Đọc truyện Chuyện Tình Hoa Tường Vi Màu Đỏ – Chương 15
Hướng Cảnh tiếp tục lấy nghệ danh tiếng Trung – Warren Xing của mình để tái xuất trong mùa thời trang thu đông tại London vào tháng 9 tới. Mọi ngõ ngách trong giới thời trang đều sôi sục lên bởi đây chính là bộ tác phẩm mới nhất của anh, một lần nữa thanh danh lại nổi lên khắp nơi, điều này đủ để phản bác lại ý kiến trước đây của mấy kẻ hết thời rỗi việc về tài năng của anh.
Mùa hè qua vắng anh khiến các bữa tiệc tổ chức thường niên cũng trở nên vắng lặng hơn, cuối cùng cũng đợi được sự trở lại của anh, nhưng tất cả đều không ngờ rằng một người chuyên chỉ thiết kế trang phục nữ như anh mà cũng ngày tung ra thị trường trang phục dành cho nam.
Bộ sưu tập lần này được đặt tên là thời trang nam “Heart Blue”, chiếm được không ít sự chú ý của các công ty bách hóa, bởi dù chưa ra mắt nhưng đã xuất hiện một cơn lốc đặt mua của người tiêu dùng.
Trong cuộc trả lời phỏng vấn của cánh báo chí, khi được hỏi trước đó đã đi đâu và tại sao lại đột ngột chuyển sang thiết kế nam trang, nhà thiết kế mới 28 tuổi đầu mà danh tiếng đã trên toàn thế giới – Hướng Cảnh mặc trên mình áo sơ mi xanh đơn giản kết hợp cùng quần tây trắng, mái tóc đen chải gọn gàng, sắc mặt tươi tỉnh, tinh thần thoải mái ngồi trước ống kính, chỉ nở nụ cười tự tin, khác hẳn với trước đây, khi được hỏi về vấn đề cá nhân đều tỏ ra chần chừ rồi trả lời qua loa cho có lệ.
Anh thông báo với mọi người trên thế giới rằng: “Mùa hè này tôi vốn định đi tìm cảm hứng, thật may mắn trong lúc đó có thể gặp được người quan trọng nhất của đời mình”. Hàm ý muốn nói ra lý do tại sao lại đột nhiên chuyển ý sang thiết kế nam trang, chính là do gặp được người kia, anh cảm thấy nếu người đó mặc quần áo do mình làm ra chắc hẳn sẽ vô cùng phù hợp. Anh cũng là vì người ấy mà mới thiết kế nam trang.
Có phóng viên sắc sảo nhanh miệng hỏi: “Nếu như ngài nói là đã yêu một người mà thiết kế trang phục vậy người mà ngài đã yêu cũng là đàn ông? Như vậy không phải ngài đang thừa nhận rằng mình là đồng tính luyến ái sao?”
Hướng Cảnh không nói, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, nửa thừa nhận nửa phản đối gật đầu cười.
Xem chương trình qua TV chỉ một đoạn ngắn cũng đủ để khiến Ngô Khuynh Đình buồn bực đến cực điểm, không bỏ lọt tai một màn Hướng Cảnh vừa bố cáo thiên hạ nói yêu Ngô Khuynh Đình, mà tự ti tưởng rằng chỉ có bản thân mình coi Hướng Cảnh là người quan trọng nhất cuộc đời, căn bản không đủ dũng khí mà xem hết cuộc phỏng vấn, đi đi lại lại quanh bàn.
Bởi vì cậu tưởng đêm đó Hướng Cảnh không nói một tiếng đã đi cũng có nghĩa là mọi chuyện giữa hai người cũng kết thúc. Có tổn thương nào bằng việc đầy đường thấy những bài báo, tin tức về người mình yêu thương nhất, nhất là người đó lại là thiết kế gia quốc tế nổi tiếng
Sau khi Hướng Cảnh rời đi, Ngô Khuynh Đình theo thói quen đem tình cảm cô đơn, trống vắng của mình lặng lẽ cho vào một góc trái tim. Cửa hàng máy tính sau khi bị Giản Hữu phá nát thì hiện tại đang trong thời gian sửa chữa lại, cậu là ông chủ nên bây giờ khá là rảnh rỗi, cả ngày nhàn nhã. Hướng Cảnh lại không còn trong cuộc sống hàng ngày khiến cậu không còn thiết làm gì nữa.
Đêm đó cậu biết rõ là Hướng Cảnh rời đi cùng Triển Dự nhưng không đuổi theo bởi vì cậu biết mình không xứng đáng với anh. “Anh xin em hãy cho anh thêm một cơ hội, cho phép anh có thể trở thành người yêu của em, dù chỉ là trong thời gian ngắn ngủi em ở lại thành phố này.” Khi đó cậuđã nói như thế với người đàn ông tài hoa xinh đẹp kia. Người đó cũng đã khẳng khái đồng ý.
Bây giờ người đó đã quay trở lại với cuộc sống thường nhật của mình, mà Ngô Khuynh Đình không thể có khả năng bước vào vòng xoáy hoa lệ nơi đó.
Đây không phải chấm dứt thì là gì… Đã kết thúc rồi, mọi sự xảy ra trong mùa hè cũng như bản thân mùa hè đến và đi, tất cả đều đến lúc kết thúc.
Trong lòng Ngô Khuynh Đình lúc này thấy vô cùng chán nản, nên quyết định trở về nhà. Cha mẹ chưa từng quan tâm lắm đến cuộc sống của cậu nhưng cũng vẫn hòa hợp ăn một bữa cơm, uống trà, cơm nước xong thì ai làm việc người đấy, chơi bài, xem TV vân vân kệ Ngô Khuynh Đình một mình như con chó nhỏ nuôi trong nhà.
Dù đang ở trong chính ngôi nhà của mình nhưng hắn vẫn cảm thấy thật cô đơn, nhàm chán mà lấy di động ra lướt xem tin tức cuộc sống, biết rõ ràng rằng mùa hạ đã qua. Ban đêm dù vẫn còn nghe thấy tiếng ve kêu râm ran đâu đây nhưng cũng không còn nóng bức như trước.
Cũng không còn nhìn thấy mặt trời đỏ rực như hòn than mỗi sớm nữa.
Mà những gì nóng bỏng xảy ra trong mùa hè này cũng như vậy mà… kết thúc sao?
Ngô Khuynh Đình lòng đầy hoài niệm mong muốn tất cả trở lại những ngày tháng cùng Hướng Cảnh bên nhau, yêu nhau.
Nàng công chúa không may gặp hoạn nạn hỏi: “Ngươi có thể giúp ta tìm một nơi ở không?”
Nếu được quay trở lại một lần nữa, chàng hiệp sĩ sẽ nói: “Ta đem toàn bộ phòng trong trái tim mình giao cho nàng.”
Mấy ngày sau, anh em tốt của Ngô Khuynh Đình là Kỷ Cận Minh mang theo mấy tin tốt trở về từ Nhật. Trở về từ sau hai vòng đấu đua xe F1 cậu ta đạt được thành tích không tồi, nên mùa thu tới có thể sẽ tiếp tục đi tiếp.
Đội đua xe đang tạm thời ở một khách sạn 5 sao cao cấp, vì thành tích của cậu ta mà mở một bữa tiệc chúc mừng không nhỏ, gặp nhau, rượu champage hảo hạng được khui ra bắn đầy lên khuôn mặt đẹp trai của Kỷ Cận Minh. Ngô Khuynh Đình ngồi bên cạnh cậu ta cũng bị dính một chút, cũng bị lây sự vui sướng của mọi người mà mỉm cười với người anh em tốt Kỷ Cận Minh, khiến cậu cảm thấy rất vui vẻ.
Cậu rất bội phục Kỷ Cận Minh vì cậu ta thực sự đã làm được điều mình mong muốn. Tham gia vào bữa tiệc còn có bạn trai của Kỷ Cận Minh, một người đàn ông ăn mặc rất lịch sự tao nhã, cũng chính là vị bác sĩ tâm lý trước đây thường xuất hiện ở quán bar uống Tequila. Sau khi nhập vào hội uống rượu chúc mừng xong, Ngô Khuynh Đình muốn chào Kỷ Cận Minh ra về thì thấy bọn họ đang đứng hôn nhau say đắm ngoài ban công yên tĩnh.
Ngô Khuynh Đình hâm mộ trong lòng không muốn quấy rầy nên tự rời đi. Thì ra anh em của mình có thể tiến tới chuyện tình tốt đẹp như vậy còn mình thì vẫn kém cỏi chẳng làm được gì.
Bởi vì đi tụ họp ở nơi sang trọng nên Ngô Khuynh Đình mặc đồ tây, vốn là Hướng Cảnh để che đi lỗ thủng nhỏ trên nền áo vest Armani mà đính thêm vào phía bên trái chỗ túi ngực một bông hoa. Cậu nhẹ nhàng đưa tay đặt lên vị trí trái tim, cảm nhận được lồng ngực trống rỗng của mình, cảm giác như đời này sẽ không còn ai khiến nó phải đập loạn nhịp mà sẽ cứ thong thả đập như thế, không bao giờ vì quá hạnh phúc mà mất khống chế nữa.
Một mình đi trên đường cái đông nghìn nghịt người hóng gió, Ngô Khuynh Đình duỗi tay nắm lấy bông hoa mà Hướng Cảnh đã vì mình làm ra, từ tận đáy lòng thì thầm câu xin lỗi anh: “Xin lỗi, tôi không được như người khác, không thể đem lại hạnh phúc đến cho em”, vừa đi vừa tự trách: “Xin lỗi… xin lỗi…”
Rời khỏi bữa tiệc chúc mừng trở về căn phòng nhỏ đang thuê, đang tắm thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên. Bởi đang trong phòng tắm dở cậu không muốn nghe. Nhưng người gọi có vẻ rất cố chấp, dường như bắt cậu phải nghe bằng được mới thôi, liên tiếp gọi lại mấy lần. Vốn là gọi đường dài quốc tế, khi nhận điện, âm thanh đầu dây bên kia rất nặng, có thể thấy là rất căng thẳng hồi hộp khi gọi cuộc điện này.
“Khuynh Đình?” Người đàn ông giọng nói dễ nghe êm dịu như nước chảy hơi khó khăn mà nói ra cái tên.
Ngô Khuynh Đình kiềm chế cảm xúc vui sướng đang trào dâng, ra vẻ bình tĩnh đáp: “Ừ… muộn thế này rồi còn gọi điện, có chuyện gì sao?” (Hãn, sướng bỏ xừ còn ti toe)
Hai người hai đầu dây giống như một cặp tình nhân vừa mới chia tay. Người ta thường nói không thành người yêu thì vẫn có thể làm bạn bè. Ngô Khuynh Đình nghĩ thì ra là như thế này sao? Cảm xúc cô quạnh đã bị chôn chặt trong nơi sâu nhất trái tim lại vừa như rục rịch trỗi dậy: còn gọi điện tới làm gì nữa? Rõ ràng là Ngô Khuynh Đình đâu hề dám hi vọng xa vời.
Hướng Cảnh, một nhà thiết kế Hoa kiều nổi tiếng trong giới thời trang London, tài hoa hơn người, phong cách xuất chúng, tiện tay thiết kế một bộ quần áo cũng có thể bằng nguồn thu một tháng cực khổ buôn bán từ cửa hàng máy tính.
Con người ngu ngốc như cậu lại từng ảo tưởng có thể dựa vào chút tiền làm ăn nhỏ ấy mà cùng Hướng Cảnh sống đến hết đời. Mẹ nó, liệu chuyện viễn tưởng ấy có thể thành hiện thực? Cho dù nằm mơ cũng không thể thực hiện được nữa rồi.
“Tôi…” Hướng Cảnh cảm giác được sự lạnh nhạt trong giọng nói của Ngô Khuynh Đình, vốn muốn nói nhưng lại thôi, chỉ bảo:”Lúc trước tôi có để ở cửa hàng anh một số mẫu thiết kế, anh có thể gửi nó qua cho tôi không?” Hướng Cảnh đọc ra một địa chỉ hòm thư bưu điện của một người.
Ngô Khuynh Đình dễ dàng đồng ý, không hề tỏ thái độ muốn đi gặp Hướng Cảnh hay trở lại bên cạnh anh.
Một lúc lâu, hai người không ai nói câu gì, Hướng Cảnh đành mở lời trước hỏi: “Anh đang ở đâu … trời đang mưa à?”
“Ừ.”
“Hôm nay ở London trời cũng mưa.”
“Vậy à?”
Hai nửa Trái Đất, hai thành phố, mưa không ngừng trút xuống, trái tim hai con người vì tình yêu mà cũng trở nên vắng lặng, phiền muộn càng trở nên quyến luyến. Giờ phút này, trong lòng bọn họ đều chờ mong – trước khi mùa hè này chấm dứt, mọi chuyện đã xảy ra có thể được như sắc đỏ thắm màu hoa tường vi mà phát triển thêm một bước, trở thành tình yêu điên cuồng say đắm và mang lại hạnh phúc cho cả hai.
Chấm dứt câu chuyện tại đây, Hướng Cảnh chỉ hỏi: “Anh đã xem qua mấy phác thảo đấy chưa, bên cạnh còn có ghi chú đấy? Những lời đó đều là thật lòng.” Dừng một chút, “Chắc là anh cũng hiểu cảm giác đó?” Hướng Cảnh thấp giọng nói: “Nếu đã rõ ràng mọi thứ rồi, tôi sẽ ở London chờ anh.”
“Tôi…” Lòng đầy rối bời buông điện thoại, Ngô Khuynh Đình nhanh chóng xem bản thiết kế của Heart Blue. Từng đường nét trong mỗi bản vẽ trong đó đều là vì cậu mà được hình thành, Hướng Cảnh cũng vì cậu mà nghĩ ra ý tưởng sáng tác, vì cậu mà vẽ lẫn ghi đầy những chữ xung quanh, mỗi một chữ đều như thể hiện cho tình yêu giữa hai người.
Trong đó có một lời ghi chú rằng: “Nếu như tình yêu là một sự kiện trong đại, như vậy cũng có nghĩa là do nhiều việc tầm thường nhỏ nhặt mà thành. Thiết kế trang phục cũng như vậy. Bắt đầu từ những ý tưởng vụn vặt đến đường nét phác thảo, chọn đúng loại vải, màu vải trong hàng vô số, tinh tế sửa chữa từng chỗ để tạo nên một bộ trang phục hoàn hảo, cả đoạn đường khổ cực này không thể ngăn cản nguyện vọng của nhà thiết kế. Bộ trang phục này được làm ra là vì người tôi yêu, người đó giúp tôi thoát khỏi bóng ma quá khứ, bước vào một lĩnh vực sáng tác khác rộng mở đầy hạnh phúc, cũng giống như cảm giác thỏa mãn khi yêu một người nào đó vậy…”
Vì vậy bộ thiết kế lần này tất cả đều là Hướng Cảnh muốn gửi đến Ngô Khuynh Đình, chính là cách thể hiện tình yêu của anh đối với người mình yêu. (Ước gì mình được như anh ý J)
Kết thúc cuối cùng của bản vẽ là hình ảnh một người đàn ông thân thể trần trụi ngã vào một hồ nước màu lam sâu thăm thẳm.
Chung quy Hướng Cảnh vẫn luôn nghĩ đôi mắt Ngô Khuynh Đình như mặt hồ nước trong xanh thăm thẳm, khi chúng dừng trước mắt anh, cảm giác giống như sẽ bị ánh nhìn của cậu ta bao phủ, thế cũng chẳng khác gì thân thể trần trụi. Lúc đó Hướng Cảnh có thể dùng tư thế ngủ yên cuộn mình lại dần dần chìm vào trong hải dương xanh lam kia.
Ngô Khuynh Đình biết trước bộ sưu tập Blue Heart này Hướng Cảnh chưa từng làm trang phục nam. Vì thế mà cậu mới tin tưởng rằng Blue Heart mới cho ra lò đang vô cùng hot trên toàn thế giới kia thực ra cũng là vì cậu mà thành.
Ngô Khuynh Đình nhìn những nét chữ cùng thiết kế trên tay mà hai mắt ươn ướt, ban đêm một mình nằm trên giường mà vui sướng đến mất ngủ.
Hôm sau cậu liền ngay lập tức đặt vé may bay đi Anh sớm nhất có thể, cùng Hướng Cảnh gặp lại là chuyện của sau chuyến bay đêm mười mấy tiếng.