Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 152: Như người vô hình


Đọc truyện Chuyện Tình Hoàng Gia – Chương 152: Như người vô hình

Hạ Đồng cùng Ân Di đi vào phòng bếp thì thấy Dương Tử và Ân Di ngồi
đối diện nhau, sắc mặt cả hai đều băng lãnh, trên bàn ở giữa là chiếc
nồi lẩu đang được đun sôi tỏa mùi nghi ngút, những chiếc dĩa đựng cá,
thịt bò, tôm, mực, rau nằm bên cạnh.

Ân Di buông tay đang kéo tay Hạ Đồng ra, chạy tới kéo ghế ngồi bên cạnh Dương Tử.

Hạ Đồng khẽ nắm vạt áo, hít một hơi đi đến ngồi cạnh Lăng Hạo.

-Không phải hai anh định ăn lẩu trong bộ mặt này chứ? Em đã từng nói hai anh phải vui vẻ cơ mà.-Ân Di tỏ vẻ không vui

Dương Tử và Lăng Hạo khẽ liếc mắt sang Ân Di, miễn cưỡng ép mình không dùng vẻ mặt băng lãnh nữa.

Hai anh không hiểu, vì sao Ân Di lại muốn ăn lẩu, lại còn chỉ có bốn người họ?

-Nước sôi rồi ăn đi.-Lăng Hạo ngồi thẳng người cầm đũa lên gắp miếng cá bỏ vào nồi lẩu đang sôi sùng sục

Dương Tử vươn tay cầm hộp pizza bên cạnh đưa đến trước mặt Hạ Đồng. Hạ Đồng mặt nãy giờ méo sẹo thấy anh đưa hộp pizza đến trước mặt.

Hạ Đồng vừa vui mừng vừa kinh ngạc ngước mặt nhìn anh.

-Tại sao lại đưa pizza cho Hạ Đồng?-đồng loạt cả Ân Di và Lăng Hạo đều thắc mắc lên tiếng

-Hạ Đồng vốn dị ứng với đồ biển.-Dương Tử ngắn gọn trả lời

-Vậy sao? Hạ Đồng anh chưa từng nghe em nhắc đến?-Lăng Hạo quay sang nhìn cô

-À, tại em thấy không có gì quan trọng.-Hạ Đồng khẽ xua tay sau đó mở hộp bánh pizza ra

Hạ Đồng còn nhớ chuyện cô bị dị ứng với đồ biển chỉ có một mình Dương
Tử biết, lúc ấy cô đến đây chưa được một tháng nữa là, vậy mà đến bây
giờ anh vẫn còn nhớ.

Môi không tự giác mà nở nụ cười, trong lòng len lỏi cảm giác ấm áp.

Ân Di sắc mặt có chút tối đi, nhưng nhanh chóng trở lại vui vẻ như ban đầu, sau đó gấp một miếng mực đã được nhúng chín gắp vào chén Dương Tử, cười ngọt ngào nói: “Anh ăn đi.”

Dương Tử cầm đũa gắp miếng mực trong chén do Ân Di gắp cho mình bỏ vào miệng, sau đó cong lên thay cho lời nói.

-Lâu lắm rồi chúng ta mới có thể nói cùng nhau ngồi ăn nói chuyện, em
vẫn còn nhớ lúc mới vào trường được vài ngày thì…-Ân Di nói, làm mặt
quỷ nhìn Lăng Hạo

-Em nhìn anh làm gì? Lại định nói gì anh nữa đây?-Lăng Hạo dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Ân Di

-Anh có còn nhớ vì muốn em tin tưởng anh thật sự muốn làm bạn với em
mà anh…-Ân Di cười xảo huyệt lại liếc sang nhìn Dương Tử

-Này, này… cái đó là do anh còn trẻ không suy nghĩ kĩ nên mới nông
nỗi nghe theo lời em.-Lăng Hạo vội gắp một miếng thịt bò nhét vào miệng
Ân Di hòng bịt miệng

-Hmm… lúc đó em thật sự cười chết, anh dám đứng trước mặt mọi người
mà nói anh yêu Dương Tử… haha… mỗi lần nhìn anh em lại nhịn cười
không được.-Ân Di nhai miếng thịt bò Lăng Hạo nhét vào miệng mình, lại
cười khằng khặc


-Aiss… em đúng là, rõ ràng em trêu anh, còn nhắc đến?-Lăng Hạo mặt
đen như than, chuyện này có chết anh cũng không quên, nhắc lại thật là
mất mặt

Dương Tử hơi nhoẻn miệng cười, ý cười không quá đậm cũng không quá
nhạt, còn Ân Di thì ngồi cười sặc sụa, nụ cười thật tươi, thật rực rỡ.

Nhưng mà không hiểu sao, lần trước Lăng Hạo kể Hạ Đồng nghe chuyện này rồi, lúc đó cô bị đuổi khỏi nhà Chính nên kể đến đoạn này cũng bất ngờ
nhưng không thể vui vẻ, vậy mà đến hôm nay, cô nghe lại vẫn không cười
nổi.

Con người thật là khó hiểu!!!

-Khụ khụ…

Có lẽ cười nhiều quá nên Ân Di bị sặc, ho vài tiếng.

-Em xem, vừa ăn vừa cười như thế, sớm muộn cũng sặc chết.-Dương Tử
quay qua vuốt vuốt lưng Ân Di, còn Lăng Hạo đưa ly nước trắng cho Ân Di
uống

Trong lòng Hạ Đồng đột nhiên rất đau, như có gì đâm vào tim. Hai tay
đặt dưới gầm bàn khẽ siết chặt vạt áo. Nguyên Nhã nói cô chỉ là người
thay thế, cô chỉ là người dư thừa, cô không tin nhưng trong lòng lo sợ,
đến bây giờ thì đã thực sự tin, tim cũng đã không còn cảm giác.

Ngay lúc đầu đã biết mối tình này là sai lầm, vậy mà còn ngoan cố yêu, đến cuối cũng chỉ mình cô đau, nhiều lúc muốn nói câu dừng lại nhưng mà không thể mở lời.

-Anh còn nhớ lúc…

Ân Di luyên huyên kể lại những kỉ niệm của cả ba, Dương Tử cùng Lăng
Hạo lâu lâu nói vài câu, gật gù cười, còn Hạ Đồng cứ như là người vô
hình, đối với ba người cô chỉ là không khí.

Hạ Đồng cúi đầu gặm miếng bánh pizza, từng chút ăn vào miệng nhưng sao bánh pizza này lại đắng đến thế? Thật sự rất đắng, rất chát đắng…

-Bây giờ nghĩ lại chúng ta khi ấy thật sự rất vui, chỉ vì em mà hai anh trở mặt.-Ân Di đang rất vui lại xụ mặt

-Đừng nghĩ tới nữa, không phải bây giờ rất vui sao?

-À, em còn nhớ lúc Dương Tử cùng Lăng Hạo chơi bóng rổ, lúc ấy hai anh có nhớ mình nói gì không?-Ân Di lại tiếp tục câu chuyện

-Vẫn nhớ.-cả hai đáp

-Nhắc lại em vẫn còn rất mắc cười. Dương Tử nói nếu thắng Lăng Hạo thì em sẽ dành trọn một ngày cho Dương Tử còn nếu ngược lại, Lăng Hạo chỉ
đưa ra một chuyện đơn giản là hôn em. Kết quả cả hai anh đều hòa nhau,
thế là em lại may mắn, không cần đi chơi với Dương Tử, cũng không cần
hôn Lăng Hạo vậy mà còn được hai anh dẫn đi ăn một bữa.-Ân Di vừa nói
miệng cười đến mắt cũng híp lại

Hạ Đồng tay cầm miếng pizza dừng động tác ăn lại, tâm như bị ai quẳng hòn đá nặng đè lên, rất ngạt thở.

Nhưng mà cô biết, bản thân không nên ghen, đó là chuyện của ba năm
trước. Cô không phải quá khứ của anh, nhưng cô muốn là hiện tại của anh, dù tương lai không phải là cô cũng được.

Cảm giác khi yêu thực sự rất nhiều, hạnh phúc sẽ đến ngay giây phút

đầu bạn yêu, từ từ là cảm giác buồn bã tức giận khi giận dỗi sau những
trận cãi nhau sau đó là cảm giác đau đớn khi buông lời chia tay, cuối
cùng, có lẽ là ngay cả cảm giác cũng không có, bởi vì tim, như bị bóp
nát khi thấy anh đang hạnh phúc bên người khác.

Hạ Đồng đã trải qua hạnh phúc, trải qua buồn bã tức giận, nhưng chưa
trải qua đau đớn, chưa trải qua cảm giác khi nhìn anh đi bên người khác, nhưng cô rất sợ, sợ rằng không muộn nữa thì sẽ trải qua hai cảm giác
kia.

-Hạ Đồng, xin lỗi em, nãy giờ mãi nói chuyện mà quên mất em.-Ân Di
uống một ngụm nước lại sực nhớ đến sự có mặt của Hạ Đồng, liền cười nói

-Em không sao.

Không sao chỉ là gạt lòng dối người… nhưng mà cô nói có sao thì có nhận được quan tâm hay không?

-Em ăn ít vậy?

Dương Tử thấy hộp bánh pizza vốn được cắt thành tám miếng bây giờ
trong hộp vẫn còn đến sáu miếng, trên tay cô vẫn cầm một miếng đanh ăn
dở. Hạ Đồng trước giờ dù thế nào vẫn ăn được rất nhiều, cô chỉ thấy thức ăn thôi mắt đã sáng rỡ vậy mà giờ ăn chưa được bao nhiêu.

-Có lẽ em không đói. Em thấy buồn ngủ rồi, em về phòng trước, ba người cừ ăn tiếp đi không cần để ý tới em.-Hạ Đồng cảm thấy mình ở đây chỉ là dư thừa nên đứng lên muốn về phòng

-Vẫn còn rất sớm.

-Em buồn ngủ rồi, xin phép.

Nói xong cô quay người bỏ lên lầu.

Hạ Đồng khi bước lên cầu thang có ngoáy đầu lại nhìn nhưng đáng tiếc
chẳng ai nhìn về cô có ý định giữ cô lại, trong lòng không khỏi thất
vọng, một luồng gió lạnh tràn vào lòng ngực. Lạnh buốt.

Chỉ là cô vừa quay đầu đi lên phòng thì ánh mắt của cả hai người con
trai đều hướng đến nhìn về phía cô. Làm sao hai anh không quan tâm đến
cảm nhận của cô nãy giờ, hai anh có nhưng mà không làm sao nói được, làm gì được.

Nhìn cô thương tâm bỏ về phòng, tâm của hai anh đau đớn dữ dội nhưng
mà không thể làm gì hơn ngoài nhìn cô bỏ lên phòng, giữ cô lại càng làm
cô cảm thấy lạc lõng buồn tủi hơn mà thôi.

Hạ Đồng mệt mỏi nằm trên chiếc giường, có phải yêu là phải thế này
không? Nhìn bạn trai mình cùng người yêu cũ vui vẻ cười cười nói nói mà
bản thân cũng không dám ghen, không dám làm gì hơn chỉ nhìn hai người
bọn họ, nhìn đến tâm can cũng đang từng đợt đau đớn giày xéo bản thân.
Cô cũng ghen nhưng mà làm sao có thể ghen? Cũng như lời Nguyên Nhã cô
chẳng qua như kẻ thay thế.

-Thật là khó chịu.

Hạ Đồng một tay đặt lên trái tim mình, khẽ nhắm mắt, giọt lệ trong suốt như thủy tinh nhanh chóng rơi ra.


Hạ Đồng bước dọc trên đường, nhìn tán cây anh túc xanh rì dưới ánh
nắng mặt trời chói chan. Hôm nay lại thêm một ngày thức sớm, lại một
mình đi bộ đến trường.

Cuộc đời con người giống như những con đường, đã cắt những con đường
này thì sẽ cắt những con đường khác, như câu nói của nhà thơ Lỗ Tấn: “Kỳ thực trên đời này làm gì có đường. Người ta đi riết thì thành đường
tôi.” Mỗi người đều tự chọn cho mình mỗi một đường đi, mà trên đường đi
ấy chẳng biết lúc nào nên dừng, nên đi, nên rẽ.

_Ting ting

Hai tiếng còi xe vang lên phía sau lưng Hạ Đồng làm cắt ngang dòng suy nghĩ mông lung của cô, cô không mấy quan tâm chỉ nghĩ là xe người qua
đường nên không nhìn là ai vẫn bước tiếp trên vỉa hè.

Lại hai tiếng còi xe nữa vang lên, Hạ Đồng hơi quay đầu nhìn, chỉ thấy khuôn mặt điềm đạm của người con trai, ý cười hiện rõ trong ánh mắt.

Hạ Đồng nhìn anh, Mạch Huân tìm cô chắc chắn nguyên do chỉ là một, ông ta muốn gặp cô.

— Cake World —

Hạ Đồng cầm ly nước ép táo uống một ngụm sau đó đặt lên bàn nhìn người đàn ông đối diện mình.

Người ba trong trí tưởng tượng của cô cũng có nét mặt nhân hậu hiền
hòa, khi cười khuôn mặt già dặn lộ ra với vài nếp nhăn nơi khóe mắt, mắt cũng híp lại.

Mạch Gia Vĩnh hơi hé miệng, giọng ồm ồm, lời nói mang theo đầy tình
cha: “Con là Hạ Đồng? Cái tên rất hay, rất mộc mạc. Con cũng rất giống
mẹ của con.”

-Cảm ơn ngài, Mạch lão gia.-Hạ Đồng lời nói rất khách sáo, gần như nói với người xa lạ

-Mẹ con chắc hẳn đã nhắc đến ba với con, con đừng xa lạ với ba như thế.-Mạch Gia Vĩnh đau lòng nhìn đứa con gái của mình

Hạ Đồng thoáng chút im lặng, như đang suy nghĩ gì đó, một lúc mới hỏi: “Tôi chỉ muốn hỏi, vì sao ông đã có vợ lại còn qua lại với mẹ tôi? Ông
làm như vậy chẳng khác nào làm mẹ tôi tủi nhục, chịu ánh mắt khinh
thường của người khác.”

-Hạ Đồng, một khi con yêu ai đó, cho dù đang trong tình cảnh gì, bản
thân con sẽ không thể ngừng yêu người đó, dù biết là sai lầm vẫn tiếp
tục ngoan cố yêu, bất chấp mọi thứ chỉ cần ở bên cạnh người mình yêu.

Câu nói này, cũng như câu nói mà mẹ cô từng nhắc nhở cô: “Có thể con
yêu một ai đó rất nhiều, không muốn buông tay, về sau bản thân càng lún
càng sâu, biết là sai lầm vẫn yêu, đến cuối cũng chỉ mang một vết nhơ
trên người không bôi xóa được.”

-Ba có quay về tìm mẹ con nhưng người ở gần đó nói phòng trà đã bán
cho người khác rồi, mẹ con cũng không còn ở đó, đến mấy năm gần đây ba
biết được mẹ con đang ở đây nên đã quay về, nhưng mà lại không ngờ mẹ
con đã trở thành Cao phu nhân.-Mạch Gia Vĩnh nói đến câu cuối thì có
chút chua xót

-Ông có tìm mẹ tôi?

Thì ra ông có tìm mẹ cô, cô cứ nghĩ ông là kẻ phụ bạc cho mẹ cô một số tiền thì bỏ rơi bà, làm bà sống trong những ngày tháng tủi nhọc, làm cô bị gọi là con hoang, đứa trẻ không cha bị mẹ bỏ rơi. Những cái đó, Mạch Gia Vĩnh có giúp cô quên hết hay không?

-Bây giờ mẹ tôi đã có cuộc sống rất tốt, tôi cũng vậy…

-Con đừng tưởng ba không biết, con đang ở nhà Chính đã xảy ra chuyện
gì ta đều đã biết.-Mạch Gia Vĩnh nghe cô nói “Tôi cũng vậy” liền cắt
ngang lời cô

-Vậy thì sao? Đó là chuyện duy nhất tôi có thể làm để giúp người ba
không cùng huyết thống với tôi.-Hạ Đồng ngước ánh mắt tĩnh lặng lên nhìn ông


-Ba sẽ giúp con. Số nợ kia ba sẽ trả thay cho sự trả ơn của ông Hưng
đối với cả hai mẹ con, ông Hưng luôn bạc đã hai mẹ con con nên sự trả ơn này thế là đủ rồi.

-Cảm ơn ý tốt của Mạch lão gia nhưng mà tôi không muốn.-Hạ Đồng kiên quyết

-Ba biết con sẽ không đồng ý, con yêu thiếu gia nhỏ ở đó đúng không?
Nhưng mà ba vẫn sẽ đợi con quyết định lại. Bất cứ lúc nào ba cũng sẽ sẵn lòng giúp con.-Mạch Gia Vĩnh cười hiền hậu

-Tôi yêu ai là chuyện của tôi, tôi sẽ không đồng ý với điều kiện của
ông, xin phép.-Hạ Đồng có chút bực mình, nói xong liền cầm cặp bỏ đi

-Con gái, tình yêu không đơn giản như con nghĩ đâu.

Hạ Đồng rời khỏi Cake World thì đến trường, trong đầu nghĩ đến câu nói của Mạch Gia Vĩnh, bản hợp đồng này có phải đến lúc kết thúc không?

Hạ Đồng vào lớp, ngồi vào chỗ của mình, tâm tư rối bời.

-Hạ Đồng, xảy ra việc gì sao? Sắc mặt cậu không tốt?-Bạch Mai quay xuống nhìn sắc mặt rất kém của cô hỏi

-Không lẽ cậu ấy biết?-Thi nói nhỏ với Bạch Mai nhưng mà Hạ Đồng loáng thoáng nghe được

-Mình không sao. Thi, cậu nói mình biết? Biết gì?-Hạ Đồng mặt nhâu lại

-Cái này… à tớ nghe nói cậu đã gặp lại ba mình phải không?-Thi lặp tức lách sang chuyện khác

-Phải. Ông ấy muốn giúp mình kết thúc hợp đồng nhưng tớ chưa đồng ý.-Hạ Đồng trong lời nói toàn ưu phiền

-Ý kiến đó không tồi, cậu đồng ý đi.

-Đúng rồi, tớ thấy kêu ba cậu giúp cậu kết thúc hợp đồng đi, mắc công…

Cả hai rất tán thành đề xuất của Mạch Gia Vĩnh, mà Thi đang nói giữa chừng thì dừng lại hẳn.

-Mắc công cái gì? Hai cậu hôm nay lạ lắm? Có phải giấu mình gì
không?-Hạ Đồng dự cảm cả hai đang che giấu gì đó mà không cho cô biết

-Không có, không có.

Cả hai vội lắc tay lắc đầu lia lịa, nhìn qua đã biết có điều mờ ám.

-Hai cậu xem mình là bạn thì mau nói cho mình biết đi.-Hạ Đồng nghiêm túc nhìn cả hai hỏi

-Cái này… Thi cậu nói đi.

-Sao lại là mình chứ? Cậu nói đi.

Cả hai không ai chịu nói đẩy qua đẩy lại.

-Hạ Đồng, hứa với tớ… tớ nói xong câu không được… vì kích động mà…

Thi hơi ngập ngừng, dường như có gì đó vướng ngay cổ họng làm Thi rất khó mở lời.

-Mình ổn mà, cậu nói đi.-Hạ Đồng hít một hơi, nhìn thái độ của Thi làm cô biết chuyện Thi sắp nói không hề đơn giản

-Thật ra, lúc sáng… Khiết Đạt nói với mình, là, là sáng nay cả Dương Tử cùng Ân Di không đến trường học… là vì… là vì đến chỗ của chủ
tịch Dương, còn nghe được… chủ tịch Dương muốn…

-Cậu đừng nói rồi ngừng nữa, nói luôn đi tớ không sao cả.

Miệng nói không sao nhưng trong lòng cô đang rất lo sợ, không ngừng run rẩy.

Thi hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn Hạ Đồng nói: “Nghe nói ông ấy muốn Dương Tử và Ân Di đính hôn với nhau.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.