Đọc truyện Chuyện Tình Cấp 2 – Tao Và Mày – Chương 4: Ngại quá!!!
Tóm tắt lại hai buổi đi học với soái Minh, ta học thì ít mà ngắm giai thì nhiều.Các chế đừng hiểu nhầm, hơi bị nhiều cái lợi đấy nhé! Tại vì theo nghiên
cứu của một trường đại học nổi tiếng tại Mỹ: Nếu lúc nhỏ mà tiếp xúc với con trai nhiều, nhất là mấy anh đẹp trai thì sau này lớn lên ít nguy cơ bị trúng tình yêu sét đánh
Lợi ích đấy! Đừng coi thường việc ngắm mỹ nam của ta.
Học thế nhưng ta vẫn lo lắm, sắp thi rồi. Thi toán đấy! Chả biết ta có làm được bài thi hay không?
Nhưng mà trong cái rủi lại có cái may, hôm qua cô chủ nhiệm cho chuyển chỗ ta xuống ngồi cạnh thằng Minh đáng chết kia.
Nói là vậy, ta thích ngồi đấy lắm a! Có 1 thiên tài ngồi cạnh, đỡ phải học nhiều, chỉ việc chép bài thôi. Hehe
Cuộc đời ta thật là tươi đẹp. Ông trời ơi, cháu là cháu cực kì quý ông luôn. Không uổng công hôm nọ cháu bảo vệ ông bị dập mặt.
Giờ thi tử thần đến, 90 làm bài là 90 ta đi dạo qua Quỷ Môn Quan. Đáng sợ, quá đáng sợ!
Giám thị phát đề, lòng ta gợn sóng dữ dội; tim đã đập thình thịch
chuẩn bị bắn ra khỏi lồng ngực; mặt đỏ gay như gà tây ; run bần bật lên
không thể ngừng được làm hắn ở bên cạnh quay sang sờ trán ta mấy lần,
liên tục hỏi: Mày ốm à? Có sao không?
Cái cảm giác được một thằng con trai sờ đầu cứ làm sao ấy, vui vui. Mà rõ ràng là ta nhớ lúc
bố ta sờ đầu ta có thấy thế đâu, bố ta cũng là con trai mà.
Quên. Bố ta là đàn ông, mẹ bảo thế!
Thảo nào khác nhau!
Nhìn cái mặt hắn lo lo cho ta mà ta muốn phì cười. Yêu thế chứ nị! Làm ta hết cả run luôn
Hắn tưởng ta run, lấy tay của hắn chạm qua tay của ta
Tay hắn ấm cực nha, ta thích!
Ta quay sang nhìn hắn, hắn hình như hơi ngại, 2 má hồng lên, quay mặt đi chỗ khác.
Thành công chọc hắn, ta đang rất là cao hứng a!
Quay lại đề toán, trắc nghiệm 2 điểm, tự luận 8 điểm. Tự luận lại có 4 câu:
tỉ lệ thức (1,5đ) ; hàm số (2đ) ; bài hình (3đ) ; 1 câu ăn điểm (1đ)
Ta làm được phần tỉ lê thức, hàm số, 1/2 bài hình. Lạ thế nào còn làm được cả câu 1 điểm nữa chứ. Ôi, TỰ HÀO!!!
Ta mon men gẩy gẩy khều khều tay hắn, đổi sang giọng ngọt xớt:
– Minh ơi, ý cuối cùng bài hình là gì?
Hắn quay sang nhìn ta, nói nhỏ:
– ……..
– Gì cơ?
– Tự đi mà làm.
Trong trường hợp này chỉ có nịnh là tốt nhất, ta chuyển sang phương pháp thứ 2:
– Giúp tao đi…đi…Minh đẹp trai, galang, tốt bung, học giỏi, soái ca, đáng iu, lấp lánh, lung linh, lóng lánh…
Hắn nghe ta nói vớ vẩn quá, mở miệng: Được rồi, mày im đi thì tao cho xem.
– Hehehe, cảm ơn, thank kiu, chụt.
…………………………………………………………………
Trong một giây quá sung con nhà bà sướng, ta hơi…chỉ hơi thôi nhứ, hơi táo bạo một chút, chụt và má hắn một cái
May mà ta với hắn ngồi bạn cuối, không ai biết, không thì bị chúng nó trêu ngại chớt
Cả 2 đứa đều đỏ mặt, không khí cứ kì kì quái quái thế nào ý.
Hắn đẩy đẩy bài làm cho ta chép. Ta cũng biết điều, viết khang khác đi một tí
30 giờ thi cứ thế trôi qua, chả ai nói với ai câu nào. Ngại quá!
*Lời của Minh*
Khổ thân mày run quá. Tao chả biết làm thế nào cho mày hết run nên là chạm qua tay mày cho mày bình tĩnh lại.
Lúc tao sờ trán mày, là tao thức sự lo cho mày Thu, ạ! Mày biết không? Mày là đứa đầu tiên khiến tao cư xử như vậy đấy!
Từ lúc tao biết nhận thức, kể cả người thân tao cũng không cho thơm má, nhưng mày là ngoại lệ.
Còn lí do? Có thể là tại mày thú vị, Thu à!