Chuyện Tình Của Sơ Tâm

Chương 7


Đọc truyện Chuyện Tình Của Sơ Tâm – Chương 7

Cái gọi
là “Có một tất có hai, có ba mới đủ lễ, về sau đều tùy ý”, chính là tình huống
như vậy……

“Á……”
Sơ Tâm Tâm vừa mới dợm bước vào văn phòng, đã bị vị đại luật sư vẻ ngoài đứng
đắn ôm lấy hôn ngấu nghiến.

Tiêu
đại luật sư một tay kéo lấy thân hình mảnh mai thon nhỏ, ép chặt vào trong ngực
mình, viền môi nghiêm cẩn, cúi đầu thật sâu hôn lấy bờ môi đỏ mọng ngọt ngào,
dây dưa không dứt, nhiệt tình khiêu khích.

Môi
lưỡi không ngừng sục sạo rồi quấn lấy, mãi cho đến khi nghẹt thở mới dừng lại.

“Anh
thật là phiền quá đi.” Bờ môi hồng phấn sau phút hôn nồng nhiệt lóe vẻ bóng
láng mê người, hơi hơi thở dốc, đôi mắt phượng lấp lánh của Sơ Tâm tỏa ra ánh
sáng rực rỡ khiếp người, vừa tức vừa buồn cười trừng lên, còn anh chàng tuấn
lãng kia tuy rằng nét mặt không chút thay đổi, nhưng vẫn còn phảng phất chút
ửng hồng.

Từ sau
khi “sự kiện kem” kết thúc, quan hệ vốn đã mờ ám không rõ ràng giữa hai người
lại càng kỳ quái, lạ lùng hơn nữa.

Tiêu
đại luật sư anh lại tiếp tục cuộc sống làm việc điên cuồng, nhưng có chút khác
biệt là, anh bắt đầu lấy đủ mọi cớ để gọi cô vào văn phòng.

Giống
như vừa rồi, từ sáng sớm đã bị gọi đến, tất cả tư liệu mà Tiêu đại luật sư cần
cô đã giúp anh sắp xếp, anh tuy thông minh cũng tìm không thấy cớ gì để gọi cô,
đành phải nhấn điện thoại, trực tiếp dùng giọng nói chững chạc nghiêm túc thông
báo: “Hoa trợ lý, mời cô đến văn phòng tôi một lát.”

“Có
việc gì không ạ?” Cô đương nhiên biết Tiêu đại luật sư muốn làm gì rồi, nhưng
vẫn dứt khoát cố tình dùng giọng nói ngọt ngào, vô tội hỏi lại.

“Cứ vào
rồi nói sau.”

Còn vào
văn phòng để làm gì thì cô lúc nảy đã biểu diễn qua một lần.

Mỗi lần
hôn hoàn cô, con ngươi đen tinh nhuệ thường ngày của anh nhất thời sẽ xuất hiện
chút hoang mang, cứ như mình vừa mới bị quỷ nhập nên mới có thể kêu cô vào, sau
đó anh lại húng hắng, dùng giọng nói vững vàng chính trực như trước tuyên bố:

“Em có
thể trở về làm việc.”

Nói
xong, chính anh lại quay về chỗ ngồi đang ngập trong đống hồ sơ chồng chất như
núi, sau đó khuôn mặt tuấn tú đang ửng hồng lại tiếp tục nghiêm túc xử lý công
việc.

“Anh
thật sự phiền chết đi được! Toàn quấy rầy em làm việc, đi tới đi lui thực là
đáng ghét mà. Em nói trước, đây là lần cuối cùng, đừng có kêu em vào nữa đó.”
Đôi mắt phượng lấp lánh của cô dán vào anh, chuẩn bị trở về làm việc, nhưng
không khỏi buồn cười cảnh cáo.

Từ sau
khi tình hình nào đó đã sáng tỏ thông suốt, cô cuối cùng cũng lấy lại sự tự
tin, khôi phục bản tính bướng bỉnh trước kia kia, lại làm cho đàn ông khó có
thể chống lại một Hoa Sơ Tâm kiều mỵ này.

“Quay
lại!” Thấy cô sẽ bước ra khỏi văn phòng, vị án tiên sinh cuồng công tác trước
đây thất bại gầm nhẹ một tiếng, ánh mắt tuấn lãng u ám buồn rầu, hung hăn trừng
cô, thật lâu sau, mới đỏ mặt không hờn giận thừa nhận.

“Anh
vẫn còn muốn.”

Sự tự
chủ của anh rốt cuộc đã trốn đi đâu mất rồi? Nhìn hành động có thể tóm tắt
thành ba chữ “tích cực” đầy hoa mĩ, nhắc nhở số lần mà chính anh hôm nay đã
không khống chế được, cũng cười nhạo sự tự chủ vô cùng mỏng manh kia của anh.

Tiêu
Hằng Uẩn thấy cô nghe lời ngoan ngoãn quay trở lại, sau đó oán hận lấy bút sửa
hết chữ “tích cực” cuối cùng, ảo não ném mạnh bút xuống, một tay cô đặt lên
trên đùi, phiền chán không chịu nổi cúi đầu hôn kẻ đầu têu đang cười ra vẻ vô

tội kia.

Anh
cũng không phải chưa từng nói chuyện yêu đương, cũng không phải chưa từng chạm
vào phụ nữ. Nhưng tại sao khi hôn cô lại cứ giống như là cắn thuốc lắc, không
những là sẽ nghiện, mà mỗi ngày tần suất phát tác càng lúc càng cao, khoảng
cách càng lúc càng ngắn?

Cứ tiếp
tục như vậy, tiến độ làm việc của anh vĩnh viễn đuổi không kịp.

Phụ nữ
đúng là mầm tai họa! Nhưng mà mầm tai họa này mùi vị lại rất ngọt……

“Tiêu
luật sư! Tiêu…… Á.” Đây là cái tình huống gì vậy? Trợ lý luật pháp Tiểu Hải vừa
mở cửa đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho trợn mắt há hốc mồm. Cho dù có thấy
Tiêu luật sư đồ phù thủy, cởi chổi bay ở bên trong, cũng không làm anh kinh ngạc
như lúc này……

Bởi vì
anh thường ngày đều chứng kiến Tiêu đại luật sư đạo mạo trang nghiêm, lấy công
việc là mục đích sống, vậy mà đang lúc làm việc, ở trong văn phòng thần thánh
vĩ đại, ngồi trên ngai vàng ôm phụ nữ hôn đắm đuối…… Không! Đây không phải là
sự thật, tất cả chuyện này đều là ảo giác!

“Có
việc không? Hải Vô Lượng?” Người đứng ở đằng xa kia thất kinh, còn đại luật sư
bên này đã ung dung khôi phục bình tĩnh, buông người đẹp ở trong lòng ra, con
ngươi đen tinh nhuệ thản nhiên đảo qua cậu ta, như thể chuyện trong giờ làm
việc cùng trợ lý hôn môi là việc vô cùng bình thường.

Đáng
tiếc, dù có nghiêm mật phòng thủ như thế nào cuối cùng vẫn có sơ hở……

“Tiêu
đại luật sư, sao mặt anh lại đỏ lên vậy? Bộ làm chuyện gì không muốn người ta
thấy sao?” Một giọng nói sang sảng cùng bóng dáng cao lớn bước vào văn phòng.

“Tiêu
luật sư, vị này Lôi sĩ quan……” Tiểu Hải lúc này mới nghĩ đến sứ mệnh thông báo
của mình, ấp úng mở miệng, vừa lén quan sát ông chủ mình.

A đúng
nha! Tiêu luật sư đỏ mặt nha!

“Tôi
biết rồi.” Tiêu luật sư gật gật đầu, ý bảo câu đi trước đi, dáng vẻ tự nhiên,
không mảy may vì lời trêu chọc của đối phương mà bối rối.

Vị sĩ
quan đội điều tra hình sự này, được người ta gọi là đội trưởng “Thiên Lôi”, Lôi
Luật Xuyên, bởi vì lí do công việc nên một tháng cũng phải gặp anh ta ít nhất
ba bốn lần, anh làm sao có thể không biết?

“Hiếm
khi được đại đội trưởng Lôi đích thân đến thăm, có gì chỉ giáo?” Tiêu Hằng Uẩn
nghiêng người bắt tay xã giao, hai người đàn ông dáng người đều cao lớn như
nhau, nhưng thân hình lại rõ ràng khác nhau như quan văn với võ tướng.

“Về vụ
án mạng của Lưu nghị sĩ, có mấy cái vấn đề muốn mời anh hiệp trợ điều tra.” Lôi
sĩ quan trả lời.

Vụ án
mạng của Lưu nghị sĩ? Hoa Sơ Tâm đứng ở phía sau, chậm chạp chưa lên tiếng, sắc
mặt khẽ biến.

“Chúng
ta đến phòng họp nói chuyện.” Tiêu Hằng Uẩn không chú ý tới sự bất thường của
cô, một mặt mời Lôi sĩ quan đi ra khỏi văn phòng hỗn loạn, bỗng nhiên nghĩ đến
cái gì đó liền quay đầu dặn dò: “Hoa trợ lý, phiền cô pha cho Lôi sĩ quan một
ấm trà.”

“Ớ!” Sơ
Tâm tay chân có chút luống cuống cầm một tập văn kiện trên tay, che khuất vết
sẹo trên cổ tay, trên mặt miễn cưỡng bày ra một nụ cười nhạt. “Dạ…… Dạ.”

Bởi vì
tiến độ công việc bị chậm lại nghiêm trọng nên Tiêu đại luật sư phải liên tục
tăng ca đến mười giờ mới về nhà, tắm rửa xong là lại tiếp tục cố gắng ôm hồ sơ
làm ổ trên sô pha phòng khách.

Thân là
đầu sỏ kéo dài tiến độ người khác ── Hoa Sơ Tâm ngồi trên ở tay ghế sofa, mát
xa cho đại luật sư, mặt khác không hề cảm thấy tội lỗi tiếp tục quấy rầy anh.


“Đại
luật sư, có phải anh đã làm chuyện gì xấu xa đúng không?” Giọng nói yêu kiều êm
ái không chút để ý thuận miệng hỏi. “Nếu không thì tại sao chiều nay cảnh sát
lại tới tìm anh?”

“Điều
tra vu án.” Từ sau khi cô xuất hiện, Tiêu Hằng Uẩn phát giác khả năng một lúc
làm nhiều việc của mình ngày càng tăng lên, trong đầu còn xoay quanh tình tiết
phát triển của vụ án mà miệng lại có thể chuẩn xác trả lời câu hỏi của cô.

“Anh có
biết nội tình thế nào không?” Hơi thở phảng phất hương thơm nhẹ nhàng khẽ lướt
qua, giọng nói của cô bề ngoài thì tỏ vẻ muốn nghe nhiều chuyện, bên trong lại
che dấu sự lo lắng muốn truy hỏi đến cùng.

“Anh
chỉ là giúp Lưu nghị sĩ liên hệ với quan tòa, chứ không có nội tình gì hết.”
Tiêu Hằng Uẩn thản nhiên nói lấy lệ.

“Lưu
nghị sĩ tiếng tăm rất tồi, tại sao anh lại giúp ông ta thưa kiện?” Muốn nói cô
không để ý là giả, qua kết quả quan sát mấy ngày nay ở công ty, Tiêu đại luật
sư tuy rằng thu phí cao, tiếp nhận nhiều vụ án, nhưng cũng rất có nguyên tắc
lựa chọn án.

Đối với
những vụ án rất làm người ta căm phẫn, hoặc liên quan đến quan viên đại biểu,
anh bình thường sẽ không nhận, nhưng lần này vì sao lại cố tình tiếp nhận vụ
của Lưu nghị sĩ?

Nếu
không phải Lưu nghị sĩ kia tránh được chế tài của pháp luật, có cơ hội khôi
phục lại thế lực, ám toán chị Y Tầm, thì sao anh trai lại có thể vì người đẹp
mà giận dữ đến nỗi phạm trọng án.

Tuy
rằng tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến anh nhưng trong lòng cô chung
quy cũng khó có thể buông tha.

“Thiệu
luật sư bị tai nạn xe cộ, nên anh mới tiếp nhận.” Tiêu Hằng Uẩn ngắn gọn giải
thích, ánh mắt vẫn giằng co ở trên hồ sơ.

“À.”
Nói như vậy, anh cũng không phải tình nguyện? Vậy thì được! Tạm thời tha thứ
cho anh. “Được rồi! Tay em mỏi rồi.”

Vỗ vỗ bờ
vai của anh, lại bắt đầu cảm thấy nóng, Hoa Sơ Tâm nhảy từ trên sofa xuống,
định vào nhà bếp lấy chút kem giải nhiệt, không thấy đôi con người tinh nhuệ
đạm mạc ở phía sau nhếch lên, lóe ra vẻ phức tạp.

Buổi
chiều sau khi nói chuyện với Thiên Lôi, trong lòng anh mơ hồ có chút nhớ nhung,
Hoa Sơ Tâm tuy rằng chưa thẳng thắn thừa nhận chuyện của mình với anh, nhưng mà
người khôn khéo như anh, chỉ cần vài điểm đáng ngờ, cho dù chỉ là dựa trên một
phần rõ ràng thôi, cũng cơ bản đoán được nét chính.

Nhưng anh
không nói, là vì anh đang đợi, đợi cô tự mình lên tiếng thừa nhận.

“Sao cứ
nhìn em hoài vậy, muốn ăn sao?” Hoa Sơ Tâm đang cầm kem nhảy về phía sofa, sáp
lại bên người anh, dáng điệu cắn thìa liếc anh, mang theo vài phần lả lơi, ngây
thơ mà gợi cảm.

Rơi vào
trong mắt Tiêu Hằng Uẩn, anh không dám manh động, áp chế suy nghĩ muốn hôn cô,
đem tầm mắt thả lại hồ sơ, lại thản nhiên phun ra một câu thăm dò.

“Vụ này
có liên quan đến Huyết Lang.”

“Sao
ạ?” Hoa Sơ Tâm cả kinh, đôi mắt phượng chột dạ chớp chớp.

“Huyết
Lang.” Anh giống như lơ đãng lặp lại. “Năm đó người đánh nhau với anh làm liên
lụy em bị thương là Huyết Lang.”

“Thật
vậy ạ?” Hoa Sơ Tâm rất mau bình tĩnh lại, nở nụ cười thật tươi, lại sử dụng khả
năng giả ngốc của mình. “Là anh ấy giết sao?”


“Cảnh
sát còn đang điều tra.” Anh hờ hững đáp. “Em có còn liên lạc với cậu ta không?”

“Không
có.” Hoa Sơ Tâm vẻ mặt vô tội nhún nhún vai, cúi đầu xúc một miếng kem, tò mò
hỏi: “Anh với anh ấy rốt cuộc có khúc mắc gì? Sao lại đánh nhau với anh ấy?”

Mỗi lần
hỏi anh trai, đều không có đáp án, nếu anh đã nhắc tới, chi bằng thừa cơ tháo
gỡ nghi ngờ từ lâu của cô.

“Anh
với Huyết Lang là bạn cùng học ở Tiểu học, chỉ có điều cư xử với nhau không
được tốt lắm.” Tiêu Hằng Uẩn nói hai ba câu về chuyện quá khứ.

Không
ngờ nhắc tới khi học Tiểu học, vì chuyện đi đổ rác hôm trực nhật ngu xuẩn mà
nảy sinh quá trình kết thù đánh nhau.

Cái gì!
Hoa Sơ Tâm tức giận trừng anh.

“Cái
này nói cũng như không.”

“Còn
em?” Tiêu Hằng Uẩn đơn giản đem đề tài đẩy về phía cô.

“Dạ?”
Không dự đoán được anh sẽ hỏi lại, cô ngẩn người.

“Làm
sao lại biết Huyết Lang?” Dáng vẻ Huyết Lang vô cùng yêu thương cô năm đó, anh
vẫn chưa quên, không cần nói cũng biết giữa hai người có quan hệ mờ ám gì đó.
Nhắc tới đó, một luồng khí chua sộc lên đầu tim.

Hoa Sơ
Tâm quyết định giả ngu đến cùng, tứ lạng bạt thiên cân nói sang chuyện khác,
mặt khác còn dùng chút mỹ nhân kế, đem khuôn mặt tươi cười ngọt ngào đi qua
phía ai đó. “Đại luật sư, anh ghen à?”

“Phải
không đó?” Hừ lạnh một tiếng, con ngươi đen nhạt của anh đảo qua cô, bị lúm
đồng tiền tươi sáng chạm vào tim.

“A, vậy
là tốt rồi.” Hoa Sơ Tâm hết sức cố ý gật gật đầu. “Em biết anh sẽ không để ý
đến quan hệ giữa em và Huyết Lang đâu.”

“Quan
hệ gì?” Bị đầu óc trì độn của cô làm cho vừa nhăn vừa cười, Tiêu đại luật sư
buột miệng thốt ra.

“Hắc
hắc! Không phải anh nói không thèm để ý sao?” Biết mình bị lừa chưa! Lại còn đỏ
mặt nữa chứ! Hoa Sơ Tâm giở trò xem phản ứng của anh, thấy trò đùa dai có tác
dụng thì bật cười sảng khoái, lại phát hiện Tiêu đại luật sư càng lúc càng
không phong độ, cuối cùng dứt khoát bỏ lại hồ sơ, đi về phía cô. “Ấy! Quân tử
động khẩu không động thủ.”

Cô cười
lớn cảnh cáo, ôm kem nhảy đến góc sofa, mặt khác trốn về phía sau.

“Anh
biết.” Cánh tay chống lên trên sofa, đem cô vây chặt ở trong góc, khuôn mặt
tuấn tú phủ xuống, quyết định làm quân tử động “Khẩu” không động thủ.

“Trong
miệng em có kem!” Một tay ngăn khuôn mặt tuấn lãng ôn nho, Hoa Sơ Tâm vội vàng
cảnh cáo.

Anh
sửng sốt vài giây, nở nụ cười bí ẩn. “…… Anh biết.” Đôi môi mỏng của anh ngậm
lấy môi cô, đầu lưỡi tách đôi môi mềm không còn phản kháng của cô, cùng cô chia
sẻ vị ngọt lạnh trong miệng.

Lần đó
chỉ là ngoài ý muốn, trên thực tế, bệnh suyển của anh đã khỏi từ lâu, chỉ là có
chút bóng ma còn ở trong lòng chưa chịu tan đi.

Nhưng,
nếu đối tượng là cô, anh nghĩ, tuyệt đối có thể vượt qua……

Mùa hè
còn dài, anh bắt đầu thích mùi vị của kem.

Nóng
quá! Nóng quá! Nóng chết người!

Vừa mới
từ bưu cục gửi xong đống bưu kiện trở về công ty, Hoa Sơ Tâm vốn không chịu
được nóng lại thấy mình có lẽ sắp bị cảm nắng thì phải.

Mùa hè
vừa mới bắt đầu, sao lại nóng thành ra thế này.

“Sơ
Tâm! Sơ Tâm ! Cuối cùng em đã về.” Mới bước vào văn phòng, Tiểu Hải vừa thấy
cô, liền kéo cô đi thẳng vào phòng nước.


“Sao
vậy?” Cô thực đã đủ nóng rồi, còn túm lấy cô? Hoa Sơ Tâm vẻ mặt không hiểu gì,
nhưng vừa bước vào phòng nước, mới phát hiện hơn phân nửa đồng sự đều tập trung
ở đây. “Mở hội nghị bí mật sao? Sao mọi người đều ở đây hết vậy?”

Một câu
mới hỏi xong, mọi người mồm năm miệng mười báo cáo tình hình chiến đấu.

“Sơ
Tâm, lúc nãy có một cô gái tới tìm Tiêu luật sư!”

“Hơn
nữa bộ dạng cũng không tệ lắm!”

“Cô còn
gọi Tiêu luật sư là ── Hằng Uẩn.”

“Thái
độ dường như rất mập mờ.”

Hiện
tại là thế nào? Tiêu đại luật sư thực sự đã thành khu vực quản lý của cô rồi
sao? Hoa Sơ Tâm cười tươi nhìn mọi người, thản nhiên ném ra một câu.

“Thế
à.” Tại sao nghe thấy chuyện liên quan tới Tiêu luật sư mà cô lại trả lời một
cách qua loa đến vậy?

“Cô ta
đi vào đã lâu rồi đó!” Tiểu Hải trên mặt không chỉ là lo lắng mà còn vô cùng
nghiêm túc. “Em có muốn mượn cớ châm trà vào xem mặt tình địch?”

“Không
cần đâu.” Khuôn mặt tươi cười ngọt ngào, một chút cũng không giống làm bộ, Hoa
Sơ Tâm một mặt từ chối, một mặt nhịn không được cầm lấy hồ sơ trên tay đồng sự
mà quạt. “Nóng quá ──”

“Em một
chút cũng không lo lắng sao?”

“Không
mà, có cái gì phải lo lắng cơ chứ.” Ngay cả cô ở nhà ăn mặc mát mẻ đi tới đi
lui, bị anh ôm hôn tới hôn lui, Tiêu đại luật sư cuối cùng đều có thể ngồi
trong lòng mà vẫn không loạn, hiện tại chỉ là một cô gái đi vào văn phòng của
anh, có cái gì đáng lo chứ?

“Nhưng
mà em với Tiêu luật sư không phải……” Sau khi Từ Tiểu Hải chính mắt thấy màn ôm
hôn nồng nhiệt đó, mọi người liền đem hy vọng ký thác ở trên người cô, chờ đợi
Tiêu đại luật sư sẽ vì sự xuất hiện của cô, mà ít nhận vài vụ án, để cho mọi
người mỗi ngày được sống dễ chịu một chút.

“Em với
Tiêu luật sư không có gì đâu.” Hoa Sơ Tâm vẻ mặt vô tội tươi cười, nhún nhún
vai. “Mọi người đừng có hiểu lầm.”

Trên
thực tế cũng thật sự không có gì, bọn họ chính là vừa vặn ở cùng một chỗ, lại
ngẫu nhiên tiếp xúc rồi hôn môi thôi. Tiêu đại luật sư người ta cho tới giờ vẫn
chưa chính miệng hứa hẹn cái gì, ngay cả mở miệng nói muốn theo đuổi cô cũng
không có.

“Gì?”
Nghe được nữ nhân vật chính trả lời như vậy, mọi người đều là nhất loạt kinh
ngạc, đem ánh mắt nghi hoặc trừng Hải Vô Lượng hư hư thực thực tuyên bố tin tức
giả.

“Nhưng
mà anh lần trước rõ ràng nhìn thấy em cùng Tiêu luật sư……” Tiểu Hải hết đường
chối cãi.

“Cái
kia a…… Ha ha.” Hoa Sơ Tâm giả ngu cười hai tiếng. “Cũng không có gì ghê gớm.”

“Phải
không?” Một giọng nói ôn trầm thản nhiên từ cạnh cửa cất lên.

“Tiêu
luật sư?” Mọi người đều cả kinh, vì sao mỗi lần tập thể nhàn hạ đều bị bắt gặp
vậy?

“Còn
không đi làm việc?” Tiêu Hằng Uẩn ôn nho trên mặt phủ một tầng sát khí.

“Làm
việc, làm việc!” Theo mọi người rời đi, Hoa Sơ Tâm cười hì hì la hét, chuẩn bị
chuồn theo, chỉ là tự nhiên đến cửa thì bị ôm lấy.

“Anh
với em không có gì?” Tiêu Hằng Uẩn ra sức duỗi cánh tay, ôm vai yêu nữ ý đồ đào
tẩu xoay trở lại đằng trước, con ngươi đen khó chịu nhìn cô.

“Anh
với em là gì với nhau?” Cô trực tiếp trả lời, thoải mái nhìn lại anh, cười híp
mắt hỏi lại.

Anh
không trả lời, nhìn cô một lúc lâu, mới mở miệng:

“Ngày
mai theo anh đến một chỗ, hoàn thành điều kiện thứ hai của anh.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.