Đọc truyện Chuyện Tình New York – Chương 16
Phần 46
Tôi cứ suy nghĩ như thế khi Ryan và tôi trên tàu điện ngầm trở về nhà. Tôi ôm chầm lấy anh thật chặt vì cảm thấy mình được may mắn và hạnh phúc hơn người khác.
osh không được phép lại gần Lavender. Nếu tôi là Sheryl, tôi sẽ không hành hạ em gái mình như thế. Chúng tôi vẫn bao che cho họ gặp nhau được cơ mà.
Tôi cứ suy nghĩ như thế khi Ryan và tôi trên tàu điện ngầm trở về nhà. Tôi ôm chầm lấy anh thật chặt vì cảm thấy mình được may mắn và hạnh phúc hơn người khác. Anh mỉm cười, lại nụ cười của thiên thần, anh đáng yêu làm sao. Hy vọng anh cũng có cảm giác giống như tôi biết trân trọng những gì chúng tôi đang có.
Thời gian của tôi ở đất nước này cũng không còn nhiều, nghĩa là thời gian tôi ở bên anh cũng đang ngắn lại. Nhưng tôi nhớ những lời mình nói với Lave, thời gian thì ngắn nhưng tình yêu sẽ rất dài, thời gian sẽ trôi đi nhưng tình yêu ở lại. Điều tự hào lớn nhất, đó là tôi đã từng là bạn gái của một người đàn ông tuyệt diệu như thế này.
Còn những gì diễn ra ở tiệm nail ấy vẫn là như vậy. Tôi luôn tự nhủ, cố lên, sẽ cố khi nào mình không thể chịu được nữa thì thôi.
Tôi lảng tránh Ronie, không nói với anh ta một lời nào, không bao giờ bắt điện thoại. Tôi thấy sự chán nản và bất cần ở Ronie, anh ta hút thuốc nhiều hơn, cà khịa với khách nhiều hơn và rất hay cáu bẩn. Tôi thấy Lucy rất bực mình, mắng Ronie cũng chỉ đến thế, nhưng khi anh ta tỏ vẻ cáu gắt thì Lucy im ngay. Thực sự lúc đó tôi còn một ý nghĩ rất “xấu” nữa, đó là tôi càng nên ở lại thì họ sẽ càng mâu thuẫn sâu.
Anh Tài rất hay đi qua đi lại thủ thỉ với tôi. Tài nói anh ta hay qua nhà thăm Ronie, Ronie rất buồn và cô đơn tội nghiệp lắm, anh ta rất yêu tôi. Có lẽ tôi nên tế nhị và nói chuyện với Ronie. Tài tâm sự và kể chuyện nhiều, thực sự tôi có chút mủi lòng.
Cứ chiều về, chị Thủy lại ca cẩm và ngồi phân tích lại những “tình huống” của ngày hôm nay ở tiệm, chê bai đủ điều và an ủi tôi. Tôi cũng chả thèm buồn lòng nhiều nữa.
Tôi hay về sớm hơn. Bức tranh đã gần xong hoàn chỉnh, tôi hồi hộp chờ đợi được tặng anh. Tôi đang suy nghĩ mơ màng nghĩ tới việc hẹn anh đi đâu đó chơi, thật lãng mạn và tôi sẽ tặng anh bức tranh, anh sẽ vui từng nào. Rồi một thời gian sau đó, tôi sẽ hỏi anh, anh đang treo bức tranh của tôi ở chỗ nào rồi? Chắc hẳn phải được ở giữa những bức tranh của em gái anh chứ.
Dạo này tôi cũng thực sự thấy chông chênh vì không còn thấy hình ảnh quen thuộc của ông già ở ven sông, hay là ông ấy ốm? Tôi nghĩ nếu tôi được gặp và nói chuyện với ông ấy hàng ngày thì tinh thần của mình sẽ được mềm mại biết mấy sau bao nhiêu chuyện dở khóc dở cười của một ngày.
Và tôi cũng đang định bụng, sẽ gọi điện cho Billy để đổi tiệm khác thôi. Dạo này ở tiệm tôi rất hay bị lúng túng. Không rõ là dầu óc tôi căng thẳng quá có vấn đề hay là có người nào đó đang ngấm ngầm chơi xấu tôi chăng? Ai? Lucy? Lily? Ronie? Tài? Hay thậm chí là chị Thủy? Hoặc bất kỳ ai khác?.
Đồ nghề của tôi cứ bị lung tung. Khách đứng đợi thì thật đông mà tôi không tìm thấy nổi cái que wax của mình đâu. Ai cũng có que riêng và phải que của tôi thì tôi mới quen tay. Có lúc cuống quá đành mượn tạm que của chị Thủy, nhưng có lúc chị ấy cũng đang sử dụng. Tôi liên tục phải đi mò và tỉ mẩn cấp tốc làm thành que mới, wax xấu hơn hẳn, vì que làm một thời gian nó sẽ mòn đi mới dễ wax. Thậm chí có lúc, tôi wax hỏng hoàn toàn cái lông mày, khách cáu loạn lên, tôi thực sự mất bình tĩnh.
Hoặc ngay khi sơn móng tay, cái bàn sơn của tôi màu cứ bị lấy đi đâu hết, khách hỏi màu gì cũng không có Tôi đi hỏi mượn thì người trong tiệm hoặc không cho hoặc rất khó chịu. Chưa kể, Helen chiều nào cũng tới rất sớm, ngồi ở đó, nói chuyện rất to và khó chịu, nhất lại nhì nhằng lôi Ronie đi ra ngoài cãi nhau. Tôi đành phải “cẩn thận” hơn, ghi tên mình vào số chai đánh móng tay, và wax xong bất cứ lúc nào cũng cho que và nhíp vào túi. Phải tự phòng thủ mà thôi.
Ở tiệm nail có rất nhiều bụi móng tay chân cả giả lẫn thật tôi hít phải nên khiến cái chỗ xỏ khuyên mũi của tôi bị nổi sưng lên. Hôm đấy chị Thủy nói nên tháo tạm ra đi không thì nhiễm trùng. Tôi phải trầy trật mãi mới tháo ra được, rất đau, tôi định bụng sẽ lau nó bằng cồn rồi xỏ lại. Anh Tài tỏ vẻ quan tâm và dặn dò kỹ lưỡng tôi phải sát trùng cẩn thận. Ở cái tiệm này tính ra còn có hai người này tử tế với tôi.
Đêm về, sau khi đã sát trùng đầy đủ, tôi xỏ lại cái khuyên mũi. Trời ạ, chỉ có từ sáng đến tối mà cái lỗ xỏ của tôi đã bị liền lại, đã thế nó còn đang rất sưng và đau, chỉ vừa xỏ cái khuyên vào mà đã nhói lên tận óc. Xỏ khuyên mũi khác với khuyên tai vì tai mũi có nhiều mạch máu hơn, dễ liền và lâu khỏi hơn rất nhiều, chỗ này cũng dễ bị nhiễm trùng hơn. Tôi thật sự tuyệt vọng.
Tôi không muốn lại phải đi xỏ lại, cái khuyên mũi rất hợp với tôi và hơn cả, Ryan rất thích nó. Anh vẫn hay ngồi ngắm cái khuyên mũi của tôi. Chợt nhớ tới Lavender, cô ấy có khuyên mũi giả còn tôi có khuyên mũi thật cơ. Tức thật, tôi chỉ muốn bật khóc.
Đã gần 1 giờ đêm, tôi vẫn loay hoay mà không xỏ nổi khuyên mũi vào vì nó đã liền và đau quá. Cuối cùng, tôi quyết định, không thể để cho nó tịt được. Tôi ra phòng ngoài, sờ soạng tìm cồn, bông băng, kim chỉ của mẹ, thuốc mỡ, tất cả mọi thứ có thể. Cầm tất cả, đứng trong nhà tắm, hít thở một cái thật sâu.
Tôi tự xỏ lại khuyên mũi cho chính mình. Đổ thật nhiều cồn lau thật sạch sẽ, nước mắt chảy tơi bời vì xót, tôi lấy kim đâm thẳng vào mũi mình, nhưng không chọc nổi vì quá đau, máu bắt đầu tuôn trào. Tôi hoảng hồn vì khi họ xỏ cho tôi không hề có máu, nghĩa là chắc “không đúng mạch“.
Tôi lấy lại bình tĩnh lau hết máu, bôi thuốc mỡ đầy cây kim để cho trơn. Đau và nhức lên tận óc. Mãi tôi cũng xuyên qua được mũi mình, nhưng kim thì nhỏ và dễ, còn khuyên mũi thì rất to, xỏ vào sẽ đau đớn hơn nhiều, và máu vẫn tuôn chảy. Tôi lại lấy thuốc mỡ bôi quanh chiếc khuyên mũi, từ từ, nhắm mắt và nén chịu cơn đau khủng khiếp, nửa tiếng để từ từ đưa chiếc khuyên mũi đó qua được cái lỗ mới tôi vừa tạo ra.
Tôi sung sướng và nhẹ người đến nghẹt thở khi thành công. Đó là phút giây tôi quyết định sẽ không bao giờ bỏ khuyên mũi ra để nó bị liền như thế nữa. Và tôi có làm gì, ở dâu, với ai, tôi sẽ từ bỏ họ ngay nếu bất kỳ ai bắt tôi phải bỏ cái khuyên mũi này đi. Tôi yêu nó vô cùng, vì nó là đặc trưng của tôi, và vì nó là do tôi tạo ra.
Nhìn đồng hồ, đã 3 giờ sáng, 3 tiếng tự hành hạ mình, vĩ đại thật. Muộn quá, tôi quyết định nghỉ sáng ngày hôm sau ở spa. Vừa mệt, vừa đau, mà lại vừa căng thẳng ban ngày nữa.
10 giờ sáng hôm sau tôi đã dậy. định bụng xuống nhà, không thấy ông già thì cũng vẽ nốt bức tranh. Ông già vẫn không thấy, tôi bất chợt thấy bất an. Tôi gọi điện cho Ryan và kể lể cho anh về “chiến tích” tự xỏ lại khuyên mũi của tôi. Anh kêu ầm lên trên điện thoại và nói rằng quá nguy hiểm, có thể bị nhiễm này nhiễm nọ thì sao, tại sao không bảo anh, anh có thể giúp. Tôi thì lại đắc chí và vui vui vì anh lo cho tôi quá.
Chiều đến spa. Hôm nay đã thấy Sheryl, chị ta có nhìn tôi cười chào nhẹ nhàng. Tôi nghĩ ít nhiều Sheryl đã có cảm tình với tôi. Tôi ra hỏi thăm rằng Lavender đã ổn rồi chứ, chị ấy nói Lavender đang ở trung tâm. Một thời gian là về, có thể hè sẽ cho về Hong Kong chơi để giải tỏa tâm lý. Tôi thấy thôi thế cũng là ổn. Lâu lắm rồi không thấy Mei, có lẽ bà ấy quá bận bịu với chuyện của Lavender. Hôm nay thấy Sheryl đủ hiểu có lẽ câu chuyện cũng bắt đầu OK rồi.
Helen làm việc và coi như tôi không tồn tại. Gần về bất ngờ cô nàng lại gần tôi và bắt chuyện:
”Dạo này thích nhỉ, đi làm thất thường thê. Tôi phải trả bao nhiêu tiền để đi học mà Hà đi học như đi chơi ấy nhỉ?”
Tôi nghĩ thầm vì chắc Helen không biết tôi được đi học “miễn phí“.
”Tôi được đi học free mà“.
”Vậy sao, không có đâu, tôi không tin, làm gì có chuyện miễn phí ở cái đất này chứ“.
Tôi nhún vai chả biết nói gì.
”Tôi biết mà, nghe nói Hà cũng đang có anh nào đấy, là cái anh bạn trai của Sheryl vẫn đến đây nè, anh ấy trả hết liền học spa cho Hà rồi còn gì. Thích nha, đi đâu cũng được đàn ông quan tâm“.
Tôi thực sự nóng mặt bởi câu nói này. Cái giọng của Helen rất mỉa mai, như kiểu tôi là kẻ cực kỳ lẳng lơ và đi đào mỏ đàn ông không bằng. Mà Helen thì biết gì, tôi ghét cái kiểu bịa đặt của kiểu nhà Helen thế không biết.
”Thế sao, sao Helen biết chuyện của tôi mà ngay chính tôi cũng không biết vậy?“.
”A sáng nay tôi và Sheryl vừa nói chuyện với nhau đấy, không tin ra hỏi cô ấy đi“.
Lưỡng lự, tự nhiên cảm thấy có thể đó là sự thật. Tôi ngại nhất phải nợ nần bất kỳ ai, không hề muốn. Tôi tiến tới hỏi Sheryl:
”Tôi có thể hỏi chị điều này được không?“.
”Ừ“.
”Có phải Billy trả tiền để tôi được học ở cái spa này không?“.
”Anh ấy không nói cho em biết à? Tốt bụng ghê nhỉ?”
”Tôi không biết điều đó, thật ra tổng số là bao nhiêu? Tôi sẽ trả lại anh ấy“.
”Tôi không biết, khoảng vài nghìn gì đó, em có thể hỏi mẹ tôi“.
Nghe thấy “couple of thousands” là tôi đã run sợ. Tôi không thể kiếm đâu ra được số tiền lớn như thế, mà chẳng biết có là “quá đắt” không nữa. Tôi cũng làm việc ở đây kha khá không lấy lương cơ mà. Nhưng thật sự bất ngờ là họ đã không tốt như tôi tưởng, đủ hiểu thế giới này là “no free lunch in this world“. Tôi ra ngoài, gọi điện cho Billy nhưng không được, tôi để lại một cái voice message: “Em mới biết anh trả tiền hộ em để học ở spa, đáng nhẽ anh nên nói với em từ đầu. Nếu đắt quá em cũng không cần học và em sẽ muốn tự trả cho mình. Anh không cần phải làm thế đâu. Anh nhớ gọi điện lại cho em nhé?“.
Trở về, lại dòng sông, hái lá hái cành vẩn vơ. Tôi thấy mình đang trong một giai đoạn khó khăn, nhưng có lẽ không nhận ra đấy là lúc tôi đang được rèn luyện sự trưởng thành.
Tình cờ, tôi thấy bà đạo diễn, bạn thân của ông già ven sông đang đi tới. Tôi vẫy tay chào và hỏi han. Bà cũng hỏi tôi xem mọi chuyện vẫn ổn chứ. Tôi hỏi bà dạo này có hay gặp người bạn ven sông của tôi hay không?
”Tôi rất nhớ ông già, chẳng hiểu sao lại không thấy?“.
”Ôi, tôi xin lỗi, ông ấy ốm lắm, thực sự là rất rất ốm…” Mặt bà rất nghiêm trọng và buồn thiu.
Tôi sững sờ, tự nhiên tràn ngập một nỗi buồn mênh mang…
Phần 47
Vừa nhìn thấy Jess tôi bất ngờ bật khóc nức nở khiến những người xung quanh không hiểu gì. Jess kéo tôi đi thật nhanh ra khỏi cửa, tôi vẫn còn nhớ ánh mắt tức giận của Jess nhìn về phía Garbriel.
Trở về nhà, trong nhà có một bàn thờ nhỏ. Tôi dự định sẽ thắp hương để cầu chúc cho ông già được khỏe mạnh. Có buồn cười không nếu ông ấy theo đạo Thiên Chúa giáo còn tôi viện nhờ đến Phật để mong phù hộ cho ông. Nhưng đó là một hành động tâm linh, khi trong lòng bạn muốn những điều thiện thì bất kể bạn xin Chúa hay Phật, bạn sẽ có lòng tin rằng điều bạn muốn sẽ đều được họ phù trợ.
Tôi bò ra bàn, ngồi tô nốt bức tranh theo cám tính những chỗ chưa hoàn chỉnh. Em trai tôi đi ra ngó nghiêng và khen bức tranh hoàn thành thì đẹp phải biết.
Tôi phổng mũi, chả lẽ thì thầm, “Chị vẽ tặng cho bồ của chị đấy“. Công nhận lúc vẽ tranh là lúc có thể quên hết được những gì buồn phiền. Tôi ngồi chờ điện thoại xem hôm nay Ryan có tới thăm tôi hay không. Hình như mọi người trong nhà cũng đoán tôi có người yêu, vì có người cùng cơ quan kể lại tôi có đi cùng với gã đàn ông nào đó mà nghe qua họ kể lại có vẻ giống Ronie hơn là Ryan. Chắc hẳn lúc tôi đi với Ronie đâu đó đã có người nhìn thấy. Hơn nữa là thỉnh thoảng buổi tối tôi cứ “mất tích” bí ẩn và có hôm về rất muộn. Bố mẹ cũng không khỏi lo lắng.
Nhưng Ryan chỉ gọi điện, anh không tới. Chúng tôi ngồi nói chuyện mãi, nói mãi, trút đủ thứ trên trần gian cho tới khi tôi ngủ thiếp đi thì thôi, sao mà tôi nhớ anh thế…
Tôi còn văng vẳng tiếng anh nói rằng sẽ lên đảo để cùng tôi đi thăm ông già nhé, tôi đã dặn bà đạo diễn phải dẫn tôi đi rồi. Chắc ông ấy nằm ở bệnh viện bên Manhattan hoặc có khi ngay cuối đảo.
Hôm nay vừa đến tiệm nail. Tôi đã thấy chị Thủy nhấm nháy với một vẻ hớn hở kỳ lạ. Dường như có điều gì đó rất thú vị hoặc hay ho mà chị ấy rất muốn kể với tôi. Tôi thấy chị ấy cứ nín thở đi ra đi vào, luôn miệng ghé tai tôi nhắc: “Cẩn thận nha bé, cẩn thận đồ của mình đấy. Chốc nữa về là phải chờ chị nghen, nhớ đấy, có chuyện hay lắm nè“. Chị ấy làm tôi cũng hồi hộp, đi ra đi vào, mặt cũng hớn hở theo vì không biết có chuyện gì vậy. Nhắc tôi quên không cất díp cất que wax là chị lại hất đầu ra chiều nhắc nhở ngay. Tôi đoán chắc hẳn có chuyện gì liên quan tới tôi và những “phi vụ” bí ẩn xảy ra trong tiệm. Cũng hồi hộp thật. Hôm nay có bận nhưng lạ là tiệm ít nói về tôi hơn. Cả Lucy và Lily đều ít nói. Ronie thì mặt lầm lì nhưng cứ nhìn thấy tôi là như nở nụ cười gượng. Anh Tài cũng không nói chuyện với tôi. Lại vẫn chị Thủy, hôm nay rõ ràng là chị ấy đã bớt dè chừng với tôi, tóm lại là dễ thở hơn hẳn.
Tôi chỉ mong đến giờ về để được “buôn chuyện” ngay xem là cái gì. Nhưng lạ là chị Thủy chị ấy cứ nấn ná. Tôi ra thì thầm hỏi thế về chưa, chị ấy cứ bảo chờ tí đã nào, chờ đã. Thế mà cũng phải 8 giờ tối tôi mới ra khỏi tiệm được chỉ vì chờ về cùng chị ấy.
Phải tận khi lên tàu rồi, nhìn xung quanh chắc chắn không có ai ở hai cái tiệm nail ấy ở trên tàu, bao gồm không có cả Tài và Ronie chị ấy mới thở một cái rồi nói.
”Nè bé, biết chuyện gì hông? Chị mới có một thông tin đã quá“.
”Có liên quan đến em không vậy?“.
”Trời, có chớ, nhưng là chuyện hay đấy. Nè, hôm qua nói chuyện với một nhỏ bạn cắt tóc dưới chợ Tàu, mới biết một chuyện. Là thằng cha Tài đó, nó theo đuổi con nhỏ Helen lâu lắm rồi nhen. Lão bệnh lắm đó, là mọi người đồn lão yêu con nhỏ đó phát điên, nhưng giấu kín lắm, hông có ai biết, có khi con nhỏ Helen cũng chả biết. Chỉ biết nghe kể nhà lão đấy có tranh với ảnh của con nhỏ, viết văn thơ yêu nhỏ suốt ngày đầy nha. Hôm rì nhỏ bạn chị có anh bạn qua nhà lão chơi phát hiện ra, ghê thấy mồ luôn, như trong phim đó. Mà hôm nay chị sợ quá, phải đợi mãi cho lão về trước mới dám lôi em về sau kể đó“.
”Ối!“. Tôi kêu lên, mắt cứ mở to tròn.
”Anh Tài đấy thích Helen hả? Sao chẳng ai bao giờ nói nhỉ? Nghe nói còn có một cô con gái nhỏ mà, bỏ vợ hay thế nào? Mà Lucy Lily có biết không?“.
”Chưa biết, chị có kể với một chị Hồng ở tiệm đó, không biết chị đó đã kể cho hai bà ấy biết chưa, mà Tài cũng có tới nhà Lucy mấy lần liên hoan tiệm đó mà. Lão cũng kín ghê, không có ai biết hết. Không biết cái vụ tiền nong chi hồi lâu của Ronie có phải do lão làm không nữa“.
”Hả, vụ đấy là vụ gì, cứ tưởng hai người thân nhau lắm, lại lo lắng cho nhau nữa, nhưng không chừng là mật Bồ tát bụng một bồ dao găm ấy nhỉ?“.
”Hồi đó nghe nói Ronie cầm tiền của Lucy đi mua đồ cho tiệm thấy về rắc rối tính toán gì đó. Thiếu hụt cũng kha khá tiền, lại thêm bột nail với màu đều không phải là hàng tốt gì đó: thế là cũng lườm nguýt nhau một hồi đó, nhưng Lucy cũng chiều Ronie nên lại cho qua“.
”Thế thì liên quan gì tới Tài?“.
”Thì hồi đó chị cũng không có quen ai hết, có nói chuyện với mỗi Ronie thôi. Ronie nói có đưa tiền nhờ Tài đi mua hộ và bắt mối gì đó, nhưng Ronie ngốc lắm, không có nói lại với Lucy. Tài cũng lò ra lột vòi Ronie mà, không chừng có mỗi Tài làm bạn đó“.
”À hiểu hiểu, ghê cơ nhỉ?”
Rồi mắt tôi lại sáng rực lên.
”Thôi rồi, chị có nghĩ Tài đang hại gì em không? Dạo này em thấy ở tiệm có nhiều chuyện bất bình thường như thế đấy, có phải do Tài này không? Hay là Tài gay ở tiệm bên kia?“.
”Nè. thì thế chị mới bảo có khi liên quan đến em. Tại em làm con nhỏ Helen đó khổ quá, nên lão tức em lão hại em thì sao?“.
A à tôi gật gật, không chừng dễ thế quá. Nhìn mặt anh này là thấy nó có vẻ không trong sáng và cái cách hành xử cũng bất bình thường, chỉ là do tỏ ra tử tế với tôi quá nên tôi cũng không nỡ soi mói mà thôi. Có khi bấy lâu nay Tài rất căm ghét Ronie, chắc phải làm vài vố hại Ronie rồi. Đã thế Ronie lại còn “bạc tình” bỏ bê Helen để mê mải theo tôi, tôi mới là kẻ đáng ghét nhất.
”Thế đúng lão ấy giấu đồ của em đi để em không làm được việc rồi“.
”Chị không rõ mấy chuyện khác của em có đúng không và có phải do Tài kể không. Nhưng Tài mấy lần thủ thỉ với chị là em dốt nát lăm, tiếng Anh chỉ được giả vờ khoe mép lừa mấy người như chị và Lucy Lily thôi, chứ em nói đến cái âm cơ bản còn sai. Mà nè, mấy vụ thấy em tới nhà của Ronie Lily cũng nói là do Tài nhìn thấy đó nhen, Tài kể lại cho họ mà“.
”Ái chà, chẹp chẹp, giờ thì em hiểu rồi em hiểu rồi!”
Kinh khủng thật, tôi nổi hết da gà, thú thật, cũng hiếm khi tôi gặp phải chuyện bất ngờ và tiểu nhân tới mức như thế này. Từ trước tới giờ, cũng hầu như chưa bao giờ tôi nhận nhầm ai, nếu tôi thấy ai mang dáng vẻ “có vấn đề” hay “bệnh bệnh” cho dù thái độ có tích cực đến mấy là y như rằng người đó có vấn đề nặng thật.
”Chắc Helen phải biết chứ nhỉ?“.
”Chị chưa hỏi, chả biết con nhỏ đó có biết không, nhưng Lucy với Lily thì chắc là không rồi, ai mà ngờ thế!”
”Giờ biết mình khổ sở bấy lâu vì kẻ đặt điều “cộng sản nằm vùng” cũng từ miệng Tài là cái chắc“.
”Chắc thế rồi“.
”Con người ghê gớm thật đấy?“.
”Bé à, bé còn gặp nhiều người ghê rợn hơn nhiều à“.
Chợt cảm thấy người cứ nhẹ bâng đi vì dễ chịu quá. Cái người tôi tưởng tốt thì hóa ra xấu không thể tưởng tượng, những người tôi nghĩ họ rất xấu xa thì thực ra cũng không đến nỗi lắm. Tôi bắt đầu xâu chuỗi các vấn đề. Có thể là, Ronie vẫn luôn tin tưởng Tài và tâm sự với anh ta nhiều điều, và Tài từ đó đơm đặt và “xây dựng chiến lược” hủy hoại tôi. Tôi thấy sở dĩ Helen lại khổ sở một cách nghiêm trọng như vậy chắc chắn là do bị “bơm vá“.
Cô nàng căm thù tôi phải đến tận xương tủy rồi, chứ nếu tỉnh ra vì ghen tuông, cũng chả nặng đến thế vì tôi và Ronie đâu có bằng chứng gì rõ ràng đâu. Tài là một người khá thông minh và có học, thực sự là như vậy, anh ta dễ dàng “bắt nạt” những con người bị coi là ngờ nghệch xung quanh mình.
”Chị có định loan chuyện này trong tiệm không?“.
”Wầy thú thực chị cũng không chắc gì, mà giờ chị nói thì Tài cũng không có bỏ qua đâu. Lucy và Lily cũng đâu ưa gì chị, chị nói ra họ lại tưởng chị bênh em, đơm đặt này nọ, cứ từ từ, rồi biết hết thôi. Nhưng chị bảo em cẩn thận là vì đó đấy“.
”Vâng, giờ em cẩn thận rồi, em biết Tài rồi?“.
Tôi thở dài một cái, thực sự cũng chưa hẳn tôi tin hết những lời chị ấy nói đâu. Vì tôi thấy ở đây ai cũng có vấn đề hết. Có lẽ nó không phái là cái thế giới của tôi, tôi không biết đo lòng người ở cái thế giới này, và tôi không thể. Nhưng thật lòng tôi thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều và thầm cảm ơn chị ấy. Cứ cho là do ít nhiều chị ấy ghét Tài mà loan những chuyện này đi chứ cũng chẳng phải là tốt đẹp gì với tôi, thì ít nhất những điều chị ấy nói đã khiến tôi cảm thấy thanh thản hơn rất nhiều, thậm chí lớn hơn là dạy tôi một bài học về muôn mặt của cuộc sống con người nữa.
***
Lên trên đảo, tôi nhận được voice message của Billy. Anh đang trên upstate cùng Mei chưa về, thăm hỏi Lave khi nào về, sẽ nói chuyện với tôi. Anh vừa gọi điện nhưng do tôi dưới tàu điện ngầm không có sóng. Lave đi cũng được một thời gian rồi nhỉ, không thấy gọi điện cho tôi không rõ nàng bây giờ ra sao nữa.
Nhớ Ryan quá, tôi gọi anh đến đây để tôi có thể kể một câu chuyện mới thật hay. Anh lại nói sẽ đến muộn.
Tôi về nhà buôn chuyện với Hạnh một thôi một hồi, phải đem điện thoại nhà ra ngoài hành lang buôn để những đoạn trút “cao trào” để bố mẹ tôi bớt chú ý. Tôi chỉ sợ bố mẹ tôi nghe chuyện tá hỏa những gì tôi đang phải trải qua thì thôi rồi đấy. Buôn cho đúng tới khi Ryan tới, gần 11 giờ thì thôi.
Tôi tíu tít chạy xuống dưới nhà. Anh đi tàu điện ngầm sang đây chứ không có ô tô. Nhớ quá, tôi ôm chầm lấy anh và hôn anh một cái thật lâu, anh cọ mũi vào mũi tôi như một đứa trẻ. Tôi nghĩ anh thấy vậy cũng vui lắm, tự hỏi sao hôm nay tôi lại phấn khởi đến thế nhỉ? Hôm nay Ryan có một món quà nhỏ tặng tôi, một chiếc vòng tay bằng inox có hình 12 con giáp của Trung Quốc. Anh nói anh cứ nghĩ 12 con giáp của Trung Quốc và Việt Nam là giống nhau. “Ôi, không sao không sao mà“. Chiếc vòng vừa khít tay tôi, thì ra Ryan hôm nọ xem tôi khoe chiếc vòng chân do Lavender tặng, nên dứt khoát phải “cạnh tranh” bằng cách tặng tôi cái vòng tay. Và một lần nữa, “sản phẩm” này vẫn ở trên tay tôi cho tới hiện giờ.
Và thế là tôi lại kể chuyện mới nghe được ở tiệm. Ryan cứ “Oh my god” liên tục. Tất nhiên tôi không dám nói rõ thêm chuyện của Ronie và Helen. Tôi chỉ nói có một người ở tiệm rất ghen ghét tôi chỉ vì anh ta yêu con gái bà chủ tiệm, mà cô con gái đó thì cũng cực kỳ ghét tôi vì tôi có nhiều khách hơn cô ấy. Nghe có vẻ hơi kém khách quan và vô lý một tí nhỉ, nhưng tôi nhấn mạnh răng đáng nhẽ chuyện chả có gì nghiêm trọng cả, nhưng vì người đàn ông kia “rất bệnh hoạn” nên mới làm tôi khốn khổ thế. “Ôi cô bé đáng thương của tôi”, anh ngồi trên ghế đá ven sông còn tôi thì đứng trước mặt anh, anh ôm chầm lấy tôi như điều thương tôi làm sao.
”Thôi bỏ chỗ đó đi, quên hết những con người ngu ngốc đó đi, em có muốn làm việc gì khác không? Anh sẽ giúp em“.
”Hi hi, phải khám phá ra bí ẩn trước đã rồi em mới đi được“.
Tìm việc mới cho tôi ở cái chốn này không phải đơn giản, vì tôi không được phép đi làm. Tôi chỉ có thể đi tham gia học hành và lăng nhăng này nọ như vậy mà thôi.
”Nhưng anh nói này, anh rất lự hào về em“.
”Vì lý do gì?“.
”Vì em rất dũng cảm“.
”OK,“ tôi cười. Tôi yêu người đàn ông này làm sao, biết lo lắng vừa phải, biết nói không câu cần nói, và hơn cả là rất hiểu tôi.
Tới tiệm nail, không phải có phải là do tôi tự cảm nhận hay là đúng là thế. Mọi người dường như bớt ồn ào và yên ắng hơn với tôi. Lucy cũng không còn ca cẩm nhiều chuyện cộng sản này nọ nữa. Họ chuyển sang đề tài khác, chuyện lo cho… con gái đi lấy chồng thì cần gì, loại con gái nào thì lấy được, loại nào thì chỉ “ma nó mới lấy“. Còn thì que wax hay nhíp màu của tôi thì tôi canh rất chặt, không cho kẻ xấu lợi dụng “đục nước béo cò“.
Tôi thấy mấy người ở tiệm và chị Thủy hay thì thầm chụm vào một góc. Tài cũng không nói chuyện với tôi nữa. Có lẽ Ronie thì vẫn chẳng biết cái gì cả, chỉ thấy cứ nhìn tôi cười ngượng. Nhưng vì chẳng biết đâu là sự thật, và cũng chưa chắc mọi người biết hết, nên tôi vẫn căng thẳng. Sự khó chịu từ Lucy và Lily vẫn thể hiện ở những câu nói móc và đôi lúc gắt với tôi nếu tôi có “lỡ lầm” một hành động nào đó. Tóm lại, tôi thở dài, mệt mỏi quá, nhưng vẫn chưa tới mức maximum, cố lên, sắp không chịu nổi nữa rồi. Tôi tự nhủ như thế. (Có bị coi là ngược đời không?)
Còn ở tiệm spa, tôi vẫn không nói chuyện với Helen nhiều, cô nàng vẫn mặt lạnh tanh, ai làm việc đó. Ai trong tiệm cũng nhìn thấy chúng tôi không nói chuyện với nhau. Cả Sheryl cũng vậy, nhưng có lẽ chị ta không phải tuýp người thích hỏi han nên cũng lặng lẽ bỏ vậy. Còn mấy cô thợ Tây ở trong tiệm thì thầm vào tai tôi. “Em cướp bạn trai của cô ấy đúng không, ha ha?“. Tất nhiên là họ chỉ đùa cợt, nhưng tóm lại tôi không có tâm trạng đùa kiểu thế.
4 giờ chiều, tự nhiên thấy số cố định gọi vào máy, số từ bên Manhattan. Nhấc lên thì hóa ra là Garbriel, tôi lại thót hết cả tim lại.
”Này, cô bé, có muốn đi party với tôi hôm nay không? Vui lắm, tôi nghĩ cô nên đi. Một party TUYỆT VỜI…”
Garbriel kéo dài giọng chữ “tuyệt vời”, tôi nghe giọng của Gar cứ có chút gì đó say say. Tôi hơi hoảng hồn vì lời đề nghị này. Chả liên quan gì cả, tự nhiên rủ tôi đi party, cứ như thân thiết lắm ấy, mà biết đâu lại cái trò mèo gì thì sao.
”Cô ở đâu, tôi tới đón?”
Mắt tôi lại còn mở to hơn, chắc hẳn ai nhìn thấy tôi lúc đó phải giống con mèo lắm. Lại còn sẵn sàng đến đón tôi đi party nữa.
”Để làm gì? Party về cái gì? Tại sao? Làm thế nào? Khi nào?” Tôi tuôn một tràng.
”Cứ ở đây đi, nói cho tôi biết cô đang ở đâu, tôi sẽ tới đón cô? Bữa tiệc này rất quan trọng, cô cần phải tham gia. Cô sẽ ngạc nhiên thiều đấy vì có nhiều thứ liên quan tới Ryan ở đó“.
”Gì cơ? Về Ryan à?“.
”Không, không phải bữa tiệc là về Ryan, nhưng mà cô sẽ khám phá ra điều gì đó về Ryan. Dù sao thì, cũng tùy cô thôi nếu cô muốn biết gì điều gì đó, cô hiểu ý tôi không?”
Sự tò mò trong tôi trỗi dậy ghê gớm, tại sao tôi không cho mình một cơ hội để biết điều gì đó nhỉ. Thế là tôi hẹn Gar ở bến tàu ở Times Square, vì cô ta nói party ở gần đó. Chúng tôi hẹn 8 giờ. Hôm nay tôi nảy ra ý định nhờ cô da đen trang điểm “free” cho khuôn mặt của mình để đi “party”, cũng chỉ là cho vui xem sau khi mình được hóa trang thì trông sẽ thế nào. Cô ấy cực kỳ thích thú và nói rằng khuôn mặt của tôi tạo ra rất nhiều “cảm hứng“.
Thú thật, sau nửa tiếng cho cô ấy “sáng tác” thì tôi thót hết cả tim khi nhìn trong gương… không nhận ra mình, xinh tới mức khó tin. Trong lúc chờ tới giờ hẹn, tôi lang thang shopping ở mấy cửa hàng trên chợ Tàu, trong lòng không khỏi lo lắng. Tôi thấy một cái dây chỉ đeo tay có chữ “I love you” liền mua ngay, định bụng sẽ bắt Ryan phải đeo. Tôi sẽ tặng anh cùng bức tranh của mình.
8 giờ tôi đã có mặt ở vị trí hẹn với Gar. Cô ta cũng đúng giờ ngay.
”Này, khỏe không?”
”Tôi khỏe, cảm ơn chị, chúng ta đi đâu bây giờ?“.
”À, chỉ là là một bữa tiệc được chủ trì bởi mấy người bạn của tôi ây mà, chỉ nghĩ là có thể cô cần tham gia“.
”Tại sao tôi lại phải cần tham gia?“.
”Bởi vì nó vui lắm, haha“. Tôi thấy Gar tưng tửng lạ lùng. Cũng nhún vai và đi theo.
Hôm nay ai cũng phải ngoái nhìn tôi, từ chợ Tàu đến trên tàu, vì thấy tôi xinh. Lạ là Gar không khen lấy một câu, không hiểu cô ta có đang nghĩ xấu rằng tôi muốn “làm hàng” gì đó vì được đi party hay không.
Chúng tôi bắt xe đi ngược lại downtown, hình như phố hai mấy gì đó tôi nhớ không rõ lắm. Cũng nhanh nên tôi không phải nói chuyện nhiều với Garbriel, cô ta hỏi đủ thứ, tóm lại là rất lạ lùng.
Cô ta dẫn tôi lên tầng thứ 10 của một tòa nhà 37 tầng. Từ thang máy bước ra đã ngửi thấy mùi thức ăn và nhốn nháo phát ra từ một căn hộ ở gần cuối hành lang.
Mở cửa đã thấy ầm ầm bởi tiếng cười nói và cả một bàn đồ ăn với bánh mì bơ rau hoa quả. Vừa nhìn thấy Garbriel bước vào đã có vài người vẫy chào rối rít. Tôi đi sau, Garbriel quay lại “giới thiệu”:
”Đây là Hà Kin, BẠN GÁI của Ryan!”
Gar kéo dài cái chữ girlfriend theo kiểu cực kỳ mỉa mai. Cả đám rú lên.
”Gì cơ? Anh ta có bạn gái á? Ôi nhìn cô bé này, xinh quá, ngây thơ quá, haha“.
Họ cười ám lên. Họ cười theo đúng kiểu như tôi là một trò đùa vậy. Lúc này, tôi để ý những con người ở đây, toàn người rất bảnh bao và sành điệu, đa phần đều có vẻ giàu có. Những cặp đôi nắm tay nhau cười nói và hôn nhau chụt chịt. Tôi chợt nhận ra và nóng mặt khi thấy càng ngày càng phát hiện ra nhiều cặp đồng tính, cả nam và nữ, trông họ ai cũng hạnh phúc và hớn hở rõ rệt. Cho đến tận khi tôi mới tỉnh ra, tôi đang ở trong party của một câu lạc bộ đồng tính thì tôi thực sự toát mồ hôi hột, người tôi run lẩy bẩy, đứng không vững nữa. Tôi không sợ họ, tôi chưa bao giờ sợ họ, nhưng nếu họ liên quan đến Ryan của tôi, thì khác nào nói rằng anh là một gay chính hiệu.
Mặt tôi tái mét khi nghĩ tới như thế. Gar lại gần, tay cầm ly rượu và bảo tôi uống đi, tôi lắc đầu.
”Mày biết buổi party này là về cái gì rồi chứ?”
”Của những người đồng tính đúng không?“.
”Ha ha, thông mình ghê, để cho mày biết, đây là thế giới của Ryan đấy, haha, mày hiểu ý tao không?“.
Tôi nghẹn lời không nói được lời gì. Tôi chỉ muốn đập tay thật mạnh xem có phải mình đang trong cơn ác mộng không. Vừa lúc lại có một người phụ nữ đi tới, bà ta ngắm tôi âu yếm khiến tôi rợn hết cả người:
”Xinh, ừ thật à, bạn gái của Ryan à? Lạ nhỉ. Này, em có nghe thấy cái tên Juicy bao giờ chưa“.
Tôi lắp bắp: “Juicy, họa sĩ à?“.
”Mày cũng biết sao? Bạn trai của Ryam ấy, ông la không ghen với một cô gái xinh như mày à?”
”Ryan là gay sao?“.
Tôi hỏi mà gần như khuỵu xuống và khóc đến nơi.
”Gì có, anh ta không nói cho mày biết à?” Bà ta ngạc nhiên.
Gar cười cười:
”Không, tất nhiên là nó không biết“.
”Ôi Garbriel, mày đang làm cái trò gì thế, tại sao mày lại làm thế với con bé này. Ôi, tôi xin lỗi!”
Bà ta cho tay lên ngực ra điều cảm thấy rất có lỗi vì đã để cho tôi biết “sự thật“. Tôi nhắm mắt lại để mình bình tĩnh. Garbriel có điện thoại, cô ta thét lên: “Này Jess ơi, tôi đang ở party nhà Shally… cậu biết gì không, bạn gái của Ryan cũng đang ở đây đấy; ha ha“. Giọng của Garbriel đã thực sự say và cô ta có vẻ như không kiểm soát được mình nữa. Tôi bủn rủn chân tay và tìm đường trở về, nhưng Gar dứt khoát không cho, cứ đẩy tôi vào trong. Cô đơn, lạc lõng, kinh sợ, tôi không còn đủ năng lượng để bước chân ra khỏi cánh cửa ngoài kia.
Rồi một vị cứu tinh không ngờ của tôi đã đến chỉ ngay một lúc sau. Đó là Jess, cậu ta vừa đến đã tỏ ý đi tìm tôi, mọi người nháo nhào chào Jess nhưng cậu ấy chỉ vẩy tay. Tôi đang ngồi một góc, mặt trắng bệch. “Nào, nào” Jess đưa tay kéo tôi lên, giọng thì thầm.
Vừa nhìn thấy Jess tôi bất ngờ bật khóc nức nở khiến những người xung quanh không hiểu gì. Jess kéo tôi đi thật nhanh ra khỏi cửa, tôi vẫn còn nhớ ánh mắt tức giận của Jess nhìn về phía Garbriel đang cười và say ngật ngưỡng.
Đứng trong thang máy tôi nép người vào một góc quay mặt đi và khóc. Với tôi bây giờ còn “out of control”, hơn cả một người say. Jess đứng cạnh tôi, ôm tôi rồi nói:
”Tôi xin lỗi. Garbriel thực sự bị điên rồi. Tôi không thể tin nổi những gì cô ấy nói nữa“. Tôi không buông nổi ra một câu hỏi với Jess rằng, có phải Ryan là gay hay không. Jess đứng cạnh tôi mà tôi có cảm tưởng như đó là Ryan, vừa ấm áp mà lại vừa ghê sợ. Tôi ngồi thụp xuống và không đứng dậy nổi cho dù thang máy đã xuống tầng một. “OK, lại đây, mọi việc sẽ ổn thôi, cô ấy đùa thôi mà. Đứng lên đi“. Jess kéo tôi đứng dậy rồi đưa tôi ra ngoài.
Cậu ấy nắm tay tôi ra tận chiếc xe quen thuộc mà Ryan vẫn hay chở tôi. Nhìn thấy chiếc xe mà đất trời tối tăm.
Tôi có đủ trí thông minh rằng những chuyện vừa xảy ra không đơn giản là một trò đùa như Jess nói. Tại sao Jess lại phải từ tế với tôi thế. Tôi đã hoàn toàn là một kẻ mất hồn. Không nói, không khóc nữa. tôi ngồi lên xe, nhìn ra bên ngoài. Tôi không có năng lượng để làm bất cứ việc gì Jess vẫn hỏi tôi: “Cậu có muốn đi đâu đó không? Cậu ổn chứ? Cậu có muốn tôi gọi điện cho Ryan không?“.
”No”, tôi nói mà giọng nghẹn đặc nước mắt…
Jess đưa tôi về đảo. Chúng tôi ngồi im trong xe.
Tôi không buồn xuống nữa, thực sự tôi rất sợ phải đối mặt một mình với chính bản thân mình, ít nhiều sự có mặt của Jess ở bên cạnh khiến tôi thấy có gì đó chút tĩnh tâm. Có lẽ, ngoài cú sốc ngày năm nhất đại học khi nghe tin bà tôi bị mắc ung thư, thì đây là lần thứ hai tôi sốc khủng khiếp tới như thế.
Tôi ngồi im, lặng im, nhìn con phố Main hoang vắng, chiếc xe bus đỏ đã đi vài chuyến mà tôi vẫn ngồi.
Jess cũng ngồi. Cậu ấy nhìn tôi, nhìn rất lâu.
”Cô ấy không nói sự thật đâu Kin ạ, làm ơn đừng có như thế này nữa, nhìn cậu thế này đau đớn lắm“. Câu nói đó lại làm tôi ứa bao nhiêu nước mắt. Jess lại cúi mặt. Rồi cậu ấy lại gần tôi, ôm tôi mà tôi cũng không buồn phản ứng, chỉ thấy ấm áp và thực sự được an ủi.
”Nhưng tớ sẽ nói cho cậu một sự thật, sự thật này“.
”Tôi yêu cậu, yêu cậu từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu qua tấm kính của cái xe ô tô đó“.
Một luồng điện chạy qua người. tôi mở mắt thật to nhìn ra ngoài cửa kính…
”Nhưng ít nhất cậu không phải là gay đúng không? Cậu sẽ cứu rỗi linh hồn tôi đêm nay phải không?”
Tôi đã nhủ thầm trong tuyệt vọng như vậy đấy…