Đọc truyện Chuyện Tình Hoàng Gia – Chương 157: Anh là người bắt đầu, vậy thì kết thúc hãy để em
“Cùng anh qua nước ngoài, được không?”
“Hai tháng nữa, anh sẽ kết hôn.”
Hạ Đồng nhìn Dương Tử vô lực tựa người vào ghế lái, anh dường như suy
nghĩ gì đó rất lâu, lại không thể tìm được câu trả lời cho mình.
-Chúng ta… không phải từng nói dù thế nào vẫn sẽ nắm chặt tay nhau
sao? Vì sao em lại là người bỏ cuộc trước?-Dương Tử nhàn nhạt mở miệng
Cô là người từ bỏ trước? Đến cuối cùng, kẻ sai lại là cô.
-Trước đây tôi yêu anh và anh bỏ rơi tôi. Lúc này anh yêu tôi và tôi
trốn tránh anh. Kiểu tình yêu thế này thật biết làm mệt mỏi tâm trí con
người ta.-Hạ Đồng cười chua xót, ánh mắt nhìn phía trước
Bởi vì cuối cùng, người anh chọn vẫn không phải là cô.
Cô còn nhớ, khi mình dọn đến Mạch gia, ngày đầu tiên, cô nhớ anh nhiều đến nỗi bản thân sắp phát điên lên, ngày thứ hai, cô nằm cuộn người
trong phòng, tim đau, cả người cũng đau, cơ thể gần như không còn sức
lực, ngày thứ ba, cô nhớ anh chỉ muốn tìm anh để nhìn thấy gương mặt của anh, nhưng mà lại không thể, chỉ có thể một mình trong phòng gặm nhấm
nỗi đau, muốn khóc cũng không được, la hét cũng chẳng thể.
Vậy mà cô còn ngu ngốc, mỗi ngày ở trong phòng nhìn ra cửa sổ, trông
đợi anh sẽ đến tìm mình, nhưng mà thu lại chỉ là thất vọng. Mất một
tháng, cô mới tĩnh tâm lại, làm cho mình bận rộn để quên anh. Vậy mà,
sau ba tháng gặp lại, mọi nổ lực liền tan biến trong không khí.
Nếu lúc đó có thể gặp anh, cô muốn hỏi anh, anh có biết trái tim em
đau lắm không, anh đã bao giờ hiểu em chưa? Dù chỉ một lần thôi.
-Chúng ta, có thể bắt đầu lại mà.
-Còn có thể sao? Ngày đó ở bệnh viện, chẳng phải đã nói rõ sao? Anh
cũng không có tìm kiếm tôi.-Hạ Đồng nghe xong, lại cảm thấy rất buồn
cười
-Lúc đó là Ân Di vì em mới bị thương, anh lo cho cô ấy thôi.
Lại là biện minh…
-Vậy thì sao? Anh nói tôi phiền, phiền vì ngăn cản hai người đúng
không? Bây giờ tôi rời xa anh rồi, anh còn quay lại tìm tôi làm gì?-Hạ
Đồng gần như lớn tiếng hét
-Lúc đó tâm trí anh vô cùng rối bời, mọi chuyện cứ dồn dập tới làm anh sắp phát điên, anh mới trong lúc không kìm chế được mà nói những lời
làm tổn thương em.
-Em bây giờ vô cùng mệt mỏi. Anh đã bao giờ nghe em nói chưa? Anh có
bao giờ quan tâm xem hôm nay em có chuyện gì, tâm trạng thế nào không?
Em luôn luôn làm theo ý em, còn anh chỉ đứng ở lập trường của anh mà
phán xét.
Quên hay nhớ. Yêu hay không yêu. Cũng tựa hồ như trong lòng có cánh cửa, chỉ không muốn mở ra mà thôi.
-Lúc em đi, anh như muốn lật tung cả thành phố để tìm kiếm em, nhưng
mà… nhìn chậu hoa oải hương vỡ nát, anh có tìm lại em thì em quay về
sao?
Nếu anh tìm em, em sẽ không đau lòng, sẽ nghĩ rằng, anh vẫn còn yêu em, nhưng mà, lại chẳng có gì cả.
-Anh là người bắt đầu, vậy thì kết thúc hãy để em.
Hạ Đồng không muốn lại một lần nữa đau khổ, hai tháng nữa anh sẽ kết
hôn với cô gái khác, cho dù còn yêu hay không cũng đã không còn nghĩa lí nữa rồi, nếu cho dù còn yêu, có chắc sẽ như trước, một người muốn hàn
gắn, một người tránh né sự hàn gắn thì cho dù có cố gắng cách mấy cũng
quay lại số không.
Hạ Đồng không nói thêm lời nào liền cầm cặp mở cửa bước khỏi xe. Bây
giờ, tim cô ngoài đau đớn đến tận tâm can, đau đến muốn gục ngã, nhưng
mà vẫn gượng dậy để cho anh biết, mình không sao.
Dương Tử ngồi trong xe cũng không đuổi theo cô, tình yêu chẳng khác
nào là duyên phận, mà duyên phận thường rất kì lạ. Nói đến là đến, đi là đi, không bao giờ báo trước, cũng như không bao giờ biết trước mình sẽ
đau lòng ra sao.
Con trai, không phải dễ dàng nói rơi nước mắt là có thể, trừ phi lúc đó họ thực sự đang rất đau lòng.
Hạ Đồng bắt taxi trở về Mạch gia, giờ này cũng khá trễ nên trong nhà
đã tối om, Mạch Gia Vĩnh cùng mấy người làm chắc giờ này cũng đã ngủ,
như vậy cũng tốt.
Hạ Đồng lên phòng mình, quăng chiếc cặp lên giường sau đó liền thả mình tự do lên chiếc giường êm ái.
-Anh đúng là đồ xấu xa, thực sự rất xấu xa.
Hạ Đồng vùi đầu mình vào chiếc gối mềm, vì sao cô lại yếu đuối như
thế? Ba tháng nổ lực, chỉ vì câu nói của anh, mà cô lại dao động.
– – –
-Hạ Đồng, Hạ Đồng, đã nghe tin gì chưa?-Từ Vy hối hả quải cặp chạy vào lớp
-Có việc gì sao?-Hạ Đồng vẫn chú tâm viết bài, cũng không ngẩng đầu nhìn Từ Vy
-Nghe nói hội trưởng trường cũ của cậu đang ở phòng hội trưởng trường mình.
Từ Vy vừa dứt lời, tay cầm bút của Hạ Đồng dừng lại, nhưng nhanh chóng lại bình thường, tiếp tục viết bài, bình thản nói: “Vậy thì đã sao?”
-Uầy, ai mà không biết hội trưởng trường cũ của cậu là người như thế
nào? Cậu có biết bây giờ toàn bộ nữ sinh đã ùa về phòng hội trưởng chỉ
vì muốn gặp anh ấy không?-Từ Vy như muốn giúp cô thông não
-Không liên quan đến mình.-Hạ Đồng vẫn như cũ, không quan tâm
-Aiss… cậu đến cùng là sao vậy? Nhìn vào tưởng là không muốn đối mặt với hội trưởng cũ của mình vậy? Có phải ở trường Nhuận Lâm đắc tội anh
ta không?-Từ Vy đoán mò
Hạ Đồng đột nhiên đứng dậy, Từ Vy giật mình ngã ngửa về sau, Hạ Đồng cầm tập lên, nói: “Mình không nói với cậu nữa.”
-Ấy ấy, Hạ Đồng, cậu đi đâu thế? Không lẽ đi gặp hội trưởng cũ của cậu?-Từ Vy vội vàng đuổi theo
-Mình xuống thư viện. Nếu cậu muốn gặp anh ta thì đi một mình đi.
Nói xong, cũng đã vào thang máy dành cho học viện, bỏ Từ Vy bên ngoài.
-Hạ Đồng này, đúng là con người khó hiểu.
Từ Vy bĩu môi, cái cô gái này, lúc nào cũng làm cho người khác khó hiểu, cho dù tìm hiểu cũng chỉ ở mức giới hạn.
Hạ Đồng đứng trong thang máy, trong lòng không hiểu, anh đến trường
Jeil để làm gì chứ? Không lẽ lại giở trò gì nữa sao? Không thể nào…
nhưng mà, nói sao trong lòng cũng rất lo lắng.
“Ting” một tiếng, cánh cửa vừa mở ra, Hạ Đồng liền bước ra ngoài, chỉ
là chưa bước ra khỏi thang máy thì đã bị tốp nữ sinh chen nhau chạy vào, đẩy cô ra.
-Nhanh lên, anh ấy sẽ vào thang máy chuyên dụng, chúng ta cũng đuổi theo cho kịp.
-Anh ấy đang đến đó.
Hạ Đồng nhíu mày, mấy cái người này, nói cái gì thế này.
Bị xô lấn, lại bị đám nữ sinh kia “tống cổ” ra khỏi thang máy, Hạ Đồng mất thăng bằng liền đứng không vững, cả người đã ngã về trước, cứ nghĩ
kiểu này thế nào cũng sẽ “đo đường”, cảnh tượng sẽ rất mất mặt, ai mà
ngờ, đúng lúc cô gần tiếp xúc mặt đất, đã có bàn tay vươn ra đỡ lấy cô,
ngay sau đó bàn tay cứng rắn kia đỡ lấy eo cô, giúp cô đứng vững.
Hạ Đồng hết kinh ngạc này lến kinh ngạc khác, trợn mắt nhìn người đỡ mình. Không phải chứ? Sao lại trùng hợp thế này?
-Sao lại bất cẩn như thế?-Dương Tử có vẻ không vui, khẽ trách
-Aaa… anh ấy đỡ cô ta kìa.
-Biết thế tôi té cho rồi.
Hạ Đồng cảm thấy sống lưng lạnh toát, bao nhiêu ánh mắt nảy lửa đều
chĩa thẳng vào cô, mà Hạ Đồng muốn thóat khỏi vòng tay đang ôm mình, lại vô ích.
-Buông tôi ra.
Hạ Đồng trừng mắt, môi nhỏ cắn chặt.
-Anh sợ em lại té, hay là thế này, anh sẽ giúp em không té nữa.
Dương Tử khóe môi cong lên một đường tuyệt mỹ, lại ác ý kéo cô lại gần mình hơn nữa.
-Anh… không phải tối qua đã nói rõ rồi sao? Anh buông tôi ra.
Hạ Đồng hung hăng nhìn anh, lại không ngừng giãy giụa.
-Tối qua, cứ xem như là ngày cá tháng tư đi. Nói rồi, chỉ là đùa cho vui.
Hạ Đồng bị anh làm cho cứng họng, đúng là quá mặt dày, quá vô sĩ mà!!!
Nếu như hôm qua là ngày cá tháng tư, vậy thì đó là ngày tháng tư với những trò đùa không vui.
-Nghe Tuyết Ny nói, em thi vào top năm mươi toàn trường. Có nên cảm ơn anh không?-Dương Tử ghé sát tai cô thì thầm
Qủa thật, nhìn hai người rất mờ ám, là thực sự có mờ ám.
-Cái gì chứ? Anh mà không buông, tôi liền la sàm sỡ.
-Nếu em la, anh lặp tức hôn em.
Dù sao thì, anh đã mất đi cô, cũng không ngại lại một lần cá cược, tối qua anh cá, mình sẽ có thể bắt đầu lại với cô, anh cá, anh nói thẳng
với Ân Di, Ân Di sẽ hiểu cho anh. Nên tối qua anh đã điện thoại hỏi
Khiết Đạt, làm cách nào để một cô gái lại yêu anh như trước, Khiết Đạt
trả lời rất ngắn gọn, đó là: “Chỉ cần mặt dày một chút.”
Hạ Đồng lại bị anh làm cho cứng họng lần hai.
-Dù sao hôm nay anh cũng không muốn học, hay là cùng em ở đây nhé?
-Không, không được.
Hạ Đồng kinh hoàng mở to mắt hét to, đang đùa sao?
-Phải rồi không được, ở đây thì không tiện, anh đưa em đi.
Nói xong, cũng không biết cô có đồng ý hay không đã nhanh thoăn thoắt cúi người xuống bế cô lên.
Làm cho tất cả nữ sinh đều bị anh làm cho bất ngờ, ngây ngốc chẳng biết gì. Hàng ngàn trái tim tan nát!!!
-Thả xuống, mau thả tôi xuống… Dương Tử, anh mau thả tôi xuống.-Hạ
Đồng liên tục dùng tay đánh vào người anh, nhưng mà đều vô ích
-Em ngoan một chút, nếu không anh mà lỡ buông tay, em sẽ là người bị thiệt.
Dương Tử thật sự đối với cô chỉ còn nhu tình, ngay cả lời nói dù là đang gắt gỏng cũng rất dịu dàng yêu chiều.
Hạ Đồng biết thế nào anh cũng không thả mình xuống, cắn cắn môi mỏng,
đành cam chịu để anh bế mình lên chiếc Ferrari đậu trong sân trường.
Rõ ràng tối qua đã nói rất rõ, vậy mà sáng nay, lại thành ra thế này!!!
…
-Dương Tử đâu rồi?-sắc mặt Ân Di không mấy tốt hỏi Khiết Đạt
-Chắc cậu ấy ở phòng hội trưởng.
-Tôi đã lên đó rồi, nhưng mà không thấy.-Ân Di hai tay run rẩy nắm chặt gấu váy
-Tớ cũng không giữ cậu ta, sao không điện thoại cho cậu ta xem?
Dương Tử không có lí do gì lại không có ở trường cả, trừ phi…
-Điện thoại của anh ấy không liên lạc được.-chỉ vừa nghĩ thôi, sắc mặt Ân Di đã kém đi
-Tớ làm sao biết được, cứ để cậu ta về rồi hỏi, dù sao hai người cũng sắp kết hôn rồi, cậu lo gì.
Thật lòng Ân Di không dám nghĩ rằng Dương Tử đang ở cùng Hạ Đồng, Hạ
Đồng hôm qua đã hứa với cô rõ ràng, nên không thể nuốt lời được.
Lăng Hạo từ ngoài đi vào lớp đã thấy Ân Di sắc mặt tối sầm, mày anh
nhíu lại, bộ mặt này, hình như không hợp với khuôn mặt trong sáng thanh
thuần của cô.
-Đã xảy ra chuyện gì vậy?-Lăng Hạo mở miệng trước
-Lăng Hạo… Dương Tử anh ấy, hình như đi tìm Hạ Đồng!?-giọng nói có
chút nghẹn ngào, Ân Di như đứa trẻ bị ức hiếp mách Lăng Hạo
-Đừng suy nghĩ nhiều, không phải hai tháng nữa hai người sẽ kết hôn sao? Em đừng lo lắng quá.-Lăng Hạo trấn an cô
-Không bình tĩnh được, em, em sợ anh ấy sẽ quay lại với Hạ Đồng… chỉ còn có hai tháng, em không muốn mọi chuyện lúc này lại kết thúc.-Ân Di
lắc đầu ngoe nguẩy
-Đừng suy nghĩ lung tung nữa. Dương Tử sẽ không đến lúc này lại hủy hôn đâu.
-Lăng Hạo… dẫn em, đi tìm Dương Tử… có được không?
Ánh mắt cầu khẩn, mắt Ân Di cũng đã đỏ hoe.
Lăng Hạo giật mình, sau đó điềm tĩnh trở lại, không nói gì, chỉ khẽ cười gật đầu.
Chung quy, kẻ đáng thương nhất, vẫn là anh!!!
– – –
Em như là mưa… mưa như là em… mang đến cho anh bao giấc mơ
Và rồi vụt tan đi vội vã…
Trong cơn mê dài… tự hỏi em là ai… [ Lời bài hát ]