Đọc truyện Chuyện Tình Hoàng Gia – Chương 22: Đá trúng chỗ đó của anh
Hạ Đồng tức tối đi về lớp, sau bao nhiêu năm cố gìn giữ vậy mà chỉ
trong một lúc sơ suất lại bị mất đi cái gọi là nụ hồn đầu đời, còn tức
thêm nữa là lại bị cái tên cô ghét nhất lấy mất, đúng là khôn ba năm dại một giờ mà.
-Hình như tiết sau là tiết tự học thì phải?-Hạ Đồng ngẫm nghĩ
Sau khi suy nghĩ ra, cô lên sân thượng, đứng ngay lan can cô hét to:
– ÁÁÁÁÁÁ…….. Heo đực tôi ghét anh, anh là tên xấu xa, khó ưa, đáng ghét nhất, anh sẽ sống không yên!!!
-Làm gì mà nói xấu em của anh dữ vậy?-một giọng nói ấm áp vang lên
Hạ Đồng quay đầu ra sau nhìn, là Thiên! Sao anh ấy lại ở đây chứ?
-Anh Thiên, tại… tại anh ta…-cô ấp úng nói
-Em ấy lại làm gì em à?-Thiên ngồi xuống nói
-Dạ.-cô cũng ngồi theo
Hai người dựa lưng vào lan can, Hạ Đồng lấy trong túi ra chiếc máy MP3
mà Lăng Hạo tặng cô, đeo một bên phone cho mình còn một bên cho Thiên.
-Nói cho anh nghe thử được không, em ấy đã làm gì nữa vậy.-Thiên cầm lấy phone hỏi cô
-Uhm… anh ấy….-cô hơi ngập ngừng nói,nếu nói chuyện lúc nãy chẳng phải kì lắm sao?
-Em không nói được thì thôi, anh không ép.-Thiên nhẹ xoa đầu cô
-Dạ.
-Hạ Đồng sao tay em bị trầy vậy?-Thiên lo lắng nắm tay cô
-Ủa bị lúc nào vậy ta?-cô nhìn tay mình, đúng là bị trầy thật nhưng sao cô không đau lại còn chẳng biết sao có vết trầy nữa, ngẫm nghĩ một lát
cô mới nhớ ra
-Ah!Chắc là bị lúc em té cầu thang á!
-Té cầu thang? Sao em lại té?
-Thì… thì em bất cẩn thôi! Thôi mình nghe nhạc đi anh!
Cô đánh trống lảng cười xòa rồi đeo tai phone vào, anh một cái cô một
cái, chiếc máy MP3 này vậy mà cũng tiện, có rất nhiều bài hát, Lăng Hạo
tốt thật, sao anh tốt với cô quá vậy?
Cứ như vậy cô dần chìm vào giấc ngủ, đầu cô khẽ nghiêng qua dựa vào vai Thiên.
Anh hơi bất ngờ khi cô dựa vào vai mình, nhưng anh lại cảm thấy vui vui sao ấy, cô khá đặc biệt so với những cô gái anh gặp, cô không nhu mì
như những vị đại thiên kim cũng chẳng xinh đẹp kiều diễm chỉ đơn thuần
trong sáng, nét đẹp không quá chói cũng chẳng nhạt. Thiên cũng khẽ nhắm
mắt lại, đầu dựa vào đầu cô, trông hai người thật giống những cặp tình
nhân.
Hai người không hay là trên sân thượng còn có người, cô
gái đó lấy máy điện thoại ra chụp lại cảnh của hai người, khẽ nở nụ cười nham hiểm, cô quay gót bước đi mang vẻ hung ác.
Sau một giấc
ngủ ngon, Hạ Đồng thức giấc thấy mình đang trong tình trạng này còn cùng Thiên nữa, hơi xấu hổ cô nhẹ nhàng đẩy anh ra làm cho anh cũng thức
giấc theo,thấy mình phá hỏng giấc ngủ của Thiên cô hơi ngại ngùng nói:
-Em xin lỗi, em đã làm anh thức giấc.
-Không sao, dù gì anh cũng ngủ được một giấc mà.-Thiên nở nụ cười ấm áp
-Dạ, thôi em xin phép về lớp trước.-cô nói rồi đứng dậy bỏ đi.
Hạ Đồng chào Thiên rồi hối hả chạy về lớp.
Thiên nhìn theo bóng dáng cô, lại cảm thấy vui trong lòng.
——*——-*——-*——-
Sau một ngày học Hạ Đồng quay trở về nhà, vẫn như thường lệ cô bưng
coffee lên cho Dương Tử, Hạ Đồng còn giận chuyện lúc nãy nên mở cửa ra
không thèm gõ cửa, vừa mới bước vào Hạ Đồng đã không khỏi hốt hoảng quay mặt đi, giọng ngại ngùng nói:
-Xin lỗi… tôi không cố ý!
-Cô không biết gõ cửa à!-Dương Tử lạnh lùng nói
-Tôi… tôi tưởng anh… như mọi ngày nên….
-Như mọi ngày, vậy xin hỏi nếu cô đang thay đồ mà tôi xông vào thì cô
sẽ như thế nào hả?-Dương Tử chòm người ra trước thì thầm vào tai cô
-Tôi xin lỗi rồi.
Hạ Đồng tưng tức xoay người qua đập vào mắt cô là anh chẳng mặc áo, để
lộ body chuẩn không cần chỉnh, cơ thể rắn chắc, làm Hạ Đồng phải giật
mình, lập tức quay đi tiến lại phía bàn làm việc đặt ly coffee xuống
-Anh uống đi, tôi xin phép.
Hạ Đồng nói rồi lập tức bước đi, khi đi ngang anh cô chẳng dám ngước
lên nhưng chưa kịp định hình cô bị anh tóm lại kéo sát vào người anh.
-Làm gì đi sớm vậy? Chẳng phải cô đang muốn “trả thù” tôi sao?-Dương Tử cười vô cùng đểu
-Trả thù gì chứ? Tôi… tôi …còn có chuyện nữa.-Hạ Đồng bối rối nói
-Chuyện gì hả?
-Anh mà không thả tôi ra thì đừng trách tôi nha!
-Sợ cô chắc!
-MỘT….. HAI…. không buông à.-cô mất kiên nhẫn nói
-Đếm ba đi.
-BA…. Buông ra nếu không thì đứng trách.-cô la lớn
-Không buông, cô làm gì tôi hả?
Hạ Đồng nhịn không được, sẵn chân đá anh một cái, ai mà ngờ kết quả lại đạp trúng… (khỏi cần nói, mấy bạn cũng hiểu rồi nha:v)
-Lâm-Hạ-Đồng…-Dương Tử nghiến răng ken két, cúi gập người xuống vì đau hai tay ôm lấy chỗ cô đá trúng
-Tôi, tôi xin lỗi. Tôi không cố ý đây đâu.
Hạ Đồng bối rối, tay chân loạng xạ lên, cô biết bị đá trúng chỗ đó của
con trai rất đau, nhưng cô đâu phải cố ý, chỉ là thuận chân đá ngược ra
sau ai mà ngờ trúng ngay chỗ đó, với lại là anh gây sự trước thôi.
-Tôi xin lỗi mà… tôi không cố ý, tại anh thôi.-Hạ Đồng nhìn anh bị đau đến vậy, yếu ớt đến gần
-Cô định giết tôi chết hay sao mà đá mạnh như vậy?-anh khó chịu nói ra một câu, hận không thể bóp chết cô bây giờ
-Không có… tại, tại tôi lỡ chân, vả lại là anh gây sự trước.-Hạ Đồng vô tội nói một câu
-Ý cô là sao đây?-anh trừng mắt nhìn cô
-Không, không có, tôi nghĩ sao nói vậy thôi.
-Cô đang giỡn mặt với tôi sao?-anh tức giận quát
-Tôi, tôi không dám. Để tôi kêu bác sĩ cho anh.-Hạ Đồng quýnh quáng nói
-Không được. Cô định cho mọi người biết tôi bị cô đá trúng ngay chỗ đó hay sao?-anh khó chịu phun ra một câu
-Vậy, vậy thì anh tự lo cho mình nha, tôi đi ngủ sáng còn đi học.-Hạ
Đồng vừa nói xong liền dùng tốc độ tên lửa chạy ra khỏi phòng
Dương Tử tức đến mức lửa giận cũng nổi lên phừng phừng, lúc sáng tát anh bây giờ còn đá ngay chỗ sinh mạng của anh, cô đúng là chán sống rồi mà. Đừng để anh có cơ hội nếu không cô sẽ chết với anh.
Hạ Đồng về đến phòng liền thờ hì hục, sao cô lại có thể đá trúng chỗ đó của anh
được? Chuyến này cô chết chắc rồi, anh dễ gì bỏ qua cho cô? Huhu
Mà bỏ qua chyện đó, Hạ Đồng lấy chiếc điện thoại ra, thu hết can đảm cô mới dám bấm số điện gọi đi, nhìn dòng chữ “calling” mà cô thấy hồi hợp, không biết cô có làm phiền anh lúc này không nữa!
-Alo, anh Lăng Hạo hả?-Hạ Đồng lên tiếng khi nghe bên kia bắt máy
[…Ừm, em điện anh có việc gì không?…]-Lăng Hạo không bất ngờ khi cô điện cho anh, nếu không nhầm, thì cô điện cho anh là vì chuyện đó.
-Có, em muốn hỏi anh… anh có định thi hát không?-Hạ Đồng vừa nói mà
khuôn mặt không ngừng nhăn lại, xấu hổ quá, lúc sáng còn nói không thi
giờ lại hỏi anh câu này.
[…Anh không tìm ra người hát chung nên không định thi. Sao vậy?…]-Lăng Hạo khẽ cười hỏi
-Em, em em, định thi. Anh có thể…-Hạ Đồng khó khăn hỏi
[…Thi chung với em phải không?…]
-Đúng, đúng vậy.-Hạ Đồng mừng rỡ đáp lại
[…Được, anh sẽ thi với em…]
-Thật sao?-cô mừng hết cỡ hỏi
[…Thật, nhưng anh có điều kiện…]
-Điều kiện gì cũng được cả.-cô nhanh chóng thỏa hiệp
[…Khi nào nghĩ ra anh sẽ nói điều kiện với em…]
-Ừm, em cúp máy đây, chúc anh ngủ ngon.
[…Em cũng cũng ngon…]
Hạ Đồng cúp máy, khẽ thở dài một cái, quán quân, danh hiệu quán quân cô có thể giành được sao? Lăng Hạo lại giống cô, không biết là có làm trò
hề không nữa? Đúng là rắc rối mà.
-Thôi không suy nghĩ nữa, ngày mai tính tiếp.-cô lắc lắc đầu nằm xuống ngủ