Đọc truyện Chuyện Tình Hoa Tường Vi Màu Đỏ – Chương 21: Prisoner of Love
Thân tặng tiểu thê tử Michiyo đáng yêu của ta. Đây là sính lễ của em đó, yêu em nhiều….
—-*—-
Thành S vào tháng một thật sự vô cùng lạnh, nhiệt độ không khí giống như một con rắn hấp hối nằm trên mặt đất, thế nào cũng không thể tăng cao.
Người đàn ông bộ dạng thanh lệ ngồi thoải mái trên chiếc ghế đôi bằng mây liễu gắn đầy đệm đọc sách tiếng anh, bưng tách cà phê bên cạnh đưa lên đôi môi đỏ mọng duyên dáng mới phát hiện cà phê bên trong đã lạnh ngắt, chớp mắt quay về phía phòng nghỉ ở gian ngoài kêu một tiếng: “Nô lệ. Ta muốn thêm cà phê…”
Gọi xong, một người liền vội vàng đi tới, không dám chậm trễ một chút nói: “Vâng, chủ nhân, cà phê lập tức sẽ được mang tới.”
“Còn có bánh ngọt bơ của ta đâu?” Hướng Cảnh lại hỏi.
“Ta muốn đổi một quyển sách khác.”
“Lạnh quá, lấy cho ta cái chăn lại đây.” Yêu cầu liên tiếp này, đều là vì muốn khó xử Ngô Khuynh ĐÌnh.
Ngô Khuynh Đình liếc nhìn người đàn ông đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt với mình một cái, muốn phát giận để cho chính anh ta đi lấy, nhưng hình như quy củ này là do chính cậu đặt ra. Quy định của Ngô Khuynh Đình là trong nhà nếu ai liên tục ba ngày về nhà muộn do công việc thì phải phạt người kia làm ‘nô lệ’, hầu hạ người khác cả ngày.
Lúc mới vừa đưa ra quy định này, Hướng Cảnh không hề nghĩ ngợi đã đồng ý, Ngô Khuynh Đình nghĩ mình nhất định sẽ thắng. Kết quả là tuần trước, cậu vì việc làm ăn trong cửa hàng mà liên tục bốn ngày về nhà không đúng giờ, Hướng Cảnh lại rất ít ra ngoài đến phòng làm việc của mình. Vốn cậu muốn chỉnh Hướng Cảnh, kết quả lại gậy ông đập lưng ông.
Vì thế, Ngô Khuynh Đình liền lâm vào tình thế phải làm nô lệ cho Hướng Cảnh.
“Nô lệ, cậu có thích bộ đồ mới ta chế cho cậu không a?” Hướng Cảnh buông sách vở, đắc ý hỏi Ngô Khuynh Đình.
Ngô Khuynh Đình đỏ mặt trả lời: “Thực thích.” Hướng Cảnh vì ngày này, còn làm riêng cho cậu một bộ váy Scotland kẻ caro sáu màu, còn muốn cậu mặc vào, bộ dáng nam phấn nữ trang thật sự rất có nhiều lạc thú tình mầu. Hơn nữa bên trong còn không cho cậu mặc quần lót, cố ý muốn cho thịt heo lớn giữa hai chân cậu bị lạnh lẽo.
“Chủ nhân, bánh ngọt của ngài đây.” Ngô Khuynh Đình đặt một đĩa bánh ngọt được cắt gọn gàng mang ra từ phòng bếp lên bàn. “Mời ngài chậm dùng.”
“Chủ nhân, ngài còn điều gì phân phó không?”
“Có.” Hướng Cảnh mỉm cười, lấy tư thế lãnh ngạo mười phần từ Từ Hi thái hậu bưng đĩa bánh lên. “Ta muốn cậu bón cho ta.”
“Anh!”
“Thế nào? Quy củ là do cậu đặt ra, sao có thể nói không giữ lời được.” Hướng Cảnh rất tự nhiên.
“Phải… Chủ nhân, nào, mời dùng.” Ngô Khuynh Đình (cười) đến gập cả lưng, đưa chiếc thìa nhỏ bằng bạc vào trong đôi môi đỏ mọng của nam nhân, nhìn thấy đôi môi đỏ tươi của anh mấp máy, ngậm cái thìa kia vào rồi chậm rãi liếm liếm, lại thè lưỡi ra liếm quanh môi mình, bộ dáng lười biếng vô cùng gợi cảm, bụng Ngô Khuynh Đình liền run rẩy, dưới bụng bắt đầu nóng lên có phản ứng: “Chủ nhân, xin hỏi ngài có ăn ngon không?”
“Tạm được.” Hướng Cảnh chẳng hề để ý, “Đúng rồi, ta muốn đi tắm, nô lệ phải theo vào để chà lưng nha. Sau đó, tắm rửa xong, ta còn muốn mát xa, nô lệ không thể làm đau ta nha.”
“Vâng.” Ngô Khuynh Đình cắn răng đáp. “Chủ nhân, ngài muốn loại mát xa nào? Không dùng tay cũng không thể không được…”
Ngô Khuynh Đình nhớ tới một loại phương pháp mát xa sắc tình nhất. Ngô Khuynh Đình hiện tại có một bộ vị rất muốn khi dễ thân thể kiều diễm sau khi cởi sạch của Hướng Cảnh.
Hướng Cảnh buông sách vở, đứng dậy muốn đi tắm rửa, còn chưa đi được nửa bước đã bị Ngô Khuynh Đình kéo lại, hai người cùng nhau ngồi trở lại cái ghế nằm kia, Ngô Khuynh Đình ngồi xuống trước, Hướng Cảnh tiếp tục ngã ngồi lên trên đi Ngô Khuynh Đình, ra vẻ tức giận hỏi: “Làm cái gì thế? Nô lệ muốn tạo phản hả?”
“Đúng vậy, nô lệ chính là muốn tạo phản.” Ngô Khuynh Đình cắn răng nói. Cả ngày hôm nay, Hướng Cảnh đều dùng loại âm điệu kỳ quái như Từ Hi thái hậu này nói với cậu, cậu đã nhẫn nại lâu lắm rồi.
“Nô lệ là không thể tạo phản.” Hướng Cảnh ra sức giãy giụa trong lòng ngực cường tráng của nam nhân, không nhúc nhích vài cái, liền phát hiện thân thể nô lệ đã sớm nóng như lửa.
Hàm dưới cứng rắn của Ngô Khuynh Đình để ở trên hai gò má của Hướng Cảnh, hơi thở nóng bỏng tản mát ra phun ở trên hai gò má của anh, dục niệm của cậu biểu lộ thật sự rất rõ ràng. “Hiện tại nô lệ muốn hầu hạ chủ nhân ở trên giường trước, hơn nữa chính bản thân chủ nhân cũng rất muốn không phải sao? Bằng không vì sao không cho nô lệ mặc quần lót?”
Ngô Khuynh Đình tà ác nói cười, giây tiếp theo, liền kéo khóa quần của nam nhân xuống, đưa tay nhanh chóng tiến vào quần cộc của nam nhân, sờ soạng đùa nghịch dương v*t trơn nhẵn đang mềm nhũn kia, hơi dùng sức bóp lấy bắt đầu chà xát làm cho nam nhân thở dốc một tiếng “ưm”, “Ô a, Khuynh Đình sao có thể xấu như vậy? Hôm nay còn chưa có xong đâu, Khuynh Đình vẫn là nô lệ của ta…”
Cách mấy tầng vải dệt, Hướng Cảnh đều cảm giác được hình dạng cái thứ to dài của Ngô Khuynh Đình đang không ngừng trượt theo rãnh mông mình.
“Bởi vì nô lệ rất thích chủ nhân, nô lệ muốn đem toàn bộ của cậu ta đều dâng kính cho chủ nhân, chính là thịt heo lớn của cậu ta cơ khát, muốn mang tất cả kính dâng cho tiểu huyệt dâm đãng của chủ nhân.”
“Chủ nhân không thèm.”
“Chính là cái này của chủ nhân đều… Dâm đãng run thành như vậy…” Ngô Khuynh Đình mỉm cười hôn lên khuôn mặt thẹn thùng của nam nhân. “Chủ nhân, vì cái gì em vẫn thẹn thùng mẫn cảm như vậy, mới bị ta chà xát vài cái đã nhiệt tình cương cứng, làm cho ta không thể không khi dễ em.”
“Ô, không…” Lúc quần áo sắp bị lột sạch, nam nhân vẫn còn giãy giụa, nhưng đã vô dụng rồi. Nô lệ cậu ta cũng thật là một cái người dã man.
“Ô ô, anh không thể xấu như vậy được.” Hướng Cảnh ủy khuất nói xong, không muốn nhận trận tình ái cuồng dã này. Bằng không về sau Ngô Khuynh Đình còn lấy cớ để mỗi ngày có thể không về nhà đúng giờ, một thiết kế sư nổi danh như anh không cần phải chờ cửa cậu ta.
Chính là đã không còn kịp rồi, Ngô Khuynh Đình đẩy anh tới cái ghế bên cạnh, xé nát toàn bộ quần áo trên người anh rồi đè xuống mặt bàn gỗ, nhìn một khối đã chuyển sang màu tím đậm mở ra giữa hai cẳng chân tuyết trắng, suồng sã nhìn khắp thân người anh.
“Không được nhìn em như vậy… Rất mất mặt…” Hướng Cảnh ngượng ngùng quay mặt đi. Hô hấp dồn dập, tim đập gia tốc, anh biết anh lại muốn được người yêu cuồng dã ôm.
“Thật là đẹp, anh rất yêu em.” Ngô Khuynh Đình cúi đầu hôn lên đôi môi phía trước của nam nhân, nói cho anh như vậy: “Anh nguyện ý làm nô lệ cả đời của em.”
Đôi môi nóng bỏng nguy hiểm dán lên từng góc trên thân thể của nam nhân, mỗi một tấc da thịt của anh cũng không buông tha. Cảm xúc âu yếm này, từng tiếng thở dốc yếu ớt bật ra từ trong miệng nam nhân: “Ưm… A… Thật thoải mái…”, kể ra anh rất yêu thích cậu dò hỏi như vậy. Nô lệ của anh tạo phản, chính là thời điểm tạo phản vẫn luôn ôn nhu như vậy.
“Để cho ta xem tiểu huyệt kiều diễm muốn được nô lệ đùa bỡn nhất của chủ nhân nào.” Nâng đôi chân trắng nõn của nam nhân nhẹ nhàng tách ra, Ngô Khuynh Đình tinh tường nhìn thấy hoa huy*t phấn nộn của nam nhân, hưng phấn co rút lại, giống như cây tường vi màu đỏ đang khẩn thiết mong chờ được ban cho nhị đực.
Ngô Khuynh Đình vội vã đút hai ngón tay của mình vào, nhẹ nhàng thong thả chọc ngoáy vào trong mảnh đất mẫn cảm của nam nhân, làm cho tiếng hít thở của nam nhân biến thành thở dốc.
“Ưm! A! A a…” Thân thể không ngừng vặn vẹo trên tấm tơ lụa bóng loáng, ánh mắt xinh đẹp sinh ra một tầng hơi nước.
Nội bích hẹp hòi bị gãi nhẹ, điểm sâu thẳm trong cơ thể bị đâm chọc, hơn nữa còn bắt chước động tác ra vào của tính khí, “A… Khuynh Đình…” Ngón tay tà ác trêu đùa làm cho nam nhân ngứa ngáy khó nhịn.
Âu yếm ôn nhu làm cho anh như đang bị một cọng lông chim trêu chọc nơi riêng tư mẫn cảm, dưới sự đùa bỡn ác ý của Ngô Khuynh Đình, nam nhân rốt cuộc không thừa nhận được, chủ động mở miệng yêu cầu sự xâm phạm hoàn toàn: “Khuynh Đình… Đình… Em muốn…” Hai ngón tay của Ngô Khuynh Đình căn bản còn chưa đủ.
“Muốn cái gì?”
“Muốn dương v*t cuồng dã nhất của anh… Kịch liệt điên cuồng xâm phạm bên trong của em… Ô…”
“Sau này còn muốn chơi trò nô lệ cùng chủ nhân không?”
“Không, không chơi…” dương v*t giữa hai chân đã hoàn toàn dựng đứng, hơn nữa trên đỉnh nấm còn chảy ra mật nước. Hướng Canh khàn khàn cầu xin tha thứ: “Dùng cái kia của anh thao em… Ô, mau thao em…”
Lúc này Ngô Khuynh Đình mới buông tha con người đáng yêu này, kéo thân thể đang xụi lơ hai chân giang rộng của anh về phía mình, hất tà váy lên, lôi ra dương v*t hư không đã lâu của bản thân nhồi vào trong thịt huyệt dâm đãng của anh. “Chủ nhân, dục vọng sắc bén của nô lệ hầu hạ ngài, ngài cần phải ngậm chặt một chút nha.” Ngô Khuynh Đình nói xong lời nói đầy sắc tình nóng bỏng, liền thúc mạnh vào trong thân thể nam nhân mà mình yêu.
“Ưm a…” Hướng Cảnh khàn khàn than nhẹ, phát ra thanh âm ngọt ngào đáng yêu, mặt đỏ dường như muốn chảy máu.
Ngô Khuynh Đình sủng ái ôm lấy anh, bắt đầu chậm rãi thúc vào người anh, hai người ở trong phòng đám chìm trong tình dục mãnh liệt mà tốt đẹp. Thấy Hướng Cảnh an tâm chui vào trong lòng ngực của mình, bộ dáng dịu ngoan mặc cho mình điều khiển, Ngô Khuynh Đình cảm thấy mỗi một ngày vì anh làm chuyện nhỏ này, kỳ thật đều là một chuyện vĩ đại nhất trên đời này.
Mà Hướng Cảnh cứ như vậy bị Ngô Khuynh Đình ôm, lần lượt thể nghiệm ôm ấp dịu dàng của người yêu, lòng tràn đầy vui mừng, cả người đều đắm chìm bên trong ngọt ngào.
Lúc tình yêu buông xuống, bọn họ sớm không cần biết ai là kẻ tù tội của ai, chỉ cần được hưởng thụ phần tình yêu ngọt ngào kia. Cứ tiếp tục làm nô lệ độc quyền cho anh đi, bởi vì đó là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Mật nước từ hai dương v*t nóng bỏng tận tình phun ra.. Mỹ vị ngọt ngào quẩn quanh trong nội tâm.
Tiếng ngâm nga phóng đãng liên tiếp bật lên.
“A… Khuynh Đình… Của Khuynh Đình, rất nóng, tất cả bắn ở bên trong em, còn muốn…”
“Ưm… Hướng Cảnh… Bên trong Hướng Cảnh nóng hầm hập, gắt gao ngậm chặt anh, rất thích ôm lấy Hướng Cảnh như vậy…”
“Khuynh Đình, thích anh…”
“Anh biết, anh cũng thích Hướng Cảnh, anh yêu Hướng Cảnh…”
Rên rỉ nóng bỏng cùng với đâm chọc kịch liệt, tình dục ngọt ngào nhất như bom nguyên tử nổ tung ra. Chủ nhân cùng nô lệ thật sự là tình mầu rất sa đọa, trôi qua rất hạnh phúc!
Cái người ở phía sau máy tính viết về bọn họ, cảm thấy ghen tị với hạnh phúc của bọn họ, bọn họ liền lập tức bị tha ra ngoài chém!