Chuyện Tình Giữa 4 Hot Boy Và Cô Nàng Cá Tính

Chương Chương 58: Bí Mật Của Hoàng Quân


Bạn đang đọc Chuyện Tình Giữa 4 Hot Boy Và Cô Nàng Cá Tính: Chương Chương 58: Bí Mật Của Hoàng Quân

-Nè, tôi muốn đi dạo
-…..
-Tôi nói anh có nghe không? Tôi muốn đi dạo
-KHÔNG ĐƯỢC
-Tại sao?
-Vết thương chưa lành lỡ bị động sẽ hở miệng
-Trời ơi! Vậy chắc tôi cũng sẽ chết vì chán mất. À! Hay anh đi lấy một chiếc xe lăn đi, tôi ngồi lên đó không đi lại nhúc nhích là được là được rồi

Hoàng Quân đặt chiếc latop sang một bên, nhìn Bảo Ngọc dự định sẽ bắt tay xử lý cái “con heo” này để nhỏ im lặng một lát, thì bắt gặp ngay ánh mắt như có ý van xin của Bảo Ngọc hướng về mình. Đôi mắt màu đen, với hàng lông mi dài, khẽ chớp chớp nhìn Hoàng Quân. Đôi mắt này quả thật chỉ có Mon, mới có thôi. Vậy mà đối mặt với cô hàng ngày, nói chuyện hàng giờ, anh không hề nhận ra cô chính là người anh luôn tìm kiếm suốt 10 năm nay, Mon. Mà Hoàng Quân cũng chẳng trách ai được, có lẽ do Mon đã khác xưa, có lẽ do thời gian cũng đã làm nhạt phai hình ảnh cô bé xinh xắn năm xưa trong tâm trí Hoàng Quân, và có lẽ cũng do nhiều yếu tố tác động.
Quá khứ chính là điều không thể níu lại, dù có cố gắng đến mấy thì nó cũng đã qua. Quan trọng là phải trân trọng những thứ ở hiện tại, để mai này không nuối tiếc.
Phải, Bảo Ngọc chính là hiện tại của anh, anh đã để mất Mon trong quá khứ, nhưng không thể mất luôn Bảo Ngọc được.
Bảo Ngọc nghiêng đầu, nhíu mày nhìn cái “con rùa” đang suy nghĩ cái gì đó trông có vẻ rất đăm chiêu. Chợt.
Chát
-Con muỗi chết tiệt.
Bảo Ngọc vơ tay đập chết con muỗi đang ung dung hút máu mình, đồng thời cũng làm Hoàng Quân choàng tỉnh. Không biết nên cảm ơn hay mắng chửi con muỗi đó nữa, nhưng ít ra Hoàng Quân cũng chịu đứng dậy, bước ra khỏi cửa tìm một chiếc xe cho con nhóc phiền phức này.

15 phút sau…………..
-Oa~ không ra ngoài lâu ngày thật là khó chịu – Bảo Ngọc vươn vai thật là khó chịu
-Haiz, đúng là con người không chịu ngồi yên – Hoàng Quân vừa từ từ đẩy xe, vừa nói
-Tôi là người hướng ngoài chứ không phải hướng nội, tự kỷ như anh
-Bộ cô nói chuyện không móc xéo tôi là chịu không nổi à? – Hoàng Quân dừng lại tức giận nói
-Hihi, sorry – Bảo Ngọc chun mũi, chấp tay nói
Hoàng Quân lạnh lùng “hừ” mấy tiếng, tiếp tục công việc đưa cô đi dạo.
Thật ra lý do cô không hiềm khích với Hoàng Quân, là vì trong cơ thể cô cũng đang chứa máu của anh ta. Nhớ lại ban sáng cô tỉnh dậy, thì đã thấy Hoàng Quân đang ngủ bên cạnh giường của cô. Dù vậy nhưng vẫn rất tao nhã, khẽ nhìn quanh phòng với bày trí như thế này và cái mùi thuốc khử trùng đặc biệt thì chỉ có thể là bệnh viện. Mà ngẫm nghĩ cũng thấy lạ, sao mà mỗi lần cô nhắm mắt mở mắt lại là một khung cảnh, chỗ ở khác như thế này!
Khẽ liếc nhìn người bên cạnh, Hoàng Quân đang ngủ khá say và không có biểu hiện nào là tỉnh dậy. Bảo Ngọc để cúi đầu để nhìn rõ mặt Hoàng Quân hơn. Anh ta thật đẹp trai. Đó là điều Bảo Ngọc không thể phủ nhận. Nhìn dáng vẻ khi ngủ của anh ta, ánh mắt của cô lại không dời đi được. Khuôn mặt nhìn nghiêng anh ta giống hệt kiệt tác của một họa sĩ lừng danh nói đúng hơn là không biết trên thế giới này, có vị họa sĩ tài ba nào có thể vẽ được tác phẩm này không nữa. Đôi lông mày cương nghị, thường nhíu lại khi việc gì đó không vừa lòng. Hàng mi cụp xuống, che đi đôi mắt sắc lạnh mà Bảo Ngọc cực ghét. Nhưng Hoàng Quân lại chứa một đôi mắt đẹp sững sờ, đôi mắt màu nâu, sâu hút, khiến người khác khó bắt được nội tâm anh đang nghĩ gì. Đôi môi mỏng nhìn mềm và có lẽ rất ấm. (>o_


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.