Đọc truyện Chuyện Tình Ở Vương Quốc Vampire – Chương 11: Cô có biết cô và hắn đang khiến tôi nổi điên lên không?
-Thái tử Black, hình như cậu đang quan tâm thái quá đến một cô gái thì phải-Shu nhìn qua Del và đôi mắt Shu như có một tia lửa vụt qua.
-Vì cô ta là người hầu của tôi.-Del gằn giọng.
Một cảm giác có chút hụt hẫng. Người hầu? Là người hầu sao? Chỉ vì tôi là người hầu cho hắn nên hắn mới như thế? Ý hắn là vậy chứ gì? Thế mà đôi lúc tôi cứ nghĩ hắn đã coi tôi như một người bạn. Tôi gạt tay hắn ra:
-Del, thời hạn tôi làm người hầu cho anh đã hết rồi… Bây giờ anh không cần phải bận tâm gì đến tôi nữa.-Rồi tôi quay sang Shu mỉm cười-Tôi nghĩ lại rồi…Tôi sẽ nhảy cùng anh…
Gương mặt Del có một chút sững sờ ngạc nhiên,còn Shu nhìn sang tôi, cười rạng rỡ, Shu chìa bàn tay ra như thay lời mời trước mặt tôi. Khi tôi định nắm lấy tay Shu thì đột nhiên hắn bất ngờ giật mạnh tôi về phía hắn và lôi tôi ra ngoài. Bàn tay hắn siết chặt cổ tay tôi, tôi dù cố đến đâu cũng không thể rút khỏi bàn tay hắn. Hắn bước nhanh, không một chần chừ, không một chút nấn ná làm tôi không đủ sức trụ lại. Tôi nhìn lên hắn. Vẻ mặt của hắn làm tôi sửng sôt và ớn lạnh. Đó là thần sắc không thể giận dữ hơn. Tôi đã làm gì sai chứ?
Hắn giận dữ lôi tôi ra ngoài. Đột nhiên hắn quay phắt lại nắm chặt lấy hai bàn tay tôi rồi đè tôi vào tường. Hắn nhanh đến mức tôi không kịp thấy gì cả. Mặt hắn gần tôi đến mức tôi có thể nhìn thấy được những sợi tóc bạch kim ấy mỏng đến mức nào. Tôi ngạc nhiên nhìn hắn, và kèm theo đó là một chút hoảng sợ. Hắn vẫn cứ nhìn chằm chằm vào tôi. Tay hắn siết mạnh cổ tay tôi ngày một chặt và tôi nhìn thấy rõ sự giận dữ của hắn trong đôi mắt ấy. Căng thẳng, quá căng thẳng. Tôi cảm thấy cả người tôi lạnh toát và mặt tôi tái dần đi. Hắn vẫn thế, vẫn nhìn tôi với sự tức giận tột điểm đến mức nghiến răng để thay cho lời nói. Hắn bóp chặt cổ tay tôi đau nhói. Có cảm giác như cổ tay tôi sẽ gãy ra. Rồi hắn đột nhiên rít lên:
-Cô có biết là cô và hắn đang khiến tôi tức điên lên không?-Hắn nói đầy vẻ giận dữ và trong giọng nói đó như cố gắng kìm lại một phần cơn giận.
Tức điên? Sao lại thế? Tôi đã nói gì không đúng sao?
-Sao anh lại tức điên? Vì tôi?-Tôi nhìn hắn đầy ngạc nhiên.
-Đúng.. Vì cô… Cô đang khiến tôi nổi điên lên đấy! Có hiểu không hả?-Hắn gào lên. Tôi vẫn không hiểu. Tại sao vì tôi mà hắn lại điên lên?
-Vì sao chứ?
-Vì…-Hắn chợt khựng người lại trước câu hỏi của tôi. Đôi mắt hắn có chút hụt hẫng và bàn tay đang nắm chặt tay tôi nới lỏng ra dần.. Hắn cắn môi quay người đi, giọng nói hắn như có chút bất lực-Chính tôi…Tôi cũng không biết vì sao tôi lại như thế nữa… Không được… Cứ thế này tôi sẽ không thể ác được nữa..
-???
-Đáng lẽ,…tối nay, cô không nên xuất hiện trước mặt tôi….
Tôi sững người. Ra là tôi đáng ghét đến như thế sao? Hắn điên lên là vì tôi đến dự vũ hội đúng không? Hắn điên lên là vì tôi xuất hiện trước mặt hắn đúng không?
-A…Ra là thế… Ngay từ đầu tôi đã không nên đến đây. Thế tại sao anh không nói sớm để bây giờ phải bực mình như thế. Sự xuất hiện của tôi khiến anh điên lên như thế thì từ nay tôi sẽ chú ý tránh mặt anh để anh không còn bị tôi làm chướng mắt nữa….-Tôi cười nhạt-Anh yên tâm, tôi sẽ đi ngay.
Nói dứt câu tôi đã bước đi không ngần ngại. Hắn nắm tay tôi lại:
-Ý tôi không phải là thế…
Tôi quay người lại định gắt lên là kẻ lắm chuyện thì đột nhiên khựng lại. Dưới ánh trăng, đôi mắt hắn trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết, và nỗi buồn khó hiểu ẩn sau hàng mi dài đang rung rung kia, có cảm giác như hắn đang có một tâm sự gì đó không thể nói thành lời. Nhưng tôi cũng không thể hiểu điều gì ẩn sau đôi mắt đó, đôi mắt như chứa sự đau thương, chứa thù hận, chứa sự tàn ác, chứa sự lạnh lùng, chứa một nỗi buồn thầm kín khó giấu. Rốt cuộc đâu mới là con người của hắn. Hắn không nói một lời, nhưng cái “không nói một lời” đó là khoảnh khắc tôi gần như thấy được con người thật của hắn ẩn sau vỏ bọc tàn nhẫn kia.
-Hàn My..-Một tiếng gọi vang lên làm tôi và hắn giật mình nhìn sang.
-Shu…
Shu chạy đến chỗ tôi, mồ hôi anh nhễ nhại và hơi thở nặng nhọc hổn hển. Dường như Shu chạy đi đâu đó thì phải. Tôi nhìn sang bộ dạng của Shu:
-Anh vừa đi đâu thế?
-Đi tìm em chứ đi đâu!-Shu gắt lên và kéo phăng tôi lại, không để ý rằng tay bên kia của tôi còn có một người đnag nắm lấy. Shu chợt giật mình nhìn lên, trong màn đêm, mái tóc bạch kim của Del nổi bật lên chìm dưới màn đêm một vẻ đẹp ma mị. Shu nhìn Del, ánh mắt Shu nheo lại và cúi xuống nhìn tôi mỉm cười:
-Em mệt rồi đúng không.. Dù sao cũng đã muộn rồi… Để tôi đưa em về…
Shu nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, nụ cười ấm áp lại xuất hiện trên gương mặt thiên thần kia làm bao buồn bực của tôi đều bỗng chốc tan biến. Del thả tay tôi ra, và hắn vẫn im lặng như thế. Không giận dữ, không kiêu ngạo, chỉ đơn giản như một bóng ma, một bóng ma cô đơn.
Tôi gượng một nụ cười tươi nhất có thể nhìn Shu:
-Anh cứ tiếp tục tham gia vũ hội đi.. Tôi về một mình được rồi…
Nói rồi tôi bước đi không buồn ngoái đầu nhìn lại. Tối nay thế là quá đủ rồi…
***
Shu nhìn theo bóng Hàn My khuất dần, nhìn sang khuôn mặt vô cảm của Del. Shu bước đi.
Del tựa vào tường. Chính cậu, cậu cũng không hiểu tại sao cậu lại như thế thì làm sao cậu có thể nói cho Hàn My hiểu. Cứ như thế này, cậu sẽ phát điên lên mất, cậu sẽ nổi điên và bức bối không lí do. Cậu trở lại vào bàn tiệc. Ánh đèn, vũ nữ… Tất cả mơ hồ nhàn nhạt. Cậu ngồi gần như bất động. Shu cũng thế, nhưng ánh mắt Shu lại nhìn về phía cậu. Một cô gái có mái tóc nâu đỏ bước đến, là Hạ Vi:
-Cha anh đã hủy hôn…là do anh đúng không?
-….
-Del, anh không thể quan tâm đến em dù chỉ một lần sao?
Del không buồn ngẩng đầu lên.
-Em.. thực sự rất yêu anh… Del, hãy nhìn về phía em đi, dù chỉ một lần thôi, được không?
Del không trả lời. Hạ Vi đau lòng quay gót bước đi.
Đột nhiên…
Tiếng sấm…
Mưa…
Ánh mắt Del chợt khựng lại ở một góc sáng của màu rượu vang đỏ. Một chớp mắt khe khẽ, Del nhếch mép nói nhàn nhạt:
-Con nhỏ đó không mang ô… Lại mới ốm dậy…
Del nở nụ cười như thỏa mãn nhưng vẫn không thể dối được cảm xúc của mình. Del đứng bật dậy và bước nhanh ra khỏi bàn tiệc. Mưa rơi, mỗi lúc một to, sấm cứ chớp, chẳng ai biết được đến khi nào mưa mới ngừng rơi, còn mưa thì chỉ biết trút nước cho đến giọt nước cuối cùng. Del không biết mình đang làm gì nữa. Cậu dùng tốc độ của bóng ma lang thang chạy như một cơn gió. Chỉ như thế, cậu mới có thể đuổi kịp cô gái đó. Cuối cùng Del cũng đuổi kịp. Trước con đường, bóng một cô gái đi dưới mưa. Nhưng đó không phải là sự vội vàng, mà dáng vẻ của sự hạnh phúc. Del chợt khựng người lại và bước chầm chậm theo sau..
***
Tôi nhìn những lớp mưa xối xả nhớ về ngày thơ. Mưa làm tôi lạnh buốt, những mảnh kí ức ùa về những ngày bên bố, bên cạnh anh trai và mẹ. Nhưng không thể vui được bao lâu thì tôi lại phải ngồi xuống vì lạnh. Dù sao, bây giờ cũng không kịp về đến nhà, cứ ngồi như thế vậy, tôi chẳng đủ sức để đi tiếp nữa rồi. Tôi thở dài, hai tay ôm lấy nhau tránh những giọt mưa thấm thêm. Bỗng một bóng người bước đến sau lưng tôi. Tôi giật mình nhìn ra đằng sau thì ngạc nhiên không nói được. Del đứng sau lưng tôi, vẫn dáng vẻ hờ hững bất cần đời nhưng đôi mắt Del không còn sự lạnh lùng cao ngạo mà là đôi mắt mang màu của nỗi buồn, đau xót và xen cả tức giận. Hắn đứng nhìn tôi như thế. Mưa bắt đầu nhuộm ướt mái tóc hắn, cả người hắn. Nhưng hắn vẫn đứng yên nhìn tôi như vậy, không nói một câu, không một cảm xúc, không bước đi cũng chẳng cử động. Tôi sững sờ nhìn hắn. Hắn lạ quá. Hắn đang ốm ở đâu chăng? Một lúc sau hắn mới gằn giọng:
-Cô có bị điên không đấy? Mưa như thế này mà cứ dầm mưa như thế à? Không biết lạnh sao?
-Dĩ nhiên là lạnh rồi-Tôi thản nhiên đáp, có chút sững sốt khi nhìn vào mắt hắn. Tôi cứ tưởng hắn sẽ sung sướng cười ngoác mồm khi nhìn thấy tôi thảm hại như thế này chứ?
-Thế sao còn dầm mưa?-Hắn lạnh nhạt nói tiếp.
-Sao mà không dầm được đây? Tôi đâu phải là thần mưa mà tránh được!
-Thế cô không biết đi tìm chỗ trú à? Không biết mở mồm ra đi xin trú mưa nhờ nhà người khác à? Không biết quay trở lại Điện à? Sao cô ngốc đến mức đó thế hả? Cô còn muốn làm cho người khác lo láng đến bao giờ nữa?
Hắn đột nhiên lạnh lẽo tuôn một tràng vào mặt tôi, sự nặng nề trong giọng nói và khuôn mặt khiến tôi có chút khó thở. Khẽ nắm chặt tay , cố kìm chế cơn giận, tôi nói:
-Thế tôi sai ở chỗ nào? Tôi không tìm được chỗ trú, cũng chả còn sức mà chạy thì anh nói tôi phải trốn mưa bằng cách nào?
-Thế cô đúng chỗ nào? Đầm mình trong mưa như thế, người thì mới ốm xong. Sao cô không vào nhà người ta xin trú nhờ?-Hắn nhếch môi, nhấn mạnh từng chữ.
-Anh một vừa hai phải thôi nhé! Tôi như thế này đáng lẽ anh phải vui mới đúng chứ? Hôm nay tôi đủ nổi điên rồi anh đừng chọc điên tôi nữa được không?-Tôi hỏi mà gần như sắp khóc. Tại sao hắn lại đến đây rồi lạnh lùng quát vào mặt tôi như thế chứ?
-Em điên? Em nổi điên cái gì? Em có điên lên bằng tôi không?- Hắn lạnh lùng quát.
-Sao lại nổi điên? Tôi chọc gì đến anh sao?-Tôi cảm thấy ức chế hơn bao giờ hết.
-Thấy em như thế này, tôi chỉ muốn điên lên em không biết sao?-Hắn giận dữ quát lên, vẻ mặt có chút bất lực. Tôi đờ người, bị tiếng quát của hắn làm cho giật mình. Không còn nghe được gì nữa.
Hắn vuốt mặt để nén đi tiếng quát lần nữa, rồi hắn bế xốc tôi lên và phóng nhanh về nhà tôi. Hắn đúng là có bước chân siêu thần tốc. Cả người hắn và tôi ướt như chuột lột. Bà Kim chắc dự vũ hội chưa về, tôi thở dài bước vào nhà. Nằm xẹp ra giường tôi chợt nhớ lại lúc nãy, tại sao hắn lại nổi giận như thế? Rồi tôi thiếp dần đi..
***
Del ngả người ra ghế, khẽ cựa mình. Tại sao lúc đó thấy Hàn My như thế cậu lại muốn nổi điên lên tàn phá mọi thứ. Muốn bóp chết Hàn My tại đó ngay lập tức. Tại sao lúc đó cậu lại nổi điên như vậy, thấy Hàn My với Shu thân thiết cậu lại tức điên lên không rõ lí do. Cậu trở nên như vậy từ khi nào thế?
-Cứ thế này mình sẽ điên lên mất.. Mình không thể kiểm soát chính mình được nữa rồi…-Cậu khẽ nhíu mày. Chính cậu, cậu cũng không hiểu tại sao cậu lại như thế nữa. Cậu cảm thấy sợ. Sợ chính thứ cảm xúc kì quái này chi phối cậu.-Cứ thế này mình sẽ không còn bình tĩnh được nữa…
Lần đầu tiên Del thực sự thấy hỗn loạn.
—
Hàn Linh bước vào phòng Sky. Thấy khuôn mặt lo lắng của Sky, Hàn Linh cất tiếng hỏi:
-Sky, anh sao thế?
Sky khẽ nhíu mày. Và nhìn sang Hàn Linh thở dài:
-Cô gái sinh vào ngày mặt trăng máu đó, chúng ta có thể giấu cô ấy đi được không? Cô ấy sẽ an toàn sống tốt chứ?
Hàn Linh mỉm cười nhìn Sky:
-Tất nhiên là vậy… Vì cô ấy chẳng có tội gì mà phải chịu cái chết như thế, cho dù là vì vương quốc ngầm của chúng ta. Cô ấy, chúng ta có thể đưa về thế giới con người và sống tốt. Như thế là ổn mà..
Sky khẽ dãn hàng lông mày ra, cắm mạnh đầu bút xuống tờ giấy nằm trên bàn vẻ nghĩ ngợi và tính toán.
-Sky, chẳng lẽ anh đã biết cô gái sinh vào ngày đó là ai rồi sao?
Sky thở dài và nói:
-Con gái của nam tước Dương Nhật Minh_Dương Hàn My….
-!!!!!!
***
Tôi uể oải bước đến trường. Trông mọi người ai cũng vui tươi hớn hở kể đủ chuyện về vũ hội hôm qua, nghĩ lại mà tiếc. Linh Đan chạy đến ôm chầm lấy tôi từ đằng sau tíu tít hỏi:
-Hàn My, hôm qua cậu có đi không?
-Có, vui lắm ý, cơ mà mình không thể ở lại đến khi tiệc tàn được-Tôi ủ rũ nói với Đan.
-Uầy, tiếc thế? Lúc tàn có màn bắn pháo hoa nữa cơ!
Tôi nghe mà càng thêm thất vọng và tiếc nuối, thở dài một tiếng rồi lảo đảo bước vào lớp. Vừa nằm ra bàn mệt nhọc thì đột nhiên có tiếng ngón tay gõ vào tấm kính cửa sổ thành những tiếng tách tách. Tôi nhìn ra thì tròn mắt. Shu cười tươi nhìn tôi, trông Shu như một thiên thần. Tôi chạy ra:
-Anh đến lớp tôi làm gì thế?-Tôi cười tươi nhìn Shu.
-Có gì đâu. Tự nhiên muốn nói chuyện với em một chút thôi.-Shu nháy mắt. Tôi phì cười:
-Anh kì ghê…
—
Del bước vào trường. Vẻ lạnh lùng của cậu khiến đám con gái vừa ngưỡng mộ vừa sợ hãi. Bước chân Del khựng lại khi nhìn thấy Shu và Hàn My đang nói chuyện với nhau. Trông hai người rất vui vẻ, Hàn My thì liên tục bật cười. Đột nhiên cậu cảm thấy khó chịu, rất khó chịu. Cảm giác tức giận lại bức bối hơn bao giờ hết. Tại sao cậu lại có cảm giác này chứ? Khó chịu, khó chịu quá… Cậu nghiến răng để đè nén cơn tức điên không lí do trong cậu. Tại sao lại thế? Hàn My đúng là biết cách làm người khác phát điên! Không được, cứ thế này cậu sẽ không thể lạnh lùng được nữa, không thể giữ bình tĩnh được nữa. Phải có cách gì đó loại Hàn My ra khỏi thứ cảm xúc quái đản của cậu. Cậu khẽ cắn môi và bước về phòng 12A3.
—
Tôi cười khì khì. Shu cũng vui tính đấy chứ, nhưng nhìn xung quanh mà xem, ánh mắt căm ghét cứ liên tục chĩa vào tôi khiến tôi không thể chịu nổi. Nguyên nhân chắc là do vị thiên thần quá tự nhiên đang ở trước mặt tôi. Tôi cắn môi, đúng là nên tránh xa “sát thủ tình trường”. Tôi nhìn Shu cười xả lả:
-Shu, anh về lớp đi, lần sau ta nói chuyện tiếp. Chắc anh không phải là không thấy sự khó chịu của các học viên chứ?
Shu gãi gãi đầu rồi nở nụ cười:
-Tôi không để ý đến điều đó nên… Vậy tôi về lớp đây.. Em cứ học đi nhé…
Tôi vẫy vẫy tay chào Shu. Shu đi về lớp rồi nhưng những ánh mắt vẫn không buông tha cho tôi. Căng thẳng, thật sự căng thẳng. Tôi bèn đi ra sân sau tìm bầu không khí thoải mái.
Tôi bước ra sau sân trường thì khựng lại khi nghe tiếng nói chuyện của ai đó. Tôi khẽ hé mắt nhìn ra, là Del? Và cô gái đang đứng trước mặt Del, là cô gái tóc nâu đỏ hôm đó. Trông Del thì hờ hững, còn cô ấy thì vẻ lúng túng rõ rệt.
-Del, anh gọi em ra đây…là có việc gì?
Del im lặng một hồi rồi nhàn nhạt hỏi:
-Có phải cô đã từng nói là yêu tôi không?
-!!!!-Cô gái nhìn sang Del vẻ khó hiểu.
-Vậy thì.. Tôi sẽ giao trái tim cho cô.. Từ từ thôi.. Nhưng xin cô hãy giữ chặt lấy nó, đừng để nó đi lạc về phía ai cả, tôi không chịu nổi cảm giác khó hiểu bức bối này rồi..
Cô gái nhìn trân trân vào Del và đôi mắt cô lưng tròng những giọt nước mắt. Cô ôm chầm lấy Del và xúc động:
-Em chắc chắn sẽ làm như thế! Sẽ làm như thế!
Tôi nhìn hai người họ gần như nín thở. Tốt quá rồi! Del đã tìm thấy tình yêu, thế là trong tương lai cậu ta sẽ bớt lạnh lùng đi chứ nhỉ? Nghĩ thế tôi cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết, định nhẹ nhàng bước đi không dấu vết thì tôi vô tình dẫm phải túi nilon kêu một tiếng “soạt”.
-Ai đó?
Tôi giật bắn mình quay lại, cả người lạnh toát. Del bước nhanh đến góc khuất chỗ tôi đang đứng. Thấy tôi, gã gần như khựng lại và đôi mắt gã thêm một lần nữa chứa sự tức giận tột đỉnh và nỗi buồn khó giấu.