Bạn đang đọc Chuyện tình Kem Kiwi – Chương 11-22
Chương 21
Gần đến giờ hẹn, chị Sam chở tôi đến quán kem Dừa Xanh và dặn dò những điều cần thiết.
“Thoải mái và tự tin lên nhé em gái, cứ coi như chị đang phỏng vấn mày, mọi thứ sẽ ổn cả thôi. Khi nào xong gọi cho chị đến đón, ok?”
“Ok! Bye chị Sam!” Tôi vẫy tay chào tạm biệt.
Lúc này đây, tôi cần phải thả lỏng cơ thể, hít ra thở vào đều đặn để lấy lại bình tĩnh. Bởi vì từ khi chị Sam đi, tôi bỗng có cảm giác sợ hãi, thở bắt đầu gấp gáp hơn và tim thì đập loạn cả nhịp.
Tôi chưa bao giờ hẹn gặp ai ở quán kem, trừ những lần đi chơi cùng bạn bè và bố mẹ. Hơn thế nữa lần này lại là một phóng viên của một tạp chí nổi tiếng. Cũng là lần đầu tiên trong đời tôi được tham gia một buổi phóng vấn thứ thiệt chứ không phải là bài thực hành giao tiếp giờ Tiếng Anh hay Văn học trên lớp.
Chỉ một lát nữa thôi, tôi sẽ gặp gỡ một người lạ mặt, sẽ trả lời những câu hỏi của họ.p>
Sẽ xảy ra chuyện gì đây nếu tôi làm không tốt? Hay như có tình huống xấu hổ nào bất chợt xảy ra? Liệu tôi có làm xấu mặt chính mình, ngôi trường trung học thân yêu của mình, làm mọi người phải ngán ngẩm thất vọng?
Ôi trời, nghĩ đến nó làm tôi hoảng sợ và có ý định bỏ trốn.
Tít tít…
Có tin nhắn, là của My.
[Bọn mình luôn ở bên cậu! Cố lên :D]
Chưa đầy vài giây sau, có thêm tin nhắn của Siro.
[Mũ Len Nhỏ, đôi cánh kết bằng nốt nhạc của cậu đâu? Hãy bay lên nào! Đã đến lúc tỏa sáng rồi!]
[Mình run lắm, sợ nữa. Mình không biết có nên tiếp tục không…]-Tôi nhắn lại cho hai cậu ấy.
Tôi vẫn cứ đứng trước cửa quán kem, chần chừ chưa muốn vào. Bỗng dưng chuông điện thoại reo lên, số của Siro.
“Siro à?” Tôi buồn bã.
“Ừ, cậu làm sao thế? Vẫn chưa phỏng vấn hả?”p>
“Chưa…mình sợ.”
“Kem, đừng có như thế chứ? Cậu phải mạnh mẽ lên.”
“…”
Từ đầu dây phía kia, ngoài giọng khàn khàn của Siro, còn có cả My nữa thì phải. Bọn họ đang trao đổi gì đó tôi không rõ nữa. Giá như có các cậu ở đây cùng mình thì tốt…mình thấy cô đơn lắm.
“Vẫn còn đó chứ Kem?”
“Ừm…”
“Nghe này, My cũng đang ở đây nữa. Bọn mình muốn gửi tặng cậu một món quá đặc biệt, hy vọng cậu sẽ thấy khá hơn.”
Một món quà đặc biệt ư? Vào giờ phút này?
Nói rồi Siro cất giọng hát, và cả My nữa. Hai cậu ấy cùng nhau đồng thanh hát qua điện thoại.
Cái giọng vịt đực của Siro chẳng lẫn nổi đi đâu, hòa lẫn giọng My nữa, nó cứ ngang phè phè thế nào ấy.
Chợt nhận ra, là bài “You’ve got a friend”.
When youre down and troubled
And you need a helping hand
And nothing, nothing is going rightClose your eyes and think of me
And soon I will be there
To brighten up even your darkest night
You just call out my name
And you know wherever I am Ill e running to see you again
Winter, spring, summer or fall
All you have to do is call
And Ill be there, yeah, yeah, yeah. Youve got a friend
If the sky above youShould turn dark and full of clouds
And that old north wind should begin to blow
Keep your head together
And call my name out loud, yeah
Soon Ill be knocking upon your door
You just call out my name
And you know wherever I am
Ill e running, oh yes I will
To see you again
Winter, spring, summer or fall
All you have to do is call
And Ill be there, yeah
You’ve got a friend…
Khi bạn nản lòng và gặp khó khăn
Cần một bàn tay quan tâm giúp đỡ
Và chẳng có gì, không, chẳng có gì đúng đắn cả Hãy nhắm mắt và nghĩ đến tôi
Tôi sẽ sớm đến bên bạn
Để làm sáng lên màn đêm u tối nhất nơi bạn
Chỉ cần gọi tên tôi
Bạn biết tôi ở đâu mà
Tôi sẽ chạy đến bên bạn
Dù là xuân, hạ, thu, đông
Tất cả những gì bạn cần là gọi tên tôi
Thì tôi sẽ ở đó, phải
Vì bạn còn có một người bạn
Nếu như bầu trời phía trên bạn
Phủ mờ bởi những đám mây u tối
Cơn gió từ phía Bắc lại bắt đầu nổi lên
Hãy chụm đầu lại với nhau
Và gọi thật lớn tên tôi
Bạn sẽ nghe thấy tiếng tôi gõ cửa nhà bạn
Chỉ cần gọi tên tôi
Bạn biết tôi ở đâu mà
Tôi sẽ chạy đến bên bạn
Dù là xuân, hạ, thu, đông
Tất cả những gì bạn cần là gọi tên tôi
Thì tôi sẽ ở đó, phải Vì bạn còn có một người bạn-là tôi đây.
…
Tôi cố kìm nén không để mình rơi nước mắt, tôi biết nó sẽ khiến phấn mắt lem nhem và trông sẽ tệ hại vô cùng.
Tôi đang cư xử ngốc nghếch quá đỗi. Chẳng bao giờ, phải, chẳng bao giờ tôi cô đơn cả. Dù có đi đến tận cùng của thế giới, tôi cũng vẫn không hề cô đơn, bởi tôi luôn luôn có những người bạn tuyệt vời nhất ở bên cạnh.
Thế quái nào mà tôi lại để sự yếu đuối ủy mị lấn át mình thế này? Không được, tôi là một cô gái mạnh mẽ, tôi yêu cuộc sống tươi đẹp này, tôi có ước mơ của riêng mình. Bây giờ cơ hội biến ước mơ thành hiện thực đang ở trong tầm tay tôi, rất gần rồi, tuyệt đối không thể để nó vụt mất được.
Sẽ không có chuyện gì tồi tệ xảy ra đâu-tôi tự nhủ với bản thân mình. Ngay lúc này, tôi sẽ bước vào kia, sẽ đối diện với người lạ mặt đó. Tôi sẽ thể hiện bản thân mình, làm tốt nhất những gì mình có. Chỉ cần có niềm tin thì không có điều gì là không thể cả.
“Cảm ơn các cậu. Mình thấy phấn chấn lên nhiều rồi. Mình chuẩn bị vào đây!” Rồi tôi cúp máy, tự tin đẩy cánh cửa trong suốt và bước vào quán kem.
Tôi mơ màng nghĩ đến những bài báo phỏng vấn của Miley Cyrus, Taylor Swift, Selena Gomez…nghĩ đến phong thái của họ, rất điềm tĩnh, tự nhiên và cởi mở. Đúng, tôi sẽ làm được như thế! Hẳn là như vậy.
…
7h tối. Chị Sam đưa tôi về nhà.
Sam dặn tôi không được nói gì cho bố mẹ biết về buổi phỏng vấn vừa nãy, để sau này nói cũng chưa muộn. Chúng tôi cần phải giữ bí mật, bởi chuyện này thật quá với sức tưởng tượng của họ, và ngay cả tôi nữa. Sẽ mất kha khá thời gian để giải thích.
À, hẳn là lúc này bạn đang thắc mắc về buổi phỏng vấn đúng không? Tôi sẽ không nói về nó luôn bây giờ đâu. Nhưng bạn tin tôi đi, tôi đã có niềm tin rất lớn lao là “mình sẽ làm tốt”. Và đúng là như vậy, tôi đã làm tốt.
Nó không khủng khiếp như những gì tôi nghĩ, thật nhẹ nhàng và đơn giản. Thậm chí còn dễ hơn cả việc lên bảng trả lời các câu hỏi hay đóng cặp thực hiện bài nói trong giờ Tiếng Anh của cô Chi.
Tôi chỉ phải trả lời những câu hỏi liên quan đến sở thích, hứng thú của mình, về cuộc sống thường ngày, xu hướng âm nhạc, và tất nhiên là về clip Mũ Len Nhỏ nữa. Anh phóng viên nói với tôi rằng, Mũ Len Nhỏ mới chỉ bắt đầu nhen nhóm trong cộng đồng mạng. Nhưng hai ngày nữa, sau khi ấn bản Teeny mới nhất được xuất bản, mọi thứ sẽ khác.
Sau cùng, anh ấy chụp khá nhiều hình của tôi và còn khen rằng, ngoài đời tôi xinh hơn trong trong clip khiến tôi sướng nổ cả mũi. Giá như anh ấy biết được rằng, để có được diện mạo này, tôi đã phải ngồi ê cả lưng mấy tiếng đồng hồ trong tiệm.Thế mới biết sức mạnh của công nghệ làm đẹp!
♥♥♥
Từ hôm ấy cho đến ngày Teeny được xuất bản, có một số chuyện đã xảy đến với cuộc sống của tôi.
1-Số lượng view, bình luận cho Mũ Len Nhỏ vẫn tăng nhanh đến chóng mặt.
2-Ở lớp, vài đứa con trai nghiền máy tính đã bắt đầu biết chuyện, nhưng tụi nó chỉ dừng lại ở mức độ ngạc nhiên chứ không hề rêu rao đi khắp nơi.
3-Tôi đã ném được 3 trên 5 quả bóng vào rổ, một kì tích tuyệt vời từ trước đến nay!
4-Vậy là bố đã quyết định tham gia câu lạc bộ thể hình ở gần nhà.
5-Sau hơn hai năm đeo niềng răng, cuối cùng đã đến ngày đến nha sĩ tháo nó ra. Nụ cười của tôi trở nên rạng rỡ hơn bao giờ hết. Quan trọng là từ nay, tôi đã có thể thoải mái, tự tin mỗi khi cười!
6- Buổi chiều trước ngày trọng đại, tôi nhận được cuộc gọi bất ngờ và cái hẹn từ trên trời rơi xuống.
Sau lần phỏng vấn thì lần này là lần thứ hai của tôi.
Thêm nữa, người hẹn tôi lần này là anh Kiwi.
Anh Kiwi!
Ôi chúa ơi!
Tôi đã suýt ngất khi biết người gọi điện là anh ấy. Tại sao chứ? Tại sao lại hẹn gặp cơ chứ? Lại là tiệm coffee Romance nữa? Nhất định là hẹn hò rồi.
Romance hoàn toàn là nơi phù hợp để có thể hẹn hò, ăn uống, nói chuyện,…và còn cả việc cầu hôn nữa.
Ôi trời ạ. Suy diễn linh tinh vớ vẩn…!
4h chiều.
Tôi đang ngồi ở tiệm coffee Romance và lệp kệp run rẩy. Thứ nhất là vì lo sợ ông chủ quán sẽ phát hiện ra tôi, đứa nhân viên hậu đậu hôm nọ. Thứ hai, đối diện với tôi lúc này là anh Kiwi, người mà bất cứ lúc nào cũng khiến cho tim tôi đập loạn xạ khi gặp.
Anh Kiwi đã ngồi đó đợi tôi từ lúc nào. Hôm nay anh mặc áo sơ mi màu đen ôm sát, càng khiến anh ấy trông điển trai hơn. Áo khoác thì đã cởi ra và mắc vào sau ghế. “Hi Ice-cream.”
“Hi anh Kiwi.” Tôi tươi cười.
“Ồ, em không còn đeo niềng răng nữa?”
“À vâng, em vừa mới tháo nó hôm trước.”
Kiwi không nói gì mà chỉ nhìn tôi rồi mỉm cười. Nụ cười và đôi mắt màu xanh hút hồn của anh ấy khiến tôi ngây ngất.
“Em dùng gì?” Kiwi đưa quyển menu cho tôi và lịch lãm hỏi.
“Ừm, cacao nóng ạ.” Tôi liếc qua menu.
“Phiền chị đem cho tôi 2 ly cacao nóng và 2 bánh kem vani.” Kiwi quay sang nói với chị phục vụ.
Thật ra có chút kì cục khi vào tiệm coffee mà gọi cacao. Nhưng có sao chứ? Đây đang là mùa đông mà. Thật chẳng có đồ uống nào thích hợp hơn cacao nóng.
Kiwi yên lặng nhìn tôi ăn bánh kem, mãi một lúc sau mới lên tiếng.
“Thực ra hôm nay hẹn em ra đây là vì anh có chuyện muốn nói.”
Chuyện muốn nói? Với tôi ư?
Tôi đặt ly cacao xuống, nhíu mày suy tư.
“Có chuyện gì ạ?”
“Anh muốn đưa cho em thứ này.” Nói rồi Kiwi cho tay vào túi áo khoác phía sau lưng để lấy cái gì đó.
Tôi chợt giật nảy mình. Chuyện này…lẽ nào là thật? Y như tôi mơ mộng lúc trước?
Giống như trong các bộ phim lãng mạn, nhất là lại giữa khung cảnh êm đềm ngọt ngào thế này…nam nhân vật chính sẽ trao nhẫn cầu hôn cho nữ chính?
Ôi không được! Không thể được!
Em rất rất thích anh, Kiwi à! Nhưng em mới 17 tuổi thôi. Làm sao em có thể nhận nhẫn cầu hôn của anh được?
“Đây có đúng là quyển sổ hôm trước em nói đến không?”
Ra không phải nhẫn cầu hôn. Phù…
À mà khoan! Cái đó là quyển sổ màu vàng chanh mà tôi đã tìm kiếm cả tuần nay!
Quyển sổ ghi chép những điều thầm kín riêng tư, những điều ngớ ngẩn nhất của Kem!
Thôi xong rồi…bại lộ hết rồi.
Tôi đón lấy cuốn sổ và ngồi đơ ra như bị mất hồn, mắt thì cay cay gần như muốn khóc. Phải làm sao đây? Phải xử sự ra sao đây?
Rốt cuộc, Kiwi đã đọc nó hay chưa? Nếu đọc rồi, thì…
“Cái này…anh vẫn chưa đọc.” Kiwi nói bâng quơ. Chưa đọc sao? Tôi bỗng thấy nắng mai ngập tràn, và chim chóc ca hót líu lo. May mắn quá!
“Nhưng…Antony đã đọc nó.” Kiwi thêm vào, giọng anh ấy pha chút xót xa và buồn bã.
Antony ư?
“Vậy ra…anh đã biết?” Tôi cố nén lấy cảm xúc đang trào lên như sâm panh mới mở.
“Ừm…”
Chỉ một tiếng “ừm” lạnh nhạt cũng đủ khiến tôi gần như vỡ tan, như những mảnh thủy tinh trong suốt.
Tình cảm mà bấy lâu nay tôi cố gắng chôn giấu, cố gắng giữ kín trong tim, nay đã bị phơi bày ra ánh sáng.
Là tôi luôn luôn yêu thầm anh ấy. Luôn mong ngóng mỗi ngày đến trường được ngắm nhìn anh từ xa, dẫu chỉ một lần là đủ.
Là tôi đã ngu ngốc viết tên anh Kiwi ra cuốn sổ đó.
♥Kiwi Kiwi Kiwi…. Tôi còn đã viết tên anh ấy ở mọi chiếc bàn tôi ngồi xuống, viết nó lên góc tập vở, và còn khắc nó lên thước kẻ.
Là tôi đã ngu ngốc viết rằng, nếu phải đi bộ vòng quanh trái đất này, thì người duy nhất tôi muốn đi cùng là Kiwi.
Là tôi đã ngu ngốc viết rằng, tôi yêu món kem kiwi, bởi trong đó có tôi và anh ấy.
Là tôi đã ngu ngốc viết rằng….
I ♥ U, Kiwi.
Chương 22
[Trích quyển sổ nhỏ của Kem]
5 điều tôi không thể.
♥Tôi thường dành cả tiếng đồng hồ để viết ình lịch ôn tập, hay thời gian biểu ùa hè và trang trí chúng một cách rất hào hứng. Nhưng tôi không thể thực hiện nó trong quá 2 ngày.
♥Tôi luôn luôn quên đổ nước vào bình lọc, mặc dù trước khi đi làm mẹ đã dặn đi dặn lại cả chục lần.
♥Tôi không thể ăn phở mà không có quẩy.
♥Khi đọc một cuốn tiểu thuyết tình cảm, tôi không thể không ngó qua cái kết trước khi bắt tay vào đọc. Một cái kết ngọt ngào sẽ khiến tôi có cảm hứng đọc hơn là một cái kết đẫm nước mắt. ♥Tôi không thể giữ tủ quần áo của mình ngăn nắp. Nếu hôm trước vừa gấp lại gọn gàng thì có thể hôm sau, tôi cần gấp một thứ gì đó và sẽ lục tung hết cả lên. Chuyện đó cứ lặp đi lặp lại n lần trong một năm.
5 người mà tôi không thể có nổi chút cảm tình.
1-Gigi (tất nhiên).
2-Long Hôi Nách (rất xứng đáng).
3-Cô thu tiền học ở phòng tài chính trường cấp 2 (luôn cáu kỉnh, bực bội với tất cả học sinh mặc dù bọn tôi chẳng bao giờ làm gì sai cả).
4-Osama bin Laden.
5-Người sáng lập ra bộ môn ném bóng rổ.
Những lý do tôi thích Kiwi.
♥Anh ấy đẹp trai nhất trung học Isaac Newton.
♥Nổi tiếng nhưng không hề kiêu ngạo.
♥Chơi bóng rổ rất cừ.
♥Hầu hết bọn con gái trong trường đều thích anh ấy.
…
Những cái này là tôi viết cách đây khá lâu rồi. Một vài điều trong đó không còn đúng nữa. Nhất là mấy cái lý do trên kia. Nó thật ngớ ngẩn!
Ước sao mình có thể quay ngược trở về quá khứ. Nếu được, nhất định tôi sẽ không nhận lời chị Sam đến tiệm Romance nữa.
Thà không được ở bên cạnh Kiwi, còn hơn là để anh ấy biết tình cảm của mình. Nhưng biết sao đây? Có lẽ tất cả sắp kết thúc rồi.
“Nghe này Kem, thực ra anh…” Hai tay anh ấy xoay vần chiếc cốc.
Thực ra anh làm sao? Là anh không hề thích em, đúng không? Đừng nói ra thì hơn anh Kiwi. Em biết mà.
“Thực ra anh…”
“A! Anh Kiwi!”
Kiwi chưa nói dứt lời thì có tiếng gọi giật lại từ phía sau. Bất giác, cả hai chúng tôi đều hướng về phía người vừa gọi ấy.
Đó là một cô gái rất xinh xắn, đáng yêu với mái tóc đỏ rực. Cô ấy đang kiễng chân lên vẫy vẫy tay với Kiwi.
“Mai Linh?” Kiwi ngạc nhiên. “Anh Kiwi!” Cô ấy lập lại một lần nữa rồi nhanh chóng chạy lại gần bàn chúng tôi.
Lần trước tôi đã gặp Mai Linh một lần, cũng ở ngay tại đây-tiệm coffee Romance. Tôi còn nhớ, Mai Linh đã bám riết lấy Kiwi rất thân mật.
Nhìn cô ấy mà tôi thấy ái ngại cho bản thân mình.
Mai Linh rất cao và xinh đẹp, theo kiểu nữ tính, thanh mảnh, dịu dàng. Nụ cười của cô ấy thì chẳng khác nào nắng mai rực rỡ giữa ngày đông.
Nhìn xuống, bất giác lại thấy mình thật kém cỏi và mờ nhạt. Tôi không dịu dàng nữ tính, không quyến rũ, không dễ thương tinh nghịch, cũng không cá tính mạnh mẽ. Thật khó để tìm ra kiểu con gái nào đúng và thích hợp với tôi nhất.
Nếu so sánh Mai Linh là nắng mai rực rỡ, thì trông tôi chẳng khác nào một cái cây khô héo giữa mảnh đất cằn cỗi, bị ánh sáng của cô ấy làm cho lóa cả mắt.p>
“Tình cờ thật đấy anh Kiwi! Thế nào mà lại gặp anh ở đây, hihi.” Rất tự nhiên, Mai Linh kéo một ghế ra và ngồi xuống cạnh Kiwi, cứ như thể tôi không còn tồn tại, và cuộc hẹn giữa tôi và anh Kiwi chẳng là gì cả ấy.
Mặc dù tôi không phải là đứa ích kỉ hay nhỏ mọn gì, nhưng thực lòng mà nói, tôi đang thấy mình không được tôn trọng.
“À, anh ra đây gặp một người bạn có chút việc. Cô ấy là Kem, học cùng trường và kém anh một lớp.” Kiwi hướng bàn tay về phía tôi giới thiệu.
“Rất vui được gặp bạn!” Tôi cố gắng nở một nụ cười thân thiện.
“Chào bạn! Vậy ra bạn bằng tuổi mình rồi.” Mai Linh cũng vui vẻ đáp lại.
Trong lúc tôi đang lúng túng không biết phải xử sự ra sao thì Kiwi có điện thoại, anh ấy vội xin lỗi rồi ra ngoài nghe. Để lại tôi cùng Mai Linh ngồi đó.
“Cậu là bạn của anh ấy hả?”
“Ừm.”
“Chắc hai người chỉ là bạn bè bình thường thôi đúng không?” Mai Linh nhìn tôi dò xét.
“Ừm…bạn bè bình thường.” Tôi hờ hững đáp.
Cái cách cô ấy đặt câu hỏi khiến tôi cảm thấy khá khó chịu, là bạn bè hay gì gì đó đi chăng nữa thì sao? Việc gì phải dò hỏi như vậy. Lại còn nhìn tôi kiểu đó nữa chứ.
“Cậu cũng là bạn của Kiwi?” Tôi thêm vào.
Nghe tôi hỏi vậy, Mai Linh mỉm cười kín đáo.
“Thực ra là trên cả như thế.” Cô ấy tự hào.
Trên cả như vậy? Ôi chúa ơi, tôi bắt đầu thấy khó thở.
“Vậy ra?”
“Đúng vậy. Mình là bạn gái của anh Kiwi.”
Cái gì cơ? Bạn-gái-của-anh-Kiwi?
Trong tích tắc, tôi cảm thấy như trái tim mình đang bị ai đó bóp chặt, quay cuồng quay cuồng. Thời gian bỗng ngừng trôi, trái đất ngừng quay, ngay cả bông hoa thược dược cắm trên bàn cũng héo úa đi, Sau lưng tôi, hàng loạt tòa nhà cao tầng đang sụp đổ nhanh chóng như cảnh ngày tận thế trong MV “Next 2 you” của Chris Brown và Justin Bieber.
Thà có ai đó hắt nguyên cả côc nước lạnh vào mặt, còn dễ chịu hơn là như thế này.
Câu nói của cô ấy như mũi tên bất ngờ lao tới khiến tôi tổn thương, khiến tôi khó thở.
Một cú shock tinh thần đầy ngoạn mục.
“Vậy…vậy à?” Tôi nói không chút cảm xúc.
“Ừ.”
Mai Linh vừa dứt lời thì Kiwi cũng quay vào. Hai người bọn họ ngồi cạnh nhau, trông thật đẹp đôi.
Tôi đã nghĩ cái quái gì vậy? Làm thế nào mà tôi có thể ình cái quyền thích anh ấy được chứ? Hãy nhìn mà xem, một người đẹp trai, tài năng, nổi tiếng như Kiwi, làm sao có thể để ý đến một đứa tầm thường như tôi được?
Xung quanh anh ấy có biết bao cô gái xinh đẹp hơn tôi nhiều nhiều lần, như Mai Linh chẳng hạn. Cô ấy mới là sự lựa chọn hoàn hảo cho Kiwi. Hoàn toàn không thể là tôi.
“Em sao vậy Ice-cream? Trông em không được khỏe.” Kiwi lo lắng nhìn tôi.
“Không em rất khỏe mà. Anh nhìn này.” Tôi miễn cưỡng cười thành tiếng, ngăn không cho nước mắt trào ra, cố tỏ ra bình tĩnh mặc dù càng làm như vậy, trông tôi càng giống một con ngốc hơn.
Một loạt các cảm xúc hỗn loạn dồn dập kéo đến. Không được rồi, tôi phải ra khỏi đây.
“Xin lỗi, em có việc bận đột xuất phải về. Hai người ở lại nhé.” Tôi khoác túi xách lên vai và loạng choạng đứng dậy.
“Ice-cream! Để anh đưa em về.” Kiwi nói với theo.
“Không cần đâu, em tự đi được mà.” Tôi xua tay.
Khi đã chắc chắn ra khỏi tầm nhìn của Kiwi, tôi òa khóc ngay lập tức.
Nước mắt không biết ở đâu cứ trào mãi ra. Tôi khóc cứ như thể chưa được khóc bao giờ.
Trời đã nhập nhoạng tối. Con đường về nhà hôm nay mới rộng thênh thang làm sao, mới lạnh lẽo, vắng vẻ làm sao.
Tôi dừng lại ở công viên, ngồi lên chiếc xích đu gần đó. Từ bé đến giờ, mỗi khi có chuyện gì không vui như bị mẹ mắng, điểm kém,…là tôi lại chạy ra đây ngồi một mình.
Nắm chặt lấy hai sợi dây, lùi ra phía sau, lấy đà rồi đu lên.
Yahuu!
Giống như đang là là bay trên mặt đất vậy. Cảm giác này thật thú vị, rất thoải mái, rất bay bổng, có thể khiến tôi quên đi tất cả những chuyện buồn trên thế gian trong giây lát.
Nhưng…cũng chỉ là trong giây lát mà thôi.
Được một lúc, tôi lại bắt đầu khóc. Tôi biết như thế này thật chẳng hay ho gì, thật quá yếu đuối, ngốc nghếch. Lại còn khóc vì một chuyện chẳng ra đâu vào đâu nữa chứ.
Tại sao tôi vẫn cứ mãi tin vào các câu chuyện cổ tích. Rằng Lọ Lem cuối cùng sẽ có được trái tim Hoàng Tử.
Tôi đâu có phải là Lọ Lem? Và cuộc sống của tôi cũng đâu phải là câu chuyện cổ tích.
Tôi đơn giản chỉ là Kem…với gò má đang ướt đẫm nước mắt.
“Khăn giấy không Kem?” Một giọng nói quen thuộc cất lên.
Tôi ngước lên nhìn, ra là cậu ấy, My.
“Cậu làm gì ở đây vậy?” Tôi nói trong tiếng nấc.
“Đến nhà tìm cậu nhưng không thấy đâu. Mình đoán là cậu ra đây.”
Rồi My nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, lấy khăn giấy lau nước mắt cho tôi. Cả hai đứa cứ ngồi đó yên lặng, trên chiếc xích đu, mắt nhìn về phía xa xăm.
“My này, tớ có thể mượn vai cậu một chút không?”
“Ừ…”
Dường như bây nhiêu vẫn chưa đủ, tôi dựa vào vai cậu ấy khóc ngon lành. Ít ra khi có My ở đây, tôi thấy mình không còn đơn độc nữa.
Khóc xong, tôi kể cho cậu ấy nghe hết tất cả mọi chuyện. Sau cùng, My hỏi tôi:
“Cậu có thích Justin Bieber, hay Logan Lerman không?”
“Có chứ. Hầu hết các cô gái đều thích họ.”
“Vì sao?”
“Vì họ đẹp trai, tài năng.”
“Ừ. Đúng là như vậy đấy. Justin thì có hàng triệu fan nữ trên khắp hành tinh. Fan bình thường cũng có, fan cuồng cũng có. Cậu nghĩ xem, có bao nhiêu cô gái trong số đó từng mơ mộng mình là bạn gái của Justin Bieber chứ?”
“Rất…rất nhiều.”
“Nhưng một điều đáng buồn là không ai trong số họ sẽ trở thành bạn gái của JB cả.”
“Ừ…”
“Chuyện của cậu cũng như vậy đấy Kem à. Cậu thích Kiwi vì anh ấy nổi tiếng, đẹp trai, lịch lãm, chẳng khác nào việc cậu thích JB hay LL cả. Thử xem nhé, cậu biết anh ấy thích ăn món gì không?”
“Không…” Tôi buồn rầu.
“Màu sắc yêu thích?”
“Mình không biết, mình thấy anh ấy hay mặc đồ đen.”
“Cậu biết gì về anh ấy, về bạn bè, về gia đình?”
“Một chút.”
“Mình nghĩ cậu nên dừng việc này lại, Kem à. Tình cảm của cậu dành cho anh ấy chỉ dừng lại ở mức yêu mến, ngưỡng mộ thôi. Nếu cứ tiếp tục, nó sẽ không đi đến đâu cả, chỉ khiến cậu thêm buồn.”
Có lẽ vậy. Tôi đã ngộ nhận rồi. Tôi không hề thích anh ấy, tôi chỉ ngưỡng mộ thôi. Tôi thích Kiwi đơn giản vì các cô gái đều thích anh ấy, coi anh ấy như là thần tượng.
Có thật thế không?
Vậy ra những lúc tim đập thình thịch khi ở bên cạnh Kiwi cũng là vì hâm mộ?
Cảm giác ấm áp, hạnh phúc khi được Kiwi bế xuống phòng y tế, cùng Kiwi nghe nhạc, dựa vào lưng anh ấy ngủ thiếp đi, cũng là vì hâm mộ?
Cảm giác khi nghe anh ấy gọi tôi là Ice-cream, hay khi anh ấy dặn tôi đi về cẩn thận, cũng là vì hâm mộ?
Rồi lúc đạp xe đến trường cùng Kiwi, nghe anh ấy kể về Colorado tươi đẹp, thứ cảm xúc ngọt ngào lúc ấy, cũng là vì hâm mộ?
Chắc thế. Có lẽ thế. Là tôi hâm mộ anh ấy. Chỉ vậy thôi. Một lý do rất giản dị.
Sự thật này thật quá phũ phàng. Nhưng dẫu sao cũng cảm ơn cậu, My à. Cảm ơn vì đã ình thấy điều đó.
…
Tối hôm ấy, tôi đã gọi điện cho Kiwi, nói hết với anh ấy, rằng đúng là tôi thích anh ấy thật, nhưng chỉ dừng lại ở hâm mộ mà thôi, mong anh ấy không hiểu lầm.
Tôi cũng không khóc nữa, khóc nhiều mắt sẽ sưng lên và khiến tôi thấy khó chịu. Kiwi không nói gì nhiều, anh ấy có vẻ khá buồn và lo lắng.
“Giữ gìn sức khỏe nhé Ice-cream. Ngủ ngon.”-Đó là câu cuối cùng Kiwi nói với tôi.
Thế là xong. Mọi chuyện kết thúc ở đây. Thật là vui vẻ và nhẹ nhàng.
Từ mai đến lớp gặp Kiwi, tôi đã có thể mỉm cười với anh ấy và tự tin rằng: “Anh Kiwi, nhìn em này! Em rất vui vẻ! Rất rất vui vẻ anh có thấy không? Chúc anh, và Mai Linh nữa, hạnh phúc! Hai người thực sự rất đẹp đôi đấy!”
Tôi biết, việc này có thật khó khăn, nhưng không sao, thời gian trôi qua, tôi sẽ làm được…
Dẹp hết mọi chuyện không vui sang một bên đi. Ngày mai sẽ là một ngày tươi sáng…!