Đọc truyện Chuyện Tình New York – Chương 5
Phần 13
Tôi không thấy anh chủ gọi lại để đồng ý hay không? Tôi cứ tự động nghỉ vậy. Không biết nàng Sheryl Chow tử tế hơn nàng Garbriel của Ryan hay không nữa.
”Sau này tôi biết tên là Sheryl Chow là đặt theo tên của rocker Sheryl Crow).
Tôi có hẹn với Ryan buổi chiều, anh sẽ đưa xe tới đón tôi. 11 giờ sáng, tôi mới ngủ dậy, tự nhiên trong lúc chờ ăn phở của mẹ, tôi muốn xuống dưới nhà đi lang thang ven sông một tí, vì trời cũng khá tốt, thậm chí còn có chút nắng.
Thấy ngay là ông già tật nguyền đang ngồi hí húi viết lách. Tôi lại thấy ông viết ra mấy tờ giấy mà chưa có quyển vở nào. Ông nhìn thấy tôi và mỉm cười, vẫy vẫy, tôi cũng vẫy lại. Tôi quay trở về nhà ngay lập tức, lục xem nhà tôi có quyển sổ nào to dày không, và tìm ra được một quyển, kiểu sổ tay ghi chép, chắc cầm từ Việt Nam sang hay mẹ cầm về từ cơ quan. Xuống nhà đưa cho ông già: “Ông có thể viết vào quyển sổ này để khỏi bị bay mất“.
Ông già nhìn tôi rồi đưa tay lên ngực nghiêng nghiêng theo kiểu rất xúc động. “Cảm ơn cô gái đáng yêu! Dạo này cháu thế nào? Nhớ cô bé quá!“. Tôi toét miệng cười, kể cho ông nghe lôi đã có một buổi Valentine vô cùng lãng mạn.
(Tôi là người rất thích tâm sự với những người cũng… hơi xa lạ như vậy). Ông trợn mắt, rồi vỗ tay: “Báo rồi mà, điều kỳ diệu xảy ra đây. Chàng là may mắn làm sao! Tôi đã thấy ghen tị rồi“. Rồi ông cười hì hì. Tôi hỏi ông tiểu thuyết đã đến đâu rồi, ông nói đã gần tới năm 45 và thằng bé bắt đầu lớn rồi, nó đang đi tìm bố mẹ.
Đó là một thằng bé Do Thái. Tôi chúc ông viết xong sớm để cho tôi xem. Ông già ho lụ khụ. thấy cũng thương thương. Tôi nói chiều nay Ryan tới đón tôi nếu ông ngồi đây tôi sẽ dẫn Ryan tới gặp ông. “Thật á vinh dự quá. Ok, hãy cho tôi gặp anh chàng may mắn đi, tôi sẽ đánh bại anh ta“. Thật là ngộ nghĩnh!.
Tôi về nhà ăn phở. Anh chủ gọi điện, hỏi tôi nghỉ à? Tôi bảo vâng. Anh hỏi tôi chiều có rỗi không anh định mời tôi đi ăn tiếp, chỉ có hai người. Tất nhiên là tôi từ chối, tôi nói thứ hai tôi sẽ tới và cũng muốn hỏi anh một vài thứ. Anh chủ có vẻ hơi buồn.
Hai giờ, Ryan tới đón tôi. Tôi rất hồi hộp. Lần này tôi sẽ được gặp anh trong ánh sáng ban ngày chứ không phải trong siêu thị, tàu điện ngầm, bóng đêm hay ánh đèn nhờ nhờ của quán bar. Hôm nay anh đi một chiếc xe ô tô con có sơn hai màu xanh đỏ trông rất buồn cười và cực kỳ dễ thương. “Hey hey hey… “ Anh mở cửa, nháy mắt nhìn tôi.
Tôi bảo anh dừng xe chút đi gặp một người.
”Ai vậy?”
”Chỉ là một ông già cực kỳ đáng yêu“.
”Ha ha, em hấp dẫn được tới cả ông già nhé! Em có làm ông ấy “đai” vì đôi mắt của em không thế?”
”Em nghĩ chỉ có mỗi anh là nạn nhân thôi, ha ha“.
Tôi cũng bắt chước nháy mắt. Ui, nhìn anh trong ánh nắng hiếm hoi của mùa xuân này sao mà… thích thế không biết. Anh có một đôi môi màu đỏ, nhìn anh ban ngày trông ra chất châu Á hơn buổi tối. Tôi thích nhìn nụ cười của anh kinh khủng.
Nắm tay tôi đi ra ven bờ sông, anh cúi xuống hít một cái trên tóc của lôi. Sao mà đáng yêu tới vậy nhưng tôi chưa biết cách… thể hiện lại thế nào? Ông già đang ngồi mải mê viết, thảy tôi và Ryan ông khựng lại một lúc, rồi lại đưa tay lên ngực:
”Ôi, wow, một cậu bé xinh và đáng yêu quá, không thắc mắc vì sao anh ta cưa được cô gái đẹp này“.
Hihi, ông phật là khéo léo, khen đủ… cả đôi. Họ bắt tay nhau, ông già gật gù
”Thật lòng mà nói, tôi chưa bao giờ nhìn thấy nhiều đàn ông đẹp trong cuộc đời mình“.
Hihi, tôi buồn cười cách dùng từ của ông, hình như ông không thích dùng lừ handsome. Người đàn ông của tôi phải là đẹp trai chứ.
”Nhưng ông nhìn thấy nhiều cô gái đẹp như cháu rồi đúng không?“.
”Ôi không, như cháu á, CHƯA BAO GIỜ“.
Oai, ông già ngoại giao dữ dằn, được Ryan chêm vào:
”Nàng có một đôi mắt gây đau đớn và nàng đã khiến tôi đau“.
Vui vui tôi muốn hét lên một tí nhưng thôi. Tự nhiên phút giây ấy tôi thấy họ như… bố và anh trai tôi Đi trên xe, radio của Ryan bật đến bài 100 Years của Five for Fighting. Tôi ngồi hát theo, anh cũng hát theo. thế là hai người vừa hát vừa cười. Anh bảo tôi sao bài gì cũng thuộc được thế.
”Em sẽ hát cho anh nghe nhé?”
”Sẽ hát, nhưng em xấu hổ“.
”Với anh mà em cũng xấu hổ sao?”
”Ai em cũng xấu hổ trừ với bản thân mình“.
”Anh muốn ai em cũng xấu hổ trừ với em là anh“.
Anh nói sẽ dẫn tôi tới gặp ban nhạc của anh. Họ rất tò mò về tôi và hôm nay là buổi tập nhạc của họ, họ muốn tôi tới chơi. Họ muốn biết cô gái đã làm chàng Ryan đẹp trai của họ mất ăn mất ngủ một thời gian là cô gái như thế nào vậy. Tôi thích điên lên được. vì tôi thích xem tập nhạc, lại có hy vọng sẽ được xem Ryan đánh đàn. Hét lên sung sướng, ngả thật mạnh ra đằng sau rồi ra vẻ… mơ màng. Ryan cười đầy sảng khoái và thốt lên:
”Em thật đáng yêu!” Lúc đó tôi cũng thấy mình thật là… lovely.
”Đến đấy em phải hát gì đó nhé, OK? Em dám không?” Ryan đề nghị.
Thú thực. tôi chả thuộc bài gì cho hết và cũng không phải là tự tin. Tôi lắc đầu quầy quậy.
”Thế sao không phải thay vào đó là anh hát?“.
”Anh đã hát rồi. Nhưng vì em anh sẽ hát nữa“.
”Good!“.
Ban nhạc tập trong phòng… thể thao của một ngôi trường bên Queens, có lẽ học sinh nghỉ họ mượn chỗ này làm chỗ tập tành. Ban nhạc có năm người nếu tính cả Ryan, một bass, một rum. một keyboard, hai guitarist và ai cũng có thể hát. Lúc vào, tôi đang nghe thấy một bản tình ca tiếng Tây Ban Nha. Hôm nay không chỉ có mỗi mấy người mà còn có cả mấy cô gái Spanish nữa. Vừa thấy tôi và Ryan đã có tiếng huýt sáo vẫy gọi. Tiếng trong này hơi vang vọng nhưng thế mới là… sân khấu. Mấy cô gái Spanish nhìn thấy Ryan là hét ầm lên: “Hey Ryan, hey Ryan”, rồi hỏi tới tấp:
”Cô là bạn gái của Ryan hả, hả hả?”
”Đây là Hà Kin, cô gái xinh đẹp của tôi. Cô ấy là người Việt Nam“.
”Ôi wow, người Việt nam à, rất vui được làm quen“.
Và họ giới thiệu cho tôi từng thành viên. Thật đáng tiếc, tôi bây giờ dã quên gần hết tên bọn họ, chỉ nhớ có một người tên Hugo Sanchez, tay trống (vì tôi luôn thích trống). Ryan rời tay tôi và cầm lấy guitar. Tôi hồi hộp!
Nhạc nổi lên và theo dề nghị tôi được nghe vài bản nhạc Tây Ban Nha, hay không thể tả. Mấy cô gái rú lên, được biết họ đều là chị em và girlfriend của mấy chú trong ban nhạc. Tôi chợt nhớ ra sao Ryan không dẫn em gái mình tới đây. Có lẽ do chở tôi đi chăng? Thế rồi, đang say sưa với âm nhạc thì bất ngờ một nhân vật xuất hiện.
Phần 14
Tôi muốn chỉ cho Ryan xem cửa hàng spa tôi làm cũng ở chợ Tàu. Ryan lái xe qua, và khi gần tới nơi, tôi bắt gặp một chuyện đầy thắc mắc.
Nhân vật mới xuất hiện là một cô gái. Không xa lạ gì khi thỉnh thoảng tôi vẫn nhắc tên, đó chính là cô trợ lý GARBRIEL. Cô nàng xuất hiện ở đây đủ để thấy cô ta cũng thân thiết với Ryan và ban nhạc thế nào. Tôi nhìn thấy là hơi khó chịu rồi, chả phải vì ghen tức gì, mà vì cô ta đã ỉm đi cái note của tôi, chẳng nhẽ nhảy ra hỏi cho ba mặt một lời? Cô ta quen cả mấy cô gái Spanish kia nữa, mấy anh chàng trong ban nhạc cũng nháy mắt mỉm cười.
Thế rồi cô ta nhìn tôi:
”A, cô là người đã tới phòng nha khoa của bố tôi hôm nọ đúng không? “ (à, father s offlce cơ đấy).
Một nàng Spanish rú lên: “Người yêu của Ryan đấy”
”Cái gì?” Giọng Gar thét lên đầy mỉa mai, đoạn quay ra nhìn Ryan:
”Anh chẳng có người nào khác, tôi là người yêu duy nhất của anh, Ryan!”
Tôi thấy khó chịu, đây không phải là đùa cợt mà là ghen tuông thật rồi. Ryan bỏ đàn ra rồi nói:
”Bình tĩnh nào, em tới đây bằng cách nào thế?”
”Hờ, anh nghĩ tôi không biết anh đang làm cái gì à?“.
Mọi người tự nhiên lặng im vì thái độ rất đỗi khó chịu của cô trợ lý. Ryan tỏ ra xấu hổ hay cảm thấy có lỗi với tôi:
”Cô ấy đùa đấy Kín ạ, anh không phải là bạn trai của cô ấy đâu“.
Mấy anh chàng ở ban nhạc sau khi dừng lại xem trận chiến nho nhỏ liền hét lên át đi. Anh Hugo đánh trống bùm bùm, vừa đánh vừa hát cứ như không có chuyện gì xảy ra làm cô nàng cứ đứng hằm hằm, rồi nhìn Ryan lắc đầu ra vẻ vô cùng giận dữ. Lúc đó tôi không biết phản ứng ra sao, chỉ lặng im. Rồi tôi nói để “hạ nhiệt”, đề phòng nàng lao tới đánh tôi:
”Này Garbriel, chúng tôi mới chỉ quen nhau có vài hôm nay thôi. Bình tĩnh đi, chốc nữa chị có thể đưa Ryan của chị về nhà“.
”À đúng rồi, nếu là thế thì mày đi bây giờ được rồi đây“.
Ryan đi thẳng xuống: “Gar, em có bị dở hơi không thế? Để cho cô ấy yên. Em biết rằng em và anh chẳng có gì hết mà!”
Rồi không nói thêm câu nào nữa Ryan lôi Gar xềnh xệch ra khỏi phòng thể thao. Mấy nàng Spanish cứ nhìn nhau cười đểu, rồi lại nhìn tôi ra chiều thông cảm.
Tôi nhún vai, thích quá, lần đầu tiên được… đánh ghen.
Có vẻ như họ cãi cọ với nhau một hồi ngoài đó. Đúng là cảm giác của tôi không có sai, rõ là họ có mối quan hệ gì. Tôi hỏi cô nàng Spanish đứng cạnh:
”Đấy là bạn gái của anh ấy à?“.
”Tôi không biết. Tôi nhìn thấy cô ấy tới đây mấy lần với Ryan, trông họ không có vẻ giống là một đôi lắm. Nhìn chị còn giống người yêu của Ryan hơn“.
Ha ha, cứ như là một lời an ủi vậy. Tôi bụm miệng cười nhưng thực lòng cũng hơi run run vì tôi chưa bao giờ gặp hoàn cảnh như vậy.
”Bọn tôi thích trêu ngươi cô này cực, haha” (không chừng họ đang lôi tôi ra để trêu tức cô ta).
”Eo ơi, cô này máu ghen ghê quá, sợ quá!” Tôi thốt ra. Cô nàng Spanish khác nhìn tôi cảnh báo: “Đúng rồi, cẩn thận đấy!”
Ban nhạc nghỉ một lúc, còn đôi kia mất tăm tích, không hiểu đi dâu. Mấy anh của ban nhạc xuống nói chuyện với tôi. Một anh ra hỏi han:
”Em sợ à? Đừng sợ. Cô gái đó đôi lúc rối tinh lắm đấy! Em còn gặp chuyện như thế này nhiều nếu em là bạn gái của Ryan, Gar không phải là người duy nhất như thế đâu haha!”
Trời, nghe đã thấy run rồi. Một nàng Garbriel thôi chứ thêm vài nàng nữa thì chắc tôi về Việt Nam cho nhanh. “Em gặp anh ấy thế nào?” Và cứ thế những câu hỏi như thế dồn dập: “Em xinh thật, thảo nào“. Và thêm vài lời khen.
Cuối cùng Ryan quay trở lại, cầm chai nước của mình tu lấy tu để, rồi nhìn tôi, xem phản ứng của tôi ra sao.
Tôi cũng… bình thường thôi. Nếu họ có yêu nhau thì tôi cũng chả xen vào được. Nhưng tôi muốn biết về mối quan hệ này.
6 giờ kém, chúng tôi ra về, tôi bảo Ryan có bận gì không ra chợ Tàu ăn món ăn Việt, những món mà hôm qua ăn tôi thấy rất ngon. Tôi muốn giới thiệu vài món ăn Việt cho Ryan. Ryan đồng ý.
Xe phóng sang Manhattan về trung tâm thành phố.
”Anh xin lỗi, rất xin lỗi. Anh không biết làm thế nào cô ấy tói được buổi tập. Cô ấy bị điên rồi“. Ryan bắt đầu phân trần.
”Không, không sao, nếu như cô ấy là bạn gái anh. Ý em là…“.
”Không, anh không yêu cô ấy và cô ấy chưa bao giờ là bạn gái anh!”
”Có vẻ như cô ấy đang yêu anh đến phát điên“.
”Cô ấy bị điên đấy. Nghe anh này, quên cô ta đi, hoàn toàn cho cô ấy lờ khỏi đầu đi, anh hứa anh sẽ không để cho cô ấy tới gần em nữa“.
Tôi cười: “Ừ hứ, nhưng mai anh đi làm phải gặp cô ta rồi, có đúng không?“.
”Mọi việc xong rồi! Dù sao, anh cũng sắp bỏ làm ở chỗ đấy!” Ryan trả lời bình tĩnh rồi nhìn tôi nháy mắt!
Tự nhiên tôi không biết mình có lỗi gì không nữa.
Chúng tôi tới quán ăn, ông chủ quán ăn nhìn thấy tôi mới tới ngày hôm qua liền chạy ra chào niềm nở (chắc vì tôi là bạn của cái đôi kia). Cả quán ngoái lại nhìn tôi và Ryan, mấy nàng người Hoa ngồi ở góc xì xào về chàng Ryan của tôi. Ông chủ quán cũng phải ghé tai tôi thốt lên: “Trời, đẹp trai dễ sợ ha!” rồi “Người nước nào dậy?” “Ah, lai tạp ạ”, tôi trả lời ngắn gọn cho họ đỡ hỏi nhiều. Và lại ăn uống vui vẻ, tôi cũng nhanh chóng quên đi cô Garbriel đáng sợ kia, vừa ăn vừa tự hào vì là tâm điểm chú ý của cả quán ăn. Ryan kể cho tôi nghe về gia đình. Tôi tỏ ý muốn gặp cô em gái, Ryan bảo em gái không ở đây, khi nào có dịp sẽ dẫn em gái tới chơi với tôi!
Rồi lại ra về, hôm nay Ryan có phần hơi buồn vì chuyện mới xảy ra, ít nhiều cũng hơi “mất mặt” với tôi.
Tôi muốn chỉ cho Ryan xem cửa hàng spa tôi làm cũng ở chợ Tàu. Ryan lái xe qua, và khi gần tới nơi, tôi bắt gặp một chuyện đầy thắc mắc.
Phần 15
Chúng tôi nói chuyện khá nhiều. Tôi nhận ra Ryan là một người đàn ông sống rất tình cảm cho dù đôi lúc anh cũng khiến tôi hơi giật mình nếu không cười, vì trông… lạnh quá và có vẻ hơi khó gần
Tôi thấy gì
Tôi thấy Billy và bà chủ Mei Chow!
Xe của Billy, anh chủ, đang đỗ bên đường, Billy ngồi trong. Bà chủ Mei Chow đi ra từ tiệm thuốc, mặt mũi hớn hở. Nếu thế thì chả có gì thắc mắc. Nhưng tôi nhìn thấy hơn cả thế. Bà chủ chui vào trong xe, kéo lấy anh chủ… hôn chụt một cái, rồi hai người mặt sát mặt nói chuyện với nhau rất tình tứ. Chính vì vậy nên họ không thấy xe tôi và Ryan đi qua. Tôi còn ngoái lấy ngoái để xem lại cho chắc, nhưng cũng giục Ryan đi nhanh khỏi chiếc xe đó kẻo họ nhìn thấy tôi thì cũng không tiện lắm.
Ryan hỏi tôi rằng tôi quen họ sao, tôi nói rằng một là ông chủ tiệm nail, một là bà chủ tiệm spa. Nhưng sự thật là lúc đó tôi cũng rùng cả mình bởi vì bà Mei Chow tuy rằng có đẹp nhưng là… đẹp lão rùi, hix, lại cặp kè với anh chủ có hơn 30 tuổi. Hơn nữa, mối quan hệ của anh này với cô gái xinh đẹp Sheryl Chow thì sao? Yêu cả mẹ lẫn con à? Đừng nói là… yêu cả tôi nữa nhé. Tự nhiên thấy lờn rợn. Đúng là cái chốn này lắm điều kỳ lạ!
Xe đi qua tiệm spa, tôi chỉ qua cho Ryan thấy thôi, cũng không muốn ở lại lâu vì cứ thấy sờ sợ cái đôi kia thế nào đó. Tôi hỏi Ryan xem anh có vừa thấy cảnh cái đôi già già trong xe hôn nhau không? Ryan nói rằng anh không để ý.
”Anh nghĩ gì về việc một bà già 60 tuổi yêu một anh chàng mới có hơn 30 tuổi?“.
Ryan phá lên cười: “À thì ra là thế, tình yêu là phi tuổi tác mà Kin“.
”Vâng, phi tuổi tác nên ta yêu ai cũng được?“.
Tôi “kết luận” đầy mỉa mai. Kể ra thì, họ yêu nhau cũng không có sao, nhưng nếu yêu cả cô con gái nữa thì tồi tệ quá Tôi quá đỗi tò mò đi. Anh chủ của tôi phức tạp hơn tôi tưởng nhiều!
Ryan chêm vào:
”Và bởi vì cả hai bọn họ đều giàu có, nên họ có thể gấp đôi sự giàu có của mình lên, tuổi tác chả là cái gì cả, em có nghĩ thế không?”
Ha ha, Ryan có một suy nghĩ rất… châu Á đây.
Tôi chợt nhớ lại cái phản ứng của cô Sheryl, không lẽ cô ấy hỏi dò tôi về mối quan hệ của anh chủ và bà chủ? Chứ không phải là với tôi? Eo ơi sao mà họ phải sống phức tạp thế?
Ryan kể rằng anh rất thích biển. Ngày trước bố anh làm hải quân đi viễn xứ khắp nơi và ông hay kể cho anh nghe về những hòn đảo ông tới. Tôi hỏi anh có thích ngọn hải đăng không? Bởi nơi tôi sống trên đảo có một ngọn hải đăng đã cũ rất đẹp. Khi nào trời sáng và nắng ráo tôi sẽ rủ anh đi bộ về cuối đảo chơi. Mắt Ryan sáng rực lên, anh nói mình thích đi biển hơn là học y. Dù sao, là một bác sĩ, hay là nha sĩ, cũng quyến rũ lắm chứ.
Ryan hỏi tôi có thích xem phim không. Anh muốn rủ tôi đi xem phim. Tôi biết anh là tuýp người rất bận rộn. Có vẻ anh đang cố gắng để đưa đón tôi đi chơi, hoặc anh đang cố gắng “bù đắp” cho những gì xảy ra. Tôi nói rằng đừng lo, tôi không buồn vì chuyện buổi chiều, và tất nhiên đồng ý đi xem phim, bất cứ lúc nào anh rỗi rãi.
Chúng tôi nói chuyện khá nhiều. Tôi nhận ra Ryan là một người đàn ông sống rất tình cảm cho dù đôi lúc anh cũng khiến tôi hơi giật mình nếu không cười, vì trông… lạnh quá và có vẻ hơi khó gần. Có lẽ do ngoại hình, chắc hẳn khi nhìn thấy một người đàn ông đẹp ở ngoài đời, ta cũng thấy phần lớn là họ toát ra vẻ… khó gần. Tôi cảm nhận vậy!
Xe về đến nhà, Ryan hỏi tôi: “Em vẫn chưa sẵn sàng cho một nụ hôn đúng không?” Tôi đỏ cả mặt, và nói rằng anh có thể hôn tôi… lên má. Chừng nào tôi còn chưa rõ mối quan hệ của anh với cô trợ lý hay là… cô nào khác thì tôi không cho hôn… đi đâu hết, cho dù nếu mà được thế thì… tuyệt làm sao?“. “Được thôi, anh sẽ hôn lên má, nhưng đôi môi em mới là mong ước của anh”, Ryan nháy mắt. Ryan không hôn lên má mà cắn nhẹ vào tai tôi khiến tôi nóng cả người (tôi thích hành động này hơn cả hôn), rồi hít hít mái tóc. Hành động quen thuộc Ryan đã luôn làm kể từ ngày tôi gặp anh.
Trở về nhà, cảm thấy hơi… hoàn hồn. Một ngày thu hoạch đáng kể những sự kiện khá hay ho. Bây giờ thì tôi nghĩ chúng bình thường, chứ ngày đó tôi cũng suy nghĩ nhiều và thấy chúng… lạ lắm. Tôi tự nhủ: “Đến tuổi cuộc sống nó phải phức tạp thế“.
Đêm đấy khó ngủ thật, toàn suy nghĩ về Ryan, về anh chủ, bà chủ, nàng Garbriel và nàng Shery Chow, và cả ông già viết tiểu thuyết nữa. Ngày mai đi làm, có cả tá điều thắc mắc về anh chủ, nhưng tế nhị thôi.
Không ngủ được nên tôi tới tiệm nail sớm. Anh chủ ngạc nhiên khi thấy tôi đến sớm. Hôm nay cô làm cùng cũng đã đi làm, tôi thấy đỡ ngột ngạt hơn khi phải chỉ có mình tôi và anh chủ. Chả hiểu sao hôm nay tôi nhìn mặt anh chủ cứ thấy nét… đểu đểu. Tôi hỏi:
”Sao bữa có bạn em gọi tới hỏi em, anh không đưa máy cho em?“.
”Ủa là hỏi em hả? Mà hồi nào vậy?“.
”Hôm nọ, thứ bảy đấy, anh ấy tên là Ryan. Sao anh không đưa máy cho em?“.
”Ủa, anh không thấy có nói mà. Anh chỉ thấy có hỏi khách là cô Lyn (là cô làm cùng đó) thôi mà cưng?“.
Mặt anh này chối như thật, xạo quá đi. Thôi tôi chả trách nữa, tôi dặn Ryan gọi về nhà, đằng nào ban ngày tôi cũng chả đi đâu được. Nhưng thấy có gì đó thất vọng và đổ vỡ!
Có lẽ Billy cũng hiểu là mình đã làm sai. Anh dịu giọng và hỏi han tôi rằng tôi đã có bạn trai rồi sao. Tôi nói rằng tôi chẳng có ai cả, tôi không thích có bạn trai.
Billy cười, tôi bắt đầu thấy ngài ngại cái chốn này. Và hôm đấy, chúng tôi nói chuyện với nhau ít hơn. Billy rất hay nhìn thái độ của tôi, tôi vờ không để ý. Thứ hai cũng ít khách, tôi hay ra ngoài chơi cho dễ thở! Tôi wax lông mày ngày càng lên tay và khách tới tìm tôi bắt đầu đông.
Tôi cũng để ý, Billy hay có điện thoại bằng tiếng Hoa. Giọng nói rất truyền cảm, đích thị là nói với… gái, là Sheryl hay bà Mei đây? Tôi không hiểu lắm mối quan hệ của họ. Billy thấy dường như tôi thắc mắc về gia đình của Sheryl. Anh nói rằng gia đình của bà Chow là gia đình quý tộc rất danh tiếng từ thời Mãn Thanh. Bà của Mei Chow là một Cách Cách gì đó, tôi không nhớ nữa. Sau này gia đình tản sang Anh, Mỹ và Hong Kong hết. Sheryl sinh tại Hong Kong nhưng em gái sinh tại Mỹ. Đúng là gia đình quý tộc không có sai.
”Sheryl xinh thật đấy nhỉ, trông dáng cả hai mẹ con rất quý phái“. Tôi nói:
”Ô, nhỏ em mới xinh nè, khi nào em gặp nha!“.
Hừm, lại em nữa!
Một ngày thứ hai không vui vẻ cho lắm, anh Billy cũng buồn buồn, chắc do tôi không vui.
Lại tới thứ ba, tôi xuống spa. Lần này tôi cũng nhìn bà chủ thấy… khang khác, rất khó tả.
Cô gái người Việt hôm nay cứ tíu tít, hỏi tôi Valentine có gì vui không? Tôi nói vui lắm. “Ahh, xạo ghê, thế mà nói là chưa có bồ“. Hôm nay cô gái này về sớm vì có việc. Tôi 5h mới về. Và xuống bến tàu điện ngầm, nhân vật tiếp theo lại xuất hiện, nhảy thẳng đến mặt tôi. Đây là người mà sau này về Việt Nam được đông bạn bè của tôi biết tới nhất, một số người đã được diện kiến rồi đấy. Một vỏ bọc hoàn hảo cho tôi sau này. Lại là ai đây?