Bạn đang đọc Chuyện Tình Giữa 4 Hot Boy Và Cô Nàng Cá Tính: Chương 27: Yêu từ cái nhìn đầu tiên
– Cậu quên là mình học buổi sáng à? Làm sao mà đi làm thêm được? – Thùy Dương chống càm nói
– À tớ……..tớ….quên nữa anh Nhân chắc em ko làm cho anh được rồi huhu – Nó buồn bã nói
– Chuyện đó em đừng lo, hôm nay chủ nhật anh mới mở sáng chiều thôi chứ mấy ngày thường thì anh mở buổi tối và buổi sáng. Tại vì Tiến cũng đi học vào buổi sáng mà anh thì cũng phải đi làm mà – Anh Nhân nói
– Vậy thì hay quá. Nhưng anh mở tiệm rồi mà còn phải đi làm à? – Nó thắc mắc hỏi
– Anh ấy làm đầu bếp cho nhà hàng Sulimation đấy. Chỉ làm để học hỏi thôi – Anh Tiến vừa sắp xếp ghế lại nói
– Nhà hàng Sulimation à? Chẳng phải đó là nhà hàng đồ ngọt lớn nhất Sài Gòn sao? Em đã từng đến đó vài lần rồi đồ ăn ngon lắm – Thảo Anh vui vẻ nói
– Chủ nhà hàng đó là vừa là sư phụ vừa là ân nhân của anh đó. Ông ấy đã tạo điều kiện cho anh đến Pháp để theo đuổi niềm đam mê làm bánh của mình đó – Anh Nhân xoa xoa chiếc cốc trà nói.
– Thì ra là vậy…..Thôi chết 7h rồi sao? Xin lỗi anh nha nhưng em phải về nhà liền mới được – Thảo Anh nói đoạn kéo tay hai đứa nó đi luôn
– Này này làm gì mà gấp vậy ? Có việc gì à? – Nó khó hiểu khi thấy Thảo Anh gấp gáp kéo tay nó đi
– Tới giờ ngủ rồi mà – Thùy Dương chẳng có gì ngạc nhiên nói
– Hả? Ngủ? Bộ cậu cậu nhiều lắm hay sao mà ngủ sớm quá vậy? – Nó bước theo Thảo Anh nói
– Ờ thì mình……mình…….ngủ sớm để khuya thức để…….đi……bar ấy – Thảo Anh ngượng ngùng dừng lại nói với nó
– Trời ạ! Vậy mà tớ cứ tưởng chuyện gì trộng đại lắm. Từ từ để tớ chào tạm biệt boss của tớ cái – Nó nói quay lại thì đã thấy anh Nhân và anh Tiến đã đứng sau lưng nó rồi
– Thôi mấy em về cẩn thận nha – Anh Tiến cười vui vẻ nói
– Vâng tạm biệt mấy anh nha – Ba đứa nó đồng thanh nói
Thế là chiếc xe phóng đi. Trên đường đi….
– Nè Bảo Ngọc cậu đi làm thêm chi vậy? Bộ nhà của cô bạn đầu bếp không biết làm bánh ngọt hay sao mà cậu phải đi học vậy? – Thùy Dương nhàn nhạt hỏi
– Ko phải đâu. Mình muốn học làm bánh để tặng một cái bánh ột người thôi.- Nó nói
– Hả? Làm bánh tặng ột người sao? Ai vậy? Boyfriend hả? – Thảo Anh hào hứng hỏi
– Ko ko mình làm gì mà có bạn trai. Mình làm bánh để tặng cho người khác cơ – Nó nói vẻ huyền bí
– Ai vậy? – Thùy Dương cũng tò mò không kém tò mò hỏi
– Bí mật – Nó nói mặc cho Thảo Anh nài nỉ suốt chặng đường về nhà
—————————————————————————————————-
Sáng hôm sau nó vừa đến lớp là đã đánh một giấc dài. Vì sao ư? Đêm qua nó mất ngủ vì phải tìm hiểu cách dùng latop để tiện bề học tập lần mò hoài cũng ra nhưng lúc tìm ra thì đã 4h sáng nó chỉ ngủ được có 3h mất ngủ là phải. Đang lâng lâng trên chín tầng mây, thấy mình đang đứng trước cánh đồng quê nó thì…..
Rầm……Một tiếng động rất lớn đập xuống bàn làm nó giật mình la lớn:
– Trời ơi động đất, sóng thần đến rồi chạy mau ( T/g: chị ấy bị liệu ấy mà)
– Sóng thần động đất cái đầu cô đó – Hắn hầm hầm nói
Nó vội định thần lại, nhìn cái cặp đang nằm hiên ngang trên bàn thì nó biết hắn chính là thủ phạm phá giấc ngủ ngàn vàng của nó, nó xắn tay áo lên, lớn giọng nói:
– Nè mới sáng sớm là muốn kiếm chuyện sao tên rùa cụ kia (T/g: biệt danh mới của ảnh đó)
– Mới sáng sớm à? Bây giờ mặt trời đã mọc tới đỉnh đầu mà còn sớm à? *nhìn vào mặt nó* Haaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa, hôm nay lớp ta mới nuôi thú mới hả trời ? – Hắn cười lớn nói
– Này anh cười cái gì? Mà lớp mình nuôi con gì? Tôi nhớ là trường mình đâu có cho đem thú vật vào lớp đâu ta? – Nó nói ko khỏi khó hiểu
– Cô mới đem vào mà còn tìm hả? – Hắn nói giọng mỉa mai
– Tui đem hả? Đâu có? – Nó vẫn thơ ngây như làn mây nói
– Thì con gấu trúc to đùng trước mặt tôi nè – Hắn cười nửa miệng chỉ vào mặt nó
– Ơ…..anh dám nói tôi là con gấu trúc à. Anh có tin là tui cho anh ăn bánh mì dưới chân tôi là anh khỏi ăn sáng luôn không ? – Nó tức xịt khói vì hắn lừa nói
– Tôi sợ chắc – Hắn ngồi xuống ghế nói
– Oáp hai người mới sáng sớm mà đã cãi nhau rồi?- Trọng Kỳ ngáp ngủ nói
– Hai người đó mà. Cứ như chó với mèo ấy – Thảo Anh nói
Cả đám bước vào, còn hai đứa nó thì “trao nhau” ánh mắt hình viên đạn rồi quay đi không nhìn mặt nhau.
Vô học………………….Ra chơi………………………Ra về
– Tạm biệt nha, tớ đi làm đây – Nó chào tạm biệt Thảo Anh và Thùy Dương rồi phóng đi
– Này này khoan đã Bảo Ngọc…..- Nhưng tất cả đã vô dụng khi giờ nó đi mất tiêu ùi, Thảo Anh lủi thủi cầm tập bỏ vào cặp
– Nè Thảo Anh, bộ Bảo Ngọc đi đâu hả mà anh thấy cô ấy đi vội quá vậy – Trọng Kỳ hỏi (T/g: quan tâm hơi bị nhiều à, có vấn đề hehe)
– À cậu ấy đi làm thêm ấy mà – Thảo Anh nói
– Làm thêm sao? Anh cứ tưởng là nhà Bảo Ngọc đủ tiền cho cô ấy học chứ không ngờ….. – Hạo Thiên nói
– Ấy ko phải như anh nghĩ đâu, Ngọc đi học làm bánh ngọt đó – Thảo Anh vội biện minh
– Vậy con heo ngốc đó làm ở đâu vậy? – Hắn cũng tò mò hỏi (T/g: anh ấy cũng muốn biết lắm, anh này cũng có vấn đề nè)
– Hai cũng muốn biết à? Em cứ tưởng hai ko thích Ngọc chứ? – Thùy Dương móc anh hai của mình
– Anh chỉ muốn xem tiệm nào xấu số vậy thôi? – Hắn biện hộ
– Ngọc làm ở tiệm Smile đó, – Thảo Anh vui vẻ nói
– Vậy à – Hắn nói
Nói chuyện một chút thì cả đám bước ra khỏi lớp, một người khẽ cười nét mặt rất ư là hứng thú khi nghe Thảo Anh nói nó đang làm ở tiêm bánh Smile
” Bảo Ngọc, anh rất muốn biết em thật sự có điểm gì đặc biệt mà có thể thu hút mà đến hoàng tử lạnh giá Đặng Hoàng Quân, hoàng tử âm nhạc Phan Quốc Phong đều dành cho em tình cảm đặc biệt như thế anh thật rất muốn biết đấy”
Còn về nó lúc này nó đang ở thư viện. Đặt cuốn sách lên tủ nó khẽ thở dài:
“Ko biết mình nên vui hay nên buồn đây nửa trời, tự nhiên khi ko đi làm người thường không làm mà lại đi làm nữ đại hiệp rồi bây giờ phải khổ như thế này nè. Mới ngày đâu đi làm mà lại đi trễ nữa chứ chắc mất mặt lắm đây”
Rồi nó hồi tưởng lại việc cách đây 20 phút trước……….
Nó đang chân sáo bước đi thì vô tình đâm sầm vào một người, chồng sách cao ngất đổ xuống, nó thấy vậy liền rồi rít nói:
– Xin lỗi bạn nhiều nha. Mình không cố ý – Vừa nói nó vừa cầm mấy quyển sách đang nằm tứ tung trên mặt đất
– Ko có gì đâu *ngước lên nhìn nó* A Bảo Ngọc phải không? – Người con trai cất tiếng rất vui vẻ
– Ơ * nó cũng ngước lên* A Thái Minh là cậu à? Nhưng trông cậu khác quá – Nó nhìn Thái Minh hôm nay cậu không đeo kính nhìn cực kì handsome lun
– Khác à? Có sao? – Thái Minh cười nhẹ nói, tay cầm tất cả quyển sách lên phủi bụi
– Ừm cậu đẹp hơn lúc tớ gặp cậu lần đầu mà? – Nó cười tươi nói làm người nào đó thẩn thờ
– À…..*mặt hơi đỏ*……..Cậu có sao ko? Cậu đưa sách đây cho tớ cầm đem đến thư viện – Cậu nói đưa tay về nó
Nó đứng dậy cười nói:
– Để mình cầm tiếp cậu cho chứ một mình cậu làm sao mà cầm cho hết – Nó nói
– Nhưng như thế thì……… – Thái Minh ngập ngừng
– Ko có nhưng nhị gì hết á. Dù gì tớ cũng rảnh mà- Nói rồi nó bước đi hướng phòng thư viện
Phòng thư viện.
– Oa lớn quá cứ như mọi cuốn sách trên thế giới đều ở đây hết vậy – Nó vui vẻ nói
Thái Minh ko nói gì đặt mấy quyển sách lên bàn nhìn vào khuôn mặt rạng rỡ của nó, bất giác nở một nụ cười lòng thầm nghĩ:
“Ước gì mình có thể đứng đây nhìn nụ cười của cô ấy mãi như thế này. Mình thật sự rất muốn bảo vệ nụ cười ấy….Mình tại sao lại có suy nghĩ như thế này……chẳng lẽ mình đã thích cô ấy rồi ư?”
– Thái Minh mình để sách này ở đâu đây….*Thấy ko ai trả lời nó quay qua thì thấy cậu ta đang đứng suy nghĩ gì đó nó bước đến* – Thái Minh, Thái Minh – Nó lớn tiếng gọi
– Hả? Có chuyện gì à Bảo Ngọc? -Thái Minh hoàn hồn nói, bắt gặp cặp mắt đen láy to tròn của nó đang nhìn mình, khuôn mặt ko khỏi hơi đỏ
– Cậu làm gì mà thẩn thờ vậy? Cậu bị bệnh à? – Nó lo lắng hỏi
– Ko có gì, cậu để sách lên bàn đi để mình sắp lên kệ – Thái Minh chỉ tay vào cái bàn gần đó nói
– Ừm mà nhiều sách như thế mà có một mình cậu sắp xếp à? – Nó nhìn xung quanh một lượt rồi nói
– À đáng ra là có thêm 2 bạn nữa giúp mình nhưng một người thì bị bệnh rồi còn người kia thì bận đi học thêm nên mình phải làm một mình – Thái Minh đặt sách lên kệ nói
– Để mình giúp cậu – Nói xong nó ko đợi Thái Minh cho phép nó cầm sách đặt lên kệ theo chỉ dẫn của cái bảng gần đó
Thái Minh khẽ cười rồi tiếp tục làm việc.
Trở lại hiện tại, sau 2 tiếng đồng hồ cuối cùng nó cũng sắp xếp xong, khẽ lau mồ hôi nó lến tiếng:
– Thái Minh ơi mình làm xong rồi? Thái Minh? – Nó nhìn xung quanh ko thấy cậu ấy, khẽ nhún vai nó cầm quyển manga gần đó đọc rồi thiếp đi ko hay
20 phút sau đó
– Bảo Ngọc mình có mua cà phê capuchino và bánh ngọt đến cho cậu ăn lót dạ nè.
Thái Minh bước vào đặt đồ ăn xuống, tìm nó thì thấy nó đang ngủ gật ở trên bàn, quyển manga che đi khuôn mặt. Khẽ bước đến lấy quyển manga ra, khuôn mặt dễ thương của nó đập vào mắt Thái Minh, anh khẽ sờ nhẹ lên làn tóc đen mượt của nó. Anh khẽ nói chỉ đủ ình anh nghe:
– Có lẽ vị trí của em trong lòng anh ngày càng lớn rồi. Em có biết rằng ngay từ lần đầu tiên gặp mặt anh đã yêu em rồi ko? Đến bao giờ em mới hiểu được tình cảm của anh đây, chắc đã đến lúc anh phải ra tay rồi……