Bạn đang đọc Chuyện tình thần vi – Chương 14:
Chương 14: Sơ Kiến trả thù (HHH)
Khi cuộc gọi của Cố Thần được nối máy, Tần Thuật đang nằm ngửa trên giường của mình, vẻ mặt căng thẳng nhìn chằm chằm cô gái ăn mặc gợi cảm ở cuối giường.
“Điện thoại của anh. . .” Tần Thuật đưa mắt nhìn về phía tủ đầu giường: “Mau cởi trói cho anh, anh phải nhận điện thoại.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hứ!” Lâm Sơ Kiến khinh thường liếc anh ấy một cái, trừng mắt: “Em không ngu ngốc thế đâu!”
“Vậy em nhìn xem ai gọi thế.” Tần Thuật lấy lui làm tiến: “Nói không chừng có việc gấp đấy.”
“Anh thì có việc gấp gì hả?” Dù Lâm Sơ Kiến bận rộn vẫn ung dung mà ngắm anh ấy: “Hả cậu cả Tần?”
Sợi lông chim nhẹ nhàng uyển chuyển chậm rãi lướt qua ngực, kích thích từng trận tê dại. Tần Thuật nhắm mắt lại hít sâu, sợi lông chim còn đang đảo quanh đậu đỏ trước ngực anh ấy, ép bức khiến anh ấy chỉ có thể cắn chặt răng.
“Sơ Kiến. . .” Ngực anh ấy không kiềm chế được phập phồng, giọng điệu thốt ra không tự chủ mà có phần run rẩy: “Buông anh ra. . .”
“Ha ha. . .” Lâm Sơ Kiến cười đắc ý: “Sao nào? Biết sợ chưa?”
Tiếng chuông di động lại vang lên, động tác của Lâm Sơ Kiến hơi khựng lại, rốt cuộc Tần Thuật mới thở phào một chút: “Sơ Kiến, em xem thử là ai, gấp gáp như thế nhất định là có chuyện rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hừ!” Lâm Sơ Kiến cố gắng trừng lớn đôi mắt sưng hồng của cô ấy: “Anh làm gì có chuyện để gấp?” Nói xong long chim trong tay lại xẹt qua ngực anh ấy một cái, dừng lại đảo quanh cái rốn.
“Chuyện công ty. . .” Nhìn phần thịt ngực trắng nõn ẩn hiện của cô ấy, hơn nữa còn bị cố tình trêu chọc, Tần Thuật dâng trào máu nóng.
Lâm Sơ Kiến nửa tin nửa ngờ nhìn anh ấy một cái, Tần Thuật gấp gáp liên tục gật đầu: “Sơ Kiến, nếu để lỡ việc lớn của công ty là không được, Sơ Kiến ngoan nào.”
“Hừ!” Lâm Sơ Kiến bĩu môi, nâng người lên, quỳ gối về phía đầu giường. Cặp chân thon vốn được áo sơ mi che đi, lại lộ ra phần đùi trơn bóng, ở giữa còn che giấu huyệt hồng mọng nước, Tần Thuật nhìn đỏ mắt, yết hầu không khỏi di chuyển lên xuống.
Nghe tiếng nuốt nước bọt, Lâm Sơ Kiến dừng lại, cười như không cười liếc anh ấy một cái, lại đi về phía trước, hai chân bày ra để lộ ra miệng huyệt của cô ấy.
Tần Thuật toàn thân trần trụi, hạ thân lại đang dựng thẳng, dục vọng trần trụi bày ra trước mặt cô ấy.
Lâm Sơ Kiến di chuyển về phía trước một chút, cuối cùng cầm được di động ở hồi chuông thứ ba.
“Là ai vậy?” giữa trán Tần Thuật rơi xuống một giọt mồ hôi.
“Chà!” Lâm Sơ Kiến đưa điện thoại cho anh xem: “Lúc này mà A Thần còn tìm anh làm gì thế?”
“Không biết. . .” Từ góc độ của anh ấy lúc này, vừa nãy nhìn thấy tiểu huyệt lúc đóng lúc mở mê người của cô ấy, giống như lời mời gọi dụ dỗ anh ấy càng nhìn trộm nhiều hơn.
“Bắt máy không?” Lâm Sơ Kiến hỏi.
“Em thả anh ra đã. . .” Bây giờ Tần Thuật chỉ muốn làm sao ấn cô ấy xuống dưới thân, tàn nhẫn làm.
“Nhận không?” Lâm Sơ Kiến lại hỏi, dường như chẳng nhận ra khát vọng của anh ấy.
“Sơ Kiến. . .” Tần Thuật chuyển ánh mắt lên mặt cô ấy: “Em. . . Nhận máy hộ anh.” Cố Thần hiếm khi gọi cho anh ấy, bây giờ lại gọi liên tục, chắc là thực sự có việc gấp.
“Được!” Lâm Sơ Kiến nhìn anh ấy rồi gật đầu, khoé miệng tràn ngập ý cười khiến Tần Thuật không nén được mà hốt hoảng trong lòng.
Dường như không nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của anh ấy, Lâm Sơ Kiến ấn nút nghe, một tay chuẩn xác đè lên vật nam tính của anh ấy, sau đó hung hăng vuốt ve.
“Á a. . .” Tần Thuật căng cứng người, miệng bặm chặt vẫn không nhịn được thoát ra một tràng dài rên rỉ.
Hình như Cố Thần bên kia bị giật mình, đưa điện thoại ra xa. Tiếng người ta rên rỉ lăn giường, đúng là dâm đãng! Cố Thần ghét bỏ liếc nhìn di động, vội ngắt máy. Anh cũng không có hứng thú nghe người ta phát cẩu lương, khiến lỗ tai cay cay.
“Lâm, Sơ, Kiến!” Anh nhìn Lâm Sơ Kiến cười như được mùa nằm trên người anh, Tần Thuật cắn răng, gằn từng chữ một, sát khí nỏng bỏng tràn ngập căn phòng.
“Ha ha ha!” Lâm Sơ Kiến cười đến mức chảy nước mắt, vừa cười vừa không nhịn được đánh lên ngực anh ấy.
“Lâm Sơ Kiến!” giọng nói của Tần Thuật ngay sát bên tai, lồng ngực chấn động khiến Lâm Sơ Kiến đau màng tai.
“Nấc!” Lâm Sơ Kiến cười đến nỗi nấc cụt, nhìn sắc mặt anh ấy đã biến thành màu đen, cô ấy căng thẳng đến kỳ cục, vừa trút được giận vừa buồn cười.
“Lâm Sơ Kiến. . .” Tần Thuật bất đắc dĩ nhắm mắt lại, nhìn trúng một tiểu yêu tinh như vậy, là do Tần Thuật anh bị đứt gân não.
“Được rồi được rồi. . . Nấc!” Lâm Sơ Kiến vừa cười vừa vừa nấc cụt, đưa tay khẽ xoa lồng ngực cho anh ấy: “Em không cười anh nữa. . . Nấc. . .”
“Em thả anh ra. . .” giọng điệu Tần Thuật mềm đi không ít: “Anh muốn em.”
Anh không nói câu này còn tốt, anh vừa nói xong, sắc mặt Lâm Sơ Kiến đã lạnh băng, hai ngón tay véo hạt đậu hồng trước ngực anh ấy căng cứng, hung hăng nhéo, khiến anh đau ấy tới mức tức giận, Lâm Sơ Kiến cười lạnh: “Em còn chưa đỡ tức đâu!”
“Đợi em hết giận, người đàn ông của em cũng bị phế rồi!” Cả người Tần Thuật căng cứng.
“Hừ!” Lâm Sơ Kiến thu tay, áp cơ thể vào người anh ấy, hôn lên đôi mắt, nhớ đến việc đôi mắt cô ấy bị chính kẻ có đôi mắt mê hoặc kia làm cho sưng húp, hận không thể hút tròng mắt của anh ấy ra.
Môi hạ xuống hôn lên miệng anh ấy, miệng cô ấy bị gặm mút vừa đỏ vừa sưng, cô ấy còn chưa xả được giận, chỉ bá đạo gặm cắn dần dần thay đổi hứng thú, hai người hôn nhau đến quên mất bản thân.
“Sơ Kiến…” Tần Thuật buông môi cô ấy ra, thở hổn hển: “Để anh ôm em một cái…” Thân thể mềm mại của cô ấy hoàn toàn bao trùm lên người anh ấy, bầu ngực săn chắc chỉ cách một lớp áo sơ mi mỏng dính cọ lên ngực người đàn ông, đảo qua đảo lại, cặp chân trơn mịn làm như vô tình cọ qua vật nam tính, quả thực là đang khảo nghiệm sức chịu đựng của anh ấy.
Tần Thuật vừa nói lời này, Lâm Sơ Kiến đã khôi phục tinh thần, cảm thấy chính mình đang làm gì thì lập tức lạnh mắt, cắn hạt đậu đỏ trước ngực anh ấy một cái, một đánh bốp một cái lên mông, mắng: “Đồ dâm đãng, ai cho phép anh nói chuyện?”
Tần Thuật bị một cái đánh và một câu nói này làm sửng sốt, khuôn mặt đầy vẻ khó tin, đây là Sơ Kiến của anh sao?
“Nhìn cái gì mà nhìn? Đồ lẳng lơ!” Lâm Sơ Kiến tát lên khuôn mặt tuấn tú của anh một cái: “Muốn làm tình đến thế à!”
“…” Đã như thế mà còn nhịn được, thì còn gì không nhịn được nữa?
Hai tay hai chân Tần Thuật bị trói vào bốn góc giường, chỉ có thân mình là hơi cử động được, đầu xoay qua xoay lại, tình hình hiện tại anh ấy chỉ có thể nhẫn nhịn.
“Sơ Kiến!” Gân xanh trên trán Tần Thuật giật giật: “Em không thể trói anh cả đời được!”
Những lời này đầy rẫy sự cảnh cáo, Lâm Sơ Kiến nhớ đến tối hôm qua bị anh ấy tra tấn cả đêm, vô thức run rẩy.
Thấy cô ấy biết sợ, giọng điệu Tần Thuật chậm rãi, dỗ dành: “Sơ Kiến, nếu bây giờ em thả anh ra, anh có thể bỏ qua chuyện cũ.”
“Câm miệng!” Lâm Sơ Kiến đánh một cái lên mông anh, oán giận nói: “Bà đây sẽ chơi anh cả đời không xuống được giường!” Chẳng quan tâm sau này anh ấy làm gì, bây giờ đã rơi vào tay cô ấy, cô ấy không thể không báo mối thù chịu nhục ở thân dưới được!
Ánh mắt của Tần Thuật buồn bã, dáng vẻ ngoài mạnh trong yếu đáng yêu của Lâm Sơ Kiến khiến anh ấy dở khóc dở cười.
Lâm Sơ Kiến đỡ cơ thể anh ấy ngồi dậy, âm hộ mở rộng ra, khiến ngực ướt đẫm một mảng. Cô ấy chậm rãi di chuyển về phía trước, cuối cùng hoa huyệt đối diện cằm anh ấy, lại tiến thêm một chút rồi áp lên miệng.
Tần Thuật hạ mí mắt, nhìn hai mảnh thịt đỏ sưng khó tiêu ngày càng lại gần, cửa huyệt là một cái lỗ tròn nhỏ nhưng giờ đây không khép lại được, đây đều là thành quả tối hôm qua làm cả đêm. Anh ấy vốn định để cô ấy nghỉ ngơi hai ngày, nhưng xem ra tinh thần của cô ấy rất tốt!
Lâm Sơ Kiến cười tà mị, đỡ ngồi xuống trên miệng anh ấy. Cánh môi của anh ấy mềm mại, đầu lưỡi linh hoạt, Lâm Sơ Kiến vừa đụng vào anh ấy đã bắt đầu liếm mút, thân thể cô ấy run rẩy, hít một hơi thật lạnh.
Chết tiệt thật chứ, đau chết bà đây rồi!
Nhưng cô ấy không thể nhận thua, cô ấy hạ ánh nhìn đối diện với Tần Thuật, ra vẻ hung hăng nói: “Anh liếm em đi!”
Trong ánh mắt Tần Thuật lấp lánh thứ cảm xúc cô ấy không hiểu, cô ấy cũng không quá để tâm, bởi vì đầu lưỡi anh ấy đã chui vào theo lỗ nhỏ đó.
“Á. . . uhm!” Lâm Sơ Kiến chống tay hai bên đầu anh ấy, thân mình không tự chủ được ngửa ra sau, hai bầu ngực lớn lúc ẩn lúc hiện. Tần Thuật không ngừng chuyển động lưỡi, chốc chốc liếm mút viên trân châu, lát sau lại với vào bên trong vách thịt, hút ra từng đợt dâm thuỷ.
“Đều. . . Á! Á á á. . . Ăn hết! Cho bà đây!” Lâm Sơ Kiến cả người run rẩy, ngoài miệng lại còn nói cứng.
Tần Thuật không rên rỉ cũng không phản kháng, dường như rất nghe lời, chỉ cần anh ấy có thể làm cô ấy thoải mái, nhất định sẽ khiến cô ấy thỏa mãn.
Lâm Sơ Kiến nhắm mắt lại, trên khuôn mặt đầy vị tình dục, còn kèm theo một chút đau khổ.
“Uhm. . . Ra rồi. . .” Cô ấy vừa nói xong thì sóng nhiệt hội tụ nơi bụng nhỏ cũng trào ra, cô ấy chỉ có thể nằm bò ôm đầu của anh ấy thở hổn hển liên tục.
“Rầm!” Một tiếng rất lớn, Lâm Sơ Kiến còn chưa kịp hiểu gì thì đã bị người ta ôm chặt trong ngực ngồi dậy, một cây gậy nóng rực thô to thọc vào cửa huyệt của cô ấy một cách trơn tru, một dương một âm.
“Á!” Huyệt nhỏ vừa mới sung sướng lại bị vật nam tính xâm nhập một lần nữa, tầng tầng lớp lớp khoái cảm, kích thích da đầu cô ấy tê dại. Cả người cô ấy không còn chút sức lực, bám vào người anh ấy, chịu đựng vô số lần thọc vào rút ra.
“Đợi đã. . . Chậm thôi. . .” Cơ thể Lâm Sơ Kiến phập phồng trôi nổi theo động tác của anh ấy, lời thốt ra khỏi miệng cũng không xong.
Còng tay lạnh lẽo kề sát lưng cô ấy, cơ thể khô nóng của cô ấy lại không mong ngóng sự lạnh lẽo này.
“Cuối cùng là ai dâm đãng? Hả?” Đầu Tần Thuật nằm trên vai cô ấy, thở dốc bên tai: “Tối hôm qua vẫn chưa làm đủ phải không?”
Anh ấy càng lúc càng mạnh hơn trước, mãi cho đến khi phóng ra trong cơ thể mới thôi.