Đọc truyện Chuyện Tình Đêm Mùa Hạ – Chương 7
Trong lúc những fan cuồng nhiệt của đội trường Thanh Phong la hét, người chủ trì hội trường bắt đầu phát biểu: “Các bạn học sinh, hãy dùng những tràng pháo tay nồng nhiệt cổ vũ cho các bạn trường Úc Văn vào sân đi nào!”
Giọng của người chủ trì thật là kích động, nhưng mà, ngoài những tiếng vỗ tay rời rạc thì chỉ có tiếng xì xào mà thôi.
Ừ, điều này thật khiến người ta khó chịu, chẳng lẽ đội bóng không có anh nào đẹp trai phải chịu sự đối đãi này hay sao? Thật chẳng nên chút nào? Nhưng mà… hãy nghĩ đến mình kìa, chẳng phải cũng vì mấy anh đẹp trai của trường khác mà phản bội lại đội bóng của mình hay sao? Ừ… xấu hổ quá… Tôi nghĩ.
Đột nhiên, có người hét lớn lên: “Oa, Úc Văn năm nay có anh đẹp trai kìa!”
“Đúng đấy! Nguyên Dạ và Nam Xuyên đấy!”
“Thế sao Ngô Nhã Mỹ không thông báo là năm nay có hai hoa khôi của trường mình tham gia chứ? Cô ấy thật là xấu quá!” Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Chuyện gì vậy?” Tôi hiếu kỳ nhìn chăm chăm vào một nam sinh cao ráo đang ngồi uống Coca trong khu nghỉ ngơi. Ủa? Anh ta không phải cái tên xấu xa bị bệnh “mù đường” hay sao? Sao anh ta lại là vận động viên của đội bóng rổ trường Úc Văn được chứ?
A Mộc đứng bên cạnh tôi bất mãn nói: “Ui da! Thật là quá đáng! Phòng tin tức làm cái quái gì chứ? Ngay cả cái tin quan trọng thế này mà cũng chẳng thông báo gì cả! Nếu biết trước là Nguyên Dạ và Nam Xuyên tham gia thì mình đâu có quyết định phản bội trường mình chứ!”
Tôi quay người qua, năm chặt lấy vai A Mộc: “Hả? A Mộc, cậu nói là Nguyên Dạ và Nam Xuyên? Hai hoa khôi của trường mình?”
“Đồ ngốc. Cái anh đẹp trai đang uống Coca đó là Nguyên Dạ đấy, còn anh chàng đẹp trai tóc đỏ bên cạnh là Nam Xuyên.”
Cái gì? Tôi lật đật dụi mắt. Mẹ ơi, A Mộc nói cái anh đẹp trai đang uống Coca đó chính là cái tên “mù đường” sao? Sao anh ta là Nguyên Dạ đại danh đỉnh đỉnh kia chứ? Sao lại có chuyện thế này? Nam Xuyên? Thôi chết, chẳng trách cái tên nghe quen quen… thì ra chính là thần tượng được mọi người yêu thích của trường mình, thật chẳng thể ngờ được.
“Tiểu Chí, chẳng lẽ ngay cả Nguyên Dạ và Nam Xuyên cậu cũng không biết?” A Mộc nhìn tôi.
“Hả? Không phải… Tớ biết! Chỉ là… chỉ là không biết số thôi…” Tôi lí nhí đáp lại.
“Ừ, cái này cũng khó trách, rất ít người nhìn thấy được mặt thật của Nguyên Dạ và Nam Xuyên. Ai bảo học sinh cấp 2 chúng mình không được vào khu cấp 3 làm chi! Khu cấp 3 tuy có thể qua bên khu cấp 2 của mình, nhưng họ chưa từng qua đây. Thật là mất hứng…”
Hả? Chưa qua đây? Ha, cái tên “mù đường” đó lần trước còn quờ quạng chạy nhầm qua bên khu cấp 2 mà? Nhưng mà, đây là một bí mật, Dương Hạ Chí tôi dù không phải là người vĩ đại gì nhưng cũng biết giữ chữ tín (mẹ từng nói là, làm người thì phải có lòng tin và biết giữ chữ tín). Tôi đã hứa là giữ bí mật cho anh ta thì nhất định sẽ không nói ra, chỉ cần anh ta không dọa nạt, ngay cả người bạn chí cốt A Mộc tôi cũng không nói ra. (Lời bình: Trời! Không cần cho mình là vĩ đại như thế chứ, rõ ràng là sợ người ta trả thù mà.)
A Mộc lại nói tiếp: “Người ngồi kế bên chính là Nam Xuyên, đã làm cho biết bao cô nữ sinh phải si mê đấy. Anh ấy là sát thủ thiếu nữ, chẳng cô nào có thể thoát khỏi ánh mắt của anh ta. Nghe nói họ là bạn thân từ nhỏ, luôn như bóng với hình.”
Bạn thân? Nhưng sao mình lại cứ luôn nghe họ chửi nhau thế nhỉ? Chẳng thể hiểu được…
“Cậu đang nghĩ gì thế? Trận đấu bắt đầu rồi kìa!” A Mộc đẩy tôi.
“À! Biết rồi!” Đột nhiên, tôi nhớ đến một chuyện: “Này, A Mộc, thế bây giờ cậu quyết định cổ vũ cho ai?”
“Đồ ngốc! Đương nhiên là cổ vũ cho Hàn Vũ rồi! Hai đứa mình đang đứng trong đội cổ động của đội trường Thanh Phong, nếu cổ vũ cho đội trường Úc Văn thì sẽ bị đánh đấy!”
Ừ… hình như là tôi quả thật rất khờ khạo. Ngốc thật!
Sau tiếng còi, trận đấu chính thức bắt đầu.
Oa! Hàn Vũ giỏi thật! Quả nhiên là một thiên tài bóng rổ. Anh ấy xung trận đến 24 phút, còn được toàn bộ các cô nữ sinh trong khán đài cổ vũ nữa. Đặc biệt là tiếng hét của toi, thật lớn nhất ở đây, đến ngay cả A Mộc cũng bị vượt qua. Hi hi, ai bảo Hàn Vũ là thần tượng của tôi làm chi?
Nguyên Dạ và Nam Xuyên chơi ở vị trí tiên phong của đội trường chúng tôi, tuy cũng khá lợi hại, nhưng rõ ràng là kỹ thuật không cao siêu bằng Hàn Vũ. Nhưng dù vậy, hai cái gương mặt đẹp trai “chết người không đền mạng” của hai anh ấy cũng đủ khiến các cô nữ sinh phải la hét điên cuồng. Chính vì thế, đây là lần đầu tiên trong lịch sử thi đấu bóng rổ của hai trường khác nhau mà hai đội đều được sự cổ vũ của nữ sinh cả hai bên. Lúc thì cổ vũ cho Hàn Vũ, lúc thì cổ vũ cho Nguyên Dạ và Nam Xuyên. Cả sân bóng sôi động cực độ.
Ừm? Thật kỳ lạ, cái gã Nguyên Dạ kia sao cứ vừa chơi bóng vừa nhíu mày nhìn qua phía bên này là sao? Giống như là đang tìm ai vậy, thật là kỳ lạ… Ui da! Anh ta không phải đã phát hiện ra mình chứ? Hưm hưm… Không phải đâu, không phải đâu! Chúng tôi đã cải trang hết rồi mà? (Lời bình: Đồ ngốc… Thế mà cũng gọi là cải trang à?) Anh ta sẽ chẳng nhận ra mình đâu… Kệ anh ta, cứ tiếp tục cổ vũ cho anh Hàn Vũ “yêu dấu” của mình thôi!
Hiệp 4 vừa mới bắt đầu, Nguyên Dạ do vấn đề về thể lực nên đã được đổi vào nghỉ, mọi người đều có chút tiếc nuối.
“Thật đáng tiếc, nếu có thể đấu hết trận này thì hay biết mấy! Vẫn còn muốn nhìn anh ấy thêm chút nữa!” A Mộc nói.
“Thể lực không tốt thì còn chơi bóng gì nữa? Thật không biết tự lượng sức… Ui da! A Mộc, cậu làm gì mà đánh vào đầu tớ thế?”
“Cậu nói nhảm cái gì thế? Nguyên Dạ là học sinh giỏi nhất, hiếm có của trường Úc Văn mình trong mấy mươi năm nay đấy! Cậu không biết cái gì mà còn nói bậy nữa!”
Hả? Cái tên không biết đường này mà là học sinh giỏi… giỏi… giỏi nhất? Tôi chỉ thấy anh ta có cái mặt đẹp trai thôi.
A Mộc nói tiếp: “Nguyên Dạ còn là trưởng Ban kịch nghệ nổi tiếng của trường mình đấy. Hơn nữa, thành tích học tập cực kỳ giỏi nữa, từ trước đến giờ luôn là tấm gương học tập của trường. Nguyên Dạ không phải thể lực không tốt, mà là ít tham gia tập luyện bóng rổ của đội mà thôi, vì anh ấy vốn không phải là người trong đội bóng. Lần này tớ nghĩ chắc là do đội trưởng lôi kéo anh ta vào để thu hút mọi người. Ừ đúng rồi, đội bóng rổ và Ban kịch nghệ là chung một nhóm mà.”
“Oa! A Mộc, cậu hiểu nhiều về Nguyên Dạ quá đấy chứ!” Tôi ngẩn người lắng nghe.
“Đồ ngốc! Toàn bộ nữ sinh trong trường đều biết anh ấy. Lý lịch cá nhân của Nguyên Dạ là bài học tất yếu phải nhớ của tất cả các cô nữ sinh trường Úc Văn đấy! Còn cái cô nàng này, chẳng trách nào thành tích kém cỏi thế!”
Hả? Thật đáng ghét quá! Cứ lặp đi lặp lại hoài, học lực của tôi kém cỏi thì có liên quan gì đến lý lịch của Nguyên Dạ chứ? Nhưng thực không thể ngờ được, cái gã “mù đường” ấy học hành thế mà giỏi, quả thực nhìn người không nên nhìn bề ngoài.
LỚP HỌC HONEY
Các bạn thân mến, thiên tài A Mộc tôi lại đến đây, có nhớ tôi không nào?
Nội dung của tiết học ngày hôm nay được thiết kế đặc biệt về IQ (chỉ số thông minh) của Dương Hạ Chí.
Thật là mất mặt quá! Học ở trường Úc Văn hai năm rồi, mà đến ngay cả Nguyên Dạ nổi tiếng của trường chúng ta mà cũng không biết nữa? Thật chẳng biết cậu ấy còn mặt mũi nào mà tự xưng nữ sinh trường Úc Văn nữa!
(Tiểu Chí tủi thân: có cần phải thổi phồng lên thế không?)
Đây là bản đính kèm về lý lịch cực kỳ tường tận về Nguyên Dạ, mời tất cả những “Dạ Oanh” (tên gọi tóm tắt của những người yêu thích Nguyên Dạ) xem qua.
HỒ SƠ HOÀN CHỈNH TUYỆT ĐỐI VỀ ĐẰNG NGUYÊN DẠ
Chủ tịch câu lạc bộ Dạ Oanh Hồ sơ số…
Họ tên: Đằng Nguyên Dạ
Tên tiếng Anh: Edison
Giới tính: Nam
Tuổi: 17
Chiều cao: 183cm
Cân nặng: 75 kg
Sinh nhật: Ngày 2 tháng 2
Mạng: Thủy Bình
Nghề nghiệp: Học sinh
Trường học: Lớp 11 Trường Trung học Úc Văn
Màu tóc: Màu hạt dẻ rất đẹp, lấp lánh dưới ánh nắng, thật sáng ngời!
Ngoại hiệu:… (Nghe nói có một ngày, tất cả những Dạ Oanh tập hợp lại với nhau, bàn bạc cả một tuần lễ vẫn không tìm ra được từ nào xứng đáng với Nguyên Dạ cả. Bởi vì trên thế gian này chẳng có từ nào có thể diễn tả được nét anh tuấn, phong thái lịch lãm, khí chất kiên cường, sự bình thản… của anh. Nên đến giờ, Nguyên Dạ vẫn chưa có ngoại hiệu).
Sở trường: chỉ cần bạn là Dạ Oanh thì chắc chắn phải biết, Đằng Nguyên Dạ không có gì là không làm được! (Tiểu Chí tôi phản đối: Cái gì cũng làm được? Nhưng đến ngay cả đường đi anh ta còn không biết? Mấy người bị cái mặt đẹp trai của hắn mê hoặc cả rồi!)
Tính cách: Lạnh nhạt vô tình, từ trước đến giờ không cười, nhưng một khi đã cười thì có thể thành một luồnt điện giật chết hết những sinh vật giống cái trong phạm vi mấy trăm mét vuông!
Kinh nghiệm yêu đương: Cho đến giờ thì vẫn chưa có, cũng có nghĩa là mối tình đầu vẫn còn bỏ ngỏ. A ha, nếu như, nếu có thể có mối tình đầu đẹp như mơ với Nguyên Dạ thì hay biết mấy? Mới nghĩ không thôi mà tôi cũng đã muốn như bay lên mây rồi.
Ôi, xin lỗi nhé! Tuy hồ sơ này đã được nhóm Dạ Oanh sưu tầm và biên tập hết cả năm trời nhưng vẫn còn có chỗ chưa được vừa ý lắm. Bởi vì thật sự anh lớp lớn Nguyên Dạ của chúng ta quá ư là thần bí.