Chuyện Tình Ngọt Ngào Giữa Tôi Và Boss

Chương 10: Boss Biết Đến Tôi Như Thế Nào? (2)


Bạn đang đọc Chuyện Tình Ngọt Ngào Giữa Tôi Và Boss – Chương 10: Boss Biết Đến Tôi Như Thế Nào? (2)

Lục Trạch Dương vừa đặt chiếc đĩa cuối cùng lên giá thì Hạo Thiên í ới gọi:

“Anh trai anh trai! Đối tượng của anh này!”

Trạch Dương lau tay rồi từ tốn pha một cốc cà phê sau đó mới vào căn phòng “mai mối” kia. Hạo Thiên miệng còn cắn dở quả táo, khó khăn nói với anh:

“Chờ xíu…mọi khi…gọi nhanh lắm cơ mà…”

Lời chưa dứt màn hình máy tính liền hiện ra khuôn mặt của một cô gái. Trạch Dương nhìn cô gái tên Uyển Dư ấy nói chuyện với em trai mình một lúc rồi thầm nghĩ.

Tầm thường quá…

“Này X, bánh tôi cũng đưa rồi, khi nào cậu mới dẫn link web truyện Nhật ký của J vậy?”

Bàn tay mở cửa đi ra của Trạch Dương bỗng dừng lại.

“Bà chị, tôi nói là bánh tự làm chứ đâu phải bánh ngoài tiệm!”

Hạo Thiên lười biếng nói, Trạch Dương vẫn tựa lưng vào cửa, miệng nhâm nhi tách cà phê.


“Xin cậu đấy! Tôi đã nói hoàn cảnh tội nghiệp đáng thương của mình rồi mà? X, rủ chút lòng thương đi!!!” Cô gái tên Uyển Dư kia vẫn ra sức cầu xin, Trạch Dương nhìn cô rồi lại gần X, xé một mẩu giấy rồi viết lên đó vài chữ. Tất nhiên, chưa bao giờ anh xuất hiện trong webcam.

Hạo Thiên chăm chú nhìn tờ giấy rồi ánh lên vẻ tinh ranh như biết được gì thú vị lắm, nó tựa đầu về phía sao, uể oải đáp.

“Trí nhớ của tôi kém lắm, bà chị nói lại đi, biết đâu có ai đó rủ lòng từ bi mà dẫn link truyện cho bà chị đấy.”

Uyển Dư như nhận được món quà vô giá, ánh mắt sáng lên, lựa chọn ngôn từ cho thích hợp rồi nói.

“Thì từ lúc tôi còn nhỏ, có một lần tôi bị lạc do mải chơi trong công viên, sau đó không tìm được đường về. Lúc đó tôi khóc thật lớn trên chiếc ghế đá trong khu vui chơi cho trẻ em. Bỗng nhiên có một anh trai xuất hiện, mỉm cười với tôi sau đó lau nước mắt cho tôi, rồi nói rằng anh ấy cũng bị lạc, hay là để anh ấy đi cùng tôi cho đến khi cả hai tìm thấy người nhà. Vừa đi anh ấy vừa đọc cho tôi nghe về cuốn sách anh ấy cầm trên tay. Tôi khi đó chỉ nhớ nổi tên truyện nhưng không hiểu sao lại rất muốn đọc lại. Nên…X…”

Hạo Thiên ngáp dài một cái rồi dụi mắt, ngơ ngác nhìn Trạch Dương mỉm cười mãn nguyện đi ra. Khi không chịu nổi cái nhìn chòng chọc mong muốn của Uyển Dư mới trả lời:

“Ai đó có lẽ đã đồng ý rồi, mấy ngày sau tôi mail cho cô.”
_

Khi nhớ lại, miệng Trạch Dương vẫn không nhịn được mà cong lên.


Anh đưa tay chạm nhẹ vào chỗ trống kia, ánh mắt ánh lên tia dịu dàng hiếm có.

Có lẽ em không biết, tôi biết em từ rất lâu rồi, Uyển Dư của tôi…
_

Uyển Dư hào hứng hí hửng mở cuốn sách “Nhật ký của J”. Đập vào mắt cô là dòng chữ như của học sinh cấp 1 nhưng lại ánh lên vẻ chững chạc, nội dung là:

“Hôm nay mình gặp được một cô bé rất đáng yêu, mình nghĩ mình thích bạn ấy mất rồi. Không biết bạn ấy có thích mình không nhỉ? Cô bé có tên Hàn Uyển Dư ấy…”

Phía dưới còn có chữ ký của người viết, nhìn nó mà cô không biết nên vẽ ra cảm xúc nào lên mặt.

Vui ư?

Hạnh phúc?

Không!!!

Hỗn loạn cảm xúc!

Tại sao người mình muốn gặp nhất cuộc đời lại là boss của mình chứ!?

Ở đâu đó trong căn biệt thự kia, một nam thanh niên vô cùng điển trai tự dưng đập đầu mình vào cửa sau khi nhận ra bản thân đã viết gì vào cuốn sách mới cho mượn kia.

{Còn}


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.