Đọc truyện Chuyện Tình Như Huyền Thoại – Chương 19
Khi Jean Claude quay lại thư viện, Tessa đang đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài vườn. Nghe tiếng chân quả quyết của chàng gõ trên nền nhà lát gỗ, nàng quay lại nhìn chàng.
Chàng đến dừng lại bên bàn kính thấp, mắt nhìn vào mắt nàng. Chàng nhìn một lát rồi nhoẻn miệng cười.
Nàng cười lại, cảm thấy như bị thôi thúc bước đến bên chàng.
– Tôi nghĩ ta nên uống champagne, – chàng nói, lấy chai rượu trong cái xô bạc ra, Hakim đã đem xô rượu đến cách đây mấy giây. – Đây là loại Rosé Billecart-Salmon, loại tôi thích nhất. Rượu ngon dịu… tôi hy vọng em thích.
– Tôi thích champagne hồng, – nàng đáp, nàng đã nói thật. Đây là loại nàng thích nhất, mặc dù nàng không uống nhiều. Khi nàng đứng nhìn chàng mở chai rượu, Tessa nuốt nước bọt nhiều lần, nàng lại cảm thấy sợ sệt. Nhưng ai mà không sợ chàng? Nàng tự hỏi. Chàng là người thành thật, nổi tiếng, là người thuộc tầng lớp ưu tú của nước Pháp, và hình như là người được các tổng thống ưa thích nhất.
Ngoài chuyện này ra, Tessa nhận thấy cảm xúc đủ loại quay cuồng nhau trong lòng nàng. Điều quan trọng nhất là nàng cảm thấy lúng túng vụng về, thậm chí hơi căng thẳng khi đứng bên cạnh chàng như thế. Nàng muốn đưa tay sờ chàng, muốn chàng sờ nàng, muốn chàng ôm nàng vào lòng. Nàng muốn chàng đưa tay ôm nàng trước khi nàng làm điều dại dột.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, chàng đến đứng bên cạnh nàng, đưa ly champagne cho nàng. Bàn tay chàng chạm nhẹ vào tay nàng, nàng cảm thấy như chạm phải dòng điện. Nàng ngồi xuống ghế không nói một lời. Và nàng không khỏi thấy nụ cười thú vị nở trên môi chàng khi chàng đến rót rượu vào ly mình.
Lát sau, chàng đưa ly qua bàn salon và nói:
– Santé! (Chúc sức khỏe!)
– Santé, – nàng đáp và uống một hơi dài.
Im lặng một lát, rồi chàng hỏi:
– Tessa này… em khỏe chứ? – Cặp mắt đen, hấp dẫn nhìn nàng, đợi nàng trả lời.
Câu hỏi làm cho nàng giật mình. Nàng nhìn chàng, cau mày và trả lời thật nhanh:
– Sợ.
– Sợ tôi à? – Chàng ngạc nhiên hỏi, cau mày.
Nàng lắc đầu, thành thật đáp:
– Phải, sợ vì thành quả của anh, vì vị thế của anh ngoài đời, tôi không quen với người danh tiếng như anh.
– Nhưng tôi cũng chỉ… là người thôi. Như những người khác.
– Không, anh không như người khác. Anh rất nổi tiếng.
– Tiếng tăm đối với tôi vô nghĩa. – Chàng ngồi dựa người ra ghế, và nhìn nàng lần nữa với ánh mắt suy tư, rồi nói tiếp: – Có lẽ em bị căng thẳng, cảm thấy lúng túng. Phải, anh nghĩ em như thế, vì anh cũng thế.
– Ồ, – nàng ngạc nhiên thốt lên, nhìn chàng qua vành ly.
– Chuyện này tự nhiên thôi. Dĩ nhiên chúng ta đều có cảm giác như thế. Bỗng nhiên chúng ta ở với nhau. Chúng ta không biết giải quyết với nhau như thế nào.
– Có lẽ…
Jean Claude ngồi chồm người tới trước, mắt nhìn xoáy vào mắt nàng, chàng nói nho nhỏ, nhẹ nhàng…
– Đêm qua giữa chúng ta đã xảy ra chuyện bất thường. Trong đại sảnh nhà bà Marie Hélène, tôi đã nhìn em và em nhìn lại tôi, chúng ta đã thông cảm nhau. Sự thông cảm sâu sắc đã xảy ra giữa đàn ông và đàn bà. Chúng ta hiểu nhau thật sự. Hơn thế nữa, nếu chúng ta ở một mình với nhau, chắc tôi đã hành động cụ thể về việc này.
– Anh nói thế nghĩa là sao? – Mắt nàng dán vào mắt chàng.
– Nghĩa là tôi sẽ nói… Đến nhà với tôi.
– Đáng ra anh nên nói, – nàng đáp. – Chắc tôi sẽ đến.
– C�est dommage (Tiếc thay). – Jean Claude đưa cao hai tay theo cung cách của người Pháp, nhún vai nhẹ, cười với nàng có vẻ nuối tiếc.
– Thế tại sao anh không hỏi? – Nàng hỏi, mắt vẫn nhìn chàng đăm đăm.
Chàng không trả lời.
– Có phải vì có nhiều bạn bè đang ở với anh hay không? – Nàng hỏi thử, nhướng mày thắc mắc.
– Non, non (Không, không), – chàng đáp. – Không phải thế. Tôi không sống vì người khác hay cho người khác. Mà chính vì Lorne.
– Nhưng chắc cậu ấy không quan tâm đâu! Cậu ấy mến mộ anh! – Nàng nói.
– Em dùng từ như thế có kỳ lạ không? – Chàng nhìn nàng với ánh mắt kỳ lạ.
Nàng lắc đầu.
– Cậu ấy tôn sùng anh, nghĩ rằng không có ai trên đời này giống anh. Anh không làm gì sai lầm với em trai tôi hết.
– Tôi được đề cao. Naturellement (Dĩ nhiên). Em biết là tôi đánh giá cao tình bạn của anh ấy. Tôi sẽ không làm gì để phá hỏng cái tình bạn đó.
– Cậu ấy nói anh là người quý phái chân chính, – Tessa suy nghĩ để nói tiếp, nàng uống thêm nhiều hớp champagne. Nàng phân vân không biết nàng có bị say không.
– Tôi không biết yếu tố này có liên quan gì đến chuyện chúng ta thông cảm nhau không. – Chàng bình tĩnh trả lời.
Tessa nhìn chàng nhưng không nói gì.
Họ im lặng, nhưng không ai có vẻ lúng túng. Nói chuyện cởi mở đã làm giảm bớt căng thẳng giữa họ. Tessa nghĩ chưa bao giờ nàng có những giây phút thành thật như thế này với Mark. Nghĩ đến Mark bỗng lòng nàng quặn thắt, nàng bèn xua đuổi ý nghĩ ấy đi. Không được nhớ đến hắn khi ngồi trong căn nhà này với người đàn ông chân chính hoàn toàn như chàng. Jean Claude Deléon là người vĩ đại.
Còn về phần Jean Claude, chàng hài lòng vì đã khuyến khích nàng nói về cảm nghĩ của mình, cũng như chàng nói về cảm nghĩ của chàng. Chàng ghét cái trò vòng vo dông dài giữa đàn ông và đàn bà. Chàng thấy cái trò này trẻ con và kỳ cục. Với chàng, chỉ chấp nhận sự thành thật thôi.
Bỗng chàng đứng dậy, lấy chai champagne đến rót cho nàng, rồi rót đầy vào ly mình.
Ngồi xuống ghế bành thấp lại, dựa người ra sau, chàng uống một ngụm rồi hỏi:
– Em sợ phải không?
– Một ít, – nàng đáp nhanh.
– Không sợ tôi chứ? Chắc chắn không chứ?
– Phải, nhưng, cũng sợ… chuyện có thể không hay xảy ra.
– A, phải, dan díu vào chuyện yêu đương cũng nguy hiểm. – Nàng im lặng. Cặp mắt màu xám bạc bỗng có vẻ suy tư. Chàng nói bằng giọng ấm áp, có vẻ cười cợt:
– Em không nên quá lo sợ như thế, Tessa Fairley à.
– Anh bao nhiêu tuổi rồi? – Câu hỏi của nàng cất lên như viên chì rơi xuống giữa phòng.
Jean Claude nhìn nàng đăm đăm. Rõ ràng chàng không ngờ nàng hỏi như thế.
Tessa biết mình lỡ lời, nàng liền nói nhanh:
– Tôi xin lỗi. Tôi thật quá thô lỗ phải không? – Nàng cảm thấy đỏ mặt. – Anh khỏi cần trả lời câu này vì…
– Tôi quá già đối với em, – chàng cắt ngang lời nàng, cười với nàng, vẻ ân hận bỗng hiện ra trên mặt chàng.
– Không, anh không thế.
Tảng lờ không để ý đến nàng, chàng nói tiếp:
– Đêm qua ngồi ở đây một mình, nhìn buổi tối trôi qua, tôi tự hỏi tại sao hình ảnh của em lại có thể làm cho tôi quá sửng sốt đến thế. Đấy là điều tôi phải suy nghĩ để tìm nguyên nhân. – Nhưng chàng đã tìm ra được câu trả lời. Đấy chính là sự sửng sốt vì nhận thức được vấn đề, vì biết nàng là người duy nhất trên đời có thể giải quyết được chuyện rắc rối của đời chàng.
– Bây giờ đến lượt anh có vẻ trầm tư… – Tessa nói, cắt ngang dòng suy tư của chàng.
– A, phải. Tôi nghĩ đến em. Kế hoạch của em như thế nào?
– Anh muốn nói cuối tuần này ư? Hay về tương lai?
– Cả hai.
– Tôi không có kế hoạch cho ngày nghỉ cuối tuần.
– Em có muốn nghỉ cuối tuần với tôi không?
– Muốn.
– Còn Lorne thì sao? Tôi không thể cướp mất em khỏi anh ấy. Hai người cùng đến Paris. Bỏ anh ấy thì quả thật… không đúng.
– Em trai tôi rất lo công việc, chắc anh biết cậu ấy muốn có thời giờ để học kịch bản. Cậu ấy thường chuẩn bị rất chu đáo trước khi bắt tay vào việc.
– Mais oui (Phải). Tôi biết anh ấy thế. Nhưng chúng ta phải có anh ấy cùng vui chơi.
– Chúng ta sẽ hỏi cậu ấy. Phải không?
– Em có vẻ thanh thản hơn rồi đấy, Tessa à.
– Đúng. Tôi thấy người khá hơn nhiều.
– Còn chương trình về tương lai của em thì sao?
– Tôi phải đẩy nhanh việc ly dị. Tuần sau mẹ tôi sẽ từ New York trở về. Tôi nghĩ mọi việc sẽ tiến hành nhanh chóng hơn nhiều. Bà giải quyết những việc khó khăn rất giỏi và nhất là giải quyết với các luật sư rất tài. Anh đã gặp bà chưa?
– Rồi. Bà là người rất tài tình. – Chàng đáp rồi nghĩ: Tôi sợ bà không chấp thuận gả em cho tôi, nhưng không nói ra ý nghĩ này.
Hakim hiện ra nơi ngưỡng cửa thư viện.
– Monsieur, s�il vous plait (Thưa ông, xin mời ông).
– Merci (Cám ơn), Hakim. – Jean Claude đứng dậy, chàng nói:
– Nào, Tessa. Bữa ăn đã dọn rồi. Chúng ta đi qua phòng khách để ra vườn.
° ° °
Phòng ăn nằm bên cạnh phòng thư viện, Jean Claude dẫn nàng đi qua phòng ấy và cố tránh đụng chạm đến nàng. Chàng biết cả chàng lẫn nàng đều biết rằng họ chỉ đụng vào nhau thôi là như châm vào ngòi nổ của quả bom.
Khi họ bước ra khỏi phòng có máy điều hòa không khí để ra ngoài mái hiên, hơi nóng hực vào người họ. Jean Claude dừng lại.
– Tôi nghĩ ăn ngoài này là sai lầm rồi. Ngoài này nóng quá.
– Tôi biết. Nhưng anh nhìn kìa, mặt trời ở trên đầu ngọn cây. – Tessa chỉ vào cuối vườn. – Nếu anh không sao thì tôi cũng vậy. Thỉnh thoảng ăn ngoài trời rất tuyệt.
– Tốt lắm, – chàng nói, rồi đi trước đến bàn ăn. Chàng kéo ghế cho nàng ngồi và khi nàng ngồi, chàng di chuyển cái dù lớn đến sát hơn để che phủ kín cho cả hai người. Ngồi đối diện với nàng, chàng lấy chai nước, rót hai ly. Sau khi uống một hớp nước, chàng hỏi:
– Chúng ta uống hết chai champagne hay là dùng vang trắng trong bữa ăn?
– Tôi thích champagne, – nàng đáp, nghĩ rằng rượu vang sẽ làm cho nàng nhức đầu, nên nàng không muốn dùng.
– Xin lỗi, tôi sẽ quay lại ngay, – chàng nói, đứng dậy, đi đến bộ cửa cao để lấy chai champagne.
Tessa nhìn theo chàng, nàng thấy chàng có vẻ rất khỏe mạnh. Chàng cao, rắn rỏi, cân đối, vai rộng, người không có mỡ, và trông chàng trẻ khi mặc sơ-mi trắng, quần vải, hơn là mặc comple. Có lẽ chàng chỉ trên bốn mươi như Lorne nói, nàng nghĩ. Thế nhưng, chàng đã nói chàng quá già đối với nàng. Nhưng chuyện này có nghĩa lý gì? Tại sao người ta cứ nghĩ đến chuyện tuổi tác làm gì? Có người trông lớn hơn tuổi, lại có người trông trẻ hơn tuổi. Nàng ba mươi hai tuổi, mà thấy mình già dặn hơn tuổi rồi. Nên chắc chàng cũng như thế chứ gì? Chàng là người không giống bất kỳ người nào nàng biết.
Chàng quay lại, xách cái xô bạc đựng chai champagne hồng, đi theo sau chàng là Hakim bê cái khay đựng hai cái ly dùng để uống champagne.
– Đây rồi! – Jean Claude lên tiếng, để xô nước đá xuống nền đá phiến trước khi Hakim để ly lên bàn, rồi vội đi vào nhà. Mấy phút sau người quản gia đem ra cái bàn nhỏ bằng kim loại. Anh ta để champagne và nước trên bàn, gật đầu chào lễ phép, rồi lại biến mất.
Jean Claude rót champagne cho nàng, chàng nói:
– Lourdes, người đầu biếp, nấu bữa ăn đơn giản thôi. Trời quá nóng không ăn được nhiều.
– Phải, đúng thế, – nàng đáp, lòng tự hỏi không biết nàng có thể ăn được hay không. Bỗng nàng lại cảm thấy căng thẳng trở lại. Khi nói chuyện với nhau một cách thành thật, nàng cảm thấy được thảnh thơi, nhưng bây giờ bỗng nhiên nàng trở lại bối rối, thiếu tự nhiên. Nàng là người thường khi rất tự chủ. Thực vậy, bây giờ khi ngồi trước người đàn ông lịch lãm trong ngôi vườn xinh xắn ở giữa lòng Paris, nàng cảm thấy mình như một cô học trò… bị choáng ngợp vì chàng, vì hoàn cảnh, và vì sự phản ứng của nàng đối với chàng.
Như đọc được tư tưởng của nàng, Jean Claude bỗng nói:
– Khó mà hiểu được lòng người, cảm thấy dễ chịu với họ. Tôi biết được thế là vì tôi cũng từng có tâm trạng như thế… nhưng rồi mọi việc đều sẽ ổn hết… tin tôi đi.
– Làm sao anh biết? – Nàng hỏi nhỏ, nhìn chàng. – Như thể anh đã đọc được tư tưởng trong óc tôi.
– Bảo đảm với em là tôi không có khả năng làm ảo thuật, – chàng đáp, lắc đầu.
“Ồ, anh có, – nàng nghĩ, – anh đã làm cho tôi căng thẳng, tôi chưa bao giờ cảm thấy mình như thế”. Nhưng nàng giữ im lặng, bưng ly champagne lên uống. Không muốn nói về cảm nghĩ của mình, nàng thay đổi đề tài.
– Thư viện của anh rất đẹp, chưa bao giờ tôi thấy ai có thư viện đẹp như thế, nhưng anh không làm việc trong thư viện chứ?
– Không. Tuy nhiên, tôi thường ngồi trong ấy và suy nghĩ.
– Vậy anh viết ở đâu? Anh có phòng làm việc ở chỗ khác à?
– Không, tôi làm việc trong nhà này, tôi có phòng làm việc ở trên lầu. Nếu em muốn xem, tôi sẽ dẫn em đi xem. Phòng khá đặc biệt.
– Tôi muốn xem. Anh viết cuốn Warriors ở trên ấy à?
– Phải… – chàng dừng lại, uống một hớp champagne, rồi nói tiếp: – Tôi tặng em cuốn sách ấy vì lịch sự, vì em đến dự tiệc. Em đừng đọc cuốn ấy.
– Ồ, nhưng tôi bắt đầu đọc rồi, – nàng đáp, và nói tiếp: – Đêm qua tôi không ngủ được. – Bỗng nàng bối rối vì đã nói việc này. Tessa bật người dựa ra sau ghế, mặt bừng đỏ. Rồi nàng nói tiếp, rất nhanh:
– Cho nên, tôi lấy cuốn sách mở ra đọc, không thể bỏ qua được. Anh biết nhiều về chiến tranh, khủng bố và chính trị, phải không?
Chàng gật đầu.
– Tại sao em không ngủ?
Nàng nuốt nước bọt nhiều lần, định nói dối, nhưng rồi nàng chọn cách nói thật:
– Tôi nghĩ về anh.
Jean Claude thở mạnh.
– Tôi biết. Tôi cũng gặp trường hợp như em. – Chàng nhìn nàng đăm đăm cho đến khi nàng nhấp máy mắt và quay nhìn chỗ khác.
Muốn lôi người quay lại với mình, chàng nói:
– Tôi sung sướng là em hiểu được tiếng Pháp, đây là điều quan trọng cho tôi.
Nàng muốn hỏi tại sao nhưng lại thôi. Nhưng nàng hỏi câu khác.
– Anh học tiếng Anh ở đâu? – Rồi cố giữ vẻ bình thường, nàng nói thêm: – Anh nói tiếng Anh giỏi đấy.
– Tôi học tiếng Anh khi còn rất nhỏ. Tôi học và làm việc cật lực. Khi tôi được mười hai hay mười ba tuổi, tôi đã quyết làm nhà văn, và tôi ước đi du lịch sang Mỹ hay Anh. Vì thế mà tôi muốn nói thành thạo tiếng Anh.
– Phải, anh rất thành thạo. – Tessa tự hỏi, nàng có nói gì sai không. Tại sao nàng cứ nói đến những điều chàng biết.
Hakim xuất hiện, nét mặt lạnh lùng, đã làm gián đoạn câu chuyện một lát. Khi anh ta phục vụ xúp cho nàng, nàng cầm muỗng múc ăn, nhưng cảm thấy không thể nào nuốt nổi mặc dù xúp rất ngon.
Khi Hakim đi rồi, Tessa nói:
– Anh miêu tả cảnh chiến tranh theo con mắt của nhà văn, nhưng dĩ nhiên chiến tranh rất nguy hiểm.
– Cuộc sống là nguy hiểm.
Nàng không đáp.
– Em biết rồi, Tessa à.
Mắt nàng hơi nheo lại.
– Lorne chắc có nói cho anh biết về tôi, – nàng nói.
– Không, anh ấy không nói. Tôi đã gặp anh ấy nhiều tuần trước, khi ảnh bay từ Idstanbul đi London qua Paris. Chúng tôi đi ăn tối với nhau, do đó ảnh có nói cho tôi biết về chuyện con của em bị bắt cóc. Nhưng ảnh chỉ nói có thế thôi.
– Ra thế.
– Anh ấy lo cho em.
– Tôi biết. – Nàng thở dài. – Nhưng dấn thân vào giữa cuộc chiến, chẳng khác nào chuốc lấy rắc rối cho mình, phải không?
– Không, tôi không chuốc lấy nguy hiểm vào thân… ít ra là không trong những cuộc chiến tranh.
Họ im lặng một hồi lâu. Chàng nhìn nàng, ánh mắt tình tứ, khêu gợi. Chàng cười, nụ cười ấm áp, dễ thương.
Chàng có sức thu hút quá mãnh liệt, và để kiềm chế mình khỏi bị ảnh hưởng do sức thu hút của chàng gây nên, nàng bưng ly champagne lên uống. Nhưng nàng quá thất vọng khi thấy tay mình run run. Nàng hít mạnh những hơi thở thật dài rồi để ly xuống, nhưng không khỏi làm cho rượu tràn ra ngoài. Nàng biết chàng chú ý thấy. Làm sao chàng không thấy được? Hakim đến lau bàn, rồi đem đến món trứng tráng, và lại vào nhà. Nàng cố ăn nhưng không ăn được nhiều, và sau đó, nàng nhận thấy Jean Claude cũng không ăn.
Chàng thấy nàng chú ý đến việc chàng không ăn, nên chàng nói:
– Tôi không đói.
– Tôi cũng không.
– Tôi nghĩ không đói thì không nên ăn nữa.
– Mà làm gì?
– Nên vận động một chút. Nào Tessa, hãy đi theo tôi. – Chàng đứng dậy và nàng cũng đứng lên theo, rồi hai người rời khỏi khu vườn.
Đến tiền sảnh, chàng nói:
– Tôi đã nói sẽ đưa em lên xem phòng làm việc của tôi. Phòng ở trên lầu. – Chàng chỉ chiếc cầu thang dẫn lên tầng hai.
° ° °
Sau khi mở cửa cho Tessa, Jean Claude đi theo nàng vào phòng làm việc của chàng. Nhưng ngay khi chàng định ôm nàng vào lòng thì chuôn điện thoại reo. – Merde (Chó thật), – chàng thốt lên, đưa chân đẩy cửa đóng lại, rồi vội bước đến bàn làm việc. Nhấc máy lên nghe, chính em gái chàng – Marie Laure, gọi đến.
Chàng vừa nói chuyện thân mật với em gái, vừa đưa mắt nhìn Tessa, nàng đang nhìn những bức ảnh treo trên tường: ảnh chàng chụp với những nhà văn khác, những chính khách, diễn viên, triết gia, họa sĩ, bạn bè, giới Beau Monde (Giới ưu tú) ở Paris của thế giới. Cố nói chuyện thật nhanh với em gái, chàng nói chàng đang bận họp. Chàng chỉ nói chuyện có mấy giây mà cảm thấy như lâu bằng một kiếp. Cuối cùng chàng gác máy. Khi chàng gác máy Tessa quay lại nhìn chàng. Chàng thấy ngay sự thèm muốn bị dồn nén trên mặt nàng, mắt nàng hiện ra vẻ muốn chàng, và chàng nhận thấy nàng bị dục vọng hành hạ cũng như chàng.
Chàng vội bước ra khỏi bàn làm việc, đi nhanh về phía nàng, và nàng nhào vào vòng tay chàng. Nàng ôm cứng chàng, miệng rên nho nhỏ, rồi úp mặt lên vai chàng. Nàng run lẩy bẩy đến nỗi Jean Claude hoảng sợ, chàng dỗ dành nàng, thoa lưng nàng, ôm nàng sát vào người mình, dịu dàng nói:
– Tessa, không sao đâu, thư giãn đi, em yêu. – Chàng úp miệng nói vào mái tóc vàng nhạt của nàng.
Cuối cùng, nàng ngẩng mặt nhìn chàng. Chàng say đắm trước đối mắt màu bạch kim độc đáo của nàng. Nhìn nàng khi nàng ép sát người chàng như thế này khiến chàng hụt hơi. Thế nhưng, một lần nữa, chàng kinh ngạc vì sắc đẹp thoát tục kỳ lạ của nàng. Nàng hé đôi môi trông rất khêu gợi, rồi đưa lưỡi liếm vào vành môi.
Không thể kiềm chế được nữa, chàng áp môi vào môi nàng thật mạnh, đưa lưỡi vào trong miệng nàng, và nàng đón nhận, cùng nhau thưởng thức. Chàng cảm thấy đê mê, ôm nàng sát vào mình hơn nữa. Cuối cùng, họ vẫn tiếp tục hôn nhau, hòa đồng vào nhau, quên hết mọi vật chung quanh, ngoại trừ chính họ và cảm giác của họ.
Một lát sau, vẫn ôm cứng nhau, họ nằm xuống ghế nệm dài và chàng tiếp tục hôn nàng say đắm, giống như chàng đã mơ ước trong tối hôm qua và ngay từ giây phút mới thấy nàng. Cuối cùng thì chàng đã đạt được nguyện vọng, đã có nàng nằm trong vòng tay, sắp trở thành một phần của chàng, cũng như chàng sẽ biến mình thành một phần của nàng. Điều chàng khao khát là chiếm nàng làm vật sở hữu, và được làm vật sở hữu của nàng.
Sau một hồi, chàng đứng dậy với vẻ hấp tấp, vừa cởi nút áo vừa bước đi khóa cửa. Khi chàng quay lại, nàng đã cởi áo để lộ thân hình thon thả, mềm mại, nằm dài trên ghế nệm chờ chàng. Nàng xin đẹp biết bao, chàng nghĩ.
Một giây sau, chàng cũng cởi áo quần, vứt bừa bãi trên nền nhà. Chàng nằm xuống bên cạnh nàng, mêm mẩn vì dục vọng, ômg nàng vào lòng. Chàng ôm nàng thật sát vào người, nghe tiếng tim nàng đập bên ngực mình, và hai trái tim cùng hòa điệu.
Rồi chàng chống một khuỷu tay để nhổm người lên, nhìn vào đôi mắt đẹp tuyệt vời của nàng và nàng nhìn lại vào mắt chàng, sờ mặt chàng.
– Jean Claude, – nàng nói, giọng nho nhỏ.
– Gì thế, em yêu?
– Em rất muốn anh.
– Không nhiều hơn anh. – Chàng hôn lên lông mày nàng, lên mắt nàng, lên cặp vú nhỏ săn chắc của nàng, tay vuốt ve thân hình thon thả và bụng nàng một cách chậm rãi. Hai tay chàng nhẹ thoa lên khắp các bộ phận nhạy cảm của nàng cho đến khi nàng rên lên nho nhỏ, đồng thời nàng cũng sờ lên người chàng.
Chính sự dịu dàng và khéo léo của chàng khiến cho nàng đạt đỉnh điểm của cơn cực lạc. Nằm ngay ngắn giữa hai chân nàng, chàng vào trong nàng, miệng áp vào tóc nàng, chàng thì thào:
– Chérie (Em yêu). Ôi, Tessa, em yêu.
– Jean Claude, Jean Claude. – Nàng thở dài, quàng hai tay quanh chàng. Nàng ôm chặt chàng, yêu chàng tha thiết.
Khoái lạc tăng dần, càng lúc họ càng cử động nhanh hơn, và khi lên đến đỉnh điểm khoái lạc, nó nổ bùng ra khiến cho cả hai thở hổn hển. Chàng cảm thấy như đang rơi vào chốn không gian đầy ánh sáng bạc, cùng với nàng bên mình, chàng nghĩ sẽ không bao giờ buông nàng ra.
° ° °
Họ nằm với nhau trên ghế nệm dài thoải mái, hạnh phúc, cả hai đều hơi choáng váng. Ước mong bị dồn nén của họ đã được xoa dịu, căng thẳng đã biến mất, và họ chỉ còn niềm hoan lạc, thỏa mãn.
Jean Claude áp miệng vào tóc nàng, nói:
– Em khỏe không?
– Rất khỏe, nhưng em khát.
Chàng hôn vào đầu mũi nàng, rồi ngồi dậy khỏi ghế nệm dài, đi qua phòng.
Nàng nhìn chàng, thấy chàng đi đứng uyển chuyển biết bao. Đêm qua có lần Lorne gọi chàng là người hành động, vì chàng luôn luôn làm những công việc cần thiết, tường thuật các cuộc chiến tranh, nhận làm những công việc ở nước ngoài, và quả thực nàng có thể thấy chàng luôn luôn hoạt động.
Chàng đi qua phòng khác và khi quay lại, chàng đem theo chai nước và hai cái ly, nàng hỏi:
– Anh có nhà bếp trên này à?
Chàng cười.
– Không. Nước trong phòng tắm. Nhưng anh đặt trong phòng tắm cái tủ lạnh để đựng nước uống và nước ngọt, có cả cà phê nữa. – Để ly trên bàn làm việc, chàng mở chai, rót nước vào ly rồi bưng đến ghế nệm dài.
Tessa ngồi dậy, bỏ hai chân xuống nền nhà, lấy ly nước nơi chàng.
– Cám ơn, em khát quá. Chắc là vì uống nhiều champagne.
Ngồi xuống bên nàng, liếc mắt nhìn nàng, chàng nói:
– Anh sợ bây giờ em sẽ nói anh sắp phục rượu cho em say để dụ dỗ em.
– Không, em không nói. Đêm qua anh đã làm thế rồi, trong tiền sảnh nhà bà Marie Hélène. Trước mặt một nửa dân Paris.
Chàng cười lớn:
– Hay!
– Anh có cái áo ngủ hay cái sơ-mi nào em mặc được không? À kia kìa, em mặc cái này được rồi, – nàng nói, đưa tay nhặt lấy cái sơ-mi trên nền nhà.
– Để anh tìm cái khác cho em, áo này anh đã mặc dơ rồi.
– Vì thế mà em muốn mặc. – Nàng úp mặt vào áo anh. – Nó thơm mùi nước hoa. – Nàng đứng dậy, bận áo vào, cài hai hạt nút, nói thêm: – Và nó thơm mùi của anh.
Chàng cười rồi đi vào phòng tắm, và một lát sau, khi trở ra lại, chàng mặc cái áo ngủ lụa màu xanh nước biển.
– Em có đói không?
– Hơi đói. Nhưng chắc trứng rán đã nguội hết rồi.
Chàng lại bật cười, bước tới quàng tay ôm nàng, kéo sát vào mình.
– Anh sẽ làm cho em vài cái bánh sandwich. Thế nhưng, anh muốn nói với em chuyện này trước.
– Chuyện gì thế? – Nàng hỏi, hơi nhích người ra xa chàng, vì giọng chàng nghe có vẻ quá nghiêm tranhg. Nhìn thẳng vào mặt chàng, nàng ngần ngừ một lát rồi hỏi nhanh: – Có vấn đề gì quan trọng không?
– Em ngồi xuống đấy, – chàng đáp, giọng nghe có vẻ hơi ra lệnh, vừa chỉ vào ghế nệm dài. Nàng liền làm theo lời chàng.
Chàng đi lấy cái ghế, kéo đến gần ghế nệm dài, ngồi xuống trước mặt nàng. Chàng ngồi im lặng một lát, vẻ trầm tư.
Nàng liếc mắt nhìn chàng. Thảo nào mà phụ nữ mê tít chàng. Còn nàng thì sao, cũng mê chàng phải không? “Và mê ngay tức khắc”. Chàng khỏe mạnh, thân hình rắn chắc. Bộ lông mày màu hổ phách trông có vẻ trầm mặc, gợi cảm, xinh đẹp, nhưng cũng hiền hòa. Phải, hiền hòa. Điều ẩn giấu dưới khuôn mặt của chàng là sự hiền hòa. Nhưng bây giờ, khi chàng nhìn nàng đăm đăm, nàng thấy vẻ nghiêm nghị hiện ra trên mặt chàng, một lần nữa nàng lo lắn hỏi:
– Có chuyện gì không ổn à?
– Không. – Chàng uống một hơi nước dài, để ly xuống cái bàn gần đấy, ngồi xuống ghế. – Anh đã năm mươi ba tuổi, già rồi. Đây… – chàng dừng lại, huơ huơ bàn tay một cách ngán ngẩm – … là điều không thuận lợi cho anh. Đây không phải là trò chơi anh đang chơi.
– Em biết thế, Jean Claude.
– Anh đã thấy nhiều, làm việc nhiều, sống quá gian khổ trong nhiều cuộc sống khác nhau. Đau đầu, đau tim… các chứng bệnh này quen thuộc với anh. Anh đã vật lộn với sự vỡ mộng và với sự thất vọng, anh đã mang nặng trong lòng nhiều sầu muộn, và anh đoán em sẽ nói anh đã trải qua nhiều sóng gió. Có nhiều người ở Paris cho rằng anh đã mệt mỏi, thậm chí đã kiệt sức và có lẽ trong một vài phương diện nào đó quả anh đúng như vậy. – Chàng đưa tay lấy ly nước lại, rõ ràng chàng cũng khát như nàng.
– Và bây giờ, với tuổi tác của anh, – chàng nói tiếp, – anh không thể lãng phí thì giờ vô ích, vì anh vẫn còn nhiều điều phải viết, phải nghiên cứu, phải hoàn thành, và phải làm. Tessa, em có hiểu điều anh nói không?
– Hiểu, em hiểu.
– Đêm qua sau khi ăn tối xong về nhà, anh cảm thấy mình bị đánh gục. Đấy là từ duy nhất anh nghĩ đến… bị đánh gục. Bị em đánh gục. Bị cuộc gặp gỡ của chúng ta đánh gục. Em nện cho anh một trận nên thân. Và anh nghĩ anh cũng nện cho em một trận như thế. Anh nói đúng không?
– Đúng. Em cảm thấy giống như anh. Chúng ta vừa tỏ cho nhau thấy rồi, phải không? Nhưng… – bỗng nàng ngừng nói.
– Nhưng sao?
– Em rất sợ.
Chàng cười với nàng.
– Và anh cũng sợ.
Nàng đằng hắng giọng, nói:
– Hồi nãy anh có nói anh không muốn em làm mất thì giờ của anh, phải không?
– Đúng thế. Trong nhiều năm qua, anh đã phí mất nhiều thì giờ, thường là với những người đàn bà không phải là người anh mong đợi.
– Còn em thì sao? Anh nghĩ về em như thế nào?
– Em là người anh tìm kiếm suốt đời mới gặp.
– Trong cuốn sách của anh, cuốn mà anh đề tặng em, anh viết: “Je suis là”. Câu ấy nghĩa là sao?
– Em nghĩ sao về câu anh viết?
– Anh đây rồi… đợi em.
– Em hiểu rõ ý nghĩa rồi đấy, Tessa.
– Lorne nói rằng cậu ấy chưa bao giờ thấy em cư xử như thế. Cậu ấy nói em đã “mê anh tít thò lò”. Mà quả đúng như vậy.
Chàng gật đầu nhưng không nói gì.
Nàng nói tiếp:
– Cậy ấy nói, cậu ta cũng chưa bao giờ thấy anh cư xử như thế.
– Lorne nói đúng, anh nghĩ chưa bao giờ anh như thế thật. – Bỗng chàng cười thích chí. – Anh muốn thộp lấy em, đem em về đây, ôm em vào trong vòng tay, giữ em bên mình anh mãi mãi. Và anh kinh ngạc khi thấy anh nhất quyết thực hiện ý nghĩ ấy.
– Anh nói anh không muốn em làm mất thì giờ của anh. Vậy anh muốn em làm gì?
– Một sự dàn xếp công bằng, như nhiều người bạn Mỹ của anh thường nói. Ngay từ giờ phút này, ngay bây giờ, anh muốn biết em có sẵn sàng buộc chặt mối quan hệ với anh không. Nhưng có điều rất quan trọng… anh phải biết là em có luôn luôn thành thật với anh hay không?
– Em sẽ không bao giờ nói dối anh, – nàng đáp, rồi nói tiếp bằng một giọng dịu dàng hơn: – Còn về việc thiết lập mối quan hệ với anh, dĩ nhiên là em muốn. Chúng ta không vừa có hành động quan hệ với nhau đó hay sao?
– Có người sẽ xem việc này… chỉ là sự quan hệ một đêm.
– Sự quan hệ một buổi chiều, – nàng chỉnh lại và phì cười. Chàng cũng cười với nàng, lắc đầu.
Khi Tessa nêu ra hoàn cảnh trước mắt, nàng hạ thấp giọng:
– Chúng ta sống trong những thành phố khác nhau. Em có đứa con ba tuổi. Em cũng có sự nghiệp, có trách nhiệm.
– Anh biết hết những chuyện ấy rồi, Tessa. Nhưng chúng ta hãy cố gắng, được không?
Khi nàng không đáp, chàng giục:
– Em có bằng lòng không?
– Em bằng lòng, – nàng đáp.