Bạn đang đọc Chuyện Tình Nữ Tướng Cướp – Chương 14: Vụ tai nạn bất ngờ – Sự cố đầu tiên!
Cuối cùng mấy tiếng học căng thẳng đã trôi qua. Lũ bạn lần lượt kéo nhau ra về, Bảo Hân cũng chào tạm biệt Zuzu và mất hút sau cánh cửa.
– Mình đưa cậu về nhé !- Trong lớp giờ chỉ còn lại Nguyên Anh và Zuzu nên cô bé biết rõ Nguyên Anh đang nói chuyện với mình.
– Sao cậu biết tôi không đi xe đến trường? – Lời đề nghị của Nguyên Anh khiến zuzu cảm thấy khó hiểu.
– Thì khi sáng mình thấy cậu nhờ anh nào chở đến mà nên mình đoán chắc là bây giờ cậu không có xe về.- Nguyên Anh đưa tay lên cào cào mái tóc và cười một cách gượng gạo.
Thật lòng thì ngày nào Nguyên Anh cũng đứng trước cổng trường đợi Zuzu và lúc nào cũng lặng lẽ đi sau cô bé,chỉ tại zuzu không để ý mà thôi.
– Không cần ! GiỜ tôi sẽ gọi bác tài đến đón nên cậu không cần phải lo.- Vừa nói zuzu vừa rút chiếc Iphone trắng của mình ra và bấm số, nhưng chưa kịp thực hiện các thao tác thì điện thoại zuzu lại rung lên.
– ( Là Ren ! Có việc gì thế nhỉ? ) – ý nghĩ đó vừa thoáng qua trong đầu zuzu và bị cắt đứt khi…
– Em nghe ! Anh gọi em có gì không? – Zuzu tỏ ra hơi thắc mắc.
– Em làm gì mà lâu thế? Anh đợi em nãy giờ nè. Trời nắng đổ lửa luôn, em mà không nhanh ra là chắc anh say nắng luôn đó.
– Trời ! Cái anh chàng này!- Vừa kịp nghe đến đó zuzu đã vội đứng dậy và xách túi chạy ra cổng. Nhưng hành động đó đã kịp bị Nguyên Anh ngăn lại bởi một cái níu tay.
– Bạn trai cậu à ?- Nguyên Anh hỏi trong sự hụt hẫng.
– Chuyện của tôi cậu quan tâm làm gì? – Hất phăng tay Nguyên Anh ra zuzu xách túi đi thẳng.
Chắc hẳn không ai có thể ngờ rằng cuộc nói chuyện vừa rồi của Nguyên Anh và zuzu lại được diễn ra dưới sự chững kiến của cặp mắt thứ ba. Một ánh mắt đang nảy lửa và dường như nó muốn thiêu rụi tất cả , thiêu rụi cái tình cảm khờ dại mà nó đã âm thầm nuôi lớn dần qua năm tháng.
– Tau sẽ không tha thứ ày ! Hãy đợi mà xem.- Rồi cái bóng người ấy cũng khuất dần sau dãy hành lang và đóng lại bức màng bí ẩn…..??..?
……………..
Ngoài cổng trường.
– Anh đợi em lâu rồi hả? Em không biết anh lại đợi em như thế này! – Zuzu nhìn khuôn mặt nhuể nhoại mồ hôi của Ren mà trong lòng cảm thấy có chút gì đó thương thương. Chắc có lẽ chính cô bé cũng không hiểu vì sao mình lại có cái cảm giác như thế nhưng thời gian qua đi nó sẽ cho ta câu trả lời hoàn chỉnh nhất…
– Lên xe đi ! Anh chở em về !- Ren vội vàng đưa cho Zuzu cái nón bảo hiểm đang cầm trên tay.
Trên đường.
Dưới cái nóng như đổ lửa của buổi trưa, Ren chở zuzu men theo con đường quen thuộc về nhà cô bé. Nhưng tự dưng sao hôm nay zuzu lại thấy con đường này có cái gì lạ quá, cũng hai hàng cây bên đường, cũng mấy thảm cỏ xanh,nhưng ngày thường sao cô bé lại không nhận ra chúng có vẻ đẹp mê người nhỉ.? Mà cũng không biết vì sao tim của zuzu hôm nay lại làm việc vượt năng suất nữa. Nó đập nhanh hơn ngày thường, và zuzu cảm nhận được cả người đang nóng dần lên.
Sao thế nhỉ?….
Ai mà biết?…..
Bạn hỏi tôi?…………
Tôi sẽ trả lời nhưng hãy kiên nhẫn đợi nhé !
– Anh còn nhớ đường nhà em à? Câu hỏi của zuzu phá tan bức tường im lặng nãy giờ.
– Nhớ chứ! Cũng dễ tìm mà.
– Thế sao anh đợi em ?
– Ừ! Anh …thì ….- Khi Ren chưa kịp trả lời thì sự cố ngoài ý muốn xảy ra.
– Ren cẩn thận chiếc xe ..kia …kìa ! -Zuzu hoảng hốt và hét toáng lên khi thấy một chiếc xe trong hẻm đang phóng ra với tốc độ khá khủng.
– Á….Á….A…..! – Đó là những tiếng la thất thanh của zuzu khi cô bé thấy Ren dường như gần mất tay lái..Theo phản xạ tự nhiên zuzu ôm chầm lấy Ren , nhắm nghiền mắt lại giao phó tính mạng của mình cho Ren và không còn biết chuyện gì xay ra nữa.
Sau một hồi loạng choạng cuối cùng chiếc xe cũng lấy lại thăng bằng, Ren dừng hẳn xe lại và quay lại nhìn theo chiếc xe đang chạy ngược chiều phía trước. Một tên ngồi sau ,tóc nhuộm đỏ và hai cánh tay xăm toàn những hình quái dị quay lại nhìn Ren cười và đưa ngón tay lên có ý ra hiệu : .
– Đúng thật là ! Em không sao chứ zuzu??- Ren vội hỏi thăm khi thấy zuzu đang ngồi bất động phía sau. Và rồi…..
Ren nhìn xuống tay zuzu…..
Zuzu cũng nhìn xuống tay của mình ……
Im lặng……
Rồi trong tích tắc zuzu vội rút tay ra, thì ra nãy giờ zuzu vẫn ôm Ren như thế, ôm rất chặt.
Im lặng…..?..?
Chẳng ai nói gì nhưng dường như ta thấy được nụ cười vừa mới thoáng qua trên môi Ren, nhanh thôi ,nhưng nụ cười đó dường như đang thú nhận một điều gì đó.
Còn về phía zuzu, trong người cô bé bây giờ cái cảm giác nóng rát dưới cái nóng oi ỏi dường như đã bị đóng băng khi cả người cô bé đang dần toát ra mồ hôi lạnh.
– Đi tiếp nhé! – Đó là đề nghị của Ren khi anh thấy zuzu có vẻ bối rối.
– Dạ ! – Thế là cuộc hành trình bị gián đoạn lại được tiếp tục.
Hai con người, trên một chiếc xe, tuy luôn giữ khoảng cách nhưng dường như trái tim họ đang dần tìm nhịp đập của nhau.
Còn lâu nữa không nhỉ? ………………….
Một ngày em nhận ra,
Từ cái ngày anh đến.
Trái tim mình thay đổi,
Đập mỗi ngày nhiều hơn…..( phuongyomi)