Chuyện Tình Ngọt Ngào Giữa Tôi Và Boss

Chương 23: Tôi Về Nhà Boss Ra Mắt (2)


Bạn đang đọc Chuyện Tình Ngọt Ngào Giữa Tôi Và Boss – Chương 23: Tôi Về Nhà Boss Ra Mắt (2)

Chiều hôm đó Uyển Dư cùng Lục Trạch Dương xin phép nhị vị thân sinh nhà cô lên chuyến tàu trở về thành phố để gặp mặt gia đình anh. Trước khi đi mẹ cô dịu dàng nhắc nhở cô: Con à, mày phải cố gắng tóm lấy đứa con rể này cho mẹ, cố gắng làm một người phụ nữ dịu dàng hết sức trước mặt gia đình họ, còn trước Trạch Dương mày như nào cũng được. Nếu không thì…

Mẹ cô đưa tay lên cổ, gạch ngang một cái.

Ngồi trên tàu vì quá chán nên cô liền buột miệng kể anh nghe chuyện này. Trạch Dương cười ha hả, sắc mặt có vẻ tốt vô cùng. Uyển Dư lân la hỏi:

“Này, Lục Trạch Dương, bố mẹ anh thích gì?”

“Thích em.” Trạch Dương nhìn cô không chút suy nghĩ mà rằng. Chợt nhận ra câu này có hơi sai, anh bèn sửa lại “Nhưng không nhiều bằng anh.”

Uyển Dư véo má Lục Trạch Dương. Dù biết là đùa nhưng cảm giác lo lắng trước khi đi của cô liền biến mất.

Sau vài tiếng bôn ba từ ga tàu, bến xe, Uyển Dư cùng Lục Trạch Dương cuối cùng cũng đến căn biệt thự của anh. Cô mệt mỏi lê tấm thân già cỗi, theo cách nhìn của cô, đi bộ tới cửa lớn. Trạch Dương nhấn chuông cửa, bấy giờ tự nhiên cô hết uể oải, đứng thẳng người, vẻ căng thẳng lộ rõ trên mặt. Lúc đi trên xe bus Uyển Dư đã hỏi Trạch Dương rất nhiều lần rằng hai bác thích gì, nhưng lần nào anh cũng nhả ra hai chữ “Thích em”. Cô hỏi nhiều đến nỗi anh phải lấy bản ghi âm ra phát lại mỗi khi cô nói. Vì thế Uyển Dư bèn mua một giỏ trái cây theo cảm tính, dù rằng cô muốn một món quà đặc biệt hơn.

//Đây, đây. Ông anh già của tôi cuối cùng cũng về rồi.//

Tai Uyển Dư chợt dựng lên. Giọng nói này…quen quen.

“Mở cửa.” Trạch Dương mặt chợt lạnh. Uyển Dư có thể nghe rõ từ trong nhà có những tiếng than thở kêu trời kêu đất mà vài năm trước cô nghe suốt ngày, thuộc làu làu đến nỗi có thể viết ra thành văn bản không sót một chữ.


Cạch. Cửa mở ra, kèm theo tiếng nói oang oang của X – hay Lục Hạo Thiên.

“Mọi người ra mà xem này, ông anh già Trạch Dương của tôi nừa đêm giao thừa bắt xe tới thị trấn tìm con gái nhà người ta ra mắt bỏ mặc đứa em trai ngỏ bé này ở này, đi không nói một lời, đúng là-“

Nhìn thấy người đứng ngoài cửa không chỉ có một, Hạo Thiên chợt câm nín.

Mà nhìn khuôn mặt của người đứng kế bên anh trai, mồ hôi lạnh Hạo Thiên túa ra trong âm thầm.

TẠI SAO BÀ CHỊ UYỂN DƯ LẠI Ở ĐÂY??? Hạo Thiên chỉ hận không thể thét vào mặt hai người một câu như vậy. Tại sao Trạch Dương không thông báo rằng anh sẽ dẫn Uyển Dư về??? Cứ thế này không phải là giết cậu hay sao??? Còn về vụ tư vấn tình cảm nữa??? Thế này có chết không cơ chứ!!! Hạo Thiên chợt tự trấn an bản thân, Uyển Dư thấy rõ mặt mình vào tầm hai năm trước, bây giờ chắc ngoại hình thay đổi ít nhiều, cộng thêm việc khi video call cậu cũng hay đeo mặt nạ hoặc che nửa màn hình, giọng nói ở nhà cũng có phần hơi cao, chắc là không nhận ra đâu.

“X, sao cậu lại ở đây?” Uyển Dư mỉm cười nhìn cậu, nụ cười mười phần giả tạo.

Mặt Hạo Thiên đơ lại, nụ cười trên môi cứng ngắc, da mặt xanh dần. Từ khi nào trí nhớ cá vàng của bà chị này lại tốt thế…?”

“Đây là em trai anh.” Trạch Dương hồn nhiên trả lời. Mặt Hạo Thiên trắng bệch.

Uyển Dư “ồ” một tiếng, sau đó quay sang nhìn cậu, một lát quay lại nhìn Trạch Dương, cô cảm thán: “Đúng là giống nhau thật. Trạch Dương, anh không phiền để em tâm sự chút với cậu ấy chứ, bọn em có quen biết…” Mặt cô vẫn hướng về Trạch Dương nhưng ánh mắt lại lia về phía X. Cậu giao tiếp bằng ánh mắt cùng Trạch Dương, vẻ sợ hãi nổi lên trong mắt, ý chỉ: Không không không không không… Trạch Dương nhìn thẳng vào mắt cậu, đưa tay sờ cằm suy nghĩ một lát, mắt Hạo Thiên như ứa lệ thì Trạch Dương ôn nhu nhìn Uyển Dư mà đáp:


“Ừ.”

Sau đó, không có sau đó. Trạch Dương chỉ biết sau khi ra khỏi phòng thì Uyển Dư mặt vô cùng thoải mái, còn Hạo Thiên người như zombie lết thân ra ngoài, anh không biết điều gì có thể khiến đứa em ngỗ nghịch này khiếp sợ như thế. Uyển Dư phát tiết xong vào gặp bố mẹ anh. Khi vừa bước vào phòng khách, cô mỉm cười khom người chào hai người, vừa đứng thẳng liền đờ người. Bác gái cô chưa gặp lần nào, nhưng bác trai cô trông rất quen. Thân hình phúc hậu này…hình như là bác tài xế đêm đó chở cô đến nhà Lục Trạch Dương sao???

Uyển Dư: “A…a…à…á…”

Trạch Dương: “…Sao thế?”

Uyển Dư chưa đáp thì bác trai đã mỉm cười hiền hậu hỏi cô:

“Cháu là cháu gái nửa đêm bắt xe đi đúng không?”

Uyển Dư ngệt mặt. Bây giờ cô vô cùng nghi ngờ những người cô từng gặp mặt là họ hàng xa của gia đình Trạch Dương quá. Hết X rồi tới bác tài xế gặp một lần này, Dạ Như có phải dì của Trạch Dương không??? Bối rối một hồi cô mới đáp:

“À, đúng thế ạ, bác có trí nhớ tốt quá. Hôm nay đến nhà thăm hai bác cháu có mua chút hoa quả-“

“Hà hà” bác trai cười khà khà “Cái thằng Trạch Dương này đưa ảnh cháu cho chúng ta nhiều đến nỗi giờ có quên mặt nó bác cũng không quên mặt cháu được đâu, đúng không vợ?”


Bác gái là một người hẳn đã qua tuổi ngũ tuần nhưng vô cùng đẹp lão, nãy giờ bà chỉ ngồi yên nghe ba người nói chuyện, bấy giờ nghe thấy chồng mình nhắc đến bà mới gật đầu mỉm cười một cái nhưng cũng chẳng nói gì. Uyển Dư lại cảm thấy căng thẳng, không phải bà ấy không thích mình chứ??? Ngồi tiếp chuyện một lúc thì Trạch Dương cùng Uyển Dư xin phép trở về phong nghỉ ngơi. Tất nhiên là phòng riêng.

Trên đường dẫn cô tới phòng ngủ Trạch Dương mới hỏi cô:

“Em không thoái mái ở đâu à?”

Uyển Dư lắc đầu. Cô không thể nói là em sợ mẹ anh được.

Trạch Dương đứng lại đột ngột rồi nhìn cô. Một lát sau anh khẳng định:

“Em căng thẳng vì mẹ anh à?”

Uyển Dư câm nín hoàn toàn như lúc X bị cô tra hỏi vậy. Chắc sau cô phải bí mật đi xem thầy có cách nào đọc suy nghĩ người khác không. Trạch Dương vốn không chờ đợi câu trả lời từ cô, anh thở dài:

“Mẹ anh thường ngày cũng cởi mở lắm. Bà rất dễ tính, hôm nay mẹ anh yên lặng thế này. Hazz, nhưng anh khẳng định 100% không phải là do em.”

Khi cánh cửa sau lưng đã đóng lại mặt Uyển Dư không giãn ra được. An ủi kiểu gì mà làm mình căng như dây đàn thế này! Trạch Dương đại ngu ngốc!!! Cô thu xếp đồ đạc xong thì ra ngoài ăn cơm. Đi tới cửa phòng bếp thì cô thấy X, hay sau khi nghe nó khai tên thật là Hạo Thiên đang đứng ngoài cửa, thấy cô tới thì chạy lại kéo cô ra chỗ khác. Uyển Dư ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì Hạo Thiên ấn dúi cô ngồi xuống còn cậu ta thì đứng nhìn xuống quan sát cô rồi dẩu môi phun ra một câu:

“Bà chị, căng thẳng cái gì. Mẹ tôi thích chị lắm đấy, bà chỉ tức giận với ông anh già của tôi thôi.”


Uyển Dư: “???”

Hạo Thiên: “Ừ thì tôi biết với IQ của bà chị khó hiểu lắm nên đi theo tôi.”

Lời vừa dứt cô lại bị kéo về phòng bếp. Đứng ngoài cửa cô vẫn có thể nghe được cuộc đối thoại bên trong.

“Á đau! Bố, bố không giúp con sao..? Mẹ à nhẹ thôi, lát nữa cô ấy ra thấy mặt con như này thì mất mặt lắm…”

“Để mày mất mặt chút thì sao? Con gái nhà người ta đi cả chặng đường xa tới mà mày vẫn chỉ biết đứng đó, không biết dẫn nó đến ghế ngồi nghỉ, đồ thì một tay trống, một tay xách cái vali sao không bưng hộ con bé túi đồ, sức người chứ có phải sức trâu đâu?”

Uyển Dư: Bác à…con rất cảm kích nhưng mỗi lần về quê đi đường xa như thế khiêng thùng quýt 8kg với con vẫn bình thường…

Trạch Dương xuýt xoa: “Mẹ ơi, con trai mẹ mệt mỏi thế này mẹ không quan tâm sao?”

“Mới thế này đã mệt, sau này thì làm ăn thế nào? Mau mau đi gọi con bé ra đây, đi cả buổi thế chắc đói bụng rồi…”

Hạo Thiên nhéo vai cô một cái đau chảy nước mắt, hất cằm tỏ ý đi vào, sau đó cậu ta chạy vào trước giải vây hộ ông anh già lắm tiền của mình để sau có gì cần thì dễ bề xin xỏ. Uyển Dư bật cười hạnh phúc ở cửa, sau đó cũng đi vào.

{Còn}

#kehaongot


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.