Chuyện Tình Một Đêm

Chương 7: Mê mẩn vì chuyện tình một đêm trên mạng


Đọc truyện Chuyện Tình Một Đêm – Chương 7: Mê mẩn vì chuyện tình một đêm trên mạng

Mã Thanh, 25 tuổi, nhân viên dự án công ty quảng cáo

Một giờ sáng, nhất định Mã Thanh sẽ xuất hiện trên mạng. Mặc một chiếc váy ngủ rộng, tóc buông lơi, một tay kẹp điếu thuốc, một tay gõ bàn phím. Dù khi nói những câu tình tứ với bạn chat, nét mặt cô vẫn lạnh lùng. Dù rất mệt nhưng cô vẫn không tài nào ngủ được. Cô nói rất thích hít thở hương đêm.

Có lẽ một đêm nhạt nhẽo đó cứ bình lặng thế trôi qua, mệt tới mức không mở nổi mắt nữa, mới lăn ra giường ngủ. Đa phần cô thường nhận điện thoại của bạn chat gọi tới, để rồi trang điểm kỹ lưỡng, thay quần áo đẹp hơn, yên tĩnh ngồi chờ đợi. Chờ đợi một đêm có thể vui vầy. Mã Thanh nói, đó chính là đêm cô thích.

Tuy ngoại hình không có gì đặc. biệt nhưng Mã Thanh rất có phong cách giàu nữ tính. quần áo, trang sức của cô được lựa chọn rất tinh tế không thể chê nổi. Ngôn ngữ, cử chỉ cũng rất duyên dáng. Ngồi trước mặt tôi, cô chậm rãi khuấy tách cà phê bằng một chiếc thìa nhỏ. Từ khi cô bắt đầu kể, tôi như bị hút hồn. Câu chuyện của cô cũng giống như làn khói của tách cà phê, nhẹ nhàng lan tỏa.

Kí ức mối tình đầu ngượng ngập

Tôi là người Tứ Xuyên, sinh trong một gia đình trí thức cao cấp. Trong nhà chỉ có mình tôi con gái. Những nơi có trí thức tập trung thường có một thói quen rất đặc biệt, đó là so sánh con cái của nhau, xem con nhà ai thi đỗ vào đại học, đi du học hoặc thi rớt… Cũng may tôi là đứa con ngoan, không làm bố mẹ thất vọng. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, tôi thi đỗ khoa Văn một trường đại học nổi tiếng ở Bắc Kinh. Vừa vào trường đã được làm Phó chủ tịch Hội sinh viên khoa Văn. Nếu không phải vì mối tình đầu bất hạnh, có lẽ tôi vẫn là một đứa con ngoan, một trò giỏi, một cô gái tốt.

Bước sang năm thứ hai, tôi bắt đầu yêu. Anh ấy người Bắc Kinh, tên gọi Tôn Tinh, người rất đẹp. Tôi biết, miêu tả đàn ông không thể dùng từ này, mà phải gọi là “đẹp trai”, nhưng tôi luôn bị ấn tượng như vậy. Bây giờ nghĩ lại, chính vì ngoại hình của anh ta, tôi mới mê mẩn nên kết cục bị tan vỡ cũng không phải là chuyện có gì đáng kinh ngạc cả.

Tôi quen Tôn Tinh qua cô bạn củng phòng Điền Anh. Điền Anh cũng là người Bắc Kinh. Đó là một cô gái nội tâm, dịu dàng. Quan hệ giữa chúng tôi rất tốt, thường tâm sự với nhau. Học kỳ hai năm thứ hai, khu kí túc chúng tôi thường tắt điện sớm nên hai đứa thuê một căn hộ gần trường. Con gái khoa Văn đều lãng mạn, rất thích nửa đêm làm thơ hoặc viết tiểu thuyết. Sau khi ra ngoài sống, chúng tôi thấy rất vui vê vì được tự do. Chúng tôi cùng đi học, cùng nấu nướng. Tôi cứ tưởng tình bạn giữa chúng tôi mãi bền vững. Nhưng sự xuất hiện của Tôn Tinh đã thay đối cuộc sống của chúng tôi, cũng hủy diệt luôn tình bạn thắm thiết đó.


Tôn Tinh và Điền Anh là bạn học thuở cấp ba. Anh ấy học vẽ tại một học viện Mỹ thuật. Chúng tôi dọn ra ngoài chưa được bao lâu, Tôn Tinh thường tới tìm Điền Anh uống rượu, tán chuyện văn chương, nghệ thuật, trò chuyện tới nửa đêm mới chịu về. Lâu dần tôi cũng thành thân quen. Thực ra ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã yêu anh ấy rồi. Tôi chưa từng gặp một chàng trai nào đẹp như thế, đẹp đến nỗi tim tôi run rẩy. Chúng tôi ở bên nhau rất vui vẻ. Tôi chưa từng ham hố chiếm đoạt tình yêu của anh, mặc dù Điền Anh ra sức thề thốt Tôn Tinh không phải là người yêu của cô, chỉ là một người bạn thân. Nhưng đối với tôi, Tôn Tinh quá xuất sắc. Tôi không biết người con gái thế nào mới có thể xứng với anh ấy.

Trong một đêm mưa mùa hè đã xảy ra một kỳ tích tình yêu trong đời tôi. Hôm đó, tôi từ lớp học về, không mang theo ô, khắp người ướt như chuột. Tôi chạy như điên về nhà. Lúc đó Điền Anh chưa về vì còn học thêm hai tiết tự chọn. Vừa vào phòng, tôi vội và thay quần áo. Quần áo ướt dính vào người thật khó chịu, lại dễ bị cảm lạnh. Tôi cởi hết quần áo, chỉ để lại quần áo lót, và ngồi trên thường dùng máy sấy sấy tóc. Đúng lúc đó có tiếng gọi cửa, nghe rõ giọng Tôn Tinh. Lúc đó tôi hoảng hốt, kêu anh đừng vào vội vì tôi đang thay quần áo. Tôn Tinh đứng ngoài cửa đợi. Tôi lập tức khoác lên người chiếc váy ngủ rộng, soi gương, cảm thấy không đến nỗi mất lịch sự, rồi ra mở cửa. Tôn Tinh đứng trước cửa, nhìn tôi cười ha ha, rồi hỏi, “Làm gì mà mặt mũi hoảng hết thế?”. Rồi anh hỏi Điền Anh có nhà không, tôi đáp, đi học rồi, một lúc nữa mới về, và hỏi anh có vào nhà không. Tôn Tinh bước vào. Ngoài trời mưa rất to. Thấy áo anh ướt đẫm, tôi sợ anh lạnh, hỏi anh có muốn cởi áo ra hong không. Ngần ngừ một lúc, anh cởi áo, rồi nhìn tôi cười ngượng ngùng. Lúc đó tôi cười thầm, không ngờ anh chàng đẹp trai này lại ngượng cơ đấy. Không biết tại sao, nhìn thấy cơ thể anh, người tôi trào lên niềm hưng phấn chưa từng có. Thân hình anh ấy tuyệt đẹp, nước da rất trắng. Không biết lấy dũng cảm từ đâu, tôi lấy khăn mặt của mình lại gần anh, cẩn thận lau từng giọt mưa trên người anh. Tôi lau rất tỉ mẩn, cảm giác như lau cho chồng mình vậy. Nghĩ tới đó, mặt tôi đỏ bừng. Tôn Tinh cũng không tự nhiên, mấy lần cất tiếng đòi tự làm lấy nhưng tôi không đồng ý. Cảm giác lúc đó thật quái lạ dường như mình có trách nhiệm lau cho anh ấy vậy. Tôn Tinh cũng đỏ mặt. bắt đầu nhìn tôi đăm đăm. Khi tôi lau cổ cho anh, đột nhiên anh ôm tôi vào lòng, hôn tôi nóng bỏng…

Đó là nụ hôn đầu của tôi. Đúng thời khắc đó, tôi như có cảm giác trời đất đảo điên, hầu như không thể tin đó là sự thật. Nhưng đúng là sự thật. Anh thì thào bên tai tôi: “Em đúng là một cô gái thú vị”. Tôi sinh trưởng trong một gia đình trí thức truyền thống, suốt ngày được bố mẹ dạy dỗ rằng nam nữ phải có giới hạn. Nhưng tôi hoàn toàn có lý do cho rằng nụ hôn dài đắm đuối đó là bước mở đầu của một tình yêu.

Thế là, cứ cuối tuần, Tôn Tinh đều tới thăm chúng tôi Ba chúng tôi cùng nấu cơm, ương bia. Lúc sắp về, anh ấy nắm trộm tay tôi. Không hiểu tại sao, tôi không hề kể cho Điền Anh về chuyện giữa tôi và Tôn Tinh.

Chúng tôi thường không giấu nhau điều gì, nhưng tôi không hề hé răng. Có lẽ do tâm lý còn ngây thơ, ngượng ngập khi kể chuyện yêu đương. Nhưng thực ra quan hệ giữa tôi và Tôn Tinh cũng chỉ như vậy. Sau lần đó, chúng tôi không hề tiếp chuyện ấy nữa. Tôi không hề nghĩ tới và anh ấy cũng không yêu cầu. Đôi khi tôi gọi điện hẹn anh đi xem phim, ăn cơm, nhưng anh luôn lấy lý do bận bài vở để từ chối. Để rồi cứ cuối tuần nào cũng tới nhà chúng tôi. Cứ như vậy, tôi cho rằng mình bắt đầu yêu rồi, rằng mình là cô gái hạnh phúc nhất thế gian. Vì trong mắt tôi, Tôn Tinh luôn là một chàng trai xuất sắc đến vậy. Nhưng cảm giác đó chỉ duy trì được chưa đầy hai tháng đã vỡ tung.

Một tối, trời cũng mưa to. Tôi đi về nhà, không hiểu tại sao không mở được cửa, chắc bị khoá trong. Tôi đứng bên ngoài gọi Điền Anh. Đèn phòng bật sáng, cũng không có tiếng động. Đột nhiên tôi linh cảm có điều gì đấy nhưng không đủ dũng cảm đi chứng minh. Đúng lúc định bỏ đi thì cửa mở, Tôn Tinh đi ra. Tôi lặng đi rất lâu rồi phát điên lên quay người bỏ chạy trong màn mưa mênh mang. . . Rồi cả hai bọn họ cũng tìm ra tôi. Tôn Tinh trách tôi bằng giọng anh vẫn quen dùng: “Thôi đi, đừng trẻ con nữa!”. Té ra anh coi tôi như đứa trẻ không hiểu sự đời. Rồi Điền Anh giải thích rằng họ đã quan hệ tình dục với nhau từ cấp ba. Chỉ sau khi cô ấy có bạn trai, họ mới chia tay. Cô ấy ra sức giải thích tho tôi hiểu rằng họ vẫn chỉ là bạn bè, tuy thường xuyên có chuyện ấy với nhau. Nhưng đối với tôi, những việc như vậy thật khó hiểu, và cũng khó chấp nhận. Tôi lạnh lùng cười, nói, “Các người thật tân tiến, còn có thể làm được những chuyện đó”. Họ im lặng nhìn tôi như nhìn một đứa con nít, cứ như những việc làm của họ là rất bình thường. Tối đó tôi dọn đồ quay lại trường, đoạn tuyệt hoàn toàn quan hệ với Điền Anh và Tôn Tinh.

Kể xong một tình đầu. Mã Thanh cười đau khổ. Cô hỏi có phải mối tình đầu của cô thật ngốc không. Cô nói quả thực hồi đó cô không hề biết gì cả. Kinh nghiệm tình yêu đầu đời đó đã tạo nên vết thương cho cô không chỉ trong lĩnh dực tình cảm, mà còn làm tổn thương cả lòng tự tin và tôn trọng của cô. Trên đường đời, bố mẹ cô luôn đòi hỏi cô chỉ được thắng, không được thua và cô đều làm được. Nhưng trong chuyện tình cảm, cô lại thua thảm hại. Từ đó, cô thấy mình là một phụ nữ thất bại. Cũng chính vì vậy, cô quyết định làm hai việc: một là phải đối với mình tốt hơ, phải sống một cuộc sống nhẹ nhõm, thoải mái. Hai là cần phải huấn luyện mình thành một phụ nữ có sức quyến rũ thực sự. Nhưng trong suốt thời gian đại học, cô không hề yêu ai nữa.

Mê lên mạng tâm tình


Có lẽ những người bị tổn thương vì tình sẽ giống như cuộn dây thừng bị rắn nhằn mười năm. Sau khi xóa tan được dư vị của mối tình đầu, tôi không dám yêu nữa. Tôi mất niềm tin nghiêm trọng vào đàn ông. Đối với tôi, rất hiếm người đàn ông đáng được yêu, bởi vì họ quá vô tình.

Sau khi tốt nghiệp, tôi làm việc cho một công ty quảng cáo khá mạnh. Công việc của tôi là lập dự án. Thật ra làm nghề này rất cực khổ, áp lực cực kỳ lớn. Ban ngày bận như điên, tối đến lại một mình quay về căn phòng thuê. Giá thuê nhà ở Bắc Kinh quá đắt, thu nhập của tôi chỉ đủ thuê một căn hộ nhỏ một phòng trong nhà rất đơn giản, một cái giường, một cái ghế sa lông. Sau đó tôi chỉ mua thêm chiếc máy tính. Sau khi về nhà, tôi thường không có gì làm, những lúc nhàn rỗi đều lên mạng chat.

Thời gian đầu, tôi lên mạng chat đơn thuần chỉ để giết thời gian. Có thể nói đủ thứ trên đời, đến khi mệt rồi thì nói lời tạm biệt, đi ngủ. Mạng tự do như vậy, không bó hẹp và đầy hạn chế như trong cuộc sống thực. Nhưng “lăn lộn” trên mạng đã lâu, tôi phát hiện thấy đàn ông rảnh rỗi trên mạng chiếm hơn nửa. Trong phòng chat, câu đầu tiên của họ luôn là “Có muốn một đêm không?”. Rất tự nhiên, tôi cương quyết từ chối, thấy nực cười, và cũng đáng sợ. Vì cả hai đều không quen biết, chỉ vì cô đơn hoặc xúc động mà quan hệ tình dục thật là chuyện không thể tin nổi và cũng rất không an toàn. Tôi đọc trên báo thấy vô số các vụ án liên quan mạng. Phần lớn đều là sau khi hẹn gặp nhau, bạn chát nam cưỡng hiếp hoặc cướp tài sản của bạn chát nữ. Mỗi lần đọc được những tin này, tôi đều rất sợ hãi, thường cảnh báo với mình rằng, lên mạng chỉ nhằm thoải mái, thư giãn mà thôi. Tuyệt đối không được xảy ra “chuyện tình một đêm” với các bạn chát. Vì vậy tôi không chịu gặp mặt, thậm chí cũng rất ít gọi điện thoại với các bạn chát. Tôi cho rằng đó là ý thức tự bảo vệ mà các cô gái cần phải có.

Nhưng rồi mạng vẫn dần dần hấp dẫn tôi. Đầu tiên, cuộc sống của tôi trở nên dựa dẫm vào nó. Lúc đi làm, tôi thường lên mạng tìm tài liệu, có lúc cũng chát nhưng rất ít vì sợ ông chủ bắt gặp. Hết giờ làm tôi vẫn phải lên mạng vài tiếng, chủ yếu để chát. Như vậy cuộc sống của tôi trong một ngày có gần mười tiếng đồng hồ đắm mình trong mạng. Nhưng loại côn trùng bám mạng như tôi đã thấm gì, một đồng nghiệp còn kể với tôi rằng một ngày cô phải lên mạng tới mười hai, mười ba tiếng, và phần lớn thời gian cũng chỉ để chát.

Cuộc sống cứ tiếp diễn như thế, tôi ngày càng ỷ lại vào mạng. Một ngày không được lên mạng, người cứ bần thần không yên. Mặt khác, lên mạng tâm sự đã thật sự thay đổi cuộc sống của tôi, thậm chí cả tính cách tôi. Được trò chuyện cùng bạn bè khắp năm châu, tôi thấy cuộc sống của mình ngày càng thú vị. Đầu tiên, được biết rất nhiều câu chuyện thú vị, cũng hiểu sâu hơn về cuộc sống của một số người. Nếu không có mạng, chắc hẳn tôi sẽ hiếm có cơ hội hiểu được cuộc sống thực của một cô ca ve. Nhưng trên mạng, tôi làm quen được một cô và cô ấy đã kể rất chân thành về những kinh nghiệm mà cô đã trải qua. Tôi thấy cuộc sống như vậy quả thực bi thảm quá. Quan trọng hơn là Inte cung cấp cho tôi một nơi trút bầu tâm sự. Từ sau mối tình đầu, tôi không còn tin đàn ông nữa, và cũng mất luôn niềm tin vào tình yêu trong cuộc sống thực. Nhưng tôi không cự tuyệt việc tán tỉnh với đàn ông trên mạng. Tôi là một phụ nữ, cũng có những nhu cầu sinh lý bình thường. Thật ra rất nhiều đêm tôi thấy rất cô độc, một sự cô độc hoàn toàn, rất muốn tìm một người đàn ông để ôm. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ mà thôi. Tôi biết mình không dám yêu nữa. Vì thế lúc cô đơn những lời tán tỉnh giả tạo của cánh đàn ông trên mạng cũng đủ thoả mãn tôi một phần nào, bù đắp sự trống rỗng trong tâm hồn tôi. Tôi rất thích chát tâm sự, thậm chí có thể đạt tới mức nghiện chát. Có lúc còn nói chuyện suốt đêm không ngủ, tới mức hôm sau đi làm không có tinh thần tập trung công việc. Không thể ngờ rằng có một ngày tôi cũng gặp phải “chuyện tình một đêm”, để rồi từ đó lại thích nó.

Mạng khiến tôi trở nên dâm loạn

Người bạn tình đầu tiên của tôi qua mạng là một chàng trai có tên là Thiên Thiên. Lần đầu tiên nói chuyện với tôi, anh ấy đã gửi một tấm hình. Kết bạn trên mạng hiếm khi gặp được người thẳng thắn như anh ấy. Thường thì phải nói chuyện rất lâu mới chịu gửi ảnh cho nhau xem. Thiên Thiên khác hẳn. Anh ấy là một người đàn ông thẳng thắn. Anh kể đã lăn lộn trên mạng nhiều năm, đã gặp rất nhiều bạn chát, nhưng đa phần là “khủng long”, tức là các cô gái có ngoại hình rất xấu. Mạng và cảm giác thực luôn khác nhau rất xa. Vì thế anh thường phải xem hình trước rồi mới quyết định có nên kết bạn với cô ta trên mạng hay không. Vì thế tôi và anh chưa kịp nói gì, anh đã gửi ngay một tấm hình. Hình như anh rất tự tin vào chính mình, nếu không đã chẳng làm vậy. Nhưng tôi thấy trông anh rất bình thường, đeo kính cận, nom nho nhã, không đẹp trai, nhưng cũng không đến nỗi xấu. Hình của anh ấy không hấp dẫn tôi, nhưng tính cách bộc trực của anh cũng thu hút tôi được phần nào. Nói thật, tôi rất thích cung cách đó, vì sau khi nhìn thấy hình của đối phương, tôi an tâm hơn. Tuy hình và người thật nhiều khi khác nhau, nhưng ít nhất tôi cũng có được một cái nhìn tổng quát đơn giản về anh.


Tôi rất tự tin về ngoại hình của mình nên cũng gửi cho anh một tấm hình. Đó là tấm tôi hài lòng nhất, chụp vào mùa hè, mặc chiếc váy màu đỏ, cười rạng rỡ. Sau khi gửi hình, Thiên Thiên lập tức đáp lại rất nhiệt tình. Anh là người hóm hỉnh, chữ nghĩa cũng không tệ. Khi những dòng chữ của anh hiện ra trước mắt tôi, tôi luôn không nhịn nổi cười. Anh quả là một gã rất biết lấy lòng phụ nữ. Lần đầu tiên trò chuyện cực kỳ sảng khoái. Đây là điều tôi hiếm có vì khi lên mạng tôi thường bị động, không tự nguyện nói nhiều, vả lại cũng không có mấy đề tài khiến tôi hứng thú. Thiên Thiên lại khác hẳn, đụng tới đề tài nào cũng nói được đều không làm tôi thất vọng. Anh như một kẻ bác học thông hiểu cả thiên vãn, địa lý vậy. Hồi đầu tôi hỏi anh làm nghề gì, anh chỉ cười không đáp. Sau đó mới tiết lộ anh là tiến sĩ của một trường đại học danh tiếng học Bắc Kinh, chuyên ngành Văn học. Tôi nói chả trách. Anh cũng không khiêm tốn. Sau khi thân thiết hơn, anh kể đám con gái trên mạng rất thích nói chuyện với anh. Anh từng gặp mặt không ít bạn chát, thậm chí còn có quan hệ ấm cúng với một số cô xuất sắc Sự thẳng thắn của anh khiến tôi kinh ngạc, nhưng lúc đó tôi vẫn chưa hiểu mối quan hệ ấm cúng mà anh ám chỉ là gì. Thế là anh kể, phần lớn là “chuyện tình một đêm”. Lúc đó quả thực tôi không thể chấp nhận “chuyện tình một đêm”, cảm thấy những người đàn ông làm chuyện này chắc chắn đều là lũ xấu xa. Rồi tôi xin lỗi anh, nói lời tạm biệt. Không biết rằng “ghét của nào, trời trao của nấy”.

Mấy ngày sau, tôi vẫn chát với anh. Không rõ đó là cảm giác gì, nhưng tôi có nhung nhớ người đàn ông đó dù biết rằng cái anh cần chỉ là cảm giác vui sướng về xác thịt. Thế là tôi ngày càng mê anh đắm đuối hơn, có lẽ vì tò mò, vì cô đơn. Rồi Thiên Thiên biến tôi thành một người đàn bà dâm đãng. Tôi đần dần quen với những từ ngữ trần trụi mà anh gửi tới. Chúng đều là những đoạn miêu tả kinh nghiệm tình dục của anh trước nay. Dường như anh không chút ngại ngùng. Không chỉ dừng lại ở đó, anh còn khiêu khích tôi, đề nghị tôi kể kinh nghiệm tình dục của mình. Thoạt đầu tôi lờ đi nhưng sau đó mất tự chủ, cũng kể ra, có điều lời lẽ không được táo bạo như anh.

Từ lúc thường trò chuyện với Thiên Thiên về tình dục, tôi nhận thấy khát khao tình dục của mình ngày càng sâu đậm. Từ lúc chưa hề có cảm giác, luôn lạnh nhạt về chuyện tình dục tới chỗ ngày càng thích nói về chuyện này. Không chỉ riêng với Thiên Thiên, sau đó, tôi còn nói chuyện với nhiều bạn chát nam trên mạng về tình dục. Quả thật, phần lớn đàn ông trên mạng lúc đêm khuya đều thích nói về tình dục, đều đầy ắp khát khao tình dục như Thiên Thiên.

Cứ như vậy, tôi dần dần quen thuộc sự thay đổi của mình. Trong cuộc sống hàng ngày, tôi vẫn vậy, bận rộn, cô đơn. Nhưng khi vừa về nhà, vừa lên mạng, tôi đã trở thành một dâm phụ hoàn toàn. Nickname của tôi cũng được đổi cho gợi cảm hơn, hấp dẫn hơn, rất kích thích đàn ông. Những kinh nghiệm trên mạng đã biến đổi tôi. Đầu óc tôi nhét đầy những câu chuyện tình ái. Đàn ông có thú khoe khoang về kinh nghiệm tình dục của mình. Trên mạng, tôi được nghe rất nhiều câu chuyện cổ quái, không thể tin nổi. Tôi định sau này đem chúng viết thành một cuốn tiểu thuyết, nhất định sẽ bán chạy. Những câu chuyện tôi kể đều là hư cấu, đều là chuyện của người khác. Về mặt tình dục, tôi quá thiếu hụt. Sau một thời gian dài như vậy, tôi thấy mình ngả nghiêng, thay đổi hẳn, không chỉ thích nói về tình dục, mà còn có khát vọng sinh hoạt tình dục với những người đàn ông lạ.

Từ chat room tới lên giường

Rồi Thiên Thiên hẹn tôi gặp mặt. Tôi nhận lời không chút do dự, như đã chuẩn bị sẵn việc tiếp nhận sự thay đổi trong cuộc đời. Quả thật, tôi mệt mỏi với những ngày tháng hoang tàn trước đây. Tôi muốn thật rạng rỡ, thật thả lỏng, muốn khát vọng của mình hoàn toàn được thoả mãn.

Nhưng từ mạng tới hiện thực, tôi vẫn lo lắng không nguôi vì các vụ án quen nhau trên mạng. Vì vậy tôi chọn địa điểm gặp Thiên Thiên ở cổng phía Tây trường anh. Tôi muốn xem cảm giác đối với anh ra sao, rồi mới quyết định có nên đẩy quan hệ tiến thêm bước nữa.

Hôm đó tôi mặc một chiếc váy dầm có thắt lưng màu xanh da trời, lúc thường nhật rất ít mặc, và trang điểm nhẹ. Lúc sắp đi, tôi cẩn thận ngắm mình trong gương. Hình như thay vào đó là một con người khác. Cô gái yêu kiều trong gương là mình đó sao? Lòng tôi hân hoan. Té ra mình có thể trở thành một phụ nữ gợi cảm đến vậy. Vai diễn này hoàn toàn lạ lẫm đối với tôi nhưng tôi bắt đầu thích nó, rất tự nhiên, rất dễ chịu. Dường như tôi vẫn sinh ra đã có một khát khao buông lơi mình, chỉ có điều trước đây chưa phát hiện ra mà thôi. Đó là do mạng đem đến cho tôi thêm nhiều kiến thức chân thực về bản thân. Tôi khát khao buông lỏng. Không biết những phụ nữ khác có vậy không. Tôi mong mỏi ngày gặp gỡ Thiên Thiên, thầm đoán có thể sẽ xảy ra điều gì đó với anh.


Lúc Thiên Thiên xuất hiện, người tôi lập tức căng thẳng. Mặc dầu nhìn hình anh rất nhiều lần, nhưng anh bằng xương bằng thịt vẫn đem lại cho tôi cảm giác mới mẻ. Thân hình cao cao, rất phong độ, cũng rất có dáng trí thức, nom càng quyến rũ hơn trong hình. Anh cười tiến lại gần tôi, nụ cười ấm áp, phảng phất như đã xác định tôi chính là bạn tình của anh. Đối với anh, tôi không hề thấy lạ lẫm. Anh rất dạn, vừa gặp đã ôm tôi ngay, và cười trêu, không ngờ tôi dám tới ngay hò hẹn. Tôi cười, giả bộ cứng cỏi nói không hề sợ anh. Rồi anh chìm đắm ngắm nghía thân hình tôi, khen tôi đẹp hơn trong hình. Đã rất lâu rồi không ai khen tôi như vậy. Tôi cũng đã quên mất lần cuối hò hẹn với người khác giới là khi nào. Anh kéo tay tôi đi vào trường đại học Bắc Kinh. Trường rất đẹp, còn tuyệt diệu hơn tôi tưởng tượng. Trong khung cảnh như vậy, tâm trạng tôi vui vẻ hẳn. Tôi cũng cầm tay anh đi dạo quanh trường. Những lúc không có người bên cạnh còn dựa vào ngực anh. Cảm thấy mình thực sự biến thành một người khác.

Dường như Thiên Thiên cũng không vội vã chiếm đoạt tôi. Chắc chắn anh là người từng trải, rất hiểu cách tạo hưng phấn và tâm tư lãng mạn cho phụ nữ. Sau khi đi một vòng quanh trường, anh kéo tôi tới thư viện trong trường xem phim. Tôi quên mất hôm đó chiếu phim gì, có lẽ do sốt ruột quá. Phim vừa chiếu, nụ hôn của anh đã khiến toàn bộ sự chú ý của tôi chuyển hết sang người anh. Đó là nụ hôn rất ngọt ngào, tinh tế, nó làm cho cơ thể hoàn toàn mất tự chủ, mặc cho đôi tay anh thám hiểm khắp người tôi. Tôi không kịp hỏi sao lại như vậy, sao lại có thể cho phép một người đàn ông vừa gặp gỡ chưa đầy hai tiếng đồng hồ sờ soạng người mình. Lúc đó tôi cuống quá, muốn cự tuyệt nhưng bất lực. Cơ thể tôi gào lên đòi hỏi, dục vọng rất mãnh liệt.

Không đợi chiếu hết phim, Thiên Thiên đã lôi tôi ra khỏi rạp. Anh nói muốn lập tức được ngắm thân hình tôi. Tôi không từ chối, quả thật lúc đó tôi quá mê mẩn niềm vui sướng buông lỏng mình. Tôi tự an ủi, cứ chơi một lần đi, mình giữ gìn lâu quá rồi. Hãy tốt với mình hơn. Đúng vậy, đến giờ tôi vẫn cho rằng buông thả là một cách đối đãi có lợi cho cơ thể mình. Tôi không có bạn trai, đơn độc một mình trong thành phố lớn này. Tại sao phải ép xác sống một cuộc sống khô khan? Đem lại cho mình một chút rực rỡ và vui sướng liệu có quá đáng không? Trước nay tôi chưa hề nghĩ tới nhưng giờ đây tôi rất chú ý tới những vấn đề này. Có lẽ đó là do mạng khiến tôi thay đổi.

Sau đó, rất tự nhiên, tôi và Thiên Thiên làm chuyện kia. Sau khi rời khỏi rạp, anh đưa tôi tới một nhà nghỉ gần trường. Điều kiện ở đó không tốt, rất cũ. Tôi hỏi tại sao không tìm một khách sạn nào tốt hơn, tôi có thể trả tiền. Thiên Thiên có vẻ không vui, anh nói không có tiền nhưng đã quen với việc tự trả cho những thú vui của mình. Nghe anh nói, tôi hơi kinh ngạc. Đúng vậy, tự trả cho những thú vui của mình, thật là một chuyện không thể đơn giản hơn. Tôi rất thích tính cách thẳng thắn đó của anh. Thật ra, những việc thế này cũng không đến nỗi nghiêm trọng như mọi người thường nói. Đúng là chỉ vì vui sướng mà thôi.

Hôm đó chúng tôi không ở lại đêm. Xong việc, chúng tôi đi uống ở một quán bar nhỏ. Sau khi gần gũi nhau về thể xác, tôi càng thấy thân thiết với anh hơn. Dường như nhận ra những thay đổi tâm trạng của tôi, Thiên Thiên nghiêm khắc hỏi có phải đã yêu anh rồi không. Nếu chưa yêu là tốt nhất. Anh nói đó chỉ là “chuyện tình một đêm”, buông thả chỉ vì sung sướng, nên tuyệt đối không được biến mối quan hệ nhẹ nhõm này thành phức tạp. Tôi cười, nghe anh lên lớp. Đàn ông luôn tự tìm đường giải thoát cho mình. Nhưng tâm trạng tôi lúc đó cũng rất thoải mái, không hễ nghĩ tới việc bắt anh gánh trách nhiệm gì. Rồi chúng tôi uống rất nhiều. Thiên Thiên kể rất nhiều chuyện. Anh nói vài tháng nữa sẽ kết hôn. Vợ chưa cưới ở quê nhà, là bạn học cũ từ cấp hai. Họ yêu nhau đã lâu. Anh nói tuy quan hệ giữa họ rất tốt nhưng anh vẫn sợ hôn nhân và hy vọng trước khi kết hôn sẽ được nếm trải thêm nhiều người đàn bà khác. Kết hôn xong nhất định sẽ an tâm làm một người chồng mẫu mực. Rồi anh hỏi về cuộc sống của tôi. Tôi không trả lời thật mấy vì không muốn ai tìm hiểu tôi. Mỗi người đều tiếp tục cuộc sống của mình, có nói nhiều với một người lạ cũng phỏng được ích gì? Lúc trò chuyện với anh, tôi mới nhận thấy thực ra anh chỉ là một người xa lạ. Mặc dù vừa ân ái với nhau nhưng anh vẫn là anh, chỉ là một người lạ không thể dừng lại được bao lâu trong cuộc sống của tôi. Rồi chúng tôi chào nhau ra về. Thiên Thiên muốn tiễn, nhưng tôi từ chối. Tôi muốn về nhà sớm, ngủ một giấc.

Thật kỳ lạ, tôi không hề thấy khó chịu từ sau buổi tối đó Cảm giác thật vui sướng, không hề thấy tội lỗi. Từ đó về sau, tôi đã quen việc phân tách rõ rệt giữa tình cảm và tình dục. Tình dục là tình dục, có thể không liên quan gì tới tình cảm. Tôi biết rất nhiều phụ nữ tuyên bố rằng không thể lên giường với một người đàn ông mà họ không có tình cảm, nhưng tôi lại khác. Có lẽ tính nết tôi hơi lập dị, rất dễ từ cực đoan này tới cực đoan khác Có thể nói, trước nay tôi vẫn còn trong sáng, còn xa lạ chuyện tình dục. Nhưng tôi giờ đây rất buông thả tới hết mình. Duy nhất chỉ là yêu cầu đối phương có thể khiến tôi nảy sinh cảm xúc hưng phấn. Ngoài ra, tôi không cự tuyệt việc gặp mặt bạn chát, cũng không từ chối chuyện tình một đêm. Nhưng cuộc sống của tôi không vì vậy mà thay đổi về chất. Tôi vẫn là tôi như trước kia, không vì buông thả mà trở nên trụy lạc. Tôi không trang điểm đậm, không mặc quần áo hở hang, không hút thuốc, không uống rượu mạnh. Nghe nói phụ nữ sau khi buông thả ít nhiều cũng trụy lạc, nhưng tôi thì không. Ngoài cái thú gặp gỡ một số đàn ông lạ trong đêm, cuộc sống tôi không có hằn tích gì xấu. Tôi vẫn là một người tích cực, vẫn tràn đầy khát vọng vào cuộc sống, thậm chí còn tích cực hơn, đầy sức sống hơn so với trước. Từ khi có kinh nghiệm sống thả mình, tôi càng trân trọng tính mạng hơn, vì thấy rằng trong cuộc sống còn có rất nhiều niềm vui đang chờ đợi tôi. Dù cho đó chỉ là một người đàn ông xa lạ, một đêm lạ mà thôi.

Sau đó, tôi lại thử gặp một số bạn chát khác. Họ cũng không đến nỗi tệ so với tôi tưởng tượng, thậm chí có vài người rất đẹp trai. Họ không gây đau khổ cho tôi. Phần lớn là vui sướng, tuy ngắn ngủi nhưng vẫn đủ an ủi tâm tư cô độc của tôi.

Mã Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi cẩn thận ngắm lại cô. Đúng là một phụ nữ bình thường, không dễ phân biệt trong đám đông. Nhưng trong số những phụ nữ mà tôi từng phỏng vấn, cô vẫn được xếp vào một dạng vì sự lặng lẽ và bình tĩnh. Cô rất giỏi gói ghém tâm trạng, sau mỗi cuộc chơi vẫn có thể quay về con người thực quen thuộc. Điều này rất khó và đáng quý. Nhưng tôi vẫn còn đôi chút ngờ vực. Mạng quả thực đã thay đổi nghiêm trọng một số phụ nữ như vậy sao? Tôi tin những phụ nữ như Mã Thanh còn rất nhiều, vì ngày nay có rất nhiều phụ nữ đắm mình chát trên mạng. Luôn có người vì không khống chế nổi đã nảy sinh quan hệ với bạn chát. Mã Thanh đáp đó là điều chắc chắn. Lên mạng chát khiến người ta có thể nghiện. Cô thừa nhận cũng nghiện chát quá nặng. Tuy có lúc cũng thấy thật vô nghĩa là ép mình không lên mạng, không gặp bạn chát. Nhưng chỉ được vài ngày đã thấy cuộc sống thiếu hụt rất nhiều. Thế là lại lên mạng lại tiếp tục gặp bạn chát, lại thấy tình trạng mình tốt hẳn lên. Cô nói, nghiện inte giống hệt nghiện ma túy, có lúc rất muốn cai nhưng không thể làm nổi.

“Trời rạng, ai đi đường nấy, anh hỏi tôi có buồn không ư? Luôn thấy hụt hẫng nhưng không nặng nề lắm. Chỉ luôn cảm thấy nếu lòng có thể mở rộng, thậm chí điên cuồng, cũng là một cách giảm stress hữu hiệu. sau khi trời rạng, chúng ta lại tiếp tục là chính mình” – Mã Thanh kết thúc cuộc trò chuyện như vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.