Đọc truyện Chuyện Tình Như Huyền Thoại – Chương 7
Bốn người – Jack Figg, Gideon Harte, Evan Hughes và Desmond O�Neill – đi chậm rãi quanh khuôn viên tòa nhà. Jack có đám khán giả không thể rời đi được, và ông nói về vấn đề ông thích nhất: an ninh.
– Từ lâu nay, ở đây chỉ có máy báo động khi có trộm thôi, vì lúc nào cũng có rất nhiều người chung quanh, Wiggs và các công nhân làm vườn, những người làm việc ở chuồng ngựa, Joe và nhân viên làm việc về đất đai. Nhưng bây giờ thời thế khác rồi. Chúng ta đang sống trong thời đại nguy hiểm. Nước Anh đã thay đổi và không thay đổi theo chiều hướng tốt.
– Điều ông nói thật đúng, – Gideon đáp. – Ở biệt thự Allington Hall cũng lâm vào hoàn cảnh như thế này. Bố tôi cũng không có hệ thống an ninh kỹ càng, ngoài hệ thống báo động có trộm. Quả đúng như ông nói, người ta đã quá lơ là trong việc bảo vệ an ninh cho nhiều thứ… Ví dụ như bầy ngựa có giá trị chẳng hạn.
Desmond nói:
– Cậu Winston đã nói về vấn đề an ninh với bố. Tôi đã nghe hai người lải nhải nói mãi về vấn đề này các đây mấy tuần rồi. Nhưng tôi nghĩ bố và cậu Winston rất tin tưởng, họ sống trong thời đại vua David.
Gideon bật cười.
– Có lẽ cậu nói đúng khi nhìn vào nhà họ. Nhưng tôi biết chắc chắn là bố cậu rất chú trọng đến vấn đề an ninh tại các khách sạn O�Neill, và chắc chắn bố tôi cũng nghĩ vấn đề an ninh là vấn đề ưu tiên hàng đầu dành cho các tòa soạn báo chí, các mạng lưới truyền hình và các đài phát thanh của chúng tôi. – Anh nhìn qua Jack. – Bây giờ tôi thuê ông lắp ráp ngay hệ thống bảo vệ an ninh ở Allington Hall. Và tôi muốn ông giải quyết ngay tại các văn phòng báo chí, các phòng quay truyền hình và các đài phát thanh. Ông phải bảo đảm là chúng tôi có hệ thống an ninh sớm nhất.
– Xin cám ơn lòng tin của anh, Gideon, – Jack nói, – nhưng tôi còn phải thuê các công ty ở ngoài, nếu việc này tốt đẹp. Dĩ nhiên tôi phải làm việc với họ, giám sát họ.
Gideon gật đầu.
– Nơi ưu tiên hàng đầu bảo đảm an ninh chắc chắn là cửa hàng, – Evan lên tiếng, cười với Jack. – Và tôi nghĩ ông chịu trách nhiệm về việc này.
– Phải, khi tôi chỉ huy ban an ninh tại cửa hàng bách hóa Harte, thì cửa hàng luôn luôn nằm trong danh sách ưu tiên hàng đầu.
Bỗng điện thoại di động của Evan reo lên. Đưa máy lên tai, cô nói: – Alô?
– Chào, Evan cưng, bố đây, – Owen nói.
– Chào bố! Nghe giọng bố tuyệt quá. – Khi nói, cô nhìn Gideon, cười toe toét và đi đến ngồi trên bức tường đá xây không cần vữa. Cô nhìn ba người đàn ông vừa đi vừa nói chuyện hăng say.
– Con rất nôn nóng chờ bố đến đây. Con mong sao chóng gặp bố mẹ, – cô nói tiếp.
– Bố mẹ đã đến đây rồi, cưng à, – ông Owen đáp, vừa cười vui vẻ.
– Thế à! Tại sao bố mẹ không nói cho con biết bố mẹ đến sớm hơn? – Cô thốt lên, ngạc nhiên nhưng không để lộ ra ngoài quá đáng. – Bố đến London khi nào?
– Tối thứ tư. Ba ngày rồi. Bố quyết định thay đổi ngày đi, để nghỉ ngơi ít hôm cho quen múi giờ ở đây trước khi đi đây đi đó. Vả lại, bố mẹ muốn gặp con hôm nay nếu con bằng lòng. Mẹ con rất muốn xem căn hộ mới của con, và bố cũng vậy. Bố mẹ định chuẩn bị để gặp con đây.
– Ồ, con rất sung sướng nếu gặp bố mẹ ngay, nhưng hiện con không ở London mà đang ở tại Yorkshire.
– Ồ, con làm việc ở đấy à? – Ông hỏi.
– Không, hôm nay không làm việc, thứ Bảy không làm việc. Con đến đây để nghỉ vài hôm, và còn ở lại đây cho đến thứ Tư tuần sau, vì con phải giúp India một vài công việc tại cửa hàng bách hóa ở Leeds. Chắc phải đến thứ Năm, khi con về, mới gặp bố mẹ được.
– Ra thế. – Ông nói, giọng có vẻ thất vọng. – Bậy quá, cưng. – Ông nói thêm. -� Vậy thứ Năm sẽ gặp con.
– Con xin lỗi bố. Con vạch kế hoạch làm việc theo ngày bố định đến trước kia. Chà, con không biết bố thay đổi ngày đến… – Cô dừng lại nửa chừng và tự hỏi không biết thu xếp chương trình làm việc có được không. Nhưng cô nghĩ không thể thay đổi được, không dễ dàng gì.
– Evan, mẹ con muốn nói chuyện với con đây.
– Xin bố đưa máy cho mẹ. – Một lát sau, cô nói: – Chào mẹ, con rất sung sướng khi nghe giọng mẹ. Mẹ khỏe không?
– Độ này mẹ rất khỏe, Evan à, – mẹ cô đáp, giọng ấm áp, thân thương. – Mẹ nghe nói con không ở London.
– Phải con đang ở tại Yorkshire. Con cứ tưởng bố mẹ tuần sau mới đến.
– Mẹ biết, mẹ biết. Mẹ nói với bố có lẽ con bận việc, nhưng con đừng lo gì cho bố mẹ. Khi nào con về đây, bố mẹ sẽ gặp con. Thế nào chúng ta cũng gặp nhau.
– Đương nhiên. Mẹ này, khách sạn có đẹp và dễ chịu không? Chắc George và Arlette đối xử với bố mẹ rất dễ chịu.
– Phải. Họ rất nhớ con khi con dọn đi chỗ khác. Nhưng mẹ không trách con đâu, có chỗ ở riêng cho mình thì tốt hơn, phải không Evan?
– Dạ phải. – Cô cười. – Ôi mẹ, bây giờ biết bố mẹ đã đến rồi, con rất nôn trở về thành phố. – Cô nói thành thật, và cô rất sung sướng khi nghe mẹ cô nói rất bình thường. Cô chỉ cần nghe được từ ấy thôi. Bình thường. Và hạnh phúc nữa. Thực vậy, được hạnh phúc là tốt. Vì bà thường lo buồn. Hai mẹ con nói chuyện thêm vài phút nữa và sau khi hứa sẽ gọi điện đến khách sạn vào ngày mai, Evan tắt điện thoại di động. Cô vội vàng đi theo Gideon và những người khác, tất cả đang đi ra phía cổng trước.
Thực vậy, cô rất sung sướng vì bố mẹ cô đã đến London. Cô đã xa bố mẹ từ tháng Giêng, và bây giờ đã tháng Tám. Trong tám tháng trời, cuộc đời cô đã thay đổi biết bao nhiêu. Và nói tóm lại là cô đã thay đổi. Cô đã thành người khác. Cô nôn nóng muốn gặp bố mẹ, nhưng đồng thời cô cũng hơi lo sợ. Mặc dù cô và Robin đã đồng ý với nhau, chỉ mới cách đây hai hôm thôi, rằng cô sẽ không nói cho bố cô biết về ông, nhưng có rất nhiều chuyện cô phải bàn với bố. Những chuyện rất khó nói.
° ° °
Tessa đứng nơi cửa sổ phòng ngủ, mắt nhìn Jack Figg. Ông ta đang đứng nói chuyện với Gideon, làm điệu bộ và nói với Desmond, cậu ấy đi với họ.
Nàng đoán họ nói chuyện về vấn đề an ninh. Từ khi Adele bị biến mất vào hôm thứ Tư, Jack đã đem đến một số chuyên viên.Trong mấy ngày vừa qua, nhiều người đào bới, đặt dây cáp, ráp máy camera và máy quan sát cùng nhiều thiết bị máy móc khác. Linnet nói họ bị cả một đạo quân xâm nhập, và nàng cũng thấy như thế. Cả khuôn viên của biệt thự bị phân chia thành nhiều phần, nhưng nàng không quan tâm đến việc lộn xộn này. Khi họ đi rồi, chắc nhà cửa lại đâu vào đấy. Wiggs đã nói với Linnet và nàng đừng lo về việc này. Cho nên nàng không lo. Nàng tự nhắc nhở rằng, điều quan trọng nhất là sẽ không có kẻ gian phi nào lọt vào được Pennistone Royal.
Quay lại khỏi cửa sổ, Tessa đi đến phòng khách nhỏ nằm bên cạnh phòng ngủ. Nàng nhìn quanh căn phòng, lòng khoan khoái như mọi khi nàng vào căn phòng thân thương này. Tường phòng sơn màu vàng nhạt, màn may bằng vải dệt ở Jony màu vàng đỏ và có ghế ngồi nhỏ êm ái bên cạnh lò sưởi được bọc nệm bằng vải hoa màu vàng trắng. Căn phòng sáng sủa vui tươi này là phòng của nàng từ khi còn nhỏ, và bây giờ vẫn là nơi trú ẩn an toàn của nàng.
Nàng dừng lại trước tấm gương soi từ thời Victoria treo trên tường, nhìn bóng mình trong gương và cảm thấy mắt thâm quầng. Vì mấy ngày qua nàng không ăn, mặt mày hóp lại, trông căng thẳng. Chỉ có mái tóc màu vàng pha bạch kim là đẹp như trước mà thôi.
Tessa rời khỏi tấm gương soi, nàng thởi dài, đến ngồi vào bàn làm việc, cái bàn đóng theo kiểu Pháp, kê ở chỗ cũ từ lâu nay. Bên cạnh ngọn đèn lớn bằng sứ màu vàng là tấm ảnh chụp Adele mới đầu mùa hè này. Nàng đưa tay sờ vào tấm ảnh. Lòng nàng dâng lên tình thương con vô bờ, và cảm thấy con gái nàng là thứ quý giá nhất, có lẽ nàng thương con hơn bất cứ cái gì trên đời này.
Việc Mark bắt cóc Adele đã thay đổi nàng mãi mãi. Nàng nhận thấy nàng đã thay đổi trong thời gian mấy giờ con nàng mất tích. Bây giờ nàng nhận ra rằng nàng phải đánh giá toàn bộ cuộc đời nàng, phải thay đổi quan niệm về giá trị của cuộc sống. Cuộc sống của nàng sẽ phải thay đổi. Nàng không muốn hy sinh hạnh phúc của con để giành sự nghiệp cao sang. Bỗng niềm mơ ước một ngày nào đấy sẽ làm chủ cửa hàng Harte tan biến mất trong lòng nàng. Ít ra là bây giờ. Có lẽ khi mọi việc đã ổn định rồi, khi Mark đã bị bó tay bó chân, thái độ của nàng sẽ đổi khác, những nàng tin chắc rằng…
Bỗng tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên, cắt đứt dòng tư tưởng của Tessa và nàng lên tiếng:
– Mời vào!
Cửa mở, mặt Elvira hiện ra:
– Xin phép nói chuyện với bà được không, bà Longden?
– Dĩ nhiên được, Elvira. – Bỗng nàng thấy chị vú em đến một mình, nàng hỏi: – Adele đâu?
– Cô bé bình an, thưa bà Longden, hoàn toàn bình an. Cô bé ở với Margaret ở dưới bếp, đang mở tiệc trà chiêu đãi các con búp bê.
– Tôi xin lỗi, Elvira, chị phải nói cho tôi biết chị đã giữ nó. – Tessa gượng cười. – Tôi thật là đồ hoang tưởng.
– Không, bà không phải thế đâu. Nhưng việc bà lo sợ cũng tự nhiên thôi, phải không? – Elvira đến đứng trước bàn của Tessa, vặn hai bàn tay vào nhau và trong có vẻ lo lắng.
– Có gì không ổn à, Elvi? – Tessa hỏi, gọt tắt tên chị một cách thân mật để cho chị yên tâm.
– Thưa bà Longden, có chuyện này tôi muốn nói cho bà biết. Sáng hôm thứ tư, sau khi rời khỏi nhà, tôi đã gặp ông Longden. Ông ấy ngồi trong xe với một người đàn ông khác, ở giữa đường, và ỗng ra dấu cho tôi dừng lại. Tôi nghĩ là ổng nhận ra xe hơi của tôi.
Tessa nheo mắt, hỏi chị ta với giọng hối hả:
– Người đàn ông kia là ai? Chị có biết người ấy không, Elvi?
Chị vú em lắc đầu.
– Không, tôi không biết, thưa bà Longden. Tôi chưa bao giờ thấy ông này. Vả lại, ông Longden chỉ chào, nói với tôi ổng đi thăm Adele và hỏi bà có ở nhà không, hay đã đến cửa hàng Harrogate rồi? Tôi nói bà ở Pennistone Royal, làm việc ở thư viện, còn Adele chơi trên hàng hiên. – Chị ta dừng lại, nước mắt chảy ra, chị dùng ngón tay gạt nước mắt. – Ước gì tôi không dừng lại. Tôi cảm thấy có trách nhiệm trong việc đã xảy ra.
– Ồ, Elvira, chị không có trách nhiệm gì hết. Việc này không phải do lỗi của chị, – Tessa đáp. – Nhưng tại sao chị không nói cho tôi biết trước? Nói tóm lại, chị về vào tối thứ tư, ngay khi ông Longden đem Adele về. Dĩ nhiên, đấy là lúc đáng nói chứ?
– Dạ phải, nhưng khi ấy bà bị dao động, mệt mỏi và tôi thì quá đau đớn, nhớ trước quên sau.
– Hôm nay là thứ Bảy rồi, Elvi.
– Tôi biết, nhưng hai hôm thứ Năm và thứ Sáu thì bà luôn luôn bận công việc với ông Figg, tôi không muốn quấy rầy bà. Tôi muốn tìm cơ hội thuận tiện, nhưng không tìm được cơ hội nào. Vả lại, xin thú thật là tôi sợ, tôi cảm thấy có tội về việc tôi đã nói chuyện với ông Longden. Và tôi nghĩ thế nào bà cũng giận tôi.
– Đừng lo sợ chuyện ấy. Bây giờ chị hãy nói cho tôi biết có phải chị nghĩ là ông Longden đậu xe ngoài đường để đợi chị hay không? Có phải là chị ông ta đợi chị ra về đúng vào giờ mà chị thường ra về không?
– Tôi không biết, thưa bà Longden, nhưng tôi có ngày nghỉ thường lệ rồi. Tôi thường ra về vào lúc mười giờ hay mười giờ ba mươi. Và ổng biết tôi nghỉ vào ngày thứ Tư, tôi thường được nghỉ vào ngày thứ Tư từ khi Adele còn nhỏ.
Tessa nghiêng đầu.
– Tôi hiểu. Thôi, bây giờ ta hãy quên việc này đi. Tuy nhiên, chị Elvira này, nếu có chuyện gì xảy ra, bất cứ chuyện gì, mà chị cho là kỳ lạ, thì chị phải nói cho tôi biết.
– Dạ thưa bà Longden. Tôi xin hứa sẽ nói. – Chị giữ em cố cười, nhưng nụ cười không hiện ra được, và chị nói thêm: – Vậy thôi, bây giờ tôi xin về lại với Adele. – Rồi không nói lời nào nữa, chị đi nhanh, ra khỏi phòng.
Còn lại một mình, Tessa cảm thấy ớn lạnh một cách kỳ lạ, và một lần nữa, nàng thấy hơi lo sợ. Rõ ràng Mark đã lập kế hoạch bắt cóc một cách rất cẩn thận, đợi Elvira trên đường, hỏi chị ta, rồi lẻn vào nhà và bắt Adele. Trong khi tên đồng lõa với gã, không biết là ai, gọi điện thoại cho nàng bằng máy điện thoại di động. Tự nhiên, nàng run lẩy bẩy, cắn môi, mắt lộ vẻ lo lắng.
Một lát sau, Tessa cố lấy lại bình tĩnh, nàng thề phải thắng Mark Longden, dù thế nào đi nữa thì việc nàng phải làm là thắng gã.
° ° °
Evan nhìn Gideon và nói:
– Bố mẹ em đến đây rồi.
Vẻ ngạc nhiên lộ ra trên mặt anh, mày cau lại, anh đáp:
– Anh tưởng tuần sau ông bà mới đến.
– Đúng thế, ông bà định tuần sau mới đến, nhưng bố nói bố muốn đến sớm để có thời gian quen múi giờ ở đây. Hiện họ đang ở tại London. Trong khách sạn. Chính bố gọi điện thoại di động cho em khi chúng ta đang đi với Jack.
Evan và Gideon ngồi nơi bộ bàn sắt dưới gốc cây sồi già. Gideon để ly rượu vang trắng xuống mặt bàn, nghiêng người tới trước qua chiếc bàn và hỏi:
– Vậy anh sẽ gặp bố mẹ em chứ? – Anh nhướng cặp lông mày màu hung khi hỏi. Khi cô không trả lời liền, anh hỏi tiếp: – Anh sẽ đến gặp bố mẹ em chứ?
– Dĩ nhiên. Nhưng em nghĩ để em gặp hai ông bà trước đã. Vào thứ Năm, khi em về lại London. Đã tám tháng rồi, có rất nhiều chuyện đáng nói, và em nghĩ để em gặp hai ông bà một mình trước thì tốt hơn. – Mặc dù Evan nghĩ rằng hai ông bà có thể chưa muốn gặp anh, nhưng cô không nói ra.
– Anh hiểu, – Gideon đáp, rồi nói tiếp thật nhanh: – Báo cho em biết là anh sẽ đưa ba người đi ăn tối vào tối thứ Sáu, hay ăn trưa vào thứ Bảy, ăn ở tiệm ăn nào thật ngon. – Anh nói bằng một giọng miễn bàn và nhìn cô đăm đăm. Ánh mắt của anh có vẻ cương quyết.
– Thế thì tuyệt quá, – Evan trả lời nho nhỏ, cô nhận ra giờ giấc anh mời rất thuận lợi, dễ chấp nhận.
Gideon cảm thấy có phần hơi buồn lòng vì thái độ thiếu nhiệt tình của cô. Bỗng anh đưa tay nắm tay cô, cặp mắt xanh nhìn xoáy vào mắt cô. – Evan, anh rất yêu em, anh biết anh đã nói nhiều lần với em như thế rồi.
– Em biết.
– Còn em thì sao? Em đối với anh như thế nào?
– Em yêu anh, Gideon, – cô đáp, giọng thân mật. – Chắc anh biết em yêu anh.
Anh nhận thấy cô thành thật, nên vui thích, mỉm cười, bóp mạnh tay cô.
– Anh muốn sống mãi suốt đời bên em. Anh không biết em có biết anh muốn cưới em hay không. Anh biết anh đã nói với em nhiều lần rồi, nhưng anh vẫn muốn hỏi lại… Evan, xin em vui lòng lấy anh.
Cô chỉ ngần ngừ một thoáng rồi đáp:
– Vâng, em sẽ lấy anh, Gideon.
– Khi gặp bố mẹ em, chúng ta hãy thưa với hai người. Rồi chúng ta chính thức công bố và anh sẽ điện thoại cho bố mẹ anh ở New York biết tin vui. Chúng ta hãy đính hôn với nhau. – Không đợi cô trả lời, anh cười toe toét và nói tiếp:
– Anh phải thú thực với em điều này, anh đã mua nhẫn đính hôn lâu rồi.
– Anh mua rồi à? – Cặp mắt màu xanh xám của Evan sáng lên long lanh, cô bật cười. – Chà, anh tin tưởng quá nhỉ, phải không? – Giọng cô trêu chọc.
– Anh chỉ hy vọng thôi, em yêu. Anh chỉ hy vọng thôi. Nhưng bây giờ chưa trao cho em được, rủi thay anh đã để quên ở Allington Hall rồi.
– Tốt, biệt thự ấy ở Yorkshire thôi, – cô châm biếm.
– Tối nay anh sẽ trao cho em, và tuần sau chúng ta nói với bố mẹ em nhé? – Anh đề nghị.
Evan hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra từ từ.
– Em sẽ nói cho bố mẹ em khi chúng ta ăn tối, nhưng em vẫn lo về ông Robin và bố. Em chưa biết phải giải quyết vấn đề này ra sao. – Cô cau mày, lắc đầu, tìm lời lẽ để diễn đạt điều cô suy nghĩ. – Em đang lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, việc nói với bố rằng của ông không phải là bố ruột, sẽ là…
– Đừng nói làm gì, chúng ta đừng gây ra nhiều chuyện bối rối, – Gideon vội vã nói. – Việc đính hôn của chúng ta không dính dáng gì đến ông Robin, bố em và ông Richard Hughes.
– Có dính dáng chứ, vì bố em…
– Evan, xin em đừng nêu vấn đề chúng ta có quan hệ họ hàng ra để làm gì. Bà ngoại Elizabeth của anh với ông nội Robin của em là anh em, nhưng vấn đề không đáng quan ngại. Theo phả hệ thì chúng ta sẽ thấy rằng chúng ta là anh em họ đã xa mấy đời rồi. Có sao đâu. Trên đất nước này, luật pháp cho phép anh em cô cậu ruột lấy nhau, vậy chúng ta lấy nhau là rất hợp pháp. Và anh không tin chuyện các bà cổ hủ thường cho rằng con cái của các cặp vợ chồng có bà con với nhau sẽ không được lành mạnh. Bố mẹ anh là anh em họ đấy, nhưng Toby, Nathalie và anh hoàn toàn lành mạnh. Em chưa gặp Nat lần nào, hiện chị ấy đang ở bên Úc. Nhưng em cứ tin lời anh đi, chị anh hoàn toàn khỏe mạnh như Toby và anh.
– Ồ, Gid đừng giận, xin anh đừng giận. Em yêu anh và chuyện bà con không ăn nhằm gì hết. Em rất muốn lấy anh. Chỉ có điều là bố em có vẻ không ưa gia đình Harte, và em muốn tìm hiểu nguyên nhân. Anh không hiểu hay sao?
– Hiểu, anh hiểu chứ. Anh biết việc bố mẹ anh thích em là điều rất quan trọng, mà họ thích. Thực vậy, họ chấp nhận em. Tuy nhiên, xin em nhớ rằng, cho dù họ không thích em thì anh vẫn cưới em. Họ không sống cuộc đời của anh, và anh không cho phép họ tác động đến việc anh chọn vợ. – Anh cau mày, mắt nhìn chằm chằm vào mặt cô và nói tiếp: – Em không nghĩ như anh à? Chắc em tin vào sự lựa chọn của em chứ?
– Đương nhiên là em tin, và em là người độc lập. Nhưng em muốn biết tường tận nguyên do khiến cho bố em không ưa gia đình Harte, cho nên xin anh vui lòng chấp nhận điều này. Cuối cùng, dù ổng nói gì, và dù mẹ em nói gì, em cũng không thay đổi quyết định. Em sẽ lấy anh. – Trước đó một lát, Gideon đã buông tay cô ra, bây giờ thì Evan nắm tay anh. – Em tin như thế, Gideon à.
– Thật chứ? Vậy xin em đừng giữ kín chuyện này nữa.
– Em nghĩ vấn đề cần phải giải quyết trước tiên là sự khác biệt về giai cấp. Tiền bạc, uy thế, giáo dục, quá khứ gia đình, những thứ như thế. Cuộc sống của anh khác với của em. Đấy, gia đình em trước đây cũng như hiện tại không đến nỗi nghèo sát đất. Nhà không có của ăn của để, nhưng các em gái của em và em không cần nhiều nhu cầu. Chúng em chỉ cần áo quần bình thường là được, chỉ cần hàng năm được đi nghỉ hè, và chúng em đã được đi học tại những trường tốt. Nhưng trong óc bố em, em xuất thân từ một thế giới khác với thế giới của anh, Gideon à, ông tin rằng mối liên hệ giữa chúng ta không tránh khỏi tan vỡ, và kết quả là em sẽ mang lấy đau khổ vào thân. Nói tóm lại, em nghĩ là ông tin rằng em không xứng với anh, em không có gia đình môn đăng hộ đối với anh.
Gideon kinh ngạc. Cuối cùng anh nói bằng giọng rất bình tĩnh:
– Ông có vẻ có rất nhiều thành kiến, Evan à. Và có phần cổ hủ.
– Bố đúng là lạc hậu. Bướng bỉnh và bảo thủ. Phải, anh nói đúng, bố em rất có thành kiến.
– Còn mẹ em thì sao? Bà sẽ có phản ứng ra sao khi biết chúng ta đính hôn với nhau?
– Em không biết. Em nghĩ là nếu bà biết em được hạnh phúc, thì chắc bà sẽ rất vui mừng. Nhưng nói thật với anh, thỉnh thoảng em nghĩ em không hiểu mẹ em rõ lắm. Từ nhiều năm rồi… bà bệnh hoạn, mắc chứng trầm cảm, khiến cho tình mẹ con không được thắm thiết, vui vẻ. Khi em khôn lớn, em thiếu tình thương của mẹ, và em rất tiếc việc này. Em ước chi được gần gũi mẹ em nhiều hơn. Thật vậy.
– Anh hiểu điều này. Sáng nay em có nói gì với bà không? – Anh hỏi.
– Bố đã đưa máy cho mẹ nói chuyện với em, và anh biết sao không? Em thấy bà khác trước. Nghe bà nói, có vẻ như bà là người bình thường, không có dấu hiệu gì cho thấy là người trầm cảm, ít ra giọng nói của bà không như thế và em thấy bà có vẻ đang hạnh phúc. Em nhớ trước đây bà không bao giờ có vẻ được hạnh phúc như thế. Em ngạc nhiên vô cùng. Nhưng em sung sướng khi biết bà hạnh phúc.
Gideon thấy câu nói cuối cùng của cô rất buồn, nên anh không nói được nên lời trong một lát. Một người sống cả đời trong cảnh bệnh hoạn như thế, sống cảnh bị gò bó trong nỗi đau đớn của mình như thế thì khủng khiếp biết bao. Bỗng anh cảm thấy lòng thương cảm cho Evan dâng lên, anh nói:
– Chắc thời thơ ấu của em khó khăn lắm, Evan. Anh rất buồn cho em.
Im lặng một lát. Evan ngước mắt nhìn Pennistone Royal, ngôi nhà uy nghi hùng vĩ nằm trên đỉnh đồi, nghĩ đến thời thơ ấu của cô ở Connecticut có bố cô, và dĩ nhiên có bà nội cô, hai người rất hợp với cô.
Mặt Evan bỗng tươi lên, cô nói:
– Luôn luôn có bà Glynnis. Bà nội em lúc nào cũng sẵn sàng thương yêu em. Chính bà nuôi nấng dạy dỗ em, và bà thật tuyệt vời.
– Anh cam đoan bà rất tuyệt vời. Và đẹp nữa, theo tấm ảnh mà em đã đưa cho anh xem sáng nay thì bà thật quá đẹp. – Gideon nói nho nhỏ.
Evan gật đầu.
– Thật đáng ngạc nhiên khi thấy ông Robin cất tấm ảnh lâu như thế.
– Rõ ràng ông quá yêu bà rồi, cưng à, như anh yêu em vậy. Anh muốn chúng ta đi về Allington Hall để làm tình.
Cô cười, lắc đầu.
– Em cũng muốn, nhưng chúng ta không thể về được.
– Anh nhận thấy thế. Anh nghĩ chắc chúng ta phải ở lại đây để ăn cơm với Tessa.
– Phải và với Jack Figg. Chỉ có bốn chúng ta.
– Ồ, thế Linnet và India đâu rồi?
– Linnet nói với em, cô ấy đi đến cửa hàng ở Harrogate, rồi sau đó đi gặp ngày Ronald. Julian đưa ông ấy từ London đến, nhưng ổng có vẻ không được khỏe. Cô ấy sẽ đi ăn trưa với họ, còn India thì đi gặp người bạn.
– May mà còn Jack ở đây, ông ấy là người bạn tuyệt vời. Tessa cau có, khó nuốt nổi. Luôn thể hỏi em, cô ấy khỏe không? Anh đoán tình hình hôm thứ Tư chắc gay cấn lắm.
– Đúng. Như em đã nói cho anh nghe, cô ấy đau khổ. Có nhiều lúc em tưởng cô ấy ngất xỉu vì lo sợ. Hôm qua cô ấy có vẻ đỡ hơn nhiều, nhưng rất lặng lẽ. Hình như cô ấy thay đổi từ tình trạng lo lắng sang lơ đãng. Linnet cho rằng cô ấy đã thay đổi nhiều trong ba ngày qua, nhưng em không biết có đúng thế không.
– Anh hy vọng đúng thế thì tốt hơn, – anh đáp ngắn gọn.
Họ lặng lẽ uống một lát, rồi Gideon nói:
– Đến lúc chúng ta phải đi rồi. – Họ đứng dậy, lấy ly không, từ từ đi lên đồi. Trời vẫn còn nóng nhưng không oi bức, bầu trời trong xanh, ánh nắng lấp lánh tạo cho ngày tháng Tám bầu không khí huy hoàng rực rỡ.
Gideon liếc mắt nhìn Evan, anh thấy cô trẻ trung, tươi mát trong chiếc áo vải ngắn không có vai và đôi xăng-đan. Cô không trang điểm nhiều mà chỉ tô một ít son lên môi, và trông cô bỗng có vẻ yếu đuối, dịu dàng. Anh muốn che chở cô, lo lắng cho cô. Anh không thể nào không nghĩ rằng, chắc cô đã có thời thơ ấu rất kỳ lạ. Nhiều lần cô đã bày tỏ nỗi lo sợ về việc sẽ bị di truyền căn bệnh của mẹ cô. Nhưng sau tám tháng, anh tin chắc cô sẽ không bị di truyền căn bệnh khó chịu ấy. Anh chưa bao giờ gặp người phụ nữ nào như cô. Cô có nhiều đức tính đáng yêu, cô thông minh, cẩn thận và quan trọng nhất là cô có tính hài hước.
Còn về phần Evan, cô cũng nghĩ về mẹ cô, lòng tự hỏi không biết cái gì đã làm cho bày thay đổi như thế, cái gì đã làm cho bà có vẻ… lạc quan. Không có từ nào thay cho từ này để nói về bà. Cô nghĩ đến bố cô nhiều, cô sợ không dám nói cho ông biết chính ông là người trong gia tộc Harte, cô là người có dòng máu nhà Harte, và cô có ý định lấy một người trong gia tộc Harte. Mình sẽ gặp rắc rối với bố, cô nghĩ, nhất là về chuyện Gideon.
Cô nhìn trộm anh, lòng cô rung động. Anh rất dễ thương, rất tốt, chưa bao giờ cô gặp người đàn ông nào như anh, đó là chưa kể trông anh duyên dáng, đẹp trai với mái tóc màu vàng hung và cặp mát xanh lục. Màu mắt của b à Emma Harte, cô nghĩ, giống như màu mắt của Linnet và của bố cô. Bố cô là người có dòng máu họ Harte hoàn toàn, còn cô lại có một nửa của họ Harte, nhưng như vậy có sao đâu. Cô rất yêu anh, cô quyết định sẽ lấy anh, cho dù bố cô nói gì thì nói. Phải, mình đã quyết định dứt khoát rồi, cô nghĩ, ít ra là về chuyện lấy Gideon, và cô cười với mình.
° ° °
– Bà ở đâu không thấy, bà Emma? Bố tìm bà khắp nơi. Tìm về chuyện áo quần của phu nhân Hamilton. – Ngài Ronald Kallinski vừa nói vừa sửa lại cặp kính mắt và nhìn đôi nam nữ đứng trước mặt ông. Mặt trời ở phía sau lưng họ, nên ông không trông thấy rõ họ; ông nhấp nháy mắt nhiều lần, nhìn người đàn bà trước tiên, rồi nhìn người đàn ông sau.
– Anh đấy à, Michael? Anh làm gì với bà Emma đấy? Anh làm cho bà trễ việc hết.
– Cháu là Julian, ông nội à, chứ không phải bố cháu. Còn đây là Linnet, hôn thê của cháu, chứ không phải bà Emma. Ông nội à, chắc ông biết Linnet, cô ấy là con gái của Paula, chắt ngoại của bà Emma. Chúng con đã đính hôn, ông nhớ không?
– Nhớ, – ông già thờ ơ đáp, ngồi thẳng trên ghế nệm dài.
– Con nghĩ chắc ông đang mơ màng ngủ, ông nội à, và chắc có lẽ ông đang mơ, mơ về ngày xưa, phải không? – Julian cười nhìn ông.
Ngài Ronald lại nháy mắt, nhìn đôi nam nữ.
– Dĩ nhiên là cháu Julian và Linnet! Chắc ông mơ màng về quá khứ. Khi người ta đã trên chín mươi, ai cũng mơ m àng như thế hết, ai cũng sống bằng kỷ niệm hết. Chắc cháu biết ông là người cuối cùng, ngoại trừ Bryan O�Neill, ông nội của Linnet và Edwina, Robin và Elizabeth. Còn tất cả những người khác đều ra đi hết rồi. Phải, ông là một trong những người sau cùng.
– Đúng thế, nhưng ông còn rất khỏe, – Julian nói, giọng trấn an, ra dấu cho Linnet đến ngồi bên cạnh Ngài Ronald trên ghế nệm dài. Anh ngồi xuống chiếc ghế trước mặt họ, anh lo cho ông nội anh, người mà anh rất gần gũi.
Ngài Ronald quay qua nhìn Linnet, và nói bằng một giọng có vẻ hết sức ngạc nhiên:
– Nhưng lạy Chúa, Linnet, cháu giống bà ấy quá! Khi nhìn cháu ông tưởng như đang nhìn một bóng ma, như thấy bà ấy hiện hồn.
– Cháu biết, thưa ông cậu Ronnie, mọi người đều nói thế với cháu. – Cô cười với ông rồi nói tiếp. – Julian và cháu sẽ đi ăn trưa với ông và nói cho ông biết về chương trình đám cưới của bọn cháu.
– Mặc dù ông đi đứng hơi lập cập, nhưng ông vẫn đến dự đám cưới! – Ngài Ronald nói bằng một giọng mạnh mẽ. – Cháu cứ tin chuyện ấy đi. Ông chưa chịu chết đâu. Ông còn nhiều việc phải làm. – Ông cười. – Thấy hai cháu lấy nhau là ông quá vui rồi. Emma thường mơ đến chuyện người trong dòng họ Kallinski và dòng họ Harte lấy nhau. Và dù sao, bà cũng muốn gặp người trong dòng họ O�Neill nữa. Ba dòng họ được bà bắt đầu kết hợp, là David Kallinski và Blackie O�Neill.
– Và ông đừng quên cháu cũng thuộc dòng họ O�Neill, – Linnet nhắc ông. – Cho nên Julian và cháu sẽ nối ba dòng họ vào nhau khi chúng cháu kết hôn với nhau.
Ông gật đầu. – Thế là tuyệt vời, cưng à. Và ngày nào làm đám cưới? Lần trước ông hỏi, cháu nói cháu không biết. Julian, cháu biết chưa?
– Bọn cháu chưa định ngày, ông nội à. Nhưng có lẽ chúng cháu sẽ tổ chức đám cưới vào tuần đầu tiên của tháng Mười Hai, có lẽ vào ngày thứ Bảy đầu tiên. Vài ngày nữa chúng cháu sẽ có quyết định dứt khoát.
– Và các cháu sẽ làm đám cưới ở đâu? – Ông hỏi, cười tươi với họ. Gặp hai người, ông rất vui. Chỉ có tuổi trẻ mới giữ cho người ta trẻ trung.
– Mẹ cháu muốn làm đám cưới tại nhà thờ ở làng Pennistone Royal, nhưng bây giờ chúng cháu chưa chắc chăn về việc này… Chắc chúng cháu phải mời nhiều người. Cho nên bố cháu có ý định sẽ làm đám cưới ở Giáo đường Ripon.
– Ái chà, giáo đường này lớn lắm và rất đẹp. Linnet này, bố cháu hát bài “The Minstrel boy” (Anh chàng hát rong) ở đấy lâu, lâu lắm trước khi cháu chào đời.
– Dạ, – cô nói nho nhỏ, – hát vào dịp đám tang của bà Emma, phải không? Ổng có nói cho cháu biết một lần.
– Ái chà, đúng thế. Julian, bố cháu đâu rồi? Ông tưởng bố cháu đến đây vào cuối tuần này chứ.
– Đúng thế. Bố cháu dặn cháu nói cho ông biết, ổng sẽ đến đúng vào giờ ăn tối, ông nội à. Bây giờ, ông đã muốn vào ăn trưa chưa? Khi chúng cháu đến, Mary nói khi nào ông muốn ăn là chúng ta vào ăn.
– Tốt, vậy tại sao ta không ăn? Chúng ta hãy đi ăn để sống và chuẩn bị dự lễ cưới sắp đến của cháu. – Ông cụ nhìn hai người, cười rất dễ thương. – Ông nghĩ là cháu phải giúp ông đứng dậy, – ông nói, nhìn đứa cháu nội. – Xương cốt ông đau nhừ. Ông nghĩ ông sống nay chết mai. – Ông cười khúc khích, rồi quay qua nói với Linnet. – Ông nội của cháu cũng thường nói với ông như thế, cho nên chắc đứng như thế.