người Lâm Sơ Kiến, lập tức bày sắc mặt không tốt với Tần Thuật.
Tần Thuật cũng không đến nhà tìm Hứa Vi tìm Lâm Sơ Kiến, thật ra anh ấy cố tình đến gặp riêng Hứa Vi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giữa trưa, Tần Thuật hẹn Hứa Vi gặp mặt ở một nhà hang dưới tầng 1 của toà nhà công ty cô.
“Sơ Kiến đang ở chỗ cô à?” Sắc mặt Tần Thuật rất bình tĩnh.
“Phải.” Hứa Vi cũng lạnh nhạt. Tuy cô và Lâm Sơ Kiến là bạn tốt nhưng không gần gũi với Tần Thuật, số lần gặp nhau cũng ít ỏi đếm trên đầu ngón tay. Đây là lần đầu tiên cô một mình gặp Tần Thuật.
“Cảm ơn Hứa tiểu thư đã chăm sóc Sơ Kiến mấy năm nay.” Giọng điệu Tần Thuật rất khách sáo, cũng bày tỏ sự hối lỗi: “Gây phiền phức cho Hứa tiểu thư rồi.”
“Sơ Kiến là người bạn tốt nhất của tôi.” Hứa Vi cau mày: “Cần gì phải nói đến việc chăm sóc hay không chăm sóc, cũng chẳng có gì phiền phức cả.”
“Không biết sau này Hứa tiểu thư có dự định gì không?” Tần Thuật khẽ cười, dáng vẻ công tử nho nhã.
“Dự định gì cơ?” Hứa Vi không hiểu câu hỏi đó có ý gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Theo tôi biết, Hứa tiểu thư không phải người địa phương nhỉ?” Tần Thuật lại thay đổi câu hỏi.
“Đúng.” Hứa Vi cũng không bất ngờ khi anh ta biết điều này.
“Cô Hứa vì tổng giám đốc Cố nên mới đến thành phố W à?” Tần Thuật tiếp tục hỏi.
“Tần thiếu gia nói vậy là sao?” Mặt Hứa Vi khẽ biến sắc. Cô và Tần Thuật không có giao tình gì, anh ta cũng không nên hỏi những vấn đề riêng tư không thích hợp như thế.
“Không có ý gì cả, chỉ là tiện miệng nói ra mà thôi.” Tần Thuật tỏ ra lịch thiệp hiền lành, dường như anh ấy chỉ vô tình hỏi đến vấn đề này vậy.
“Tôi học đại học ở W, sau khi tốt nghiệp ở lại đây làm việc thì có gì lạ chứ?” Nể mặt Lâm Sơ Kiến, cô trả lời câu hỏi của anh ấy.
Sự thật này rất hiển nhiên, Tần Thuật cũng biết cô là sinh viên đại học W.
“Hứa tiểu thư chắc đã rất vất vả để thi đậu đại học W nhỉ?”
“Vẫn ổn…” Hứa Vi bối rối đáp lại, đúng là không dễ dàng gì nhưng cô cũng không muốn nói hết mọi chuyện cho Tần Thuật nghe, huống chi đây đều là chuyện nhiều năm trước.
“A Thần từng học ở trường cấp hai của thị xã X, chắc là học trưởng trên hai khoá của Hứa tiểu thư phải không?” Tần Thuật lại hỏi.
“Tần thiếu gia.” Hứa Vi nhìn chằm chằm Tần Thuật: “Có gì muốn nói mong anh hãy nói thẳng!”
“Chà.” Tần Thuật nhướng mày mỉm cười: “Hứa tiểu thư đúng là người thẳng thắn, chẳng trách Sơ Kiến lại thích cô.”
Hứa Vi không nói gì, đợi Tần Thuật tiếp tục nói.
“Tôi đã cầu hôn Sơ Kiến.” Tần Thuật thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc.
Hứa Vi không biết nên làm gì. Những lời anh ấy nói hôm nay cô vẫn không thể hiểu được.
“Một tháng trước.” Tần Thuật tiếp tục nói: “Sơ Kiến có nói với Hứa tiểu thư việc này không?”
Hứa Vi lắc đầu. Trong thâm tâm lại thấy mừng cho Sơ Kiến, Sơ Kiến thích Tần Thuật nhiều năm như thế, cũng xem như là khổ trước sướng sau.
“Nhưng cô ấy lại từ chối.” Tần Thuật cười khổ một tiếng: “Hơn nữa còn bỏ trốn… Chắc cô cũng biết có một khoảng thời gian cô ấy ra nước ngoài.”
“Đúng vậy.” Hứa Vi rất kinh ngạc, nhất thời chỉ có thể qua loa đáp lại câu hỏi của anh ấy.
“Hứa tiểu thư có cảm thấy tò mò không?” Tần Thuật nhìn thấu phản ứng của cô: “Tôi cũng rất tò mò, Sơ Kiến dành tình cảm cho tôi, tôi còn hiểu rõ hơn những người khác, nhưng sao cô ấy lại không hề do dự mà từ chối lời cầu hôn của tôi.”
“Vì sao?” Hứa Vi hỏi, vì sao lại từ chối chứ?
“Lúc ấy tôi cũng rất muốn biết là vì sao.” Tần Thuật hơi nheo mắt, Lâm Sơ Kiến bất ngờ chạy trốn khiến anh ấy rất tức giận, lúc đó hận không thể bắt cô ấy trở về hung hăng trừng phạt.
“Sơ Kiến không nói với tôi.” Hứa Vi hơi thất thần rồi lắc đầu, từ khi Sơ Kiến trở về, cô cũng cảm thấy cô ấy giữ chuyện gì đó trong lòng, nhưng Sơ Kiến không nói, cô cũng không hỏi.
“Tất nhiên là cô ấy sẽ không nói với Hứa tiểu thư rồi.” Tần Thuật cười khẩy một cái.
Nghe được giọng cười mỉa mai của anh ấy, Hứa Vi cảm thấy không hiểu. Tuy cô không hiểu rõ Tần Thuật, nhưng Sơ Kiến thường xuyên nhắc đến anh ấy, theo trực giác của cô, Tần Thuật không phải kẻ thích châm chọc người khác.
“Hứa tiểu thư rất muốn biết vì sao Sơ Kiến lại từ chối tôi à?” Trên mặt Tần Thuật tràn ngập vẻ châm chọc.
Anh ấy nói những lời ẩn ý đó, dù Hứa Vi có suy nghĩ bao nhiêu cũng đều không hiểu được.
“Có liên quan đến tôi sao?” Hứa Vi hỏi dò.
“Hứa tiểu thư quả là người thông minh!” Tần Thuật nhướng mày: “Chẳng trách A Thần…” Anh ấy còn chưa nói xong, sắc mặt Hứa Vi đã tái xanh.
Hôm nay nói chuyện, anh ấy lại nhiều lần nhắc đến Cố Thần, quái gở nhiều chuyện như thế khiến cô không thoải mái.
“Hứa tiểu thư, tôi tới tìm cô không hề có ác ý.” Tần Thuật khẽ cười, nhưng chỉ là nhếch mép.
“Tần thiếu gia bận rộn trăm việc, chắc sẽ không đến tìm tôi nói chuyện tán gẫu đâu.” Giọng điệu Hứa Vi cũng không tốt mấy, sự kiên nhẫn của cô đã bay biến sạch: “Tần thiếu gia có gì dạy bảo, xin cứ nói thẳng!”
“Dạy bảo thì không dám.’’ Tần Thuật bưng tách cà phê lên uống một hớp, đặt xuống: “Chỉ mong Hứa tiểu thư khuyên nhủ Sơ Kiến.”
Hứa Vi cau mày rồi lại giãn ra.
“Hy vọng Hứa tiểu thư có thể khiến cô ấy thông suốt, buông bỏ sự cố chấp trong lòng cô ấy.” Những lời của Tần Thuật càng khó hiểu hơn.
Sự cố chấp trong lòng Sơ Kiến không phải anh ấy sao?
“Hứa tiểu thư thật sự không biết à?” Tần Thuật nhìn ra sự nghi hoặc của cô.
“Cài gì cơ?” Cô nên biết điều gì thế.
“Chuyện hai năm trước kia, Sơ Kiến vẫn luôn để trong lòng, sống trong sự dằn vặt.” Tần Thuật khẽ thở dài một tiếng, nhớ đến ánh mắt hối hận và tự trách của Sơ Kiến, trái tim của anh ấy lại nhói đau.
Hai năm trước? Sắc mặt Hứa Vi tái nhợt, đôi môi không kiềm được sự run rẩy.
“Tôi không biết trong lòng Hứa tiểu thư suy nghĩ như thế nào, nhưng đúng là bởi vì chuyện đó mà cô mới có thể tiếp cận A Thần, rồi mới có cục diện như hiện nay.” Tần Thuật nói tiếp: “Nhưng Sơ Kiến vẫn luôn vì thế mà mang lòng áy náy với cô. Hứa tiểu thư chắc cũng đã hiểu, cô và A Thần sẽ không có kết quả, trong lòng Sơ Kiến cũng hiểu rõ. Cô ấy vẫn luôn cảm thấy chính cô ấy đã hại cô, là chúng tôi hại cô, mới khiến cô vướng sâu vào vũng bùn này, tương lai sẽ khó có được hạnh phúc. Cho nên Sơ Kiến mới không chịu kết hôn với tôi.”
Từng câu từng chữ Hứa Vi nghe rất rõ ràng rành mạch. Từ trước đến nay, cô không muốn suy nghĩ sâu xa, vấn đề cô không dám nhìn nhận đã bị anh ấy nói trắng ra. Cô và Cố Thần sẽ không có kết quả… Ha ha!
Nhưng cô vẫn luôn không biết, Sơ Kiến lại đặt nặng chuyện này trong lòng. Chẳng lẽ cô ấy cho rằng vì cô ấy nên cô mới dây dưa không rõ ràng với Cố Thần sao? Không, không phải, chuyện này không hề có liên quan đến cô ấy. Tuy rằng đêm đó suýt chút nữa cô đã gặp chuyện không may, nhưng cô chưa bao giờ trách Sơ Kiến! Trước nay Sơ Kiến cũng không nói với cô việc này.
Trong lòng Hứa Vi không yên trở lại công ty, Tần Thuật cũng không nói muốn đón Lâm Sơ Kiến về nhà. Cô không về nhà, Lâm Sơ Kiến không có cơm ăn, lúc Sơ Kiến tới lại không cầm điện thoại, cô đặt cho cô ấy một phần cơm hộp, trực tiếp gửi đến cửa nhà cô.
Trở về công ty gặp được Lý Dực, Lý Dực cũng không nhìn cô, chỉ nhìn chằm chằm xuống dưới lầu. Tất nhiên anh ta đã nhìn thấy Tần Thuật.